VỤ ÁN SỐ 7 MADELEINE MẤT TÍCH
Phần một: Tình tiết vụ án
Năm 2007, cô bé Madeleine McCann người Anh mất tích li kì tại một ngôi làng du lịch ở Bồ Đào Nha.
Mất 13 năm, tiêu tốn 12 triệu Bảng Anh, huy động lực lượng cảnh sát của nhiều nước và thám tử tu nhưng đến nay vẫn không tìm được tung tích của cô bé.
Số lượng bài báo viết về vụ án này có thể so sánh với sự kiện công nương Diana qua đời, là một trong những vụ mất tích nổi tiếng trên thế giới cho đến nay.
Vụ án này được đưa tin rộng rãi vì có một số điểm dưới đây:
Đầu tiên, cha mẹ của Madeleine đều là bác sĩ, thuộc về tầng lớp trí thức của xã hội Anh. Madeleine có ngoại hình đáng yêu, đôi mắt to màu xanh xám. Sau khi bức ảnh chụp Madeleine được công bố, mọi người càng lo lắng cho số phận của cô bé.
Tiếp theo, Madeleine mất tích trên giường, trong một ngôi làng nghỉ mát yên bình. Khi đó, trong cùng phòng còn có một cặp song sinh nhưng vẫn bình yên vô sự. Cha mẹ cô bé đang dùng bữa ở nhà hàng cách đó chỉ 55m, cứ 30 phút họ lại về kiểm tra con một lần.
Sau khi xảy ra vụ án, cha mẹ Madeleine phối hợp với truyền thông, tham gia các chương trình phỏng vấn, cố gắng thu hút sự chú ý của công chúng. Có lẽ họ cho rằng số người biết vụ án này càng nhiều thì hi vọng tìm được con gái càng lớn đến chi tiết cốt lõi của vụ án. Trong phần này, tôi sẽ sắp xếp và thảo luận một lần nữa.
Đúng như một điều tra viên trong vụ án này đã nói: “Trên thế giới này nhất định có người biết chuyện gì đã xảy ra với Madeleine MacCann, chỉ là người đó vẫn không lên tiếng”.
1. Gia đình
Madeleine (được người nhà gọi là Maddie) sinh ngày 12 tháng 5 năm 2003 trong một gia đình giàu có. Cha mẹ cô bé là Gerry và Kate cùng sinh năm 1968, là tín đồ Công giáo và đều là bác sĩ. Kate là bác sĩ đa khoa và chuyên gia gây mê, còn Gerry là bác sĩ tim mạch. Hai người có rất nhiều điểm chung này quen biết nhau năm 1993, yêu nhau và kết hôn năm 1998.
Sau khi sinh con gái lớn Madeleine bằng phương pháp thụ tinh trong ống nghiệm năm 2003, Kate sinh thêm một cặp sinh đôi trai gái vào năm 2005.
Thứ Bảy, ngày 28 tháng 4 năm 2007, Kate và Gerry dẫn ba đứa con đến nghĩ dưỡng tại Paia da Luz, thuộc vùng Algarve ở miền nam Bồ Đào Nha.
Paia da Luz là một ngôi làng ven biển, dân số khi đó chỉ hơn 1.000 người. Bởi vì có rất nhiều người Anh mua bất động sản và du lịch ở đây nên nơi này còn được gọi là Little Britain.
Gia đình McCann và bạn bè đến nghỉ ở một khu nhà mở rộng tên là Waterside Village nằm trên đường Agostinho da Silva. Ngay bên cạnh là câu lạc bộ hải dương, du khách thuận tiện tiêu khiển nên nơi này có rất nhiều người đến nghỉ dưỡng.
Đây là kì nghỉ kiểu Anh điển hình của giai cấp trung lưu, nhàn nhã, thoái mái, mục đích xã giao là chính.
Gia đình McCann ở căn hộ biển số 5A thuộc sở hữu tư nhân, cho du khách thuê quanh năm. Sát vách nhà họ là căn hộ 5B, người ở đây là Matthew (bác sĩ), vợ Rachel (luật sư) và con gái, họ cùng đi nghỉ với gia đình McCann. Ở can hộ 5D là Russell (bác sĩ), vợ Jane (giám đốc marketing) và hai đứa con, cũng cùng đi nghỉ. Hai người bạn của họ là David, Fiona (đều là bác sĩ) cùng hai đứa con và mẹ vợ ở tầng hai của khu nhà.
Đoàn người đến nghỉ dưỡng tại Paia da Luz có tổng cộng 9 người lớn và 8 trẻ em. Trong 9 người này có 6 người là bác sĩ, quen nhau tại trường học hoặc nơi làm việc. Trong sự kiện này, David và Matthew đóng vai trò then chốt.
4 gia đình có quan hệ rất tốt, hẹn nhau cùng đi nghỉ phép, chia làm hai nhóm đến Paia da Luz. 20 giờ 30 phút mỗi ngày, họ sẽ cùng đến một nhà hàng Tây Ban Nha trong câu lạc bộ hải dương để dùng bữa tối.
Căn hộ 5A có hai phòng ngủ nằm ở góc trên của cả khu nhà, cũng là ngã tư đường Agostinho da Silva (ADS) và đường Francisco Gentil Martins (FGM), cho nên người đi từ hai con đường này sẽ đến căn hộ 5A đầu tiên.
Căn hộ 5A có một cửa mở ra đường Agostinho da Silva. Phòng khách của căn hộ có một cửa kính trượt (cửa sau) đi ra bể bơi, sân tennis, nhà hàng và quán bar của câu lạc bộ hải dương. Từ đường Francisco Gentil Martins, đi qua một cánh cửa nhỏ bằng gang trắng và vài bậc thềm là tới cánh cửa sau này.
Madeleine và hai chị em sinh đôi ngủ trong phòng ngủ gần cửa trước, gần đường Agostinho da Silva. Gian phòng ngủ này có một cửa sổ cao ngang hông, bên trong có cửa kính, bên ngoài là cửa cuốn kim loại. Cửa cuốn chỉ có thể điều khiển bằng sợi dây trong phòng. Kate và Gerry khai trong cả kì nghỉ, họ không hề mở cửa kính và cửa cuốn. Bên ngoài cửa sổ là một con đường mòn, bên ngoài tường thấp là bãi đậu xe của cư dân.
Trong phòng, Madeleine ngủ ở giường nhỏ gần cửa ra vào, cách xa cửa sổ. Em trai và em gái của cô bé ngủ trên hai chiếc giường gấp nhỏ ở giữa phòng. Còn chiếc giường nhỏ phía dưới cửa sổ để trống.
2. Hôm xảy ra vụ án
Ngày 3 tháng 5 là ngày chuẩn bị kết thúc kì nghỉ phép của gia đình McCann và bạn bè. Tình hình hôm xảy ra vụ án dưới đây dựa trên kí ức của vợ chồng McCann.
Hôm đó, lúc ăn sáng, đột nhiên Madeleine hỏi mẹ: “Đêm qua, lúc chúng nó (hai em sinh đôi) khóc, sao bố mẹ không sang?”, Một cách nói khác là: “Đêm qua, lúc con và Sean (em trai( khóc, sao mẹ không sang?”. Lúc ấy, Kate không để ý đến câu hỏi này. Sau đó, cô mới nghi ngờ có thể tối hôm trước đã có người vào phòng của các con và làm gì đó.
Buổi sáng ngày 3 tháng 5, cô phát hiện một mảng vết bẩn lớn màu nâu trên áo ngủ của Madeleine nhưng khi đó cũng không nghĩ nhiều.
Madeleine cùng em trai em gái chơi cả buổi sáng ở câu lạc bộ thiếu nhi (chính là nhà trẻ) trong câu lạc bộ hải dương.
Buổi trưa, sau khi cả nhà ăn trưa tại căn hộ 5A, Kate và Gerry đến bể bơi chơi, vẫn gửi các con ở câu lạc bộ thiếu nhi.
17 giờ 30 phút, vợ chồng họ đón các con về căn hộ 5A, sau đó Gerry đi tham gia lớp tennis.
19 giờ, vợ chồng McCann cho ba đứa con đi ngủ. Hôm đó, Madeleine rất mệt, Kate đọc cho bọn trẻ nghe một quyển sách về động vật, Madeleine chưa nghe hết đã ngủ mất. Cô bé mặc chiếc áo ngủ ngắn tay màu hồng nhạt. Bên người có một chiếc chăn nhỏ và một con mèo đồ chơi bằng nhung. Món đồ chơi bằng nhung này sau đó trở thành tiêu điểm tranh luận.
