Chương 780 Bầu Trời Thay Đổi!
Trịnh Gia Khiết, cũng có thể gọi là Tiền tiên sinh vẫn bày ra vẻ mặt bình tĩnh. Ánh mắt trắng đen rõ ràng chậm rãi thu hồi khỏi bóng dáng của Lục tiên sinh cách đó không xa. Ánh mắt phút chốc trở nên sắc bén mà khủng bố: "Cho nên… Tôi phải đuổi hết toàn bộ đám người phản bội kia đi!"
"Nhớ kỹ thân phận của ông."
"Không có lần sau."
Trịnh Gia Khiết nhìn chăm chú vào quản gia, thản nhiên nói.
"Là… là lỗi của tôi!"
Quản gia trung niên đã đi theo Trịnh Gia Khiết hai mươi năm, lúc này lưng đã bị mồ hôi thấm ướt, đầu óc lập tức thanh tỉnh lại, sợ hãi nói.
Trịnh Gia Khiết thu hồi ánh mắt, nhưng ở trong lòng đã thầm phán tử hình cho vị quản gia này. Không phải là ông lòng dạ hẹp hòi, mà là đối phương thân là quản gia lại đắc ý đến mức quên mất chuyện gì mà bản thân có thể và không thể xen vào.
⚝ ✽ ⚝
"Đông Sinh."
"Sư nương."
Ăn uống no đủ, tinh thần Phật gia cũng trở nên tốt hơn nhiều. Đôi mắt sáng ngời và thâm thúy bắt đầu quan sát bầu không khí xung quanh khán phòng này. Bà nhạy bén ngửi ra được các loại mùi vị hỗn tạp ở trong không khí.
Bà đã từng trải qua trận tranh đấu vào giữa thế kỷ trước. Nhưng so sánh với giờ phút này thì trận chiến hiện tại dường như còn hoành tráng và khủng bố hơn nhiều!
So sánh xưa với nay, tràng diện kia có thể nháy mắt nghiền nát đám con kiến như bọn họ, nhưng lại giống như mới chỉ là một khúc dạo đầu cho giờ phút này.
Thời đại này sẽ là thời đại tranh đấu giữa các thiên kiêu. Nhưng mà đối với người bình thường và tinh anh bình thường thì nó chẳng khác gì là một cái máy xay thịt cả. Số mệnh của bọn họ sẽ chỉ giống như những con thiêu thân lao đầu vào ngọn lửa —— tác dụng của bọn họ có lẽ chính là dùng máu thịt của chính mình làm nhiên liệu, khiến cho ngọn lửa đang thiêu đốt toàn bộ đất trời này trở nên mạnh mẽ và ngoạn mục hơn!
Gương mặt Phật gia hồng hào, vừa run rẩy vừa hưng phấn.
Lúc này.
Gia chủ vọng tộc Lý gia đứng đầu Hồng Kông, Lý Dụ Đồng đã đứng ở trước đài phát biểu. Ánh mắt uy nghiêm của ông nhìn về phía dưới sân khấu.
Phật gia di dời tầm mắt, nhìn về phía Lục tiên sinh đang ngồi thẳng người ở cách đó không xa. Chỉ thấy đối phương vẫn là vẻ mặt bình tĩnh, thậm chí là còn mang theo chút ý cười. Cho dù là nhân vật đã từng sống cả một thế kỷ và trải quan rất nhiều biến cố như Phật gia cũng không khỏi âm thầm sợ hãi than.
Hiện tại, hơn hai ngàn vị phú thương và quyền quý hoặc là gia chủ của các vọng tộc trong khán phòng này đều đang khẩn trương… Nhưng chỉ có vị lục tiên sinh này là vẫn có thể ngồi một cách thản nhiên và thong dong, thậm chí trên mặt còn lộ vẻ tươi cười.
Bà thu hồi suy nghĩ, cuối cùng nhìn về phía đứa nhỏ duy nhất mà mình quan tâm. Vẻ mặt của bà cực kỳ phức tạp, chợt gọi một tiếng.
Bà giơ tay lên, vuốt ve đầu Lão Mã: "Đông Sinh…"
"Tương lai của con sẽ như thế nào đây." Bà lẩm bẩm một câu.
Dưới sự kiện lớn như vậy, người giống như Đông Sinh sẽ như thế nào đây!
Lão Mã không hiểu lắm về thâm ý trong lời nói của sư nương, nhưng có thể nhận thấy được trong giọng nói này đang cất giấu nồng đậm sầu lo.
"Đông Sinh, sư phó của con, sư nương của con… đều bị nghiền thành cặn ở trong trận biến đổi trước đó."
"Hiện tại đến lượt con rồi sao?"
"Con không sợ." Lão Mã cúi đầu, nói.
⚝ ✽ ⚝
⚝ ✽ ⚝
⚝ ✽ ⚝
"Đối phương đang nói cái quái gì vậy?"
"Hô!"
"Hô!"
"Hô!"
"Con mẹ nó, mình rốt cuộc đã làm được chưa?"
Sau lần đầu tiên gặp Lý Ngọc Trân, Lục Bình đã bắt đầu nhìn vào mình trong gương, không ngừng luyện tập cách cười và biểu cảm ánh mắt. Sau đó, cùng với sự nâng cao của kỹ năng diễn xuất, anh dần dần có thể biểu hiện ra rất nhiều động tác rất nhỏ… Nhưng mà chỉ có chính Lục Bình biết, chỉ cần bản thân bị khẩn trương và áp lực quá tải, hoặc là khả năng chịu đựng áp lực sắp đạt đến giới hạn, thì trên gương mặt anh sẽ tự động treo lên một lớp mặt nạ thờ ơ, cảm xúc rất nhỏ duy nhất còn sót lại cũng chỉ có nụ cười như có như không.
Từ lúc cha mẹ Lục Bình còn sống, anh đã từng nghe thủ phủ Lý gia phát biểu ở trước sân khấu rồi.
⚝ ✽ ⚝
Dưới ánh sáng rực rỡ.
Trong màn đêm.
Vọng tộc Thôi gia ở Macao vốn là một vọng tộc lâu đời, nhưng ở trong đoạn thời gian gần đây bọn họ lại đóng vai một cây cỏ bay theo chiều gió.
Tại trang viên Thôi gia.
"Lão gia!"
"Hà gia xảy ra chuyện lớn, không biết là đã xảy ra chuyện gì, đứa con thứ kia của Hà gia đang bắt đầu tiếp quản lực lượng của gia tộc."
"Lão gia!"
"Vọng tộc Thái gia ở Dương Thành, còn có liên minh Thái gia đang bị những thế lực kia treo cổ bởi vì không đứng về phe nào…"
Giống như là một con thuyền nhỏ bấp bênh trong cơn bão. Tin tức đến từ bốn phương tám hướng giống như là những hạt mưa không ngừng rơi vào trong tai Thôi gia.
Trong phòng khách với ánh đèn ấm áp.
------
Dịch: MBMH Translate