Chương 10 Kỷ nguyên Khủng hoảng năm thứ 205, hạm đội Tam Thể cách Hệ Mặt trời 2,10 năm ánh sáng
Đột nhiên, tiếng còi báo động vang lên khắp phi thuyền, nghe như thể có hàng nghìn vạn con quỷ từ vũ trụ tối tăm đang khóc gào, các giao diện hiển thị điên cuồng nhảy ra từ giữa không trung như những vệt tuyết, ùn ùn đổ tới thông tin về đầu đạn hạt nhân đã vượt qua hệ thống phòng ngự của Chọn Lọc Tự Nhiên lao đến tấn công. Nhưng không ai kịp xem gì nữa.
Từ lúc còi báo động vang lên đến khi quả bom H sóng hạ âm phát nổ, chỉ cách nhau có bốn giây đồng hồ.
Từ hình ảnh cuối cùng của tàu Chọn Lọc Tự Nhiên truyền về thế giới trên Trái đất có thể thấy, Chương Bắc Hải có lẽ chỉ mất một giây để hiểu ra tất cả. Anh ta vốn tưởng rằng, trong hành trình gian nan kéo dài hơn hai thế kỷ, trái tim mình đã rắn như sắt đá, song anh ta không phát hiện ra những thứ ẩn giấu ở nơi sâu thẳm nhất trong tâm trí mình. Trước khi đưa ra quyết định cuối cùng, anh ta đã phải do dự, phải gắng sức đè nén những run rẩy trong tâm hồn, chính sự mềm lòng ấy đã giết chết anh ta, cũng giết chết tất cả mọi người trên tàu Chọn Lọc Tự Nhiên. Trong cuộc đối đầu đen tối kéo dài cả tháng này, anh ta chỉ chậm hơn đối phương có vài giây.
Ba vầng mặt trời nhỏ sáng bừng lên, chiếu rọi vùng không gian đen tối, tạo thành một tam giác đều quây tàu Chọn Lọc Tự Nhiên vào giữa, trung bình cách phi thuyền khoảng bốn mươi ki lô mét. Quả cầu nhiệt hạch kéo dài hai mươi giây, trong khoảng thời gian này, quả cầu lửa nhấp nháy theo tần số của sóng hạ âm, nhưng mắt thường thì không phân biệt được.
Qua hình ảnh được truyền về, trong ba giây còn lại, Chương Bắc Hải quay về phía Đông Phương Diên Tự, không ngờ lại còn mỉm cười, nói ra mấy chữ: “Không sao cả, đều như nhau thôi.”
Những chữ này cũng có phần là suy đoán, anh ta không kịp nói hết thì xung điện từ mạnh mẽ đã từ ba hướng tràn tới. Thân tàu khổng lồ của Chọn Lọc Tự Nhiên chấn động rung lên như cánh ve sầu, năng lượng chấn động chuyển hóa thành sóng hạ âm, trong hình ảnh, màn sương máu mờ mịt bao trùm lên tất thảy.
Đòn tấn công là của tàu Quy Luật Tối Hậu, nó bắn mười hai quả tên lửa tàng hình gắn đầu đạn bom H sóng hạ âm về phía bốn tàu còn lại của Phi Thuyền Trái Đất. Ba quả tên lửa bắn về phía tàu Chọn Lọc Tự Nhiên cách xa hai trăm nghìn ki lô mét được bắn đi trước chín quả còn lại một lúc để cho tất cả có thể đến vị trí phát nổ cùng một thời điểm. Người thế vào vị trí viên thuyền trưởng đã tự sát trên tàu Quy Luật Tối Hậu là một tay thuyền phó, nhưng rốt cuộc là ai đưa ra lựa chọn tối hậu này, đồng thời phát động tấn công đầu tiên thì không biết được, và cũng vĩnh viễn không thể nào biết được.
Quy Luật Tối Hậu không trở thành kẻ may mắn sau rốt của vườn Địa Đàng.
Trong ba tàu còn lại thuộc đội truy kích, Không Gian Xanh đã chuẩn bị sẵn sàng để ứng phó với biến cố bất ngờ, trước khi bị tấn công, bên trong tàu đã được rút hết không khí chuyển thành trạng thái chân không, tất cả nhân viên đều mặc đồ phi hành gia. Do trong trạng thái chân không không thể sinh ra sóng hạ âm, nên không có ai thương vong, chỉ có thân tàu bị tổn hại rất nhẹ do tác động của xung điện từ siêu mạnh mà thôi.
