← Quay lại trang sách

Hồi Thứ Ba

Vẫn cảnh trong phủ đệ. Buổi chiều. Thời gian đã chuyển tới hai ngày sau. Thái Tử Đan ngồi đàm đạo với Kinh Kha.

Thái Tử Đan

Xin tráng sĩ vì Yên

Kinh Kha

Lời điện hạ

Kẻ mạt tướng vẫn đinh ninh trong dạ

Sẽ tuỳ cơ mà tiến thoái kinh quyền

Thái Tử Đan

Một sang Tần, xin tráng sĩ vì Yên…

Nay kế hoạch bày xong, người đi đã quyết

Thì ngựa ruổi ắt thành công, Tần vương phải chết

Và chết theo cả chính sách tham tàn,

Yên quốc từ đây bền vững giang san,

Nhưng khanh ạ, việc không nên trì hoãn nửa

Ta phải làm ngay, cứu dân như cứu lửa…

Kinh Kha

Kinh Kha tôi chỉ đợi lên đường

Thái Tử Đan

Vả lại chốn biên cương

Suốt ngày đêm cao cấp

Vì kẻ kia tướng dũng binh cường

Định tràn lấn, thực là nguy ngập!

Từ bến Dịch, biểu dâng về tới tấp;

Có kỳ mưu, ta phải gấp thi hành

Thôi, quả nhân xin tạm biệt cùng khanh

Việc lớn mong rằng lưu ý

Kinh Kha

Mạt tướng xin tuân thánh chỉ…

(Thái Tử Đan vào, Kinh Kha một mình)

Thế là ta đành phải quyết sang Tần

Lẽ đâu còn đo đắn phân vân

Hừ, đâu lẽ phụ người tri kỷ!...

(Đến chổ bàn để chiếc hộp)

Ồ, đây nửa cánh tay nàng Ngọc Tý

Vẫn còn nguyên khối ngọc với khuôn ngà

Thịt chẳng khô mà chẳng héo làn da

Ánh nhung mướt vẻ xinh tươi mềm mại

Còn nguyên đó màu hồng chưa biến cải

Đây mùa xuân, không chút bụi trần vương

Một mùa xuân vĩnh viễn sắc cùng hương

Giữa băng tuyết mở một trời trinh bạch

Khối thịt ấm đê mê hồn cẩm thạch

Làm da mềm ngây ngất ánh phù dung,

(Ngâm:) Cánh tay ai đẹp vô cùng

Vì ai hương sắc não nùng thời gian!...

Ta nghe còn thấp thoáng mảnh hồn oan

Người ca nử…đâu đây lời rõ huyết!

_Vậy mà sao chí sang Tần chưa quyết?

Trời đất ơi, lòng ta vẫn tơ vò!

(Lắng tai nghe) Lại đã vang lừng tiếng trúc rồi ư?

_Mà chính phải Cao hiền huynh đã đến

Hẹn ba ngày, hôm nay là đúng hẹn

Nhịp trúc khua chính phải bạn ta rồi!

(Tiếng hát của Cao Tiệm Ly hoà theo nhịp trúc đánh)

Tiếng hát (Vẳng từ xa)

Sao ngà lác đác vài ngôi

Phải chăng thiên đại bồi hồi giọt châu

Mặt trời đi mất về đâu

Mây bay nhoà tím trên đầu núi xanh

Ruổi xe chị Nguyệt du hành

Báo tin chàng Gió đa tình đưa hương

Rừng xuân đậm khói mờ sương

Cánh hoa mở khép con đường chiêm bao

Kinh Kha (một mình)

Ôi lời hát thanh tao

Chính bạn ta rồi đó

Ta hẹn chiều nay làm hiệu lửa

Nếu lòng ta quyết bỏ việc sang Tần

Đoạn tuyệt cùng Yên rũ áo, dời chân

Không một chút tơ vương gì cuộc thế

Bạn ta sẽ vào đây và ta sẽ

Theo đi, trở lại rừng xanh

Cùng nhau ẩn tích mai danh

Tiếng hát (láy lại theo nhịp trúc)

Ruổi xe chị Nguyệt du hành

Báo tin chàng Gió đa tình đưa hương

Kinh Kha (một mình)

Ồ, tại sao ta cứ phải lên đường

Để đi ngược với thời cơ như vậy?

