← Quay lại trang sách

Chương 820 Phân Lượng Trong Lời Nói Của Lục Tiên Sinh

Tôi cũng không rõ ràng lắm về chuyện con gái may mắn được Lục tiên sinh coi trọng."

Cảm nhận được từng ánh mắt không ngừng rơi xuống trên người mình, trong lòng Chu Tải Ngôn không khỏi cười khổ một tiếng.

Vị trí của con gái ông hiện tại quá đặc thù, là họa hay phúc còn chưa biết được. Ông tuyệt đối không dám biểu hiện ra chút vui sướng nào.

Ông biết rõ, những người này mặc dù trước mặt Lục tiên sinh là đều là mèo con nhu thuận. Nhưng trên thực tế, mỗi một người đều là thú dữ thích ăn tươi nuốt sống người khác.

"Tôi chỉ hy vọng con gái mình không làm hỏng chuyện của Lục tiên sinh là được." Chu Tải Ngôn khiêm tốn nói.

"Ai! Sao có thể chứ?!"

"Tải Ngôn, quá khiêm tốn cũng không tốt đâu."

"Chu tiểu thư nổi danh Trung Hải về tài năng và dung mạo, ai mà không biết, ai mà không hiểu chứ?" Ngô Thì Chương mặc âu phục màu đỏ, cười một tiếng, cởi mở nói.

Thái độ của ông phóng khoáng, chỉ mới mở miệng thôi nháy mắt đã phá vỡ bầu không khí cổ quái đang lan tràn bên trong sảnh đãi khách.

"Tôi đã biết."

"Các vị."

"Các vị."

"Có bạn mới đến."

Dưới ánh trăng.

Trong sảnh đãi khách được thiết kế theo phong cách Châu u cổ điển, quản gia mặc áo vest đuôi tôm khiêm tốn đi tới trước mặt lão gia nhà mình.

Ngô Thì Chương nhẹ gật đầu, phất tay để cho quản gia lui ‌xuống.

Ánh mắt ông mang theo ý cười, một lần nữa nhìn về phía mọi người trong phòng. Bọn họ chỉ có mười ‌người, nhưng trong mơ hồ lại chia thành bốn đoàn thể nhỏ. Lần lượt là Đinh Thanh và Tiết Hoa Thanh một tổ, địa vị của hai người này là đặc biệt nhất, nắm giữ tập đoàn lực lượng và tập đoàn tình báo. Tiếp theo là, tập đoàn Thế giới mới, dược phẩm Bạch Trạch, cuối cùng là ba vọng tộc đã đi xuống.

Thấy mọi người đều nhìn mình, ông lập tức cao giọng nói ra.

Nói xong, Ngô Thì Chương làm bộ đứng dậy, tiếp tục nói: "Tôi đi dẫn người bạn mới kia lên đây trước đã."

Ông giẫm lên thảm đỏ thật dài. Vị quản gia Trần Sơ Tân của Lục tiên sinh tại Hồng Lâu cũng đi theo sau lưng Ngô Thì Chương, cô đang dần đảm nhiệm chức vị quản gia của Lục tiên sinh.

Không lâu sau.

Trước cửa chính Hồng Lâu.

Ngô Thì Chương cười nhẹ và nhìn về phía nơi xa. Đài phun nước phác họa ra một đường vòng cung tuyệt đẹp, những giọt nước tí tách khúc xạ ánh sáng ôn hòa ở bốn phía, lộ ra vẻ long lanh rực rỡ ở trong màn đêm. Phía sau đài phun nước, hai cánh cửa sắt dần dần bị đẩy ra, một chiếc Maybach màu đen khiêm tốn lái vào.

"Người này không giống với những người bình thường khác."

"Hổ nữ Lý gia Yến Kinh, Lý Ngọc Trân —— "

"Người đi đầu trong việc chống lại vận mệnh đã định sẵn."

Chú ý tới ánh mắt của quản gia ở sau lưng, Ngô Thì Chương nhàn nhạt nói.

Đúng lúc này, xe đã dừng tại ở cách đó không xa. Cửa xe ở vị trí phó lái lập tức bị đẩy ra, thư ký Trần Định Quyên cung kính ‌cúi người, kéo cửa xe ở hàng sau ra.

"Hô!"