Khi quả cầu lửa bom hạt nhân vừa sáng lên, tàu Không Gian Xanh liền bắt đầu phản kích. Đầu tiên, họ sử dụng vũ khí laser có tốc độ phản ứng nhanh nhất, tàu Quy Luật Tối Hậu ngay tức khắc bị năm tia gamma cao năng lượng quét trúng, thân tàu xuất hiện năm lỗ thủng to tướng, bên trong nhanh chóng bị ngọn lửa nuốt chửng, đồng thời xảy ra các vụ nổ cục bộ, mất hết khả năng tác chiến. Đợt tấn công mãnh liệt hơn từ Không Gian Xanh đến liền sau đó, sau một hồi hứng đầu đạn hạt nhân và pháo động năng điện từ tấn công như mưa, tàu Quy Luật Cuối Cùng phát nổ dữ dội, không một ai trên tàu sống sót.
Gần như cùng một thời điểm, khi Phi Thuyền Trái Đất xảy ra trận chiến đen tối này, ở xa xôi phía bên kia Hệ Mặt trời cũng xảy ra thảm kịch tương tự: Tàu Thời Đại Đồ Đồng bất ngờ tấn công tàu Lượng Tử, cũng sử dụng bom H sóng hạ âm giết chết toàn bộ sự sống bên trong con tàu này, nhưng giữ được thân tàu hoàn chỉnh. Vì tư liệu từ hai tàu này gửi về Trái đất rất ít ỏi, người ta không rõ giữa hai con tàu đã xảy ra chuyện gì. Tuy rằng cả hai đều đã tăng tốc rất mạnh trong cuộc đại đồ sát, nhưng hai phi thuyền này đều không giảm tốc như đội truy kích tàu Chọn Lọc Tự Nhiên, vì vậy nhiên liệu dự trữ của họ hẳn phải dư dật hơn các tàu thuộc Phi Thuyền Trái Đất.
Như thế, vũ trụ vô tận đã nuôi dạy nhân loại mới đầy hắc ám trong vòng tay đen tối của nó.
Trong đám mây kim loại đang không ngừng mở rộng từ vụ nổ tàu Quy Luật Tối Hậu, Không Gian Xanh đã áp sát hai con tàu không còn dấu hiệu sự sống là Enterprise và Không Gian Sâu Thẳm, thu thập tất cả nhiên liệu phản ứng nhiệt hạch, sau đó bắt đầu tháo gỡ các loại linh phụ kiện. Xong xuôi, Không Gian Xanh lại bay đến chỗ tàu Chọn Lọc Tự Nhiên cách đó hai trăm nghìn ki lô mét, làm điều tương tự. Khoảng thời gian này, Phi Thuyền Trái Đất giống như một công trường khổng lồ trong vũ trụ, trên thân ba con tàu khổng lồ đã tử vong điểm xuyết vô số đóa hoa lửa laser. Nếu Chương Bắc Hải còn sống, cảnh tượng này nhất định sẽ khiến anh ta nhớ đến con tàu sân bay Đường hồi hai thế kỷ trước.
Tàu Không Gian Xanh đem những mảnh xác ba con tàu đã bị cắt lìa thành nhiều đoạn quây lại thành hình một bãi đá khổng lồ, tạo nên một khu mộ trong vũ trụ. Ở đây, họ cử hành tang lễ cho toàn thể những người tử nạn trong trận chiến đen tối vừa qua.
Một nghìn hai trăm bảy mươi ba người trên tàu Không Gian Xanh mặc đồ phi hành gia xếp thành đội hình hình vuông lơ lửng ở chính giữa khu mộ. Họ là toàn thể công dân còn lại của Phi Thuyền Trái Đất. Xung quanh họ, những mảnh xác phi thuyền khổng lồ quầy lại thành một vòng như rặng núi, những chỗ toác ra trên xác tàu trông như thể hang núi tối tăm. Di thể của bốn nghìn hai trăm bốn mươi bảy người chết được đặt trong những mảnh xác tàu này, tất cả người còn sống đều ở trong bóng râm của xác tàu, giống như trong khe núi lúc đêm khuya, chỉ có chút ánh sáng lạnh lẽo băng giá của dải Ngân Hà lọt vào qua khe hẹp giữa những mảnh xác tàu.
