Chương 7 Kỷ nguyên Khủng hoảng năm thứ 205, hạm đội Tam Thể cách Hệ Mặt trời 2,10 năm ánh sáng
Bóng tối xuất hiện, trước đó, ngay cả bóng tối cũng không tồn tại, chỉ có hư vô. Hư vô không có màu sắc, hư vô không có bất cứ thứ gì; có bóng tối, ít nhất cũng có nghĩa là đã có không gian xuất hiện. Rất nhanh sau đó, giữa không gian tăm tối ấy xuất hiện nhiễu loạn, tựa như một làn gió nhẹ xuyên thấu qua hết thảy. Đây là cảm giác thời gian trôi qua. Lúc trước, trong hư vô không tồn tại thời gian, giờ thì thời gian đã xuất hiện, như thể dòng sông băng tan chảy. Phải rất lâu sau đó, ánh sáng xuất hiện, thoạt đầu, chỉ là một đốm sáng không có hình dạng, lại trải qua một quãng dài đằng đẵng nữa, hình dạng của thế giới mới hiện ra. Ý thức mới được hồi phục gắng sức phân biệt, thứ đầu tiên hiện lên rõ ràng là những ống nhỏ trong suốt nằm vắt ngang phía trên, sau đó là một gương mặt người đang cúi xuống, gương mặt mau chóng biến mất, để lộ ra trần nhà đang tỏa ra thứ ánh sáng màu trắng sữa.
La Tập thức tỉnh khỏi trạng thái ngủ đông.
Gương mặt kia lại xuất hiện, đó là một người đàn ông hòa nhã, anh ta nói với La Tập: “Chào mừng anh đến với thời đại này.” Khi nói, chiếc áo blu trắng mà anh ta mặc trên người sáng lấp lánh, hiện ra một mảng hoa hồng rực rỡ, rồi hoa hồng dần dần biến mất. Trong cuộc trò chuyện tiếp sau đó của họ, áo blu trắng không ngừng phối hợp với nét mặt và cảm xúc của anh ta, hiển thị ra những hình ảnh vui mắt khác nhau: cảnh biển, cảnh ráng chiều, cảnh rừng mưa lâm thâm. Anh ta nói, bệnh của La Tập đã được chữa khỏi trong lúc ngủ đông, quá trình tỉnh lại cũng rất thuận lợi, chỉ cần tĩnh dưỡng khoảng ba ngày là anh có thể hoàn toàn khôi phục lại chức năng của cơ thể…
Tư duy của La Tập vẫn ở trạng thái trì độn khi vừa tỉnh giấc, bác sĩ nói một lúc lâu, nhưng anh chỉ nắm bắt được một thông tin: Giờ là năm 205 của kỷ nguyên Khủng hoảng, mình đã ngủ đông được một trăm tám mươi lăm năm.
Thoạt đầu, La Tập cảm thấy khẩu âm của tay bác sĩ này rất kỳ lạ, nhưng rồi anh nhanh chóng nhận ra, tiếng Trung phổ thông không thay đổi nhiều về mặt ngữ âm, chẳng qua chỉ là chen lẫn một số lượng lớn từ tiếng Anh mà thôi. Trong khi bác sĩ nói, trần nhà cùng lúc hiện ra phụ đề toàn bộ nội dung mà anh ta nói, rõ ràng là công nghệ nhận dạng giọng nói thời gian thực. Có lẽ là để tiện cho người vừa thức tỉnh có thể hiểu được, tất cả những từ ngữ tiếng Anh đều được chuyển thành tiếng Trung trong phụ đề.
Cuối cùng, bác sĩ nói, La Tập đã có thể chuyển từ phòng Thức tỉnh sang phòng theo dõi bình thường, trên áo blu trắng của anh ta hiện lên một hình ảnh hoàng hôn, khi Mặt trời lặn xuống chuyển thành bầu trời sao lấp lánh, như thể tỏ ý “hẹn gặp lại”. Đồng thời, giường của La Tập bắt đầu tự động dịch chuyển. Lúc sắp đi qua cửa phòng Thức tỉnh, La Tập nghe thấy bác sĩ gọi “người tiếp theo”, anh gắng sức ngoảnh đầu lại, liền trông thấy một chiếc giường khác di chuyển vào, trên giường cũng có một người nằm, hiển nhiên là vừa được chuyển ra từ phòng ngủ đông. Chiếc giường nhanh chóng di chuyển vào giữa một đống máy móc. Áo blu của bác sĩ chuyên thành màu trắng tinh khiết, anh ta ấn ngón tay lên tường, một phần ba bức tường liền được kích hoạt thành màn hình, trên đó hiển thị các số liệu và đồ thị phức tạp. Tay bác sĩ bắt đầu thao tác một cách khẩn trương.
Lúc này, La Tập hiểu ra, việc mình tỉnh lại có lẽ không phải sự kiện gì lớn lao cho lắm, chẳng qua chỉ là một phần của công việc thường ngày ở đây. Thái độ của bác sĩ kia rất thân thiện, nhưng trong mắt anh ta, La Tập hiển nhiên chỉ là một người ngủ đông bình thường mà thôi.
Giống như trong phòng Thức tỉnh, trong hành lang không có đèn, ánh sáng cũng được phát trực tiếp từ vách tường. Tuy ánh sáng rất dịu, nhưng La Tập vẫn phải nheo hai mắt lại. Ngay lúc anh nheo mắt, độ sáng trong đoạn hành lang liền giảm xuống, khu vực ánh sáng yếu này tiếp tục di chuyển theo chiếc giường của anh. Khi mắt anh đã thích ứng với ánh sáng và mở to ra, khu vực ánh sáng yếu di động này cũng theo đó sáng lên trở lại, nhưng độ sáng vẫn luôn duy trì trong mức dễ chịu. Có vẻ như hệ thống điều chỉnh độ sáng trong hành lang có thể giám sát được sự thay đổi của đồng tử anh.
Từ sự kiện này có thể thấy, đây là một thời đại rất nhân bản.
Điều này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của La Tập.
Trên tường hành lang, La Tập cũng thấy rất nhiều khu vực hiển thị được kích hoạt, chúng có kích cỡ khác nhau, cái lớn cái nhỏ, điểm xuyết ngẫu nhiên trên mặt tường, một số còn hiển thị những hình ảnh động mà La Tập không kịp nhìn rõ, hình như là người sử dụng khi rời khỏi đã quên không tắt đi.
Chốc chốc, La Tập lại lướt qua người và giường bệnh di chuyển tự động trên hành lang, anh để ý thấy chỗ tiếp xúc giữa lòng bàn chân người đi lại và bánh xe của giường bệnh với sàn nhà đều hiện lên những gợn sóng lăn tăn phát sáng, giống như khi ấn ngón tay lên màn hình tinh thể lỏng ở thời đại của anh vậy. Cả một hành lang dài dằng dặc, cảm giác mạnh mẽ nhất với anh là cảm giác sạch sẽ thuần khiết, thuần khiết đến độ giống như phim hoạt hình 3D trong máy tính vậy, nhưng La Tập biết tất cả những thứ này đều là chân thực. Di chuyển trong đó, anh có một cảm giác tĩnh lặng và dễ chịu mà xưa nay chưa từng biết đến.
La Tập ấn tượng nhất là những người anh gặp dọc đường, dù là bác sĩ, y tá hay những người khác, trông đều sạch sẽ, tao nhã. Khi đến gần, họ đều mỉm cười thân thiết với anh, có người còn vẫy tay chào. Trên trang phục họ đều hiện lên những hình ảnh đẹp đẽ, phong cách mỗi người đều khác nhau, có người là hình ảnh trừu tượng, có người lại là hình ảnh tả thực. La Tập xiêu lòng nhất, là trước ánh mắt của họ. Anh biết, ánh mắt của những người bình thường là sự phản ánh chính xác nhất trình độ văn minh của khu vực và thời đại mà họ đang sinh sống. Anh từng xem một bộ ảnh của các nhà nhiếp ảnh châu Âu chụp vào thời suy mạt của triều đình Mãn Thanh. Ấn tượng sâu sắc nhất của anh, là ánh mắt đờ đẫn của những người trong ảnh. Trong những tấm ảnh đó, dù là quan viên hay dân chúng bình thường, trong mắt đều chỉ toát lên sự đờ đẫn và ngu độn, không thấy chút sinh khí nào cả. Lúc này đây, khi nhìn vào mắt La Tập, cảm giác của những con người trong thời đại mới này có lẽ cũng là như vậy. Trong những đôi mắt mà La Tập nhìn vào đó, là trí tuệ và sức sống bừng bừng, cùng với tình yêu thương, sự thấu hiểu và chân thành mà ở thời đại của anh hiếm khi nào cảm nhận được. Nhưng đánh động đến nơi sâu thẳm nhất trong tâm hồn La Tập, đó là sự tự tin trong ánh mắt của mọi người. Sự tự tin tựa như ánh mặt trời ngập tràn trong từng đôi mắt, hiển nhiên đây là bối cảnh chung về tinh thần của con người thời đại mới này.
