← Quay lại trang sách

Hồi Thứ Nhì

Tiếng ngâm

Hoa mai nở tuyết đầu khe núi

Làn song kỳ hương nhập ánh trăng

Ca giữa lời mây hề đàn trong tiếng khói

Hồn củ trời Nghiêu hề ai có nghe chăng?

Ta nghe vạt áo cô Hằng

Nổi lên trận gió chim bằng ngày xưa

Nhạc tan thành một bài thơ

Dòng Ngân quạ réo đôi bờ lưu ly,

Từ phen Trái Đất ra đi

Lệ chia phôi đã xanh rì trùng dương..

Chiều nay hề lòng khe nở nguyệt

Đầu khe hề rừng tuyết đưa hương

Tám suối âm thanh hề dồn trong nhịp trúc

Ta gõ mà chơi hề vang giấc hoàng lương

Nhắn chơi về cuộc tang thương

Bông hoa mai rợp con đường trầm luân

Đời hiểu gì chăng hề chữ Đạo?

Ta có hay không hề cái Thân?

Nước trôi sáu ngã vào Tần

Chẳng qua một phút mây vào sườn non…

Kinh Kha (nói một mình)

Canh tà vang điệu trúc

Người tri kỷ đến rồi

(Truyền lênh cho Túc Vệ: )

Chư quân đâu, ta miễn cho túc trực

TúcVệ

Dạ xin tuân thượng lệnh

Kinh Kha

Được, cho lui!

(Túc Vệ vào, Kinh Kha một mình ngâm: )

Trăng liềm một mảnh lâng lâng bạc

Nghiêng xuống cành dương lá lá rơi

Nhịp theo tiếng trúc cao vời

Đất quay một hướng mơ trời Thuấn Nghiêu

Tiếng ngâm

(Của Cao Tiệm Ly hoạ theo, mỗi lúc một gần)

Vạt áo Thiên Thai hề lênh đênh màu sắc

Đôi cánh chim bằng hề mây gió phiêu diêu

Bến Hoa từ đấy cô liêu

Cắm thuyền thơ, ngủ suối Điều, mình ai…

(Cao Tiệm Ly nhảy vào qua cửa sổ đến trước mặt Kinh Kha)

Kinh Kha

Cao hiền huynh! em đón đợi lâu rồi

Cao Tiệm Ly

Nghe hiền đệ chí vì Yên đã quyết

Thanh gươm báu sắp vào nơi hổ huyệt

Nên ta vì đại nghĩa phải dời chân

Kíp tới đây bàn giúp việc sang Tần

Kinh Kha

Đa tạ hiền huynh vì nhau khó nhọc

Chẳng tiếc công từ rừng núi biên cương

Đến dạy bảo cho Kha lời vàng ngọc

Trước giờ Kha mang sứ mệnh lên đường

Cao Tiệm Ly

Vậy ra hiền đệ

Lòng quyết hy sinh?

Kinh Kha

Một chuyến ra đi, vẹn toàn hai lẽ;

Vì Yên mà củng lại vì mình

Cao Tiệm Ly

Ta biết rồi, nhưng…

Kinh Kha (cướp lời)

Nửa kiếp phiêu linh

Há nỡ để gươm thần hoen rỉ mãi!

Tuổi cường tráng qua rồi không trở lại…

Cao Tiệm Ly

Khá khen cho hiền đệ chí hơn đời

Một cánh tay toan lấp bể vá trời

Đem tính mạng xây nền cho sự nghiệp

Bụi đỏ tên ghi, sử xanh việc chép:

Ngàn thu sau..ồ!..kiếm sĩ kinh Kha

Tiếng thơm cùng non nước mãi không già!..

Nhưng khoan chút, hãy dừng tay dệt mộng;

Trước khi chết nghe ta bàn lẽ sống:

Chữ Thời Cơ là chữ thế nào em?