3. Buổi tối xảy ra vụ án
Sau khi các con ngủ, Kate và Gerry lại ra ngoài ăn tối cùng bạn bè như mấy ngày trước.
Nhà hàng nằm ở đầu bên kia bể bơi, cách căn hộ 5A khoảng 55m theo đường thẳng, nhưng đi bộ phải vòng qua cửa câu lạc bộ nên thực tế có thể phải đi khoảng 90m.
Lúc ngồi ở nhà hàng ăn tối, Kate và Gerry có thể nhìn thấy phần trên của khu nhà nhưng không nhìn thấy cửa sau ở tầng một. Trước khi ra ngoài, họ khẳng định đã khóa cửa trước nhưng không khóa cửa sau, tức cửa kính ở phòng khách. Vì sao? Bởi vì cửa trượt này chỉ có thể khóa và mở từ bên trong, mà trong lúc ăn tối, thỉnh thoảng họ sẽ về xem các con, lần nào họ cũng đi cửa này cho gần. Vì vậy, khi ra khỏi nhà, họ chỉ khép cửa và kéo rèm.
Vợ chồng McCann và bạn bè gần như cứ 20, 30 phút lại chạy về xem bọn trẻ. Vài ngày trước, các cặp vợ chồng này cũng làm như vậy, tất cả đều rất thuận lợi.
Nhưng hôm đó, bi kịch đã xảy ra.
20 giờ 30 phút, Kate và Gerry tới nhà hàng. Khi đó, họ không phải người đến sớm nhất, cũng không phải người đến muộn nhất.
Chưa đến 21 giờ, Matthew đi về xem bọn trẻ trước. Lúc quay lại, anh ta nói mình đến ngoài cửa sổ các nhà nghe ngóng, tất cả đều rất yên tĩnh.
21 giờ 5 phút, Gerry về xem bọn trẻ. Theo lời Gerry, anh ta không hề nghe được Matthew nói vừa về xem qua các nhà. Trong lời khai lần đầu tiên, anh ta nói anh ta đi vào căn hộ 5A từ cửa trước đang khóa, sau đó sửa lại nói là đi vào từ cửa sau không khóa (sự khác biệt rõ ràng này rất khó giải thích là nhớ nhầm. Ban đầu có thể anh ta nói dối vì sợ công chúng chỉ trích để bọn trẻ ở nhà khi ra ngoài nhưng không khóa cửa sau).
Gerry nhớ trước khi ra ngoài, anh t và vợ đã khép hở của phòng ngủ của các con, chỉ chừa lại một khe nhỏ. Nhưng 21 giờ 5 phút lúc anh ta về lại thấy cửa mở rộng. Sau đó anh ta nghi ngờ kẻ bắt cóc có thể đang nấp ở sau cánh cửa. Anh ta vào phòng, thấy các con đều đang ngủ say. Madeleine nằm nghiêng, tư thế giống như lúc Kate đưa con lên giường. Khi ra ngoài, anh ta nhẹ nhàng khép hờ cửa phòng.
Không lâu sau khi Gerry đi, Jane cũng về căn hộ 5D xem con của mình. Jane khai khoảng 21 giờ 15 phút cô nhìn thấy một người đàn ông đi từ ngã tu đường về phía đông. Lúc đầy, cô khai nhìn thấy người đó ôm thứ gì giống như quần áo đang đi qua đường. Nhưng sau khi nói chuyện với cảnh sát, lời khai của cô càng nhiều chi tiết hơn. Phiên bản cuối cùng Jane khai là người đàn ông bế một cô bé ngủ say, cô bé mặc áo ngủ màu hồng có hoa văn, để chân trần.
21 giờ 25 phút, đến lượt Kate về xem con, Matthew bảo anh ta đang định về căn hộ 5B nhìn con mình nên có thể nhân tiện giúp Kate xem bọn trẻ ở căn hộ 5A. Kate đồng ý. Hành động này của Matthew có thể trở thành một sơ suất lớn.
Matthew khai sau khi đi vào căn hộ 5A, anh ta không đi vào mà chỉ đứng ở cửa phòng và nhìn vào trong. Anh ta nói phát hiện cửa phòng ngủ của bọn trẻ mở một nửa (trước đó Gerry nói lúc đi anh ta đã khép hở), thấy trong phòng ngủ có ánh đèn lờ mờ (phòng ngủ không bật đèn nên điều này có nghĩa cửa cuốn có thể đã được mở) và có tiếng động, anh ta cho rằng là tiếng bọn trẻ cựa mình. Đứng ở cửa phòng, anh ta chỉ có thể nhìn được giường của cặp sinh đôi chứ không thể thấy giường của Madeleine ở góc trái cửa. Bởi vì không nghe thấy bọn trẻ kêu khóc, anh đoán ba đứa đang ngủ ngon nên rời khỏi nhà. Vì vậy, anh ta không hề tận mắt nhìn thấy Madeleine nằm trên giưownfg, cũng không để ý cửa sổ phòng ngủ có mở hay không.
Khoảng 22 giờ, Kate tự mình về xem các con. Cô nhớ lại cảnh tượng khi đó như sau: Cô đi vào nhà từ phòng khách không khóa cửa, phát hiện ánh sáng trong phòng ngủ có vẻ sáng hơn mình tưởng, cửa phòng ngủ mở rất rộng. Lúc cô định đóng cửa thì đột nhiên một cơn gió lùa tới, cửa bị đóng sầm. Cô hơi bất ngờ, lại mở cửa ra, lúc này mới phát hiện cửa sổ phòng ngủ bị mở ra hơn nửa, cửa cuốn đã bị kéo lên. Chiếc chăn nhỏ màu hồng nhạt và con mèo đồ chơi của Madeleine vẫn còn ở trên giường nhưng cô bé đã biến mất!
Sau đó, Kate đổi lời khai thành con mèo đồ chơi không ở trên giường mà bị để lên một chiếc giá rất cao trên tường, Madeleine không thể với tới, vì vậy cô lập tức đoán không phải con gái tự đi lạc mà là có người đã vào đây. Sau khi tìm kiếm sơ qua gầm giường, tủ âm tường, nhà vệ sinh, Kate vội vàng chạy về nhà hàng.
9 người nghe tin lập tức hoảng loạn. Gerry bảo Matthew đi tìm lễ tân báo cảnh sát.
22 giờ 30 phút, làng nghỉ mát câu lạc bộ hải dương phát cảnh báo trẻ em mất tích, khoảng 60 nhân viên và khách trọ cùng hỗ trợ tìn đến tận 4 giờ sáng.
Làng Paia da Luz nhỏ, đêm hôm đó gần như mọi ngóc ngách đều nghe thấy tiếng gọi Madeleine.
4. Bỏ lỡ cơ hội
Nếu lời khai của 9 người đều là thật thì Madeleine mất tích trong khoảng từ 21 giờ 5 phút đến 22 giờ.
Không loại trừ các khả năng sau: Lúc Gerry về, kẻ bắt cóc đang ở trong phòng ngủ của bọn trẻ, đứng phía sau cửa; Lúc Matthew đến căn hộ 5A xem bọn trẻ giúp Kate, kẻ bắt cóc đang ở trong phòng ngủ của bọn trẻ, tiếng động mà anh nghe thấy không phải tiếng bọn trẻ trở mình mà là của kẻ bắt cóc.
Nếu khi đó Kate không nhờ Matthew mà tự mình về thì cso lã Madeleine đã không bị bắt cóc hoặc ít nhất có thể thu hẹp phạm vi thời gian mất tích của cô bé, xác nhận trước hay sau 21 giờ 30 phút.
Tuy nhiên, không có nếu như…
Cảnh sát địa phương Bồ Đào Nha nói 22 giờ 40 phút nhận được điện thoại báo mất tích, 23 giờ 10 phút họ tới làng nghỉ mát. Sau một lượt tìm kiếm không có kết quả, lúc gần 1 giờ, họ thông báo cho cục cảnh sát hình sự PJ (Polícia Judiciária) Bồ Đào Nha. Cảnh sát PJ nói họ tới nơi trong vòng 10 phút sau khi nhận được thông báo.
Khu Paia da Luz rất nhỏ, bình thường rất an toàn, vì vậy ban đầu cảnh sát cho rằng Madeleine ngủ dậy không tìm được cha mẹ nên ra ngoài một mình, tới nơi nào đó rồi ngủ tiếp. Họ đưa chó nghiệp vụ đi tìm kiếm cống thoát nước, đống đổ nát, giếng nước gần đó nhưng không thu hoạch được gì.