Đây dường như không giống một thời đại tuyệt vọng, điều này một lần nữa lại khiến La Tập bất ngờ.
Giường bệnh của La Tập lặng lẽ tiến vào phòng theo dõi, anh trông thấy bên trong đã có hai người ngủ đông vừa tỉnh lại khác. Một người nằm trên giường, một người khác ở gần cửa đang được y tá giúp đỡ thu dọn đồ đạc, hình như chuẩn bị rời khỏi đây. Từ ánh mắt của họ, La Tập lập tức nhận ra cả hai đều là người cùng thời đại với mình, đôi mắt họ tựa như ô cửa sổ thời gian, khiến La Tập lại một lần nữa nhìn thấy cái thời đại xám xịt mà từ đó anh đã đến đây.
“Sao có thể thế được chứ, tôi là ông tổ của bọn họ cơ mà!” La Tập nghe thấy người ngủ đông sắp đi kia cằn nhằn.
“Anh không thể lên mặt già đời với họ được đâu, theo luật pháp quy định, thời gian ngủ đông không tính vào số tuổi, vì vậy trước mặt người già anh vẫn là bề dưới… Chúng ta đi thôi, họ đợi ở phòng tiếp khách lâu lắm rồi.” Y tá nói, La Tập để ý thấy, trong lúc nói chuyện, cô đã cố gắng tránh không dùng tiếng Anh, nhưng có một số từ tiếng Trung cô nói rất gượng gạo, ngắc ngứ. Thế này có thể xem như cô đang nói tiếng Trung cổ đại rồi, có lúc không thể không nói bằng ngôn ngữ hiện đại, trên tường sẽ lập tức xuất hiện lời dịch bằng tiếng Trung cổ đại.
“Thậm chí bọn họ nói gì tôi còn chẳng hiểu lắm nữa là, xen lẫn quá nhiều cái thứ tiếng quái quỷ gì ấy!” Người ngủ đông nói, rồi cùng y tá mỗi người xách một cái túi đi ra ngoài.
“Đến thời đại này rồi, anh buộc phải học thôi, nếu không thì chỉ còn cách lên trên đó mà sống.” La Tập nghe thấy y tá ở bên ngoài đáp, anh đã có thể nghe hiểu ngôn ngữ của thời đại này mà không cần tốn nhiều công sức, nhưng vẫn không hiểu được câu nói cuối cùng của cô y tá là có ý gì.
“Xin chào, anh bị bệnh nên ngủ đông hả?” Người ngủ đông nằm giường bên cạnh La Tập hỏi, anh ta còn rất trẻ, trông chỉ khoảng ngoài hai mươi.
La Tập mở miệng, nhưng không phát ra âm thanh gì, người trẻ tuổi mỉm cười cổ vũ: “Anh nói được đấy, cố gắng một chút!”
“Chào anh.” Rốt cuộc, La Tập cũng lên tiếng, giọng khan khan.
Người trẻ tuổi kia gật đầu, “Tay vừa đi kia cũng thế, tôi thì không, tôi là vì muốn trốn tránh hiện thực nên mới ngủ đông, à, tôi tên là Hùng Văn.”
“Nơi này… thế nào?” La Tập hỏi, nói năng đã dễ dàng hơn nhiều.
“Tôi cũng không rõ cho lắm! Vừa mới thức dậy được năm ngày. Có điều, ừm, chắc chắn đây là một thời đại tốt đẹp, nhưng đối với chúng ta thì hòa nhập xã hội chắc chắn là có khó khăn đấy, chủ yếu vì tỉnh lại sớm quá, thêm vài năm nữa thì tốt hơn.”
“Muộn hơn vài năm, thế chẳng phải là càng khó khăn hơn à?”
“Không, giờ vẫn đang là thời kỳ chiến tranh, xã hội không quan tâm đến chúng ta được, thêm vài chục năm nữa, sau khi đàm phán hòa bình xong xuôi, thì thiên hạ thái bình rồi.
“Đàm phán hòa bình? Với ai?”
“Tất nhiên là với thế giới Tam Thể.”
La Tập bị câu nói cuối cùng của Hùng Văn làm cho chấn động, anh gắng sức muốn ngồi dậy, một y tá đi vào, giúp anh nửa nằm nửa ngồi trên giường.
“Bọn chúng muốn đàm phán hòa bình à?” La Tập gấp gáp hỏi.
“Vẫn chưa, nhưng chắc chắn là chúng không còn lựa chọn nào khác nữa rồi.” Hùng Văn nói, lăn người xuống giường bằng một động tác rất nhanh nhẹn. Anh ta ngồi lên giường La Tập, rõ ràng, tay Hùng Văn này từ lâu đã khát khao cái lạc thú được giới thiệu về thời đại này với một người ngủ đông vừa mới thức giấc. “Anh không biết đấy chứ, loài người chúng ta bây giờ oách lắm, giỏi lắm đấy!”
“Sao cơ?”
“Chiến hạm vũ trụ của loài người lợi hại lắm, lợi hại hơn chiến hạm của người Tam Thể kia nhiều!”
“Sao có thể thế được?”
“Sao mà không thể chứ? chưa nói đến các loại siêu vũ khí, chỉ riêng về tốc độ thôi, chúng ta đã đạt đến vận tốc tương đương 15% vận tốc ánh sáng rồi! Nhanh hơn người Tam Thể nhiều!”
La Tập hướng ánh mắt ngờ vực sang phía cô y tá, giờ anh mới nhận ra cô gái này rất xinh đẹp, người của thời đại này dường như ai cũng đều rất đẹp đẽ. Cô gái mỉm cười gật đầu: “Đúng vậy ạ.”
Hùng Văn lại nói tiếp: “Vả lại, anh có biết hạm đội vũ trụ của chúng ta có bao nhiêu chiến hạm như thế không, nói cho anh biết, hai nghìn chiếc đấy! Gấp đôi số lượng của người Tam Thể! Mà hạm đội chúng ta còn đang lớn mạnh hơn nữa!”
La Tập một lần nữa hướng ánh mắt về phía cô y tá, cô gái lại gật đầu.
“Có biết bây giờ hạm đội Tam Thể thê thảm thế nào không? Trong hai thế kỷ vừa qua, bọn chúng đã ba lần băng qua… à… Cái gọi là vùng đất tuyết kia, chính là mây bụi vũ trụ ấy. Nghe bọn họ bảo, lần gần đây nhất là hồi bốn năm trước, đội hình hạm đội Tam Thể mà kính viễn vọng quan trắc được đã trở nên thưa thót tản mát, không còn ra một đạo quân nữa. Hơn nửa số chiến hạm đã ngừng gia tốc từ đời nào, lúc băng qua mây bụi vũ trụ lại giảm tốc thêm đáng kể, giờ đang chầm chậm bò đi kia kìa, áng chừng tám trăm năm nữa cũng chẳng đến được Hệ Mặt trời, mà có khi đã hỏng hết, thành ‘tàu ma’ rồi cũng nên. Tính toán theo tốc độ hiện tại, hai thế kỷ nữa, chỉ có không đầy ba trăm chiến hạm có thể đến đúng thời gian dự kiến. Có điều, một thiết bị thăm dò của người Tam Thể sắp đến Hệ Mặt trời rồi, chính là năm nay đấy, chín cái còn lại đang ở phía sau, ba năm nữa cũng sẽ đến đây.”