Cao hiền hữu lời lời châu ngọc ấy

Tại sao ta chẳng chịu dốc lòng nghe?

Trái mệnh trời ta nếu quyết ra đi

Ắt việc lỡ mà thôi vô ích quá!

Việc chẳng thành nói chi đền đáp nửa

Ơn sâu và nghĩa nặng những ai ai!

Và nói chi sự nghiệp để muôn đời…

Túc Vệ đâu!

Túc Vệ (ra)

Dạ, tiểu nô đợi mệnh

Kinh Kha

Đốt thêm nến để gian phòng đỡ lạnh!

Đặt lên bàn cho sáng tỏ

Túc Vệ

Xin vâng

Kinh Kha (vẫy tay ra lệnh cho Túc Vệ vào)

Thôi, để ta tự đốt

(Kinh kha đứng lên châm lửa từ ngọn đèn dầu, định thắp vào cây nến, trong khi tiếng trúc khua vang mãi, Kinh Kha nói một mình:)

Cánh chim bằng

Đành thôi nhé nghìn thu không cất được

Thế là uổng tài danh lừng bẩy nước

Uổng Điền Quang lảo tướng chết vì ta

Uổng dâng ta, Ngọc Tý, cánh tay ngà

Và uổng cả mắt xanh Yên Thái Tử

Uổng, uổng hết!...có lẽ nào thế chứ?

Không sang Tần, cô phụ bấy nhiêu người,

Ôi Kinh Kha, hèn nhát quả là ngươi!

(nhất định không thắp lửa vào ngọn nến)

Tiếng hát (láy lại)

Sao ngà lác đác vài ngôi

Phải chăng thiên địa bồi hồi giọt châu

Kinh Kha (một mình)

Ta quyết phải sang Tần, không lưỡng lự

Chẳng bao giờ về ẩn chốn rừng sâu!

Tiếng hát (càng gần)

Mặt trời đi mất về đâu

Mây bay nhoà tím trên đầu núi xanh

Ruổi xe chị Nguyệt du hành

Báo tin chàng Gió đa tình đưa hương

Kinh Kha (một mình)

Dù sao nửa, thành công hay thất bại,

Vì tri âm ta củng phải lên đường

Tiếng hát (gần thêm)

Rừng Xuân đậm khói mờ sương

Cành hoa mở khép con đường chiêm bao

Cao Tiệm Ly (thong thả bước ra)

Vậy ra hiền đệ quyết rồi sao?

Nhất định sẽ vì Yên liều chết?

Kinh Kha (khêu ngọn đèn dầu cho sáng tỏ)

Huynh thứ cho. Việc sang Tần đã quyết

Cao Tiệm Ly

Ngươi dối ta.Nhưng chẳng dối được nào!

Ta biết ngươi còn do dự xôn xao,

Miệng nói quyết chẳng qua là gượng đó

Ngươi đã định tay làm hiệu lửa

Bao lần, nhưng lại ngập ngừng tay

Ngồi đứng không yên, mấy lượt chau mày;

Lý luận những thế nào ta củng biết.

Kinh Kha

Dạ, thực lòng em đã quyết,

Không còn lưỡng lự điều chi

Cao Tiệm Ly

Đáng lẽ ta cứ thẳng đường đi

Vì chẳng thấy ngươi làm hiệu lửa

Nhưng cùng người bạn thân từ thuở nhỏ

Lại thấy ngươi bối rối việc sang Tần

Đâu lẽ nhìn ngươi nhắm mắt đưa chân

Đành cứ phải vào đây là thế đó

Kinh Kha

Đa tạ hiền huynh lời gắn bó

Nhưng lòng Kha đã quyết lên đường

Chỉ nay mai ngựa ruổi đất Hàm Dương

Sự nghiệp ấy, lẽ nào…Ân nghĩa ấy,

Lẽ nào Kha

Cao Tiệm Ly

Việc Yên bang nhờ cậy,

Không thì thôi, đã nhận phải hy sinh

Phải làm sao cho khỏi phí công trình

Phải xếp đặt trước sau cho ổn đáng

Dù ngươi có vì Yên liều tính mạng

Dù một đi thành hay bại chẳng về

Củng làm sao cho bẩy nước khỏi cười chê

Rằng đã hoài thân vô ý thức

Có như thế hãy nên, ta nói thực!...