Trong tang lễ, tâm trạng mọi người đều bình tĩnh, loài người mới trong vũ trụ đã đi hết thời kỳ sơ sinh rồi.
Một ngọn đèn trường minh nhỏ được thắp sáng, nó là một bóng đèn nhỏ chỉ có 50 watt, bên cạnh còn có một trăm bóng đèn dự trữ có thể tự động thay thế khi bóng đèn bị hỏng, nguồn điện của ngọn đèn trường minh này đến từ một cục pin hạt nhân cỡ nhỏ, có thể sáng liên tục vài chục nghìn năm. Ánh sáng ảm đạm của nó rất giống với ánh nến trong khe núi, hắt lên vách cao ngất tăm tối của xác tàu một quầng sáng nho nhỏ. Trên bức vách bằng hợp kim titan được chiếu sáng có khắc tên tất cả những người tử nạn, không có mộ chí.
Một giờ sau, khu mộ vũ trụ này sẽ được chiếu sáng lần cuối cùng khi tàu Không Gian Xanh tăng tốc, sau đó khu mộ sẽ trôi đi với vận tốc bằng 1% vận tốc ánh sáng, mấy trăm năm sau, sẽ bị giảm tốc xuống còn 0,03% vận tốc ánh sáng và đến được NH558J2 sau sáu mươi nghìn năm nữa. Trước đó năm mươi nghìn năm, tàu Không Gian Xanh đã từ đây xuất phát bay đến một hệ sao khác.
Không Gian Xanh bay vào sâu trong vũ trụ, mang theo lượng nhiên liệu hạt nhân dư dật cùng tám bộ dự trữ cho linh kiện quan trọng. Bên trong phi thuyền không thể chứa được nhiều như vậy, nên phải gắn thêm mấy kho trữ hàng trên thân tàu, khiến vẻ ngoài con tàu hoàn toàn thay đổi, biến thành một hình dạng bất quy tắc khổng lồ và cực kỳ xấu xí, nhưng lại càng thêm giống một kẻ viễn hành.
Một năm trước, ở phía bên kia Hệ Mặt trời, Thời Đại Đồ Đồng cũng gia tốc rời khỏi đống vỡ nát của tàu Lượng Tử, bay về hướng chòm sao Kim Ngưu.
Không Gian Xanh và Thời Đại Đồ Đồng đến từ một thế giới đầy ánh sáng, giờ đây đã biến thành hai con tàu bóng tối.
Vũ trụ cũng từng sáng chói, không bao lâu sau vụ nổ Sáng Thế, tất cả vật chất đều tồn tại dưới dạng ánh sáng, về sau, vũ trụ trở thành than hồng sau khi bùng cháy, mới kết lại thành các nguyên tố nặng và hình thành nên các hành tinh cùng sự sống trong bóng tối. Vì vậy, bóng tối là mẹ của sự sống và văn minh.
Ở thế giới trên Trái đất, những lời chửi mắng và nguyền rủa hai con tàu Không Gian Xanh và Thời Đại Đồ Đồng tràn ra vũ trụ như nước lũ vỡ bờ, nhưng hai con tàu đều không có bất kỳ phản ứng nào, chúng đã cắt đứt mọi liên lạc với Hệ Mặt trời. Đối với hai thế giới này, Trái đất đã chết.
Hai con tàu đen tối hòa làm một với vũ trụ tối tăm, cách nhau bởi Hệ Mặt trời, càng ngày càng đi xa dần. Chúng chở theo toàn bộ tư tưởng và ký ức của loài người, mang trong lòng tất cả vinh quang và mộng tưởng của Trái đất, lặng lẽ biến mất trong màn đêm vĩnh hằng.
“Vậy là đúng rồi!”
Đây là câu nói đầu tiên của La Tập sau khi biết tin về trận chiến đen tối ở hai bên Hệ Mặt trời, sau đó, anh bỏ lại Sử Cường vẫn đang hoang mang, một mình chạy ra khỏi phòng, chạy như điên băng qua khu nhà, đứng lại đối mặt với sa mạc Hoa Bắc.
“Tôi đúng! Tôi nghĩ đúng rồi!” Anh gào lên với bầu trời.