Kinh Kha (ngạc nhiên)

Cao hiền huynh! chẳng lẽ…

Cao Tiệm Ly (ngắt lời)

Thử ra xem

Bày tinh tú!...Ngẫng đầu lên chút nửa!

Mây thành dựng màu tro viền sắc lửa

Nạn máu sông xương núi tránh làm sao?

Kìa, phía Tây chói lọi một vì sao

Mà tám ngã chầu về dâng ánh sáng…

Kinh Kha (nhìn theo ngón tay bạn)

Vâng nẻo đó thật muôn phần sáng lạn

Khác nào như một biển ngọc mênh mông

Chứa hào quang gồm nuốt mọi ngành sông

Cao Tiệm Ly (kéo bạn trở về chổ cùng ngồi)

Kinh hiền đệ, em thấy rồi đó chứ?

Phía Tây ấy hiện Doanh Tần đang ngự

Đất Hàm Dương vượng khí tự sơ khai

Phút giờ đây chung đúc mọi anh tài

Diệt sáu nước để thu về một mối…

Kinh Kha

Diệt sáu nước?...Có lẽ đâu, trời hỡi!

Cao Tiệm Ly.

Chính lẽ trời tan hợp lạ gì đâu!

Ba mươi năm một cuộc bể thành dâu

Phân cương mãi ắt có ngày thống nhất

Từ thượng cổ, song hưng suy còn mất

Cứ từng cơn tiến thoái, nhịp nhàng thay!

Ngẫm mà xem thế sự bấy lâu nay:

Kể từ độ nhà Chu dần bạc nhược

Không chấn áp nổi chư hầu tiểu quốc

Dời kinh đô về đóng ở phương Đông,

Lần lượt nhau xưng bá với xưng hung

Tề Tấn Sở nêu cao gương cát cứ

Chẳng ai biết tới uy quyền thiên tử

Miếng mồi ngon mặc sức kẻ tranh giành

Gió sa trường nồng khét máu hôi tanh

Lớn nuốt nhỏ, mạnh thì uy hiếp yếu

Còn sót lại Sở Tề Hán Nguỵ Triệu

Và Yên đây và sau hết Tần kia

Bẩy nước cùng xâu xé miếng mồi chia

Nhưng thế tất chẳng sao cùng đứng vững;

Nay đế nghiệp đã tới kỳ xây dựng…

_Ô kìa sao hiền đệ mãi phân vân?

Kinh Kha

Trời ơi chua chát muôn phần!

Lẽ đâu thiên hạ về Tần hay sao?

Cao Tiệm Ly

Sáu nước rồi tiêu diệt

Thiên hạ sẽ về Tần

Trái thời cơ, dấn thân vào chổ chết,

Thực đáng thương và đáng tiếc bao nhiêu!

Kinh Kha

Nghe hiền huynh bấy nhiêu điều

Thực đã mệnh trời sáng tỏ;

Nhưng chẳng lẽ gươm thiêng nằm mãi vỏ

Không vì Yên…

Cao Tiệm Ly

…Và quyết chẳng sang Tần!

Kinh Kha

Nhưng Tần vương bạo ngược, khắp xa gần

Đều căm tức…

Cao Tiệm Ly

…Chỉ có một con đường

Cho kẻ sĩ thức thời cơ tự trọng

Ấy là chẳng đoái hoài danh vọng;

Trần ai đừng nhiễm mảy may nào…

Ta về ta ẩn non cao

Giang sơn riêng Suối Hoa Đào thênh thênh

Kinh Kha

Nhưng còn Kha theo sao được hiền huynh

Đã chót hứa với Yên triều Thái Tử…

Cao Tiệm Ly

Tuỳ ngươi đó, nếu ngươi còn lưỡng lự

Thì mặc ta lên núi một mình ta

Kinh Kha

Việc sang Tần đành lẽ bỏ…Nhưng mà

Nghĩa khứ tựu phải sao cho rành mạch

Vả triều Yên đãi Kha này thượng khách

Lẽ nào Kha lòng nỡ quá vô tình

Lúc ra đi không từ biệt phân minh!