Kinh Kha

Dạ, hiền huynh đã hỏi tới mưu cơ

Lẽ nào em không bày tỏ nước cờ!

Hiền huynh ạ giờ đây Yên thái tử

Đã hàng biểu dâng lên, rồi khiển sứ

Tới Hàm Dương, tiến cống để xin hoà

Cao Tiệm Ly

Sứ thần kia là ngươi đó, Kinh Kha?

Kinh Kha (gật đầu)

Trong hàng biểu, Yên triều xin cắt đất

Dâng Tần vương một nơi trù phú nhất

Của Yên bang, nơi ruộng tốt dân giầu:

Xứ Đốc Cương, Tần khao khát từ lâu!

Kha này sẽ mang bản đồ xứ ấy

Sang Hàm Dương.Lòng tham kia nổi dậy,

Ắt Tần Doanh hạ lệnh xuống vời Kha

Đến gần y…

Cao Tiệm Ly (ngắt lời)

…Và giữa lúc không ngờ,

Ngươi sẽ rút một thanh dao đã sẵn

Dấu đâu đó dù con dao ấy ngắn,

Củng đủ trong chớp mắt giết Tần vương

Kinh Kha

Không, không đâu, nếu vậy quá tầm thường

Kinh Kha này mang danh là kiếm khách

Lẽ đâu chỉ tới Hàm Dương hành thích?

Lẽ nào Kha lừa giết trộm hay sao?

Cao Tiệm Ly

Vậy ngươi sẽ…

Kinh Kha

… Một mình trên chín bệ,

Ta uy hiếp Tần vương bằng khí thế

Của đôi tay… và củng một mình,

Ta kể tội y tàn ngược sinh linh,

Bắt trả lại chư hầu bao đất cát

Mà y đã trước đây từng chiếm đoạt.

Cao Tiệm Ly

Khá khen ngươi đáng mặt anh hùng!

Nhưng mà ngươi…quyết chẳng thành công

Kinh Kha

Sao vậy hiền huynh?

Cao Tiệm Ly

Như thế đó!

Vì ngươi đã coi thường bạo chúa,

Kinh Kha

Ồ, Kha này thua sức hay sao?

Huống hồ…

Cao Tiệm Ly (ngắt lời)

…Tay ấy dẫu cầm dao

Chỉ giết được mà không uy hiếp được

Tần Doanh Chính đã làm vua một nước

Lại là vua từng hống hách oai quyền

Đức lớn dù không, nhưng quyết không hèn;

Uy hiếp được, đâu phải là chuyện dễ!

Vả chăng y còn đang trong tuổi trẻ

Sức cánh tay chưa chắc kém gì ngươi

Muốn bức Tần vương phải có hai người

Cùng lên điện…Một người tay nắm giữ

Lấy minh y, không cho y chống cự,

Dao phải kề luôn tận ngực không dời

Còn một người kia dõng dạc cao lời

Trấn áp cả bọn triều thần văn võ

Khiến ai nấy phải run lên vì khiếp sợ

Cả vua tôi đều phách lạc hồn bay

Hồn phách kia, phải nắm được trong tay,

Mới có thể bắt khoan hay bắt nhặt

Nêu tội ác bấy lâu, đòi trả đất,

Cứu Yên bang và để tiếng muôn đời…

Nhược bằng đi chỉ có một mình ngươi

Thì chẳng bõ mua cười cho bẩy nước!

(Dằn từng tiếng)

Muốn thành công, phải hai người mới được!

Kinh Kha

Ơn hiền huynh chỉ giáo Kha này

Châu ngọc lời kia đích đáng thay!

Nhưng, xin cứ bình tâm. Yên thái tử,

Một khi đã vời Hàm Dương thông sứ

Dâng đất đai, ắt phải cử thêm người

Đi cùng Kha…

Cao Tiệm Ly

…Ngu muội quá, trời ơi!

Ta nhắc lại: Tần vương oai dậy đất

Trông thấy y những người can đảm nhất

Củng phải cơ hồ vỡ mật tan gan,

Còn nói chi những hạng tầm thường!

Trong triều Yên chẳng một ai đáng mặt

Đi cùng ngươi.

Kinh Kha

Thực muôn phần khe khắt!

Làm sao cho ổn đáng được, hiền huynh?