Lúc này đang là đêm khuya, có lẽ vì vừa mưa xong, tầm nhìn hôm nay rất tốt, có thể thấy được các vì sao. Song bầu trời sao đã không còn trong vắt như hồi thế kỷ 21 nữa, chỉ thấy được những ngôi sao sáng nhất mà thôi. Sao trên trời thưa thớt đi nhiều, nhưng La Tập vẫn tìm lại được cảm giác khi anh ở trên mặt hồ đóng băng vào cái đêm khuya lạnh lẽo hồi hai trăm năm trước. Lúc này, La Tập - người bình thường đã biến mất, một lần nữa, anh lại trở thành Người Diện Bích.
“Đại Sử, tôi đang nắm giữ chìa khóa giành thắng lợi của loài người!” La Tập nói với Sử Cường đang đi tới.
“Hả? Khục khục…”
Tiếng cười hơi mang giọng điệu châm biếm của Sử Cường khiến La Tập bình tĩnh lại khỏi cơn hưng phấn, “Tôi biết là anh không tin.”
“Vậy giờ chúng ta nên làm gì?” Sử Cường hỏi.
La Tập ngồi xuống bãi cát, cảm xúc của anh lại nhanh chóng trượt dốc rơi xuống đáy vực sâu. “Làm gì nhỉ, hình như là chẳng thể làm gì được cả.”
“Ít nhất cậu có thể trình bày suy nghĩ của mình lên cấp trên một chút.”
“Tôi không biết có tác dụng không nữa, nhưng cứ thử đi, coi như là làm hết trách nhiệm của Người Diện Bích.”
“Cần tìm cấp nào?”
“Cấp cao nhất. Tổng thư ký Liên Hiệp Quốc, hoặc chủ tịch Hội nghị liên tịch Hạm đội.”
“Sợ là khó, giờ chúng ta đều chỉ là dân thường… Có điều dẫu sao cũng phải thử xem, cậu chỉ có thể… ừm, đến tòa thị chính trước, tìm thị trưởng.”
“Được, tôi sẽ vào thành phố.” La Tập đứng dậy nói.
“Tôi đi cùng cậu nhé.”
“Khỏi cần, tôi tự đi.”
“Ít nhiều gì tôi cũng là viên chức chính phủ, muốn gặp thị trưởng cũng dễ hơn cậu.”
La Tập ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, hỏi: “Khi nào thì Giọt Nước đến Trái đất?”
“Bản tin nói khoảng mười mấy tiếng đồng hồ nữa là tới rồi.
“Anh có biết nó đến làm gì không? Sứ mệnh của nó không phải là hủy diệt hạm đội liên hợp, cũng không phải tấn công Trái đất, nó đến để giết tôi, tôi không muốn đến lúc đó anh ở cùng tôi đâu.”
“Khục khục…” Sử Cường lại phát ra giọng cười châm biếm đó, “vẫn còn mười mấy tiếng đồng hồ nữa cơ mà, đến lúc ấy tôi tránh xa cậu ra một chút là được rồi.”
La Tập cười khổ lắc đầu, “Anh hoàn toàn không coi lời tôi nói ra gì, vậy còn phải giúp tôi làm gì?”
“Chú em, tin hay không là việc của bên trên đấy, con người tôi đây làm việc gì cũng nhắm vào an toàn trên hết. Hai trăm năm trước người ta đã chọn ra cậu từ mấy tỷ người thì cũng phải có lý chứ? Nếu để lỡ làng ở chỗ tôi, thế chẳng phải tôi thành tội nhân thiên cổ à? Nếu cẩp trên người ta không coi cậu ra gì, vậy thì tôi cũng chẳng mất gì, chẳng qua chỉ là một lần vào thành phố thôi. Nhưng mà có điểm này: Bảo là cái thứ đang bay đến Trái đất kia tới để giết cậu thì dù thế nào tôi cũng không tin được, mấy chuyện giết người này tôi quen thuộc lắm, kể cả hung thủ là người Tam Thể đi nữa thì vụ này cũng quá là hoang đường rồi.”
Sáng sớm, La Tập và Sử Cường đến được lối xuống thành phố dưới lòng đất ở khu vực thành cổ, thấy thang máy vào thành phố vẫn đang vận hành bình thường. Người ở thành phố dưới lòng đất ra ngoài rất đông, còn mang theo nhiều hành lý, nhưng người đi xuống thì rất ít, trong thang máy ngoài bọn họ ra chỉ còn hai người khác.
