Chương 816 Không Hổ Là Lục Tiên Sinh
Sau này cô ấy sẽ đảm nhiệm chức vụ thư ký của tôi, địa điểm làm việc ngay tại tầng thứ mười ba của tòa nhà này."
"Cô là địa đầu xà."
"Tôi để cô ấy tới đây đánh tiếng với cô trước." Lục Bình cười nói.
Sau khi nói xong đoạn lời kịch này, Lục Bình nhanh chóng nhớ lại đoạn văn án này ở trong lòng một lần, còn có từng cử chỉ hành động, cảm giác mình biểu diễn cũng không tệ lắm.
"Có Lục tiên sinh đứng ở phía sau, tôi sao dám làm cái bến tàu này?" Lý Ngọc Trân cười cười, bình tĩnh đáp lại.
"Hả?"
Lục Bình vô thức cảm thấy không đúng. Nhưng rất nhanh, anh cảm thấy hẳn là ảo giác, người phụ nữ như Lý Ngọc Trân chắc chắn sẽ không có kim trong bông, hay là mấy hành vi âm dương quái khí.
Tình báo đổi mới đầu tiên trong giá sách của anh chính là về Lý Ngọc Trân.
Từ lúc ban đầu cho đến bây giờ, Lục Bình đã đọc qua không biết bao nhiêu lần, anh có thể tự xưng là người hiểu rõ đối phương nhất.
"Được rồi, ngồi xuống đi." Lục Bình ra hiệu Chu Nhĩ Vi ngồi vào bên trong.
Anh thì thả lỏng ngồi xuống ở bên cạnh.
Chu Nhĩ Vi là thư ký của anh, như này đương nhiên là không có vấn đề gì.
"Hả?"
Trong nháy mắt này, Lục Bình không hiểu sao lại cảm nhận được một chút ý lạnh.
Trong lòng anh có hơi căng thẳng, vội vàng âm thầm quan sát và tìm kiếm một cách cẩn thận, xác định hẳn là ảo giác của mình.
"Lục tiên sinh, mời uống trà."
Lý Ngọc Trân nhấc ấm trà lên, rót trà cho Lục Bình.
"Cảm ơn." Lục Bình nói một tiếng.
Cảm nhận được vị trà nồng đậm trong miệng, tâm tình của anh trở nên không tệ.
Không lâu sau.
Thư ký thứ nhất Trần Định Quyên bưng khay trà, có chút khẩn trương đi vào văn phòng. Không chỉ với tư cách là thư ký, mà là với trực giác của phụ nữ, khi ánh mắt của Trần Định Quyên đảo qua giữa tiểu thư nhà mình và Chu Nhĩ Vi tiểu thư thì từng cơn lông tơ trên người đều muốn dựng hết cả lên.
Dựa vào sức quan sát của cô, có thể biết được hai người phụ nữ trên đỉnh ngọn tháp Trung Hải này hình như đang có mâu thuẫn với nhau.
Bầu không khí khẩn trương tới cực điểm.
"Không hổ là Lục tiên sinh."
Chú ý tới Lục tiên sinh hoàn toàn khác biệt trong bầu không khí này, trong lòng Trần Định Quyên không khỏi cảm thấy sợ hãi thán phục.
Lục tiên sinh là tồn tại vững như Thái Sơn trong trận mưa gió này.
"Tiểu thư."
"Lục tiên sinh."
"Tôi có chuẩn bị một chút điểm tâm."
Trần Định Quyên cố ý không gọi Chu Nhĩ Vi. Cô nhanh chóng bày điểm tâm tinh xảo trên khay lên trên bàn, sau đó cung kính rời khỏi căn phòng làm việc này.
⚝ ✽ ⚝
"Vừa rồi tôi có nghe Chu tiểu thư kể lại rằng Lục tiên sinh gặp phải tập kích tại Hồng Kông."
"Không hổ là Lục tiên sinh."
"Trong trường hợp như vậy mà vẫn có thể bất động như núi."
Vẻ mặt Lý Ngọc Trân bình tĩnh.
