← Quay lại trang sách

Chương 821 Dưới Ánh Đèn, Giữa Ánh Nến!

Tầng thứ bảy Hồng Lâu.

Đoàn người đi ra từ trong thang máy, giẫm lên trên thảm đỏ.

Lục Bình đi ở phía trước, sau lưng theo thứ tự là Ngô Thì Chương và Chu Nhĩ Vi, phía sau nữa là ba người Du Nhạn, Trần Sơ Tân.

Lục Bình cắm một tay ở trong túi, bước đi trầm ổn.

Anh giương mắt lên, nhìn chăm chú về phía cảnh tượng xa hoa này, khóe miệng có chút giương lên.

"Đúng rồi."

"Thì Chương, tôi lần này đi Hồng Kông có gặp qua cái người cũng nổi danh giống như ông."

Lục Bình giống như là nhớ ra cái gì‌ đó, dừng chân lại, cười nói.

"Nổi danh?"

"Đỗ Bá Trọng của khách sạn Bốn Mùa."

"Thì ra là Đỗ tổng."

Ngô Thì Chương cười nói.

Đỗ Bá Trọng có thể xem như là tiền bối của ông, đối phương hình thành quy mô sớm hơn Hồng Lâu 15 năm. Tài nguyên và các mối quan hệ của Vọng Bắc Lâu ít nhất cũng cao hơn Hồng‌ Lâu một bậc.

"Tiểu tử mập mạp kia khá là thú vị."

"Các người sau này có thể giao lưu và trao đổi nhiều hơn, bù đắp cho nhau."

Lục Bình đưa ra đề nghị.

Anh cũng không nói nhiều nữa, chờ đối phương giao lưu với Đỗ Bá Trọng xong thì đương nhiên có thể hiểu rõ mối quan hệ giữa anh và người kia.

Dứt lời, mấy người Lục Bình đã đi tới trước sảnh dạ yến.

Hai cánh cửa cao tầm ba mét đồng thời mở rộng, ánh sáng màu vàng trút xuống ở bên trong sảnh ——

Lục Bình nhìn về phía cánh cửa, nụ cười trở nên xán lạn hơn một chút.

Anh lặng lẽ hít sâu một hơi, bước chân không dừng lại, dẫn theo đám người sau lưng đi tới trước cửa. Ánh đèn bên trong chiếu vào trên người anh. Sảnh dạ yến cổ điển mà xa hoa, trong đó là các nhân vật lớn trong lúc giơ tay nhấc chân đều cất giấu khí chất bất phàm đang nói chuyện.

Sau khi Lục tiên sinh xuất hiện, ngoại trừ Lý Ngọc Trân thì tất cả mọi người phía trước chiếc bài dài hoa lệ kia đều đồng loạt đứng lên.

"Lục tiên sinh!"

Mọi người nhìn về phía trước cửa, hơi khom người xuống với Lục tiên sinh, cung kính nói.

Nhìn thấy cảnh tượng như này, thân thể Lục Bình vẫn có một tia khẩn trương, nhưng phần lớn là‌ hưng phấn và thỏa mãn.

Anh thong dong sải bước hướng về phía vị trí chủ vị, đồng thời vẫn không quên cười nói:

"Các vị gần đây vẫn tốt chứ?"

Rất nhanh, Lục Bình đã đứng ở trước ghế chủ vị.

Ngô Thì Chương cũng ngồi xuống vị trí của mình trên bàn tiệc.

Vị trí của mọi người gần như đều giống với lần trước, chỉ có một điểm khác nhau. Đó chính là vị trí hai bên trái phải cách Lục tiên sinh gần nhất.

Vị trí kia vốn là của Đinh Thanh và Tiết Hoa Thanh, nhưng bây giờ, hai người đều lui về sau một hàng, nhường lại vị trí kia cho hai người phụ nữ duy nhất là Lý Ngọc Trân và Chu Nhĩ Vi.

Hai người phụ nữ này đều có mối quan hệ đặc biệt với Lục tiên sinh, những người ở đây đều không muốn tranh đoạt cái này với bọn họ.

"Tất cả ngồi xuống nói chuyện đi." Lục Bình cười nói.

Dứt lời, anh liền dẫn đầu ngồi xuống, hai chân bắt chéo, lưng dựa vào thành ghế phía sau.

Nhìn thấy Lục tiên sinh ngồi xuống, mười hai người còn lại lúc này mới lần lượt ngồi xuống theo.

⚝ ✽ ⚝

"Lần này có hai gương mặt mới xuất hiện ở trong buổi dạ yến của chúng ta."

Ánh mắt Lục Bình đảo qua mọi người trước bàn dài. Gương mặt mang theo ý cười, giọng nói ôn hòa chậm rãi vang lên.

Trong lần dạ yến này, Lục Bình chủ yếu là muốn trấn an các bên, sau đó nâng cao độ trung thành của bọn họ, nên cảnh cáo thì cảnh cáo một chút, nên khen thưởng thì sẽ khen thưởng.

Trước đây không lâu, sự kiện xảy ra tại Hồng Kông đã gây ra ảnh hưởng to lớn, trong mắt các phe phái tại Triệu Quốc nó tựa như là mây đen nặng nề che khuất bầu trời. Dưới mây đen là một vòng xoáy đang quét sạch đất trời. Vòng xoáy điên cuồng tàn phá bừa bãi và không ngừng tăng trưởng, muốn cắn nuốt toàn bộ mảnh đất này.

Thế lực vọng tộc các nơi đều biết, nơi đó là trận đánh cược giữa những người chân chính ngồi ở trước bàn cờ.

⚝ ✽ ⚝

Màn đêm càng ngày càng sâu.

Hồng Lâu.

Trước bài dài, hai tên tay trái và phải của Lục tiên sinh lần lượt là mười hai thành viên.

Ngoại trừ Chu Nhĩ Vi và Lý Ngọc Trân, mười người còn lại đều khát vọng hiểu rõ các bí ẩn tại Hồng Kông, và chuyện Lục tiên sinh lại có địa vị như nào ở trong đó? Mỗi người bọn họ đều có các mối quan hệ riêng và các con đường tin tức… Nhưng cũng chính là bởi vì như thế, nhìn thấy được càng nhiều, lại càng thêm vò đầu bứt tai, không khỏi cảm thấy hãi hùng khiếp vía vì ngẫu nhiên nghe được đôi câu vài lời, lại đè nén sự hưng phấn và hoảng sợ!

Nếu như lời đồn là thật, vậy thì lực lượng phía sau lưng Lục tiên sinh còn kinh khủng hơn nhiều so với những gì bọn họ nghĩ!

Chuyện này không thể nghi ngờ chính là một chuyện tốt đối với những người đã tỏ rõ lập trường như bọn họ!

"Rượu này rất không tệ."

"Thì Chương, ông có còn giấu gì nữa không đó."

Sau khi giới thiệu cho mọi người về Chu Nhĩ Vi và Lý Ngọc Trân và nói một số lời mở màn, buổi dạ yến tiếp tục.

Dưới bầu không khí vi diệu này, Lục Bình chú ý tới ánh mắt khẩn trương của đám người Triệu Chính Khiếu, Chu Tư Niên.

Anh hơi suy nghĩ một chút ——

Sau đó lập tức hiểu rõ.

------

Dịch: MBMH Translate