← Quay lại trang sách

Chương 824 Lục Bình Bảo Anh Ta Dập Đầu Xin Lỗi Trong Phòng Trực Tiếp

"Tôi đã biết, chắc chắn sẽ phối hợp với Chu tiểu thư."

Ngô gia nở nụ cười hiền lành, liên tục đáp lại.

"Làm phiền ngài rồi." Chu Nhĩ Vi đáp.

Sau khi nói xong câu này, cô liền bước nhanh đi về phía xe, kéo cửa xe ra, chiếc xe nhanh chóng lao vào trong bóng đêm.

Trong toàn bộ quá trình này, cô chỉ nhìn thoáng qua ba người Trần Sơ Tân một lúc.

Sau khi xe của Lục tiên sinh biến mất ở trong trang viên, Hồng Lâu lần nữa khôi phục lại sự yên tĩnh.

Ngô Thì Chương vẫn trông về phía chiếc xe đã rời đi nơi xa. Sau một lúc lâu, ông dời ánh mắt đi chỗ khác, nhìn về ‌phía vầng trăng khuyết trên bầu trời đêm.

Ông chợt quay đầu, nhìn về phía ba người phục vụ cho Lục tiên sinh ở sau lưng, cảm khái nói:

“Nha đầu kia đúng là lợi ‌hại."

"Sau này tất cả các người không thuộc sự quản lý của lâu nữa."

"Đều xem thái độ của vị tiểu thư kia."

Ngô Thì Chương tiếp tục nói.

Ông vừa dứt lời, dưới ánh đèn ôn hòa, sắc mặt của ba người vũ cơ Du Nhạn, quản gia Trần Sơ Tân, hầu gái Lâm Quy Vãn lập tức trở nên trắng bệch. Bọn họ cắn chặt môi đỏ, ánh mắt lộ ra vẻ bất an và e ngại.

Cuộc sống của bọn họ hiện tại đang cực kỳ thoải mái, hoàn toàn không thua kém các phú thương và danh viện chút nào, nhưng bây giờ đều đã thay đổi.

⚝ ✽ ⚝

“Chuyện cô muốn làm cứ làm, đừng sợ có áp lực."

"Tôi sẽ hoàn toàn ủng hộ cô."

Xe con màu đen dừng sát ở ven đường.

Vào lúc Chu Nhĩ Vi muốn bước xuống xe, Lục Bình bỗng nhiên nói.

"Đa tạ Lục tiên sinh!" Chu Nhĩ Vi nở nụ cười, đáp lại.

Nói xong, trên gương mặt tinh xảo tuyệt mỹ kia chợt lóe lên một tia hoạt bát: "Lục tiên sinh, hẹn gặp lại!"

Chân dài bước ra, đi xuống xe. ‌

Trước khi gặp Lục tiên sinh, cô vẫn luôn sống ở dưới áp lực của mẹ mình. Hiện tại, Lục tiên sinh cho cô một nền tảng, để cô có thể tránh thoát trói buộc, bay về phía bầu trời, cảm giác nhẹ nhàng vui vẻ.

Xe con màu đen đi ‌xuyên qua làn đường.

Trong xe yên tĩnh.

Lục Bình thoải mái dựa vào thành ghế, đầu ngón tay gõ gõ tay vịn rất có cảm giác tiết tấu.

⚝ ✽ ⚝

Lục Bình buồn bực ngán ngẩm nhìn ra cảnh đêm phồn hoa của thành phố bên ngoài cửa sổ.

Anh lấy điện thoại di động ra.

Ánh sáng màn hình lạnh lẽo ánh vào gương mặt.

Đầu ngón tay tùy ý lướt qua màn hình, giống như là nhớ ra cái gì đó, ấn mở TikTok. Rất nhanh, phòng trực tiếp của sủng vật nhỏ Xuân Hạ mà anh nuôi xuất hiện ở trước mắt.

Nhiệt độ vẫn là hơn 1 triệu người.

