← Quay lại trang sách

VỤ ÁN SỐ 6 BÍ ẨN CÁI CHẾT CỦA BÉ GREGORY, PHÁP

Ở thung lũng sông Vologne ở Đông Bắc nước Pháp có một gia đình ba người sống hạnh phúc, gồm cha Jean-Marie Villemin 26 tuổi, mẹ Christine 24 tuổi và con trai 4 tuổi Gregory.

Một ngày tháng 10 năm 1984, Gregory mất tích trước cửa nhà. Một kẻ gọi điện thoại nặc danh nói mình đã ném Gregory xuống sông Vologne để báo thù. Tối hôm đó, thi thể Gregory được nhân viên tìm kiếm cứu hộ vớt dưới sông lên.

Vụ án xảy ra tại ngôi làng miền núi này là một trong những vụ án lớn nhất trong lịch sử tư pháp nước Pháp. Vụ án được truyền thông Pháp đưa tin rộng rãi, thu hút sự chú ý của công chúng suốt 36 năm qua, mức độ nổi tiếng có thể sánh với vụ mất tích của Madeleine ở Anh.

Cảnh sát từng nghi ngờ nhiều thân nhân của Gregory, bao gồm bác họ, bác ruột, mẹ, thậm chí là các thành viên lớn tuổi trong dòng họ.

Trong cuộc điều tra nhanh, vai trò của quan tòa, đối tượng tình nghi, phóng viên, cảnh sát khiến một vụ án có vẻ không phức tạp trở thành một vụ án tồn đọng.

Rốt cuộc ai đã sát hại bé Gregory?

Đáng tiếc, đến nay vẫn không có đáp án.

Phần một: Tình tiết vụ án

1 “Quạ đen” trong bóng tối

Trong thung lũng sông Vologne ở Đông Bắc nước Pháp có một số ngôi làng trên núi. Dưới ngòi bút của một số phóng viên Pháp, người dân địa phương từng là một đám nông dân ngu muôi, lạc hậu, chưa được khai hóa. Lấy gia tộc Villemin làm ví dụ, ông nội của Jean-Marie từng đánh đập một đứa con trai đến chết vì sự bao che của vợ, sau đó ông treo cổ tự tử. Dì của Jean-Marie là Louisette cả đời không lập gia đình nhưng có một đứa con riêng không biết bố đẻ là ai, dân địa phương đồn đại đứa bé này là kết quả loạn luân giữa bà và bố đẻ (ông ngoại của Jean-Marie).

Đến những năm 70 của thế kỉ XX, trong thung lũng xây dựng rất nhiều nhà máy, nông dân nhanh chóng biến thành công nhân. Đa số thành viên trong gia tộc Villemin làm việc ở nhà máy, lương rất cao, vì vậy họ cảm thấy mình rất hơn người, cho rằng mình là tầng lớp ưu tú trong giới công nhân.

Cha mẹ của Jean-Marie là Albert Villemin và Monique Jacob sinh được 6 người con, 5 trai 1 gái. Jean-Marie Villemin đứng thứ tư, trên có anh cả Jacky, anh hai Michel, chị gái Jackqueline, dưới anh ta có hai em trai Gilbert và Lionel.

Jean-Marie sinh ngày 30 tháng 9 năm 1958, có ngoại hình ưa nhìn, tháo vát nhất trong số các anh chị em. Năm 1976, anh ta gặp cô thợ may Christine Blaise làm việc ở xưởng may địa phương. Khi đó, Christine mới 16 tuổi, cô từ làng khác ngoài thung lũng đến đây làm thuê. Hai người kết hôn vào tháng 1 năm 1979.

Mặc dù Christien ngoại hình xinh xắn, khí chất nhã nhặn, khác hoàn toàn với phụ nữ trong thôn nhưng rất nhiều người của gia tộc Villemin coi thường cô, cho rằng cô xuất thân thấp hèn, muốn thông qua hôn nhân để chen vào thế giới của họ. Có lẽ vì nguyên nhân này mà vợ chồng Jena-Marie xa lánh các thành viên khác trong gia đình.

Ngày 24 tháng 8 năm 1980, Christine sinh được một bé trai, đặt tên là Gregory. Gregory kế thừa diện mạo của cha, có mái tóc quăn dài màu nâu, đôi mắt màu xanh lam to. Cha mẹ hết sức thương yêu cậu.

Jean-Marie làm việc chăm chỉ, có tham vọng. Tháng 2 năm 1981, anh ta được đề bạt làm đốc công xưởng sản xuất ghế ô tô nơi anh ta đang làm việc. Bởi vì anh ta quản lí công nhân một cách nghiêm khắc và quyền uy nên mọi người gọi anh ta là ngài, là sếp, là ông chủ .

Hơn 2 tháng sau khi Jean-Marie thăng chức, anh ta bắt đầu nhận được nhiều cuộc điện thoại nặc danh quấy rối và đe dọa. Người Pháp gọi những người viết thư, gọi điện thoại nặc danh là “quạ đen”, cách gọi này bắt nguồn từ một bộ phim tên Le Corbeau (Quạ đen) phát hành năm 1943.

Thực tế, ngay từ năm 1979, cha của Jean-Marie - ông Albert - đã nhận được điện thoại đe dọa của “quạ đen”

Tháng 6 năm 1981, Jean-Marie và Christine xây một ngôi nhà trị giá 50.000 USD. Khi đó, ông Albert và đa số con cái sống ở khu Aumontzey, còn nhà mới của Jean-Marie nằm bên sông Vologne cách đó 10km. Số điện thoại nhà mới của hai vợ chồng Jean chỉ có một số người nhà và bạn bè được biết.

Không ngờ điện thoại vừa lắp chưa được vài ngày, các cuộc gọi quấy rối đã gọi tới. Trong thời gian từ năm 1980 đến năm 1984, người nhà Villemin nhận được hàng ngàn cuộc điện thoại, có lúc một ngày nhận được đến 20, 30 cuộc, đa số gọi tới nhà Jean-Marie, có lúc gọi đến văn phòng của anh ta, một số cuộc gọi đến cho cha mẹ và họ hàng của anh ta.

Trong những cuộc điện thoại này, ban đầu “quạ đen” không nói gì, sau đó phát triển thành nhục mạ - gọi Christine và người thân nữ của anh ta là dâm phụ, gái điếm; đe dọa sẽ giết chết Jean-Marie và người nhà; đùa dai - gọi điện cho nhà tang lễ, đội cứu hỏa, họ hàng xa, bác sĩ, “thông báo” ông Albert qua đời.

Năm 1983, nhà Villemin nhận được 3 bức thư tay với nội dung đe dọa, không những sai chính tả mà cách dùng từ còn thể hiện sự thô thiển của người ở tầng lớp thấp trong xã hội. Bức thư đầu tiên được nhét vào qua cửa chớp nhà Jean-Marie ngày 5 tháng 3 năm 1983. Hai bức tiếp theo (nhận ngày 27 tháng 4 năm 1983 và ngày 17 tháng 5 năm 1983) được gửi cho Albert qua đường bưu điện, trong đó bức thư ba nói về việc làm hại Gregory.

Kính cửa sổ nhà mới của Jean-Marie bị đạp vỡ, bánh xe bị chọc thủng, nửa đêm có người tìm cách xông vào nhà, những việc này khiến hai vợ chồng trẻ luôn phải sống trong sợ hãi.

Đủ loại dấu vết cho thấy “quạ đen” không chỉ nhằm vào một mình Jean-Marie mà còn nhằm vào cả gia đình ông Albert. Hắn là một (hoặc nhiều) người cực kì hiểu gia tộc Villemin, biết những chuyện bê bối nội bộ nhà họ, ai nói gì với ai, gần đây xảy ra biến cố gì. Vì vậy, dù “quạ đen” không phải thành viên trong nhà thì cũng là người thường xuyên tiếp cận gia tộc Villemin.

Theo hướng dẫn của cảnh sát, Jean-Marie ghi lại hai cuộc điện thoại quấy rối. Nhưng họ phát hiện giọng nói đã ngụy trang rất khàn, không thể xác định thân phận, ngay cả giới tính cũng rất khó phân biệt. Do có một người họ hàng nói mình từng nhận được điện thoại giọng phụ nữ nên mọi người cho rằng “quạ đen” gồm một nam một nữ.