Lúc đầu, cảnh sát Bồ Đào Nha không hề phong tỏa căn nhà để bảo vệ hiện trường nên có ít nhất 20 người đã từng ra vào phòng. Ngoài cửa sổ có rất nhiều người, phá hoại và làm ô nhiễm các chứng cứ như dấu vân tay, dấu chân, ADN, dẫn đến việc khó thu thập chứng cứ.
Cảnh sát cũng không tìm kiếm từng nhà dân gần đó.
Truyền thông Anh không ngừng phê bình cảnh sát Bồ Đào Nha đã bỏ lỡ thời gian vàng tìm kiếm.
Cảnh sát Bồ Đào Nha giải thích việc tìm một người mất tích mấy tiếng đồng hồ không thể chứng minh hoạt động phạm tội có tồn tại, cho nên lúc đầu họ không coi vụ mất tích này là một vụ án. Hơn nữa, họ cho rằng mình tổ chức tìm kiếm là hợp lí. Đây là lần tìm kiếm cứu hộ có quy mô lớn nhất trong lịch sử Bồ Đào Nha, huy động tình nguyện viên, đội cứu hỏa và cảnh sát các nơi, tìm kiếm trên tổng diện tích 200km 2 .
Nhưng hiển nhiên những gì mà cảnh sát Bồ Đào Nha làm vẫn chưa đủ.
Bởi vì Paia da Luz có vị trí địa lí đặc thù, kẻ bắt cóc có thể dễ dàng đi đường thủy, đưa Madeleine đến Maroc hoặc lái xe đến Tây Ban Nha và chuyển cô bé đến quốc gia châu Âu khác. Tuy nhiên, cảnh sát Bồ Đào Nha không kịp thời gửi ảnh Madeleine cho lực lượng tuần tra biên giới và cảnh sát biển để họ kiểm tra tàu thuyền và xe cộ rời khỏi Paia da Luz. Vì vậy, rất có thể cô bé đã bị đưa ra khỏi Bồ Đào Nha, việc tìm kiếm không khác gì mò kim đáy bể.
Đến tận 10 giờ hôm sau, cảnh sát mới lập chốt chặn kiểm tra xe cộ trên đường gần đó, nhưng lúc ấy, khả năng cao tội phạm đã mang Madeleine đi. Mà họ cũng chưa gặp công ty phụ trách giám sát giao thông để trích xuất camera giám sát để điều tra các phương tiện giao thông rời khỏi Paia da Luz trước khi lập chốt chặn. 5 ngày sau, họ mới gửi thông báo tìm người đến các nước châu Âu khác. Sau đó, mặc dù họ đã lấy danh sách các số điện thoại có kết nối đến trạm thu phát tín hiệu gần câu lạc bộ hải dương từ công ty viễn thông nhưng lại không triển khai điều tra toàn diện danh sách đó.
Trải qua mấy tháng hỗn loạn, vụ án vẫn không có manh mối, đối tượng tình nghi duy nhất vẫn là những người do phóng viên cung cấp.
Truyền thông Anh càng chỉ trích cảnh sát Bồ Đào Nha, dân chúng Bồ Đào Nha càng trở nên phản cảm. Tư tưởng chủ nghĩa dân tộc lan rộng ở địa phương, người dân Bồ Đào Nha cho rằng các nước phát triển coi thường nước mình, không tin tưởng dân địa phương, đến nước phát triển như Bồ Đào Nha để hạch sách.
Năm 2011, vợ chồng McCann đăng một bức thư ngỏ, hi vọng cảnh sát Anh có thể điều tra vụ án này. Khi đó, thủ tướng Anh Cameron cũng kêu gọi cục cảnh sát London mở lại cuộc điều tra.
Quả thực cục cảnh sát London đã làm rất nhiều việc đáng tin, chẳng hạn như thu thập manh mối được cung cấp từ các nơi, thu thập tín hiệu điện thoại hoạt động gần hiện trường vào thời điểm xảy ra vụ án…
12 năm qua, hoạt động tìm kiếm tiêu tốn hàng chục triệu Bảng Anh nhưng cho đến nay vẫn không ai biết tung tích của Madeleine.
5. Nhân chứng
Trong làng nghỉ mát nhiều người qua lại vào thời điểm tương đối đông đúc, nếu một đứa trẻ bị mang từ trong phòng ra thì đáng lẽ sẽ có người nhìn thấy. Và sự thật đúng là thế. Không ít người nói hôm đó mình nhìn thấy gì, chỉ là những thông tin đó không thể chứng thực cho nhau.
Tôi chọn ra một số manh mối có thể có giá trị để trình bày.
Manh mối 1
Như đã nói ở trên, khoảng 21 giờ 15 phút, lúc Jane về xem con mình đã nhìn thấy một người đàn ông bế một bé gái. Cô miêu tả người đàn ông này là người da trắng, có lẽ ngoại hình của người Nam Âu và Địa Trung Hải, tuổi tác khoảng 35 đến 40, chiều cao khoảng 170cm, tóc sẫm. Khi đó, người này mặc quần dài màu trắng sữa hoặc màu vàng, áo khoác tối màu, thoạt nhìn không giống khách du lịch. Nhưng cô không thể miêu tả tướng mạo người đàn ông này. Căn cứ vào lời khai của cô, cảnh sát Bồ Đào Nha đã công bố mô phỏng như sau:
Bức tranh vụng về này bị cộng đồng mạng chế giễu là “thằng cha trứng gà”.
Đến tận tháng 10 năm 2007, vợ chồng McCann thuê người vẽ bức tranh cụ thể hơn. Tính thời gian, khi đó Gerry đang trên đường về nhà hàng. Anh ta nhớ lại lúc ấy mình gặp một du khách Anh là một nhà sản xuất, hai người đã dừng lại nói chuyện, Jane nói cô đã đi lướt qua Gerry và người đó. Nhưng có thể vì hai người đàn ông này đang mải nói chuyện nên không để ý Jane. Vì vậy, có thời gian cảnh sát Bồ Đào Nha nghi ngờ Jane bịa ra lời khai này.
6 năm sau, cảnh sát Anh công bố người mà Jane nhìn thấy rất có thể là một du khách Anh khác. Một gia đình Anh khi đó cũng nghỉ ở câu lạc bộ hảo dương khai vào đêm xảy ra án mạng, ông bố đến nhà trẻ của câu lạc bộ đón con gái 3 tuổi. Con gái ông có một chiếc áo ngủ rất giống áo của Madeleine. Người đàn ông cũng có một bộ trang phục tương tự như Jane nhìn thấy. Cảnh sát anh cho rằng người đàn ông mà Jane nhìn thấy không phải nghi phạm, mà thời gian xảy ra vụ án cũng không sớm như vậy.
Manh mối 2
Ngày 26 tháng 5, 23 ngày sau khi xảy ra vụ án, gia đình Smith bay về Bồ Đào Nha, báo cho cảnh sát một cảnh tượng khả nghi mà họ nhìn thấy vào đêm xảy ra vụ án. Hai vợ chồng này cũng là người Anh, trọ ở gần Paia da Luz, họ thường đến đó nghỉ một vài ngày.
Trong khoảng thời gian 21 giờ 55 phút đến 22 giờ 5 phút vào đêm định mệnh đó, nhóm họ từ quán bar đi ra, trên đường về chỗ ở đã nhìn thấy một người đàn ông đi tới từ hướng đối diện. Người đàn ông đi từ câu lạc bộ hải dương tới, bế một cô bé tóc vàng mặc áo ngủ khoảng 4 tuổi, đang vội vã đi về phía bờ biển. Đầu cô bé dựa vào vai người đàn ông, hai tay buông thõng, có vẻ đang ngủ rất say. Đêm đó nhiệt độ hạ thấp, thế mà cô bé lại đi chân trần. Bọn họ còn phát hiện da cô bé tái nhợt.
Ngfười đàn ông này khoảng 35 tuổi, cao từ 175 đến 180cm, dáng người hơi gầy, tóc màu nâu. Đêm đó, anh ta mặc chỉnh chu hơn du khách bình thường, quần dài màu trắng sữa, áo khoác sẫm màu.
Trong gia đình Smith có nhiều người nhìn thấy người đàn ông này nhưng không ai để ý.
Năm 2008, vợ chồng McCann bỏ ra 500.000 Bảng Anh thuê một công ty thám tử tư Mỹ. Căn cứ vào lời khai của gia đình Smith, công ty thám tử tư đã dùng máy tính vẽ ra hai bức tranh.
