Chương 6 Kỷ nguyên Khủng hoảng, năm thứ 20, hạm đội Tam Thể cách Hệ Mặt trời 4,15 năm ánh sáng
Rey Díaz và Hines đồng thời được đánh thức khỏi giấc ngủ đông, họ được thông báo, công nghệ mà họ chờ đợi nay đã xuất hiện.
“Sớm vậy à?” Khi biết được mới chỉ có tám năm trôi qua, cả hai người đều cảm thán thốt lên như thế.
Kế đó, họ được cho hay, do lượng đầu tư dồn vào lớn chưa từng có, mấy năm nay công nghệ quả thực tiến bộ một cách thần tốc, nhưng đây cũng chẳng phải là dấu hiệu lạc quan gì cả. Loài người chẳng qua chỉ đang bứt phá chạy nước rút nốt khoảng cách cuối cùng trước khi chạm vạch chướng ngại vật do Hạt trí tuệ bày ra mà thôi. Thứ tiến bộ chỉ là công nghệ, còn ngành vật lý tiên phong thì vẫn đình đốn giậm chân tại chỗ như một vũng nước tù, vốn lý thuyết đang dần dần tiêu hao hết, tiến bộ về công nghệ của loài người sẽ bắt đầu giảm tốc, cho đến khi hoàn toàn dừng lại hẳn. Có điều, hiện nay người ta vẫn chưa rõ bao giờ thì những bước tiến về mặt công nghệ này sẽ kết thúc.
Hines lê bước chân vẫn còn cứng đờ sau giấc ngủ đông đi vào một tòa kiến trúc bên ngoài trông như một sân vận động. Bên trong tòa nhà bị bao trùm trong một màn sương trắng mờ mịt, Hines có cảm giác nơi này rất khô ráo, không biết đây là sương mù kiểu gì. Một thứ ánh sáng dìu dịu như ánh trăng chiếu rọi lên màn sương. Sương mù tích tụ trên cao, trông có vẻ rất dày, không thấy được mái vòm của tòa kiến trúc, nhưng trong khoảng cao ngang người hoặc hơn một chút thì khá mỏng. Qua màn sương, ông ta trông thấy một bóng người nhỏ nhắn, và ngay lập tức nhận ra đó là Yamasuki Keiko. Ông chạy về phía bà, như thể đuổi theo một ảo ảnh trong sương mù, nhưng rồi cuối cùng, hai người cũng ôm chầm lấy nhau.
“Xin lỗi, tình yêu của em, em đã già thêm tám tuổi rồi.” Yamasuki Keiko nói.
“Kể cả vậy, em vẫn trẻ hơn anh một tuổi.” Hines nói, ngắm nghía vợ mình, thời gian dường như không để lại nhiều vết dấu trên người bà. Trong ánh sáng trăng dịu dàng như nước, giữa màn sương mù mỏng mảnh, trông bà toát lên vẻ yếu đuối, nhợt nhạt. Bà, cùng màn sương này, ánh trăng này, khiến Hines thấy như trở lại cái đêm bên bụi trúc ở khu vườn Nhật Bản kia, “Chẳng phải chúng ta đã nói là hai năm sau em cũng ngủ đông à, sao lại đợi đến tận bây giờ?”
“Vốn dĩ, em chỉ định chuẩn bị một chút cho công việc của chúng ta sau khi ngủ đông tỉnh dậy thôi, nhưng việc nhiều quá, vậy là cứ làm mãi đến tận bây giờ.” Yamasuki Keiko vừa nói vừa nhẹ nhàng gạt lọn tóc vương trước trán.
“Khó khăn lắm à?”
“Thực sự rất khó khăn, sau khi anh ngủ đông không lâu, liền có sáu dự án nghiên cứu quy mô về siêu máy tính thế hệ mới đồng thời khởi động. Ba trong số đó là loại kiến trúc truyền thống, một dự án là loại không theo kiến trúc von Neumann, hai dự án còn lại, một là máy tính lượng tử, một là máy tính sinh học phân tử. Nhưng hai năm sau, các nhà khoa học đứng đầu cả sáu dự án này đều nói với em, họ hoàn toàn không thể thực hiện được khả năng tính toán mà chúng ta cần đến. Dự án nghiên cứu máy tính lượng tử là dự án đầu tiên nửa đường đứt gánh, lý thuyết vật lý hiện có đã không thể nào hỗ trợ được gì nữa, nghiên cứu đâm vào ngõ cụt mà Hạt trí tuệ bày sẵn. Liền sau đó, dự án nghiên cứu máy tính sinh học phân tử cũng bị hủy, họ nói đây chỉ là ảo tưởng. Dự án bị đình chỉ sau cùng là dự án máy tính không theo kiến trúc von Neumann, loại kiến trúc này thực ra chính là mô phỏng lại bộ não của con người, bọn họ nói, trứng còn chưa thành thì không thể nào có gà được. Rốt cuộc, chỉ có ba dự án nghiên cứu máy tính theo kiến trúc truyền thống là còn đang hoạt động, nhưng suốt một thời gian dài vẫn không hề cổ tiến triển gì đáng kể cả.”
“Vậy sao… lẽ ra anh phải luôn ở bên em mới đúng.”
“Chẳng có tác dụng gì đâu anh, làm thế anh chỉ lãng phí thêm tám năm mà thôi. Sau đấy, có một khoảng thời gian, bọn em đã thực sự hoàn toàn rơi vào tuyệt vọng, bèn nghĩ ra một ý tưởng điên rồ, dùng một phương thức gần như là man rợ để mô phỏng lại bộ não con người.”
“Em làm thế nào?”
“Chuyển sang mô phỏng bằng phần cứng thay vì phần mềm, mỗi neuron được mô phỏng bằng một bộ vi xử lý, tất cả các vi xử lý này kết nối với nhau, đồng thời có thể thay đổi mô thức kết nối ở trạng thái động.”
Hines ngẫm nghĩ trong vài giây mới hiểu được ý của Yamasuki Keiko: “Em muốn nói là, chế tạo một trăm tỷ bộ vi xử lý hả?”
Keiko gật đầu.
“Con số này… Chắc phải tương đương với tổng số bộ vi xử lý mà loài người đã chế tạo trong lịch sử trước giờ?”
“Em chưa thống kê, nhưng chắc là nhiều hơn đấy.”
“Kể cả khi bọn em có được ngần ấy con chip, vậy thì phải mất bao lâu mới kết nối được tất cả với nhau?”
Yamasuki Keiko nở một nụ cười mệt mỏi: “Em biết là không được, nhưng đó là ý tưởng nảy ra trong lúc tuyệt vọng mà. Nhưng lúc ấy, đúng là em định làm thế thật đó. Khi ấy, em nghĩ làm được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.” Bà chỉ ra xung quanh, “Anh nhìn mà xem, đây là một trong ba mươi xưởng lắp ráp não bộ mô phỏng trong kế hoạch của bọn em, có điều, cũng chỉ xây dựng được một cái này thôi.”
“Thực sự anh nên ở bên em, Keiko ạ.” Hines kích động lặp lại câu nói đó lần nữa.
“Cũng may, siêu máy tính mà chúng ta cần rốt cuộc vẫn xuất hiện, tính năng của nó mạnh gấp mười nghìn lần máy tính mạnh nhất vào thời điểm anh bắt đầu ngủ đông.”
“Kiến trúc truyền thống à?”
“Kiến trúc truyền thống, giới khoa học máy tính đều rất kinh ngạc vì quả chanh Định luật Moore vẫn có thể vắt được thêm nhiều nước đến vậy… nhưng lần này, anh yêu, lần này, chúng ta thật sự đã đi đến điểm cuối rồi.”
Đây là một siêu máy tính xưa nay chưa từng có, nếu như loài người thất bại trong cuộc chiến này, thì cũng không có máy tính nào vượt qua được nó nữa. Hines thầm nhủ, nhưng không nói ra ý nghĩ của mình.
“Với siêu máy tính này, nghiên cứu chế tạo máy quay giải tích cũng trở nên dễ hơn phần nào… anh yêu, anh có biết một trăm tỷ trông như thế nào không?” Yamasuki Keiko đột nhiên hỏi, thấy chồng lắc đầu, bà mỉm cười giơ hai cánh tay lên chỉ khắp bốn phía xung quanh, “Anh nhìn đi, đây chính là một trăm tỷ.”
