Chương 797 Oánh Oánh, Chiếc Nhẫn Này Chỉ Là Hàng Giả Thôi!
Chờ tâm trạng của bạn gái tốt hơn một chút, Lục Bình liền bạn gái ra, gương mặt lộ vẻ áy náy, nhìn thẳng vào ánh mắt của cô gái: "Anh lúc đầu vốn định ôm một bó hoa to đứng chờ em ở đây."
"Ai mà biết được, máy bay lại bị trễ, vừa xuống liền vội vàng chạy tới đây, ngay cả thời gian mua hoa cũng không có." Anh tiếp tục nói.
Bạn gái Trương Oánh Oánh trông thấy vali dính đầy bùn đất ở phía sau lưng anh Bình, phía trên còn có giấy ghi chú vận chuyển còn chưa kịp giật xuống.
Dáng vẻ của bạn trai lại cực kỳ mệt mỏi vì đi đường dài, giữa lông mày tràn đầy sự mỏi mệt.
Trong nháy mắt này, Trương Oánh Oánh cực kỳ đau lòng, biết bạn trai dù mệt mỏi lâu như vậy nhưng vẫn muốn tới gặp mình trước tiên. Cô nào còn có tủi thân gì nữa, chỉ cảm thấy vô cùng cảm động! Nước mắt vốn đã hơi khô lần nữa ngăn không được mà tuôn ra. Cô nghẹn ngào khóc ra tiếng, nhào vào trong lòng anh Bình!
"Anh… Anh Bình!"
"Em mới không cần hoa, chỉ cần anh là được!" Nước mắt Trương Oánh Oánh rơi như mưa, nghẹn ngào nói.
Nơi xa.
Bên trong chiếc xe con màu đen, Chu Nhĩ Vi yên tĩnh nhìn về phía một màn này. Ánh mắt nhìn về phía Trương Oánh Oánh lóe lên một tia thương hại.
Cô gái đáng thương, vĩnh viễn sẽ không thể biết được bản thân mình đang ở trong một thế giới Truman.
Cô chẳng qua chỉ là một công cụ đối với Lục tiên sinh mà thôi, sẽ không mang theo chút tình cảm nào.
"Anh Bình."
"Mấy ngày nay anh có phải là rất mệt hay không?"
Sắc trời đã hoàn toàn tối lại.
Đèn neon sáng lên.
Trong quán thịt nướng.
Bạn gái Trương Oánh Oánh rất là dính người. Cô không có ngồi ở đối diện, mà là ôm lấy cánh tay Lục Bình giống như là gấu Kola, đau lòng nói.
Vừa dứt lời, đôi mắt lấp lánh đầy nước của cô bắt đầu quan sát bạn trai một cách cẩn thận, xem có phải đã đen hơn rồi hay không, có bị thương hay không? Anh Bình đi tới vùng núi xa xôi, ngay cả tín hiệu đều không phổ biến, điều kiện nhất định là cực kỳ gian khổ?
Nghĩ như vậy, Trương Oánh Oánh lại càng thêm đau lòng. Cô nhìn về phía gương mặt của anh Bình… Ờm, cũng may là không có bị đen, cũng không có bị nhánh cây hay là đá vụn làm trầy da!
Sau đó, cô lại đặt bàn tay mũm mĩm của mình lên trên bàn tay rộng lớn của anh Bình, cẩn thận chạm nhẹ…
⚝ ✽ ⚝
Tay của anh Bình vẫn còn trắng nõn…
Trương Oánh Oánh tiếp tục quan sát.
⚝ ✽ ⚝
⚝ ✽ ⚝
Lục Bình trông thấy động tác của bạn gái, nụ cười trên mặt lập tức cứng lại.
Không thể để cho cô gái tiếp tục chơi đùa nữa, thế là, anh liền trở tay ngăn cô gái ở trong ngực, đánh gãy sự thăm dò của cô:
"Bọn anh ở trong núi đều đóng gói bản thân cực kỳ chặt chẽ, hai tay, hai chân và đầu đều không lộ ra bên ngoài." Lục Bình ôn hòa nói.
"Là như nào vậy?"
Đột nhiên được bạn trai ôm một cách cưng chiều như vậy, gương mặt Trương Oánh Oánh đỏ bừng, lộ ra chút thẹn thùng. Cô không có từ chối, chỉ là điều chỉnh tư thế một chút, chôn gương mặt đỏ bừng vào trong lồng ngực anh Bình, hỏi.
"Anh cho em xem ảnh chụp." Lục Bình trấn định nói.
Dứt lời, anh liền ấn mở điện thoại di động, từng ảnh chụp bên trong album ảnh lập tức hiện ra. Trương Oánh Oánh thò đầu qua, nhìn về phía ảnh chụp.
"Hì hì!"
"Thật đúng là vậy nha, ngay cả mắt đều không lộ ra ngoài!"
"Các anh lần này đúng là đã vất vả rồi!"
Trương Oánh Oánh nghiêm túc nhìn về phía anh Bình trong tấm hình, đau lòng nói.
Lục Bình không có trả lời, chỉ là tiếp tục lướt màn hình. Anh cũng là lần đầu tiên nhìn thấy những tấm ảnh chụp này, toàn bộ đều đã được bộ phận hậu cần xử lý. Mỗi một tấm hình đều được xét duyệt chặt chẽ, sau khi xác định không có sơ hở gì thì mới được lưu vào trong điện thoại di động của anh.
Không lâu sau, tất cả món nướng đã được dọn ra đầy đủ.
Trương Oánh Oánh ngồi dậy, sau đó xắn ống tay áo lên cao, chân thành nói: "Anh Bình!"
"Anh đêm nay chỉ cần phụ trách ăn là được, những chuyện khác cứ giao cho em!"
"Được." Lục Bình mang theo ý cười, ôn hòa đáp.
Ăn xong.
Hai người đi bộ ở trên vỉa hè náo nhiệt.
Lục Bình sờ lên cái bụng hơi phình của mình, vô thức nấc một cái… Bạn gái Trương Oánh Oánh kéo cánh tay bạn trai, nhảy cẫng vui sướng giống như là một con bướm nhỏ.
"Anh Bình!"
"Em còn muốn uống trà sữa!"
"Đi, chúng ta đi xếp hàng…"
Trương Oánh Oánh nhìn về phía một cửa hàng trà sữa rất nổi tiếng ở trên mạng ở trên con đường dành riêng cho người đi bộ cách đó không xa. Ánh mắt cô gái giống như là tỏa sáng lấp lánh, cô quay đầu lại, nói với anh Bình với vẻ mặt chờ mong.
Lục Bình cũng không từ chối, chỉ là cưng chiều đáp lại.
Hai người đi đến gọi đơn rồi xếp hàng phía sau đội ngũ.
Lục Bình nhìn về phía cảnh tượng bình thường trước mắt, cảm thấy buông lỏng và thoải mái. Với anh mà nói, cuộc sống như này mới thực sự là phương thức giải tỏa áp lực.
------
Dịch: MBMH Translate