Cô ăn một miếng bánh ngọt, môi đỏ giương lên, ánh mắt liếc qua Lục Bình, nói.
"Hả?"
Lục Bình phản ứng lại trong vô thức, nhưng vẫn cảm thấy có chút kỳ quái. Nhưng sau khi cẩn thận suy nghĩ, trong lòng lại âm thầm mang theo sự vui sướng. Anh biết, đây là Chu Nhĩ Vi đang giúp mình nâng cao vị thế, sau này muốn giả bộ làm đại lão cũng không cần phải làm một mình nữa.
Lục Bình nghĩ như vậy, nhưng lại không biểu hiện ra một chút nào.
Anh ăn một chút bánh ngọt, lại uống mấy hớp trà. Vẻ mặt anh bình tĩnh, giống như là đã từng thấy qua rất nhiều sinh tử, ngay cả tính mạng của mình đều không để ở trong lòng.
"Thật sự không được thong dong như Ngọc Trân nói đâu."
"Chỉ là, từ lúc bắt đầu lựa chọn, chúng tôi đều đã buộc chặt đầu vào trên thắt lưng, có thể sống lâu một ngày liền kiếm lời một ngày. Huống hồ, tôi còn đã cẩu thả lâu như vậy?" Lục Bình nói.
Anh vừa dứt lời, ngay cả hai người Chu Nhĩ Vi và Lý Ngọc Trân đang ở trong bầu không khí không thích hợp đều giống như nghĩ tới điều gì, không khỏi trầm mặc lại.
Ngay sau đó, Lục Bình lên tiếng phá vỡ sự trầm mặc này. Lấy mối nguy hiểm này làm điểm bắt đầu, anh lần lượt kể lại một số bí mật về sự kiện tại Hồng Kông mà ngay cả chính anh đều không thể nghĩ rõ cho Lý Ngọc Trân.
Ba người ngồi trong văn phòng tại tầng 58.
Lấy các quân cờ trắng đen trên bàn cờ làm chủ đề, chỉ điểm giang sơn, trăm người tranh giành thắng lợi…
Lý Ngọc Trân cẩn thận lắng nghe, trong lòng không ngừng khiếp sợ.
Bên trong những bí mật này có rất nhiều chuyện liên quan tới tổ giám thị thế giới bên trong, nhưng nó lại bị Lục tiên sinh tùy ý ném ra ngoài như vậy.
⚝ ✽ ⚝
⚝ ✽ ⚝
"Thì ra, điều hành từng chi tiết là có ý như vậy? Dùng cách nói bên trong Binh pháp Tôn Tử chính là, hay cho vây Ngụy cứu Triệu, ám độ trần thương!"
Lục Bình không ngừng hiểu ra.
Đối chiếu với tình báo mà chính phủ cho anh, thỉnh thoảng không khỏi sinh ra một loại cảm giác nhẹ nhàng vui vẻ mà thống khoái.
Thỉnh thoảng nhìn ra được vài điều gì đó cao thâm thì làn da dưới ống tay của Lục Bình không khỏi nổi lên từng tầng da gà.
⚝ ✽ ⚝
Qua một hồi lâu.
Cuộc nói chuyện này kết thúc.
"Đúng rồi."
"Nhĩ Vi, cô giúp tôi truyền tin xuống dưới."
"Tối hôm nay, tôi muốn tổ chức tại Hồng Lâu của Ngô Thì Chương, bảo tất cả mọi người có mặt." Lục Bình giống như là nhớ ra cái gì đó, ôn hòa nói.
"Tôi đã biết!" Chu Nhĩ Vi cung kính đáp.
"Ngọc Trân, cô cũng đến đi?" Nói xong, Lục Bình nhìn về phía Lý Ngọc Trân, đưa ra lời mời.
Tập đoàn Xuyên Hòa dưới trướng Lý Ngọc Trân đã buộc chặt cùng một chỗ với bọn họ, có thể coi là một thế lực tập trung.
"Được." Ánh mắt Lý Ngọc Trân lạnh lùng, đón lấy ánh mắt của Lục tiên sinh, một lát sau liền gật đầu.
------
Dịch: MBMH Translate