Tháng 4 năm 1983, sau khi cảnh sát lắp đặt thiết bị nghe trộm trong nhà Jean-Marie và nhà cha anh ta, “quạ đen” vốn thông thạo tin tức không còn gọi đến nhà họ nữa nhưng vẫn gọi tới văn phòng của Jean - Marie.

Vì sao “quạ đen” cố ý nhằm vào Jean-Marie, thậm chí đe dọa ông Albert và Jean-Marie cắt đứt quan hệ cha con?

Nhiều người cho rằng Jean-Marie là người thành đạt nhất trong gia tộc, mà anh ta lại thích khoe khoang nên đương nhiên dễ bị người khác đố kị.

Có một lần “quạ đen” gọi điện thoại đến văn phòng của Jean-Marie, đe dọa sẽ đốt nhà anh ta. Jean-Marie nói: “Mày đốt đi, tao sẽ xây cái khác”. Khi “quạ đen” nói sẽ cưỡng hiếp vợ anh ta, Jean-Marie vẫn giữ được bình tĩnh. Sau đó, “quạ đen” nói: “Đừng để con mày chơi bên ngoài quá lâu, có thể mày sẽ phát hiện nó chết ở đâu đó đấy”. Nghe đến đây, Jean-Marie không thể nhịn được nữa, anh ta giận dữ hét lên với người ở đầu dây bên kia: “Mày dám động vào con trai tao thì mày chết chắc”. Có lẽ từ cuộc điện thoại này, “quạ đen” đã phát hiện ra điểm yếu của anh ta.

Tháng 5 năm 1984, “quạ đen” bất ngờ gửi cho cha mẹ của Jean-Marie một bức thư, nói chúng sẽ không quấy rối họ nữa, họ cũng sẽ vĩnh viễn không biết chúng là ai.

Từ đó trở đi, “quạ đen” như biến mất khỏi cuộc sống của họ, đôi vợ chồng trẻ cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

2 Quá trình xảy ra vụ án

Năm tháng trôi qua, gia đình ba người sống cuộc sống bình yên bên cánh rừng, nhưng “quạ đen” vẫn chưa bay xa.

Ngày 16 tháng 10 năm 1984 (thứ Ba), trời trở lạnh nhưng nắng rực rỡ. Như bao ngày khác, sau khi đi làm về, Christine đến nhà bảo mẫu đón Gregory. Gregory muốn chơi ở đống đá nhỏ trước cửa nhà, Christine đồng ý, sợ con bị lạnh nên cô đội mũ lông cừu cho con.

Quanh nhà trống trải, bình thường rất an toàn. Christine ở trong nhà, vừa ủi quần áo vừa nghe chương trình truyền thanh. Khi đó, cửa chớp không mở nên cô không nhìn thấy bên ngoài.

17 giờ 20 phút, cô phát hiện bên ngoài nổi gió, muốn gọi Gregory vào nhà thì phát hiện cậu bé đã biến mất. Christine hoang mang, đoán có thể con sang nhà bảo mẫu nên lập tức lái xe đi tìm và hỏi thăm hàng xóm ven đường. Nhưng hàng xóm và bảo mẫu đều nói không thấy cậu bé. Cô đi vào làng cũng không tìm được nên vội vàng về nhà gọi điện cho chồng.

Lúc này, mẹ chồng Monique gọi điện thoại cho cô, nói khoảng 17 giờ 30 phút, anh hai Michel của Jean-Marie nhận được một cuộc điện thoại. Đối phương nói: “Tao giết con trai của ông chủ rồi. Tao đã hoàn thành việc báo thù. Mẹ nó đang tìm nó nhưng vĩnh viễn không tìm được.”

17 giờ 50 phút, Christine báo cảnh sát.

Một tiếng đồng hồ sau, 15 cảnh sả bắt đầu tìm kiếm quanh nhà. Michel và Jean-Marie vào rừng gần nhà để tìm. Theo một bài báo đăng trên tờ Họa báo thi đua Paris phát hành năm 2017, Jean-Marie vặn hỏi nhiều lần, Michel mới tiết lộ “quạ đen” nói cậu bé bị ném xuống sông. Nhưng có bài báo khác nói ngay từ đầu Michel đã nói “quạ đen” ném thi thể xuống sông.

21 giờ 15 phút, cuối cùng nhân viên tìm kiếm cứu hộ vớt được thi thể Gregory tại hạ lưu sông Vologne cách nhà khoảng 7km. Gregory mặc áo khoác màu xanh lam, mũ lông cừu bị kéo xuống, che kín cả khuôn mặt. Cổ và cổ tay, cổ chân cậu bé bị trói bằng dây, hai tay bị trói đan chéo trước ngực.

Điều khiến tất cả những người có mặt cảm thấy kì lạ là biểu cảm của Gregory cực kì bình tĩnh, an tường, dường như trước khi chết cậu bé không cảm thấy sợ hãi, đau khổ. Toàn thân cậu bé không có vết bầm tím hay vết thương, vị trí bị trói bằng dây thừng cũng không có vết trầy xước tạo thành do vùng vẫy.

Ngày 17 tháng 10, văn phòng của Jean-Marie nhận được bức thư nặc danh thứ năm. Thời gian trên dấu phong bì là 17 giờ 15 phút ngày 16, được gửi từ hòm thư trước cửa bưu điện làng. Thư viết: “Thưa ông chủ , tôi hi vọng ông sẽ đau buồn đến chết. Tiền của ông không thể mua lại được con trai ông. Đây chính là sự báo thù của tôi. Ông là một kẻ khốn kiếp đáng thương.”

Hung thủ gửi bức thư này mà không ngại rủi ro bị nhìn thấy, xem ra hắn thật sự không kiềm chế được mong muốn bày tỏ sự vui sướng sau khi báo thù và muốn làm mọi cách để hành hạ Jean-Marie.

3 Điều tra

Trên thi thể Gregory không có dấu vết bạo lực. Mặc dù trên đầu cậu bé có một vết thương dài 1cm nhưng xương sọ không bị tổn thương. Trong cơ thể cậu bé cũng không phát hiện Adrenalin tiết ra khi con người phát sinh cảm giác sợ hãi.

Nguyên nhân tử vong của Gregory là chết đuối, trong miệng và mũi toàn bong bóng, môi tím tái. Phổi sưng phù, có dấu hiệu thiếu Oxy, nhưng trong phổi chỉ phát hiện một chút nước, không thể giám định là nước sông hay nước máy. Ngoài ra, pháp y không có cách nào phán đoán cậu bé bị trói khi còn sống hay sau khi tử vong.

Sau khi ảnh thi thể Gregory được đăng trên báo chí, vụ án lập tức nhận được sự quan tâm của cả nước Pháp, phóng viên từ các thành phố lớn tìm đến ngôi làng nhỏ yên bình trên núi này. Tất cả những người dân bảo thủ và ngang bướng đều giữ im lặng với cảnh sát và phóng viên, không chịu nói ra quan hệ trong nội bộ gia tộc. Khi phóng viên đến làng phỏng vấn, thậm chí còn bị người dân cầm súng xua đuổi một cách thô bạo.

Sau khi thẩm vấn từng thành viên gia tộc, cảnh sát vẫn không có manh mối. Thế là họ bắt chước phim Quạ đen, gọi 100 người (có nơi nói là 70 người) gồm người nhà Villemin và hàng xóm đến đồn cảnh sát, sao chép bức thư nặc danh để so sánh chữ viết của họ và chữ viết trong thư.

Đối tượng tình nghi đầu tiên: Roger

Jean-Marie đương nhiên có đối tượng tình nghi số một của mình, đó chính là bố vợ Roger của anh cả Jacky nhà mình.

Hôm xảy ra vụ án, sau khi nhận được điện thoại của vợ, biết tin con trai mất tích, Jean-Marie lập tức cầm một khẩu súng ngắn xông đến nhà Roger định tính sổ với ông ta. Khi tới cửa nhà Roger, anh ta nhìn thấy hai chiếc xe đậu ở đó, nhìn giống xe cảnh sát, thế là không ra tay nữa.

Bây giờ nói về quan hệ giữa ba người: Roger, Jacky và Jean-Marie.

Jacky và Jean-Marie là anh em cùng mẹ khác cha. Mẹ của họ - Monnique - đã sinh ra Jacky trước khi kết hôn với Albert. Không rõ cha của Jacky là ai. Albert không thích đứa trẻ này nên từ nhỏ Jacky đã bị đối xử lạnh nhạt.