“Gì hả?” Hines hoang mang nhìn màn sương trắng xung quanh.
“Chúng ta đang ở trong hình ảnh hiển thị toàn ký của siêu máy tính.” Keiko nói, một tay đưa lên xoay xoay món đồ nhỏ đeo trước ngực, Hines thấy trên đó có cái vòng lăn, có lẽ đây là một thứ tương tự như con chuột máy tính.
Cùng lúc này, Hines cảm thấy màn sương trắng đang bao bọc bọn họ bắt đầu thay đổi, màn sương trở nên dày hơn, rõ ràng là đã phóng to lên ở phần nào đó. Bấy giờ, ông ta mới phát hiện màn sương này thực ra là do vô số những hạt phát sáng tổ hợp lại mà thành, ánh sáng dìu dịu như ánh trăng kia là do bản thân những hạt nhỏ ấy phát ra chứ không phải nguồn sáng từ bên ngoài tán xạ vào. Quá trình phóng to vẫn tiếp diễn, những hạt nhỏ trở thành những ngôi sao lấp lánh. Thứ mà Hines đang trông thấy, không phải bầu trời sao trên Trái đất, ông ta cảm tưởng như thể đang ở trung tâm của Ngân Hà vậy, sao giăng chi chít, gần như không hề để lại một khoảng trống trên bầu trời đêm.
“Mỗi ngôi sao là một neuron.” Yamasuki Keiko nói, biển sao gồm một trăm tỷ ngôi sao phủ lên người họ một lớp viền bàng bạc.
Hình ảnh toàn ký tiếp tục phóng lớn hơn nữa, Hines trông thấy mỗi ngôi sao đều tỏa ra xung quanh những xúc tu mảnh, vô số xúc tu này tạo thành một mạng lưới liên kết chằng chịt giữa các ngôi sao. Hình ảnh bầu trời sao mà Hines vừa trông thấy đã biến mất, ông ta đang đứng giữa một kết cấu mạng mở rộng ra vô tận.
Hình ảnh tiếp tục được phóng lớn, Hines nhìn thấy cấu trúc gồm các tế bào não và các khớp neuron mà ông ta từ lâu đã quen quan sát trên kính hiển vi điện tử.
Keiko ấn chuột, trong chớp mắt, hình ảnh toàn ký đã trở lại trạng thái sương mù trắng: “Đây là hình ảnh toàn ký cấu trúc bộ não được chụp lại bằng máy quay giải tích, quét đồng thời ba triệu mặt cắt ở trạng thái động. Tất nhiên, hình ảnh mà chúng ta đang xem đã qua xử lý, để tiện quan sát, em đã cho phóng đại khoảng cách giữa các neuron lên bốn đến năm bậc độ lớn, thoạt nhìn giống như chưng bộ não tới khi hóa khí vậy. Có điều, cấu trúc topo của liên kết giữa chúng vẫn được giữ nguyên. Giờ hãy xem nó ở trạng thái động…”
Màn sương bắt đầu nhiễu loạn, những đốm sáng rực rỡ xuất hiện trong sương mù, như thể người ta rải đều thuốc súng lên một đống lửa. Yamasuki Keiko chuyển hình ảnh sang chế độ phóng to, Hines liền thấy từng đợt sóng sao cuộn trào mãnh liệt trong cái vũ trụ não người ấy, những cơn nhiễu động của biển sao xuất hiện ở những vị trí khác nhau, với các hình hài khác nhau, có cái như dòng sông đang chảy, có cái như lốc xoáy cuồn cuộn, lại có cái như cơn nước thủy triều quét đi hết thảy. Tất cả các nhiễu động đều biến đổi vô số lần chỉ trong chớp mắt, trong cảnh hỗn độn mênh mông ấy, thi thoảng lại xuất hiện những hình ảnh có trật tự rất đẹp. Khi hình ảnh phóng lớn đến mức hiện ra mạng lưới, Hines trông thấy vô số tín hiệu thần kinh đang truyền đi qua những xúc tu mảnh mai, giống như những hạt trân châu đang chảy trong một mạng lưới ống dẫn chằng chịt…
“Đây là bộ não của ai?” Hines hỏi trong sự kinh ngạc.
“Của em.” Yamasuki Keiko đắm đuối nhìn Hines, “Lúc quét hình ảnh tư duy này, em đang nhớ đến anh.”
Chú ý: khi đèn tín hiệu chuyển xanh, màn hình sẽ hiện ra nhóm mệnh đề trắc nghiệm thứ sáu. Ấn nút phải nếu đúng, ấn nút trái nếu sai.
Mệnh đề số 1: Than màu đen.
Mệnh để số 2: 1+1=2.
Mệnh để số 3: Nhiệt độ không khí mùa đông thấp hơn mùa hè.
Mệnh đề số M: Đàn ông nói chung thấp hơn phụ nữ.
Mệnh đề số 5: Khoảng cách ngắn nhất giữa hai điểm là đuừng thẳng.
Mệnh đề số 6: Mặt trăng sáng hơn Mặt trời.
…
Các thông tin như trên lần lượt hiển thị trên màn hình nhỏ trước mặt người thí nghiệm, thời gian hiển thị mỗi mệnh đề là bốn giây, người thí nghiệm sẽ tự đưa ra phán đoán và ấn nút tương ứng ở bên trái hay bên phải. Đầu anh ta nằm trong một cái lồng kim loại, máy quay giải tích chụp lại hình ảnh toàn ký của bộ não, dữ liệu này sau khi được máy tính xử lý sẽ trở thành mô hình mạng lưới neuron ở trạng thái động có thể phân tích được.
Đây là giai đoạn đầu trong dự án nghiên cứu về tư duy của Hines, người thí nghiệm chỉ suy nghĩ thực hiện những phán đoán dạng đơn giản nhất, các mệnh đề kiểm tra đều thuộc loại ngắn gọn, đồng thời có đáp án rõ ràng. Khi tư duy đơn giản như vậy, cơ chế vận hành của mạng lưới neuron não bộ tương đối dễ nhận biết, vì thế, có thể coi đây như bước khởi đầu để đi sâu nghiên cứu về bản chất của tư duy con người.
Nhóm nghiên cứu do Hines và Yamasuki Keiko đứng đầu đã đạt được một số bước tiến nhất định, họ phát hiện ra, tư duy phán đoán không nảy sinh từ một vị trí đặc biệt, xác định nào đó trên mạng lưới neuron của não bộ, mà có mô thức truyền dẫn xung thần kinh đặc thù, với sự hỗ trợ của những máy tính siêu mạnh, họ có thể tìm kiếm và định vị mô thức này trên mạng lưới neuron rộng lớn. Phương pháp này rất giống phương pháp định vị sao mà nhà thiên văn Ringier cung cấp cho La Tập: tìm kiếm một sơ đồ vị trí nhất định giữa biển sao. Nhưng trong “vũ trụ não bộ”, sơ đồ này ở trạng thái luôn biến động, chỉ có thể nhận biết qua đặc trưng toán học của nó, giống như tìm kiếm một xoáy nước nhỏ bé giữa đại dương mênh mông vậy, lượng phép tính phải thực hiện so với định vị ngôi sao còn lớn hơn mấy bậc độ lớn, cũng chỉ có loại siêu máy tính mới nhất này mới làm được.
Vợ chồng Hines chậm rãi bước đi giữa ảnh chụp toàn ký của não bộ, mỗi khi nhận ra một điểm tư duy phán đoán trong não bộ của người thí nghiệm, máy tính sẽ dùng ánh sáng đỏ nhấp nháy đánh dấu trên vị trí tương ứng của bản đồ. Kỳ thực, phương pháp hiển thị này chỉ để cung cấp một hình ảnh trực quan thú vị mà thôi, hoàn toàn không cần thiết trong nghiên cứu cụ thể. Điều quan trọng nhất là phân tích cấu trúc truyền dẫn xung thần kinh bên trong điểm tư duy, chính đó là nơi cất giấu bí mật mang tính bản chất nhất của tư duy.