Vậy xin hẹn ba ngày. Sau hẹn đó

Hiền huynh tới, em xin làm hiệu lửa

Rồi chúng ta cùng sánh bước về non.

Cao Tiệm Ly

Ta sẽ ca vang nhịp trúc khua ròn

Nghe nhạc nổi ngươi làm ngay hiệu lửa

Nếu ngọn sáp bừng tươi trong khuôn cửa

Ấy là ngươi tình nghĩa dứt cùng Yên

Ta sẽ vào…Thôi! vầng nhật sắp lên

Gà gáy đã ba lần…Ngươi phải nhớ:

Nghe tiếng trúc phải làm ngay hiệu lửa

Nhược bằng không ta cứ thẳng đường đi!

(Cao Tiệm Ly vào khuất sân khấu)

Kinh Kha (dặn với theo)

Chào hiền huynh,xin chớ ngại điều chi!

(một mình) Hai lẽ đi cùng ở

Lòng ta thực hoang mang

Trái thiên mệnh liều đi thì việc lỡ

Mà không đi cơ hội bỏ sao đang!

Ôi thôi nửa kiếp ngang tàng!

Đành ư, giải giáp quy hàng thời cơ?

Thua trời xanh một nước cờ

Mài gươm rồi để bạc phơ mái đầu

Ta về ta ẩn rừng sâu

Bạn cùng hoa cỏ ngâm câu thoát trần…

_Hàm Dương đế nghiệp khởi

Lục quốc hỗn vu Tần

Lẽ mầu nhiệm thực đó ư trời hỡi!

Liều ra đi là uổng sức hoài thân?

Đành ư, một lưỡi gươm thần

Vùi sâu non động phai dần hào quang!

(gục xuống thiếp đi…Thái Tử Đan ra giữa lúc Kinh Kha nói mê sảng: )

Trời đất ơi, trọn kiếp hận còn mang!

Thái Tử Đan

Mộng ảo có chi mà uất ức

Hẳn tướng quân mỏi mệt tinh thần!

Lỗi đó ở quả nhân

Dám xin người lượng thứ

Túc vệ! kíp truyền vũ nữ

Tới đây, thị yến giải sầu

Túc Vệ

Dạ muôn tâu

Xin lĩnh chỉ

Kinh Kha

Khiến điện hạ nhọc lòng giời ý

Kinh Kha này đắc tội xiết bao!

Ơn trên nhường đất thẳm trời cao

Mạt tướng biết lấy chi đền đáp

Từ lúc được Yên triều dung nạp

Đông cung thực đã quá ân cần

Cho Kha này bối rối phân vân

Chỉ sợ tài hèn sức mọn

Chẳng xứng đem dùng việc lớn

Thái Tử Đan

Thôi hôm nay tạm gác việc sang Tần

Không bàn chi! hãy cùng với quả nhân

Cùng nâng chén giãi sầu giây lát đã

(Hai người cùng tới cửa sổ lớn, nhìn vào phía sân rộng bên trong, nơi biểu diễn ca

vũ)

Kìa điệu múa phong lưu huyền ảo lạ!

Hoa vườn xuân nghiêng ngã củng say theo

Sương lam tan để lộ áng mây điều

Vạt áo tía lung linh màu buổi sáng

Nào tráng sĩ, hãy dời chân ngoạn thưởng

(thấy Kinh Kha mê mãi theo khúc múa)

Lạ lùng thay tráng sĩ bỗng triền miên

Cặp mắt như thờ thẫn đắm mê nhìn…

Kinh Kha

Ồ, đôi cánh tuôn mưa và nổi gió

Nõn nà nhung phơi phới tuyết sương bay!