Năm 2013, cảnh sát London công bố bức tranh. Họ cho rằng thông tin này tương đối đáng tin. Họ cũng khoanh vùng được khoảng thời gian Madeleine bị bắt cóc, không lâu trước 22 giờ, trước khi Kate về xem con.
Có thuyết âm mưu cho rằng bức tranh này rất giống hai chính khách Mỹ là anh em John Podesta và Toni Podesta. Hai người này đều là nhân vật chủ chốt trong đội ngũ tranh cử tổng thống của bà Hillary Clinton.
Mặc dù nhìn ảnh quả thật hơi giống nhưng hai bức tranh này là cùng một người ở hai góc nhìn khác nhau, hoàn toàn không phải hai người. Mà khi xảy ra vụ án, hai anh em này đã gần 60 tuổi, không phù hợp với độ tuổi 35 mà nhân chứng đã khai. Hiện nay cũng không có bất cứ bằng chứng nào chứng minh khi đó họ ở Bồ Đào Nha. Dù sao vụ án đã xảy ra từ nhiều năm trước, bức tranh chưa chắc đã phản ánh đúng tướng mạo của người đàn ông đó, cho nên suy đoán này không có căn cứ.
Manh mối 3
Nhiều năm sau, mọi người mới biết từ năm 2004 đến năm 2006, khu vực xung quan Paia da Luz đã xảy ra 12 vụ phạm tội tình dục mà nạn nhân là bé gái. Những nạn nhân này từ 7 đến 10 tuổi. Trong đó có 2 vụ xảy ra ở câu lạc bộ hải dương, thủ phạm của 6 vụ hoặc ngồi hoặc nằm trên giường của nạn nhân, có 4 vụ dâm ô hoặc xâm hại tình dục. Các nạn nhân đều là người da trắng.
Có một vụ một người đàn ông đi từ cửa sổ vào phòng của hai bé gái (7 tuổi và 11 tuổi), trèo lên giường của cô bé 7 tuổi và nằm cạnh. Cô bé mơ màng hỏi “Bố à”, hắn dùng tiếng Anh đáp “Ừ”. Nhưng trên người hắn có mùi thuốc lá, cô bé mở mắt ra, thấy là người đàn ông xa lạ, da sẫm màu, đeo khẩu trang y tế màu trắng.
Nhiều vụ án có thể do cùng một người gây ra nhưng kẻ ấu dâm này vẫn chưa được tìm thấy. Có thể sợ ảnh hưởng đến việc kinh doanh du lịch nên cảnh sát địa phương và làng nghỉ mát chưa bao giờ phát cảnh báo. Nếu khi đó họ phát cảnh báo thì vợ chồng McCann và bạn bè có thể đã không lựa chọn chỗ này là nơi nghỉ dưỡng, hoặc ít nhất sẽ không để các con ngủ ở nhà trọ mà không có người lớn ở bên.
Manh mối 4
6 giờ sáng hôm sau ngày xảy ra vụ án, ông chủ một quán pizza nhỏ lái xe đến nơi làm việc. Khi đó, trời vẫn còn tối, lúc đi qua bến tàu, đèn xe chiếu sáng một đôi nam nữ. Bị đèn xe chiếu vào, hai người này tỏ vẻ rất khó chịu. Khi đó, trên tay bọn họ bế một đứa trẻ, ôm rất chặt như thể không muốn bị người khác nhìn thấy.
Manh mối này ám chỉ có phụ nữ tham gia vào vụ bắt cóc Madeleine
Manh mối 5
Như tôi đã nói ở trên, nếu cô bé bị kẻ bắt cóc mang đi bằng đường biển thì điểm đến gần nhất chính là Maroc.
Vài ngày sau khi xảy ra vụ án, tại một trạm xăng ở Marrakech (Maroc), cặp vợ chồng người Tây Ban Nha đã nhìn thấy một người đàn ông dẫn một cô bé tóc vàng đi mua đồ ở cửa hàng tạp hóa. Cô bé có vẻ rất buồn, dùng tiếng Anh giọng Anh hỏi người đàn ông: “Bây giờ chúng ta đi gặp mẹ được chưa?”
Trở về Tây Ban Nha, vợ chồng này mới nhìn thấy tin tức Madeleine mất tích, họ cho rằng cô bé mà mình nhìn thấy chính là Madeleine nên lập tức báo cảnh sát. Nhưng cảnh sát Tây Ban Nha nhận điện thoại hoàn toàn không rõ người dân đang nói đến vụ án nào, thế là họ gọi điện cho cảnh sát Bồ Đào Nha, nhưng viên cảnh sát Bồ Đào Nha nghe máy lại tỏ ra không quá quan tâm đến manh mối này.
Rất lâu sau, khi phóng viên được biết manh mối này và tìm đến trạm xăng thì camera giám sát khi đó đã bị ghi đè lên, không thể kiểm chứng lời nói của hai vợ chồng này được nữa.
Manh mối 6
Ngày 31 tháng 8, một du khách ở Maroc chụp ảnh toàn cảnh, trong ảnh có một phụ nữ địa phương cõng cô bé tóc vàng, nhìn từ xa rất giống Madeleine.
Một doanh nhân người Anh tài trợ cho vợ chồng McCann tìm con lập tức cùng con trai bay đến Maroc. Họ thuê một chiếc xe, đến vùng núi - nơi bức ảnh được chụp, cầm ảnh hỏi thăm khắp nơi. Cuối cùng, họ tìm được người phụ nữ và cô bé đó, đáng tiếc cô bé không phải Madeleine.
Tôi nhớ khi đó doanh nhân này nói một câu: Tìm kiếm Madeleine bằng phương pháp này chẳng khác nào mò một chiếc kim có thể không tồn tại dưới biển rộng.
Manh mối 7
Năm 2008, một người đàn ông Anh là giám đốc điều hành kể với thám tử tư mà vợ chồng McCann thuê rằng 2 giờ ngày 7 tháng 5 (4 ngày sau khi xảy rav ụ án), ông ta và bạn đi trên phố ở Barcelona, Tây Ban Nha. Một người phụ nữ tóc ngắn, ăn mặc cầu kì đột nhiên đến gần ông ta, hỏi ba lần liên tiếp: “Ông đến giao con gái cho tôi đúng không? Ông bắt được đứa bé đó chưa?”. Cô gái này có vẻ nói giọng Australia. Khi phát hiện mình hỏi nhầm người, cô ta vội vàng đi mất.
Manh mối 8
Có một người phụ nữ tên Carlo tới thăm nhà họ hàng của mình vào hôm xảy ra vụ án. Mà họ hàng của cô ở bên trên căn hộ 5A..
Carlo kể buổi chiều hôm đó Madeleine mất tích, lúc đứng trên ban công nhìn xuống, cô nhìn thấy một người đàn ông đi ra khỏi căn nhà ở tầng một (căn hộ 5A), cẩn thận đóng cửa (cửa sau bằng gang trắng). Hắn nhìn trước nhìn sau một lát rồi nhanh chóng đi mất. Dáng vẻ của hắn lén lút như không muốn bị người khác phát hiện.
Vợ chồng McCann không hề biết buổi chiều hôm xảy ra vụ án, rốt cuộc ai đã ra vào nhà trọ của họ.
Manh mối 9
Một số người dân kể trong khoảng thời gian Madeleine mất tích, có một tên (hoặc nhóm) lừa đảo lấy danh nghĩa từ thiện hoạt động tại Paiada Luz.
Trước khi gia đình McCann đến, người ở trong khu nhà nghỉ nói có một ngày, một người đàn ông lôi thôi hung dữ gõ cửa nhà họ, cố gắng ép họ quyên tiền ủng hộ một cô nhi viện ở làng lân cận. Về sau, mọi người cũng chứng thực làng đó không hề có cô nhi viện.
Một hộ dân khác cũng trải qua việc tương tự. Khi đứng ở cửa nói chuyện với người đàn ông đó, cô phát hiện ánh mắt người này liếc nhìn chằm chằm con gái cô đang chơi một mình phía sau lưng cô. Cô cảm thấy khó chịu nên đuổi người đi. Buổi chiều cùng ngày, khi cô giặt quần áo ở tầng trên xong đi xuống tầng dưới, bỗng nhìn thấy con gái mình đang ngồi trên sàn phòng khách, mà người đàn ông đó quay lại, đang ở bên cạnh cô bé. Cô sợ quá hét lên ầm ĩ, người đàn ông chạy vội ra cửa.
Nhóm người lấy danh nghĩa hoạt động từ thiện đi khắp nơi “chọn con mồi” này vẫn chưa bị bắt.
