← Quay lại trang sách

Chương 804 Cuồng Nhiệt Và Tín Ngưỡng!

Chỉ nhìn thấy, Lục Bình giơ tay phải lên, ánh mắt của tất cả mọi người cũng bắt đầu nhìn theo ——

Lục Bình lại dùng sức mở năm ngón tay ra! Gân xanh nổi lên, giống như là căng dây cung!

Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào bàn tay mở ra của Lục tiên sinh, trái ‌tim không khỏi đập nặng nề như là trống nặng!

Toàn bộ nín thở!

Đúng lúc này!

Dây ‌cung căng cứng kia lần nữa thay đổi!

Lục tiên sinh lại dùng sức nắm chặt nắm tay!! Toàn bộ động tác chuyển biến, mang đến cảm giác lực lượng tràn trề!

Chỉ một động tác như vậy đã trở thành đốm lửa cuối cùng, đốt lên cảm giác cực nóng của toàn thể học viên, khiến cho toàn thể học viên chính thức trở nên điên cuồng! Sắc mặt mọi người đỏ lên, thân thể đều đang run rẩy. Tất cả mọi người cao giọng hô to như là điên dại:

"Lục tiên sinh!"

"Lục tiên sinh!"

"Lục tiên sinh!"

Tiếng gọi cuồng nhiệt hội tụ thành tầng tầng lớp lớp sóng âm cực nóng!

Lục Bình giơ cao nắm đấm! Nắm đấm này chính là tiêu điểm duy nhất trong mắt tất cả mọi người, trở thành Mặt Trời của bọn họ!

Nghi thức nắm tay!

Đây chính là nghi thức nắm tay do Lục Bình sáng tạo ra!

Chừng ba mươi giây sau, nắm đấm lại một lần nữa mở ra!

Hoa!

Trong nhà máy, hai trăm linh sáu học viên và tất cả huấn luyện viên đều nháy mắt yên tĩnh lại.

⚝ ✽ ⚝

"Vào giờ phút này…"

"Tôi muốn thông báo cho mọi người một tin tức đau buồn—— " Lục Bình nặng nề nói.

Từ lúc bắt đầu tiến vào trong trại huấn luyện này, bồi dưỡng độ trung thành luôn được ưu tiên hàng đầu.

Trong lúc bất tri bất giác, tất cả học viên sớm đã bị xoắn lại thành một sợi dây thừng.

⚝ ✽ ⚝

"Lý Đại Chung ‌tiên sinh."

"Là sư phụ đầu tiên của bốn trăm mười học viên trong giai đoạn huấn luyện thứ nhất và thứ hai! Là phó tổng huấn luyện viên cao nhất —— "

Giọng nói bi tráng và tức giận vang dội khắp toàn bộ nhà máy.

Tiếng nói của Lục Bình vô cùng có tính kích động.

Anh khéo léo dùng từ ‘sư phụ đầu tiên’ áp đặt lên trên người Lý Đại Chung, cấp tốc rút ngắn sự cộng hưởng và cảm xúc của mỗi một học viên ở đây.

Trước khi Lục Bình bắt đầu nói chuyện, cảm xúc của các học viên đã bị tô đậm đến cực hạn. Cũng vì vậy cho nên loại cảm giác cộng hưởng tập thể lúc này đã nhanh chóng chiếm lấy bộ não của tất cả học viên!

Phía trước hàng loạt học viên, đội trưởng của tiểu đội đặc chiến Tu Xà, Ngô Mỹ Ngọc không khỏi mím môi, thân thể đang khẽ run rẩy.

Hốc mắt của đội trưởng tiểu đội đặc chiến Chu Yếm, Hoàng Văn Vượn đã đỏ cả lên, nhưng vẫn liều mạng ngẩng đầu, nhìn chăm chú về phía Lục tiên sinh giống như đang được bao phủ trong một tầng ánh sáng ở tầng trên.

Trong bầu không khí như vậy, những hình ảnh về sư phụ Lý không ngừng hiện ra ở trước mắt anh. Đó là lúc anh vừa tiến vào trại huấn luyện. Làm việc và nghỉ ngơi không quy luật, thân thể mập mạp suy yếu, căn bản không thể nào hoàn thành được khóa huấn luyện trong doanh. Thế là, vào mỗi buổi đêm, anh đều âm thầm chạy bộ rèn luyện thêm.

"Còn chưa nghỉ ngơi?"

"Huấn… Huấn luyện viên!"

"Tới đây."

"Ngồi xuống nói chuyện."

Huấn luyện viên Lý ngồi ở trên bậc thang bên ngoài trại huấn luyện, nhìn về phía thành phố dưới màn đêm ở nơi xa. Đối phương đốt một điếu thuốc, liếc nhìn anh một chút: ‌"Quất không?"

"Đưa tay?"

"Cậu còn dám đưa tay!"

Huấn luyện viên Lý ngậm lấy điếu thuốc, cười vỗ đầu Hoàng Văn Vượng một cái: "Không biết trong lúc huấn luyện không thể hút thuốc sao?"

Đối phương chỉ vỗ nhẹ lên đầu anh một cái, sau đó cũng không có động tác gì khác nữa.

"Hoàng Văn Vượng, tôi đã xem qua tư liệu của cậu.”‌

"Cậu rất có tiềm lực."

"Bị tụt lại ở giai đoạn đầu cũng không hẳn là lạc hậu, chỉ cần chạy lâu hơn thì sớm muộn gì cũng có thể giành được thể thắng!"

"Không nên làm hỏng thân thể của mình —— "

Càng về sau, Hoàng Văn Vượng mới biết được, bản thân mình đêm hôm đó mặc kệ là thân thể hay là tinh thần thì đều đã gần như đến biên giới sụp đổ, là huấn luyện viên Lý đã kêu anh dừng lại, rót thêm lực lượng cho anh.

Tất cả học viên đều bị ảnh hưởng bởi lời nói của Lục tiên sinh.

Trước lan can tầng hai, Lục Bình đứng thẳng người. Không biết có phải là do trùng hợp hay không, đúng lúc có ánh đèn sợi đốt chiếu vào trên người Lục Bình. Thế là, trong mắt của các học viên và các huấn luyện viên, Lục tiên sinh như là đang phát ra ánh sáng.

Lục Bình kéo dài giọng nói.

Đôi mắt phía sau cặp kính gọng vàng nhìn chăm chú về phía dưới, sau đó giọng nói có lực lại vang lên:

"Vào đêm hôm trước —— đã hi sinh!"

"Lý Đại Chung tiên sinh vào thời khắc cuối cùng của sinh mệnh vẫn luôn ngăn cản ở trước người tôi, chưa từng lùi bước!"

"Sự dũng cảm và trung thành của anh ấy đã khiến cho tôi phải sinh lòng tôn kính!"

⚝ ✽ ⚝

Lục Bình điên cuồng ca ‌ngợi, không ngừng nói ‌ra các loại vinh dự.

------

Dịch: MBMH Translate