Chương 800 Đưa Tiễn—— Sư Phụ Lý!
Gió trong màn đêm thổi tới trên người, Lục Bình thả lỏng hít vào một hơi thật sâu. Chỉ mới ra ngoài một tuần thôi mà anh lại có cảm giác như đã trải qua mấy đời.
Ánh mắt Lục Bình khẽ đảo qua phía trước, gương mặt lộ ra chút ý cười, sau đó hướng về phía một chiếc xe con màu đen cách đó không xa.
"Lục tiên sinh!"
Tại vị trí lái, người đàn ông trung niên để râu, tướng mạo bình thường, cung kính nhìn về phía người thanh niên thần bí thông qua kính chiếu hậu.
"Lợi Quân." Ý cười trên gương mặt của Lục Bình nồng hơn một chút.
Thân thể anh thoải mái dựa vào phía sau. Sau khi nghe thấy tiếng gọi, anh đón lấy ánh mắt bên trong kính chiếu hậu, ôn hòa nói: "Đã lâu không gặp."
"Đến trại huấn luyện trước đi." Lục Bình tiếp tục nói.
Xe bình ổn khởi động, đi xuyên qua dòng xe trong giờ cao điểm buổi tối.
"Mấy ngày nay, trong nhà không có xảy ra việc gì chứ?" Lục Bình chống tay lên cửa sổ xe, bình tĩnh hỏi.
"Cũng không phải là chuyện gì lớn."
"Ừm…"
"Chỉ là có một chuyện… Vào mấy ngày trước, Đinh Tông Trưởng đã dọn dẹp một lần ba nhà còn lại trong Tào Môn, ngoại trừ Thái gia."
Viên Lợi Quân vừa lái xe vừa đáp lại.
"Ồ?"
"Xem ra sự khống chế của Thanh Tử đối với Tào Môn đã được nâng cao một bước." Lục Bình ngồi bắt chéo hai chân, vừa cười vừa nói.
Những tin tức này hẳn là nằm trong tình báo mà Tiết Hoa Thanh gửi cho anh mỗi ngày, chỉ là anh làm sao có thời gian chú ý tới những việc nhỏ không đáng kể này chứ.
Xe lái được một đoạn, Lục Bình khép hai mắt lại, trong đầu không ngừng suy nghĩ về việc nên làm những gì sau khi đến trại huấn luyện… làm thế nào để trao vinh dự và thể diện cho sư phụ Lý.
Bên trong kính chiếu hậu, nhìn thấy Lục tiên sinh khép hai mắt lại, Viên Lợi Quân lập tức thả nhẹ động tác của mình.
Khi xe tới gần một chiếc cầu vượt, tai nghe không dây chợt lóe lên một tia sáng màu anh. Viên Lợi Quân cúp điện thoại, sau đó nhìn về phía Lục tiên sinh, lên tiếng gọi:
"Lục tiên sinh."
"Hả?"
Ánh mắt trắng đen rõ ràng chợt mở ra, nhìn chăm chú vào ánh mắt bên trong kính chiếu hậu.
Trong buồng xe lờ mờ, Viên Lợi Quân không hiểu sao lại cảm thấy khí chất của Lục tiên sinh giống như càng khiến cho người ta e ngại hơn, Anh hơi dừng lại, sau đó nghiêm túc đáp:
"Thái Thự Đông tiên sinh của tổ giám thị thế giới bên trong tại Trung Hải muốn gặp ngài."
"Để đối phương đến đây đi!" Lục Bình đáp lại.
Đúng lúc này, một chiếc xe con màu đen vừa vặn dừng lại ở trước đèn tín hiệu màu đỏ.
Sau khi nhận được sự đồng ý của Lục tiên sinh, chiếc xe SUV bình thường ngăn ở phía trước chợt sáng đèn, sau đó chạy sang một làn đường khác. Chiếc xe con bình thường được cho qua, nhanh chóng tới gần Lục tiên sinh.
Người đàn ông trung niên với gương mặt uy nghiêm mang theo hai cái rương đi xuống xe. Trước làn xe, ông sải bước tới gần chiếc xe con màu đen cách đó không xa, kéo cửa ghế phụ ra rồi ngồi vào bên trong.
"Lục tiên sinh."
"Trưởng quan Thái, đã lâu không gặp."
Vừa ngồi xuống, đèn tín hiệu màu xanh đã sáng lên.
Xe bắt đầu khởi động.
Lục Bình lộ vẻ ôn hòa, đáp lời đối phương.
"Trong này là đồ của Lý Đại Chung." Thái Thự Đông giơ một chiếc rương lên.
"Cảm ơn." Lục Bình hơi dừng lại, dùng hai tay tiếp nhận, trầm giọng nói.
Sau đó, anh đặt chiếc rương này ở bên cạnh.
⚝ ✽ ⚝
"Lục tiên sinh."
"Tôi đại biểu cho tổ giám thị thế giới bên trong cảm ơn sự trợ giúp của ngài, cũng chính thức tới thực hiện hứa hẹn hợp tác với ngài!"
Lục Bình nghe vậy, trên mặt hiện lên một nụ cười nhàn nhạt.
"Chỉ là hợp tác cùng có lợi mà thôi." Anh cũng không có giành công, ôn hòa đáp.
"Đây là sự chấp thuận của phía trên đối với thế lực phía sau ngài."
Nhìn thấy Lục tiên sinh vẫn bình chân như vại, vẻ mặt Thái Thự Đông trở nên nghiêm túc. Ông nghiêm nghị lấy một chiếc rương kim loại màu đen khác ra, sau đó nâng lên trước mặt, trầm giọng nói.
Ông vươn tay ra, đè ngón tay vào vị trí nhận diện dấu vân tay.
Nội dung cũng không nhiều.
Chỉ có một lá thư viết tay, một phần văn kiện đóng dấu, một phần giấy chứng nhận, cùng một cái huy chương!
Lục Bình nhìn thoáng qua, trái tim nhanh chóng nhảy nhót.
Lòng bàn tay cũng bắt đầu đổ mồ hôi ——
"Lục tiên sinh."
"Đây là thư do K tiên sinh đích thân viết cho ngài."
Trong bóng đêm, chiếc xe con màu đen bình ổn xuyên qua ở giữa thành thị.
Quan chỉ huy tối cao của tổ giám thị thế giới tại Trung Hải, Thái Thự Đông đặt một cái rương ở trước mặt. Ông dùng hai tay nghiêm túc đưa phong thư kia cho Lục tiên sinh, đồng thời trầm giọng nói ra.
"Ừm." Lục Bình nở nụ cười, nhẹ gật đầu.
Anh nhận lấy phong thư kia.
Anh âm thầm sờ lên chất liệu của bức thư, rất dày dặn, ấm áp, có chút cảm giác tương tự với túi hồ sơ tình báo đổi mới.
"K tiên sinh?"
"Người nói chuyện với mình lần trước là Q tiên sinh. Lần này là K, lại là vị nào?"
------
Dịch: MBMH Translate