Bức tranh vẽ theo lời khai của một cư dân hơi giống người đàn ông mà Jane đã nhìn thấy.
Cho đến nay, có hàng vạn manh mối đến từ các nơi trên thế giới nói đã gặp Madeleine hoặc nhìn thấy tận mắt kẻ bắt cóc, nhưng cô bé vẫn không có tung tích.
6. Trò bịp bợm tự biên tự diễn
Ngày 3 tháng 5, Madeleine bị báo mất tích
Ngày 4 tháng 5, vợ chồng McCann chuyển từ căn hộ 5A sang căn hộ 4G. Căn 5A và 4G đều nằm ở trong khu nhà Waterside Village.
Ngày 27 tháng 5, vợ chồng McCann thuê một chiếc xe Van Renault để đi lại ở nơi nghỉ dưỡng.
Khoảng ngày 3 thánh 6, căn hộ 5A bị phong tỏa một tháng lại được cho thuê.
Ngày 2 đến ngày 3 tháng 7, vợ chồng McCann chuyển khỏi Waterside Village, đến biệt thự ở khu phố khác.
Lúc đầu, dân địa phương Paia da Luz và người dân Bồ Đào Nha đều bày tỏ sự thông cảm và ủng hộ vợ chồng McCann, nhưng sau khi điều tra mấy tháng không có kết quả, bầu không khí ở địa phương bắt đầu thay dổi trong âm thầm.
Trong nội bộ cảnh sát Bồ Đào Nha cho rằng vụ mất tích này do vợ chồng McCann tự biên tự diễn, thực ra con gái của họ đã chết trong phòng từ lâu, họ che giấu và di chuyển thi thể, những người khác trong nhóm 9 người cũng bịa ra tuyến thời gian để giúp họ che giấu tội ác. Nếu ban đầu đây chỉ là suy đoán theo lời đồn thì sau khi hai con chó đánh hơi Keela và Eddie xuất hiện, những người nghi ngờ cuối cùng cũng có cớ để công khai chỉ trích vợ chồng McCann.
Hơn 80 ngày sau khi xảy ra vụ án, cảnh sát Bồ Đào Nha mời điều tra viên người Anh rất giỏi tìm người mất tích và nạn nhân bắt cóc là Mark Harrison tới để phối hợp điều tra. Nhưng họ chỉ cho phép Mark điều tra một khả năng là Madeleine đã bị sát hại, thi thể giấu ở nơi nào đó. Vì vậy, Mark mời thám tử Martin Grime và hai con chó đánh hơi do ông ta huấn luyện đến hỗ trợ tìm kiếm Madeleine.
Hai con chó là “cao thủ”, dày dạn kinh nghiệm, thường được FBI và cảnh sát London mời đến trợ giúp phá án.
Keela biết đánh hơi vết máu, có thể phát hiện mùi máu trên bất cứ đồ vật nào cho dù đã được tẩy rửa nhiều lần. Nếu đánh hơi thấy mùi máu, nó sẽ báo cho chủ của mình bằng một dấu hiệu đặc thù: cả người không cử động, mũi hướng xuống đất. Nghe nói nó có kinh nghiệm phong phú, hơn nữa hết sức đáng tin. Eddie là chó tìm xác, thường được dùng trong việc tìm kiếm cứu hộ. Bất cứ đồ vật nào chỉ cần đã từng tiếp xúc với thi thể, nó đầu có thể đánh hơi được. Eddie không sủa dù gặp con chó khác, người lạ, nguy hiểm hay bất cứ nguyên nhân nào khác. Nó chỉ sủa trong một tình huống, đó là ngửi được mùi thi thể người. Nghe nói Eddie từng tham gia điều tra hơ 200 vụ mưu sát và chưa bao giờ phán đoán sai.
Ngày 31 tháng 7, Martin dẫn hai con chó đến nhiều nơi để tìm chứng cứ. Kết quả tìm kiếm khiến tất cả mọi người kinh ngạc. Hai con chó không tìm được bất cứ thứ gì ở bên ngoài, thế là được dẫn tới căn hộ 5A. Từng con đi vào căn hộ. Trên mạng có video hơn 60 phút ghi lại toàn bộ quá trình hai con chó tìm kiếm trong nhà. Mặc dù từng con lần lượt đi vào căn hộ 5A nhưng sau khi ngửi tới ngửi lui đều cho ra tín hiệu ở nơi đó có vết máu hay mùi thi thể. Không những thế, Eddie còn sủa khi đứng trước tủ quần áo trong phòng vợ chồng McCann.
Nhận được kết quả tìm kiếm, cảnh sát Bồ Đào Nha lập tức xin lệnh khám xét, yêu cầu Eddie và Keela đến đánh hơi tại biệt thự mà vợ chồng McCann đang ở và chiếc xe họ thuê. Ngày 2 tháng 8 năm 2007, hai con chó lần lượt tìm kiếm chỗ ở mới của vợ chồng McCann. Keela không có bất cứ phản ứng nào trong biệt thự, nhưng Eddie lục một cái hòm ở phòng khách, lôi ra con mèo đồ chơi bằng nhung để trên giường Madeleine vào đêm cô bé mất tích và sủa inh ỏi. Điều này có nghĩa món đồ chơi này đã tiếp xúc trực tiếp với thi thể hoặc nhiễm mùi thi thể.
Cảnh sát chuyển một vali quần áo và con mèo đồ chơi đến phòng thí nghiệm, xếp đồ vật trên mặt đất để hai con chó ngửi lại một lần nữa. Lần này, Keela không có phản ứng, còn Eddie vẫn sủa con mèo con bằng nhung, cộng thêm một chiếc áo trẻ em và hai món quần áo của Kate. Kết quả này khiến mọi người xôn xao, có phải điều này có nghĩa Madeleine đã tử vong từ khi còn ở căn hộ 5A không? Hơn nữa con mèo đồ chơi đó còn tiếp xúc với thi thể cô bé?
Nếu kết quả hai lần tìm kiếm này có thể giải thích là kẻ bắc cóc vô tình sát hại Madeleine tại căn hộ 5A rồi di chuyển thi thể ra ngoài, vậy thì một kết quả tìm kiếm khác khó có thể phản bác dễ dàng như vậy.
Martin dẫn hai con chó đến garage, chỗ đó có 30 chiếc xe đang đậu, mỗi chiếc cách nhau 30 feet 1 , không rõ xe nào thuộc về ai.
1. Khoảng 9m
Sau khi ngửi các xe một lượt, Eddie sủa trước cửa bên ghế phụ một chiếc xe Van. Mà chiếc xe này là của vợ chồng McCann thuê 24 ngày sau khi Madeleine mất tích.
Nếu đêm đó kẻ bắt cóc mang thi thể của Madeleine đi thì theo lí thuyết, trên chiếc xe mới thuê này không thể có mùi thi thể, trừ phi có đồ vật nhiễm mùi thi thể được để trên xe và ám mùi. Con chó này có cái mũi thật sự thần kì, có thể đánh hơi được mùi nhiễm gián tiếp.
Keela cũng phát tín hiệu ở cốp xe và chùm chìa khóa xe. Người làm thí nghiệm đặt chùm chìa khóa ở những chỗ khác nhau, Keela vẫn phát hiện chính xác.
Chỉ vài ngày sau khi hai con chó đến tìm kiếm, vợ chồng McCann chính thức bị cảnh sát Bồ Đào Nha xếp vào diện tình nghi. Mặc dù mấy tháng sau đó, cảnh sát Bồ Đào Nha giải trừ nghi ngờ đối với họ do áp lực từ nước Anh nhưng duy đoán đôi vợ chồng này làm giả vụ bắt cóc đã lan truyền và được rất nhiều người chấp nhận.
Bây giờ đọc các tin tức liên quan đến vụ án, đa số bình luận đều cho rằng vợ chồng McCann nói dối.
Vậy sự thật có phải như thế không? Phán đoán của chó đánh hơi nhất định chính xác sao? Madeleine mất tích rốt cuộc do bị bắt cóc hay thi thể đã bị cha mẹ giấu đi?
Phần hai: Phân tích
Vụ án này đã tạo nên hai phe quan điểm.
Một phe cho rằng Madeleine bị bắt cóc. Kẻ bắt cóc cô bé có thể là tội phạm ấu dâm tại Paia da Luz, cũng có thể là băng nhóm buôn bán trẻ em xuyên quốc gia (người mua cũng có thể là kẻ ấu dâm). Quan điểm này chỉ trích cảnh sát Bồ Đào Nha vô dụng trong quá trình điều tra, phản ứng chậm chạp khiến cô bé sớm đã bị đưa ra khỏi Bồ Đào Nha hoặc đã chết.
