Chương 798 Vận May Của Mình Đúng Là Tốt!
Để uống được trà sữa, hai người phải xếp hàng tận 20 phút.
"Anh Bình, anh uống miếng đầu tiên đi!" Trương Oánh Oánh giơ trà sữa lên.
Lục Bình cười tủm tỉm rồi uống một ngụm, nhai nhai trân châu một chút, sau đó khen ngợi: "Ngon."
Thời gian đã không còn sớm nữa, hai người bắt đầu đi về phía ga tàu điện ngầm. Cô gái khẽ đảo mắt về phía trạm xe, cố gắng thả chậm bước chân. Cô muốn được ở cùng với bạn trai mình thêm một lúc nữa, bao gồm cả việc muốn uống trà sữa vừa rồi cũng là vì mục đích này.
Hai người đi vào ga tàu điện ngầm, đứng ở trước sân ga.
Lục Bình nhìn qua cô gái đang có chút chán nản, lộ ra vẻ ngẫm nghĩ. Sau một lúc, anh liền chuyển ba lô ra phía trước người, mở khóa kéo ra.
"Anh Bình, anh đang làm gì vậy?"
Trương Oánh Oánh lập tức phát hiện ra, tiến đến trước mặt Lục Bình.
"Anh tình cờ nhìn thấy một chiếc nhẫn giả trong khu chợ bên kia, cảm thấy rất đẹp."
"Cho nên đã mua lại, muốn tặng cho em."
Lục Bình vừa kéo ba lô ra vừa nói.
Bàn tay lần mò xuống dưới đáy của ba lô, trực tiếp mở cái hộp kia ra, sau đó lấy ra một chiếc nhẫn kim cương hồng ngọc 25 carat có màu đỏ như máu bồ câu, giá trị khoảng tầm 350 triệu tệ.
Lục Bình dùng sức nắm chặt bàn tay.
Trương Oánh Oánh chờ mong nhìn quanh. Khi Lục Bình mở lòng bàn tay ra, ánh sáng hồng ngọc màu đỏ như máu và những viên kim cương long lanh tuyệt mỹ lập tức đập vào đáy mắt.
Dù sao cũng là bảo vật hơn 300 triệu, sức hấp dẫn và rung động của nó phải nói là cực kỳ mạnh mẽ.
Trương Oánh Oánh vừa nhìn đã lập tức bị chiếc nhẫn này thu hút và trầm mê.
Hơi thở của cô không khỏi trở nên dồn dập!
"Anh… Anh Bình.”
"Cái này có đắt không?"
Mặc dù nói là hàng nhái, nhưng cô lại vô thức cảm thấy rất đắt.
"Yên tâm đi."
"Chỉ là hàng nhái mà thôi."
Lục Bình cầm tay trái của bạn gái lên, đeo chiếc nhẫn có giá trị hơn 300 triệu này vào ngón áp út của Trương Oánh Oánh. Vừa khít… Lục Bình cẩn thận quan sát, sau đó cũng cảm thấy kinh diễm theo.
Không hổ là kiệt tác đỉnh cao trong lĩnh vực trang sức!
"Rất đẹp." Lục Bình khen ngợi.
Không cần lo lắng chuyện đeo chiếc nhẫn này lên tay bạn gái hoặc là cất giữ ở trong nhà thì sẽ dẫn tới mầm tai vạ. Dù sao, Trương Oánh Oánh hiện đang là bạn gái ở mặt ngoài của anh, lực lượng bảo an bên người cô cũng đang không ngừng được tăng thêm.
"Cảm ơn anh Bình!"
Trương Oánh Oánh lúc này mới yên tâm lại.
Gương mặt cô ửng đỏ, nhón chân lên hôn lên khóe miệng bạn trai.
Sau khi lỡ một chuyến tàu điện ngầm, đến chuyến tàu tiếp theo, Trương Oánh Oánh mới lưu luyến không rời đi vào bên trong khoang tàu.
Trong tàu điện ngầm chật kín nhân viên văn phòng.
"Hì hì!"
"Vận may của mình đúng là tốt!"
Trương Oánh Oánh đứng ở một góc trong khoang tàu, trước mặt cô có mấy cô gái hình như là người của khoa thể thao. Bọn họ đúng lúc ngăn cản những người khác ở bên ngoài giúp cô.
Trương Oánh Oánh nhìn bọn họ với ánh mắt cảm kích, sau đó thu hồi ánh mắt, vui vẻ nhìn về chiếc nhẫn mới của mình.
Mặc dù chỉ là hàng nhái.
Nhưng nó quá đẹp, đẹp đến kinh tâm động phách!
Trương Oánh Oánh thưởng thức một hồi, sau đó dùng điện thoại không ngừng chụp ảnh từ nhiều góc độ khác nhau.
Cô ấn mở giao diện Wechat của bạn thân:
[Phàm Phàm! Phàm Phàm! ]
[ Lại sao nữa? ]
[ Hì hì! Anh Bình đã trở về! ]
Người bạn thân cao lãnh đang nằm chơi game ở trên ghế sô pha trong phòng khách nhìn thấy tin nhắn thì không khỏi trợn mắt.
Người bạn thân với bộ não yêu đương này thực sự là khiến cho cô phải cạn lời.
Cô tùy tiện nhắn lại một câu.
[ Nói đi, đã tặng cho cậu món quà gì? ]
Sau đó tiếp tục chơi game.
Ong ——
[ Ảnh chụp. jpg]
[ Ảnh chụp. jpg]
[ Ảnh chụp. jpg]
[ Ảnh chụp. jpg]
Điện thoại không ngừng rung lên.
Người bạn thân kia ngáp một cái, buông máy chơi game xuống. Cô nhìn vào điện thoại, cẩn thận ấn vào từng tấm hình, con mắt lập tức trợn to.
Cô giật cả mình, đột nhiên ngồi dậy.
"Mẹ nó?!"
Cô bật thốt lên.
[Anh Bình nói lúc anh ấy đi công tác thì chợt nhìn thấy hàng bản sao này ở trong khu chợ. Cảm thấy rất đẹp cho nên liền mua cho tớ! ]
"Thì ra chỉ là hàng giả.”
Bạn thân nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy như này mới là bình thường. Dù sao thì bạn trai của bạn thân cô cũng chỉ là một nhân viên công ty nho nhỏ mà thôi.
Nghĩ như vậy, nhưng cô gái vẫn lưu tấm ảnh chụp này lại, đồng thời phóng to quan sát một hồi. Cô dùng phần mềm nhận diện hình ảnh, rất nhanh đã tìm thấy tin tức của món trang sức này.
"Thật đúng là đã bán ra ngoài?"
"Vật đấu giá trong bữa tiệc từ thiện Hồng Kông? Giống hệt với cái của Oánh Oánh."
"Giá trị ước định là 350 triệu, được một phú thương thần bí mua lại."
Người bạn thân nhìn về phía tin tức hiện ra, chăm chú đọc một cách cẩn thận.
------
Dịch: MBMH Translate