← Quay lại trang sách

Chương 807 Chu Tải Ngôn Con Gái Đã Lớn Rồi?

Hạ Mẫn Đan kéo cửa phòng ra.

"Ồ!"

"Công tác về rồi sao?!" Hạ Mẫn Đan lười biếng nói.

"Chị Mẫn Đan."

"Còn chưa ngủ sao…"

"Ăn chút không?!"

Lục Bình cười nhẹ nhàng, nhìn về phía Hạ Mẫn Đan, giơ bữa ăn khuya trong tay lên.

"Vậy thì ăn một chút!" Hạ Mẫn Đan đón lấy ánh mắt của Lục Bình, hơi dừng lại một chút, sau đó liền đáp lại.

Đôi chân nở nang cất bước đi vào phòng bếp, lấy bia ra theo thói quen: "Chị đây ăn cùng cậu, cậu cũng uống với chị một chút đi!"

"Để em cất hành lý vào trong phòng cái đã.” Lục Bình nói một tiếng.

Anh đẩy vali đi về phía trước, kéo cửa phòng ngủ của mình ra‌

Két ——

Ánh đèn màu da cam chiếu sáng căn phòng ngủ chật chội. Nhìn thấy từng cảnh tượng bình dị này, Lục Bình không khỏi cười toét miệng.

Không lâu sau.

Trước ghế sô pha.

Lục Bình bắt đầu ăn bữa khuya với bạn cùng nhà Hạ Mẫn Đan.

Sau khi hai người cụng ly một lần nữa, Lục Bình trông thấy đôi môi đỏ bóng loáng của chị Mẫn Đan… Khi chị Mẫn Đan ngửa đầu phóng khoáng uống rượu thì càng có thể trông thấy bộ ngực khủng thông qua lớp váy ngủ, dáng vẻ hệt như một quả mọng đã chín.

"Bình Tử, xem ra sau chuyến công tác này thì cậu đã phát tài?"

"Tôm nay không rẻ chút nào nha."

"Cũng tạm, kiếm được một khoản nhỏ." Lục Bình thu hồi ánh mắt, đáp lại.

Ăn uống no nê, hai người đều nằm ở trước ghế sô pha, làn da hồng hào có chút nóng hổi dán sát vào nhau. Hạ Mẫn Đan mím môi, lần trước cùng Bình Tử đã qua rất lâu rồi.

Lục Bình vươn bàn tay lớn ra.

⚝ ✽ ⚝

"Ừm —— "

Dưới cơn mưa gió dữ dội, mái tóc dài của Hạ Mẫn Đan rối tung, không ngừng chập chờn.

Tà tính!

Một mặt hoàn toàn tương phản lại lần nữa xuất hiện ở trên người Lục Bình! Thậm chí còn tà tính hơn nhiều, thỉnh thoảng còn toát ra sự điên cuồng khiến cho người ta run sợ!

Hạ Mẫn Đan cắn chặt lấy bờ môi, cô thích nhất chính là kiểu như vậy!

"Dù sao… Dù sao mình cũng không muốn kết hôn."

"Mình mới sẽ không phá hoại chuyện tình cảm của Bình Tử."

"Ừm!"

"Chính là như vậy!"

Sau khi xóa sạch những suy nghĩ áy náy trong đầu, giống như là đã thuyết phục được chính mình, Hạ Mẫn Đan không còn giữ lại gì nữa.

Hôm sau.

Mở mắt ra.

Lục Bình nhìn chằm chằm về phía trần nhà cho đến khi tiếng ồn ào bên ngoài cửa sổ dần dần vang lên. Anh ngáp một cái, đầu tiên là dời cánh tay của chị Mẫn Đan sang một bên, sau đó đẩy bắp đùi đang đè trên người mình ra.

Lục Bình ngồi dậy, nhìn về phía chị Mẫn Đan còn đang ngủ.

Làn da của chị Mẫn Đan rất tốt, dáng người cũng không ‌phải là kiểu mỹ nữ mảnh mai bình thường mà là vô cùng nở nang.

"Ai!"

"Chắc phải nhờ mấy người Hoa Thanh lấy cho mình chút thuốc bổ mới được."

Lục Bình cẩn thận từng li từng tí xuống giường, vòng qua một bên, sau đó đi ra khỏi phòng ngủ.

Trong phòng khách, mùi tôm hùm đất và đồ nướng còn thừa lập tức phả vào mặt, trên bàn còn rất nhiều đồ ăn kèm, tôm hùm, còn có cả lon bia.

Cảm xúc đêm qua đến quá nhanh, căn bản là không kịp thu dọn.

Lục Bình cũng không vội đi làm.

Lục Bình mặc một cái quần đùi, bận rộn đứng lên, đặt túi rác ở cạnh cửa. Anh cầm lấy một bình xịt phun sương. Xịt —— xịt ——, không ngừng phun về phía bàn trà, sau đó lại dùng giấy lau cẩn thận.

Anh ngồi xổm ở bên bàn trà, sau khi xác nhận không còn một chút vết dầu nào bám lên nữa thì mới đứng dậy.

"Hô!"

Lục Bình không khỏi thở ra một hơi.

Lục Bình đi vào phòng vệ sinh chính rửa mặt rồi mới trở lại phòng ngủ của mình. Trong phòng ngủ chật chội hoàn toàn không có gì khác biệt so với trước khi rời đi.

Lục Bình ngồi một hồi lâu ở trên chiếc giường nhỏ, trong đầu nghĩ lại những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian gần đây và những chuyện cần làm sau khi trở lại Trung Hải.

Nghĩ tới đây, anh không khỏi nhe răng, muốn nghỉ ngơi một chút.

Nhưng anh thực sự là có quá nhiều chuyện phải làm —— chẳng hạn như, sau khi trở về, anh cần phải đi gặp mấy người Ngô Thì Chương, người sáng lập tập đoàn Thế giới mới, Chu Tải Ngôn, dược phẩm Bạch Trạch… một phen để trấn an tâm trạng cũng như cung cấp lực lượng cho bọn họ. Chẳng hạn như, anh phải đi gặp đoàn đội cố vấn bên trong đội ngũ não bộ một lần. Chẳng hạn như, sư phụ Lý đã không còn, cần phải tìm kiếm một vị phó tổng huấn luyện viên mới cho trại huấn luyện.

Lần này, Lục Bình đã tận mắt chứng kiến một trận chiến tranh khủng bố tại Hồng Kông, mặc kệ là quyền sư đã được cải tiến hay là đặc công chiến lực cấp AA thì đều khiến cho anh cảm thấy hãi hùng khiếp vía.

"Nhất định phải có được một cấp dưới có chiến lực cấp AA."

Lục Bình nắm chặt tay lại, sắp xếp lại những chuyện cần phải làm.

Cơm phải ăn từng miếng một, chuyện cũng phải làm từng chuyện từng chuyện một.

Lục Bình đứng lên, đi tới trước tủ quần áo, lấy tấm ảnh đen trắng của cha mẹ và các bạn học ra ngoài, sau đó đặt lên chính giữa bàn làm việc.

Anh rút ra ba cây hương, châm lửa rồi đặt ở phía trước những bức ảnh.

Vẻ mặt nghiêm túc, lui về sau một bước.

Bái 3 bái!

"Ba!"

"Mẹ!"

------

Dịch: MBMH Translate