← Quay lại trang sách

Chương 781 Mất Khống Chế! Sụp Đổ!

Gia chủ Vọng tộc Thôi gia Thôi Long cùng với dòng chính gia tộc đang ngồi ở trước ghế sô pha với vẻ mặt nghiêm túc.

"Tôi nhận được một tin tức bí mật."

Thôi Long nhìn về phía mọi người, trầm giọng nói: "Phía sau những chuyện này đều là do tổ giám thị thế giới bên trong thúc đẩy."

"Bọn họ lựa chọn nhấc lên những chuyện này ở phía sau bữa tiệc từ thiện tại Hồng Kông, hiển nhiên là đã sớm có chuẩn bị."

"Lý gia và Khoa học kỹ thuật Úy Lam có lẽ sẽ gặp khó." Ông tiếp tục nói đến.

Đúng lúc này, lời còn chưa nói xong, quản gia lại một lần nữa vội vàng xông vào, khẩn trương nói: "Lão gia! Ngoài cửa có một vị tiên sinh muốn gặp ngài…"

⚝ ✽ ⚝

Hồng Kông, trong tòa nhà của vọng tộc Quách gia.

Giống như là mở ra toàn bộ bản đồ, toàn bộ bí mật đã được rửa sạch dựa trên góc nhìn của thượng đế.

Gia chủ vọng tộc Quách gia Quách Thế Huân đang ở trung tâm văn hóa Hồng Kông giống như là diều đứt dây, hoặc có thể nói là một vị hoàng đế cổ đại đã bị soán ngôi.

Sau khi gia tộc sàng chọn lại các nhân viên cao tầng một cách chuẩn xác, các vị trưởng lão của gia tộc đều hòa mình vào trong bóng đêm và tới tòa nhà này.

Trong phòng hội nghị trang nghiêm.

Tất cả mọi người ngồi ở trước một cái bàn dài.

"Quách tiên sinh."

"Hiện tại, ngài lại trở thành gia chủ của Quách gia."

Trong văn phòng, đặc công đẩy xe lăn đi về phía trước. Quách Thế Bình đã đổi sang một bộ âu phục màu đen, nhưng sắc mặt vẫn tái nhợt và suy yếu như trước. Giọng nói của người thanh niên mang theo ý cười, nói ở bên tai lão gia tử.

Nói xong, anh liền đẩy xe lăn hướng về phía phòng họp.

"Các vị."

"Thông báo cho Quách Thế Huân tiên sinh đi."

"Nói với ông ta rằng, quyền hành bị ông ta đánh cắp hiện tại đã quay về trong tay chủ nhân ban đầu của nó."

⚝ ✽ ⚝

Trong tòa nhà lớn của Hà gia tại Macao.

Chỉ nghe thấy một tiếng phịch…

Nhân vật số hai của Hà gia, Hà Duyên Nhạc dùng sức đá văng cánh cửa văn phòng của anh trai mình. Ông đứng ở trước cửa sổ sát đất, quan sát thành phố với ánh đèn rực rỡ ở bên ngoài cửa sổ.

Sau đó, ông chợt há miệng cười toe toét.

Ông mặc một bộ vest chỉnh tề, một tay cắm ở trong túi, quay người nhìn về phía vị thư ký mới của mình, khẽ cười nói: "Đã đến lúc báo lại những chuyện này cho anh trai thân yêu của tôi biết rồi!"

Khụ!

Khụ!

Khụ!

Tiếng ho khan nặng nề vang lên ở bên trong hành lang.

Có lẽ là do thân thể đã quá suy yếu, sắp chống đỡ không dậy nổi những cảm xúc kịch liệt dao động trong tối nay, ông lão ngồi ở trước xe lăn có thể rõ ràng cảm nhận được cảm giác suy yếu trong người mình.

Như là sắp chết…

Cả một đời này của ông, phong cảnh khi còn trẻ chính là thanh niên nắm quyền và làm việc cẩn trọng. Nhưng mà cơn ác mộng lại bất ngờ ập xuống, người em trai thân thiết nhất của ông, cũng là người mà ông chưa bao giờ đề phòng lại ném ông vào trong địa ngục.

"Tôi vốn tưởng rằng bản thân sẽ phải im lặng chết đi ở trong viện phúc lợi quanh năm không thấy ánh mặt trời ở tầng dưới cùng của thành phố Cửu Long này."

Ông lão suy yếu thở hổn hển, rũ đầu xuống.

Suy nghĩ của Quách Thế Bình không ngừng trôi nổi về những tháng ngày trước đó, con ngươi trầm mặc chợt lóe lên nỗi tuyệt vọng trong hàng nghìn ngày đêm kia.

Tại tòa nhà Quách gia, trong hành lang thật dài, cứ cách mỗi một mét đều có một vị bảo an đứng gác.

Phía trước chính là phòng họp .

Cửa lớn đang được mở rộng, ở trong tầm mắt của Quách Thế Bình lão gia tử, ngọn đèn rực rỡ kia như là bị bịt kín bởi một tầng màu vàng sáng chói. Ông đột nhiên có chút sợ hãi, có chút mất tự nhiên…

Mái tóc bạc của ông đang rất hỗn loạn, đôi bàn tay nhợt nhạt không hề có chút sức lực nào.

"Quách tiên sinh?"

"Ngài muốn nói cái gì sao?"

Đặc công phía sau chú ý tới sự thay đổi của lão gia tử, liền đưa một chiếc máy tính bảng tới. Đầu ngón tay của lão gia tử chậm rãi lướt qua trên màn hình, một hàng chữ dần dần hiện ra:

‘Các người có loại thuốc nào có thể nâng cao tinh lực hay không?’

Khi còn trẻ, ông từng là một người có địa vị cao, có thể tiếp xúc được rất nhiều thứ.

"Ngài xác định sao?"

"Nó sẽ chỉ nhanh chóng hút cạn sức lực trong người của ngài mà thôi."

Quách Thế Bình lão gia tử không có do dự, lập tức dùng sức gật đầu. Ông biết bản thân mình không sống được bao lâu nữa. Cũng bởi vậy mà lúc một lần nữa ngồi ở trước mặt các trưởng lão và quan chức cấp cao của Quách gia, ông muốn chính mình có thể tốt hơn một chút, cho dù đó chỉ là một chút xíu! Quách Thế Bình không muốn mất tự nhiên trước mặt người Quách gia!

Trong phòng hội nghị.

Tinh thần Quách Thế Bình đã trở nên tốt hơn rất nhiều. Ông ngồi trên xe lăn, còn chưa tiến vào mà tất cả trưởng lão và nhân viên cấp cao của Quách gia trước bàn dài đã đồng thời đứng dậy. Vẻ mặt của mọi người vẫn là vẻ không thể tin nổi, nhìn về phía ông lão với vẻ đau lòng.

------

Dịch: MBMH Translate