Lúc này, giám đốc y tế của dự án hấp tấp chạy đến, nói người thí nghiệm số 104 xảy ra vấn đề.
Khi máy quay giải tích vừa được chế tạo thành công, việc quét đồng thời một lượng mặt cắt khổng lồ sinh ra bức xạ rất mạnh, sẽ gây ra tổn thương trí mạng đối với bất cứ vật thể sống nào đem chụp. Tuy vậy, sau nhiều lần cải tiến, bức xạ sản sinh trong quá trình chụp đã được hạ xuống trong phạm vi ngưỡng an toàn cho phép. Rất nhiều thí nghiệm đã chứng minh, chỉ cần không vượt quá thời gian chụp quy định, máy quay giải tích sẽ không gây ra bất cứ tổn thương nào đối với não bộ.
“Hình như cậu ta mắc phải chứng sợ nước.” Trong lúc vội vã chạy trở về trung tâm điều trị, tay giám đốc y tế nói.
Hines và Yamasuki Keiko đều kinh ngạc dừng bước. Hines trợn tròn mắt lên nhìn giám đốc y tế, hỏi: “Theo hiểu biết của tôi, chứng sợ nước chính là triệu chứng của bệnh dại mà!”
Giám đốc y tế giơ một tay lên, gắng sức sắp xếp lại mạch suy nghĩ trong đầu mình: “À, xin lỗi, tôi đã nói không chính xác, về mặt sinh lý, cậu ta không có vấn đề gì cả, não bộ và các cơ quan khác của cậu ta không bị tổn thương, nhưng quả thực lại sợ nước như người mắc bệnh dại vậy. Cậu ta từ chối uống nước, thậm chí cả thức ăn có nước cũng không dám ăn. Đây trăm phần trăm là ảnh hưởng về mặt tinh thần, cậu ta cho rằng nước là chất độc.”
“Ảo tưởng bị hại à?” Yamasuki Keiko hỏi.
Giám đốc y tế xua tay: “Không, không, cậu ta không cho rằng có người bỏ thuốc độc vào trong nước, cậu ta cho rằng bản thân nước đã độc.”
VỢ chồng Hines lại dừng bước, tay giám đốc y tế bất lực lắc đầu: “Nhưng ở các phương diện khác, tinh thần cậu ta lại hết sức bình thường… tôi không thể nói rõ được, hai người tự mình đến mà xem đi.”
Người thí nghiệm số 104 là một sinh viên đại học tình nguyện tham gia dự án. Cậu ta tham gia thí nghiệm chỉ để kiếm chút tiền tiêu vặt. Trước khi vào phòng bệnh, giám đốc y tế nói với vợ chồng Hines: “Đã hai ngày nay cậu ta không uống giọt nước nào rồi, nếu tiếp tục thế này sẽ xảy ra tình trạng mất nước nghiêm trọng, sau đây đành phải cưỡng ép tiếp nước cho cậu ta vậy.” Ông ta chỉ vào chiếc lò vi sóng gia dụng kê cạnh cửa trong phòng: “Hai người nhìn xem, cậu ta đòi cho bánh mì hoặc các thực phẩm khác vào trong đó, quay đến khi hoàn toàn khô kiệt rồi mới chịu ăn đấy.”
Lúc hai vợ chồng Hines vào phòng bệnh, người thí nghiệm số 104 nhìn họ với ánh mắt hoảng sợ, môi cậu ta khô khốc, đầu tóc rối bù, nhưng mọi thứ khác thoạt nhìn đều hết sức bình thường. Cậu ta kéo tay áo Hines, cất giọng khàn khàn nói: “Tiên sĩ Hines, họ muốn giết tôi, tôi thật sự không hiểu tại sao nữa.” Cậu ta giơ một ngón tay chỉ vào cốc nước để ở tủ đầu giường, “Họ bắt tôi uống nước.”
Hines đưa mắt nhìn cốc nước sạch đó, khẳng định người thí nghiệm này không bị bệnh dại, bởi lẽ chứng sợ nước thực sự sẽ khiến người ta trông thấy nước liền co giật vì kinh hoảng, ngay cả tiếng nước chảy cũng khiến họ phát điên lên, thậm chí, nghe người khác nhắc đến nước cũng sẽ có phản ứng sợ hãi mãnh liệt.
“Nhìn ánh mắt và ngữ điệu, tinh thần cậu ta hẳn là đang ở trạng thái bình thường.” Yamasuki Keiko nói với Hines bằng tiếng Nhật, bà còn có bằng tâm lý học.
“Cậu thực sự cho rằng nước là chất độc à?” Hines hỏi.
“Việc này thì có gì phải nghi ngờ nữa đâu? Giống như Mặt trời thì sáng và trong không khí có ô xy vậy thôi, các người không đến nỗi phủ nhận cả cái thường thức này đấy chứ.”
Hines vỗ vai cậu ta, nói: “Anh bạn trẻ à, sự sống sinh ra trong nước, đồng thời cũng không thể rời khỏi nước hoàn toàn được, bảy mươi phần trăm cơ thể hiện tại của cậu là nước đấy.”
Ánh mắt người thí nghiệm số 104 tối sầm lại, cậu ta ôm trán, ủ rũ ngồi trên giường bệnh: “Đúng thế, vấn đề này đang giày vò tôi, đây đúng là chuyện khó tin nhất trong vũ trụ này rồi.”
“Tôi muốn xem hồ sơ thí nghiệm của số 104.” Ra khỏi phòng bệnh, Hines nói với giám đốc y tế. Họ tới văn phòng giám đốc, Keiko lên tiếng: “Xem các mệnh đề trắc nghiệm trước đi.”
Các mệnh đề lần lượt hiện ra trên màn hình máy tính:
Mệnh đề số 1: Mèo có ba chân.
Mệnh đề số 2: Đá không có sự sống.
Mệnh đề số 3: Mặt trời hình tam giác.
Mệnh đề số M: Cùng một thể tích, sắt nặng hơn bông.
Mệnh đề số 5: Nước là chất độc.
…
“Dừng lại!” Hines chỉ vào mệnh đề số 5, nói.
“Cậu ta trả lời là sai.” Giám đốc y tế nói.
“Cho tôi xem tất cả các thao tác và tham số sau khi nhận được câu trả lời cho mệnh đề số 5.”
Ghi chép cho thấy, sau khi nhận được cầu trả lời cho mệnh đề số 5, máy quay giải tích đã tiến hành quét tăng cường tại điểm tư duy phán đoán trong mạng neuron của đối tượng thí nghiệm. Mục đích là nhằm nâng cao độ chính xác của ảnh quét khu vực này, vì thế, họ đã tăng cường độ bức xạ quét và cường độ điện từ trường trong một phạm vi nhỏ. Hines và Yamasuki Keiko cẩn thận xem xét một loạt tham số đã được ghi lại trên màn hình.
“Việc quét tăng cường này đã làm với người thí nghiệm khác và mệnh đề khác chưa?” Hines hỏi.
Giám đốc y tế nói: “Vì hiệu quả quét tăng cường không được tốt, vả lại, chúng ta cũng không yên tâm về việc bức xạ cục bộ vượt quá mức độ cho phép nên chỉ thực hiện có bốn lần rồi thôi, ba lần trước…” Sau khi kiểm tra lại trên máy tính, ông ta nói, “đều là những mệnh đề đúng vô hại.”
“Cần phải làm lại thí nghiệm với mệnh đề số 5 đó một lần nữa, dùng các tham số quét giống như vậy.” Yamasuki Keiko nói.
“Nhưng… để ai làm bây giờ?” Giám đốc y tế hỏi.
“Tôi.” Hines nói.
Nước là chất độc.
Trên nền trắng, mệnh đề số 5 hiện ra với dòng chữ màu đen. Hines ấn nút “sai” bên tay trái, ngoại trừ cảm giác hơi nóng do quét não mật độ dày ra, ông ta không thấy gì khác.
