← Quay lại trang sách

Chương 823 Phú Nhị Đại Theo Đuổi Xuân Hạ!

Một hồi lâu sau.

Không có bỏ sót bất kỳ một người nào.

Đầu ngón tay Lục Bình gõ gõ mặt bàn, thân thể dựa vào lưng ghế, nhìn về phía mọi người trong phòng. Nụ cười trở nên xán lạn hơn một chút, chậm rãi nói: "Thời gian còn sớm."

"Vậy tôi sẽ kể cho các vị một số chuyện thú vị mà tôi đã gặp phải tại Hồng Kông."

Giọng nói vang lên, mười hai người trước bàn ăn lập tức tinh thần.

"Trước tiên nói về người thứ nhất."

"Gia chủ trước đó của vọng tộc Quách gia- một trong mười vọng tộc đứng đầu Hồng Kông —— Quách Thế Huân."

Giọng điệu mang theo ý cười, nhấn mạnh ba chữ cuối cùng.

Chỉ vừa mới bắt đầu, bầu không khí đã bùng nổ.

Quách Thế Huân đã từng là nhà từ thiện hàng đầu Hồng Kông, thậm chí là Triệu Quốc. Sự sụp đổ của đối phương đúng là thảm thiết, cất giấu quá sâu khiến cho mọi người không khỏi hãi hùng khiếp vía.

Trên gương mặt Lục Bình mang theo ý cười nhàn nhạt, nói ra một chút tin tức thú vị từ trong tình báo cơ mật màu đỏ và tình báo của chính phủ cho mọi người nghe.

Dưới ánh đèn.

Giữa ánh nền.

Cảm xúc của tất cả mọi người không ngừng dâng cao ——

"Đúng rồi."

"Còn có một chuyện cuối cùng, nhất định phải nói cho các vị."

Thưởng thức xong dạ yến, mười ba người lần lượt trở lại trong sảnh đãi khách.

Dưới ánh đèn ôn hòa, Lục Bình ngồi ở trước ghế sô pha, các thành viên thì ngồi ở xung quanh.

Sau khi không ngừng nói ra những tin tức bí mật, bên trong sảnh lâm vào một khoảng yên tĩnh ngắn ngủi. Qua rất lâu sau, Lục Bình lần nữa nhìn về phía đám người… Dưới ánh đèn ấm áp, có lẽ là do uống quá nhiều rượu, cũng có lẽ là do đã nói ra quá nhiều chuyện cơ mật, gương mặt Lục Bình đang dần trở nên hồng nhuận phơn phớt.

Anh lần nữa phá vỡ sự yên lặng, khẽ cười nói.

"Nhĩ Vi."

"Cô đi lấy cặp công văn của tôi tới đây."

Lục Bình nói ra.

Chu Nhĩ Vi ngồi ở bên cạnh lập tức đứng dậy, đi đến trước ngăn tủ, lấy cái cặp công văn bình thường kia ra.

"Lục tiên sinh."

"Trong cặp có một cái hộp, cô lấy ra thay tôi." Lục Bình bắt chéo hai chân, nhìn về phía Chu Nhĩ Vi, cười nói.

Người ở đây đều là lão hồ ly ngàn năm.

Trước đó nghe thấy từng câu nói của Lục tiên sinh, nỗi lòng bọn họ đã không ngừng gợn sóng. Giờ phút này, bọn họ lại càng nhạy cảm bắt được sự khác thường trong lời nói của Lục tiên sinh.

Rốt cuộc là cái gì?

Có thể làm cho người tham dự vào nhiều biến cố như Lục tiên sinh đều phải đổi giọng.

"Vâng!"

Trong lòng Chu Nhĩ Vi cũng cảm thấy nghi hoặc.

Cô vâng theo phân phó của Lục tiên sinh, mau chóng mở khóa ra, lấy ra một cái hộp kim loại lớn cỡ bàn tay.

"Mở nó ra."

"Cho các vị ‌ở đây xem."

Lục Bình bình ‌chân như vại, tiếp tục nói.

Chu Nhĩ Vi nghe vậy, lập tức cẩn thận đặt chiếc túi trong tay sang bên cạnh. Sau đó, cô đứng ở chính giữa ghế sô pha, dưới ánh đèn thủy tinh, nâng cái hộp kim loại ở trong lòng bàn tay.

Tất cả ánh mắt đều nhìn về phía cái hộp.

Chỉ nghe thấy một tiếng lạch cạch, cái nắp bị cạy ra.

Trong chớp mắt ——

Một tấm huy chương và bản thỏa thuận hợp tác chiến lược được ký kết giữa Lục Bình và chính phủ của thế giới dưới ánh nắng mặt trời hiện ra trong mắt tất cả mọi người.

Kiểu dáng cổ điển đặc biệt làm cho tất cả mọi người nhanh chóng ý thức được hàm nghĩa mà đối phương đại biểu.

Ngay sau đó!

Yên tĩnh!

Tất cả mọi người đều yên tĩnh lại!

Mọi người nín thở, từng gương mặt đều trở nên nghiêm túc trước giờ chưa từng có!

Ý nghĩa phía sau tấm huy chương này khiến cho người ta phải run rẩy!

Mà quan trọng hơn là, Lục tiên sinh lại lấy huy chương ra cho mọi người xem!

“Được rồi."

“Cất vào đi."

Lục Bình chợt lên tiếng.

Thân thể Chu Nhĩ Vi run lên, vội vàng ‌cẩn thận từng li từng tí đóng nắp lại. Sau khi cô cất tấm huy chương vào trong hộp, đám người bốn phía mới lấy lại tinh thần. Lúc này, lưng bọn họ đều đã bị mồ hôi thấm ướt, cố gắng khống chế hơi thở đang có chút gấp rút.

"Thời gian không ‌còn sớm nữa, hôm nay chỉ tới đây thôi."

"Các vị cũng ‌đều nghỉ ngơi sớm đi."

Ánh mắt Lục Bình đảo qua đám người.

Thấy mục đích của mình đã đạt được, Lục Bình cười cười, liếc ‌nhìn thời gian, thả chân xuống, ôn hòa nói.

Anh đưa mắt nhìn từng thân ảnh vội vàng ‌rời đi.

Không lâu sau.

Trong sảnh đãi khách xa hoa tại tầng thứ bảy Hồng Lâu chỉ còn lại ba người Lục Bình, Chu Nhĩ Vi, và Ngô Thì Chương.

"Nhĩ Vi, chúng ta cũng đi thôi." Lục Bình ngáp một cái, cười nói.

Nói xong, anh đứng lên, một tay cắm ở trong túi, hướng ra bên ngoài. Ngô Thì Chương và ba người Du Nhạn thì vội vàng đi theo sau lưng anh.

Trước Hồng Lâu.

Lục Bình ngồi vào bên trong xe, mà Chu Nhĩ Vi thì lại dừng bước.

Cô đón lấy ánh mắt của Ngô Thì Chương, đầu tiên là nhìn thoáng qua đám người quản gia Trần Sơ Tân của Lục tiên sinh tại Hồng Lâu, sau đó giọng nói ôn hòa vang lên:

"Ngô tiên sinh."

"Làm phiền ngài đưa tài liệu và những thông tin liên quan tới ba người bọn họ đến bộ phận thư ký tại tầng 13 tòa nhà Xuyên Hòa trong đoạn thời gian gần đây."

“Được."

------

Dịch: MBMH Translate