Chương 782 Lục Tiên Sinh Thật Đáng Sợ!
Ông không nói gì, chỉ dùng ngón tay không ngừng viết liên tục lên trên máy tính bảng. Sau khi viết xong, một giọng nói có chút tương tự với giọng của Quách Thế Bình trước đó vang lên:
"Các vị."
"Đã lâu không gặp…"
Lão gia tử chỉ có một khoảng thời gian ngắn để nói chuyện.
Không lâu sau, đặc công phía sau liếc nhìn thời gian, sau đó cất bước đi về phía trước, đánh gãy hồi ức của mọi người trong phòng.
Bầu không khí lập tức trở nên nghiêm túc.
⚝ ✽ ⚝
"Quyền lợi được tạo thành từ những gì?"
Trong trung tâm văn hóa Hồng Kông rực rỡ tập hợp hơn hai ngàn tinh anh trong các ngành nghề và các quyền quý đích phương.
Trong khán phòng.
Khu vực bàn tròn.
Gia chủ vọng tộc Lý gia, Lú Dụ Đồng đang đứng phát biểu ở trên sân khấu. Lời tuyên ngôn đã tiến hành đến phần giữa, sắp bắt đầu kết thúc, cũng là lúc rút đao.
Lục Bình ngồi ở trước ghế sô pha, nụ cười nhàn nhạt giống như là một tấm mặt nạ được gắn chặt ở trên mặt. Anh nhìn về phía Lý Dụ Đồng, trong đầu bắt đầu suy nghĩ miên man.
"Quyền lợi ——"
"Là được vô số người dưới chân nâng lên, có hình dạng giống như là Kim Tự Tháp."
"Người có được quyền lợi cao nhất đồng nghĩa với việc dưới chân của người đó có nhiều người đứng nhất."
Trong bố cục chiến lược mà Lão Tiết gửi tới, đó là dựa vào những tin tức bên trong tình báo cơ mật màu đỏ khủng bố kia để tiến hành cắt đứt hoàn toàn mối liên hệ trực tiếp giữa người cầm quyền và tất cả mọi người dựa vào đối phương với góc nhìn của thượng đế.
Trong lúc Lục Bình còn đang suy nghĩ.
Một biến cố động trời… Đã xảy ra!
Đó chính là con đường tin tức không còn bị phong tỏa nữa!
Chỉ nhìn thấy, quản gia của gia chủ vọng tộc Hà gia Hà Sinh Nhạc đến từ Macao- người chuyên dùng máu của xử nữ để sản xuất xì gà, không biết là đã nhận được tin tức gì mà sắc mặt trắng bệch như tờ giấy. Đối phương vội vàng chạy về phía lão gia nhà mình với dáng vẻ hoang mang lo sợ. Lúc bước chân lên bậc thang trên thảm đỏ thì dưới chân chợt mềm nhũn, sau đó ngã phịch một cái xuống đất.
Quản gia bất chấp đau đớn, vội vàng đứng lên, chạy tới khu vực bàn tròn.
"Chuyện gì?" Hà Sinh Nhạc nhíu chặt mi, hơi nâng cao giọng, trầm giọng hỏi.
"Lão… Lão gia, xong rồi! Toàn bộ đều xong rồi! Nhị gia đã khống chế toàn bộ ngành nghề của gia tộc, đối phương còn tàn sát sạch sẽ phu nhân, thiếu gia, tiểu thư."
"Người nhà của tôi cũng đều không còn nữa." Hốc mắt quản gia đỏ bừng, tuyệt vọng nói.
Đúng lúc này, điện thoại vệ tinh trong tay chợt vang lên. Quản gia chỉ liếc mắt nhìn một cái thôi mà ánh mắt đã như muốn nứt ra, giống như là đang nhìn thấy quỷ: "Lão gia!"
"Điện thoại!"
"Điện thoại!"
Phản ứng đầu tiên của Hà Sinh Nhạc là quản gia của mình quá ngu ngốc. Ông thân là gia chủ của một vọng tộc, đương nhiên biết rõ thế lực và tập đoàn của một vọng tộc được cấu tạo chặt chẽ và kín đáo như nào. Ông nắm chặt chẽ trong tay mỗi một đốt ngón tay và từng yếu tố quan trọng, sao có thể mất đi tất cả quyền lực trong một khoảng thời gian ngắn như vậy được?
"Bình tĩnh một chút, ông như vậy còn ra thể thống gì nữa!" Ông tức giận mắng một tiếng, sau đó thô lỗ giật lấy điện thoại.
Quyền lợi gia tộc đến từ công việc kinh doanh của gia tộc, hệ thống bảo an, ban giám đốc…
"Duyên Nhạc?" Ông trầm giọng kêu.
Cùng lúc đó, bên cạnh gia chủ vọng tộc Hà gia Hà Sinh Nhạc; gia chủ vọng tộc Quách gia Hồng Kông, người được ca ngợi là nhà từ thiện hàng đầu Hồng Kông, Quách Thế Huân lão gia tử cũng nhíu nhíu mày.
Quản gia của ông cũng cứng nhắc đưa tới một chiếc máy tính bảng và tai nghe.
Màn hình sáng lên.
Xuất hiện ở trong tầm mắt là phòng họp ở tầng cao nhất của tòa nhà Quách gia. Hình ảnh đối diện chính là logo của Quách gia ở vị trí cao nhất của phòng họp.
Trông thấy một màn này, trong con ngươi Quách Thế Huân không khỏi hiện ra sự bất an.
Ông không có mặt ở đó, rốt cuộc là ai lại dám mở căn phòng họp kia ra?
Suy nghĩ như vậy vừa mới hiện lên.
Tầm nhìn thay đổi, cảnh tượng trong phòng hội nghị lập tức xuất hiện ở trước mắt ông. Đó là một chiếc bàn hội nghị dài và trang trọng, hai bên bàn dài là các Trưởng lão và nhân viên cao tầng của Quách gia. Quách Thế Huân tinh tường chú ý tới, trong số những người này có một số người từng có liên hệ trực tiếp với ông nhưng mà đã mất tích!
Quách Thế Huân vẫn giữ vững sự bình tĩnh hệt như trước đó.
Lúc này ——
Trong màn hình, hình ảnh chiếu tới vị trí chủ vị ở trước bàn dài, vị trí dành riêng cho người đứng đầu Quách gia. Một bóng dáng mà ông không thể ngờ tới bỗng nhiên xuất hiện!
Vừa nhìn thấy đối phương!
Tất cả tâm tư của Quách Thế Huân lập tức trở nên hỗn loạn, con mắt trợn to, hơi thở bắt đầu trở nên dồn dập! Thậm chí, trước mắt còn không khỏi hiện lên từng cơn choáng váng!
"Quách Thế Huân, kẻ đã cướp đoạt quyền lợi của Quách gia."
"Ông đã biết tội?!" Một vị Trưởng lão có bối phận cao nhất Quách gia trầm giọng chất vấn.
------
Dịch: MBMH Translate