← Quay lại trang sách

Chương 771 Tôi Trả Một Trăm Triệu!

"Thật xin lỗi!"

"Làm phiền đến mọi người rồi?"

"Xin mời tiếp tục…"

Tại khán phòng bên trong trung tâm văn hóa Hồng Kông.

Hai ngàn chỗ ngồi được lấp đầy bởi các phú hào, quyền quý.

Nhưng tất cả mọi người vẫn bị ảnh hưởng bởi khu vực bàn tròn ở phía trước.

Người đấu giá hơi do dự, điều này lập tức thu hút ánh mắt của rất nhiều người, toàn bộ căn phòng đều lập tức trở nên yên tĩnh.

Nụ cười trên gương mặt Lục Bình không thay đổi.

Anh cũng đã phát hiện ra được sự khác thường này, nhưng cũng không thèm quan tâm đến Văn Thế Lập và ánh mắt của các đại lão khác. Lục Bình nhìn về phía người đấu giá Trần Lương Linh, nói câu xin ‌lỗi.

"Đa tạ Lục tiên sinh ‌đã thông cảm." Trần Lương Linh nhẹ nhàng thở ra, vội vàng cảm kích đáp lại.

Mỗi một người ở khu vực bàn tròn này đều không phải là người mà cô có thể đắc tội.

Cô trông thấy các đại lão ở trước bàn tròn lần nữa buông lỏng ra liền lập tức dời ánh mắt đi chỗ khác. Sau khi nói thêm vài câu, cô liền bắt đầu tiến hành đấu giá vật phẩm đầu tiên.

⚝ ✽ ⚝

Lục Bình thu hồi ánh mắt. Anh chú ý đến, hai người trước bàn đều một lần nữa giấu đi nỗi lòng, bày ra dáng vẻ bình chân như vại.

"Lục tiên sinh."

“Thủ đoạn khiêu khích kém như vậy không có ý nghĩa gì đối với hai nhà Tống- Văn đâu." Văn Thế Lập, bình tĩnh nói ra.

"Văn lão tiên sinh."

"Lúc đưa ra lựa chọn thì vẫn nên phải thận trọng, không phải cứ làm chó của người ta thì thật sự có thể an ổn ăn thức ăn cho chó."

Lục Bình hơi điều chỉnh tư‌ thế ngồi một chút.

Anh nhìn chăm chú về phía vật phẩm đấu giá trên màn hình. Đó là một chiếc đồng hồ do hãng Tiffany & Co. hợp tác với công ty Patek Philippe để chế tác, giá khởi điểm tám triệu nhân dân tệ.

Trong lòng âm thầm tặc lưỡi.

Lục Bình đang chuẩn bị quan sát những người khác kêu giá một chút. ‌Bên tai bỗng truyền đến giọng nói của Văn Thế Lập.

Vẻ mặt Lục Bình bình tĩnh, giọng nói mang theo một chút ý cười.

Trong tay anh không có tình báo của Văn gia. Chỉ có thể thông qua Tống gia Dương Thành và các gia tộc có liên quan tới mạng lưới lợi ích để chắp vá ra suy đoán đại khái.

"Lão Văn, bớt giận."

"Bớt giận."

Hà Sinh Nhạc đến từ vọng tộc Hà gia Macao hút một hơi xì gà, vươn tay ra vỗ vỗ phía sau lưng Văn Thế Lập, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Cứ nghe người ta nói hết đã xem như nào."

"Lục tiên sinh không hổ là tay chơi tình báo.

Truyện được đăng tải duy nhất tại TruyenTV:"

"Thật thật giả giả, giả giả thật thật, dăm ba câu thôi đã câu trúng nỗi lòng của tôi và Lão Văn rồi." Hà Sinh Nhạc tiếp tục nói.

Lục Bình lắc đầu, không có lại trả lời.

Anh cẩn thận suy nghĩ về chiến lược của Tiết Hoa Thanh. Anh mới chỉ là thuận miệng nói ra chút điểm nhỏ bên trong phương án kia thôi mà thiếu chút nữa đã kích thích hai người này xù lông lên.

"Bên phía Lão Tiết…"

"Là không chiêu mộ được chuyên gia tâm lý học? Không thể lại tiếp tục nữa, nếu như lại tiếp tục thì có thể sẽ không kìm lại được nữa." Lục Bình lẩm bẩm một câu.

Đấu giá từ thiện tiếp tục bắt đầu.

Thỉnh thoảng có quản gia hoặc là người hầu khiêm tốn đi vào, ghé miệng vào bên tai các đại lão.

Cách thời điểm kết thúc hội đấu giá càng ngày càng gần, mà tại nơi nhìn không thấy dưới mặt nước, đánh cược cũng càng ngày càng hung hiểm. Các bên cũng sẽ không tiếp tục khắc chế bữa, chân tướng thực sự đang dần được phơi bày.

Vốn dĩ, có lẽ còn có thể dùng lôi ‌kéo làm chủ. Nhưng mà hiện tại, trong bóng đêm bên ngoài hẳn là đang tiến hành chèn ép và sát phạt đến cực hạn. Mỗi một lần hạ xuống chiêu, số lượng tổn thất đều là hành tỷ.

“Hả?"

"Đang tiến hành cái gì?”

Dư quang khóe mắt của Lục Bình rơi vào trên người từng vị đại lão.

Mặc dù bọn họ đều không biểu hiện ra chút cảm xúc hay tình thế nào. Nhưng từ áp lực đang không ngừng tản ra từ trên người bọn họ cùng với cảm giác trang nghiêm đang không ngừng bốc lên cũng có thể thấy được.

"Tại sao không có người nào báo cáo với mình?"

“Mình không có mặt mũi như vậy sao…"

Lục Bình tính toán. Trong tay anh nắm một số ‘sát khí’ có thể chi phối thế cục. Nhưng không phải vạn bất đắc dĩ hoặc là không đợi được tổ giám thị thế giới bên trong đến hợp tác thì không thể tùy tiện ra tay. Không chỉ là vấn đề áp lực và nguy hiểm, phía trên cũng phải làm tốt chuẩn bị ứng đối trên các phương diện.

"Lục tiên sinh."

Vừa nghĩ như vậy, Hoắc gia Hoắc Ứng Tương đã cung kính xông vào khu vực bàn tròn.

Chỉ là, trong ánh mắt của các vị đại lão, vị dòng chính Hoắc gia này không có đi tìm Hoắc lão gia tử, mà là đi tới bên cạnh Lục tiên sinh, thấp giọng nói ở bên tai:

"Phía trên bảo tôi nói cho ngài, thuyền đã đến cảng."

"Thuyền?"

“Thuyền gì?"

Lục Bình còn chưa kịp phản ứng lại.

"Tôi đã biết."

"Còn có chuyện gì không?" Nụ cười trên gương mặt Lục Bình không thay đổi, ôn hòa đáp lại.

"Không có, nếu có tôi lại báo cáo với ngài sau."

------

Dịch: MBMH Translate