Hines bước ra khỏi phòng máy quay giải tích, đi tới bên cạnh một chiếc bàn trong ánh mắt chăm chú của Yamasuki Keiko và những người khác. Trên bàn để một cốc nước sạch, Hines cầm cốc lên, chầm chậm đưa lên miệng nhấp một ngụm nhỏ. Động tác của ông ta rất thong thả, vẻ mặt bình tĩnh. Mọi người thở phào, nhưng tiếp đó, họ mãi vẫn không thấy Hines nuốt nước qua cổ họng, mà chỉ thấy cơ mặt ông ta đầu tiên cứng đờ lại, rồi bắt đầu co giật nhè nhẹ, trong mắt ông ta dần dần lộ ra vẻ kinh hoảng giống hệt như người thí nghiệm số 104, cơ hồ tinh thần đang phải vật lộn đấu tranh với một sức mạnh vô hình khổng lồ nào đó vậy. Cuối cùng, ông ta phun toẹt toàn bộ ngụm nước ngậm trong miệng ra, đồng thời ngồi thụp xuống bắt đầu nôn mửa, song lại không thể nôn ra được gì, sắc mặt chuyển sang màu tím tái. Yamasuki Keiko vội ôm lấy chồng, tay vỗ nhẹ lên lưng ông ta. Hines vừa thở được vài hơi, lập tức chìa một tay ra: “Mang cho tôi giấy ăn hay gì đó lại đây.” Khi lấy được giấy ăn, ông ta liền cẩn thận lau sạch mấy giọt nước bắn lên giày da của mình.
“Anh yêu, anh thực sự tin rằng nước là chất độc à?” Yamasuki Keiko ngân ngấn lệ hỏi, trước khi thực hiện thí nghiệm, bà đã nhiều lần yêu cầu đổi mệnh đề, thay bằng một mệnh đề sai vô hại nào đó, nhưng Hines đều cương quyết không đồng ý.
Hines chầm chậm gật đầu: “Anh nghĩ thế,” ông ta ngẩng đầu lên nhìn mọi người, ánh mắt toát lên vẻ bất lực và hoang mang: “Tôi nghĩ là tôi nghĩ như thế.”
“Em lặp lại lời của anh nhé,” Yamasuki Keiko nắm vai chồng nói, “sự sống sinh ra trong nước, đồng thời cũng không thể rời khỏi nước hoàn toàn được, bảy mươi phần trăm cơ thể hiện tại của anh là nước đấy!”
Hines cúi đầu nhìn vết nước phun ra dưới sàn nhà, gật đầu, kế đó lại lắc lắc đầu: “Đúng thế, em yêu, vấn đề này đang giày vò anh, đây đúng là chuyện khó tin nhất trong vũ trụ này rồi.”
Ba năm sau khi công nghệ phản ứng nhiệt hạch có điều khiển có được bước đột phá, trên bầu trời đêm của Trái đất lần lượt xuất hiện mấy đốm sao bất thường, lần nhiều nhất, ở một bán cầu có thể cùng lúc trông thấy năm đốm sao như vậy đang thay đổi độ sáng với tốc độ chóng mặt, lúc sáng nhất thì sáng hơn cả Sao Kim, còn thường xuyên nhấp nháy. Đôi lúc, một trong số các đốm sao này sẽ đột nhiên bùng nổ, tức thì sáng lóe lên rồi phụt tắt sau khoảng hai ba giây. Những đốm sao này là các lò phản ứng nhiệt hạch trên quỹ đạo đồng bộ đang trong quá trình chạy thử nghiệm.
Phương hướng phát triển cho phi thuyền vũ trụ trong tương lai cuối cùng đã được xác định là sử dụng động cơ bức xạ không môi chất công tác, phương pháp này đòi hỏi lò phản ứng công suất lớn, chỉ có thể thử nghiệm trên vũ trụ mà thôi. Những lò phản ứng nhiệt hạch phát ra ánh sáng trên độ cao ba mươi nghìn ki lô mét này được gọi là “sao hạt nhân”. Mỗi lần ngôi sao hạt nhân bùng nổ, là đánh dấu một lần thất bại nặng nề. Khác với nhận thức phổ biến của mọi người, ngôi sao hạt nhân bùng nổ không phải là lò phản ứng nhiệt hạch phát nổ, mà chỉ là vỏ ngoài của lò phản ứng bị nung chảy vì nhiệt độ cao sinh ra trong phản ứng nhiệt hạch, khiến lõi phản ứng nhiệt hạch lộ ra ngoài. Lõi nhiệt hạch giống như một Mặt trời nhỏ, loại vật liệu chịu nhiệt tốt nhất trên Trái đất gặp nó cũng sẽ tan chảy ra như sáp nến, vì vậy chỉ có thể dùng điện từ trường để cố định một chỗ, nhưng cách này cũng thường hay mất tác dụng.
Trên ban công tầng cao nhất ở Bộ tư lệnh quân chủng không gian, Thường Vĩ Tư và Hines vừa mới tận mắt chứng kiến một ngôi sao hạt nhân bùng nổ, cái bóng của họ bị thứ ánh sáng như thể đêm rằm đó hắt lên tường, chớp mắt một cái liền biến mất. Sau Tyler, Hines là Người Diện Bích thứ hai mà Thường Vĩ Tư hội kiến.
“Đã là lần thứ ba trong tháng này rồi.” Thường Vĩ Tư nói.
Hines nhìn lên bầu trời đêm đã sập tối: “Công suất của loại lò phản ứng nhiệt hạch này mới chỉ bằng một phần trăm yêu cầu của động cơ phi thuyền vũ trụ trong tương lai, vậy mà vẫn không thể nào vận hành ổn định được… dẫu cho có nghiên cứu chế tạo được ra lò phản ứng nhiệt hạch đạt yêu cầu thì công nghệ chế tạo động cơ còn khó hơn gấp bội, trong quá trình này, chắc chắn họ sẽ gặp phải chướng ngại của Hạt trí tuệ.”
“Đúng thế, Hạt trí tuệ chặn trên tất cả mọi nẻo đường.” Thường Vĩ Tư nhìn về phương xa nói, sau khi quầng sáng trên bầu trời biến mất, biển ánh đèn của thành phố dường như càng rực rỡ xán lạn hơn.
“Ánh sáng hy vọng vừa xuất hiện đã lại trở nên u ám, thế nào rồi cũng có ngày hoàn toàn lụi tắt, đúng như ngài đã nói, Hạt trí tuệ chặn trên mọi nẻo đường.”
Thường Vĩ Tư gượng cười nói: “Tiến sĩ Hines, ông đến đây không phải để nói với tôi về chủ nghĩa thất bại đấy chứ.”
“Tôi chính là muốn nói về chủ đề này, sự trở lại của chủ nghĩa thất bại lần này không giống như lần trước, cơ sở của nó là dân chúng, những người phải chịu cảnh chất lượng cuộc sống bị suy giảm mạnh mẽ nhất. Ảnh hưởng của nó đối với không gian quân càng lớn.”
Thường Vĩ Tư thu lại ánh mắt đang nhìn về xa xăm, không nói gì.
“Bởi vậy, tướng quân, tôi hiểu được chỗ khó của ngài, tôi muốn giúp đỡ các ngài.”
Thường Vĩ Tư lẳng lặng nhìn Hines trong suốt mấy giây, Hines có cảm giác ánh mắt vị tướng sâu thăm thẳm, không thể dò đoán. Ông không đáp lời Hines, mà chỉ nói: “Sự tiến hóa của bộ não con người cần hai mươi nghìn đến hai trăm nghìn năm mới có những thay đổi rõ rệt, mà nền văn minh nhân loại mới chỉ có năm nghìn năm lịch sử, bởi thế, hiện nay bộ não chúng ta vẫn là bộ não của người nguyên thủy… tiến sĩ, tôi thực sự rất thán phục lối tư duy độc đáo này của ông, có lẽ đây chính là mấu chốt của vấn đề.”
“Cảm ơn ngài, thực sự, chúng ta đều là những người man di hiện đại.”
“Nhưng, sử dụng công nghệ nâng cao năng lực tư tưởng có khả thi không?”