“Thiết bị thăm dò… đó là cái gì?” La Tập thắc mắc.
Cô y tá cất tiếng: “Chúng tôi không khuyến khích các anh trao đổi thông tin về hiện thực, những người ngủ đông thức dậy trước đó sau khi nghe những tin này, phải mất rất nhiều ngày mới bình tĩnh lại được, điều này không có lợi cho việc hồi phục.”
“Vui mà… thế thì có gì đâu?” Hùng Văn không để tâm lời cô y tá nói, anh ta trở về giường mình, nằm đó nhìn trần nhà phát ra thứ ánh sáng dìu dịu, cảm thán: “Bọn trẻ con này giỏi thật, bọn trẻ con này giỏi thật!”
“Ai là trẻ con?” Cô y tá bất mãn nói, “Thời gian ngủ đông không tính vào tuổi tác, anh mới là trẻ con ấy.” Có điều, theo La Tập thấy, cô gái này đúng là còn trẻ hơn cả Hùng Văn. Tuy vậy, anh cũng biết ở thời đại này, nhìn bề ngoài để phán đoán tuổi tác có thể không được chính xác lắm.
Cô y tá nói với La Tập: “Những người từ thời đại của anh đều rất tuyệt vọng, kỳ thực, sự thể không đến nỗi nghiêm trọng thế đâu.”
Với La Tập, đây là âm thanh của thiên sứ, anh có cảm giác mình trở thành một đứa trẻ vừa tỉnh giấc khỏi cơn ác mộng, người lớn chỉ cười xòa trước mọi thứ đáng sợ mình vừa trải qua. Trong khi thiên sứ nói chuyện, trên bộ đồ y tá của cô hiện ra hình ảnh một vầng Mặt trời buổi sớm đang mau chóng dâng lên, dưới ánh dương vàng rực rỡ, mặt đất vốn khô cằn vàng võ loáng cái đã chuyển thành màu xanh tươi, hoa nở rộ với tốc độ chóng mặt…
Khi cô y tá đi khỏi, La Tập hỏi Hùng Văn: “Kế hoạch Diện Bích thế nào rồi?”
Hùng Văn ngơ ngác lắc đầu: “Diện Bích… Chưa bao giờ nghe nói đến.”
La Tập hỏi thời gian anh ta bắt đầu ngủ đông, đó là lúc trước khi Kế hoạch Diện Bích được đề ra. Thời điểm đó, chi phí ngủ đông rất cao, nhà anh ta hẳn phải rất giàu có. Nhưng nếu trong cả năm ngày vừa qua anh ta đều không nghe nói gì về Kế hoạch Diện Bích, chứng tỏ rằng trong thời đại này, dù nó chưa bị quên lãng, thì cũng không còn quan trọng nữa.
Tiếp sau đó, từ hai việc rất nhỏ nhặt, La Tập đã hiểu được trình độ công nghệ của thời đại mới.
Không lâu sau khi được đưa vào phòng theo dõi, y tá mang đến cho La Tập bữa ăn đầu tiên từ khi anh tỉnh lại, gồm có sữa và bánh mì ăn với mứt, phần ăn rất ít. Cô y tá nói, chức năng của dạ dày và ruột anh vẫn đang trong quá trình hồi phục. La Tập cắn một miếng bánh mì, cảm giác như đang nhai mạt cưa vậy.
“Vị giác của anh cũng đang hồi phục.” Y tá nói.
“Hồi phục rồi sẽ thấy càng khó nuốt hơn.” Hùng Văn nói.
Cô y tá mỉm cười: “Tất nhiên là không thể ngon như đồ trồng trên mặt đất của thời các anh rồi.”
“Thế cái này từ đâu ra?” La Tập vừa nhồm nhoàm nhai bánh mì vừa hỏi.
“Sản xuất trong nhà máy.”
“Giờ đã có thể tổng hợp lương thực rồi à?”
Hùng Văn trả lời thay cô y tá: “Không tổng hợp cũng không được, mặt đất hầu như không thể trồng trọt gì được nữa rồi.”
La Tập lấy làm tiếc thay cho Hùng Văn. Anh ta thuộc loại người đã miễn dịch với khoa học công nghệ, dù gặp kỳ tích công nghệ gì anh ta cũng hoàn toàn không có cảm giác, vì thế mà cũng không thể nào thưởng thức thời đại mới này một cách trọn vẹn được.
Phát hiện thứ hai sau đó khiến La Tập hết sức kinh ngạc, tuy là sự việc vẫn hết sức bình thường. Cô y tá chỉ vào cốc sữa, nói với La Tập, đây là loại cốc làm nóng dành riêng cho bọn họ. Người thời đại này thông thường đều không dùng đồ uống nóng, ngay cả cà phê cũng uống lạnh, nếu không quen uống sữa lạnh thì có thể làm nóng lên, chỉ cần đẩy nút trượt ở đáy cốc đến nhiệt độ mong muốn là được. Uống hết sữa, La Tập bắt đầu quan sát kỹ lưỡng cái cốc, thoạt nhìn bề ngoài, nó chỉ là một cái cốc thủy tinh bình thường, riêng phần đáy dày chừng một lóng tay là không trong suốt, hiển nhiên nguồn nhiệt làm nóng sữa nằm ở đây. Thế nhưng, La Tập kiểm tra đi kiểm tra lại, thấy ngoài cái nút trượt kia thì không có thứ gì khác nữa, anh bèn vặn mạnh đáy cốc, nhưng phần đáy và phần trên gắn chặt với nhau.
“Đồ đạc ở đây đừng nghịch lung tung, các anh vẫn chưa hiểu được, sẽ nguy hiểm đấy.” Y tá thấy La Tập làm thế bèn nhắc nhở.
“Tôi muốn biết nó sạc điện từ chỗ nào thôi.”
“Sạc… điện?” Cô y tá ngắc ngứ nhắc lại từ ngữ mà rõ ràng cô mới lần đầu tiên nghe thấy.
“Tức là charge, recharge ấy.” La Tập nhắc bằng tiếng Anh, cô y tá vẫn hoang mang lắc đầu.
“Không phải loại sạc điện à… Vậy dùng hết pin thì phải làm sao?”
“Pin?”
“Là battery đó, hiện giờ chỗ các cô không dùng pin nữa hả?” Thấy cô y tá lại lắc đầu, La Tập hỏi: “Thế điện trong cái cốc kia từ đâu ra?”
“Điện? Chỗ nào mà chẳng có điện.” Cô y tá không đồng tình với La Tập.
“Pin trong cốc không bao giờ hết à?”
“Không bao giờ hết.” Cô y tá gật đầu.
“Mãi mãi không bao giờ hết?”
“Mãi mãi không bao giờ hết, làm sao mà hết điện được chứ.”
Cô y tá đi rồi, La Tập vẫn nâng niu cái cốc đó không rời. Anh không để ý thấy nụ cười giễu cợt của Hùng Văn, chỉ thấy sóng lòng cuồn cuộn dâng lên, anh biết thực ra mình đang nâng niu một thứ thánh vật mà nhân loại mơ ước từ nghìn đời - đó là động cơ vĩnh cửu. Nếu con người thực sự có được năng lượng vô tận, điều đó có nghĩa là, họ gần như có thể có được mọi thứ. Lúc này, anh đã tin lời của cô y tá xinh đẹp kia: sự thể có lẽ thực sự không đến nỗi nghiêm trọng như vậy.
Khi bác sĩ đến phòng theo dõi kiểm tra theo thường lệ, La Tập hỏi anh ta về Kế hoạch Diện Bích.
“Tôi biết, đó là một chuyện cười thời xưa.” Bác sĩ thuận miệng trả lời.
“Thế những Người Diện Bích đó ra sao rồi?”
“Hình như một người đã tự sát, một người khác bị ném đá đến chết… đều đã từ lâu lắm rồi, phải gần hai thế kỷ đã trôi qua rồi ấy.”
“Còn hai người nữa?”
“Không biết, vẫn đang ngủ đông thì phải.”
“Trong số họ có một người Trung Quốc, anh có biết không?” La Tập dè dặt hỏi, căng thẳng nhìn chằm chằm vào mắt người bác sĩ.