Hình ảnh cô gái thanh xuân, xinh đẹp phản chiếu nơi đáy mắt.

“Hả?" Lục Bình khẽ nhíu mày.

Trong gian phòng trực tiếp lít nha lít nhít các bình luận, đang không ngừng nói về cùng một chủ đề:

"Nữ thần Xuân Hạ! Nữ thần Xuân Hạ! Phú nhị đại Hành Thành từng theo đuổi cô, hiện tại thẹn quá thành giận! Cũng mở phòng trực tiếp, đang điên cuồng nhục nhã cô!"

"Ha ha!"

"Treo lên đi! ‌ Treo lên đi!"

"Mặc dù đại lão phía sau nữ thần Xuân Hạ trâu bò, nhưng tên tuổi của vị phú nhị đại Hàng Thành này cũng không thấp, công ty trong nhà có giá trị lên tới cả chục tỷ!"

"Các người nói xem, đại lão phía sau nữ thần Xuân Hạ liệu có đỡ nổi hay không?"

“Không thể nói rõ! Nhưng trước kia, nữ thần Xuân Hạ thật đúng là chưa từng gặp qua quấy rối cấp bậc này!"

"Báo!"

"Báo!"

"Báo!"

"Nữ thần Xuân Hạ, phú nhị đại Mã Anh Lâm kia nói nữ thần của chúng ta là gái điếm!"

⚝ ✽ ⚝

Gian phòng trực tiếp của Xuân Hạ khá là yên tĩnh.

Tiết Hoa Thanh căn bản là đã giấu kỹ vết tích của Lục tiên sinh. Nếu như là người có thân phận cao thực sự, muốn điều tra đều có thể biết được thân phận phía sau.

Mà mấy phú hào chục tỷ muốn sờ được đến Lục tiên sinh là chuyện rất khó, chứ đừng nói tới chỉ là một phú nhị đại.

"Lợi Quân."

“Tới chỗ Xuân Hạ."

Lục Bình nhấn vào gian phòng trực tiếp của phú nhị đại kia.

Trông thấy là một người với dáng vẻ bướng bỉnh thì không khỏi lắc đầu. Dựa vào thân phận của người này, bên trong cái vòng tròn tầm thường này đúng là đã đến trần nhà, có tư cách có thể kiêu ngạo như vậy.

Nghĩ một lúc, Lục Bình bấm gọi đến một dãy số khác.

Cúp điện thoại, Lục Bình nhìn về phía Viên Lợi Quân thông qua kính chiếu hậu, bình tĩnh nói ra.

"Tôi đã biết."

"Xin Lục tiên sinh yên tâm."

Trong bóng đêm, chiếc xe con màu đen đang hướng về phía đội ngũ não bộ.

Tiết Hoa Thanh nhắm mắt ngồi ở hàng sau. Trong đầu anh đang không ngừng nhớ lại từng hình ảnh xảy ra trong buổi dạ yến vừa rồi, còn đang suy tư thì điện thoại đặc biệt trong ngực đột nhiên vang lên, lộ ra vẻ đột ngột trong buồng xe yên tĩnh này.

Anh lập tức nghe điện thoại.

Cho dù là đang ở trong xe, thân thể vẫn nghiêng về phía trước, để bày tỏ sự cung kính.

Anh cung kính đáp lại: “Tôi sẽ nhanh chóng báo lại cho ngài."

Điện thoại rất nhanh liền bị cúp, sắc mặt Tiết Hoa Thanh lập tức trầm xuống.

Anh nhanh chóng bấm gọi tới một dãy số khác.

"Bên phía Xuân Hạ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Giọng điệu sắc bén mang theo ý khiển trách.

"Ông… Ông chủ, ngài vài ngày trước đã phân phó, nếu như bên này không xảy ra chuyện gì nghiêm trọng thì không cần báo cáo cho ngài."

"Ừm."

------

Dịch: MBMH Translate