Cao Tiệm Ly

Có một người bốn bể đã vang danh

Kiếm thuật cao siêu thần kinh quỷ khiếp

Ngươi quên mất rồi chăng?

Kinh Kha

À, Cáp Nhiếp!

Kha nhớ rồi, nhưng nay biết tìm đâu?

Cao Tiệm Ly

Người ấy quen ẩn náu chốn rừng sâu

Lũ phàm tục trên đời không thể gặp

Kinh Kha

Biết làm sao! việc sang Tần đã gấp

Cao Tiệm Ly

Đi cùng ngươi, phi Cáp Nhiếp không xong!

Kinh Kha

Biết tìm đâu, kẻ ấy kiếp phiêu bồng…

Cao Tiệm Ly

Ngươi phải đợi

Kinh Kha

Nhưng mà…

Cao Tiệm Ly

Ta đã hẹn

Với Cáp Nhiếp trong mười hôm sẽ đến

Chổ biên thuỳ Yên Triệu khoảng rừng mai

Để cùng ta đàm đạo

Kinh Kha

Thực ư, trời?

Nếu vậy thự Yên bang hồng phúc đó

Nhưng…

Cao Tiệm Ly

Ngươi phải nói cho Yên thái tử

Hay rằng phi Cáp Nhiếp không xong

Có sang Tần củng chỉ phí hoài công!...

Kinh Kha

Kha sẽ gắng

Cao Tiệm Ly

Và kiên tâm chờ đợi

Ta cùng Cáp sau mười hôm sẽ tới

Nhược bằng ngươi cậy sức cứ đi liều

Ấy là ngươi tự ném để trôi theo

Dòng thác lũ cả thanh danh một thuở

Kinh Kha

Hiền huynh cứ yên lòng

Cao Tiệm Ly

Ngươi phải nhớ

Những lời ta!...thôi, ta biệt cùng ngươi

Trống lầu nghe đã điểm quá khuya rồi

Kinh Kha

Đợi Cáp Nhiếp, hừ bao giờ mới đến!

(Im lặng một lúc, Thái Tử Đan ra. Kinh Kha hoảng hốt)

Trời! Điện hạ có việc chi cấp biến?

Mà canh khuya…

Thái Tử Đan

Việc khẩn trọng vô cùng!

Tướng quân ơi! hàng biểu dẫu đem dâng

Mà Tần tặc vẫn đề binh khắp chốn

Tiếng ngựa hí tiếng quân reo vang rộn

Khiến dòng sông Dịch Thuỷ nghẹn kinh hoàng

Núi biên cương nằm run rẫy hoang mang

Rừng Tam Lộ, chính ngay nơi cuống họng

Của Triệu Yên, quân Tần vừa chiếm đóng

Các ải quan lo sợ suốt đêm ngày

Thoi thóp chờ tai vạ, thực nguy thay!

Ta để chậm một giờ không được nữa

Chậm một giờ bốn phương bừng khói lửa,

Thì cơ mưu đành gác bỏ mà thôi!...

Việc sang Tần, gấp lắm rồi

Lên đường ngay cúi xin người vì Yên,

Kinh Kha

Dạ, muôn tâu, việc lớn, vội không nên

Thái Tử Đan

Mọi sự đã sẳn sàng đâu đấy cả

Chỉ còn đợi tướng quân

Kinh Kha

Tâu điện hạ,

Cuộc tồn vong trông cậy ở phen này

Tiểu thần đi, vì điện hạ, ra tay,

Đâu dám quản tấm thân này sống chết

…Nhưng dám xin lượng bể trời soi xét:

Đi một mình Kha ắt, việc không thành

Thái Tử Đan

Cô gia đã vì khanh

Chọn một người phó sứ

Để giúp đỡ trong khi lâm sự

Thôi, khanh đừng lo ngại nửa chi!

Kinh Kha

Dạ, muôn tâu cùng mạt tướng ra đi

Ắt phải có một người kiêm trí dũng

Trước nguy biến chẳng hề nao núng

Đủ cơ quyền và đủ cả lược thao

Người ấy, muôn tâu, tìm chẳng dễ nào!

Có khí vũ hiên ngang, lòng nghĩa hiệp

Sức hơn Kha mà kiếm thuật củng hơn

Thái Tử Đan

Vậy càng hay!

Kinh Kha

Xin gắng đợi mười hôm

Thái Tử Đan

Trời hỡi, đợi mười hôm!

