← Quay lại trang sách

Chương 817 Lục Bình Vậy Thì Để Cho Chỗ Trống Này Vĩnh Viễn Không Xuất Hiện Đi!

Đi đây."

"Đi đây."

"Ngọc Trân, đêm nay gặp lại!” ‌

Lục Bình liếc nhìn thời gian, đã đi lên đây được một lúc rồi. Anh bưng chén trà lên uống cạn, sau đó đứng lên phủi phủi quần áo, ánh mắt nhìn về phía Lý Ngọc Trân, cười nói.

Lúc anh chuẩn bị rời đi, Chu Nhĩ Vi ở bên cạnh cũng đứng lên.

"Lý tiểu thư, lát nữa tôi sẽ chính thức gửi thư mời tới cho ngài." Cô ưu nhã nói.

"Lục tiên sinh, tôi đi cùng ngài."

"Ừm."

"Đi thôi."

Lục Bình cắm một tay ở trong túi, tùy ý đáp lại. Nói xong, anh dẫn đầu cất bước đi ra khỏi phòng làm việc.

Anh không có chú ý đến đôi mắt đẹp lạnh lùng của Lý Ngọc Trân đang nhìn chăm chú vào bóng lưng rời đi của anh.

Chỉ nghe thấy một tiếng cạch, cửa văn phòng bị đóng lại. Văn phòng giản lược mà xa hoa lại lần nữa trở nên yên tĩnh, Lý Ngọc Trân bưng chén trà lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía ngoài cửa sổ.

"Lục tiên sinh!"

"Chu tiểu thư!"

Bên trong hành lang trước phòng làm việc, thư ký Hạ Đình đang trông coi lập tức khom người kêu.

"Hạ Đình, cô đến đúng lúc lắm." Lục Bình nhẹ gật đầu, hơi dừng lại một chút, say đó cười nói.

Ánh mắt Hạ Đình lộ ra vẻ nghi hoặc.

"Chính thức giới thiệu với cô một chút.”

"Vị này là Chu Nhĩ Vi tiểu thư, là thư ký thứ nhất của tôi, sau này chính là cấp trên trực tiếp của cô. Các người nhớ phải phối hợp làm việc cho tốt."

"Nhĩ Vi, đây là Hạ Đình tiểu thư, cũng là thư ký của tôi, chủ yếu phụ trách giao tiếp giữa tôi và Ngọc Trân, cùng các phú thương tại Trung Hải."

Lục Bình ôn hòa nói.

Sau khi nghe thấy mấy chữ thư ký thứ nhất, trong lòng Hạ Đình lập tức trở nên gấp gáp. Nhưng rất nhanh, cô liền khống chế được cảm xúc không nên có của mình, liên tưởng đến thân phận và năng lực của Chu Nhĩ Vi, cô không có tư cách để so sánh với đối phương.

"Gặp qua Chu tiểu thư." Hạ Đình liền vội vàng khom người, gọi một tiếng.

Tư thái lúc này hoàn toàn khác biệt so với vừa rồi.

"Ừm." Vẻ mặt Chu Nhĩ Vi bình tĩnh, đáp một tiếng.

Cách quản lý cấp dưới hữu hiệu nhất chính là thể hiện sự ân sủng và quyền lực của mình.

Với người như Hạ Đình, cô cần phải thiết lập được quyền uy trong thời gian ngắn nhất, đề cao hiệu suất làm việc, mà không phải là tới để xây dựng quan hệ bạn bè thân thiết gì đó.

Nói một câu nghe có vẻ tàn nhẫn thì là Hạ Đình không xứng.

Nghe thấy câu đáp lại này, mí mắt Hạ Đình khẽ giật giật, lập tức hiểu rõ ý đồ của đối phương.

"Thư ký Hạ."

"Chu tiểu thư!"

"Hiện tại sắp đến giờ nghỉ trưa rồi, tôi muốn cô báo cáo lại công việc liên quan tới Lục tiên sinh trong khoảng thời gian này cho tôi trước 5 giờ chiều."

Tư thái và khí chất mà Chu Nhĩ Vi thể hiện ra hoàn toàn khác với lúc đối mặt với Lục tiên sinh. Ánh mắt cô lộ ra vẻ uy nghiêm, trong giọng nói không cho phép từ chối.

"Vâng!"

Hạ Đình vô thức muốn xem thái độ của Lục tiên sinh, nhưng lại thấy đối phương chỉ mỉm cười, không có chút ý định nhúng tay nào, sâu trong lòng cô không khỏi có chút mất mát. Nhưng cô cũng hiểu rõ, đây mới là dáng vẻ nên có của những nhân vật lớn như này.

Cô vội vàng cung kính đáp lại.

Lục Bình đứng ở một bên, hơi kinh ngạc khi nhìn thấy một màn này. Phần lớn thời gian anh tiếp xúc với Chu Nhĩ Vi đều là ở Vọng Bắc Lâu, là một mặt khác bị anh mở ra.

Nhìn thấy Chu Nhĩ Vi phân phó xong, Lục Bình cất bước đi ở bên trong hành lang.

Không lâu sau.

Trong thang máy.

Lục Bình nhìn chăm chú về phía Hạ Đình và Trần Định Quyên đang khom người ở bên ngoài, sau đó lại nhìn về phía thân ảnh tuyệt mỹ phản chiếu ở phía trên cánh cửa thang máy.

Anh muốn làm gì đó, nhưng lại cố gắng nhẫn nhịn, hiện tại không đúng lúc. Hơn nữa, phía trên góc bên trái còn có camera giám sát, không thể để cho bảo an ở phía sau màn hình trực tiếp nhìn thấy được.

Lục Bình bình tĩnh nói vài câu.

Khi đến tầng mười bốn thì cất bước đi vào văn hóa Ngô Minh.

⚝ ✽ ⚝

"A Bình!"

"Đang tìm cậu đây!"

Trong văn phòng.

Lục Bình vừa mới đi vào, Cố Đại Thạch trước bàn làm việc đã lập tức nhìn thấy.

Đối phương quay người lại, cánh tay rắn chắc đặt lên mặt bàn của Lục Bình.

"Sao thế?" Vẻ mặt Lục Bình ôn hòa, cười nói.

"Cậu xem một chút như này có được không? Tôi dự định đặt trước 30 ly trà sữa 12 tệ, sau đó lại mua thêm chút bánh gato nhỏ. Tôi lần trước có ăn thử của cửa hàng kia, vị cũng không tệ lắm, cũng không đắt, cũng là 12 tệ một phần, đặt trước 30 phần, lại thêm vào mỗi phần một chiếc bánh quy caramel nữa."

"Tính toán cẩn thận thì mỗi đồng nghiệp sẽ tốn khoảng 25 tệ, hai chúng ta chia đôi, mỗi người 375 tệ."

Cố Đại Thạch nói nghiêm túc.

Lục Bình nhìn về phía điện thoại của Cố Đại Thạch, phía trên là ảnh chụp màn hình từng sản phẩm và giá cả tương ứng.

Ánh mắt Lục Bình hiện lên vẻ ôn hòa.

Cố Đại Thạch hiển nhiên đã suy nghĩ vô cùng tỉ mỉ về phần trà chiều này. Vừa không quá mất mặt, cũng sẽ không mạo xưng là trang hảo hán.

------

Dịch: MBMH Translate