Chương 806 Bình Tử Đã Có Bạn Gái!
Lần này đi Hồng Kông, Lục Bình đã tích lũy được không ít lực lượng. Trên một số phương diện, anh cũng không cần để ý và cẩn thận giống như trước đó nữa. Ít nhất thì không cần ngay cả việc chăm sóc hoặc là gặp người nhà của các bạn học kia cũng không dám. Trên người anh đang gánh vác món nợ máu của những người bạn học này, muốn đi thắp cho bọn họ một nén nhang, muốn bồi thường một chút gì đó cho người nhà bọn họ.
Không vì cái gì khác.
Cho dù bị xem là giả nhân giả nghĩa hoặc là dối trá, ích kỷ thì Lục Bình cũng muốn khiến cho lòng mình dễ chịu hơn một chút.
"Mẹ Ôn vẫn còn ngồi ở ven đường." Viên Lợi Quân trầm giọng đáp.
"Đã lâu như vậy, thân thể thế nào rồi?"
"Không được tốt lắm."
"Tóc đã trắng bệch, trạng thái tinh thần cũng vô cùng kém."
"Tôi đã biết. Trong hai ngày này, tôi muốn đi qua đó một chuyến."
Trong giọng nói của Lục Bình không mang theo quá nhiều cảm xúc, chỉ ôn hòa nói ra.
Nói xong, anh đẩy cửa xe ra, cất bước đi xuống.
Viên Lợi Quân cũng vội vàng xuống xe, chuyển cái vali đầy bụi từ trong cốp sau xuống dưới cho Lục Bình.
"Cảm ơn."
Thái độ của Lục Bình giống như là đang đối đãi với một vị tài xế taxi bình thường. Không lâu sau, anh kéo vali, nhìn về phía khu dân cư cũ kỹ đã một đoạn thời gian rồi không có trở về.
Dưới bóng đêm, xung quanh chứa đầy hương vị khói lửa nhân gian, bên ngoài các chốt an ninh của khu dân cư cũ kỹ là các sạp hàng bày bán trên vỉa hè, nào là thịt nướng, mực nướng, cơm chiên… ngay cả trong không khí đều bay đầy những mùi thơm thức ăn này.
"Hô!"
Lục Bình hít sâu một hơi, lộ ra chút ý cười.
Anh kéo vali, cất bước mà đi. Khói dầu nhiễm vào trên bóng đèn khiến cho ánh sáng chiếu xuống mang theo chút màu da cam. Lục Bình đi qua trước sạp hàng, đi qua đám nhân viên văn phòng đang ngồi ăn tối bên lề đường sau giờ tăng ca buổi tối.
Đồ nướng! Râu mực! Và cơm chiên!
Gần đây, thời tiết sắp nóng lên, tôm hùm đất chua cay sắp có mặt trên thị trường, chỉ là giá cả còn hơi cao một chút…
Giá cả? Đối với Lục Bình hiện tại mà nói là thứ không cần quan tâm nhất.
Bỏ ra bốn trăm tệ, mua 2.5 kg tôm hùm đất!
Lục Bình đi ở trong khu dân cư có đèn đường bị hỏng, cảm giác được thả lỏng hơn nhiều.
Trong khoảng thời gian tại Hồng Kông, Lục Bình không hề dám thư giãn một giây đồng hồ nào.
Sau khi quay lại, anh cũng không có thời gian để thở một hơi, phải lập tức đến trại huấn luyện để làm công tác tư tưởng.
Đến tận bây giờ, anh mới có thể thở phào.
⚝ ✽ ⚝
"Tên nhóc Bình Tử này —— "
"Đúng là vô tình!"
Trong căn phòng thuê chung.
Phòng ngủ chính.
Hạ Mẫn Đan vừa tắm xong, thay một bộ váy ngủ hai dây màu vàng nhạt. Cô ngồi ở trên giường, chân trái cuộn lại, đùi phải trắng nõn nở nang cong lại trước người… từng ngón chân tròn như ngọc mở ra, ngáp một cái cực kỳ phong tình. Trong tay cô đang cầm lọ sơn móng tay màu đỏ, đang buồn bực ngán ngẩm mà sơn lên.
Bộ ngực khủng phía sau chiếc váy ngủ không có chút trói buộc nào, nương theo mỗi một động tác của cô, nó bị ép đến mức không rõ hình dạng.
Ở dưới chân là một chiếc máy tính bảng, đang phát một vở kịch nổi tiếng.
Cô vừa sơn móng tay vừa xem phim.
Gương mặt Hạ Mẫn Đan ngậm lấy phong tình. Cô đột nhiên thở dài một cái, mang theo chút gắt giọng nói.
"Bình Tử?"
Vừa dứt lời, cô bỗng dưng sững sờ, lông mày ngưng tụ lại, giống như là ý thức được cái gì đó, sau đó lâm vào trong suy nghĩ.
Bình Tử chỉ là một công nhân viên chức bình thường.
Mình vì sao lại…
Có lẽ là lâu ngày sinh tình?
Hay là…
Những hình ảnh hoang đường trong đoạn thời gian đó không ngừng hiện lên ở trước mắt. Lan da trắng nõn của Hạ Mẫn Đan nhanh chóng nhiễm lên một tầng đỏ ửng.
"Đúng rồi."
"Là một mặt khác của Bình Tử."
"Điên cuồng?"
"Bá đạo?"
"Và… Tà tính! Đúng vậy! Ai có thể nghĩ tới, Bình Tử luôn thành thật lại có một mặt tà tính như vậy!"
"Đó là một mặt hoàn toàn khác của Bình Tử! Mình lại thích cái loại cảm giác tương phản và mâu thuẫn này…"
"Ai!"
"Đúng là điên rồi. Bình Tử đã có bạn gái!"
Hạ Mẫn Đan thả sơn móng tay xuống, ngửa mặt nằm ở trên giường.
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến động tĩnh, Hạ Mẫn Đan đột nhiên dừng động tác lại, nín thở, vểnh tai lên lắng nghe.
Đó là tiếng chìa khóa kim loại va chạm.
Hạ Mẫn Đan giẫm chân trần lên sàn nhà, đi tới bên cạnh cửa. Cửa lớn bên ngoài phòng bị kéo ra, ánh đèn phòng khách sáng lên, trong không khí bay tới mùi thơm nồng đậm của bữa ăn khuya.
Lỗ tai cô dán ở phía sau cửa, tiếp tục lắng nghe một hồi.
Xác nhận là Bình Tử.
Hạ Mẫn Đan nhìn xung quanh một chút, vội vàng quay ngược trở lại trước giường, xỏ đôi dép lê vào, sửa sang lại tóc tai và dây váy. Cái váy ngủ này có chút quá mát mẻ, chắc là nên đổi sang một bộ khác, hoặc là mặc thêm áo ngực. Ý nghĩ này vừa thoáng qua trong đầu, môi đỏ chợt giương lên, trên gương mặt lộ ra nụ cười.
------
Dịch: MBMH Translate