“Anh nói đến cái gã phát ra lời nguyền với một ngôi sao đó phải không? Hình như có được nhắc đến trong môn lịch sử cận đại đấy.” Cô y tá xen vào.
“Đúng, đúng, giờ anh ta…” La Tập nói.
“Không rõ nữa, hình như vẫn đang ngủ đông thì phải, tôi không quan tâm mấy chuyện đó lắm.” Bác sĩ thờ ơ nói.
“Ngôi sao đó thì sao? Hằng tinh có hành tinh quay xung quanh mà anh ta phát ra lời nguyền đó, giờ sao rồi?” La Tập hỏi, quả tim như treo ngược lên cành cây.
“Thì có thể sao được chứ, chắc là vẫn ở đó thôi… lời nguyền ư? Thật tức cười.”
“Thực sự không có chuyện gì xảy ra với ngôi sao đó hả?”
“Tóm lại là tôi chưa bao giờ nghe nói đến, cô thì sao?” Bác sĩ hỏi y tá.
“Tôi cũng thế.” Cô y tá lắc đầu, “Hồi đó cả thế giới bị dọa cho phát khiếp, đã làm rất nhiều chuyện nực cười.”
“Sau đó thì sao?” La Tập thở dài, hỏi.
“Sau đó, thì đến thời kỳ Đại Suy Sụp.” Bác sĩ nói.
“Đại Suy Sụp? Đó là cái gì?”
“Sau này anh sẽ biết hết cả thôi, giờ hãy nghỉ ngơi cho khỏe cái đã.” Bác sĩ khẽ thở dài, “Có điều, chuyện này anh không biết thì tốt hơn.” Lúc anh ta quay người đi, trên áo blu trắng xuất hiện mây đen cuồn cuộn, trên trang phục cô y tá thì hiện ra rất nhiều đôi mắt to, có đôi mắt đầy vẻ kinh ngạc sợ hãi, có đôi mắt lại ngân ngấn lệ.
Sau khi bác sĩ và y tá đi khỏi, La Tập ngồi ngẩn ra trên giường một lúc lâu, lẩm bẩm: “Chuyện cười, đúng là một câu chuyện cười thời xưa.” Kế đó, anh bật cười một mình, đầu tiên là cười không thành tiếng, rồi bắt đầu cười ha hả, chiếc giường rung lên bần bật, khiến Hùng Văn hoảng hốt định gọi bác sĩ.
“Không có gì, ngủ đi thôi.” La Tập nói với anh ta, sau đó tự mình nằm xuống, thoáng cái đã chìm vào giấc ngủ đầu tiên sau khi tỉnh dậy.
Anh mơ thấy Trang Nhan và con, Trang Nhan vẫn đang bước đi trên mặt tuyết, con anh đang nằm ngủ trên cánh tay cô.
Khi La Tập thức dậy, cô y tá bước vào chào hỏi, giọng cô rất khẽ khàng, hiển nhiên là sợ đánh thức Hùng Văn vẫn đang say giấc nồng.
“Giờ là buổi sáng hả? Phòng này sao không có cửa sổ vậy?” La Tập đưa mắt nhìn xung quanh hỏi.
“Bất cứ chỗ nào trên tường cũng có thể biến thành trong suốt, nhưng bác sĩ cho rằng hiện giờ các anh vẫn chưa thích hợp nhìn quang cảnh bên ngoài, rất xa lạ, sẽ làm phân tán tinh thần, ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi hồi phục.”
“Tỉnh lại lâu như vậy rồi mà vẫn chưa biết thế giới bên ngoài như thế nào, điều này cũng làm ảnh hưởng đến việc hồi phục.” La Tập chỉ vào Hùng Văn, “Tôi không phải loại người giống cậu ta.”
Cô y tá mỉm cười: “Không sao, tôi sắp hết ca rồi, sẽ dẫn anh ra ngoài xem thử coi thế nào, bữa sáng quay về ăn nhé.”
La Tập hứng khởi theo cô y tá đến phòng trực ban, anh đưa mắt quan sát xung quanh, đồ đạc bày ở đây chỉ có một nửa anh còn đoán ra được là thứ gì, còn lại thì hoàn toàn không biết dùng để làm gì. Trong phòng không có máy tính hay các thiết bị tương tự. Nguyên nhân là vì bất cứ chỗ nào trên tường cũng có thể kích hoạt thành màn hình, đây là điều nằm trong dự đoán. Thứ thu hút sự chú ý của La Tập là ba chiếc ô để ở cạnh cửa, kiểu dáng của chúng không giống nhau, nhưng nom ngoại hình thì chỉ có thể là ô đi mưa mà thôi. La Tập ngạc nhiên ở chỗ, trông mấy cái ô này có vẻ rất nặng nề, chẳng lẽ thời đại này không có ô gấp hay sao?
Cô y tá ra khỏi phòng thay đồ. Cô đã thay quần áo riêng, ngoài hình ảnh động lấp lóa ở mặt ngoài ra, sự thay đổi về mẫu mẵ của trang phục phụ nữ thời đại này vẫn nằm trong phạm vi mà La Tập tưởng tượng được. So với thời đại của anh, chủ yếu là cảm giác bất đối xứng nổi bật. Anh lấy làm mừng vì sau một trăm tám mươi lăm năm, mình vẫn có thể cảm nhận được vẻ đẹp trên trang phục của một cô gái. Cô y tá cầm một trong ba chiếc ô kia lên, hình như hơi nặng, cô đành phải đeo nó trên lưng.
“Bên ngoài kia đang mưa hả?”
Cô gái lắc đầu: “Anh nghĩ cái này là cái… ô nhỉ.” Cô nói từ đó một cách hết sức ngắc ngứ.
“Thế đây là cái gì?” La Tập chỉ vào cái “ô” trên vai cô mà hỏi, anh tưởng cô sẽ nói ra một cái tên mới lạ gì đó, nhưng không phải thế.
“Xe đạp của tôi.” Cô đáp.
Khi họ ra tới hành lang, La Tập hỏi: “Nhà cô có xa đây không?”
“Nếu anh muốn hỏi nơi tôi sống, thì không xa đây lắm, đi xe đạp mất chừng mười mấy phút.” Cô nói xong bèn đứng lại, nhìn La Tập bằng đôi mắt to quyến rũ, nói ra những lời khiến La Tập kinh ngạc sững sờ: “Giờ không còn nhà nữa, chẳng ai còn nhà nữa, hôn nhân với gia đình, sau Đại Suy Sụp thì đều biến mất hết, đây chính là việc đầu tiên mà anh cần thích ứng.”
“Ngay việc đầu tiên này tôi đã không thích ứng nổi rồi.”
“Không phải chứ, tôi học lịch sử tôi biết, ở thời đại của các anh, hôn nhân và gia đình đã bắt đầu giải thể rồi, hầu hết mọi người không muốn bị ràng buộc, muốn sống tự do mà.” Cô lại nhắc đến môn lịch sử.
Chính tôi đây từng là một người như vậy, nhưng sau này… La Tập thầm nhủ, từ khoảnh khắc đầu tiên sau khi tỉnh lại, suy nghĩ về Trang Nhan và con chưa bao giờ thực sự rời khỏi tâm trí anh. Ý nghĩ đó đã trở thành hình nền cho màn hình ý thức của anh, từng phút từng giây, lúc nào cũng hiển hiện trong tâm trí. Có điều, lúc này, những người ở đây đều không nhận ra anh, tình hình không rõ ràng, tuy bị nỗi nhớ cồn cào giày vò, nhưng anh vẫn không dám mạo muội hỏi thăm tung tích hai người họ.
Họ đi một lúc trong hành lang, sau đó qua một cánh cửa tự động. Trước mắt La Tập sáng bừng lên, anh thấy phía trước có một bình đài dài hẹp chạy ra phía xa. Không khí tươi mát ùa vào mặt, anh nhận ra mình đã ở bên ngoài.
“Bầu trời xanh quá!” Đây là câu đầu tiên anh thốt lên với thế giới bên ngoài.
“Không phải chứ, làm sao mà xanh bằng thời của các anh được.”