Khinh Kha

Xin Điện Hạ…

Thái Tử Đan

Không thể được, tướng quân người đã rõ

Nghiệp Yên bang đầu sợi tóc đương treo,

Từng phút từng giây, muôn vạn hiểm nghèo

Nếu chậm trễ ắt tan thành tro bụi…

Không thể được, dẫu cho là phải đợi

Một ngày thôi.

Kinh Kha

Xin Thái Tử cao minh

Việc khó khăn mà thần có một mình

E lỡ mất

Thái Tử Đan

Không, tướng quân đừng ngại!

Chuyến đi này cả non sông một giải

Và thần dân trăm họ nước Yên đây

Củng trông vào, đâu có lẽ Đan này

Chẳng thận trọng, bách quan đà tiến cử

Người xứng đáng theo khanh làm phó sứ

Tần Vũ Dương một niên thiếu anh hùng

Đã bao phen trước trận lập kỳ công

Rất hăng hái và coi thường cái chết

Để ta gọi y vào bái yết

Hiền khanh_Túc Vệ, kíp truyền ngay

Tần tướng quân tức khắc vào đây!

Túc Vệ

Dạ, thần đẳng xin tuân thánh chỉ (vào)

Thái Tử Đan

Rồi đó khanh coi Tần dũng sĩ

Hùng tâm hào khí có hơn đời

(Tần Vũ Dương cùng Túc Vệ ra)

Tần Vũ Dương

Dạ muôn tâu được lệnh chúa công vời

Kẻ mạt tướng…

Thái Tử Đan (nói với Tần Vũ Dương)

Đây Kinh Kha hiệp khách

Người bốn bể oai danh từng hiển hách

Người sắp vì Yên hỏi tội Hàm Dương

(nói với Kinh Kha:)

Và đây là dũng sĩ Tần Vũ Dương

Người lĩnh mệnh theo khanh làm phó sứ

Kinh Kha

Xin cảm tạ Đông Cung…Người được cử

Sang Hàm Dương quả tướng mạo hơn đời!

(quát to) Quả thực là anh dũng chẳng thua ai!

(Tần Vũ Dương chợt giật mình, biến sắc mặt. Kinh Kha lại chậm dãi nói tiếp với Thái Tử Đan:)

Vì việc gấp cho nhọc lòng Điện Hạ

Giữa đêm khuya còn nơi này ngự giá

Lẽ nào Kha lại dám chẵng vâng lời

Nhưng…

Thái Tử Đan

Và ta phải gấp ngày đêm thẳng trỏ

Sao cho khi trống Mão điểm biên thành,

Ngựa tướng quân đã dẫm đất Tần Doanh

Và ta đứng bên đây bờ sông Dịch,

Cùng bách quan trông theo người kiếm khách

Một sang Tần không trở lại, vì Yên…

Kinh Kha

Giờ Ngọ ngày mai…

Thái Tử Đan

…Nhẹ gót chinh yên,

Người kiếm khách sang Tần…

Kinh Kha

…Không trở lại!

Dù mạt tướng thành công hay thất bại,

Dù giết hay không giết được Tần vương?...

Thái Tử Đan

Thôi nhắc chi điều ấy buổi lên đường!

Hãy sửa soạn để trưa mai cho kịp

Bây giờ đây, xin cùng khanh tạm biệt,

Quá khuya rồi!

(Thái Tử Đan, tần Vũ Dương và Túc Vệ cùng vào)

Kinh Kha

Kẻ mạt tướng xin tuân

(một mình) Trưa mai đúng Ngọ sang Tần!

Nhưng trời hỡi, thành công sao được!

Tần Vũ Dương, há phải ngươi thao lược

Đủ cơ mưu quyền biến đủ can trường

Để giúp ta cùng uy hiếp Tần Vương?

Kẻ ấy chỉ có tài đua võ nghệ

Trước ba quân, thực là không đáng kể!