Theo một số tư liệu, tính tình Jacky lầm lì, hướng nội. Sauk hi cưới Lillian, Jacky chuyển đến sống ở khu GSV 1 gần nhà bố vợ. Jacky là công nhân nhà máy, còn vợ anh ta ở nhà nhận may vá. Hai người có một cậu con trai, khi xảy ra vụ án, cậu bé khoảng 12 tuổi.

1 GSV: viết tắt của Granges-sur-Vologne, một xã thuộc tỉnh Vosges, nằm trong vùng Grand Est của Pháp.

Vì sao Jean-Marie nghi ngờ Roger sát hại con mình?

Đầu tiên, Roger và Jean-Marie từng làm việc trong cùng một nhà máy. Roger là đảng viên, cũng là đại diện công đoàn của nhà máy. Sau khi lên làm đốc công, Jean-Marie rất ngang ngược, từ chối yêu cầu của công đoàn nên hai người nảy sinh mâu thuẫn.

Tiếp theo, có một lần “quạ đen” gọi điện thoại mắng người nhà Villemin không đối xử tử tế với con riêng, sẽ gặp báo ứng. Điều này làm cho mọi người tin rằng có thể “quạ đen” ủng hộ Jacky.

Cuối cùng, giọng nói của “quạ đen” rất khàn, mà giọng của Roger cũng như thế. Cho nên Jean-Marie luôn tin tưởng Roger chính là “quạ đen”.

Chuyên gia giám định bút tích đầu tiên cũng cho rằng Roger có thể là người viết thư nặc danh.

Đương nhiên Jacky và Lillian không nghĩ vậy. Lillian nói mình cũng nhận được điện thoại quấy rối. Có lần “quạ đen” nói trong điện thoại là sẽ giết Jean-Marie và vợ anh ta. Nhưng bởi vì quan hệ giữa vợ chồng Jacky và Jean-Marie không tốt nên chị ta không báo cho Jean-Marie.

Sau khi điều tra, cảnh sát phát hiện hôm xảy ra vụ án, Jacky sửa nóc nhà mình, bận rộn cả buổi chiều. Bố vợ Roger của anh ta cũng có bằng chứng ngoại phạm đáng tin. Hai người này được loại khỏi diện tình nghi.

Đối tượng tình nghi thứ hai: Bernard

Mặc dù đa số người nhà đều không chịu cung cấp manh mối nhưng ngày 22 tháng 10, một người phụ nữ tên Marie-Ange dùng điện thoại công cộng tại quán cà phê gọi đến đồn cảnh sát, nói mình cho rằng Jacky và Lillian đáng ngờ. Khi đó, Jacky đã được loại khỏi diện tình nghi, điều này khiến cảnh sát nghi ngờ người phụ nữ gọi điện thoại. Chồng cô ta - Bernard - là anh họ của Jean-Marie, cũng sống ở Aumontzey cùng gia tộc Villemin.

Ba chuyên gia giám định bút tích cùng cho rằng chữ viết của Bernard tương tự như chữ trên thư nặc danh.

Một bài báo năm 1986 nhắc tới chi tiết cảnh sát thẩm vấn Jean-Marie và Christine, Christien nhớ lại Bernard từng trêu ghẹo cô trước khi cô kết hôn. Bởi vì trong những bài báo lúc đầu có rất nhiều nội dung là tin lá cảu nên tính xác thực không cao.

Bernard hơn Jean-Marie 3 tuổi, người lúc nào cũng lôi thôi, dính dầu mỡ, lời ăn tiếng nói tương đối thô tục. Người quen của Bernard nhận xét thực ra tính tình anh ta hiền lành, nhát gan, sẵn lòng giúp đỡ người khác.

Theo gia phả của nhà Villemin, mẹ Bernard là chị gái của mẹ Jean-Marie, bà ấy qua đời vào năm Bernard sinh. Về sau, mẹ của Jean-Marie nuôi nấng Bernard.

Bernard và các anh em Jean-Marie lớn lên cùng nhau. Trong đó, Bernard, Jean-Marie và Michel thân thiết với nhau nhất vì tuổi tác tương đương. Ba người thường xuyên uống rượu, chơi đùa với nhau. Nhưng sau khi đi làm và lập gia đình, quan hệ của ba người có một thay đổi tế nhị. Năm 1976, Jean-Marie quan biết Christine, cùng năm, Bernard và Marie-Angne kết hôn.

Có người nói sau khi Jean-Marie lên làm đốc công, Bernard từng muốn nhờ Jean-Marie giới thiệu công việc nhưng Jean-Marie không giúp nên hai người bắt đầu có hiềm khích.

Một tháng trước khi xảy ra vụ án, sau 6 năm nỗ lực, cuối cùng Bernard cũng trở thành đốc công ở nhà máy khác, ngoài ra cũng xây nhà mới.

Đúng là các phương diện của Jean-Marie đáng được Bernard đố kị: Hồi nhỏ anh ta hạnh phúc hơn Bernard ăn nhờ ở đậu, có người vợ xinh đẹp hơn, sự nghiệp thành công hơn, có một đứa con trai thông minh khỏe mạnh.

10 ngày sau khi bé Gregory ra đời, con lớn của Bernard và Marie-Angne cũng được sinh ra, đáng tiếc cậu bé mắc bệnh bẩm sinh, có người nói cậu bé bị thiểu năng, người thì nói sức khỏe của cậu bé không tốt, lúc nào cũng cần có người giám sát.

Mặc dù trong mắt người ngoài, Bernard có quan hệ thân thiết với người nhà Villemin nhưng theo một phóng viên của Họa báo thi đua Pháp nhớ lại, anh ta đã tình cờ gặp Bernard ở nhà dì Louisette của Jean-Marie. Bernard cho rằng Gregory chết là sự trừng phạt đúng tội với người nhà Villemin. Anh ta nói một cách kích động: “Họ (người nhà Villemin) đã lợi dụng tôi, lừa gạt tôi, sau đó vứt bỏ tôi. Tôi giúp họ đốn cây, chuyển gỗ, thế mà họ chỉ trả tiền xăng dầu cho tôi… Họ coi tôi là người ngoài. Tôi là một thằng ngốc ngu xuẩn đáng thương. Khi nào họ cần là tôi đến, nhưng họ chưa bao giờ mời tôi đến nhà vào Chủ nhật… Họ đã trả giá cho việc mình làm… Thằng bé rất đáng thương, nhưng đó là báo ứng mà người nhà Villemin phải chịu”.

Trong mấy ngày sau khi xảy ra vụ án, anh ta còn nói ban đêm không ngủ được vì sợ nên cùng vợ chuyển đến ở nhà dì Louisette. Anh ta sợ cái gì? Jean-Marie cho rằng bởi vì mình đã có lần thề trước mặt mọi người trong cả gia tộc rằng nếu tìm được hung thủ sẽ bắn chết hung thủ trong nhà hắn, điều này làm Bernard chột dạ.

Từ 13 giờ đến 21 giờ hôm xảy ra vụ án,

Marie-Ange làm việc ở nhà máy, có bằng chứng ngoại phạm. Vậy còn Bernard có bằng chứng ngoại phạm từ 15 giờ đến 18 giờ không? Mặc dù anh ta đã khai mình làm gì trong thời gian này, cũng được 4 người chứng kiến xác nhận nhưng trong 40 phút then chốt trước và sau khi xảy ra vụ án, anh ta rất khó giải thích mình ở đâu, làm gì. Anh ta khai mình đi mua rượu, đến tìm đồng nghiệp nhưng không tìm được, 17 giờ 20 phút trở lại nhà dì, thấy em vợ Murielle 15 tuổi đang ở nhà một mình. Bởi vì Gregory bị bắt cóc trong thời gian từ 17 giờ 2 phút đến 17 giờ 20 phút nên nếu lúc này Bernard về đến nhà dì thì không thể gây án.

Khi cảnh sát thẩm vấn em vợ Bernard, Murielle lại nói khác hẳn. Cô khai 17 giờ mình đi xe bus của trường về, vào nhà đã thấy Bernard ở đó (phiên bản 1).

Bạn học của Murielle đều khai hôm đó khi tan học, Murielle không lên xe bus mà lên một chiếc ô tô con màu xanh lá. Xe của Bernard cũng là màu xanh lá.

Khi miêu tả về tài xế xe bus, Murielle nói vẫn là người mọi ngày, nhưng sự thật là tài xế hôm đó bận nên nhờ người khác đổi ca.

