Chương 818 Dạ Yến Hoa Lệ!
Để em xem một chút!"
"Cho em xem một chút!"
Bạn gái Trương Oánh Oánh tiến tới, Lục Bình cưng chiều đưa di động qua.
"A?"
"Trà sữa sao… lượng calo có phải là có chút cao rồi hay không." Đầu ngón tay Trương Oánh Oánh gõ gõ lên bờ môi, có chút buồn rầu.
Ngay sau đó, ánh mắt của cô có chút sáng lên: "Đúng rồi, Nhất Minh có bán sữa chua, cũng là 12 tệ. Không bằng thay một phần ba số trà sữa thành sữa chua của Nhất Minh đi? Sau đó, đổi một phần ba còn lại thành Latte dừa của Thụy Tân, em có mã giảm giá, nếu như dùng thì mỗi ly chỉ còn lại khoảng 10 tệ thôi."
"Em có chú ý tới, tần suất gọi trà sữa, cà phê, còn có sữa chua trong văn phòng của chúng ta đều không khác như này là mấy."
Phụ nữ khác với đàn ông, bọn họ cẩn thận hơn nhiều trong một số phương diện.
Cố Đại Thạch và Lục Bình liếc nhau một cái.
"Vậy cứ như thế đi." Lục Bình cười nói.
Thời gian không ngừng trôi qua.
Ba giờ chiều, các đồng nghiệp trong văn phòng đều đang bận rộn công việc của mình, không có tinh thần gì cả.
"Được!"
"Được!"
"Tôi sẽ xuống ngay."
Cố Đại Thạch nhận điện thoại, liên tục đáp. Nói xong, anh nhìn về phía Lục Bình, nháy mắt ra hiệu.
Hai người đi ra khỏi văn phòng, lúc trở lại thì mỗi người ôm một cái thùng giấy. Hai người lần lượt đặt thùng giấy lên trên bàn làm việc, Cố Đại Thạch nhìn Lục Bình một cái, sau đó nhẹ gật đầu.
Anh đi về phía trước, vỗ vỗ tay.
Khi ánh mắt của mọi người rơi vào trên người mình, gương mặt Cố Đại Thạch ửng đỏ, gãi gãi đầu. Ngay sau đó, giọng nói chất phác vang lên: "Tôi và A Bình có chuẩn bị chút trà chiều cho mọi người, xem như cảm ơn các đồng nghiệp đã chiếu cố hai chúng tôi!"
"Cảm ơn mọi người!" Cố Đại Thạch ôm quyền, tiếp tục nói.
Lục Bình chỉ đứng ở nơi đó, liếc nhìn một màn này, nở nụ cười nhàn nhạt.
"A Bình."
"Cũng đưa cho chủ quản Đàm một phần đi."
"Ừm."
Hai người sóng vai, đi ở bên trong hành lang, Lục Bình cười gọi một tiếng: "Đại Thạch."
"Sao thế?"
"Trước kia sao lại không phát hiện anh còn có một mặt như vậy?" Lục Bình ôn hòa trêu ghẹo nói.
"Đó là trước kia không có cơ hội cho anh đây thể hiện!" Cố Đại Thạch khoác lên bả vai Lục Bình, cười toét miệng.
Hai người gõ cửa văn phòng của Đàm Hồng, đưa đồ tới cho đối phương.
Đàm Hồng hơi xúc động nhìn về phía Cố Đại Thạch và Lục Bình. Hai người này cũng được coi như là người lâu năm trong công ty, trước kia đều không có gì đặc biệt, vô cùng bình thường.
Nhưng bắt đầu từ mùa xuân năm ngoái, hai người trẻ tuổi này không hiểu sao lại bắt đầu trỗi dậy, lần lượt mò được chỗ tốt, bước từng bước một, tiền lương tăng nhanh đến mức ngay cả cô nghĩ cũng không dám nghĩ.
"Đúng rồi."
"Phía trên còn muốn sắp xếp văn phòng cho hai người.”
"Nhưng bây giờ không tìm được chỗ trống nào cả, hai người lại đợi thêm một chút." Đàm Hồng như nhớ tới cái gì, vừa cười vừa nói.
"Cảm ơn chủ quản Đàm!" Cố Đại Thạch vui mừng nói.
Lục Bình không nói gì, anh cảm thấy như hiện tại rất tốt, trước bàn là Cố Đại Thạch, bên cạnh là bạn gái, bàn làm việc lại ở bên cửa sổ, ánh nắng và tầm mắt cũng tốt.
"Vậy thì…"
"Để cái vị trí trống này vĩnh viễn không xuất hiện đi?"
Lục Bình nghĩ như vậy.
"Ai!"
"Sắp đến thời gian rồi!"
Tòa nhà Xuyên Hòa, tầng thứ năm mươi tám.
Ngoài cửa sổ, ánh mắt trời dần ngả về tây.
Trong căn phòng nằm cạnh văn phòng của Lý Ngọc Trân, thư ký Hạ Đình nhìn thoáng qua thời gian, chỉ còn nửa tiếng nữa là tới thời gian mà Chu Nhĩ Vi tiểu thư đã định ra.
Bởi vì thái độ của Chu Nhĩ Vi cho nên Hạ Đình không dám tùy ý. Cô cẩn thận sửa sang lại danh sách và những tư liệu có thể điều tra được của mỗi một vị khách hàng từng liên hệ với Lục tiên sinh. Ghi chép lại thời gian khách đến, thậm chí là phản ứng của mỗi một người.
"Như này hẳn là đủ rồi?"
Hạ Đình nhìn về phía tập văn kiện thật dày trong tay, không khỏi thở dài một hơi.
Trước mắt cô chợt hiện lên hình ảnh mình và Lục tiên sinh đã từng làm trong văn phòng lúc tiểu thư không ở Trung Hải.
"Kéo quần lên liền không nhận người."
"Cẩu nam nhân!"
Hạ Đình nắm chặt đôi bàn tay trắng như phấn, lần nữa nhớ lại thái độ Chu Nhĩ Vi đối đãi với mình vào buổi sáng, mím môi, dùng sức đập bàn một cái, bật thốt lên.
Tiếng nói vừa vang lên trong văn phòng trống rỗng, Hạ Đình lập tức phản ứng lại, mở to hai mắt, hai tay cuống quít che miệng. Trái tim trong lồng ngực không ngừng đập thình thịch… Thân thể cô cứng lại tại chỗ, sau một lúc lâu, thân thể căng cứng mới dần thả lỏng lại. Cô tặc tặc lưỡi, đứng lên, rón rén đi đến bên cửa sổ giống như là kẻ trộm, nhìn xung quanh trái phải bên ngoài. Sau đó, cô lại đi tới trước cửa, dán sát lỗ tai vào cạnh cửa ——
Không nghe thấy gì cả.
Chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập của mình.
Lần này, cô đã hoàn toàn buông lỏng.
------
Dịch: MBMH Translate