Phe còn lại cho rằng vụ bắt cóc là cha mẹ Madeleine làm giả, mục đích là để che giấu nguyên nhân tử vong thật sự của con gái. Hai người đó đã đánh lạc hướng và quấy nhiễu cảnh sát Bồ Đào Nha phá án.
Vậy chân tướng là gì?
1. Sai sót của cha mẹ dẫn đến cái chết của con gái, làm giả hiện trường bắt cóc
Viết về suy luận này không thể không nhắc tới Goncalo. Anh ta là một thám tử thâm niên của cục cảnh sát Bồ Đào Nha. Giai đoạn đầu Madeleine mất tích, anh ta và cấp dưới phụ trách điều tra vụ án này, cũng là anh ta đưa vợ chồng McCann vào diện tình nghi. Anh ta phê bình cảnh sát Anh nghe một bên, chỉ tin vợ chồng McCann, chỉ điều tra manh mối mà hai người này cung cấp. Những lời này đã khiến anh ta bị cách chức.
Một số người phê bình Goncalo, cho rằng vợ chồng McCann là người nhà của nạn nhân, đã phải gánh chịu nhiều đau khổ, sao anh ta có thể làm thương tổn họ như thế.
Tôi cho rằng việc điều tra cha mẹ Madeleine không hề sai. Bởi vì có một số vụ án, cha mẹ mắc sai lầm làm hại con mình, thậm chí là cố ý sát hại con. Một em bé mất tích, trong hoàn cảnh không có manh mối khác, cha mẹ cũng đáng trở thành đối tượng bị điều tra như tất cả mọi người. Mà cha mẹ cũng nên phối hợp để trợ giúp cảnh sát tìm ra chân tướng.
Nhưng sự quan tâm của truyền thông quốc tế khi đó, cộng với yếu tố chính trị giữa hai nước khiến việc điều tra của cảnh sát Bồ Đào Nha theo hướng này gặp phải trở ngại. Trong tình cảnh khó khăn đó, Goncalo đã đưa ra kết luận một cách cẩu thả và tiết lộ cho truyền thông Bồ Đào Nha, gióng trống khua chiêng xếp vợ chồng McCann vào diện tình nghi khiến cả hai bên đều thiệt thời.
Goncalo mất hết danh dự do sự tấn công của truyền thông Anh, còn vợ chồng McCann bị bạo lực mạng trong nhiều năm.
Goncalo cho rằng mình là hóa thân của chính nghĩa, bởi vì theo đuổi chân tướng mà đắc tội giai cấp thượng lưu Anh có quyền thế lớn. Về sau, anh ta tranh cử chức thị trưởng một thành phố nhỏ ở Bồ Đào Nha đã bị vợ chồng McCann phá đám. Từ đó, Goncalo và vợ chồng McCann đối đầu với nhau.
Năm 2008, Goncalo xuất bản một cuốn sách tên The truth of the lie (Chân tướng của lời nói dối) bán rất chạy và sản xuất một bộ phim tài liệu cùng tên. Anh ta lấy thân phận cảnh sát từng phụ trách điều tra vụ án này, chĩa thẳng mũi dùi vào vợ chồng McCann. Goncalo cho biết không có bất cứ bằng chứng nào cho thấy từng có người đột nhập căn hộ 5A. Anh ta cho rằng ngày 3 tháng 5, Madeleine tử vong ở trong phòng do tai nạn bất ngờ. Tai nạn này xảy ra như thế nào?
Goncalo suy đoán để có thể tụ tập với các bạn, cha mẹ Madeleine cho cô bé uống Calpol (một loại thuốc hạ sốt dành cho trẻ sơ sinh) có tác dụng phụ gây buồn ngủ.
21 giờ 5 phút, trên đường đến căn hộ 5A, Gerry gặp một nhà sản xuất phim người Anh, hai người đứng dưới cửa sổ nói chuyện khiến Madeleine tỉnh lại. Cô bé trèo lên sofa, muốn lên bệ của sổ để xem, nhưng vì hiệu quả của thuốc nên choáng váng, ngã khỏi ghế, đập đầu xuống đất và tử vong (cho nên phía sau sofa có vết máu và mùi thi thể).
Gerry về nhà nhìn thấy cảnh này, sợ khám nghiệm tử thi sẽ phát hiện họ cho con uống thuốc và lơ là chăm sóc con nên vội vàng giấu thi thể đi. Mấy tuần sau, họ thuê một chiếc xe, bỏ thi thể vào cốp, đưa đến nơi khác để phi tang. Nhóm 9 người thông cung, bịa ra chuyện Gerry và Kate về xem con.
Năm 2009, vợ chồng McCann kiện Goncalo về tội phỉ báng, tòa tuyên án Goncalo phải bồi thường 450.000 Bảng Anh, xin lỗi công khai và cấm anh ta tiêu thụ bất cứ tác phẩm xuất bản và DVD liên quan. Goncalo kháng án lên tòa án tối cao Bồ Đào Nha. Tòa án tối cao Bồ Đào Nha cho rằng diện tình nghi của vợ chồng McCann không giải trừ hoàn toàn, Goncalo có quyền tự do ngôn luận nên bác bỏ phán quyết trước đó. Về sau, vợ chồng McCann nhiều lần kháng án, trải qua 8 năm giằng co, đến năm 2017, hai người vẫn thua kiện.
Vườn Mạc Dược:
Ban đầu nghe giả thiết của Goncalo, tôi hơi hoang mang mang: Ngày 3 tháng 5, vợ chồng McCann báo cảnh sát, có rất nhiều người quen và không quen nhiệt tình ra vào căn hộ 5A, an ủi vợ chồng, tìm kiếm khắp nơi, vậy vợ chồng McCann có thể giấu thi thể ở đâu mà không bị phát hiện?
Goncalo từng đưa ra một giả thiết rằng có thể họ giấu thi thể trong ngăn đông của tủ lạnh trong 24 ngày, đến khi thuê xe và chuyển đi.
Mặc dù một em bé 4 tuổi có thể nhét vừa trong tủ lạnh nhưng đây là tai nạn bất ngờ, họ tìm đâu ra tủ lạnh lớn như vậy và có thể bảo đảm trong 24 ngày sẽ không có người mở ra?
Hiển nhiên họ không thể mạo hiểm giấu thi thể ở một nơi đông người, không thể kiểm soát như căn hộ 5A. Hơn nữa sau ngày xảy ra vụ án, vợ chồng McCann chuyển khỏi căn hộ 5A ngay trước mắt mọi người, lên căn 4G trong cùng khu nhà. Căn hộ 5A bỏ trống một tháng, sau đó lại được cho thuê.
Nếu họ giấu thi thể ở nơi khác mà không phải tủ lạnh thì sao? Đêm ngày 3 tháng 5, cảnh sát đã dùng chó nghiệp vụ để tìm kiếm Madeleine, hơn nữa có hàng chục người hỗ trợ. Vợ chồng McCann là khách du lịch từ nơi khác đến, làm sao họ có thể giấu kín con mình trong thời gian ngắn đến dân bản xứ và chó nghiệp vụ cũng không tìm được tung tích?
Ngoài ra, theo lí thuyết, việc di chuyển thi thể sau đó cũng rất khó thực hiện. Cuối tháng 5, họ mới thuê xe để đi lại. Khi đó, bao nhiêu hãng truyền thông châu Âu ngày ngày túc trực trước cửa nhà, ghi lại nhất cử nhất động của hai người. Vậy thì sao họ dám nhét thi thể vào cốp xe? Họ cắt đuôi phóng viên bằng cách nào để lái xe đến nơi khác phi tang cái xác mà không bị ai nhìn thấy?
Cảnh sát Bồ Đào Nha một mặt nói mình tìm kiếm rất toàn diện, rất tỉ mỉ, mặt khác ám chỉ hai du khách có thể thoải mái giấu thi thể ở chỗ không tìm được. Điều này rất mâu thuẫn.
Trên đây chỉ là suy nghĩ ban đầu của tôi. Nhưng tôi cũng phải tự hỏi: Việc vợ chồng McCann giấu xác hiển nhiên có nhiều khó khăn, vì sao đến nay vẫn có nhiều người nghi ngờ họ, kể cả một số chuyên gia? (mặc dù cũng có rất nhiều chuyên gia ủng hộ vợ chồng McCann)
Brown đã xuất bản một cuốn sách về vụ án này và xuất hiện trên nhiều chương trình truyền hình để nói về quan điểm của mình. Quan điểm của cô cơ bản nhất trí với Goncalo. Sách của Brown được bán trên trang Amazon, vợ chồng McCann đã kiện Amazon, bắt gỡ bỏ quyển sách khỏi trang thương mại.