Theo lời cảnh sát, sau khi lời khai của bị lật tẩy, Murielle thừa nhận mình nói dối. Cô nói buổi chiều hôm đó lúc ra khỏi cổng trường, cô nghe thấy anh rể ngồi trong xe thò đầu ra gọi “Bouboule (tên thân mật của Murielle), anh ở đây”. Lên xe, cô phát hiện con trai 4 tuổi của Bernard cũng ở trong. Bernard đưa hai người đến một ngôi nhà mái đỏ tường trắng ở ngoài làng (nhà của Jean-Marie), mang về một cậu bé, sau đó lái xe đến một chỗ như trạm cứu hỏa ở bờ sông. Bernard đưa cậu bé xuống xe, khi trở về chỉ có một mình (phiên bản 2).

Phiên bản này của Murielle trực tiếp cáo buộc Bernard đã bắt cóc Gregory và ném cậu bé xuống sông hoặc giao cho người khác.

Murielle là nhân chứng nhưng không nhận được sự bảo vệ, ngược lại còn bị cảnh sát đưa về làng, tiếp tục sống cùng chị gái và cha mẹ.

2 ngày sau, người nhà của Murielle đột nhiên gọi phóng viên vào làng. Murielle tuyên bố: Anh rể mình vô tội, tối hôm đó cô đi xe bus của trường về nhà, chưa từng nhìn thấy Gregory. Đó là cảnh sát đe dọa nên cô mới nói như vậy (phiên bản 3). Từ đó trở đi, bất kể là ở trước tòa, trước truyền thông hay khi xuất bản sách, Murielle đều giữ nguyên bản này.

Sau khi Murielle thay đổi lời khai, Bernard có bằng chứng ngoại phạm trong toàn bộ thời gian xảy ra vụ án, đến ngày 4 tháng 2 năm 1985 được thẩm phán Lambert phụ trách điều tra phóng thích.

Từ chỗ các phóng viên biết được Bernard ngấm ngầm ghét cay ghét đắng mình, trong lòng Jean-Marie càng nhận định Bernard là hung thủ sát hại con trai. Bây giờ, đối tượng tình nghi chưa xét xử đã được trả tự do, còn vợ mình lại bị tình nghi, điều này khiến Jean-Marie cực kì đau khổ và giận dữ.

Ngày 29 tháng 3 năm 1985, Jean-Marie đến thăm mộ con trai, trút hết tâm sự, sau đó cầm một khẩu súng hoa cải đến nhà Bernard. Bernard bảo đảm với Jean-Marie là mình không sát hại Gregory, nhưng Jean-Marie đang kích động, nhất quyết không nghe. Anh ta nổ súng bắn chết Bernard, sau đó đến đồn cảnh sát tự thú.

Trên bia mộ của Bernard viết: Bernard Laroche yên nghỉ ở đây. Anh ấy là vật hi sinh vô tội của hận thù mù quáng.

Đối tượng tình nghi thứ ba: Michel

Mặc dù quan hệ giữa Bernard và người nhà Villemin không tốt, anh ta rất ghét họ mà không thể hiện ra, nhưng Bernard và anh hai Michel của Jean-Marie vẫn duy trì tình bạn thân thiết nhiều năm, bởi vì ở cùng làng nên thường xuyên gặp mặt.

Khi xảy ra vụ án, Michel và vợ đã sinh được hai đứa con. Tính cách của Michel hoàn toàn khác em trai Jean-Marie, tương đối lười nhác, kinh tế không dồi dào. Hai ngày trước khi xảy ra vụ án, Jean-Marie và Christine mời vợ chồng Michel - Ginette Leconte - đến dùng bữa ở nhà mình. Đây là lần đầu tiên hai cặp vợ chồng này chính thức gặp nhau sau rất nhiều năm, có thể thấy trước đó quan hệ của họ không thân thiết.

Jean-Marie khoe khoang sự thành đạt của mình với anh hai và chị dâu: Nội thất đều là gỗ cao su, sofa da thật, phòng bếp rất hiện đại, anh ta còn dự định xây dựng thêm ở sau nhà, đã mua hai chiếc xe… Khi đó, Michel ngồi trên sofa da thật lúng túng khen ngợi: “Chỉ có ông chủ mới mua được cái này!”.

Hôm xảy ra vụ án, Michel khai khoảng 17 giờ 30 phút nhận được một cuộc điện thoại nặc danh, nói bé Gregory đã bị ném xuống sông.

Có người nghi ngờ cuộc điện thoại này không hề tồn tại. Vì sao “quạ đen” gọi cho anh ta mà không phải người khác? Có phải anh ta và hung thủ thông đồng làm việc này, sau đó để gợi ý cho Jean-Marie tìm được thi thể nên mới bịa ra cuộc điện thoại?

Michel khai câu đầu tiên mà “quạ đen” nói sau khi điện thoại kết nối là: “Tao gọi cho mày vì hàng xóm (nhà của ông bà Albert và Monique) không có người nào nghe điện thoại”.

Khi Jean-Marie vặn hỏi Michel có liên quan đến việc này hay không trước mặt các thành viên trong gia đình, Michel cực kì căng thẳng, có vẻ hơi bất thường. Bà Monique hết sức bảo vệ Michel khiến Jean-Marie tức giận, thế là trở mặc với mẹ mình.

Từ đầu đến cuối, Michel không thừa nhận mình liên quan đến việc này. Anh ta qua đời năm 2010, hưởng dương 54 tuổi. Hơn 6 năm sau, cũng chính là năm 2017, vụ án cậu bé Gregory được điều tra lại, người vợ hóa Ginette của Michel đột nhiên bị cảnh sát đưa đi.

Đối tượng tình nghi thứ tư: Mẹ Christine

Khoảng tháng 2, tháng 3 năm 1985, sự nghi ngờ bắt đầu chuyển về phía Christine, mẹ của Gregory.

Ban đầu, những nghi ngờ này đi cùng với các tin đồn như chất lỏng tìm được trong phổi Gregory không có vi sinh vật thường có trong nước sông nên cho rằng cậu bé chết đuối trong bồn tắm. Có người tung tin Christine không nói được tên chương trình phát thanh mà mình nghe khi xảy ra vụ án…

Mới đầu, những nghi ngờ đó chỉ là tin đồn thất thiệt, nhưng khi cảnh sát trung ương thay thế cảnh sát địa phương điều tra vụ án này, họ coi Christine là nghi phạm. Tuyến thời gian Christine nhớ lại như sau: Trước 17 giờ, cô rời khỏi xưởng may, lái xe đến chỗ bảo mẫu đón Gregory, khoảng 17 giờ 2 phút về đến nhà.

Tuy nhiên, luật sư của Bernard tìm được 4 nữ công nhân trẻ ở xưởng may nơi Christine làm việc đứng ra làm chứng để xóa bỏ nghi ngờ cho thân chủ của mình. Bắt đầu, họ nói không khẳng định được, nhưng sau đó khăng khăng: Hôm xảy ra vụ án, họ nhìn thấy Christine từ xưởng may đi ra, không đi về phía nhà bảo mẫu mà lái xe về làng ở hướng ngược lại. Khoảng 17 giờ, Christine xuất hiện ở cửa bưu điện của làng, sau đó quay về.

Lời khai của họ ám chỉ bức thư nặc danh mà Jean-Marie nhận được vào ngày hôm sau là do Christine gửi. Hơn nữa, trước khi đi đón con, cô đã gửi thư nặc danh, đồng nghĩa với việc cô có kế hoạch sát hại con trai duy nhất của mình.

Christine khẳng định hôm xảy ra vụ án, mình không hề đến bưu điện mà là một ngày trước đó, cô đến bưu điện gửi chi phiếu đặt mua hàng hóa. Cảnh sát tìm được chi phiếu ở chỗ người nhận, ngày tháng trên đó đúng là một ngày trước khi xảy ra vụ án, nhưng phong bì đã bị vứt nên không kiểm tra thời gian trên dấu bưu kiện.

Trang phục của Christine mà bốn cô gái đó miêu tả không phải đồ cô mặc hôm xảy ra vụ án mà là một ngày trước đó, cho nên rất có thể họ đã nhớ nhầm ngày.

Đồng thời, cảnh sát tìm được một số dây thừng ở vườn sau nhà Christine giống sợi dây đã được dùng để trói tay chân Gregory. Nhưng loại dây này rất phổ biến ở địa phương, trong nhà của các thành viên gia tộc Villemin đều có.