“Các anh là người ngủ đông à? Mọi người đều đi lên, các anh xuống làm gì? Thành phố đang hỗn loạn lắm.” Một người trẻ tuổi hỏi, trên áo quần anh ta liên tục có những quả cầu lửa sáng lóe lên rồi phụt tắt trên nền đen, nhìn kỹ hơn, thì ra là hình ảnh lúc hạm đội liên hợp bị hủy diệt.
“Thế cậu xuống đấy làm gì?” Sử Cường hỏi.
“Tôi đã tìm được chỗ ở trên mặt đất rồi, xuống dưới lấy đồ.” Người thanh niên nói, đoạn gật đầu với hai người họ: “Người trên mặt đất các anh sắp kiếm bộn rồi, chúng tôi không có nhà trên đấy, quyền sở hữu nhà trên mặt đất hầu hết đều thuộc về các anh, chúng tôi dọn lên đấy cũng chỉ còn cách mua lại thôi.”
“Thành phố dưới lòng đất mà sụp đổ, nhiều người như vậy đều tràn hết lên mặt đất, lúc ấy thì chẳng còn mua bán gì nữa cả đâu.” Sử Cường nói.
Người trung niên còn lại đang rúc vào một góc thang máy nghe họ nói chuyện, đột nhiên giơ tay lên che mặt, gào lên buồn thảm: “Hu, không, hu hu…” Sau đó quỳ gục xuống khóc rống lên. Trên trang phục của anh ta chiếu ra một hình ảnh rất cổ điển trong Kinh Thánh: Adam và Eva trần truồng đứng dưới gốc cây trong vườn Địa Đàng, một con rắn độc lòe loẹt đang trườn bò giữa hai người, không biết có phải tượng trưng cho trận chiến đen tối vừa xảy ra hay không.
“Nhiều người như ông ấy lắm.” Người thanh niên khinh khỉnh chỉ vào người đàn ông đang khóc lóc, “Tâm trí không được lành mạnh.” Hai mắt anh ta sáng bừng lên, “Thực ra, tận thế là một quãng thời gian rất đẹp, thậm chí có thể nói là thời gian tươi đẹp nhất. Đây là cơ hội duy nhất chỉ có một lần trong lịch sử, người ta có thể quăng đi mọi âu lo và trách nhiệm, hoàn toàn thuộc về chính bản thân mình. Người như ông ta thật sự rất ngu xuẩn, cách sống có trách nhiệm nhất bây giờ chính là tranh thủ mà hưởng lạc đi.”
Khi thang máy xuống đến nơi, La Tập và Sử Cường bước ra khỏi đại sảnh, lập tức ngửi thấy trong bầu không khí có một thứ mùi quái dị, mùi cháy. So với lúc trước, thành phố dưới lòng đất sáng hơn, nhưng đây là thứ ánh sáng trắng khiến người ta cảm thấy bực bội khó chịu. La Tập ngẩng đầu lên nhìn, thứ anh nhìn thấy qua khe hở giữa các thân cây khổng lồ không phải là bầu trời sáng sớm mà là một mảng trắng xóa. Hình ảnh bầu trời bên ngoài trên mái vòm thành phố ngầm đã biến mất, khoảng trắng xóa này khiến anh nhớ đến khoang hình cầu trên phi thuyền đã thấy trong chương trình tin tức but trên tivi. Trên bãi cỏ rải rác các mảnh vỡ, đều là từ các tòa nhà trên thân cây rơi xuống. Cách đó không xa, có mấy cái xác xe bay bị rơi, bên cạnh một xác xe vẫn đang bốc cháy có một đám người đứng xúm lại, không ngừng nhặt những thứ cháy được trên bãi cỏ ném vào đống lửa, có người còn quăng cả bộ quần áo lấp lóa chiếu ra hình ảnh của mình vào trong đó. Một chỗ đường Ống ngầm bị vỡ toang, phun lên cột nước cao ngất, một đám người ướt sũng bâu lại xung quanh nhảy nhót nô đùa như lũ trẻ con. Chốc chốc, những người này lại phát ra tiếng rít hưng phấn, chạy tứ tán né tránh mảnh vỡ từ thân cây khổng lồ rơi xuống, sau đó lại tụ tập vui chơi thả cửa. La Tập lại ngẩng đầu lên quan sát, phát hiện trên thân cây khổng lồ có mấy chỗ lấp loáng ánh lửa, xe cứu hỏa hụ còi ầm ĩ, kéo những chiếc lá bốc lửa bị gỡ ra khỏi cành cây bay đi… Anh phát hiện, những người mình gặp trên đường chia làm hai loại. Hai người họ gặp trong thang máy chính là đại diện cho hai loại người này. Một loại cảm xúc suy sụp, ánh mắt đờ đẫn bước đi hoặc ngồi trơ bất động trên bẵi cỏ, gắng chịu đựng nỗi tuyệt vọng giày vò, lúc này, nguyên nhân tuyệt vọng đã chuyển từ thất bại của nhân loại sang hoàn cảnh sống khốn khó mà họ đang phải đối mặt; loại người còn lại thì rơi vào hưng phấn cuồng loạn, dùng sự phóng đãng để làm tê liệt bản thân minh.