Chắc chắn là xanh hơn hồi đó, xanh hơn nhiều. La Tập không nói ra những lời này, anh chỉ đắm chìm trong vòng ôm của sắc xanh thăm thẳm vô biên ấy, để mặc cho tâm hồn mình tan chảy trong đó. Sau đó, một câu hỏi chợt lóe lên trong tâm trí: mình đã đến thiên đường thật rồi sao? Trong ký ức của anh, bầu trời xanh thuần khiết thế này chỉ có thể thấy được ở khu vườn Địa Đàng hoàn toàn cách biệt với thế giới bên ngoài mà anh từng sống năm năm kia mà thôi. Chỉ khác là, bầu trời xanh này không có nhiều mây trắng như hồi đó, chỉ có một hai vệt rất nhạt ở phía Tây, trông như thể ai đó vô ý quệt lên vậy. Trong bầu không hoàn toàn trong vắt, vầng dương vừa dâng lên phía Đông sáng óng ánh rực rỡ, rìa mép trông như thể dính vạt sương đêm.
La Tập dịch chuyển ánh mắt xuống phía dưới, lập tức cảm thấy xây xẩm mặt mày. Anh đang ở trên cao, phải mất một lúc lâu anh mới ý thức được, thứ mình nhìn thấy là thành phố. Thoạt đầu, anh còn ngỡ trước mặt mình là một khu rừng khổng lồ, vô số thân cây mảnh khảnh đâm thẳng lên bầu trời, trên mỗi thân cây đều vươn ra vuông góc rất nhiều cành cây dài ngắn khác nhau, còn các ngôi nhà trong thành phố thì giống như lá gắn vào những cành cây ấy. Các công trình kiến trúc phân bố có vẻ như rất tùy tiện, mật độ lá trên các cây có thưa có dày chứ không đồng nhất. La Tập mau chóng nhận ra, trung tâm thức tỉnh sau ngủ đông mà anh đang đứng kỳ thực cũng thuộc về một cây lớn, anh đang ở trên một chiếc lá. Lúc này, hai người họ đang đứng trên cành cây treo chiếc lá ấy, cũng chính là bình đài dài hẹp vươn dài ra phía trước kia. Ngoảnh đầu lại, anh nhìn thấy thân của cây lớn mình đang ở, thân cây vươn lên đến độ cao mà anh không nhìn rõ. Cành cây này có lẽ nằm ở phần giữa thân cây, nhìn lên trên, nhìn xuống dưới đều có thể trông thấy những cành cây khác và lá gắn trên chúng (Sau này anh mới biết, địa chỉ trong thành phố quả đúng là Lá X, Cành Y, Cây Z.). Nhìn gần, những cành cây này kết thành một mạng lưới cầu nối đan xen phức tạp trên không trung, chỉ là, tất cả các cây cầu đều có một đầu lơ lửng vươn ra khoảng không.
“Đây là nơi nào vậy?” La Tập hỏi.
“Bắc Kinh.”
La Tập nhìn cô y tá, dưới ánh mặt trời buổi sớm, trông cô lại càng xinh xắn quyến rũ. Anh lại đưa mắt quan sát nơi mà cô gọi là Bắc Kinh này một lượt, đoạn hỏi: “Trung tâm thành phố ở đâu?”
“Hướng đó, chúng ta đang ở bên ngoài Vòng 4, Khu Tây, gần như là có thể nhìn thấy toàn bộ thành phố rồi đấy.”
La Tập nheo mắt nhìn về phía cô y tá vừa chỉ một lúc lâu, lớn tiếng kêu lên: “Không thể nào! Sao có thể không để lại thứ gì như vậy chứ?!”
“Anh muốn để lại thứ gì? Thời các anh, nơi này làm gì có thứ gì đâu?”
“Sao lại không có?! Cố Cung đâu? Cảnh Sơn đâu? Thiên An Môn và tòa nhà Mậu dịch quốc tế đâu? Mới hơn một trăm năm, không đến nỗi bị dỡ hết rồi chứ?!”
“Mấy cái mà anh nói đó vẫn còn mà.”
“Ở đâu?”
“Trên mặt đất ấy.”
Thấy bộ dạng kinh hãi khôn cùng của La Tập, cô y tá đột nhiên phá lên cười, cô cười rũ ra đến nỗi đứng không vững, phải vịn vào lan can bên cạnh: “À, ha ha ha… tôi quên mất, thật xin lỗi, bao nhiêu lần rồi mà tôi vẫn quên, anh nhìn đi, chúng ta đang ở dưới lòng đất, sâu hơn một nghìn mét… giả sử khi nào đó tôi lên trên đó du lịch, anh có thể trả miếng, đừng nhắc tôi là thành phố ở trên mặt đất, tôi cũng sẽ kinh ngạc giống như anh vậy thôi, hi hi hi…”
“Nhưng… đây…” La Tập dang hai cánh tay lên phía trên.
“Bầu trời là giả, Mặt trời cũng giả nốt.” Cô gái gắng sức nín cười, “Tất nhiên, bảo là giả thì cũng không đúng, đó là hình ảnh quay từ độ cao mười nghìn mét, rồi chiếu lại dưới lòng đất, cũng có thể coi là thật.”
“Tại sao lại xây dựng thành phố dưới lòng đất? Hơn một nghìn mét? Sâu như vậy sao?”
“Dĩ nhiên là do chiến tranh rồi, anh nghĩ mà xem, khi cuộc chiến tận thế nổ ra, mặt đất lại chẳng thành một biển lửa à? Tất nhiên, đây cũng là cách nghĩ trong quá khứ thôi, sau khi thời đại Đại Suy Sụp kết thúc, tất cả thành phố trên thế giới đều phát triển xuống lòng đất hết cả rồi.”
“Hiện nay, tất cả thành phố trên thế giới đều ở dưới lòng đất à?”
“Hầu hết là thế.”
La Tập quan sát thế giới này một lần nữa, giờ thì anh đã hiểu, thân các cây cổ thụ này chính là cột trụ chống đỡ mái vòm của thế giới dưới lòng đất, đồng thời cũng được dùng làm trụ chính để treo các kiến trúc của thành phố.
“Anh sẽ không mắc phải bệnh sợ không gian kín đâu, nhìn xem, bầu trời rộng biết bao nhiêu! Lên mặt đất ngắm bầu trời không đẹp được như vậy đầu.”
La Tập lại ngửa mặt lên nhìn bầu trời xanh… hay có thể nói là hình chiếu của bầu trời xanh, lần này, anh phát hiện ra trên bầu không ấy có một số vật thể nhỏ, thoạt tiên thì chỉ thấy vài cái rải rác, sau khi mắt điều tiết lại, anh phát hiện số lượng những vật thể này rất nhiều, chi chít khắp bầu trời. Thực kỳ lạ, những vật thể trên trời này không ngờ lại khiến anh liên tưởng đến một nơi hoàn toàn không có chút can hệ gì, là tủ trưng bày ở tiệm bán đồ trang sức. Đó là thời điểm trước khi anh trở thành Người Diện Bích, anh đang yêu Trang Nhan trong tưởng tượng. Có một lần, anh si mê đến độ muốn mua một món quà cho nàng thiên sứ trong trí tưởng tượng của mình. Anh đến cửa hàng đồ trang sức đó, thấy trong tủ trưng bày có rất nhiều mặt dây chuyền bạch kim, những mặt dây chuyền tinh tế nhỏ xinh đặt trên nền nhung đen tuyền, sáng lên ánh bạc lấp lánh dưới ánh đèn tụ quang. Nếu đổi tấm nhung đen đó thành màu xanh lam, thì sẽ rất giống với bầu trời mà anh nhìn thấy lúc này.
“Đó là hạm đội không gian hả?” La Tập kích động hỏi.
“Không phải. Từ đây không thấy được hạm đội đâu, họ đều ở bên ngoài vành đai tiểu hành tinh cơ. Còn những thứ này, là đủ loại luôn, cái nào nhìn rõ hình dáng thì là thành phố không gian, chỉ nhìn thấy một chấm sáng thì là phi thuyền dân dụng. Có điều, thỉnh thoảng cũng có tàu quân sự trở về quỹ đạo, động cơ của chúng sáng lắm, anh không thể nhìn thẳng vào đâu… được rồi, tôi phải đi đây, anh mau quay về đi, ở đây gió lớn lắm.”