Vì sao có nhiều người tin rằng vợ chồng McCann có tội? Hiển nhiên không chỉ vì hai con chó đánh hơi thần kì mà còn có những bằng chứng khác góp phần cho lí luận của họ. Tôi sẽ liệt kê một số bằng chứng có giá trị, mời mọi người suy đoán những bằng chứng này có ám chỉ vợ chồng McCann là tội phạm hay không.
Trước khi xem xét những bằng chứng này, bản thân tôi không hề có định kiến mà có thể chấp nhận bất cứ lí luận nào.
2. Chứng cứ nghi ngờ cha mẹ gây án
Biểu hiện của vợ chồng McCann
Từ khi Madele biến mất, vợ chồng McCann thường xuyên xuất hiện trên báo đài. Truyền thông cần họ, chính họ cũng mong muốn vụ án được quan tâm. Kate đích thân viết thư cho J.K.Rowling, hi vọng bà có thể hỗ trợ tuyên truyền, chẳng hạn như in ảnh Madeleine lên thẻ ẹp sách trong tập truyện Harry Potter. Vì là tín đồ Công giáo, họ đến Vatican gặp Giáo hoàng theo lời giới thiệu, đây trở thành tin nổi bật trong ngày.
Có người nhận xét họ lợi dụng cái chết của con gái để thành người nổi tiếng. Tôi cho rằng phỏng đoán như vậy quá ác ý. Nếu coi họ là phụ huynh Trung Quốc có con mất tích có lẽ sẽ dễ hiểu hơn. Tại Trung Quốc, khi con cái mất tích, một số phụ huynh chưa từng dùng mạng xã hội sẽ đăng kí tài khoản trên các nền tảng, không ngừng nhờ vả các trang lớn chia sẻ thông tin, cầu xin phóng viên đưa tin… Điều này không có nghĩa họ muốn nổi tiếng. Có nhiều người quan tâm đồng nghĩa việc tăng xác suất con mình được tìm thấy. Vợ chồng McCann có lẽ giống như những bậc cha mẹ này, chỉ là họ có điều kiện hơn.
Ngoài ra, nhiều người còn nghi ngờ họ về việc:
[1]: Hai người rất ít khi khóc trước ống kinh. Tôi cho rằng mặc dù Kate không khóc nhưng biểu cảm của cô ấy thường rất đau khổ. Còn họ muốn giả vờ đau khổ thực ra không hề khó. Rất nhiều hung thủ vừa sát hại bạn đời của mình lại cố ý khóc nức nở trước báo chí. Kate cũng giải thích trong 18 tháng sau khi xảy ra vụ án, gần như ngày nào mình cũng khóc ở nhà rất lâu, nhưng cảnh sát nhắc nhở họ đừng tỏ ra quá đau thương trước ống kính, việc này sẽ khiến tội phạm hưng phấn hơn (vì vậy tôi không cho rằng điều này có ý nghĩa).
[2]: Một số người nhắc tới trong một cuộc phỏng vấn 24 tiếng sau khi xảy ra vụ án, lúc nói đến Madeleine, vợ chồng McCann dùng thì quá khứ. Trong tiếng Anh, nếu dùng thì quá khứ nói đến biểu hiện hàng ngày của một người, chẳng hạn như She was a lovely girl (cô ấy là một cô bé đáng yêu) thì hoặc là ám chỉ bây giờ cô ấy không còn đáng yêu nữa hoặc cô ấy đã chết.
Brown nói rất nhiều cha mẹ từ chối chấp nhận thông tin con mình đã chết cho dù tìm được thi thể nên khi nói về con mình, họ vẫn dùng thì hiện tại. Trong khi đó, mới 24 tiếng sau khi vụ án xảy ra, Kate đã dùng thì quá khứ (mặc dù đã sửa lại ngay), như muốn truyền đạt thông tin cô cho rằng hoặc tin rằng hoặc biết rằng Madeleine đã chết (nếu chuyện này là thật thì điều này có thể đạt hiệu quả. Nhưng tôi dành rất nhiều thời gian vẫn không tìm được vợ chồng McCann rốt cuộc dùng thì quá khứ trong sự kiện nào. Tôi không thể chứng thực thông tin này là thật hay bịa).
[3]: Năm 2011, Kate xuất bản một cuốn sách tên là Madeleine , kể về con gái, gia đình và vụ án này. Ở trang 129, cô viết: “I asked Gerry apprehensively if he’d had any really horrible thoughts or visions of Madeleine. He nodded. Haltingly, I told him about the awful pictures that scrolled through my head of her perfect little genitals torn apart” (Tôi lo lắng hỏi Gerry có phải anh ấy từng có bất cứ suy nghĩ hoặc hình ảnh đáng sợ nào về Madeleine hay không, anh ấy gật đầu. Chần chừ một hồi, tôi nói với anh ấy rằng trong đầu tôi lóe lên một cảnh tượng đáng sợ: Bộ phận sinh dục bé nhỏ hoàn hảo của Madeleine bị xé rách). Câu này khiến rất nhiều độc giả kinh ngạc: Trong đầu một người mẹ mất con gái sao lại có hình ảnh như vậy? Khi đó vì sao cô lo lắng bộ phận sinh dục của con gái tổn hại? Ai lại dùng từ “hoàn hảo” để hình dung về bộ phận này của đứa bé 4 tuổi? Họ cho rằng Kate chắc chắn là ấu dâm, chính hai vợ chồng đã hại chết Madeleine.
Tôi đã đọc và cũng cảm thấy không thoải mái cho lắm. Nhưng tôi nghĩ Kate là bác sĩ đa khoa, cô không kiêng kị khi nhắc đến từ “bộ phận sinh dục” có phải vì “bệnh” nghề nghiệp của cô và chồng hay không?.
Viết sách không giống trả lời phỏng vấn, không cần phản ứng tức thời mà phải suy nghĩ cặn kẽ, viết xong mới công khai. Nếu mục đích viết sách của Kate là bào chữa cho bản thân thì cô không cần viết câu này. Trên thực tế, giống như điều thứ nhất, hung thủ càng giỏi ngụy trang thì càng biểu diễn theo đúng nguyên mẫu, thí dụ như nạn nhân hoàn hảo, người nhà nạn nhân hoàn hảo.
Tôi đọc được nhật kí của Kate bị truyền thông công bố dù chưa được cho phép. Cô ấy viết về nỗi lo lắng của mình sau khi con gái mất tích, sợ Madeleine sẽ đau, sẽ sợ. Nói chung, tôi thấy tình cảm trong nhật kí rất chân thành.
Tóm lại, tôi cho rằng biểu hiện nói trên của vợ chồng McCann không thể chứng minh họ có tội hoặc vô tội.
Chúng ta cần chứng cứ then chốt hơn.
Nhân chứng
Trong phim tài liệu Chân tướng của lời nói dối, giả thiết Goncalo đưa ra kì thực cũng là để phù hợp với nhân chứng quan trọng là gia đình Smith. Họ khai 22 giờ hôm đó nhìn thấy một người đàn ông bế một cô bé đi về phía biển. Vị trí khi đó chỉ cách bờ biển 150m, cách câu lạc bộ hải dương khoảng 300m. Tôi tin rằng đúng là họ nhìn thấy cảnh này, bởi vì có nhiều người trong gia đình họ cùng nhìn thấy, mà họ không hề dính líu về lợi ích trong vụ án này.
Tuy nhiên, kịch tính ở chỗ mấy tháng sau khi gia đình Smith báo việc này với cảnh sát Bồ Đào Nha, ông Smith bất ngờ phát hiện người đàn ông bế đứa bé mà ông ta nhìn thấy đêm đó có thể là cha của Madeleine!
Tháng 9 năm 2007, vợ chồng McCann bị cảnh sát Bồ Đào Nha xếp vào diện tình nghi. Hai người cảm thấy nếu còn ở lại Bồ Đào Nha thì có thể sẽ bị bắt nên ngày 9 tháng 9 vội vàng mang hai đứa con sinh đôi trở lại Anh. Lúc họ xuống máy bay, phóng viên Anh đã chờ sẵn ở đó.