Câu hỏi này của Thường Vĩ Tư khiến Hines lấy làm hưng phấn: “Tướng quân, ít nhất thì so với những người khác, ngài đã không còn nguyên thủy như họ nữa rồi! Tôi để ý thấy, ngài dùng cụm từ ‘năng lực tư tưởng’ chứ không phải là ‘trí lực’, nội hàm của cái trước lớn hơn cái sau rất nhiều. Đơn cử, hiện nay muốn chiến thắng được chủ nghĩa thất bại không thể nào chỉ dựa vào trí lực được, trước chướng ngại vật mà Hạt trí tuệ bày ra, người có trí lực càng cao sẽ càng khó lòng xây dựng được niềm tin thắng lợi.”
“Vậy thì, ông hãy trả lời tôi, có thể nâng cao được hay không?”
Hines lắc đầu, “Ngài có tìm hiểu về công việc của tôi và Yamasuki Keiko trước khi nguy cơ Tam Thể xuất hiện không?”
“Tôi cũng không rõ lắm, hình như là về bản chất của tư duy, không phải ở cấp độ phân tử mà phải ở cấp độ lượng tử, theo tôi, điều này không biết có phải là…”
“Điều này có nghĩa là Hạt trí tuệ cũng đang đợi tôi ở phía trước,” Hines chỉ lên bầu trời, “giống như đang đợi bọn họ vậy. Nhưng trước mắt, tuy rằng nghiên cứu của chúng tôi vẫn còn cách mục tiêu rất xa xôi, song lại sinh ra được một sản phẩm phụ không ai ngờ tới.”
Thường Vĩ Tư khe khẽ gật đầu, thể hiện sự hứng thú dè dặt.
“Tôi không nói chi tiết về mặt kỹ thuật nữa, tóm lược lại, chúng tôi đã phát hiện ra cơ chế tư duy đưa ra phán đoán trong mạng neuron của não bộ, đồng thời có thể tác động mang tính quyết định đối với nó. Quá trình tư duy đưa ra phán đoán của con người có thể so sánh với máy tính thế này: nhập dữ liệu từ bên ngoài vào, tính toán, cuối cùng đưa ra kết quả. Hiện nay, chúng tôi đã có thể bỏ qua quá trình tính toán, trực tiếp đưa ra kết quả. Khi một thông tin nhất định được đưa vào bộ não, bằng cách tác động lên một vùng nhất định trên mạng lưới neuron, chúng tôi có thể khiến bộ nẵo không trải qua tư duy mà đưa ra phán đoán luôn, tin rằng thông tin đó là chính xác.”
“Đã thực hiện được rồi à?” Thường Vĩ Tư không lộ ra cảm xúc gì.
“Đúng thế, bắt đầu từ một phát hiện ngẫu nhiên, chúng tôi đã tiến hành đi sâu nghiên cứu, đã có thể áp dụng trong thực tế, chúng tôi gọi thiết bị này là Dấu ấn tư tưởng.”
“Nếu phán đoán hoặc có thể nói là niềm tin này không phù hợp với hiện thực khách quan thì sao?”
“Niềm tin đó rốt cuộc sẽ bị lật đổ, nhưng quá trình này khá là đau đớn và khổ sở, vì phán đoán mà dấu ấn tư tưởng sản sinh ra trong ý thức vô cùng bền vững. Tôi từng vì thế mà tin chắc mười mươi rằng nước là chất độc, phải điều trị tâm lý suốt hai tháng trời mới có thể uống nước mà không gặp trở ngại gì, quá trình đó… thực sự tôi không muốn nhớ lại nữa. Vả lại, nước là chất độc chỉ là một mệnh đề sai hết sức rõ ràng, những niềm tin khác thì không phải thế, ví dụ như Chúa có tồn tại hay không, nhân loại trong cuộc chiến tranh này có khả năng thắng lợi hay không, vân vân. Vốn dĩ, những mệnh đề này đã không có đáp án xác định rồi, nếu như hình thành một cách bình thường, chúng sẽ trải qua một quá trình lựa chọn của tư duy, rồi niềm tin dần dần nghiêng về một hướng. Thế nhưng, nếu được xây dựng bằng Dấu ấn tư tưởng, những niềm tin này sẽ vững như bàn thạch, tuyệt đối không thể nào bị lật đổ.”
“Đây đúng là một thành tựu vĩ đại.” Thường Vĩ Tư bắt đầu trở nên nghiêm túc, “Nhưng là xét trên bình diện ngành não khoa mà thôi. Còn trong hiện thực, tiến sĩ Hines ạ, ông đã chế tạo ra một món đồ phiền phức, tôi nói thật đó, món đồ phiền phức nhất trong lịch sử loài người.”
“Ông không muốn sử dụng Dấu ấn tư tưởng này để tạo ra một quân chủng không gian có niềm tin kiên định vào thắng lợi hay sao? Trong quân đội, các ông có chính ủy, chúng tôi thì có Cha tuyên úy, Dấu ấn tư tưởng chẳng qua chỉ là vận dụng công nghệ để hoàn thành công việc của bọn họ với hiệu suất cao mà thôi.”
“Công tác chính trị tư tưởng là xây dựng niềm tin bằng tư duy lý tính khoa học.”
“Nhưng niềm tin vào chiến thắng của cuộc chiến này có thể xây dựng bằng tư duy lý tính khoa học ư?”
“Tiến sĩ, nếu vậy, chúng tôi chấp nhận một quân chủng không gian thiếu niềm tin chiến thắng nhưng có tư duy tự do.”
“Ngoài niềm tin này ra, những tư duy khác đương nhiên có thể hoàn toàn tự do, chúng tôi chỉ tác động một chút xíu lên tư duy, vận dụng công nghệ bỏ qua quá trình suy xét, khắc sâu vào ý thức một kết luận, chỉ duy nhất một kết luận đó mà thôi.”
“Vậy là đủ rồi, công nghệ đã đạt đến mức có thể chỉnh sửa tư tưởng của người ta giống như chỉnh sửa chương trình máy tính, như thế thì những người ấy có còn là con người nữa không, hay là những cỗ máy tự động?”
“Chắc hẳn ngài đã đọc A Clockwork Orange.”
“Một cuốn sách rất sâu sắc.”
“Tướng quân, thái độ của ngài cũng không ngoài dự đoán của tôi,” Hines thở dài, “Tôi sẽ tiếp tục cố gắng trên phương diện này, nỗ lực mà một Người Diện Bích cần phải có.”
Tại Hội nghị lắng nghe ý kiến về kế hoạch Diện Bích của Hội đồng phòng ngự toàn cầu, giới thiệu của Hines về Dấu ấn tư tưởng đã làm hội trường trở nên kích động hiếm thấy. Đánh giá ngắn gọn của đại biểu nước Mỹ đã nói thay tiếng lòng của hầu hết những người tham gia hội nghị.
“Với tài năng xuất sắc của mình, tiến sĩ Hines và tiến sĩ Yamasuki Keiko đã mở ra cho loài người một cánh cửa dẫn thẳng đến bóng tối.”
Đại biểu Pháp kích động nhảy khỏi chỗ ngồi: “Giữa việc loài người mất quyền và năng lực tự do tư tưởng, và thất bại trong cuộc chiến tranh này, kết cục nào bi thảm hơn đây?”
“Đương nhiên là cái thứ hai bi thảm hơn!” Hines đứng dậy phản bác, “vì nếu là cái trước, loài người ít nhất cũng còn cơ hội giành lại tự do tư tưởng cho mình!”
“Tôi nghi ngờ, nếu cái thứ đó thực sự được đem ra sử dụng… nhìn đám Người Diện Bích các ông đi,” đại biểu nước Nga giơ hai tay lên trần nhà, “Tyler thì muốn đoạt tính mạng con người, còn ông thì muốn tước đi tư duy của con người, rốt cuộc các ông muốn gì vậy hả?”
Những lời này lại khiến hội trường xôn xao một chập.
Đại biểu nước Anh nói: “Hôm nay chúng ta mới chỉ đưa ra dự thảo nghị quyết, nhưng tôi tin tưởng rằng, chính phủ các nước sẽ nhất trí nghiêm cấm thứ này, dù thế nào đi nữa, không có gì xấu xa hơn là kiểm soát tư tưởng cả.”