La Tập xoay người, đang định chào tạm biệt, song lại kinh ngạc đến độ không thốt nên lời. Anh thấy cô gái cầm chiếc ô - hoặc chiếc xe đạp như cô nói - đeo lên lưng như thể đeo ba lô, kế đó chiếc ô dựng lên từ sau lưng cô rồi xòe ra trên đầu, thành hai cánh quạt đồng trục, chúng bắt đầu chuyển động êm ái ngược chiều nhau nhằm giảm bớt mô men chuyển động. Cô gái chầm chậm bay lên, nhảy ra ngoài lan can xuống vực sâu thăm thẳm khiến La Tập nhìn mà thấy chóng mặt. Cô thả mình lơ lửng giữa không trung, lớn tiếng bảo La Tập:
“Anh thấy đấy, hiện tại là một thời đại rất hay, hãy cứ coi quá khứ của anh là một giấc mơ đi, mai gặp lại nhé!”
Cô nhẹ nhàng bay đi, cánh quạt nhỏ khuấy động ánh mặt trời, bay qua khoảng trống giữa hai thân cây khổng lồ, rồi biến thành một con chuồn chuồn nhỏ. Từng đám từng đám chuồn chuồn như vậy đang bay lượn giữa các thân cây thành phố. Nhưng thu hút ánh mắt nhất là dòng xe bay, chúng như thể những đàn cá không ngừng lách qua giữa những lùm cây dưới đáy đại dương. Ánh nắng sớm chiếu vào thành phố, bị các thân cây khổng lồ chia cắt thành vô số cột ánh sáng, dát lên dòng xe trên không trung một lớp vàng lóng lánh.
Đối diện với thế giới mới đẹp đẽ này, nước mắt La Tập chảy giàn giụa, cảm giác như thể được sinh ra lẳn nữa thẩm thấu vào từng tế bào của anh, quá khứ quả thực là một giấc mộng.
Khi La Tập trông thấy người có gương mặt châu Âu đó trong phòng tiếp khách, anh có cảm giác ở ông ta có thứ gì đó khác với những người khác, về sau mới phát hiện ra, bộ vest ông ta mặc trên người không sáng lấp lánh, mà cũng không hiện lên hình ảnh gì, giống như một bộ vest trong thời đại cũ. Đây có lẽ là một cách tỏ ý trang trọng.
Sau khi bắt tay chào hỏi La Tập, người mới đến tự giới thiệu: “Tôi là đặc phái viên của Hội nghị liên tịch Hạm đội, Ben Jonathan. Việc anh tỉnh lại là do tôi bố trí theo chỉ thị của Hội nghị liên tịch, bây giờ, chúng ta sẽ cùng tham gia buổi Hội nghị lắng nghe ý kiến về kế hoạch Diện Bích lần cuối cùng. À, anh hiểu được những gì tôi nói không? Tiếng Anh đã thay đổi rất nhiều.”
Trong khi nghe Jonathan nói chuyện, mối lo văn hóa phương Tây xâm lấn vì thấy tiếng Trung hiện đại đã thay đổi quá nhiều của La Tập suốt mấy ngày nay đã biến mất. Tiếng Anh của Jonathan cũng pha tạp rất nhiều từ ngữ tiếng Trung, ví dụ như “kế hoạch Diện Bích”. Cứ tiếp tục thế này, ngôn ngữ thông dụng nhất trong quá khứ là tiếng Anh cùng ngôn ngữ có số người sử dụng đông đảo nhất là tiếng Trung sẽ dung hợp với nhau, và trở thành một dạng ngôn ngữ thế giới lớn mạnh nhất. Sau này La Tập biết được, các ngôn ngữ khác trên thế giới cũng xảy ra hiện tượng dung hợp lẫn nhau như thế.
La Tập có thể hiểu được những gì Jonathan nói, anh thầm nghĩ: Quá khứ không phải là một giấc mộng, rốt cuộc quá khứ vẫn tìm đến tận cửa rồi. Nhưng khi nghe thấy cụm từ “lần cuối cùng”, anh lại có cảm giác, tất cả chuyện này vẫn có hy vọng mau chóng chấm dứt.
Jonathan ngoảnh đầu lại ngó nghiêng, hình như là muốn kiểm tra lại xem cửa đã đóng chặt chưa. Sau đó, ông ta bước lại bên cạnh tường, kích hoạt một giao diện, ấn mấy cái lên đó, năm mặt tường gồm cả trần nhà toàn bộ đều biến mất để chuyển thành hình ảnh toàn ký.
Lúc này, La Tập nhận ra mình đang ở trong một phòng hội nghị lớn, tuy rằng tất cả đã thay đổi rất nhiều, vách tường và chiếc bàn tròn lớn đều phát ra một thứ ánh sáng dìu dịu, nhưng hiển nhiên người thiết kế đã muốn cố gắng phục chế lại phong cách của thời đại cũ. Qua tình cảm hoài có thể hiện ra trong cả bàn tròn, bàn chủ tịch và bố cục tổng thể của nơi này, La Tập ngay tức khắc biết đây là nơi nào. Hội trường lúc này vẫn trống không, chỉ có hai ba nhân viên đang chia tài liệu trên bàn họp. La Tập ngạc nhiên nhận ra, bây giờ người ta vẫn dùng tài liệu in trên giấy, đây hẳn cũng là một cách tỏ ý trang trọng, giống như bộ vest mà Jonathan đang mặc vậy.
Jonathan nói: “Hiện nay, hội nghị từ xa đã trở thành thông lệ, chúng ta tham gia bằng phương thức này cũng không ảnh hưởng đến tầm quan trọng và tính nghiêm túc của hội nghị. Vẫn còn một lúc nữa hội nghị mới bắt đầu, hình như anh vẫn chưa nắm rõ lắm về thế giới bên ngoài, có cần tôi tóm lược tình hình cơ bản của thế giới hiện nay không?”
La Tập gật đầu: “Tất nhiên, cám ơn.”
Jonathan chỉ về phía hội trường, nói: “Chỉ có thể nói một cách giản lược thôi. Trước tiên, tôi sẽ nói về các quốc gia. Châu Âu đã trở thành một quốc gia, gọi là Liên hiệp Châu Âu, bao gồm cả Đông Âu lẫn Tây Âu, nhưng không gồm phần thuộc châu Âu của Nga; Nga và Belarus hợp nhất, tên nước vẫn gọi là Liên bang Nga; khu vực sử dụng tiếng Anh và tiếng Pháp của Canada tách ra thành hai quốc gia; những khu vực khác cũng có một vài thay đổi, nhưng chủ yếu là vậy.”
La Tập hết sức kinh ngạc: “Chỉ thay đổi ít vậy thôi à? Gần hai thế kỷ rồi, tôi còn tưởng thế giới đã hoàn toàn đổi khác rồi cơ.”
Jonathan quay lưng về phía hội trường, gật đầu với La Tập: “Đã hoàn toàn thay đổi rồi, tiến sĩ La Tập, thế giới này quả thực đã hoàn toàn thay đổi rồi.”
“Không phải chứ, những thay đổi đó thì ở thời đại của chúng tôi đã bắt đầu xuất hiện manh nha rồi.”
“Nhưng có một điểm mà các anh không thể dự liệu: hiện nay đã không còn nước lớn nữa, trong chính trị quốc tế, tất cả quốc gia đều đã suy yếu.”
“Tất cả quốc gia? Vậy thì ai vùng lên?”
“Một thực thể nằm ngoài quốc gia: hạm đội không gian.”
La Tập ngẫm nghĩ một lúc lâu mới hiểu được hàm nghĩa câu nói này của Jonathan: “Ý ông là, hạm đội không gian đã trở nên độc lập?”
“Đúng thế, hạm đội không thuộc về bất cứ quốc gia nào, mà trở thành thực thể kinh tế và chính trị độc lập, cũng có tư cách thành viên Liên Hiệp Quốc giống như quốc gia thông thường. Hiện nay, Hệ Mặt trời có ba hạm đội lớn: Hạm đội châu Á, Hạm đội châu Âu và Hạm đội Bắc Mỹ, tên gọi chỉ nói lên vùng đất khởi nguyên chính của các hạm đội mà thôi, còn bản thân hạm đội thì đã không còn phụ thuộc chút nào vào vùng đất khởi nguyên ấy nữa. Các hạm đội đều hoàn toàn độc lập. Cả ba hạm đội lớn này đều sở hữu thế lực kinh tế và chính trị như một siêu cường quốc trong thời đại của các anh.”
