← Quay lại trang sách

Chương 812 Lý Ngọc Trân Và Chu Nhĩ Vi Gặp Mặt!

Tại tầng mười ba, tòa nhà Xuyên Hòa.

Công ty ban đầu đã chuyển đi trong vòng một đêm.

"Tiểu thư."

Tại tầng này vẫn còn chưa tuyển dụng đủ các nhân viên làm việc, chỉ có các nhân viên bảo an áo đen nghiêm nghị đứng thẳng.

Thư ký trẻ tuổi cung kính nói.

"Ừm."

Vẻ mặt Chu Nhĩ Vi lạnh lùng, nhẹ gật đầu một cái, ngay sau đó liền cất bước đi vào trong căn văn phòng lớn nhất.

Cô đi đến trước bàn làm việc, vừa ngồi xuống thì cơn đau đớn giữa đùi đã khiến cho cô phải hít sâu một hơi rồi đứng dậy.

Anh nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn về phía bên dưới.

Năm dấu tay vô cùng rõ ràng, trên làn da trắng nõn còn có mấy dấu vết tím xanh.

Đỏ mặt.

Chu Nhĩ Vi cởi tất chân ra, cuộc lại, sau đó ném vào trong thùng rác.

"Không thể đi chân trần ra ngoài được." Cô nói nhỏ.

Ánh mắt trắng đen rõ ràng nhìn xung quanh căn phòng làm việc này một chút. Bởi vì vừa quét dọn cho nên vẫn chưa có quần áo dự phòng để thay. Hàng lông mày xinh đẹp không khỏi nhíu lại.

"Tiểu Trần, vào đây một chút.” Chu Nhĩ Vi ‌hạ chân xuống, nhìn về phía trước cửa, lạnh lùng nói.

"Sao lại không đeo nhẫn?”

"Cảm thấy quá chói mắt."

Văn hóa Ngô Minh.

Văn phòng.

Làm việc một hồi, Trương Oánh Oánh đã ngồi không yên, ánh mắt linh động chuyển động, gương mặt trở nên‌ đỏ bừng, liếc trộm bạn trai nhà mình.

Lục Bình vẫn đang cúi đầu cẩn thận đọc Binh pháp Tôn Tử.

Mượn nhờ những cảm ngộ thu được từ Hồng Kông vẫn còn chưa tán đi, Lục Bình không ngừng có được những thu hoạch mới. Anh chỉ là một công nhân viên chức bình thường, mỗi một lần đều bị động tham dự vào những trận tranh đấu trên cao, sau đó lại quay lại phàm gian đọc những quyển sách này, đương nhiên là sẽ tiến bộ vô cùng nhanh chóng rồi. Trên thế gian này, sợ là không có người thứ hai có thể có được đãi ngộ giống như Lục Bình.

Phát hiện ra tiếng cười có chút ngốc ở bên tai, Lục Bình đè sách xuống dưới lòng bàn tay rồi nghiêng đầu sang chỗ khác. Anh trông thấy bạn gái của mình đang nghiêng đầu vào trước bàn, ánh mắt đơn thuần sáng rực đang nhìn chằm chằm vào mình. Dáng vẻ giống như là chỉ cần nhìn thấy mình thì sẽ rất vui vẻ.

Trong ánh mắt Lục Bình hiện lên chút cưng chiều, liếc qua đầu ngón tay cô gái một cái, ôn hòa hỏi.

"Ừm."

Nghe thấy câu nói này, Lục Bình nghĩ một chút, gật đầu bày tỏ sự đồng ý. Sức hút của chiếc nhẫn có giá trị 350 triệu này sẽ không bị dập tắt chỉ vì nói nó là hàng giả.

"Anh… Anh Bình!"

"Em cực kỳ thích nó!"

Nhìn thấy bạn trai như vậy, Trương Oánh Oánh sợ anh Bình hiểu lầm liền vội vàng ngồi thẳng người, có chút luống cuống tay chân giải thích.

