← Quay lại trang sách

Chương 777 Giành Giật Từng Giây! Giết!

Phía sau khu vực bàn tròn là vị trí ngồi của mấy người đi theo Lục tiên sinh.

Nương theo cuộc đánh cược đang không ngừng được thăng cấp, và sóng biển đang càng ngày càng kịch liệt… Phật gia luôn u ám và buồn ngủ giống như là đã ngủ đủ.

Chỉ nhìn thấy, bà ngáp một cái thật dài. ‌Làn da trắng trẻo lại lần nữa nhiễm lên một tầng hồng nhuận phơn phớt.

"Đông Sinh."

"Đông Sinh."

Phật gia ngồi thẳng người, liên tục gọi.

"Sư nương, người tỉnh rồi?!"

Lão Mã nhìn thấy sư nương có tinh thần, trên mặt lộ ra một tia vui mừng. Anh vội vàng tiến đến trước mặt, đáp lại.

"Có gì ăn không, ta đói rồi." Phật gia sờ lên bụng, nói.

"Có!"

"Có!"

"Sư nương, chờ một chút." Lão Mã nói ra.

Anh nhìn về phía nữ phục vụ cách đó không xa, vẫy vẫy tay. Không lâu sau, nữ nhân viên phục vụ lập tức đẩy xe đồ ăn đi tới gần.

"Đông Sinh, con nói cho ta nghe một chút đi, đã xảy ra chuyện gì." Khẩu vị của Phật gia đã lâu rồi không có tốt như vậy.

Bà vừa nhai nuốt đồ ăn vừa hỏi thăm Lão Mã.

"À!"

"Ha ha ha…"

"Đông Sinh."

"Sư nương, Đông Sinh ở đây."

"Đời này của ta có thể nói là rất đáng giá. Trong khoảng thời gian cuối cùng này lại có thể nhìn thấy con, có thể nghe được tin tức về Sĩ Lâm. Trong đoạn thời gian cuối cùng này, còn có thể nhìn thấy điểm nút lịch sử như vậy!"

Sắc mặt Phật gia hồng nhuận phơn phớt, đôi mắt sáng tỏ. Bà nhìn chăm chú về phía Lục tiên sinh cách đó không xa.

⚝ ✽ ⚝

Trước sô pha, Lục Bình ngưng động tác gõ tay vịn lại.

"Lão Hoắc." Anh kêu một tiếng.

Hoắc Ứng Tương hơi dừng lại, nhưng sau đó vẫn là cúi người xuống bên cạnh Lục tiên sinh.

Lục Bình đang muốn nói chuyện, ánh mắt mang theo ý cười chợt nhìn về phía Hà Sinh Nhạc của vọng tộc Hà gia Macao và Văn Thế Lập đến từ Văn gia Dương Thành ở bên cạnh.

"Văn Tiên sinh."

"Hà tiên sinh."

"Mời hai vị đến nơi khác nghỉ ngơi…"

Hoắc Ứng Tương chú ý đến động tác của Lục tiên sinh. Ở thời điểm này, đối phương không hề có một chút khách sáo nào nữa, bất kể người đối diện là gia chủ vọng tộc hay là thận phận gì đều như thế.

Lục Bình làm một tư thế mời, lạnh lùng nói.

Bên ngoài khán phòng.

Một đội ngũ bảo an áo đen của cơ quan bí mật chính phủ xông vào trong phòng.

Đám người xông vào mang theo chút mùi hương lạnh lẽo và máu tanh.

Đội ngũ vừa tiến vào đã ngay lập tức tập kết ở sau lưng Hoắc Ứng Tương, bảo hộ xung quanh Lục tiên sinh đang ngồi trước ghế sô pha.

Tốc độ của đội ngũ bảo an dưới tay Lý Dụ Đồng cũng không chậm.

Chỉ trong chớp mắt.

Hai bên bắt đầu giằng co ngay trước tầm mắt của hơn hai ngàn vị quyền quý và phú thương…

Họng súng đen ngòm đồng thời nhắm về phía đối phương.

"Làm cái gì vậy?!"

"Hoắc Ứng Tương, đây là cách cậu đối đãi với trưởng bối sao?"

