← Quay lại trang sách

Chương 773 Ông Còn Đang Chờ Cái Gì?

Tại một góc hẻo lánh ở hàng cuối, Thường Tại Bình, một phú thương kinh doanh rượu vang, phải nhón chân lên mới miễn cưỡng đến được buổi dạ tiệc này, đang cố gắng thả nhẹ hô hấp. Anh lặng lẽ ngẩng đầu, cẩn thận từng li từng tí quan sát bầu không khí và cảnh tượng trong khán phòng. Ngay cả chính ânh đều có thể nhìn thấy được, rất nhiều nhân vật lớn mà ngày bình thường mình muốn nịnh bợ cũng không tìm được phương pháp lúc này đều không có tốt hơn mình là bao.

Phần lớn mọi người đều cúi đầu, vẻ mặt ngưng trọng nhìn điện thoại, hoặc là giao lưu ánh mắt.

"Rốt cuộc là có chuyện gì?"

"Mẹ kiếp."

"Sớm biết vậy đã không tới."

Thường Tại Bình nuốt xuống ngụm nước bọt, bất an mắng thầm một tiếng.

Anh đã phải cầu xin ông bà nội, bỏ ra không ít tiền mới lấy được một bức thư mời của bữa tiệc chấn động cả Hồng Kông này. Trước khi đến đây, anh còn đăng ảnh lên tất cả tài khoản xã hội của mình, định chờ sau khi kết thúc sẽ khiến chuyện kinh doanh của mình nâng cao một bước thông qua bữa tiệc này.

Ai biết được, hiện tại lại xảy ra tình huống như vậy.‌

Thường Tại Bình không khỏi rụt‌ đầu lại.

Anh cố gắng lấy hết dũng khí của mình, hơi ngẩng đầu lên nhìn về phía trung tâm của khán phòng, khu vực kia chỉ có năm cái bàn tròn. Mỗi một người nơi đó chính là nhân vật lớn chỉ cần dậm chân một cái là có thể khiến cho mặt đất chấn động.

⚝ ✽ ⚝

Thời gian trôi qua từng phút từng giây.

Buổi đấu giá từ thiện dần dần tiến vào hồi cuối.

Bầu không khí giống như là tận thế đang không ngừng lan tràn, cảm giác áp bách kịch liệt giống như là một bàn tay to lớn tiến vào trong lồng ngực mỗi một vị phú thương và quyền quý, gắt gao nắm lấy trái tim của bọn họ.

Tin tức bay lả tả, bắt đầu được lan truyền bên trong vòng tròn.

Hầu hết mọi người ở đây đều là người ở bên dưới ngọn tháp. Sản nghiệp của bọn họ cơ bản đều vây quanh mười vọng tộc lớn kia, tạo thành một mạng lưới lớn khắp bốn phương tám hướng. Hiện tại, tấm lưới này bị một bộ phần nào đó kích thích, dần dần truyền tới trước mặt những người này.

"Lão Liễu."

Khu vực bàn tròn.

Gia chủ Lý Dụ Đồng của vọng tộc Lý gia đứng đầu Hồng Kông vẫn là bộ dạng ôn hòa như cũ, giống như là không có cảm nhận được bầu không khí khẩn trương của giờ phút này chút nào.

Ông chậm rãi nhấp một ngụm trà. Ánh mắt bình tĩnh, nhìn về phía Liễu Loan Hùng ngồi cùng một bàn với mình, sau đó cất tiếng gọi.

"Dụ Đồng, chuyện gì?" Liễu Loan Hùng‌ cười nói.

"Chúng ta đã quen biết nửa đời người, ông là một người bạn mà tôi vô cùng coi trọng.

" Lý Dụ Đồng tiếp tục nói.

"Đúng vậy. Tôi có thể đi đến hôm nay, một phần cũng nhờ có Dụ Đồng ông.” Liễu Loan Hùng giống như là không có nghe được ám chỉ trong lời nói của người kia, chỉ cười đáp lại.

Trong hoàn cảnh hiện tại, thế lực có thể đi đến gần với vọng tộc cấp, phía sau không có vọng tộc tương ứng chèo chống là không thể nào.

"Cho nên…"

"Ông còn đang chờ cái gì?"

Ánh mắt Lý Dụ Đồng chợt trở nên sắc bén, trầm giọng nói.

Trước bàn tròn, gia chủ của hai vọng tộc còn lại cũng giống như là đồng thời kéo xuống lớp ngụy trang, giống như là kẻ săn mồi cầm dao nĩa trong tay. Nương theo lời nói của Lý Dụ Đồng, ánh mắt của bọn họ đều nhìn chăm chú vào Liễu Loan Hùng.

Gã khổng lồ đã từng quát tháo phong vân trong nửa thế kỷ giống như là bị vây ở trong tuyệt cảnh, không còn cơ hội tránh né hay lui lại.

Trước trán Liễu Loan Hùng bắt đầu đổ mồ hôi.

Vị trí ngồi của ông vừa vặn có thể trông thấy Lục tiên sinh, vẻ mặt của đối phương vẫn lạnh nhạt và bình tĩnh như cũ. Khóe miệng có chút giương lên, giống như là đang thể hiện rõ sự nắm chắc.

Bên tai chợt vang lên giọng nói của đối phương:

"Liễu tiên sinh không cần phải vội vàng đưa ra lựa chọn, cứ đợi đến buổi dạ yến rồi lại xem xét một chút."

"Đến lúc đó, nếu như ngài cảm thấy ai chiếm ưu thế thì lại lựa chọn đứng về phía người đó cũng không sao. Nếu như chúng tôi thắng lợi, không bằng Liễu tiên sinh có thể kết bạn với chúng tôi."

Không chỉ có mỗi Liễu Loan Hùng.

Rất nhiều đại lão trong khán phòng đều đang dao động, bọn họ đều đồng thời nhận được thông điệp cuối cùng.

Ở thời điểm này, hội đấu giá đang tiến hành nghiễm nhiên trở thành một sân khấu so sánh vai diễn.

⚝ ✽ ⚝

Cạch ——

Tiếng búa cuối cùng trong tay người đấu giá Trần Lương Linh vang lên, đại biểu cho buổi đấu giá đã kết thúc.

Cô nhìn về phía bầu không khí quỷ dị trong khán phòng, không khỏi thở ra một hơi.

"Tôi và Dụ Đồng đã quen biết cả nửa thế kỷ."

"Đương nhiên nguyện ý cùng Dụ Đồng cùng tiến cùng lùi.”

Liễu Loan Hùng nở nụ cười, cao giọng nói. ‌

Hiện tại chỉ là lời hứa hẹn miệng, chỉ là vì ép buộc mà thôi. Nếu như thật sự đến một bước cuối cùng, hứa hẹn mà vị Lục tiên sinh kia nói còn không xuất hiện, cũng không thể trách ông được.

Lời nói của Liễu Loan Hùng vang lên.

Trước một chiếc bàn tròn khác, Hoắc lão gia tử híp mắt lại, không có động tác gì.

Lục Bình cũng nghe thấy câu này. Mí mắt không khỏi khẽ run rẩy.

------

Dịch: MBMH Translate