Cô gái còn đang định nói chút gì đó, chủ quản Đàm Hồng chợt đi đến trước phòng làm việc.

Cô đứng ở phía trước hàng thứ nhất, ánh mắt nhìn về phía Lục Bình và Cố Đại Thạch, hơi dừng lại một chút liền thu hồi ánh mắt. Cô nhẹ nhàng gõ gõ lên mặt bàn.

Tiếng vang này lập tức thu hút sự chú ý của tất cả các đồng nghiệp.

"Tôi có chuyện muốn nói."

"Lục Bình!"

"Cố Đại Thạch! Hai người lên đây một chút!"

Đàm Hồng nở nụ nụ cười, vẫy tay với hai người.

⚝ ✽ ⚝

Lục Bình trầm mặc, nhưng sau đó vẫn là cùng Cố Đại Thạch đi đến trước phòng làm việc. Hai người vốn là đứng sóng vai, nhưng lại bị Đàm Hồng thân thiết kéo sang hai bên trái phải.

Một tay Đàm Hồng bắt lấy cánh tay Lục Bình, một tay khác bắt lấy cánh tay của Cố Đại Thạch, sau đó giơ cao cánh tay của hai người lên, cao giọng nói:

"Mọi người nên học tập Lục ‌Bình và Cố Đại Thạch!"

"Trong lần công tác này, hai người này của công ty chúng ta đã đặc biệt được liên minh Xuyên Hòa khen ngợi. Các xí nghiệp do Xuyên Hòa cầm đầu đã quyết định ký kết hợp tác sâu hơn với Ngô Minh chúng ta!"

"Bởi vậy, công ty quyết định thăng chức cho Lục Bình và Cố Đại Thạch một bậc, còn về tiền lương thì tăng hai cấp!"

Giọng nói vừa vang lên, từng đồng nghiệp trong công ty đều lộ ra vẻ giật mình, trên mặt lộ ra vẻ hâm mộ. Trước đó, không ai có thể nghĩ tới thưởng của công ty lần này lại lớn như vậy. Dựa theo tiền lương vốn có của hai người bọn họ, lại tăng thêm hai cấp, lương một năm sẽ lên tới trên 300 ngàn tệ. Đây là đã đạt đến cấp bậc của chủ quản Đàm rồi, thuộc về tiêu chuẩn cấp lãnh đạo trong công ty!

"Mọi người vỗ tay chúc mừng nào!"

Đàm Hồng vẫn còn giơ cánh tay của hai người lên cao, nói.

Nói xong, tiếng vỗ tay nhiệt liệt lập tức vang vọng khắp phòng làm việc!

⚝ ✽ ⚝

Tay phải Lục Bình bị giơ lên, nhìn về phía các đồng nghiệp bên dưới.

Anh thậm chí còn cảm thấy xấu hổ hơn cả lúc ở trong buổi tiệc từ thiện tại Hồng Kông.

Ở phía sau văn phòng, bạn gái ngốc nghếch nhà mình là người vỗ tay nhiệt tình nhất, cũng là người vui vẻ nhất.

Ánh mắt bĩnh tình của Lục Bình ngẫu nhiên nhìn về phía Cố Đại Thạch. Trên mặt đối phương lộ ra vẻ kích động, gương mặt có chút mập mạp đỏ bừng, đó là niềm vui sướng xuất phát từ nội tâm! Cũng như… hưng phấn về tương lai sau này!

Lục Bình nhìn thấy vậy, khóe miệng ‌không khỏi giương lên.

Đúng vậy.

Nếu như không phải bởi vì trong giá sách đổi ‌mới được tình báo, anh mà có thể tăng tới mức tiền lương như hiện tại thì có lẽ đã cảm thấy nhân sinh viên mãn rồi. Cùng với chút tiền tiết kiệm ở nhà, mình liền có thể trả hết tiền phòng, nuôi gia đình nuôi con cái…

------

Dịch: MBMH Translate