Ông Smith ngồi trước tivi nhìn cảnh Gerry bế một trong hai đứa con xuống máy bay. Theo lời ông ta, động tác này của Gerry không khác nào tia sét giữa trời quang đánh trúng ông ta. Ông ta đột nhiên nhớ tới người đàn ông cũng bế đứa bé đúng như vậy. Cho nên ông ta tìn đến 60% là người mà ông ta nhìn thấy đêm đó là Gerry. Ông ta nói suy nghĩ này với vợ con mình và nhận được sự ủng hộ của họ.
Vợ chồng McCann đương nhiên phủ nhận điều này. Họ cho rằng người đàn ông mà Jane nhìn thấy lúc 21 giờ 15 phút và người đàn ông mà gia đình Smith nhìn thấy lúc 21 giờ 55 phút rất có thể là cùng một người, bởi vì họ miêu tả cách ăn mặc của hai người rất giống nhau. Trong cuốn sách Madeleine, Kate cũng cố gắng liên hệ hai người này với nhau.
Tuy nhiên, lời khai của hai bên cũng có sự khác biệt rõ rệt, chẳng hạn như Jane nhìn thấy người đàn ông đi từ phía bãi biển vào, còn gia đình Smith, hơn 40 phút sau họ nhìn thấy người đàn ông đi về phía bờ biển (chẳng lẽ ban đầu người này mang cô bé về nhà, phát hiện cô bé đã chết lại mang ra bờ biển vứt xác?). Người đàn ông mà Jane miêu tả có tóc đen, khá dài, nhưng nhà Smith nói nhìn thấy một người đàn ông da trắng tóc ngắn.
Sau đó, vợ chồng McCann thuê thám tử Mỹ đến nhà Smith nói chuyện, và vẽ một bức tranh dựa trên lời khai của họ. Quả thực nhân vật trong tranh hơi giống Gerry.
Như vậy, người mà ông Smith nhìn thấy có khả năng là Gerry không? Theo suy luận của Goncalo, 21 giờ 5 phút, Gerry trở lại căn hộ 5A. Đến 21 giờ 55 phút, Gerry bế Madeleine đã tử vong đi về phía bờ biển và bị nhìn thấy. Cộng thêm thời gian giấu xác và quay về, anh ta rời khỏi bàn ít nhất 1 tiếng đồng hồ, lúc trở lại nhà hàng sớm nhất cũng là 22 giờ 5 phút.
21:05
21:30
21:55
22:00
22:05
Gerry rời bàn
Matthew đến căn hộ 5A
Gia đình Smith nhìn thấy người đàn ông bế một đứa bé
Kate vể căn hộ 5A
Giả sử gần 22 giờ, gia đình Smith nhìn thấy Gerry đi về phía bờ biển ở chỗ cách nhà hàng 300m, điều này có nghĩa anh ta cần ít nhất 10 phút, đến 22 giờ 5 phút mới có thể trở lại bàn ăn. Vậy thì lúc 21 giờ 30 phút, Matthew về căn hộ 5A xem bọn trẻ thay cho Kate và lúc 22 giờ, Kate đích thân về căn hộ 5A, lẽ ra Gerry vẫn chưa quay về bàn. Thậm chí lúc Kate chạy về nhà hàng thông báo cho mọi người, Gerry có thể cũng chưa trở lại đó. Như vậy chẳng khác nào hoàn toàn lật đổ lời khai của cả 9 người.
Căn cứ vào lời khai của nhóm 9 người, 21 giờ 5 phút, sau khi về căn hộ 5A kiểm tra bọn trẻ, Gerry gặp một nhà sản xuất phim người Anh, sau khi hai người đứng lại trên đường trò chuyện một lát, Gerry trở về nhà hàng và không rời khỏi đó nữa. Matthew cũng nói khi Kate chạy về thông báo tin dữ, những người khác đều có mặt. Nếu người mà gia đình Smith nhìn thấy là Gerry thì cả 9 người đều nói dối, họ giúp Gerry làm giả bằng chứng ngoại phạm.
Ngoài ra, các thực khách và nhân viên nhà hàng cũng trùng hợp không có bất kì ai để ý đến hành tung của Gerry. Vì thế, tôi lại đi tìm lời khai của nhân viên phục vụ hoặc thực khách có mặt ở nhà hàng vào đêm đó, xem co người nào nhìn thấy điều khác với lời khai của nhóm 9 người hay không. Hiện nay, tôi chỉ tìm được lời khai của nhân viên phục vụ Jose Baptist 45 tuổi. Đêm đó, chính ông ta phục vụ bàn ăn của nhóm người đó. Trong một số bài báo, ông ta có lời ủng hộ Goncalo. Tuy nhiên, ông ta chứng thực trong 4 buổi tối trước đó, các phụ huynh nam cứ 20 phút lại thay phiên nhau trở về xem con cái, bởi vì mỗi lần ông ta mang đồ ăn lên, bàn luôn thiếu một người. Đêm xảy ra vụ án, ông ta chỉ nhớ Kate rời khỏi bàn về xem con, còn những chuyện khác không nhớ rõ.
Ông ta nghi ngờ cha mẹ Madeleine chủ yếu vì ông ta chú ý tới mấy ngày trước người chạy về xem căn hộ 5A luôn là Gerry, chỉ có lần phát hiện Madeleine mất tích là Kate về xem. Vậy khả năng cả nhóm 9 người thông cung, sẵn sàng đối mặt với rủi ro bị thực khách khác hoặc nhân viên nhà hàng vạch trần lớn bao nhiêu?
Hiện tại, tôi không thấy giữa họ có quan hệ lợi ích chặt chẽ nào. Tôi cho rằng khả năng làm cho nhiều người (đa số là bác sĩ) bán rẻ lương tri, lừa gạt cảnh sát và công chúng, mà bao năm nay không tiết lộ bí mật, là cực thấp.
Có độc giả nhắn tin cho tôi, nói rằng thấy có bài viết nhóm 9 người là câu lạc bộ trao đổi vợ chồng nên mới bao che cho nhau. Nhưng tôi tìm kiếm rất nhiều thông tin, xem bao nhiêu trang mạng đăng bài nghi ngờ vợ chồng McCann nhưng vẫn chưa tìm được thông tin này. Tôi cho rằng đây có thể là cư dân mạng nước ngoài tung tin đồn. Không có bất cứ bằng chứng nào cho thấy giữa những người đó tồn tại loại quan hệ này. Nếu là chuyến du lịch hoán đổi vợ chồng thì không nên đưa con cái và mẹ vợ đi cùng.
Có hai đơn vị truyền thông ám chỉ 7 người bạn của vợ chồng McCann hỗ trợ họ che giấu chân tướng. Sau đó, 7 người này khởi kiện khiến hai đơn vị truyền thông phải đăng bài xin lỗi và bồi thường 375.000 Bảng Anh. Họ đã quyên hết tiền bồi thường cho quỹ tìm kiếm Madeleine.
Gia đình Smith không thể nhớ nhầm thời gian (bởi vì các hoạt động khác vào đêm đó đều có hóa đơn chứng thực), vậy thì người đàn ông mà họ nhìn thấy khả năng cao không phải Gerry mà là thủ phạm của vụ án này, hoặc cũng có thể là người không liên quan. 22 giờ, khu vực ven biển đã là đêm, vùng này thiếu đèn đường nên ánh sáng tù mù, chưa chắc họ đã nhìn rõ tướng mạo của người đàn ông vội vã đi qua. Do sự dẫn dắt của truyền thông, khi nhớ lại nhầm lẫn ngoại hình, cử chỉ của người lạ chỉ gặp một lần là chuyện rất thường gặp. Chẳng hạn như trong bộ phim tài liệu Making a murderer (Tạo ra kẻ giết người), nạn nhân nữ được cảnh sát dẫn dắt, nhận nhầm người đã xâm hại tình dục mình.
Khoảng 22 giờ hôm đó, rất có thể Gerry đúng là đang ngồi trong nhà hàng, còn người mà gia đình Smith nhìn thấy là người khác. Mặc dù điều này không thể chứng minh Gerry trong sạch nhưng có thể chứng minh giả thiết của Goncalo có sơ hở rất lớn.
Cửa sổ mở
Kate nói khi mình về lúc 22 giờ thì phát hiện cửa sổ trong phòng bọn trẻ đang mở, cửa cuốn bị kéo lên, Madeleine không ở trên giường. Trong thời gian ở đó, cô chưa từng mở cửa sổ này, và cô cũng không rõ nó có chốt hay không. Vì vậy, cô cho rằng có người cạy cửa sổ để vào phòng và bế Madeleine ra ngoài theo lối này. Sau khi