Chương 803 Đây Là Vinh Quang Vô Thượng!
Cô rất thích cuộc sống hiện tại! Khổ hơn, mệt mỏi hơn, nhưng cô lại được sống! Cô có thể có được sự tôn trọng! Càng có thể dựa vào sức mạnh của mình thu hoạch được những thứ mình muốn…
Nghĩ như vậy, ánh mắt của Ngô Mỹ Ngọc lập tức trở nên cuồng nhiệt, điên cuồng!
Cô chú ý đến, ở bên cạnh, Hoàng Văn Vượng đã từng là trạch nam đắm chìm trong game, hiện đang siết chặt nắm đấm, móng tay cắm sâu vào trong lòng bàn tay! Lúc ban đầu, thân thể Hoàng Văn Vượng mập mạp, yết ớt mê mang, nhưng bây giờ, mỡ trên người đã sớm biến thành cơ bắp rắn chắc, tinh thần đã đổi mới hoàn toàn… Hiện tại anh xem Lục tiên sinh như là tín ngưỡng, nguyện ý làm cây đao sắc bén nhất trong tay Lục tiên sinh!
Thời gian trôi qua từng phút từng giây.
Qua một hồi lâu, điện thoại trong ngực Đinh Thanh đột nhiên rung lên.
"Lục tiên sinh đến."
“Ừm."
Anh nhìn về phía Tiết Hoa Thanh, thấp giọng nói.
Hai người sóng vai đi ra khỏi nhà máy.
Xe con màu đen đang lái tới gần, ánh đèn xe phá vỡ màn đêm.
"Sư phụ Lý."
"Đi thôi."
Lúc xe sắp dừng lại, Lục Bình ôm bình tro cốt màu xám kia vào trong lòng, đưa tay vỗ nhẹ lên bình tro cốt mang theo chút ý lạnh, thấp giọng nói.
"Lục tiên sinh!"
Xe dừng hẳn, Đinh Thanh chờ ở một bên lập tức tiến lên một bước, mở cửa xe ra, sau đó liền khom người xuống, trầm giọng nói.
"Lục tiên sinh!" Tiết Hoa Thanh cũng nghiêm túc cúi người.
"Các người đứng lên đi."
"Thanh Tử, anh đến ôm sư phụ Lý.”
"Vâng!"
Lục Bình đưa bình tro cốt tới trong tay Đinh Thanh.
"Hoa Thanh, đây là quần áo mà sư phụ Lý mặc lần cuối. Đúng rồi, còn có mặt dây chuyền này nữa, anh tới cầm lấy."
Lục Bình đặt sợi dây chuyền tìm được từ trong vũng máu đêm hôm đó ở phía trên bộ quần áo dính máu.
Lục Bình cầm hồ sơ của sư phụ Lý đứng ở bên cạnh xe, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía hai người: "Đi thôi."
Nói xong, anh liền sải bước hướng về phía trại huấn luyện. Cách đó không xa, ánh đèn lạnh lẽo bên trong nhà máy xuyên qua cửa lớn, làm nổi bật hành lang lờ mờ này.
Lục Bình dừng bước ở trước cửa, đứng thẳng người, đưa tay vỗ vỗ bộ âu phục màu đen không một nếp gấp. Anh chỉnh lại ống tay áo hai bên và cổ áo, đồng thời, cơ bắp trên gương mặt nhã nhặn bắt đầu khẽ thay đổi. Lục Bình hơi điều chỉnh một chút, trên gương mặt bình tĩnh lập tức bốc lên sự tức giận, bi thống, và nặng nề.
“Phải có lực lượng hơn nữa!"
"Không thể chần chờ —— "
Lục Bình thì thầm ở dưới đáy lòng.
Ngay sau đó, bước chân mạnh mẽ sải bước đi vào bên trong.
Hàng loạt học viên vẫn đang nhìn chằm chằm không chớp mắt.
Nhưng ba vị đội trưởng cùng các huấn luyện viên trong phút chốc lại đứng càng thẳng hơn, ánh mắt trở nên cuồng nhiệt!
Cùng lúc đó, ba vị đội trưởng cùng các huấn luyện viên đều trông thấy Lục tiên sinh, Tổng huấn luyện viên Đinh đang bưng bình tro cốt và Tiết tiên sinh đang bưng bộ quần áo đầy máu ở phía sau.
Két ——
Két ——
Két ——
Trong nhà máy yên tĩnh.
Giày da dưới chân Lục Bình giẫm lên bậc thang kim loại gỉ sét, đi từng bước một về phía hành lang trên tầng hai.
Tất cả học viên đều nhìn chăm chú vào thân ảnh của Lục Bình.
Cực nóng!
Thành kính!
Cuồng nhiệt!
Trong lòng hai trăm linh sáu học viên ở đây nhanh chóng dâng lên một loại cảm giác tín ngưỡng!
Chú ý đến động tác của Lục tiên sinh, Đinh Thanh và Tiết Hoa Thanh cũng đưa mắt nhìn theo.
Bầu không khí giống như bị đọng lại.
Cứ như vậy.
Không lâu sau.
Lục Bình đứng ở trước lan can kim loại tại trung tâm nhà máy. Đinh Thanh và Tiết Hoa Thanh thì bưng bình tro cốt và quần áo dính máu đứng ở phía sau.
Lục Bình hơi cúi đầu một chút liền có thể nhìn thấy các học viên, mỗi một người đều nhìn mình với vẻ sùng kính và cuồng nhiệt.
Lục Bình có thể cảm nhận được bầu không khí hiện tại và cảm xúc ở bên trong đó, trái tim đang không ngừng đập kịch liệt!
Thình thịch!
Thình thịch!
Thình thịch!
Lục Bình không nói gì, chỉ đứng thẳng với một loại tư thế nặng nề và nghiêm túc.
Ở trong lòng đang thầm nắm bắt bầu không khí.
Lục Bình bắt đầu có động tác, ánh mắt bắt đầu xuất hiện tiêu điểm rõ ràng. Đầu tiên là nghiêm túc nhìn về phía ba tổ đội tác chiến Tu Xà, Chu Yếm, và Cổ Điêu đứng ở phía trước nhất.
Đây là vinh quang vô thượng!
Mỗi một học viên trong tổ đội tác chiến đều liều mạng ngẩng đầu, đứng thẳng người! Gương mặt bọn họ đỏ lên, vừa cuồng nhiệt lại kiêu ngạo!
Vào giờ phút này, ba tiểu đội đặc chiến này có được sự vinh dự vô thượng!
Sau khi nhìn xong ba tổ đội đặc chiến, ánh mắt Lục Bình lần lượt liếc nhìn về phía đám học viên còn lại, không có bỏ sót bất kỳ một người nào!
Chỉ là một động tác như vậy.
Trong nhà máy.
Bầu không khí ở giữa tất cả học viên tựa như là thêm dầu vào lửa, bốc lên cao đến cực hạn! Giống như chỉ cần hơi nhóm lửa một chút nữa thôi là có thể nổ tung!
Đúng lúc này!
------
Dịch: MBMH Translate