Mượt như tơ và nhẹ tựa làn mây

Ngọc ẩn hiện tới lui, ngà thấp thoáng

Mười búp quỳnh hoa bừng chuyển dáng

Hai dòng cẩm thạch uốn sườn non

Ngón tay ai nhỏ vút cánh tay tròn

Cõi hạ giới ngờ đâu mình thấy được!

Những mơ ở chiêm bao nào thuở trước

Khi tuổi xuân còn chưa quá hai mươi,

Vậy mà nay…

Thái Tử Đan

Kinh hiệp sĩ quá lời!

Chẳng qua đó một người trong nhạc bộ

Nếu quả thật Kinh Khanh lòng hạ cố

Thì xin dâng để chầu chực sớm khuya

Kinh Kha

Hạ thần trong một phút cuồng si

Buông lời nói nhàm tai thánh thể

Đáng tội mấy mươi thẹn thùng xiết kể

Mong Đông Cung người khoan thứ một vài

Hiểu cho Kha: Từ đeo kiếm trên vai

Chỉ mơ ước nghìn thu xây nghiệp lớn

Chẳng hề để tâm hồn vấn gợn

Bâng khuâng vì ân ái tình duyên

Ba mươi năm Ngô Sở dạo con thuyền

Vó ngựa ruỗi Tây Tần qua Bắc Nguỵ

Gió sớm chợ Hàn sương khuya bến Vệ

Thép Long Tuyền mài đã nát tơ trăng

Vẫn giận chưa cất được cánh chim bằng

Chín vạn dặm thời cơ không nổi gió

Lẽ nào ư, Đông cung người xét rõ,

Kinh Kha này mê sắc đẹp giai nhân!

Huống hồ đương bối rối việc sang Tần!

Câu nói lỡ vừa đây xin điện hạ

Hiểu cho rằng Kinh Kha tôi chỉ đã

Yêu cánh tay băng tuyết ngọc ngà ai

Khác gì yêu pho tượng đẹp mà thôi…

Thái Tử Đan

Cô gia đã hiểu rồi, Kinh hiệp sĩ!

Đôi mắt ấy thật muôn vàn tế nhị,

Yêu là yêu cái Đẹp phải hay chăng?

Đẹp nhường kia, pho tượng đẹp sao bằng!

_Túc Vệ đâu, kíp truyền ra nật chỉ

Thi hành ngay (ngồi thảo lệnh cho Túc Vệ cầm vào rồi nói tiếp với Kinh Kha)

Đó là nàng Ngọc Tý

Người đứng đầu nhạc bộ của cô gia

Tên gọi kia thực xứng với tay ngà!

Nàng Ngọc Tý, người đứng đầu nhạc bộ…

Túc Vệ (ra)

Dạ muôn tâu! quan đại thần Thái Phó

Đương chờ xin diện kiến đức Đông Cung

Thái Tử Đan

Truyền cho y cứ thẳng tới triều trung

Chờ sẳn nhé! ta tiến triều ngay đó…

_Hiệp sĩ gắng chờ đây, và lát nửa

Thu nhận cho lễ mọn của Đan này

Dâng Kinh Kha tửu hứng giúp phần say

(Thái Tử Đan cùng Túc Vệ vào. Kinh Kha ngồi một mình đọc sách. Im lặng một lúc)

Kinh Kha

Chà! tâm trí bỗng tơi bời rối loạn

Nghe đâu đây như quỷ oán ma hờn

Trên đầu ta như một dãy trường sơn

Đè chỉu nặng, không sao còn gượng được!

Chân rời rã cơ hồ không thể bước,

Hai vai trùng, tê điếng khắp xương da…

Trời đất ơi! lòng củng rộn phong ba

Năm cửa ải giác quan bùng lửa cháy!

(Linh hồn Ngọc Tý hiện lên)

Gì kia nửa? ai muốn điều chi vậy?

Ai vào kia? ai đó? lạ lùng chưa?

Nói mau lên, ta rút kiếm bây giờ!

