Chương 813 Trong Bông Của Tuyệt Đại Giai Nhân Có Kim!
A Bình!"
"A Bình!"
Vừa ngồi trở lại trước bàn làm việc, Cố Đại Thạch đã nhắn tin wechat cho Lục Bình.
⚝ ✽ ⚝
Lục Bình nhìn bóng lưng của đối phương một chút.
"Ý của tôi là, hai chúng ta đều đã được tăng lương, có phải là nên mua chút đồ ăn vặt hoặc là trà chiều mời các đồng nghiệp hay không."
"Được."
"Vậy để tôi đặt mua, sau đó tính tổng rồi chúng ta lại chia đôi sau."
Đây là cách đối nhân xử thế, ứng xử khéo léo khi ở chung với các đồng nghiệp và bạn bè.
Bản thân được thăng chức và tăng lương, nếu như không chia sẻ chút niềm vui này với mọi người, khó tránh khỏi việc sẽ làm cho lòng người có khúc mắc.
Văn phòng náo nhiệt lại lần nữa yên tĩnh trở lại.
Ánh nắng buổi sáng xán lạn xuyên thấu qua cửa sổ, ánh vào trước bàn và trên người.
Lục Bình ngáp một cái, cảm giác cực kỳ thoải mái. Có rất nhiều chuyện đang đọng lại ở trên người anh, nhưng có lẽ bởi vì chính là như thế cho nên mới có câu thích khách thích trộm nửa ngày nhàn nhã để hưởng thụ.
[ Ong ——]
Lục Bình tiếp tục đọc sách.
Chính là lúc này, điện thoại di động đột nhiên rung lên.
Lục Bình nhìn thoáng qua, ánh mắt hơi ngưng tụ lại. Là thím Hai ở quê gọi tới, từ sau khi cha mẹ qua đời, chú thím và dì cậu đều đối xử với anh rất tốt, thậm chí còn có chút cẩn thận từng li từng tí...
Trước kia, anh cảm thấy cực kỳ khó chịu, mấy người chú thím càng quan tâm đến mình, anh lại càng nghĩ biện pháp khép chặt lòng mình.
Sau đó, anh thu hoạch được tình báo, leo lên đỉnh ngọn tháp. Nhưng anh lại không dám liên hệ với người thân, sợ bị một số người bắt được nhược điểm, lần nữa xảy ra chuyện tương tự như mấy người anh Phong.
Lục Bình hơi dừng lại một chút, sau đó cầm điện thoại lên, đi ra bên ngoài phòng làm việc.
"A lô?"
"Thím Hai, cháu đây…"
Cuối hành lang.
Lục Bình vừa mới mở miệng, còn chưa nói được hai câu thì đã nghe thấy tiếng mắng của thím Hai đổ ập xuống, sau đó thím Hai bắt đầu nghẹn ngào nức nở. Bà đầu tiên là chất vấn Lục Bình sao năm mới lại không về nhà, có phải là cố ý trốn tránh mấy người chú thím, anh chị em họ như bọn họ hay không! Có phải là không xem bọn họ là người thân hay không!
Ngay sau đó, thím Hai lại cảm thấy đau lòng cho đứa cháu Lục Bình phải vất vả tại thành phố lớn Trung Hải, trôi dạt như bèo không rễ! Bà bắt đầu khóc không thành tiếng!
Nghe thấy tiếng khóc trong điện thoại, Lục Bình nhìn về phía từng tòa nhà chọc trời ở bên ngoài cửa sổ, vẻ mặt ôn hòa, trấn an một hồi lâu.
"Vẫn còn xem thím là thím Hai, xem em họ con như là em ruột là được!"
"Chờ thím bận xong chút công việc này, thím sẽ dẫn em gái của con tới Trung Hải thăm con!"
"Được!"
"Cứ quyết định như vậy đi!"
Giọng điệu vẫn còn có chút gay gắt.
Có lẽ là ngại vì mình đã khóc lâu như vậy, thím Hai liền để lại một câu như vậy, cũng không đợi Lục Bình đáp lại đã cúp điện thoại.
⚝ ✽ ⚝
Lục Bình nhìn điện thoại, ánh mắt trắng đen rõ ràng dần trở nên nghiêm túc.
Anh sẽ không cho phép chuyện như mấy người anh Phong xảy ra lần thứ hai.
⚝ ✽ ⚝
Lục Bình tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ một hồi, sau đó quay người.
Giày da dưới chân giẫm lên hành lang lát gạch men sứ, anh không có trở về văn phòng mà là đi vào trong thang máy.
Camera giám sát ở góc bên trái lập tức lóe lên ánh sáng màu xanh.
Sau đó, con số của tầng năm mươi tám tự động sáng lên.
Phía trước cửa sổ rộng lớn có được tầm mắt quan sát cả tòa thành thị tốt nhất. Bên cạnh cửa sổ là hai người phụ nữ phong hoa tuyệt đại, vẻ đẹp của mỗi người giống như là đang phát ra ánh sáng.
Môi đỏ hai người đều khẽ giương lên, đang dò xét đối phương.
Không biết là vì cái gì, ánh mắt bọn họ nhìn về phía nhau lại mang theo một nguồn năng lượng khó mà diễn tả.
Bầu không khí có chút vi diệu và khẩn trương.
"Lục tiên sinh đến." Thư ký thứ nhất Trần Định Quyên bước nhanh đi vào, cúi người xuống nói gì đó.
Lý Ngọc Trân cười khẽ một tiếng, giọng nói lạnh lùng vang lên.
⚝ ✽ ⚝
Trần Định Quyên là người lớn lên cùng Lý Ngọc Trân, sau đó trưởng thành thì đi theo cô với thân phận thư ký thứ nhất. Nói Trần Định Quyên là người hiểu rõ tiểu thư nhất cũng không đủ.
Cô lập tức phát hiện được những thay đổi rất nhỏ của tiểu thư, động tác muốn lui lại của cô dừng lại phút chốc.
Ánh mắt không khỏi dời đi chỗ khác, nhìn về phía hai người phụ nữ trước ghế sô pha. Dù cô đã gặp qua không ít tiểu thư danh viện ở các nơi, nhưng vẫn không khỏi cảm thấy kinh diễm.
Trước mặt Lý Ngọc Trân và Chu Nhĩ Vi, bất kỳ người phụ nữ nào cũng đều sẽ trở nên mờ nhạt.
Còn nếu đây là một thi đấu giới hạn giữa hai người…
"Khó!"
Cho dù là Trần Định Quyên thì cũng khó mà đưa ra đánh giá.
Lý Ngọc Trân tựa như là nữ vương cường thế, từ mặt mày cho đến thần sắc luôn lộ ra vẻ kiêu ngạo và bá đạo.
Mà Chu Nhĩ Vi lại khác, gương mặt trắng nõn tuyệt mỹ của Chu Nhĩ Vi mang theo một nụ cười phù hợp với lễ nghi quý tộc nhất, trong lúc giơ tay nhấc chân đều vừa đúng —— tựa như là một tỷ lệ vàng đại biểu cho thẩm mỹ cổ điển.
------
Dịch: MBMH Translate