Hừ, chẳng qua một đứa mãng phu thôi,

Chừ phải đâu tuấn kiệt ở trên đời

Ta biết lắm, y có thừa can đảm

Thừa hăng hái để xông pha trong đám

Muôn vạn hùng binh cướp giáo đoạt cờ,

Huyết khí thanh niên, y củng có thừa

Nhưng thiếu hẳn một tấm lòng bền vững

Chỉ sôi nổi mà không hay chịu đựng,

Chỉ liều thân mà không biết tiến lui

Nhất là khi mừng giận lúc thương vui

Đều chẳng thể giữ điềm nhiên sắc mặt

Trước uy vũ tinh thần kia phải mất,

Phải hoang mang lòng ấy trước nguy cơ

Ta đã, vừa đây, trong lúc bất ngờ

Lớn tiếng quát để dò xem ý tứ,

Quả nhiên y không còn bình tĩnh nửa,

Tay run lên, cặp mắt bỗng mờ đi,

Mặt đương tươi bỗng sám ngắt như chì

Nét kinh hãi dù chỉ trong nửa chớp

Lộ ra thôi, nhưng dấu ta sao được!

Trời đất ơi, ta biết tính sao đây?

Thanh danh ta còn đâu nửa phen này!

_Việc thế nào củng lỡ,

Đi sao đành, Kinh Kha?

Chết mà chưa trắng nợ,

Chết sao đành Kinh Kha!

Sang Tần không Cáp Nhiếp

Cùng đi và giúp ta,

Chẳng thế nào uy hiếp

Được Doanh Chính đâu mà!

Nước đến chân, đợi chờ không được nửa

Mà đi thì chết uổng việc không thành

Còn nói chi đền ơn tri ngộ

Còn nói chi ngàn thuở lưu danh!

(Im lặng một lúc lâu)

Hay là… ba mươi sáu chước, thôi đành!

Túc Vệ (ra)

Bẩm tướng quân, ngoài kia Phàn nguyên suý

Xin vào hầu

Kinh Kha (ngạc nhiên)

Phàn Ô Kỳ? chẳng lẽ

Phàn Ô Kỳ đại tướng của Tần vương

Đã gần đây treo ấn bỏ Hàm Dương

Sang Yên quốc đầu hàng?

Túc Vệ

Vâng chính phải!

Chính hàng tướng Ô Kỳ đang đứng đợi

Xin vào hầu khẩn cấp

Kinh Kha

Lạ lùng chưa!

Ta chẳng cùng y giáp mặt bao giờ

Mà nay giữa đêm khuya còn…Thôi được!

Cho y vào

Túc Vệ

Dạ xin tuân (vào)

Kinh Kha (một mình)

Ngày trước

Ta từng nghe bẩy nước lừng danh

Phàn Ô Kỳ nguyên soái của Tần Doanh

Vậy mà sao…

(Phàn ô Kỳ bước ra, cúi đầu thi lễ trước Kinh Kha)

Phàn Ô Kỳ

…Kẻ hàng thần có tội

Xin cúi chào tướng quân

Kinh Kha

Chết nỗi!

Kinh Kha này đâu dám thế_Quân bay!

Túc Vệ (ra)

Dạ

Kinh Kha

Tiến trà mau!_Túc hạ tới đây

Giữa đêm khuya, hẳn có điều chỉ giáo

Xin an toạ, chúng ta cùng đàm đạo

Phàn Ô Kỳ

Trôm nghe biết tướng quân

Vì Yên sắp sang Tần

Kẽ hàng tốt Phàn mỗ

Bấy lâu từng ngưỡng mộ

Nên chẳng nề đường đột tới đây

Cùng tướng quân hơn thiệt tỏ bày

Kinh Kha

Xin túc hạ cứ cho nghe

Phàn Ô Kỳ

Phàn mỗ,

Trước đây ở Hàm Dương thờ bạo chúa

Còn lạ chi tính nết của Tần Doanh

Y chẳng tin ai trung trực với mình

Ngờ vực đến cả những người thân cận

Lúc lâm triều củng như khi xuát trận

Thường đeo gươm và mặc giáp hẳn hoi

Trên ngai cao chót vót một mình ngồi

Dưới chín bệ sắp hai hàng văn võ

Một tấc sắt trong người không được có

Dẫu là hiển tước công thần

Dẫu là quốc thích hoàng thân!

Cấm tuyệt đối không một ai được phép

Bước lên thềm cả những khi cần kíp,

Chỉ trừ ra có lệnh của y vời…

Đó, tướng quân người thử xét mà coi

Một sứ giả tới gần y sao được!