Ngày 24 tháng 3 năm 1985, hai chuyên gia giám định bút tích cho rằng trong số thư nặc danh có hai bức 80% có thể là Christine viết. Hôm đó, Christine có thai nhiều tháng đột nhiên bị xuất huyết được đưa vào bệnh viện, quan tòa dẫn chuyên gia giám định bút tích và một đám đông phóng viên đến bệnh viện, tuyên bố kết quả giám định bút tích với cô ngay tại giường bệnh.

Ngày 5 tháng 7 năm 1985, thẩm phán Lambert mời Christine đến phòng làm việc và nói: “Thưa bà, tôi cần đẩy nhanh vụ án và tìm biện pháp giải quyết, cho nên tôi sẽ khởi tố bà về tội sát hại con mình”.

Sau khi vào tù, Christine mang thai gần 8 tháng bắt đầu tuyệt thực, chồng cô cũng tuyệt thực trong tù để kháng án. 11 ngày sau, cô được phóng thích.

Vụ án này kéo dài đến tận 8 năm. Ngày 3 tháng 2 năm 1993, tòa án mới chính thức tuyên bố không có bất cứ bằng chúng nào có thể khởi tố Christine. Trước đó, tòa án luôn nói: “không có đầy đủ chứng cứ”, tuyên bố này cho thấy thái độ của toà án đối với tội danh này.

Sau khi bắn chết Bernard, Jean-Marie bị giam 33 tháng, sau đó bị quản thúc tại nhà. Vụ án này kéo dài đến năm 1993 mới xét xử, anh ta được hưởng khoan hồng, ngồi tù 5 năm. Bởi vì đã ngồi tù được một nửa thời gian, theo luật pháp của Pháp, anh ta được bảo lãnh tại ngoại.

Vợ chồng Jean-Marie rất tình cảm. Họ chuyển đến một thị trấn nhỏ gần Paris, chỉ lên tiếng thông qua luật sư. Christine làm thêm ở một nhà xuất bản, còn Jean-Marie chuyển sang kinh doanh bất động sản. Sau đó, họ sinh được hai đứa con nữa. Chúng đều được nuôi dạy rất cẩn thận, thành tích học tập tốt.

Về sau, Christine viết một cuốn sách tên là Để tôi nói với bạn , nhưng theo yêu cầu của tòa án, nhuận bút được quyên cho vợ của Bernard.

Nhiều năm qua, vợ chồng họ vẫn quan tâm đến tiến triển của vụ án, mấy lần đề nghị mở lại cuộc điều tra.

Vậy rốt cuộc ai đã sát hại Gregory? Công nghệ ADN thời nay có trợ giúp được gì trong vụ án này hay không? Năm 2017, cảnh sát bắt hai đối tượng tình nghi mới, đây có phải là hung thủ thực sự không?

Phần hai: Phân tích

Ngày 16 tháng 10 năm 1984, thi thể bị trói chặt của Gregory được tìm thấy giữa sông Vologne. Từ đó trở đi, vùng núi yên bình này không còn yên bình nữa.

Một số gia tộc lớn ở địa phương có quan hệ thân thích phức tạp, giữa gần trăm người đó có đủ kiểu liên hệ. Tôi đã phải dành nhiều thời gian để làm rõ những quan hệ thân thuộc đó.

Sau khi xảy ra vụ án, người đầu tiên bị nghi ngờ là Jacky (anh cả cùng mẹ khác cha của Jean-Marie) và bố vợ Roger của Jacky, tiếp theo là anh hai Michel của Jean-Marie, sau đó là Bernard và em vợ Murielle của Bernard, tiếp theo nữa là Christine - mẹ của Gregory.

Phần này sẽ nhắc tới nhiều đối tượng tình nghi hơn và quan điểm của tôi: Năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

1. Ai cũng có thể là “quạ đen”

Sau khi Gregory bị hại, bất kể cha mẹ cậu bé hay cảnh sát đều tin rằng hung thủ chính là gã “quạ đen” đã “biến mất” gần nửa năm đó. Cuộc điện thoại mà Michel nói mình nhận được sau khi xảy ra vụ án cùng với bức thư nặc danh Jean-Marie nhận được vào hôm sau dường như đều chứng thực điều này.

Bởi vậy, chỉ cần tìm được “quạ đen” là tìm được hung thủ. Nhưng vì sao vẫn không thể không tìm ra “quạ đen”?

Đầu tiên, không chỉ Jean-Marie và cha mình là Albert nhận được điện thoại quấy rối mà rất nhiều họ hàng khác cũng từng bị như vậy.

Trong thập kỉ 80 thế kỉ XX, phương tiện thông tin ở vùng núi nước Pháp tương đối lạc hậu, trừ phi cảnh sát lắp đặt thiết bị đặc biệt, nếu không sẽ không thể truy nguồn gốc số gọi đến. Sau khi cảnh sát lắp thiết bị ở nhà Jean-Marie và nhà cha mẹ anh ta, “quạ đen” lập tức tránh gọi điện thoại đến hai nơi này.

Thời đó, gọi điện thoại rất đắt đỏ. “quạ đen” gọi hàng ngàn cuộc, vậy thì hóa đơn của hắn phải rất cao. Một bài báo từ những năm 80 thế kỉ XX nhắc đến tiền cước điện thoại nhà Jean-Marie tăng vọt gấp ba trong 2 năm trước khi xảy ra vụ án, cho nên mọi người nghi ngờ Christine từ làng khác ngoài thung lũng tới chính là “quạ đen”, gọi điện thoại quấy rối cha mẹ chồng và họ hàng bên chồng. Tuy nhiên, bài báo có tính điều hướng rất mạnh đó lại không đề cập đến việc khoảng thời gian đó, tiền cước điện thoại của các gia đình trong dòng họ Villemin đều cao đến bất thường.

Chuyện này là thế nào?

Cảnh sát địa phương đề nghị Jean-Marie và Christine gọi điện thoại cho đối tượng tình nghi của họ xem có thể nhận ra giọng nói của đối phương trong điện thoại không. Quả thật Jean-Marie đã làm như vậy. Anh ta thừa nhận từng gọi điện cho người mà mình nghi ngờ nhất là Roger lúc 2 giờ sáng. Ngoài ra, anh ta nghi ngờ Roger cũng giả mạo mình gọi điện thoại cho họ hàng khác, khiến những người đó lại gọi điện thoại về quấy rối anh ta.

Vì vậy, trong 4 năm đó, có thể rất nhiều người từng đóng vai “quạ đen”, hàng ngàn cuộc điện thoại này không phải do một người mà là rất nhiều người thực hiện.

“Quạ đen” gây ra rắc rối khiến mọi người nghi ngờ nhau, tấn công nhau, có cùng suy nghĩ: Tôi rất khó chịu. Tôi đã không biết người hại tôi là ai, vậy thì mọi người cũng đừng hòng được yên bình . Thế là điện thoại nặc danh giống như mầm bệnh lây lan khắp nơi, kéo tất cả mọi người vào một cuộc hỗn chiến.

Cảnh sát rất khó làm rõ ai là đầu sỏ, ai là kẻ báo thù sau đó bị cuốn vào.

2. Xét nghiệm ADN

Sau mấy chục năm tìm kiếm chân tướng không có kết quả, tất cả mọi người đặt hi vọng vào kĩ thuật ADN dần được ứng dụng rộng rãi.

Tháng 4 năm 2000, kiểm sát viên đề nghị xét nghiệm mẫu ADN trên tem thư nặc danh. Bức thư này được gửi cho ông nội của Gregory ngày 27 tháng 4 năm 1983. Mọi người hi vọng “quạ đen” để lại nước bọt của mình khi dán tem. Đáng tiếc một phòng thí nghiệm sinh học kiểm tra tem và phát hiện mẫu vật quá ít, không thể sử dụng.

Năm 2008, cha mẹ của bé Gregory yêu cầu mở lại cuộc điều tra sử dụng công nghệ xét nghiệm ADN tiên tiến hơn, nhạy bén hơn. Lần này cảnh sát lấy mẫu xét nghiệm từ bức thư mà “quạ đen” gửi cho ông Albert 9 tháng sau khi Gregory bị hại, tức tháng 7 năm 1985. Nhân viên xét nghiệm thành công lấy được ADN, phát hiện là của một nam một nữ. Nhưng họ so sánh với mẫu ADN của 150 người liên quan đến vụ án, bao gồm cả cha mẹ và ông bà của Jean-Marie, phát hiện tất cả đều không trùng khớp, có thể là do mẫu vật bị ô nhiễm. Năm 2010, kiểm sát viên yêu cầu xét nghiệm lông tóc dính trên quân Gregory, sợi dây dùng để trói cậu bé và nước bọt ở chỗ dán phong bì thư nặc danh. Đáng tiếc những vật chứng này vì ngâm dưới nước quá lâu hoặc do những nguyên nhân khác nên không thể lấy được thông tin ADN.