Giao thông trong thành phố đã hỗn loạn, La Tập và Sử Cường đợi nửa tiếng đồng hồ mới gọi được tắc xi, khi chiếc xe bay không người lái chở họ xuyên qua khe hở giữa các thân cây khổng lồ, La Tập lại nhớ đến trải nghiệm kinh khủng của mình trong thành phố này, cảm giác căng thẳng như thể đang ngồi tàu lượn siêu tốc, cũng may là chiếc xe bay nhanh chóng đến được tòa thị chính.
Lúc trước, Sử Cường từng đến tòa thị chính vài lần vì công việc, gã đã tương đối quen thuộc nơi này. Sau khi liên hệ qua rất nhiều cửa, rốt cuộc họ cũng được phép gặp thị trưởng, nhưng phải đợi đến chiều. La Tập đã đoán là sẽ mất công, nhưng thị trưởng lại đổng ý gặp họ khiến anh hơi bất ngờ: đang trong thời điểm phi thường thế này, mà họ chỉ là những nhân vật rất nhỏ. Lúc ăn cơm trưa, Sử Cường nói với La Tập, vị thị trưởng này mới nhận chức hôm qua, anh ta vốn là quan chức phụ trách người ngủ đông của ủy ban thành phố, có thể coi như là cấp trên của Sử Cường, tương đối quen gã.
“Tay này cùng quê với chúng ta.” Sử Cường nói.
Ở thời đại này, từ “cùng quê” đã từ ý nghĩa địa lý chuyển sang ý nghĩa thời gian, nhưng không phải tất cả người ngủ đông đều có thể gọi nhau như thế, mà chỉ có những người bắt đầu ngủ đông trong khoảng gần nhau mới gọi nhau là cùng quê. Gặp lại nhau sau khi vượt qua năm tháng dài đằng đẵng, những người “đồng hương thời gian” này còn thân thiết hơn “đồng hương địa lý” thuở trước một bậc.
Họ đợi đến tận bốn giờ rưỡi chiều mới gặp được thị trưởng. Các quan chức cấp cao ở thời đại này đa phần đều có khí chất ngôi sao, chỉ những người đẹp đẽ sáng sủa mới trúng cử, nhưng tướng mạo của vị thị trưởng đương chức lại khá bình thường. Anh ta trạc tuổi Sử Cường, có điều gầy hơn nhiều, có một đặc điểm khiến người ta vừa thoạt nhìn đã nhận ra ngay là người ngủ đông: anh ta đeo kính, chắc chắn là đồ cổ từ hai trăm năm trước, vì kể cả kính áp tròng cũng đã biến mất từ lâu lắm rồi. Nhưng những người trước đây từng đeo kính mà bỏ ra không đeo nữa thì luôn có cảm giác ngoại hình của mình có vấn đề, vì vậy rất nhiều người ngủ đông kể cả sau khi thị lực khôi phục hoàn toàn cũng vẫn đeo kính không số. Ngài thị trưởng trông có vẻ rất mệt mỏi, lúc đứng lên khỏi ghế ngồi cũng thấy rõ vất vả. Khi Sử Cường xin lỗi đã làm phiền và chúc mừng anh ta thăng chức, anh ta lúc lắc đầu nói: “Ở cái thời đại mới chịu một đòn đã sụp đổ này, đám người thô lậu như chúng ta lại có đất dụng võ rồi.”
“Anh là người ngủ đông có chức vụ cao nhất trên Trái đất rồi đấy nhỉ?”