Kinh Kha

Kha biết lắm!_Đã sẵn bày mưu lược…

Phàn Ô Kỳ

Xứ Đốc Cương, dù muôn dặm phì nhiêu

Dù hoa thêu gấm dệt tới bao nhiêu

Củng chẳng thể khiến cho Tần bạo chúa

Đủ ham mê đến không ngờ vực nửa,

Và thềm cao cho phép tướng quân lên

Để tướng quân…

Kinh Kha

Kha mỗ vốn tài hèn

Lại nông nổi chưa hay trù tính kỹ

Được túc hạ dạy cho tường nguyên uỷ

Thực là như vừa tỉnh giấc chiêm bao

Nhưng giờ đây Kha biết nghĩ mưu nào?

Xin túc hạ vì Kha…

Phàn Ô Kỳ

Kinh hiệp sĩ

Chuyến này đây muốn danh truyền vạn kỷ

Muốn cứu yên, trừ bạo, muốn thành công,

Chẳng có đầu Phàn mỗ quyết không xong!

Kinh Kha

Đầu túc hạ? Trời ơi!

Phàn Ô Kỳ

…Tần bạo chúa

Cơn sấm sét vẫn không nguôi thịnh nộ

Kể từ khi mạt tướng bỏ Hàm Dương

Huống nghe tin mạt tướng đã quy hàng

Yên thái tử. Lòng y như lửa cháy

Lại quạt thêm và tưới dầu thêm vậy!

Nên chuyến này, y tận khởi hung binh

Để chiếm đất đai, việc ấy đã đành

Nhưng củng để nổi căm hờn được thoả

Phạt Yên sau, bắt Ô Kỳ trước đã!

Kinh Kha

Vậy ra Tần Doanh Chính…

Phàn Ô Kỳ

Với Phàn tôi

Có mối thù không thể đội chung trời…

Nay chém đầu, Phàn mỗ

Đem dâng Tần bạo chúa

Lòng kiêu căng đã thoả, giận đã nguôi,

Yên sứ được lên thềm dâng lễ vật

Y chỉ muốn đầu Ô Kỳ trước nhất

Đó mà thôi!_Chứ đồ bản chi chi

Củng chẳng làm siêu được tấm lòng y…

Chút mạng hèn chiều nay đây Phàn mỗ

Xin tự nộp, để cho thành đại sự!

Kinh Kha

Sáng suốt thay! Túc hạ thật mưu thần!

Nhưng trời ơi!...

Phàn Ô Kỳ (nghiêm giọng)

Hỡi kẻ sắp sang Tần!

Phải hiểu rõ lòng ta cho xứng đáng

Chiều nay đây ta dâng ngươi tính mạng

Có phải đâu là ta đã vì ngươi

Vì Kinh Kha lưu tiếng tốt muôn đời

Củng chẳng phải ta căm hờn bạo chúa

Mượn tay ngươi để thù riêng được thoả

Củng chẳng vì ta muốn báo ơn sâu

Của Yên triều Thái Tử bấy nhiêu lâu

Đã biệt đãi một hàng thần phiêu đãng

Không, không phải! ta dâng ngươi tính mạng

Không vì ngươi mà củng chẳng vì mình,

Củng chẳng vì Yên quốc! Ta hy sinh

Chiều nay đây, chỉ vì thiên hạ đó

Vì thiên hạ, đầu này ta cắt bỏ.

Ôi chỉ vì thiên hạ!

Phàn Ô Kỳ

Nghĩ mà xem!

Bức tử cha, đầy mẹ, giết anh em,

Tần Doanh Chính thật vô cùng bạo ngược!

Còn có thể gọi là người sao được

Huống hồ chi một bậc đế vương

Phải tự mình treo đức sáng để mười phương

Cùng ngưỡng vọng. Một mai đây thiên hạ

Nếu vô phúc lọt vào tay bạo chúa

Thì ôi thôi, còn chi nữa nhân luân!

Vương đạo tàn đi, thiên tính phai dần

Người lúc ấy chỉ còn là thú dữ,

Và hiểm độc có phần hơn nửa chứ!

Lại còn đây một tội ác tầy trời

Không thể nào dung được biết chăng ngươi?

Tội đốt sách thánh hiền, chôn kẻ sĩ

Ôi một phút tiêu tan trong lửa quỷ

Biết bao nhiêu tâm huyết của tiền nhân!