Hines nói: “Sao hễ cứ nhắc đến kiểm soát tư tưởng mọi người đều trở nên nhạy cảm như vậy? Thực chất, ngay trong xã hội hiện đại này, hành vi kiểm soát tư tưởng chẳng phải vẫn luôn xảy ra đó hay sao? Từ quảng cáo thương mại cho đến văn hóa Hollywood, tất cả đều đang kiểm soát tư tưởng của chúng ta. Các ngài, nếu nói bằng một câu ngạn ngữ Trung Quốc thì là thế này, chẳng qua là kẻ đi năm chục bước cười người đi trăm bước mà thôi.”
Đại biểu Mỹ nói: “Tiến sĩ Hines, ông đâu chỉ có đi một trăm bước, ông đã đi tới ngưỡng cửa bóng tối, đe dọa đến nền tảng xã hội hiện đại rồi.”
Cả hội trường lại xôn xao lên một chập, Hines hiểu rõ, lúc này ông ta cần phải kiểm soát được tình thế, ông ta cao giọng thốt lên: “Hãy học theo cậu bé đó!”
Tiêng ồn trong hội trường quả nhiên vì câu nói cuối cùng của ông ta mà tạm thời lắng xuống. “Cậu bé nào?” Vị chủ tịch luân phiên hỏi.
“Tôi nghĩ mọi người đều đã nghe câu chuyện này rồi: một cậu trai trẻ ở lâm trường bị cây đổ đè lên chân, khi đó chỉ có một mình cậu ta ở đấy, máu chảy không cầm lại được, cứ tiếp tục như vậy cậu ta sẽ mất máu mà chết. Nhưng, cậu ta đã quyết định làm một việc đủ khiến các vị đại biểu ở đây đều thẹn mướt mồ hôi: cầm lấy cưa, cưa luôn cái chân bị đè kia, rồi bò lên xe tìm đến bệnh viện, tự cứu lấy mạng mình.”
Hines hài lòng khi thấy ít nhất trong hội trường đã không còn người nào toan ngắt lời ông ta nữa, nói tiếp: “Vấn đề mà loài người hiện nay đang phải đối mặt là sinh tồn hay tiêu vong, sinh tồn hay tiêu vong của toàn thể chủng tộc và văn minh nhân loại, trong tình huống này, sao có thể không buông bỏ đi một số thứ cơ chứ?”
Hai tiếng “cốp, cốp” khe khẽ vang lên, đó là tiếng gõ búa gỗ của vị chủ tịch, mặc dù trong hội trường lúc này không hề ồn ào. Bấy giờ, người ta mới để ý thấy, người Đức này là một trong số rất hiếm người vẫn giữ được bình tĩnh.
Vị chủ tịch chầm chậm nói: “Trước hết, tôi hy vọng các vị đại biểu có thể nhìn thẳng vào tình thế hiện nay. Đầu tư vào công trình xây dựng hệ thống phòng vệ không gian càng lúc càng lớn, nền kinh tế thế giới đang thay đổi hình thái, suy thoái với tốc độ chóng mặt, lời tiên đoán rằng chất lượng cuộc sống của xã hội loài người sẽ bị đẩy lùi một thế kỷ rất có thể sẽ trở thành hiện thực trong một tương lai không xa. Cùng với tất cả những vấn đề này, các nghiên cứu khoa học liên quan đến phòng vệ không gian càng ngày càng gặp phải nhiều chướng ngại của Hạt trí tuệ, tiến bộ công nghệ càng ngày càng chậm lại. Những yếu tố ấy đều đang làm dấy lên làn sóng thất bại chủ nghĩa mới trên cộng đồng quốc tế, mà lần này, có thể dẫn đến sụp đổ toàn diện kế hoạch phòng vệ Hệ Mặt trời.”
Phát biểu của chủ tịch khiến cả hội trường hoàn toàn nguội lạnh, ông ta để họ trầm ngâm gần nửa phút, rồi mới nói tiếp: “Tôi cũng giống như các ngài, khi biết đến dấu ấn tư tưởng, tôi cũng thấy kinh sợ và căm ghét như là thấy rắn độc vậy… nhưng cách làm lý trí nhất của chúng ta lúc này là phải bình tĩnh lại, nghiêm túc suy nghĩ thật kỹ. Cho dù quỷ dữ có xuất hiện thật đi chăng nữa, bình tĩnh và lý trí cũng vẫn là lựa chọn tốt nhất. Trong hội nghị lần này, chúng ta sẽ chỉ đề xuất ra một dự thảo để mọi người cùng nhau biểu quyết thôi.”
Hines đã nhìn thấy một tia hy vọng: “Ngài chủ tịch, các vị đại biểu, nếu đề án ban đầu của tôi không thể đưa ra biểu quyết trên hội nghị, chúng ta có nên mỗi bên lùi lại một bước hay không?”
“Dù cho lùi bao nhiêu bước, kiểm soát tư tưởng là điều tuyệt đối không thể chấp nhận được.” Đại biểu Pháp nói, nhưng giọng điệu đã không còn cứng rắn như lúc nãy nữa.
“Nếu không phải là kiểm soát tư tưởng, hoặc chỉ nằm trên ranh giới giữa kiểm soát và tự do thì sao?”
“Dấu ấn tư tưởng chính là kiểm soát tư tưởng.” Đại biểu Nhật Bản lên tiếng.
“Không hẳn là vậy, đã gọi là kiểm soát, tất nhiên phải có người kiểm soát và người bị kiểm soát, giả sử có người tự nguyện khắc Dấu ấn tư tưởng lên ý thức của mình, xin hỏi như vậy có thể gọi là kiểm soát được hay không?”
Hội trường lại chìm vào im lặng một lần nữa, Hines cảm giác mình đã gần đến thành công, ông ta lại tiếp tục: “Tôi đề nghị chúng ta coi Dấu ấn tư tưởng như một loại phúc lợi công cộng, mở cửa cho toàn thể xã hội, nó chỉ có một mệnh đề duy nhất, là niềm tin với thắng lợi của cuộc chiến, những người muốn có được niềm tin này nhờ Dấu ấn tư tưởng đều có thể sử dụng thiết bị, trong điều kiện hoàn toàn tự nguyện. Tất nhiên, mọi thứ đều phải được giám sát hết sức nghiêm ngặt.”
Hội nghị bắt đầu thảo luận về vấn đề này, dựa trên cơ sở đề nghị của Hines, họ lại đưa ra thêm rất nhiều hạn chế đối với việc sử dụng Dấu ấn tư tưởng, trong đó điều khoản then chốt nhất là phạm vi sử dụng chỉ giới hạn trong không gian quân, suy cho cùng, việc thống nhất tư tưởng trong quân đội cũng tương đối dễ được chấp nhận. Hội nghị kéo dài liên tục gần tám tiếng đồng hồ, đây là lần dài nhất từ trước đến nay, cuối cùng cũng lập ra được một dự thảo nghị quyết để biểu quyết trong hội nghị lần sau, đại biểu các quốc gia thường trực trong hội đồng sẽ mang về báo cáo với chính phủ nước mình.
“Chúng ta có cần đặt cho thiết bị này một cái tên không nhỉ?” Đại biểu Mỹ nói.
“Gọi là Trung tâm Cứu rỗi Niềm tin nhé ?” Đại biểu nước Anh nói, cái tên kỳ cục đậm chất hài hước kiểu Anh này gây ra một tràng cười trong hội trường.
“Bỏ chữ Cứu rỗi đi, gọi là Trung tâm Niềm tin.” Hines nghiêm túc nói.
Trước cổng lớn của Trung tâm Niềm tin dựng một phiên bản cỡ nhỏ của bức tượng Nữ thần Tự do, không ai biết được dụng ý là gì, có lẽ người ta muốn dùng “tự do” để làm nhạt bớt phần nào sắc thái “kiểm soát”. Nhưng thứ thu hút sự chú ý nhất, lại là bài thơ đã được viết lại khắc trên bệ bức tượng nữ thần.
Đến đây hỡi kẻ hoang mang suy sụp Đáy ưu phiền hoài vọng ánh quanh vinh, Đến với ta, những linh hồn lưu lạc: Ta thắp đèn bên vàng chói Niềm tin[50]Niềm tin vàng chói nhắc đến trong bài thơ được khắc nổi bật bằng nhiều thứ tiếng trên một tấm bia bằng đá hoa cương đen gọi là Bia Niềm tin, đặt ngay bên cạnh tượng Nữ Từ thần.