“Ai biết được? Tùy theo tình hình phát triển, chúng ta còn có thể có thêm đồng hương làm đến chức vị cao hơn nữa.”
“Thị trưởng tiền nhiệm đâu? Suy sụp tinh thần rồi à?”
“Không, không, thời đại này cũng có người kiên cường chứ, ông ấy vẫn luôn rất xứng đáng với chức vụ của mình, nhưng hai hôm trước đã gặp nạn trong một vụ tai nạn giao thông ở khu bạo loạn rồi.”
Ngài thị trưởng trông thấy La Tập đứng sau Sử Cường, lập tức chìa tay ra cho anh: “Ồ, tiến sĩ La Tập, chào anh! Tất nhiên tôi biết anh rồi, hai trăm năm trước, tôi còn rất sùng bái anh nữa đấy, vì trong bốn người thì anh giống Người Diện Bích nhất. Lúc ấy, thực sự không thể đoán được là anh muốn làm gì.” Kế đó, anh ta nói ra một câu khiến trái tim hai người chùng xuống: “Anh là đấng cứu thế thứ tư mà tôi tiếp trong hai ngày nay rồi đấy, còn mấy chục người nữa đợi ở bên ngoài, nhưng tôi thực sự không còn sức đâu mà gặp họ nữa.”
“Thị trưởng, cậu ấy không giống bọn họ, hai trăm năm trước…”
“Hai trăm năm trước, anh ấy được lựa chọn ra từ giữa mấy tỷ người, chính vì vậy tôi mới gặp hai người, đương nhiên…” thị trưởng chỉ Sử Cường, “tôi còn có việc khác nhờ anh, chúng ta xong việc rồi nói. Giờ hãy nói chuyện của các anh đi, nhưng tôi chỉ có một điều thỉnh cầu nho nhỏ: có thể tạm thời chưa nói đến phương án giải cứu thế giới của các anh được không, cái đó thông thường rất dài, trước tiên hãy nói xem các anh muốn tôi làm gì đã.”
Sau khi nghe Sử Cường và La Tập nói rõ ý đồ của mình, thị trưởng lập tức lắc đầu, “Kể cả tôi muốn giúp các anh cũng không làm được, chính tôi bây giờ cũng có cả đống việc cần phản ánh lên cấp trên, nhưng cấp trên này thấp hơn cấp bậc các anh muốn gặp nhiều lắm, chỉ là lãnh đạo tỉnh và nhà nước thôi, mà ngay cả việc này cũng rất khó khăn, các anh hẳn cũng đã biết, hiện nay lãnh đạo cấp cao nhất đang phải xử lý mối phiền phức lớn hơn nhiều.”
La Tập và Sử Cường vẫn luôn theo dõi tin tức, đương nhiên biết mối phiền phức lớn hơn mà thị trưởng nói đó là gì.
Sau khi hạm đội liên hợp bị tiêu diệt toàn bộ, chủ nghĩa đào vong đã yên ắng hai thế kỷ nhanh chóng sống dậy. Liên hiệp châu Âu thậm chí còn lên phương án bỏ trốn sơ bộ, sử dụng cách thức toàn dân rút thăm để quyết định nhóm một trăm nghìn người bỏ trốn đầu tiên. Phương án này không ngờ lại được toàn dân bỏ phiếu thông qua. Nhưng sau khi có kết quả rút thăm, đại đa số những người không rút trúng đều hối hận, vì vậy đã xảy ra hỗn loạn trên quy mô lớn, công chúng chuyển sang đồng tình rằng chủ nghĩa đào vong là tội ác chống lại loài người.
Sau khi xảy ra trận chiến đen tối giữa các chiến hạm sống sót trong vũ trụ, những lời chỉ trích chủ nghĩa đào vong lại có thêm nội dung mới: thực tế đã chứng minh, khi mối dây liên hệ tinh thần với thế giới trên Trái đất đứt đi, tinh thần của con người trong vũ trụ sẽ triệt để biến dạng, dù cho có trốn thoát thành công thì thứ sống sót cũng không còn là nền văn minh nhân loại, mà là một thứ đen tối tà ác nào đó khác. Giống như thế giới Tam Thể, thứ này chính là kẻ thù của nền văn minh nhân loại, nó còn được đặt cho một tên gọi: phản văn minh.
