← Quay lại trang sách

Chương 772 Lục Bình Ra Mặt!

Hoắc Ứng Tương cảm thấy hơi kinh ngạc đối với biểu hiện bình tĩnh của Lục tiên sinh. Bởi vì thuyền đến cảng có ý nghĩa là đã đến một bước cuối cùng, ‌mang ý nghĩa trận đánh cược này vô cùng hung hiểm, với lại cũng không lạc quan.

Không hổ là Lục tiên ‌ sinh.

Đã sớm phán đoán được điểm này.

Sắc mặt ông trở nên ngưng trọng, đứng thẳng người lên, không hề rời đi, tiếp tục đi về phía cha mình ở trước một cái bàn tròn khác.

"Ba."

"Nói." Hoắc lão gia tử trầm giọng đáp.

"Thuyền đã đến cảng." Hoắc Ứng Tương đáp lại.

Giọng nói vừa vang lên, thân thể luôn vững như Thái Sơn của Hoắc lão gia tử đột nhiên chấn động, ánh mắt sắc bén ngưng tụ lại, nhìn thẳng về phía con trai mình.

“Ba đã biết."

Hoắc Ứng Tương gật đầu, khiêm tốn lui lại rồi rời đi.

So sánh với cha mình, Hoắc Ứng Tương càng có thể ý thức được tầm nhìn của Lục tiên sinh.

Chờ vị Hoắc tiên sinh kia rời đi một lúc, Lục Bình vẫn đang nhìn chăm chú vào màn hình đấu giá, lông tơ toàn thân bỗng dưng sắp vỡ, con ngươi trắng đen rõ ràng kịch liệt co vào.

⚝ ✽ ⚝

⚝ ✽ ⚝

⚝ ✽ ⚝

"Thuyền đã đến cảng?"

Một câu nói như vậy đã điên ‌cuồng chiếm hết bộ não của Lục Bình.

Còn không đợi anh có phản ứng.

Đúng lúc này, biến cố lần nữa xảy ra.

Chỉ nhìn thấy, trên hành lang trải thảm đỏ ở trước cửa, thư ký và quản gia của mười lăm vị đại lão còn lại cùng nhau xuất hiện. Trên gương mặt của mỗi người bọn họ đều lộ ra vẻ bất an.

Dựa vào lòng dạ của những người này, sao có thể khắc chế được cảm xúc trong trường hợp như vậy chứ.

Những người này xuất hiện, khiến cho hơn hai ngàn ‌vị khách mời trong khán phòng đều lo sợ bất an theo.

"Lão gia!"

"Văn tiên sinh!"

"Hà tiên sinh!"

"Quách tiên sinh!"

"Lão gia —— "

"Thuyền đã đến cảng!"

Khu vực bàn tròn.

Mỗi một vị thư ký hoặc là quản gia đều nhẹ giọng nói bên tai các gia chủ vọng tộc.

Bầu không khí trong nháy mắt ngưng đọng lại.

Phản ứng của tất cả mọi người đều có biến đổi lớn.

Lục Bình nín thở, trên mặt mang theo nụ cười nhạt, quan sát mỗi một người ở đây: "Xem ra, tốc độ nhận được tin tức của mình còn nhanh hơn những đại lão này một bước."

Thuyền đã đến cảng, điều này đại biểu cho ý nghĩa thực sự là ‌quá sâu xa!

Lúc này.

Toàn bộ căn phòng đều lâm vào ‌một khoảng yên tĩnh.

Trước bàn đấu giá, nhà đấu giá Trần Lương Linh sắp khóc rồi. Cô đang tiến hành đấu giá một món đồ cực trân quý, đó chính là một chiếc nhẫn kim cương đính hồng ngọc lên tới 25 Kara.

Nhưng qua nửa ngày rồi mà vẫn không có một người nào kêu giá cả.

Phải biết, đây là bảo thạch có màu đỏ như máu chim bồ câu cực hiếm thấy, được cô cho rằng là cao trào của hội đấu giá!

"Tôi trả một trăm triệu!"

Bầu không khí yên tĩnh chợt bị phá vỡ.

Trần Lương Linh lập tức nhìn lại theo tiếng, là Lục tiên sinh ngồi ở khu vực bàn tròn.

Cô đầu tiên là kinh hỉ, nhưng ngay sau đó lại cảm thấy khẩn trương và khóc không ra nước mắt.

Bởi vì, sau khi vị Lục tiên sinh này báo giá, lại không có bất kỳ một người nào đuổi theo. Cái giá một trăm triệu này cách ước định mà bọn họ mong muốn còn kém rất xa.

Trần Lương Linh đành phải bắt đầu đếm ngược.

Chỉ nghe một tiếng " cạch —— ", người đấu giá gõ búa xuống!

⚝ ✽ ⚝

"Hô!"

“Thì ra lúc hô lên một trăm triệu lại thoải mái như vậy sao?"

Lòng bàn tay Lục Bình đã đổ mồ hôi. Anh nắm lấy tấm bảng bên cạnh, có chút hưng phấn.

Nguyên nhân sinh ra sự hưng phấn này không chỉ là do chính mình đấu giá, còn bởi vì dưới dạng trường hợp bất an và bối rối này, mình lại làm ra hành vi như vậy.

Nói cho cùng…

Anh là một kẻ điên!

“Nghi thức đấu giá hôm nay không có áp dụng quy tắc giá khởi điểm như bình thường."

“Bắt đầu với giá cả thấp hơn ước định rất nhiều, ‌kích thích mọi người cạnh tranh nhiệt tình. Căn cứ theo giá cả của vật đấu giá trước đó, sách lược này đúng là thành công."

"Nhưng mình đã nhặt được một cái sọt."

Lục Bình cười cười, gật đầu với nhà đấu giá Trần Lương Linh.

Anh nhìn về phía tên của vật đấu giá, khẽ cười nói:

"Viên bảo thạch có màu như máu chim bồ câu này hẳn là có giá tầm 350 triệu."

Khoảng thời ‌gian vừa rồi rất đặc biệt.

Đám đại lão chân chính ngồi ngay ngắn ở trên đỉnh tháp đều đồng thời nhận được tin tức kia. Ảnh hưởng do bọn họ tản ra đối với hơn hai ngàn vị quyền quý phú thương ở đây mà nói, đó chính là thiên uy khiến cho người ta run lẩy bẩy, hận không thể rụt đầu lại giống như là đà ‌điểu, sao có thể dám lên tiếng phá vỡ?

Càng huống hồ, người hô lên cái giá này là vị tiên sinh thần bí kia.

Hội đấu giá tiếp tục…

Đánh cược ở bên ngoài càng ngày càng ảnh hưởng tới bầu không khí trong khán phòng.

Trầm thấp!

Bất an!

Sợ hãi!

Quản gia và thư ký lần lượt truyền đạt tin tức.

Phần lớn các phú thương ngồi ở bên ngoài khu vực bàn tròn vẫn không rõ đang xảy ra chuyện gì, nhưng càng là bởi vì không biết, lại càng khiến cho bọn họ lo sợ bất an hơn.

Các loại tin tức nhanh chóng được lan truyền ở giữa bọn họ.

------

Dịch: MBMH Translate