Trong trận chiến chống lại quân xâm lược từ thế giới Tam Thể, loài người tất thắng, kẻ thù xâm lược Hệ Mặt trời sẽ bị tiêu diệt, nền văn minh Trái đất sẽ tiếp diễn muôn đời trong vũ trụ.Trung tâm Niềm tin đã mở cửa được ba ngày, Hines và Yamasuki Keiko cũng ba ngày chờ đợi trong sảnh đường trang nghiêm. Tòa nhà không lớn lắm xây gần quảng trường Liên Hiệp Quốc này đã trở thành một điểm tham quan du lịch mới, lúc nào cũng có người chụp ảnh trước tượng Nữ thần Tự do và Bia Niềm tin ở trước cửa, nhưng không một ai bước vào, mọi người dường như đều thận trọng giữ khoảng cách nhất định với nơi này.
“Anh có cảm giác như hai vợ chồng mình đang kinh doanh một cái cửa hàng ế ẩm hay không?” Yamasuki Keiko hỏi.
“Em yêu, rồi sẽ có một ngày nơi đây sẽ trở thành đất thánh.” Hines trang trọng nói.
Buổi chiều ngày thứ ba, rốt cuộc cũng có một người bước vào Trung tâm Niềm tin, đó là một người đàn ông trung niên đầu hói, gương mặt buồn rầu, dáng đi liêu xiêu, khi đến gần còn ngửi thấy cả mùi rượu.
“Tôi muốn có một niềm tin.” Ông ta lè nhè nói.
“Chỉ có thành viên quân chủng không gian của các nước mới được sử dụng Trung tâm Niềm tin, xin hãy xuất trình giấy tờ của ông.” Yamasuki Keiko khom người nói. Lúc này, trong mắt Hines, trông bà hệt như một nhân viên lễ tân lịch thiệp, chu đáo của khách sạn Tokyo vậy.
Người đàn ông lần mò lấy ra giấy chứng nhận: “Tôi là thành viên của quân chủng không gian, nhưng là nhân viên văn phòng, vậy có được không?”
Sau khi xem xét giấy chứng nhận một cách kỹ lưỡng, Hines gật đầu: “Ông Wilson, ông định thực hiện ngay bây giờ ư?”
“Tất nhiên rồi.” Người đàn ông gật đầu, rút trong túi áo ngực ra một mảnh giấy đã gấp ngay ngắn: “Cái thứ đó, các người gọi là Mệnh đề niềm tin đúng không, tôi viết ở đây rồi, tôi muốn có niềm tin này.”
Yamasuki Keiko vốn định giải thích: Theo nghị quyết của Hội đồng phòng ngự toàn cầu, Dấu ấn tư tưởng chỉ được cho phép sử dụng với một mệnh đề duy nhất, chính là nội dung được khắc trên tấm bia đá trước cửa, không được sai dù chỉ một chữ, bất cứ mệnh đề nào khác đều bị cấm ngặt. Nhưng Hines đã nhẹ nhàng ngăn bà lại, ông ta muốn xem mệnh đề của người này là gì, ông ta mở tờ giấy ra đọc, thấy trên đó viết rằng:
Catherine yêu tôi, cô ấy chưa bao giờ và sẽ không bao giờ ngoại tình!
Yamasuki Keiko cố sức nhịn cười, trong khi Hines tức giận vo viên tờ giấy ném vào bộ mặt buồn bã của gã say rượu kia: “Cút ra ngoài!”
Sau khi Wilson bị đuổi ra, lại có một người khác đi qua Bia Niềm tin, đó là giới hạn khoảng cách mà du khách bình thường luôn giữ với Trung tâm Niềm tin. Người này cứ quanh quẩn phía sau tấm bia, Hines nhanh chóng chú ý đến ông ta, liền gọi Yamasuki Keiko bảo: “Nhìn người kia kìa, chắc hẳn ông ta là một quân nhân!”
“Trông ông ta có vẻ rất mệt mỏi, cả thể xác lẫn tinh thần.” Yamasuki Keiko nói.
“Nhưng ông ta là một quân nhân, em tin anh đi.” Hines nói, đang định ra ngoài nói chuyện với người kia thì lại thấy ông ta dợm bước lên những bậc thang trước cửa. Người này trông lớn tuổi hơn Wilson một chút, gương mặt phương Đông rất anh tuấn, song đúng như nhận xét của Yamasuki Keiko, trông ông ta hơi u uất. Có điều, sự u uất này khác với kẻ bất đắc chí vừa nãy, có vẻ mờ nhạt hơn, song lại thâm trầm hơn, tựa hồ như nó đã bầu bạn với ông ta từ nhiều năm rồi vậy.
“Tôi tên là Ngô Nhạc, tôi muốn có đức tin.” Người đó nói, Hines nhận ra, ông ta nói đến đức tin, chứ không phải niềm tin.
Yamasuki Keiko cúi người, đồng thời lặp lại câu nói lúc náy: “Chỉ có thành viên quân chủng không gian của các nước mới được sử dụng Trung tâm Niềm tin, xin hãy xuất trình giấy tờ của ông.”
Ngô Nhạc đứng yên bất động, chỉ nói: “Mười sáu năm trước, tôi từng phục vụ trong quân chủng không gian một tháng, nhưng sau đó đã ra quân.”
“Từng phục vụ một tháng? Vậy, nếu không ngại, có thể cho biết nguyên nhân ông ra quân được không?” Hines hỏi.
“Tôi là một kẻ theo chủ nghĩa thất bại, cấp trên và bản thân tôi đều cho rằng tôi không thích hợp công tác trong quân chủng không gian nữa.”
“Chủ nghĩa thất bại là một tư tưởng rất phổ biến, ông rõ ràng là một người trung thực, có thể thẳng thắn nói ra suy nghĩ của mình. Những đồng đội của ông vẫn đang tiếp tục công tác kia có thể còn ôm trong lòng những phức cảm thất bại nặng nề hơn, chẳng qua họ chỉ chôn giấu chúng đi mà thôi.” Yamasuki Keiko nói.
“Có lẽ thế, nhưng suốt những năm này, tôi thấy rất lạc lõng.”
“Vì ông đã xuất ngũ?”
Ngô Nhạc lắc đầu, “Không, tôi xuất thân trong một gia đình học giả, nền tảng giáo dục của tôi làm tôi luôn coi loài người chúng ta như một thể thống nhất, tuy rằng sau này trở thành quân nhân, nhưng tôi luôn cho rằng, vinh dự tối cao của một người lính chính là được chiến đấu vì toàn nhân loại. Cơ hội này thật sự đã đến, nhưng đó lại là một cuộc chiến tranh định sẵn là sẽ thất bại.”
Hines đang định lên tiếng, Yamasuki Keiko đã cướp lời, bà nói: “Xin lỗi, cho tôi hỏi, năm nay ông bao nhiêu tuổi rồi?”
“Năm mươi mốt.”
“Giả sử sau khi có được niềm tin chiến thắng, thực sự có thể trở lại quân chủng không gian, với tuổi tác như ông, bắt đầu lại từ đầu trong quân đội phải chăng đã hơi muộn?”
Hines nhận ra, Yamasuki Keiko rõ ràng không nhẫn tâm trực tiếp từ chối Ngô Nhạc, trong mắt phụ nữ, những người đàn ông thầm trầm u uất như thế này hiển nhiên là có sức hút không thể cưỡng lại được. Có điều, Hines cũng không lo lắng gì, người này hẳn là đã nguội lạnh cõi lòng, không còn hứng thú với bất cứ điều gì nữa.
Ngô Nhạc lại lắc đầu: “Bà hiểu lầm rồi, tôi không phải đến vì niềm tin chiến thắng, mà chỉ muốn tìm sự yên ổn cho linh hồn thôi.”
Hines định lên tiếng, song lại bị Yamasuki Keiko ngăn lại.