Năm 2013, cuối cùng cảnh sát tách được ADN của 10 người khác nhau từ sợi dây trói Gregory. Nhưng kết luận cuối cùng lại là vật chứng đã bị ô nhiễm, những mẫu ADN này đều do các nhân viên điều tra để lại.

Xét nghiệm thất bại nhiều lần, hi vọng thông qua phương pháp khoa học công nghệ để tìm ra chân tướng càng ngày càng xa vời.

3. Vẻ mặt bình thản của Gregory

Mọi người còn nhớ không, vẻ mặt của bé Gregory khi được vớt lên hết sức bình thản, đầy là điều cực kì khác thường đối với thi thể chết đuối. Đồng thời, pháp y phát hiện trong cơ thể cậu bé không có Adrenalin sinh ra khi sợ hãi, trên người cũng không có vết trầy xước do giãy giụa.

Một thời gian sau khi vụ án xảy ra, có dân làng tìm được một túi đồ trong rừng gần trạm cứu hỏa bên bờ sông, bên trong có một ống tiêm Insulin 2ml đã được sử dụng và vỏ bao. Nơi này chính là chỗ mà Murielle từng nói Bernard dẫn nạn nhân xuống xe.

2ml Insulin cao gấp 6 lần với liều lượng mà bệnh nhi tiểu đường có thể dung nạp. Tiêm 2ml Insulin cho một em bé không bị tiểu đường sẽ gây nguy hại lớn, khiến lượng đường trong máu cậu bé giảm mạnh. Khoảng 1 tiếng 30 phút sau, người bị tiêm sẽ rơi vào hôn mê sâu do tuột đường huyết. Vì vậy rất nhiều người tin rằng Gregory không giãy giụa, vẻ mặt bình tĩnh là vì cậu bé đã hôn mê trước khi bị trói chặt thả xuống sông.

Bởi vì pháp y không kiểm tra trên người Gregory có lỗ kim hay không, cũng không làm xét nghiệm độc chất nên đến nay việc nạn nhân từng bị tiêm Insulin chỉ là một suy đoán.

4. Đối tượng tình nghi mới

Đến năm 2017, các thành viên thế hệ trước trong gia tộc Villemin đều lớn tuổi hoặc đã qua đời.

Ngày 14 tháng 6 năm 2017, 4 người liên quan đến vụ án này bất ngờ bị câu lưu. 33 năm sau khi xảy ra vụ án, việc làm đột xuất của cảnh sát đã gây ra sóng gió lớn. Những người bị bắt có Murielle 48 tuổi và bà Ginette 61 tuổi - vợ của Michel. Ngoài ra còn có 2 đối tượng tình nghi mới: Ông trẻ của Gregory là Marcel và vợ ông ta Jacklyn 72 tuổi. Họ bị kết tội bắt cóc và giam cầm Gregory, dẫn đến cái chết của cậu bé.

Tôi đã nhắc tới ở trên, ông bà nội của Gregory là Albert và Monique, gia đình Bernard, gia đình Michel đều ở trong làng Aumontzey. Vợ chồng Marcel vừa khéo cũng ở nơi đó.

Quan hệ của Marcel và Bernard rất tốt, hai người mặc dù có quan hệ cậu - cháu nhưng chỉ chênh nhau 11 tuổi. Ngoài ra, Marcel cũng có quan hệ rất tốt với Michel. Vì vậy, thành viên của 3 gia đình này kết thành một nhóm nhỏ trong gia tộc lớn

Vậy cảnh sát làm thế nào tìm được họ?

Đầu tiên, thông qua các phương pháp công nghệ mới như giám định bút tích, phân tích ngôn ngữ và phân tích file ghi âm, chuyên gia cho rằng “quạ đen” gồm một nam một nữ, hai bức đầu tiên trong số thư nặc danh là bút tích của Jacklyn.

Tôi tin rằng các bạn đã phát hiện mỗi lần “khóa chết” một đối tượng tình nghi luôn có một chuyên gia giám định bút tích đưa ra nhận dạng, cho nên khó có thể đánh giá độ chính xác của việc này.

Cảnh sát công bố họ đã áp dụng công nghệ Al (trí tuệ nhân tạo) tiên tiến nhất vào điều tra. Họ đưa toàn bộ 20.000 chứng cứ bao gồm tất cả thời gian, địa điểm hiện diện của các đối tượng tình nghi, hơn 400 lời khai, hơn 2000 bức thư vào một phần mềm, sau đó dùng trí tuệ nhân tạo phân tích ai có mức độ khả nghi lớn nhất. Cuối cùng, 4 người này được lọc ra. Ngoài kết luận của trí tuệ nhân tạo, hai vợ chồng Marcel và Jacklyn quả thật có rất nhiều điểm đáng ngờ.

[1]: Khi xảy ra vụ án, vợ chồng Marcel đều khoảng 40 tuổi, làm việc trong một xưởng dệt. Theo con gái của họ miêu tả, tính khí của cha mẹ đều khó chịu, cáu kỉnh, đặc biệt là bà mẹ ngang ngược. Jacklyn có một tình nhân, bà ta đã 2 lần bỏ chồng ra đi nhưng lại phải quay về chỉ vì chồng dọa sẽ công khai bí mật của bà ta.

[2]: Marcel nói mình có quan hệ thân thiết với chị gái Monique nên không có lí do gì đe dọa người nhà của Monique. Nhưng phóng viên đã sớm phát hiện ra người nhà Monique, bao gồm Marcel, đều có quan hệ không tốt với Albert. Albert là người đầu tiên bị đe dọa. Ngay từ năm 1979, “quạ đen” đã nguyền rủa ông ta qua điện thoại: “Ông sẽ treo cổ tự tử”. Nếu “quạ đen” là Bernard thì anh ta khó có khả năng thù hận bậc bề trên như vậy, Michel càng khó có khả năng nặc danh quấy rối cha mẹ đang sống cùng mình. Cho nên những cuộc điện thoại gọi cho Albert rất có thể đến từ họ hàng cùng thế hệ của ông ta.

[3]: Marcel đã phẫu thuật cổ họng nên giọng khàn khàn, hơi giống giọng nói của “quạ đen” trong điện thoại nặc danh.

[4]: Marcel có quan hệ bất hòa với Jean-Marie. Năm 1982, ông ta và Jean-Marie từng xảy ra xung đột. Khi đó, ông ta nói một câu: “Tôi sẽ không bắt tay với một ông chủ ”. Sau đó từ ông chủ xuất hiện trong thư nặc danh.

[5]: “Quạ đen” từng nói trong điện thoại rằng chúng vẫn theo dõi Albert và Monique, ngay cả việc họ vừa đi dạo về cũng biết. Valérie - con gái duy nhất của Marcel - nói cô đã thấy cha mình dùng ống nhòm quan sát nhà Albert phía dưới nhà mình.

Cả 4 người bị bắt đều phủ nhận mình có liên quan đến cái chết của Gregory. Họ chỉ giữ im lặng hoặc nói mình không nhớ nữa.

Jacklyn và Marcel khai ngày 16 tháng 10 năm 1984, hôm xảy ra vụ án, từ 13 giờ đến 21 giờ, họ đi làm ở xưởng dệt. Cuối năm 2017, luật sư của họ tìm được bằng chứng ngoại phạm: Trong một biên bản cuộc họp kết thúc lúc 17 giờ cùng ngày có chữ kí của hai người. Bằng chứng ngoại phạm từ 33 năm trước rất khó kiểm chứng. Có người cho rằng về mặt thời gian, sau khi kết thúc cuộc họp, họ vẫn kịp đến gặp Bernard.

Bởi vì tất cả bằng chứng đều là gián tiếp, không hề có vật chứng hay nhân chứng có thể chứng minh những người này liên quan đến vụ án nên cuối cùng, tất cả họ được trả tự do.