Ngọc Tý

Gửi hiệp khách, tỳ nhi xin bái kiến

Kinh Kha

À ra ngươi là ca nữ vừa rồi

Ngọc Tý

Một oan hồn ca nữ, tướng quân ôi!

Kinh Kha

Một oan hồn! ta mê rồi chẳng lẽ!

Ngọc Tý

Tướng quân vẫn ngồi đây trong phủ đệ

Và tỳ nhi một ca nữ hồn oan,

Vì tướng quân, vừa lánh cõi trần gian…

Kinh Kha

Nàng đã chết vì ta?

Ngọc Tý (hát giọng thảm)

Xuân mới nở

Trong màu hoa, và hót ở lời chim

Hỡi ơi sắc úa hương chìm

Tạnh cơn mưa, có ai tìm ngày xuân?

Ai rằng ảo mộng chân thân?

Nghìn thu ngà đúc một lần tuyết tiêu…

Thương cho ngọc dắt vàng đeo

Ánh trăng suông để buồn theo xuyến vòng

Tiếc cho quỳnh nở mười bông

Giữa đêm kỳ thú men bồng bềnh tan

Vườn xưa nhịp điệu chưa tàn

Cánh xiêm mở chếch cung đàn khép lơi

Vầng trăng sụp đổ lưng trời

Vì nhau thôi đã rụng rời cánh tay!

Xót thay mà ngậm ngùi thay

Nào ai hay, một mình hay nỗi mình…

Trời đất vô tình

Mây gió vô tình

Gẫy trâm rồi, đã rơi bình

Sầu lên chưa tắt màu dư lệ

Sầu có hồn chăng, lệ có hình?

(Bóng ma chợt tan biến theo tiếng hát chìm dần)

Kinh Kha (nói một mình)

Hừ, lạ chưa! từ thế giới u minh…

Một ca nữ ta chưa từng gặp mặt

Chết vì ta… Có lẽ đâu, trời đất!

Nội Giám (ra)

Bẩm tướng quân, thừa lệnh chúa công truyền

Tiểu nô mang tặng phẩm kính dâng lên

Kinh Kha

Được, cho lui!

Nội Giám (trao chiếc hộp cho Túc Vệ)

Dạ, chúa công lại nhắn

“Tráng sĩ muốn điều chi xin cứ dặn

Vì Yên bang người đã sắp ra tay,

Thì dẫu cho tính mệnh của Đan này

Người muốn lấy củng xin dâng nộp đó”

Kinh Kha

Thôi được! hãy cho về

(Nội Giám vào. Kinh Kha một mình)Yên Thái Tử

Trọng đãi ta vào bậc đại ân nhân

Biết làm sao gỡ nổi việc sang Tần!

Ca vũ đê mê, linh đình yến ẩm

Suốt ngày đêm, nay còn trao tặng phẩm

Giúp cho mình tửu hứng được cao bay…

Nào thử xem tặng phẩm gì đây!

(Mở nắp hộp) Trời hỡi, đôi cánh tay nào đó,

Mà băng tuyết ngọc ngà hoen máu đỏ?

Thôi rồi, ta đã giết nàng đây;

Một ca nhi vô tội, não nùng thay!

…Yên Thái Tử đãi mình tri kỹ thực,

Muốn vật chi củng lập tức dâng ngay!

Yêu đôi tay thì chặt hẳn đôi tay

Không dám tiếc… Vậy mà…

(Im lặng một phút) Không thể được!

Dù chẳng thuận thời cơ, dù có ngược

Mệnh trời kia, ta củng phải ra đi.

Một là cho phỉ chí kẻ nam nhi

Và hai nửa báo đền ơn tri ngộ

(ngâm dài) Xưa nay kẽ sĩ liều sinh tử

Đền đáp ơn sâu kẻ biết mình

(Trông về nẻo xa ngậm ngùi)

Hiểu cho Kha, hỡi hỡi Cao hiền huynh!

Dẫu sao, việc sang Tần đành phải quyết.

MÀN

hết hồi thứ hai