Ngô Nhạc nói tiếp: “Tôi quen người vợ hiện tại của mình khi du học ở Học viện hải quân Annapolis, cô ấy là một tín đồ Cơ Đốc ngoan đạo, cô ấy đối diện với tương lai rất thản nhiên, một sự thản nhiên khiến tôi phải đố kỵ. Cô ấy nói, Thiên Chúa đã an bài tất cả, hết thảy mọi thứ trong quá khứ và tương lai, những đứa con của Ngài như chúng ta không cần phải hiểu được cụ thể, chỉ cần giữ vững niềm tin rằng sự an bài của Thiên Chúa là hợp lý nhất vũ trụ này, sau đó sống yên bình theo ý chỉ của Ngài là được.”
“Nói vậy, ông đến là muốn có được đức tin với ’Thiên Chúa?” Hines hỏi.
Ngô Nhạc gật đầu: “Tôi đã viết sẵn mệnh đề đức tin ở đây. Mời ông xem qua.” Ông ta vừa nói vừa thò tay vào túi áo.
Yamasuki Keiko lại ngăn Hines lên tiếng, bà nói với Ngô Nhạc: “Nếu là thế, ông hãy cứ tin theo là được rồi, không cần thiết phải dùng đến phương tiện công nghệ cực đoan như vậy.” Vị cựu thượng tá không gian quân nở một nụ cười gượng gạo: “Tôi lớn lên trong nền giáo dục duy vật chủ nghĩa, là một kẻ vô thần kiên định, bà nghĩ rằng, có được đức tin là chuyện dễ dàng với tôi ư?”
“Tuyệt đối không thể được.” Hines bước lên trước mặt Yamasuki Keiko, ông ta quyết định nhanh chóng nói cho rõ ràng chuyện này: “Ông cần phải biết, theo nghị quyết của Liên Hiệp Quốc, chỉ có một mệnh đề duy nhất có thể sử dụng Dấu ấn tư tưởng để khắc lên ý thức.” Nói đoạn, ông ta lấy trong ngăn kéo bàn tiếp tân ra một chiếc kẹp file màu đỏ rất tinh xảo, mở ra đưa cho Ngô Nhạc xem. Bên trong, trên nền nhung đen, là niềm tin chiến thắng được khảm lên bằng chữ vàng. Hines nói: “Đây là Sổ niềm tin.” Ông ta lại lấy ra một đống kẹp file màu sắc khác nhau: “Đây là các phiên bản trong các ngôn ngữ khác nhau của Sổ niềm tin. Ông Ngô, giờ tôi sẽ giải thích cho ông hiểu việc sử dụng Dấu ấn tư tưởng được giám sát nghiêm ngặt đến mức độ nào. Để đảm bảo an toàn trong khi thực hiện, chúng tôi không dùng màn hình hiển thị mệnh đề, mà dùng phương thức nguyên thủy nhất, giao Sổ niềm tin cho người tự nguyện tự mình đọc lấy. Trong quá trình thao tác cụ thể, nhằm đảm bảo nguyên tắc tự nguyện, mọi thao tác đều do người tham gia tự mình hoàn thành. Anh ta sẽ tự mở Sổ niềm tin này ra, sau đó tự mình ấn nút khởi động Dấu ấn tư tưởng. Trước khi thực sự tiến hành, hệ thống còn đưa ra ba cơ hội xác nhận lại. Trước mỗi lần thực hiện, Sổ niềm tin đều do một nhóm mười người kiểm tra và xác nhận. Mười người này là đặc phái viên của ủy ban nhân quyền Liên Hiệp Quốc và các nước thành viên thường trực Hội đồng phòng ngự toàn cầu, trong toàn bộ quá trình thực hiện Dấu ấn tư tưởng, mười người này cũng có mặt tại hiện trường để giám sát nghiêm ngặt. Vì vậy, ông Ngô, yêu cầu của ông tuyệt đối không thể thực hiện được, đừng nói là loại mệnh đề mang tính chất tôn giáo này, dẫu cho thay đổi một chữ của mệnh đề trong Sổ niềm tin cũng đã là phạm tội rồi.”
“Tôi xin lỗi, đã làm phiền hai người rồi.” Ngô Nhạc gật đầu, nói. Hiển nhiên, ông ta đã đoán trước được kết quả này, ông ta quay người bước đi, bóng lưng nhìn thật cô độc, già cỗi.
“Phần đời còn lại của ông ta sẽ rất khó khăn.” Yamasuki Keiko thì thầm nói, giọng bà nghe hết sức dịu dàng, cảm thông.
“Ông Ngô!” Hines gọi Ngô Nhạc đã bước ra khỏi cửa, rồi chạy theo ông ta. Lúc này, Bia Niềm tin và bức tường kính của tòa nhà Liên Hiệp Quốc đằng xa phản chiếu ánh sáng rực rỡ của vầng dương sắp lặn, tựa hồ như đang bốc lửa. Hines nheo mắt nhìn quầng lửa ấy, nói: “Có lẽ ông không tin, suýt chút nữa tôi đã làm chuyện ngược lại với ông đấy.”
Ánh mắt Ngô Nhạc lộ vẻ thắc mắc. Hines ngoảnh đầu lại nhìn, thấy Yamasuki Keiko không theo ra, mới móc trong túi áo trong ra một tờ giấy, mở ra cho Ngô Nhạc xem: “Đây chính là Dấu ấn tư tưởng mà tôi muốn khắc lên ý thức của chính mình, tất nhiên, tôi đã do dự, rốt cuộc đã không làm thế.” Trên mảnh giấy có mấy chữ viết đậm nét:
CHÚA ĐÃ CHẾT RỒI.
“Tại sao?” Ngô Nhạc ngẩng đầu lên hỏi.
“Đây chẳng phải chuyện đã rõ rành rành đấy sao, Chúa còn chưa chết hả, sự an bài của Chúa là cái của nợ gì, cái ách dịu dàng là cái của nợ gì chứ[51]!”
Ngô Nhạc lặng lẽ nhìn Hines một hồi, quay người bước xuống bậc cấp.
Hines đứng trên bậc cấp, lớn tiếng nói với Ngô Nhạc đã bước vào bóng râm của Bia Niềm tin: “Ông Ngô, tôi muốn che giấu lòng khinh thường đối với ông, nhưng tôi không làm được!”
Ngày hôm sau, Hines và Yamasuki Keiko rốt cuộc cũng gặp được những người mà họ mong đợi. Sáng hôm đó, bốn người bước vào từ ánh nắng rực rỡ phía bên ngoài, ba người đàn ông châu Âu và một phụ nữ phương Đông, họ đều còn rất trẻ, dáng người cao lớn, bước chân trầm ổn, nhanh nhẹn, trông rất tự tin và chín chắn. Nhưng Hines và Yamasuki Keiko đều thấy trong mắt họ một thứ dường như rất quen thuộc, đó chính là vẻ u uất và hoang mang trong đôi mắt Ngô Nhạc.
Họ xếp ngay ngắn giấy chứng nhận của mình lên mặt bàn tiếp tân, người đứng trên đầu trang trọng nói: “Chúng tôi là sĩ quan quân chủng không gian, đến để nhận niềm tin chiến thắng.”
Quá trình khắc dấu ấn tư tưởng rất nhanh chóng, mười thành viên tổ giám sát lần lượt chuyền tay Sổ niềm tin, mỗi người đều kiểm tra, đối chiếu nội dung bên trong hết sức tỉ mỉ, đồng thời ký tên vào giấy xác nhận. Kế đó, dưới sự giám sát của họ, người tự nguyện đầu tiên nhận lấy Sổ niềm tin, ngồi xuống dưới thiết bị quét. Trước mặt anh ta có một bệ nhỏ, anh ta đặt cuốn sổ lên trên, góc bên phải phía dưới bệ nhỏ có một nút ấn màu đỏ. Anh ta mở Sổ niềm tin ra, một âm thanh cất lên hỏi:
“Anh có xác nhận mình muốn có niềm tin vào mệnh đề này? Nếu đúng, hãy ấn nút; nếu không, hãy rời khỏi khu vực quét.”
Câu hỏi lặp đi lặp lại ba lần, sau ba lần nhận được câu trả lời khẳng định, nút bấm phát ra ánh sáng đỏ, một thiết bị cố đ?