Từ đó trở đi, vụ án này giống như núi lửa sau khi phun trào, một lần nữa đi vào trạng thái ngủ đông.

5. Thảo luận

Vấn đề số 1: Bernard có vô tội không?

Năm 1990, một nhân chứng theo chốt đột nhiên xuất hiện. Người đàn ông tên Claude nói với cảnh sát rằng trong thời gian Gregory bị bắt cóc, ông ta bắt gặp một người đàn ông để râu và một cô gái xuất hiện bên cạnh nhà Jean-Marie. Ngoại hình của họ hoàn toàn trùng khớp với Bernard và Murielle.

Vì sao 6 năm trước ông ta không khai? Ông ta nói thời điểm gặp hai người này đang là thời gian làm việc, ông ta sợ đứng ra làm chứng sẽ để lộ việc mình trốn làm. Đối với những người dân ở thung lũng Vologne những năm 80 của thế kỉ XX, tìm được công việc ở nhà máy rất may mắn, thế nên cũng dễ hiểu họ không dám đứng ra làm chứng vì sợ mất việc. Mà khi đó, trên xe của ông ta còn có một cô gái, cô ấy cũng nhìn thấy cảnh này và đã kể với hàng xóm của mình từ năm 1984.

Ngoài ra còn có nhiều hàng xóm khác hay người đi đường nói hôm xảy ra vụ án, họ nhìn thấy người có ngoại hình giống Bernard và một cô bé tóc đỏ lái ô tô màu xanh lá xuất hiện gần nhà Jean-Marie.

Mặc dù đến nay vẫn không có kết luận chính thức Bernard có tội hay không, nhưng thực ra việc tòa án cho Jean-Marie ngồi tù 5 năm và hành động của kiểm sát viên năm 2017 đều cho thấy họ tin Bernard không vô tội.

Vấn đề số 2: Phiên bản nào của Murielle là thật?

Tổng hợp lại các phiên bản, phiên bản thật rất có khả năng là hôm đó Murielle lên xe của Bernard.

Vì sao tôi nhận định như vậy?

Trong phiên bản đầu tiên và phiên bản thứ ba, Murielle khẳng định hôm xảy ra vụ án, mình đi xe bus của trường về nhà. Nhưng bạn học cùng trường và tài xế lái thay hôm đó đều nói không nhìn thấy cô, mà ngay cả hôm đó ai lái xe cô cũng nói sai (thẩm phám Lambert cho rằng bạn học và tài xế của trường đều nhớ nhầm ngày).

Tiếp theo, trong lời khai thứ hai, lúc đi tới cổng trường cô phát hiện anh rể từ trên xe thò đầu ra, gọi tên thân mật Bouboule của cô, nhưng sau đó cô lại khăng khăng lời khai này là cảnh sát độc cho cô viết. Thẩm phán từng hỏi cảnh sát làm sao biết tên thân mật của cô? Cô trả lời: “Họ đương nhiên biết”. Tôi cho rằng cảnh sát khó có khả năng biết, cũng không có người nào nói rằng cảnh sát từng hỏi thăm tên thân mật của cô, cho nên chi tiết này chỉ có thể là chính cô cung cấp. Sau đó, trong ba lần thẩm vấn là ngày 1, ngày 2 và ngày 5 tháng 11 năm 1984, Murielle đều lặp lại phiên bản thứ hai không thay đổi.

Ngày 5 tháng 11, thẩm phán Lambert bắt Bernard, sau đó vội vàng mở họp báo tranh công. Ông ta không thể chịu được các câu hỏi của phóng viên nên đã tiết lộ tên của nhân chứng cho truyền thông và tất cả khán giả xem tivi. Sau buổi họp báo, ông ta bảo cảnh sát đưa Murielle về làng. Tôi có thể tưởng tượng được cô gái này sẽ phải đối mặt với chuyện gì.

Rất nhiều năm sau, anh họ Patrick của Murielle nói tháng 11 năm 1984 mình ở trong làng. Ông ta nhìn thấy Murielle bị người nhà đánh đập và nhốt vào một kho thóc. Ông ta còn nói Murielle từng chính miệng kể với mình rằng lúc xảy ra vụ bắt cóc, cô đang ở trên xe.

Một nhân chứng khác là y tá tên Jacklyn của Jeannine, mẹ của Murielle. Trước khi Jeannine qua đời năm 1987, hằng ngày Jacklyn phải đến nhà Jeannine để tiêm cho bà. Có một ngày Jacklyn nói nhỏ với bà rằng ngày 5 tháng 11, Murielle vừa về đến nhà đã bị cha và chị gái Marie Ange đánh một trận.

Nhưng Murielle phủ nhận mình rút lại lời khai là vì bị đánh. Cô và anh họ Patrick từng đối chất với nhau, bên nào cũng cho là mình đúng. Sau đó, Murielle xuất bản một cuốn sách tên là Phá vỡ sự im lặng, một lần nữa trách móc Patrick nói dối. Patrick đọc xong rất tức giận, không những phản bác trên chương trình truyền hình mà còn kiện Murielle và nhà xuất bản phỉ báng ông ta.

Hai ngày sau khi về nhà, Murielle rút lại lời khai. Biểu cảm của cô khi trả lời phỏng vấn có thể để lộ suy nghĩ trong lòng cô. Cô nói: “Bernard vô tội, anh rể tôi vô tội” nhưng đồng thời khẽ lắc đầu, liếm môi. Từ hình ảnh phỏng vấn có thể thấy tâm thái phòng vệ của cô rất mạnh, sợ bị phóng viên “đánh sập” phòng tuyến tâm lí nên không dám nói bất cứ lời nào tự do theo ý mình, chỉ lặp đi lặp lại mấy câu đó.

Vấn đề số 3: Vì sao Bernard đến đón Murielle?

Đây cũng là điều khiến tôi không hiểu nổi. Nếu hôm đó Bernard định bắt cóc trẻ em thì đương nhiên càng ít người biết chuyện càng tốt. Có thể hiểu anh ta phải mang theo con trai 4 tuổi vì con anh ta là trường hợp đặc biệt, luôn phải trông coi, mà hôm đó vợ anh ta đi làm. Nhưng vì sao anh ta cố tình đi đón em vợ?

Tôi đã nói ở trên, có người tìm được một ống kim tiêm rỗng dùng để tiêm Insulin gần hiện trường vụ án. Phóng viên điều tra phát hiện trong mấy gia tộc lớn, chỉ có mẹ của Murielle là Jeannine mắc bệnh tiểu đường cần tiêm Insulin mỗi ngày. Mà y tá Jacklyn nói mỗi lần tiêm, Murielle sẽ ở bên cạnh nhìn cô tiêm Insulin cho mẹ. Có lẽ điều này giải thích vì sao Bernard phải đi đón em vợ, bởi vì chỉ có Murielle biết cách tiêm Insulin. Hơn nữa, cô ta còn có thể hỗ trợ chăm sóc con trai của Bernard.

Năm 1985, vợ chồng Jean-Marie kiện Murielle, cho rằng cô ta là đồng phạm chứ không chỉ là nhân chứng. Nhưng năm 1988, tòa án nhận định Murielle không có động cơ bắt cóc Gregory nên bác bỏ đơn kiện.

Tháng 6 năm 2017, Murielle 48 tuổi bị bắt một lần nữa. Cảnh sát cho rằng cô ta tham gia vào việc chuẩn bị và thực hiện hành vi phạm tội một cách có ý thức. Thực ra cô ta đã biết anh rể muốn bắt cóc bé Gregory từ lâu. Căn cứ vào kết luận của chuyên gia giám định bút tích, lá thư mà Jean-Marie nhận được một ngày sau khi xảy ra vụ án do Murielle viết.

Xâu chuỗi tất cả các chi tiết, tôi suy đoán tình hình khi đó có thể là: Trước khi bị dẫn tới đồn cảnh sát lần đầu tiên, Murielle đã thông cung với anh rể Bernard, cung cấp bằng chứng ngoại phạm cho nhau. Chỉ có điều họ chưa bàn bạc hết các chi tiết nên cô ta và Bernard đã nói hoàn toàn trái ngược nhau về việc hôm đó ai về nhà trước.

Sau khi cảnh sát nhìn ra sơ hở này, Murielle xác định cảnh sát đã nghi ngờ Bernard bèn nói rõ sự thật liên quan đến Bernard. Nhưng cô ta vẫn trông chờ vào may mắn, tin rằng cảnh sát vẫn chưa nghi ngờ mình và những người khác nên che giấu vai trò của họ, ngoài Bernard.