Trong nháy mắt này, quản gia Trần Xuất Tân non nớt không khỏi nín ‌thở.

Trong tầm mắt của cô đầu tiên là phản chiếu hình ảnh Ngô gia nhanh chóng tiến tới nghênh đón đối phương. Sau đó, toàn bộ sự chú ý của cô lập tức bị người phụ nữ phong hoa tuyệt đại trước xe hấp dẫn. Mái tóc đen dài rũ xuống trước vai, gương mặt tuyệt mỹ và lãnh đạm, váy dài cổ chữ V màu trắng và áo khoác dài bên ngoài màu đen —— Đối phương có khí chất rất mạnh mẽ, chỉ vừa xuất hiện thôi đã trở thành tiêu điểm tuyệt đối rồi.

"Tại sao có thể có người phụ nữ tỏa sáng lấp lánh như vậy chứ?”

Quản gia nghĩ thầm trong lòng.

Cô kịp phản ứng lại, vội vàng bước nhanh đi theo sau lưng Ngô gia.

⚝ ✽ ⚝

"Tạm biệt anh Bình!"

Trong bóng đêm.

Trong giờ cao điểm buổi tối, trước ga tàu điện ngầm nhộn nhịp.

Bạn gái Trương Oánh Oánh vẫy vẫy tay, vui vẻ nói. Nói xong, cô còn cười ngọt ngào với Lục Bình một tiếng, sau đó xoay người thuận theo dòng người đen nghịt chen vào trong xe.

Lục Bình mang theo nụ cười nhàn nhạt, sau khi đoàn tàu hoàn toàn biến mất trong tầm mắt, anh chợ thu liễm nụ cười.

"Lục tiên sinh."

"Sắp đến giờ rồi." Thư ký Chu Nhĩ Vi đúng lúc đi tới bên cạnh, ôn hòa nói.

"Chúng ta đi thôi." Lục Bình quay người sải bước rời đi.

Hai người ngồi vào trong chiếc xe dừng sát ở bên lề đường. Tại vị trí lái, Viên Lợi Quân nhìn thoáng qua kính chiếu hậu một cái, sau đó đạp xuống chân ga.

Xe lái vào trang viên Hồng Lâu, vẫn là Ngô ‌Thì Chương đi ra nghênh đón, ngoài ra còn có ba người nữ hầu gái Lâm Quy Vãn, vũ cơ Du Nhạn và quản gia.

"Lục tiên sinh!"

Sau khi Lục Bình đi xuống xe, ‌ Ngô gia lập tức khom người xuống, sau đó cất tiếng.

Ở vị trí phía sau là vũ cơ dị vực đầy phong tình Du Nhạn và nữ hầu gái Lâm Quy Vãn. Vận mệnh của bọn họ đã hoàn toàn bị trói vào trên người Lục tiên sinh… Cũng bởi vậy, đối với bọn họ mà nói, mỗi một lần có thể tiếp đãi Lục tiên sinh đều là thời khắc quan trọng nhất của bọn họ. Bọn họ vô cùng chờ mong và coi trọng mỗi một lần tiếp xúc với Lục tiên sinh.

Lần này cũng là như ‌ thế.

Nhưng mà, sau khi bọn họ nhìn thấy Chu Nhĩ Vi đứng ở sau lưng Lục tiên sinh, dù là Du Nhạn luôn cảm thấy bản thân mình không hề thua kém gì các nữ minh tinh hàng đầu, thì trong lòng cũng không khỏi ‌hiện ra chút tự ti và uể oải.

"Bọn họ đều‌ đã tới rồi sao?" Lục Bình nhìn ‌về phía Ngô Thì Chương, cười nói.

"Đều đã đến."

"Thời gian không còn sớm."

"Tôi cũng có chút đói bụng rồi."

Lục Bình bày ra dáng vẻ thoải mái. Anh vừa bước vào trong tòa nhà vừa sờ bụng, tùy ý nói: "Để mọi người đến thẳng sảnh dạ yến chờ tôi đi."

"Tôi sẽ lập tức thông báo cho bọn họ." Ngô Thì Chương cung kính nói.

Ông lập tức gọi điện thoại lên trên lầu ngay trước mặt Lục tiên sinh, sau đó bắt đầu phân phó.

------

Dịch: MBMH Translate