Văn Thế Lập và Hà Sinh Nhạc đều đen mặt lại.

Bọn họ đều tức giận đứng dậy, sau đó đi tới ngồi xuống bên cạnh gia chủ vọng tộc Lý gia Lý Dụ Đồng.

"Hoắc tiên sinh."

"Xem ra, gia giáo của Hoắc gia vẫn nên được tăng cường thêm một chút." Lý Dụ Đồng trầm ổn, nhìn về phía Hoắc gia lão gia tử, chậm rãi nói.

"Đứa nhỏ lớn rồi, cánh cũng cứng hơn."

"Lão Lý, tôi thay mặt nó xin lỗi ông." Hoắc lão gia tử nắm chặt quải trượng, phóng khoáng nói.

"Ứng Tương."

"Làm cái gì vậy?"

"Mau bỏ súng xuống!" Hoắc lão gia tử trầm giọng nói.

⚝ ✽ ⚝

"Ông…"

"Ông..."

"Ông là anh Thế Bình?!!"

Trong biệt thự nằm ở lưng chừng núi.

Nhân vật có thực quyền tại Quách gia, Quách Thế Mậu lão gia tử mở to hai mắt, trong nháy mắt này, trên người ông không khỏi nổi lên một tầng da gà.

Mây đen ở giữa bầu trời đang dần tán đi.

Trăng non lạnh lùng treo cao.

Trong văn phòng ở tầng cao nhất của tòa nhà vọng tộc Quách gia, Hồng Kông.

Gương mặt gầy gò già nua của Quách Thế Bình đỏ lên, cảm xúc kích động, thân thể da bọc xương đang run rẩy.

Lúc này.

Trong màn hình, phía sau từng khung video, đội ngũ của tổ giám thị thế giới nhanh chóng giải trừ các video. Các ông lão Quách gia một giây trước còn có tâm tư cảnh giác và bất mãn, muốn liên hệ bảo an, hiện tại đều mở to hai mắt.

Chỉ nhìn thấy, bọn họ liên tiếp tới gần TV, hoặc là tới gần màn hình máy tính hơn, muốn cố gắng nhìn rõ hơn một chút.

"Anh Thế Bình!"

"Anh Thế Bình!"

"Anh Thế Bình, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!”

"Ngài sao lại trở nên như vậy?"

"Anh Thế Bình, trong hơn hai mươi năm qua, ngài đã chạy đi đâu vậy? Ngài… Ngài không phải đã…"

Từng câu "anh Thế Bình" không ngừng vang lên.

Giọng điệu của mỗi một người đối với Quách Thế Bình đều tràn đầy sự quấn quýt và tôn kính, cùng với sự thương yêu và sầu lo sau khi nhìn thấy dáng vẻ của đối phương vào giờ phút này.

Quách Thế Bình há miệng ——

Cổ họng bị độc câm phát ra từng tiếng khó nghe như là tiếng quạ kêu:

"A —— "

"A —— "

"A ——!!!"

Quách Thế Bình kêu ra tiếng, tiếng này to hơn tiếng trước. Giọng nói vừa khó nghe lại thống khổ kia khiến cho cảm xúc của ông lão đã từng phong hoa tuyệt đại, quân tử như ngọc này điên cuồng tới cực điểm.

Mái tóc bạc trắng khẽ bay lên…

Hai hàng nước mắt lăn xuống từ khóe mắt.

"Được rồi."

"Quách lão tiên sinh, chúng tôi sẽ đoạt lại tất cả mọi thứ cho ông."

Đặc công áo đen sau lưng tiến lên, đặt tay lên bả vai của ông lão, cất giọng nói ôn hòa.

Nói xong, anh nhìn về phía đám người trong màn hình, tốc độ nói cực kỳ có lực, nhanh ‌chóng lột bỏ lớp áo khoác từ thiện bên ngoài của Quách Thế Huân xuống.

"Cho dù chúng tôi nguyện ý ra tay, nhưng chỉ dựa vào năng lực của mấy ông lão như chúng tôi cũng không có khả năng tiêu diệt được con quỷ kia được."

"Ngài chỉ cần phối hợp với chúng tôi.” Đặc công trầm ‌ giọng nói.

------

Dịch: MBMH Translate