Có lẽ có người sẽ thắc mắc một cô bé mới 15 tuổi đã có những suy nghĩ ghê gớm như vậy sao?

Trẻ con Pháp ở vùng núi những năm 80 thế kỉ XX phải lo việc nhà từ sớm. Lúc yêu Jean-Marie, Christine mới chỉ 16 tuổi mà đã làm công nhân ở nhà máy.

Trong 5 ngày đầu tiên, mỗi lần đến đồn cảnh sát lấy lời khai và trở về nhà, Murielle đều giữ kín với người nhà, cho đến khi thẩm phán Lambert ngu xuẩn công khai tên của nhân chứng trước máy quay.

Mặc dù Murielle không thừa nhận về nhà bị đánh đòn nhưng năm 1983, cô ta nói trước tòa rằng từ khi mình tố giác anh rể, chị gái Marie Ange nhiều năm qua vẫn coi cô ta như không khí, không nói chuyện với cô ta nữa.

Thế giới của một cô bé 15 tuổi rất nhỏ. Murielle vốn không quen biết bé Gregory và cha mẹ của cậu bé. Chị gái, mẹ, anh rể và các anh chị em khác của cô ta mới là những người quan trọng nhất trong cuộc đời cô ta. Cho dù không đánh nhưng sự lạnh nhạt và trách cứ của người nhà đã đủ khiến cô ta không chịu nổi.

Sau khi xem buổi họp báo, Murielle mới ý thức được ngoài lời khai của mình, thực ra cảnh sát không hề có bằng chứng nào khác. Chỉ cần nhất quyết không thừa nhận, cô ta và Bernard sẽ không phải ngồi tù. Cô ta cảm thấy mình đã bị lừa nên hết sức hối hận, lập tức rút lại lời khai trước đó.

Vấn đề số 4: Năm đó có những ai tham gia gây án?

Sau khi thẩm phán Lambert bị mất chức, thẩm phán Morris Simon được mọi người kính trọng đã trì hoãn việc nghỉ hưu, từ tháng 1 năm 1987 bắt đầu phụ trách vụ án này. Không giống thẩm phán tiền nhiệm, ông đã nghiêm túc điều tra, nghiên cứu, thẩm vấn hơn 200 người, tốn 3 ngày sắp xếp lại tuyến thời gian, tập hợp gần 20.000 trang ghi chép. Trải qua hơn 2 năm điều tra, ông đã có đáp án của mình.

Nhưng không may là năm 1990, thẩm phán Simon đột phát bệnh tim, hôn mê 3 ngày, sau khi cấp cứu lại mất trí nhớ. Ông qua đời năm 1990. Sau đó, vợ chồng Jean-Marie đặt tên cho một trong những đứa con của mình là Simon để tưởng nhớ vị thẩm phán này.

Đến tận năm 2016, con trai của thẩm phán Simon mới tìm được quyển bút kí của cha và cung cấp cho tòa án. Trong bút kí, thẩm phán Simon cho rằng vụ án mạng là do mối liên kết tam giác gây nên: vợ chồng Marcel và Jacklyn, Michel và vợ anh ta, Bernard và em vợ Murielle.

Năm 2017, kiểm sát viên mở lại cuộc điều tra, có vẻ cũng tiến hành theo suy đoán của thẩm phán Simon.

Kết hợp với những bằng chứng khác, ba nhóm người này có thể đã phân công như sau:

[1]: Bernard và Murielle ẩn nấp gần nhà Jean-Marie để theo dõi. Sauk hi Christine vào nhà, Bernard lập tức dùng cách bịt miệng mũi hoặc dùng túi trùm đầu bắt cóc Gregory. Mang Gregory lên xe, Murielle tiêm Insulin vào mông cậu bé. Sau đó, hai người đi vào làng, một người xuống xe, bỏ thư nặc danh mà Murielle viết vào hòm thư. Họ mang Gregory tới bãi đất trống gần trạm cứu hỏa ở bờ sông, giao cậu bé cho Marcel đã chờ ở đó và vứt ống tiêm Insulin trong rừng cây bên cạnh.

[2]: Marcel và Jacklyn chịu trách nhiệm trông coi Gregory. Bọn họ dẫn cậu bé đến một địa điểm kín đáo nào đó. Trong lúc này Gregory rơi vào hôn mê sâu.

[3]: Hai ngày trước khi xảy ra vụ án, vợ chồng Michel đến nhà Jean-Marie làm khách (lần đầu tiên sau nhiều năm), có thể là để quan sát kết cấu bên trong nhà và địa hình xung quanh. Hôm xảy ra vụ án, Michel nói dối là nhận được điện thoại của “quạ đen”.

Vấn đề số 5: Năm đó đã xảy ra chuyện gì?

Năm 1984, cảnh sát địa phương đầu tiên điều tra vụ án này từng dùng một hình nộm có trọng lượng, kích thước giống Gregory làm thí nghiệm, rút ra kết luận Gregory rất có thể đã bị người khác ném xuống sông từ trong thôn, nơi đó cách chỗ cậu bé được vớt lên rất gần. Bởi vì nếu bị ném từ nơi xa hơn như thượng du thì thi thể sẽ trôi và rơi xuống từ đập nưowsc, hẳn nhiên phải để lại vết thương và vết bầm.

Sau khi tiếp nhận điều tra năm 1987, thẩm phán Simon cũng làm thí nghiệm và đưa ra kết luận giống như vậy. Trong bút kí, ông nhắc tới một nhận định nữa là sau khi bị mang đi lúc hơn 17 giờ, Gregory không bị ném xuống sông ngay lập tức.

21 giờ 15 phút hôm đó, nhân viên tìm kiếm cứu hộ mới vớt được thi thể Gregory ở giữa sông. Nếu thi thể đã trôi hơn 4 tiếng trên sông Vologne bị bắt cóc trong khoảng thời gian từ 17 giờ 2 phút đến 17 giờ 20 phút. Michel nói khoảng 17 giờ 30 phút nhận được một cuộc điện thoại nặc danh nói đã ném Gregory xuống sông. Nếu suy đoán của thẩm phán Simon là chính xác, vậy thì thời gian hung thủ gọi cuộc điện thoại nhắc nhở này sớm hơn nhiều so với thời gian hắn ném Gregory xuống sông. Chuyện này là thế nào?

Có hai loại quan điểm: Một là thuyết bất đồng khi mưu sát, hai là thuyết chơi khăm mất khống chế.

Quan điểm 1: Thuyết bất đồng khi mưu sát.

Ngay từ nửa năm trước khi xảy ra vụ án, trong bức thư thứ ba mà “quạ đen” viết cho ông Albert đã nhắc tới việc chúng sẽ làm hại Gregory. Trí tuệ nhân tạo suy đoán bức thư này do Jacklyn viết. Nếu trí tuệ nhân tạo đoán đúng thì Marcel và Jacklyn là kẻ chủ mưu của vụ án, từ lâu đã muốn dùng việc sát hại Gregory để làm thương tổn cả cha và ông nội của cậu bé, một mũi tên trúng hai đích. Trong nửa năm lên kế hoạch gây án, họ đã lôi kéo Michel và Bernard là những người cũng bất mãn với Jean-Marie.

Marcel muốn lấy danh nghĩa “quạ đen” đứng ra nhận trách nhiệm về vụ mưu sát này, thực ra bức thư nặc danh được gửi đi hơn 17 giờ lúc vừa bắt cóc xong đã đạt được mục đích đó. Trong thư viết: “Thưa ông chủ , tôi hi vọng ông sẽ đau buồn đến chết. Tiền của ông không thể mua lại được con trai ông. Đây chính là sự báo thù của tôi. Ông là một kẻ khốn kiếp đáng thương”. Vậy hắn cần phải gọi thêm cuộc điện thoại này hoặc để Michel nói dối đã nhận được cuộc điện thoại này sao?

Huống hồ 17 giờ 30 phút, Gregory vẫn chưa bị ném xuống sông, thông báo cho cha mẹ cậu bé sớm nhỡ cảnh sát và người tìm kiếm đến bờ sông, khi Marcel ném Gregory xuống sông sẽ có nguy cơ bị nhìn thấy.

Cho nên việc Michel mật báo có lẽ là quyết định của riêng anh ta. Gregory là cháu ruột của anh ta, anh ta không phải người nhẫn tâm nên không tiếp tụ