“Trời đất ơi…” La Tập cảm thán.
“Nhưng đừng hiểu lầm, Trái đất không nằm dưới sự thống trị của chính quyền quân sự, phạm vi lãnh thổ và chủ quyền của hạm đội đều ở trên vũ trụ, rất hiếm khi họ can thiệp vào công việc nội bộ của xã hội trên Trái đất. Điều này đã được quy định trong Hiến chương Liên Hiệp Quốc. Vì vậy, hiện nay, thế giới loài người chia thành hai cộng đồng quốc tế: cộng đồng quốc tế truyền thống ở Trái đất và Quốc tế hạm đội mới xuất hiện. Ba hạm đội lớn hợp thành Hạm đội Hệ Mặt trời, Hội đồng phòng ngự toàn cầu đã phát triển thành Hội nghị liên tịch Hạm đội Hệ Mặt trời, là cơ quan chỉ huy tối cao trên danh nghĩa của Hạm đội Hệ Mặt trời, nhưng cũng giống như Liên Hiệp Quốc, nó chỉ có tác dụng điều phối hợp tác, chứ không có quyền lực thực tế. Kỳ thực, bản thân Hạm đội Hệ Mặt trời cũng chỉ tồn tại trên danh nghĩa mà thôi, thực quyền đối với lực lượng vũ trang trên vũ trụ của loài người nằm trong tay bộ chỉ huy của ba hạm đội lớn. Được rồi, anh biết được chừng đó là cũng tàm tạm đủ tham gia hội nghị hôm nay rồi. Hội nghị này do Hội nghị liên tịch Hạm đội Hệ Mặt trời tổ chức, họ là người kế thừa kế hoạch Diện Bích.”
Lúc này, trên hình ảnh toàn ký xuất hiện một cửa sổ, hình ảnh Hines và Yamasuki Keiko hiện ra trên đó. Hai người họ trông không có gì thay đổi. Hines mỉm cười chào hỏi La Tập, Yamasuki Keiko thì hờ hững ngồi bên cạnh, gương mặt không bộc lộ cảm xúc gì, La Tập chào cũng chỉ khe khẽ gật đầu đáp lại.
Hines nói: “Tôi cũng vừa mới tỉnh lại, tiến sĩ La Tập, tôi lấy làm tiếc khi biết được, ở vị trí cách chúng ta năm mươi năm ánh sáng kia, hành tinh mà anh phát lời nguyền ấy vẫn quay xung quanh ngôi sao đó.”
“Kha kha, đúng là chuyện cười mà, một chuyện cười thời xưa.” La Tập xua tay, tự giễu.
“Nhưng so với Tyler và Rey Díaz, anh vẫn còn may mắn đấy.”
“Xem ra ông là Người Diện Bích duy nhất thành công rồi, có lẽ kế hoạch chiến lược của ông thực sự đã nâng cao được trí lực của loài người.”
Hines cũng nở nụ cười tự giễu giống hệt La Tập vừa nãy, ông ta lắc đầu: “Không, thực sự là không. Tôi vừa được biết, sau khi chúng ta ngủ đông, nghiên cứu về tư duy của loài người nhanh chóng gặp phải những chướng ngại không thể khắc phục, vì đi sâu hơn nữa về cơ chế tư duy của bộ não là sẽ chạm đến cấp lượng tử. Lúc đó, cũng giống như các ngành khoa học khác, họ đụng phải bức tường không thể vượt qua mà Hạt trí tuệ xây nên. Chúng tôi đã không nâng cao được trí lực của loài người, nếu nói đã làm được gì đó thực chất, thì chỉ là củng cố lòng tin của một nhóm người mà thôi.”
Lúc La Tập bắt đầu ngủ đông, Dấu ấn tư tưởng vẫn chưa xuất hiện, vì vậy anh không hiểu hàm nghĩa câu nói cuối cùng của Hines cho lắm, nhưng anh để ý thấy khi Hines nói thế, trên gương mặt Yamasuki Keiko từ đầu vẫn lạnh như băng chợt thoáng hiện lên một nụ cười bí hiểm.
Cửa sổ biến mất, lúc này, La Tập thấy trong hội trường đã ngồi kín người, hầu hết người tham dự đều mặc quân phục. Kiểu dáng quân phục không thay đổi nhiều, trang phục của tất cả mọi người đều không có hình ảnh trang trí, nhưng phù hiệu và quân hàm của họ đều phát sáng. Chủ tịch Hội nghị liên tịch Hạm đội cũng vẫn theo hình thức luân phiên, vả lại còn là một quan chức dân sự. Nhìn ông ta, La Tập lại nhớ đến Garanin, anh ý thức được mình đã là người cổ đại từ hai thế kỷ trước, so với vô số những con người cùng thời đại đã bị chôn vùi trong dòng sông thời gian, xét cho cùng, mình vẫn còn may mắn chán.
Sau khi tuyên bố khai mạc hội nghị, vị chủ tịch nói: “Các vị đại biểu, trong kỳ họp lần này, chúng ta sẽ tiên hành biểu quyết lần cuối cùng dự thảo nghị quyết số 649 đưa ra trong Hội nghị liên tịch lần thứ 47 năm nay, dự thảo này do Hạm đội Bắc Mỹ và Hạm đội châu Âu liên danh đệ trình. Trước tiên, tôi sẽ đọc lại nội dung của dự thảo.
“Năm thứ hai sau khi nguy cơ Tam Thể xuất hiện, Hội đồng phòng ngự toàn cầu của Liên Hiệp Quốc đã lập ra kế hoạch Diện Bích, đồng thời được các quốc gia thường trực hội đồng nhất trí thông qua, bắt đầu thực hiện vào năm tiếp sau đó. Nội dung cốt lõi của kế hoạch Diện Bích là bốn Người Diện Bích được các quốc gia thường trực hội đồng lựa chọn và giới thiệu sẽ tiến hành suy tư cá nhân hoàn toàn khép kín, lập ra và thực hiện kế hoạch chiến lược nhằm kháng cự lại cuộc xâm lược của thế giới Tam Thể, tránh né sự giám sát ở khắp mọi nơi của Hạt trí tuệ đối với thế giới loài người, bảo đảm tính bí mật của chiến lược. Liên Hiệp Quốc cũng đưa ra Đạo luật về kế hoạch Diện Bích tương ứng, nhằm đảm bảo đặc quyền lập ra và thực hiện kế hoạch của Người Diện Bích.
“Kế hoạch Diện Bích đến nay đã thực hiện được hai trăm lẻ năm năm, trong thời gian đó, có một giai đoạn tạm ngừng kéo dài hơn một thế kỷ. Trong thời gian này, quyền lãnh đạo kế hoạch được chuyển từ Hội đồng phòng ngự toàn cầu sang cho Hội nghị liên tịch Hạm đội Hệ Mặt trời.
“Kế hoạch Diện Bích được sinh ra trong một bối cảnh lịch sử đặc biệt. Lúc đó, nguy cơ Tam Thể vừa mới xuất hiện, đối diện với nguy cơ hủy diệt chưa từng có trong lịch sử loài người này, cộng đồng quốc tế đã rơi vào tuyệt vọng và khủng hoảng tột cùng, kế hoạch Diện Bích chính là được ra đời trong trạng thái ấy. Nó không phải một lựa chọn lý trí, mà là sự vùng vẫy tuyệt vọng.
“Sự thực lịch sử đã chứng minh, kế hoạch Diện Bích là một kế hoạch chiến lược hoàn toàn thất bại. Không hề khoa trương khi nói rằng, nó là việc làm ngu xuẩn nhất, ấu trĩ nhất trong toàn bộ lịch sử của xã hội loài người. Người Diện Bích được trao cho quyền lực lớn chưa từng có, không bị bất cứ luật pháp nào giám sát, thậm chí còn được quyền tự do lừa gạt cộng đồng quốc tế. Điều này đi ngược lại với những nguyên tắc đạo đức và pháp luật cơ bản nhất của xã hội loài người.
