← Quay lại trang sách

Chương 776 Lục Bình Lật Bàn! Thế Cục Bùng Nổ!

Anh ta muốn nâng đỡ Quách Thế Bình lên nắm quyền Quách gia?"

Trong văn phòng của cơ quan bí mật.

Q đan hai bàn tay vào nhau, ánh mắt trắng đen rõ ràng nhìn chăm chú vào hành động trong màn hình, cảm thấy ngạc nhiên không thôi.

Cạch!

Cạch!

Cạch!

Một tay chống cằm, hai chân bắt chéo, một tay còn lại thì gõ gõ tay vịn một cách cực kỳ có tiết tấu.

"Nhanh, chuẩn, hung ác."

"Chúng ta chỉ có một cơ hội duy nhất."

"Khống chế lại mỗi một điểm nút quan trọng của nội bộ Quách gia với tốc độ nhanh nhất, thanh trừ hết vết tích cắm rễ của Khoa học kỹ thuật Úy Lam."

"Dùng thủ đoạn chuẩn xác nhất, tìm ra các trưởng lão bên trong gia tộc tán đồng với Quách Thế Bình."

Lục Bình nhớ lại tình báo mà Lão Tiết gửi tới, không ngừng suy nghĩ

Quách Thế Huân vì duy trì danh tiếng nhà từ thiện hàng đầu Hồng Kông của mình cho nên luôn tương đối khắc chế trong việc khống chế gia tộc. Điều này có thể xem là một thời cơ cho lần hành động này.

Nói một cách chuẩn xác thì không được tính là để lại cái đuôi. Dù sao, ai cũng không thể tưởng tượng được, sẽ có một thương nhân tình báo như Lục tiên sinh xuất hiện.

Nghĩ đến đây, Lục Bình như có điều suy nghĩ.

"Quách Thế Huân tích lũy áo choàng từ thiện cho mình hơn nửa thế kỷ có lẽ chính là vì hôm nay. Có tồn tại như Quách Thế Huân, mấy người như Lý Dụ Đồng, và Khoa học kỹ thuật Úy Lam mới có thể làm ít chuyện lừa gạt người bình thường ở tầng dưới cùng."

⚝ ✽ ⚝

Hồng Kông, trong màn đêm.

Luồng gió mát thổi từ mặt biển vào trong thành phố, phảng phất như mang tới một mùi máu tanh.

Lục Bình đóng vai trò là một thương nhân, những lưỡi đao của bộ phận bí mật đang đâm vào từng điểm yếu của vọng tộc Quách gia một cách chuẩn xác.

Thời gian trôi qua từng ‌phút từng giây.

Máy bay trực thăng chở Quách Thế Bình rơi xuống sân bay trước tòa nhà Quách gia.

Đặc công áo đen nhanh chóng đẩy xe lăn, hướng về phía văn phòng chủ tịch.

Trong lúc các đặc công tiến về phía viện điều dưỡng, một nhóm đặc công khác đã nhanh chóng đi đến những địa điểm mà Lục tiên sinh báo ra…

Trước một biệt thự nằm ở lưng chừng núi, thuộc khu nhà giàu vịnh Nước Sâu.

Chân ga bị đạp mạnh tới cùng, xe con màu đen xuyên qua đường cái giống như là ‌ dã thú thoát cương!

"Các người là ai?!"

Trong biệt thự xa hoa.

Quách Thế Mậu, người đã từng nắm giữ quyền lực cực cao trong vọng tộc Quách gia cũng đã sớm về hưu,. Ông khoác một cái áo khoác, đi xuống từ trên cầu thang.

Ánh mắt trắng đen rõ ràng của ông đảo qua phòng khách, chỉ nhìn thấy trong ngoài biệt thự đã bị khống chế toàn bộ.

Quách Thế Mậu cũng không có bối rối. Ông lấy một điếu thuốc ra từ trong ngực, sau đó trầm giọng hỏi.

"Thế Mậu tiên sinh."

"Vô ý mạo phạm, nhưng có một người bạn cũ mà ngài nhất định cũng muốn gặp một lần." Đặc công tướng mạo anh tuấn mỉm cười nói.

Nói xong, anh đưa tay nhấn xuống chiếc điều khiển từ xa phía trước bàn trà, màn hình 100 inch phía trong phòng khách lập tức sáng lên.

Cùng lúc đó, tại các nơi trên khắp Hồng Kông, thậm chí là tại các điểm nút khác nhau của vọng tộc Cao gia ở nước ngoài, hoặc là những người không còn quyền lợi trong tay, các giám đốc đang điều hành Quách gia… Tổng cộng có mười ba ông lão đến từ Quách gia đều đang nhìn về phía màn hình với vẻ mặt nghi hoặc.

"Quách lão tiên sinh."

"Chúng tôi đã liên hệ với những lực lượng vốn nên thuộc về ngài."

Tòa nhà Quách gia, tại văn phòng ở tầng cao nhất.

Thời gian đã trôi qua nửa thế kỷ, Quách Thế Bình lại một lần nữa ngồi dựa lưng vào cánh cửa sổ sát đất to lớn kia.

Trạng thái của ông rất yếu, ánh mắt run rẩy không ngừng liếc nhìn bốn phía.

Vẻ mặt ông chợt trở nên hốt hoảng, giống như là trông thấy bản thân mình năm 20 tuổi, đi theo cha mình vào căn phòng làm việc này, thử nghiệm nhiệm vụ tiếp nhận gia tộc, gánh vác vinh quang của gia tộc…

Ông từng cho rằng mình sẽ không thể nào quay lại được nữa.

Khóe mắt có chút‌ ướt át.

Đặc công đứng nghiêm túc ở bên cạnh ông lão suy yếu với nụ cười trên môi. Anh không khỏi nhìn chăm chú về phía lão gia tử này, đối phương đang cố hết sức thở dốc, nước mắt rơi đầy mặt.

Đặc công bước về phía trước một bước, ôn hòa nói ra ở bên tai đối phương.

Nói xong, anh nhìn về phía máy tính bảng mà cấp dưới truyền tới, mở màn hình ra.

Bờ môi trắng bệch của Quách Thế Bình khẽ run rẩy, nhìn về phía bóng người đang bấm màn hình. Sau khi bóng người đầu tiên xuất hiện, ánh mắt của ông không khỏi trợn to ——

⚝ ✽ ⚝

Trong khán phòng của trung tâm văn hóa Hồng Kông được thiết kế theo phong cách hiện đại hóa.

Bầu không khí bất an và khẩn trương đang dần bốc lên.

Biến cố lại chợt xuất hiện lần nữa.

Trong số các phú thương ở đây, bắt đầu có người chú ý đến tín hiệu điện thoại thay đổi.

Không có tín hiệu!

"Hả?"

"Sao lại không có tín hiệu?"

"Ngài cũng bị mất sao?!"

"Tin nhắn đều không gửi được, gọi điện thoại cũng thế."

Tiếng bàn luận xôn xao không ngừng vang lên. ‌

Từng ánh mắt đều bất an nhìn về phía khu vực trung tâm.

------

Dịch: MBMH Translate