Bao nhiêu người vô tội đã chôn thân

Dưới huyệt thẩm củng chỉ vì có học,

Có đạo lý, có tài năng kiến thức,

Không chịu làm nô lệ Doanh Tần…

Kinh Kha

Độc địa thay là chính sách ngu dân!

Phàn Ô Kỳ

Trời đất hỡi! một mai đây thiên hạ

Nếu vô phúc lọt vào tay bạo chúa

Thì, ôi thôi! văn hoá mấy ngàn năm

Hỏi còn đâu? Trong dằng dặc tối tăm,

Loài người sẽ chỉ ngang hàng chó ngựa

Kinh Kha

Và hèn đớn u mê hơn thế nửa!

Phàn Ô Kỳ

Tướng quân ơi, người có hiểu, phút giờ đây,

Oán Tần Doanh, thiên hạ muốn phanh thây

Và xé xác moi gan cho hả giận?...

Ngùn ngụt Hàm Dương niềm uất hận

Kinh hoàng sáu nước hoạ tiêu vong

Chuyến đi này, cả thiên hạ chờ mong;

Chút mạng nhỏ lẽ đâu còn tiến nửa.

(Đứng phắt lên và lớn tiếng quát:)

Đầu ta đây, ngươi hãy vì thiên hạ!

Kinh Kha

Phàn Nguyên Nhung vì thiên hạ đã hy sinh,

Lẽ nào Kha vì thiên hạ chẳng quên mình!

Phàn Ô Kỳ

Lời nói thực muôn vàn tri kỷ…

Mong tướng quân tới Hàm Dươg chí ý

Kinh Kha (nói một mình)

Ta ngại gì hai chữ Thời Cơ!

Ta cần chi thành bại nước cờ!

Dù bạo chúa được thiên thời địa lợi,

Dù Cáp Nhiếp chẳng cùng ta rong ruổi,

Ta củng đi hỏi tội đứa hung tàn,

Khối bất bình ta quyết đập cho tan

Chẳng những vì tiếng thơm muôn thuở

Chẳng những vì tri ngộ ơn sâu

Ta đi đây chính vì thiên hạ

Nỗi hờn căm rửa sạch làu làu

Phàn Ô Kỳ (ngâm dài)

Hàm Dương một ruổi vó câu

Lòng thiên hạ gửi trên đầu mủi gươm…

_Tráng sĩ ơi, giờ đã gấp lên đường

Kinh Kha

Giờ đã gấp…Hãy yên lòng, túc hạ!

Kinh Kha tôi chẳng quên lời vàng đá.

Sẽ gặp nhau mai mốt dưới tuyền đài

Quyết nhìn nhau chẳng thẹn chí làm trai

Đã cùng biết hy sinh cho thiên hạ.

(Phàn Ô Kỳ quỳ xuống đợi chết.Kinh Kha nói tiếp:)

Ồ!...khoảnh khắc lòng ta vừa giác ngộ.

(trông về phía xa xa, như để nói với Cao Tiệm Ly:)

Cao Tiệm Ly, ngươi lầm đó ngươi ơi!

Lòng muôn dân ấy mới thực lòng trời.

Thiên mệnh chỉ là dân ý,

Dân đã muốn trời nào ngăn được nhỉ?

Giờ đây ý muốn của toàn dân

Là huỷ ngay chính sách Cường Tần

Bắt kẻ ác phải đền ngay tội ác…

Dẫu chỉ có một mình ta gánh vác

Công việc nặng nề kia,

Tới Hàm Dương ta củng liều một thác

Không lưỡng lự e dè

Cùng với thanh gươm sắc

Ta mang cả tấm lòng thiên hạ ra đi

Rồi mai, dân bẩy nước

Cùng dang tay cất bước

Đón hào quang một thế hệ thanh bình…

(Rút gươm cúi đầu nói lớn tiếng với Phàn Ô Kỳ:)

Và giờ đây người thứ nhất hy sinh

Cho thiên hạ, chính là ngươi, Phàn Nguyên Suý

(ngâm dài:)

Gươm thiêng này sẽ

Đượm máu anh hào

Để từ nay hùng khí át trăng sao!

(Kinh Kha giơ cao thanh gươm để chém xuống cổ Phàn Ô Kỳ, giữa lúc ấy thì màn hạ nhanh)

MÀN

hết hồi thứ ba