Chương 815 Lục Bình Quan Hệ Giữa Bọn Họ Vẫn Khá Là Tốt!
Lục Bình nhìn chăm chú về phía cánh cửa thang máy đang chậm rãi mở ra. Ngoài cửa có ba người đang khom người, lần lượt là thư ký Hạ Đình dẫn đầu đứng ở chính giữa, bên tay trái là thư ký thứ nhất của Lý Ngọc Trân, Trần Định Quyên, bên phải là đội trưởng bảo an Bảo Huy Quân.
"Lục tiên sinh." Hạ Đình lên tiếng.
"Đứng lên đi."
"Đã lâu không gặp, Hạ Đình."
Lục Bình nhìn về phía Hạ Đình bằng ánh mắt thưởng thức, đối phương vẫn giống hệt như vị thư ký Kim trong phim truyền hình, áo sơ mi màu hồng phối với váy ôm hông màu trắng.
Sau Chu Nhĩ Vi thì người này chính là thư ký thứ hai của Lục Bình.
Theo lý thuyết thì đối phương hẳn là cũng bị Chu Nhĩ Vi quản lý.
"Lục tiên sinh bận rộn công việc."
"Vất vả cho ngài rồi!"
Hạ Đình lần nữa khom người xuống.
"Được rồi, đứng lên đi." Lục Bình ôn hòa nói.
Nói xong, Lục Bình nhìn về phía Trần Định Quyên và Bảo Huy Quân, nhẹ gật đầu với bọn họ, sau đó sải bước về phía văn phòng của Lý Ngọc Trân theo thói quen.
Ba người vội vàng đi theo sau lưng.
"Có nên nhắc nhở một chút hay không đây?"
Trần Định Quyên đi ở phía sau Hạ Đình, nhìn về phía bóng lưng của Lục tiên sinh, trong ánh mắt hiện lên một tia chần chờ. Cô nhớ lại cảnh tượng cảm nhận được trong văn phòng vừa rồi, bầu không khí giữa Chu tiểu thư và Lý tiểu thư có chút cổ quái.
Đến trước cửa văn phòng, Lục Bình cười liếc qua đảm bảo an, đang muốn đẩy cửa ra thì…
"Lục tiên sinh!" Trần Định Quyên khom người xuống, kêu.
"Có chuyện gì sao?"
"Thư ký Trần." Lục Bình ôn hòa nói.
"Chu tiểu thư đang ở bên trong cùng với tiểu thư nhà tôi."
"Chu tiểu thư?"
"Nhĩ Vi sao?"
Lục Bình thì thầm một tiếng. Ngay sau đó, ý cười trên gương mặt chợt trở nên dày hơn một chút, hoàn toàn không có phát hiện được ý tứ trong lời nói của Trần Định Quyên, thậm chí là càng thêm mong đợi. Hai tuyệt đại giai nhân như này ngồi chung chắc chắn sẽ là một phen cảnh đẹp ý vui, vô cùng đẹp mắt!
"Tôi đã biết."
Dứt lời, Lục Bình đưa tay đẩy cửa ra.
Khi cánh cửa dần dần mở ra, ánh nắng tươi đẹp lập tức tràn vào…
Lục Bình như liên tưởng đến cái gì, khóe miệng hơi giương lên. Giờ phút này, hai viên minh châu từng được bình chọn là nữ thần hàng đầu Trung Hải bởi tạp chí thời thượng nổi tiếng dựa trên gia thế, dáng vẻ, và năng lực… đang ở phía sau cánh cửa này. Hơn nữa, bọn họ còn có quan hệ chặt chẽ với Lục Bình.
"Hai cô gái tuyệt đại như này sóng vai không biết sẽ là cảnh tượng như nào đây?"
Lục Bình nghĩ thầm, trong lòng có chút kích động.
Thời gian tích lũy của Lục Bình còn quá ngắn, chung quy lại vẫn không thể thoát khỏi tâm tích điểu ti của thân phận nhân viên ở tầng dưới cùng.
Đối với anh trước đây mà nói, ngay cả tư cách cúi người xuống hôn môi Lý Ngọc Trân, hoặc ngón chân của Chu Nhĩ Vi đều không có; cho dù là tư cách ngẩng đầu lên 90 độ, ngưỡng mộ nhìn về phía dung nhan của bọn họ cũng không có.
Nhưng bây giờ…
⚝ ✽ ⚝
Cánh cửa hoàn toàn mở ra.
Hai người phụ nữ xinh đẹp tuyệt thế bên cạnh cửa sổ sát đất xuất hiện ở trước mắt Lục Bình.
Bọn họ chỉ đơn giản là ngồi ở đó thôi, lại tựa như được một tầng ánh sáng bao phủ, nhanh chóng thu hút tầm mắt của Lục Bình.
Phía sau vẻ mặt bình tĩnh là cảm xúc chập trùng.
"Hô!"
"Quả nhiên!"
"Kinh diễm! Thật sự là kinh diễm!"
Lý Ngọc Trân mặc một bộ váy dài màu trắng đơn giản với những đường cắt may độc đáo.
Chu Nhĩ Vi thì áo bên trên màu đen, váy đến gối cũng màu đen. Chỉ là dáng vẻ hiện tại của cô có chút khác biệt so với lúc gặp mặt vào buổi sáng, đó chính là đôi tất đen bao lấy cặp đùi ngọc với tỉ lệ hoàn mỹ.
"Trắng hay đen?"
"Nếu như có thể…"
"Ai! Mình đúng là một tên điểu ti, chung quy lại vẫn không thể khá lên được!"
Trong thời gian ngắn, các loại suy nghĩ điên cuồng hiện lên.
Chỉ là, biểu hiện ra ngoài lại trái ngược, vẫn là vẻ mặt mang theo nụ cười nhạt.
Lục Bình không nhanh không chậm cất bước đi vào văn phòng.
"Lục tiên sinh!"
Xa xa, Chu Nhĩ Vi lập tức đứng lên, hơi cúi đầu cái đầu kiêu ngạo xuống, cung kính kêu.
"Ừm."
"Trò chuyện với Ngọc Trân có vui không?" Còn chưa đến gần, Lục Bình đã đón lấy ánh mắt của đối phương, mỉm cười hỏi.
"Năng lực của Lý tiểu thư trác tuyệt, chỉ vừa nói chuyện một lúc thôi đã có cảm giác thu được lợi ích không nhỏ." Chu Nhĩ Vi ôn hòa đáp.
Lời còn chưa dứt, Lục Bình liền đi tới trước mặt Chu Nhĩ Vi, nhẹ gật đầu, sau đó tiếp tục nói:
"Vậy là tốt rồi."
"Sau này, hai người cách nhau rất gần, ngày bình thường có lẽ có thể giao lưu nhiều hơn."
"Ngọc Trân."
"Chính thức giới thiệu cho cô một chút."
Vừa nói xong câu trước, Lục Bình và Chu Nhĩ Vi sóng vai, nở nụ cười nhìn về phía Lý Ngọc Trân trước ghế sô pha, vỗ vỗ phía sau lưng Chu Nhĩ Vi, liên tiếp nói:
"Chu Nhĩ Vi tiểu thư…"
------
Dịch: MBMH Translate