“Trong quá trình thực hiện kế hoạch Diện Bích, một lượng lớn tài nguyên chiến lược đã bị tiêu hao vô nghĩa, kế hoạch hạm đội lượng tử của Người Diện Bích Frederick Tyler đã được chứng minh là hoàn toàn không có ý nghĩa chiến lược gì, còn kế hoạch phản ứng dây chuyền khi Sao Thủy rơi xuống Mặt trời của Người Diện Bích Manuel Rey Díaz, thì với khả năng của loài người hiện nay cũng tuyệt nhiên không thể nào thực hiện nổi. Đồng thời, hai kế hoạch này đều phạm pháp, Tyler có âm mưu tấn công và tiêu diệt hạm đội Trái đất, mưu đồ của Rey Díaz lại còn ác độc hơn, đem toàn bộ sự sống trên Trái đất ra làm con tin.
“Hai Người Diện Bích còn lại cũng khiến chúng ta thất vọng như thế. Kế hoạch nâng cao năng lực tư duy của Người Diện Bích Hines hiện nay vẫn chưa bộc lộ ra ý đồ chiến lược thực sự, nhưng việc sử dụng thành quả trong giai đoạn sơ bộ của nó là Dấu ấn tư tưởng trong quân chủng không gian cũng là phạm pháp. Nó vi phạm nghiêm trọng quyền tự do tư tưởng, là cơ sở để văn minh nhân loại có thể tồn tại và tiến bộ. Còn về Người Diện Bích La Tập, trước tiên anh ta lạm dụng của công một cách vô trách nhiệm để tạo cho mình cuộc sống hưởng lạc, rồi sau đó lại lừa gạt đám đông bằng những hành vi lố bịch mang màu sắc chủ nghĩa thần bí.
“Chúng tôi cho rằng, với sự tăng trưởng mang tính chất quyết định của sức mạnh loài người, cùng với việc nắm chắc quyền chủ động trong chiến tranh, kế hoạch Diện Bích đã không còn ý nghĩa nữa. Hiện nay là thời điểm thích hợp để kết thúc vấn đề do lịch sử để lại này. Chúng tôi đề nghị, Hội nghị liên tịch Hạm đội lập tức đình chỉ kế hoạch Diện Bích, đồng thời bãi bỏ Đạo luật về kế hoạch Diện Bích của Liên Hiệp Quốc.
“Trân trọng đệ trình.”
Vị chủ tịch chậm rãi đặt văn bản dự thảo xuống, quét ánh mắt một lượt quanh hội trường: “Giờ bắt đầu tiến hành biểu quyết đối với dự thảo nghị quyết số 649 của Hội nghị liên tịch Hạm đội Hệ Mặt trời.”
Tất cả đại biểu đều giơ tay.
Phương thức biểu quyết của thời đại này vẫn nguyên thủy như vậy, các nhân viên đi lại xung quanh hội trường, trịnh trọng xác thực số phiếu biểu quyết. Khi họ báo cáo lại kết quả cho chủ tịch, ông ta tuyên bố:
“Dự thảo nghị quyết 649 được thông qua với 100% số phiếu, bắt đầu có hiệu lực ngay từ lúc này.” Vị chủ tịch ngẩng đầu lên, La Tập không biết ông ta đang nhìn mình hay Hines. Giống như lần hội nghị từ xa diễn ra vào một trăm tám mươi lăm năm trước, La Tập vẫn không biết hình ảnh của mình và Hines được hiển thị ở vị trí nào trong hội trường. “Hiện giờ, kế hoạch Diện Bích đã dừng lại, đồng thời Đạo luật về kế hoạch Diện Bích của Liên Hiệp Quốc cũng bãi bỏ. Tôi đại diện cho Hội nghị liên tịch Hạm đội Hệ Mặt trời thông báo với Người Diện Bích Bill Hines và Người Diện Bích La Tập, hai người đã không còn là Người Diện Bích nữa, mọi đặc quyền liên quan đến kế hoạch Diện Bích mà Liên Hiệp Quốc trao cho hai người, cùng với quyền miễn truy tố trước pháp luật đi kèm, đều không còn hữu hiệu. Hai người sẽ khôi phục lại thân phận là công dân bình thường của nước mình.”
Vị chủ tịch tuyên bố hội nghị kết thúc, Jonathan đứng dậy tắt hình ảnh toàn ký đi, đồng thời cũng tắt luôn cơn ác mộng kéo dài hai thế kỷ của La Tập.
“Tiến sĩ La Tập, theo tôi được biết, đây chính là kết quả mà anh muốn.” Jonathan mỉm cười nói với La Tập.
“Đúng thế, chính là điều mà tôi muốn, cảm ơn ông, ông đặc phái viên, tôi cũng cám ơn Hội nghị liên tịch Hạm đội đã khôi phục lại thân phận người bình thường của tôi.” La Tập nói với sự chân thành tự đáy lòng.
“Hội nghị rất ngắn gọn, chỉ là biểu quyết thông qua dự thảo mà thôi, tôi đã được trao quyền bàn bạc các sự vụ cụ thể hơn với anh, anh có thể nói về những việc mình đang quan tâm nhất trước.”
“Vợ con tôi thì sao?” La Tập nôn nóng hỏi câu hỏi đã giày vò anh suốt từ khi tỉnh lại đến giờ. Trên thực tế, từ lúc gặp Jonathan trước khi hội nghị khai mạc, anh đã muốn hỏi thăm chuyện này rồi.
“Anh cứ yên tâm, họ đều rất khỏe, cả hai vẫn đang ngủ đông, tôi sẽ cung cấp cho anh hồ sơ của họ, anh có thể đăng ký cho họ tỉnh lại bất cứ lúc nào.”
“Cảm ơn, cảm ơn.” Khóe mắt La Tập đã ngân ngấn lệ, một lần nữa, anh lại có cảm giác như thể đến được cõi thiên đường ấy.
“Có điều, tiến sĩ La Tập, tôi có một lời khuyên cá nhân thế này.” Jonathan ngồi xích lại gần La Tập trên xô pha, nói: “Người ngủ đông không dễ thích ứng với cuộc sống trong thời đại này chút nào, tôi đề nghị anh ổn định cuộc sống của mình trước rồi hãy đánh thức họ dậy. Chi phí Liên Hiệp Quốc đã trả có thể duy trì trạng thái ngủ đông của họ thêm hai trăm ba mươi năm nữa.”
“Vậy, tôi sẽ sống thế nào ở ngoài kia?”
Trước câu hỏi này của La Tập, tay đặc phái viên chỉ cười cười: “Chuyện này thì anh không cần lo lắng, có thể là không thích ứng được với thời đại, nhưng sinh hoạt thì không có vấn đề gì đâu. Ở thời đại này, phúc lợi xã hội đã rất hoàn thiện, cho dù không làm gì cả thì cũng có thể sống một cách tương đối thoải mái. Trường đại học lúc trước anh làm việc giờ vẫn còn, ở ngay thành phố này thôi, họ đã nhận lời xem xét vấn đề công việc của anh rồi, một thời gian nữa họ sẽ liên hệ với anh.”
La Tập đột nhiên nhớ ra một chuyện khiến anh rùng mình ớn lạnh: “Còn vấn đề an toàn của tôi sau khi ra ngoài thì sao? ETO vẫn luôn muốn giết tôi!”
“ETO?” Jonathan cười phá lên: “Tổ chức Tam Thể Địa Cầu đó đã bị tiêu diệt hoàn toàn từ một thế kỷ trước, thế giới hiện tại đã không còn cơ sở xã hội cho bọn chúng tồn tại nữa rồi. Tất nhiên, những người có khuynh hướng tư tưởng đó vẫn còn, nhưng đã không thể nào hình thành tổ chức được nữa, anh ra ngoài kia sẽ tuyệt đối an toàn.”
Lúc chia tay, Jonathan mới bỏ đi bộ tịch quan chức, bộ vest của ông ta cũng sáng lên, hiện ra hình ảnh bầu trời sao bị biến dạng. Ông ta vừa cười vừa nói với La Tập: “Tiến sĩ, trong tất cả những nhân vật lịch sử mà tôi từng gặp, anh là người hài hước nhất đấy. Lời nguyền, lời nguyền nhắm vào một ngôi