Giọt Nước càng đến gần Trái đất, mức độ nhạy cảm của công chúng đối với chủ nghĩa đào vong càng đạt đến đỉnh cao, dư luận cảnh cáo rằng rất có thể sẽ có người chạy trốn trước khi Giọt Nước tấn công Trái đất. Xung quanh tất cả các bệ đỡ thang máy vũ trụ và sân bay vũ trụ đều có một lượng lớn người đổ về tụ tập, lớn tiếng đòi đóng cửa tất cả đường lên vũ trụ. Quả thực, bọn họ có khả năng làm điều ấy. Thời đại này, công dân toàn cầu đều có quyền tự do sở hữu vũ khí, hầu hết vũ khí dân dụng đều là súng laser cỡ nhỏ, một khẩu súng laser tất nhiên không thể đe dọa buồng vận tải của thang máy vũ trụ hay các phi thuyền đang cất cánh, nhưng khác với súng ống truyền thống, một lượng lớn súng laser có thể tập trung chùm sáng vào một điểm. Nếu mười nghìn khẩu súng laser cùng lúc bắn vào một điểm thì không gì là không thể bị phá hủy. Số người tụ tập xung quanh các bệ đỡ thang máy vũ trụ và sân bay vũ trụ ít nhất cũng phải mấy chục nghìn, nhiều thì lên đến cả triệu, ít nhất là một phần ba bọn họ có mang theo vũ khí. Khi phát hiện buồng vận tải bay lên hoặc có phi thuyền cất cánh, những người này sẽ đồng thời rút súng ra bắn vào, đường đi thẳng của tia laser khiến cho ngắm bắn chính xác là việc rất dễ dàng, hầu hết các chùm sáng đều tụ lại trên mục tiêu và phá hủy nó. Trong tình hình này, giao thông giữa Trái đất và không gian vũ trụ gần như đã bị đứt đoạn.
Tình thế hỗn loạn tiếp tục tăng thêm, hai ngày nay, mục tiêu tấn công chuyển hướng sang các thành phố không gian trên quỹ đạo đồng bộ. Vì trên mạng có vô số tin đồn rằng thành phố không gian này hay thành phố không gian kia đang được cải tạo thành phi thuyền để bỏ trốn, vậy là những thành phố này liền bị dân chúng trên Trái đất tấn công tập thể. Vì khoảng cách quá xa, khi tia laser tới nơi thì đã phân tán và suy yếu, thêm nữa là các thành phố không gian quay liên tục nên cũng không gây ra tổn hại gì thực chất. Tuy thế, hoạt động này đã trở thành một trò giải trí tập thể của toàn nhân loại trong thời kỳ mạt thế. Chiều hôm nay, thành phố không gian số 3 New Paris của Liên minh châu Âu cùng lúc bị hơn mười triệu khẩu súng laser ở Bắc bán cầu nhắm bắn, dẫn đến nhiệt độ trong thành phố tăng vọt, bắt buộc phải sơ tán cư dân. Lúc này, từ trên thành phố không gian nhìn xuống, Trái đất còn sáng hơn cả Mặt trời.
La Tập và Sử Cường đều không nói gì.
“Lúc còn ở Cục di dân ngủ đông, tôi rất ấn tượng với năng lực của anh.” Thị trưởng nói với Sử Cường, “Còn có cả Quách Chính Minh nữa, hình như anh cũng quen anh ta nhỉ, anh ta vừa được thăng chức làm Giám đốc Sở công an thành phố, anh ta cũng tiến cử anh với tôi, tôi hy vọng anh có thể đến làm việc ở ủy ban thành phố, giờ chúng ta rất cần người như anh.”
Sử Cường thoáng ngẫm nghĩ giây lát, đoạn gật đầu: “Đợi tôi sắp xếp công việc ở tiểu khu một chút rồi sẽ tới, giờ tình hình thành phố thế nào rồi?”
“Cục diện đang xấu đi, nhưng vẫn trong khả năng kiểm soát, hiện nay trọng điểm là duy trì cho trường cảm ứng cấp điện hoạt động, trường cảm ứng này mà ngừng lại thì thành phố sẽ sụp đổ hoàn toàn.”
“Tình trạng hỗn loạn này khác với thời chúng ta đấy.”
“Đúng là khác nhiều, đầu tiên là căn nguyên khác nhau, đây là do sự tuyệt vọng hoàn toàn đối với tương lai gây ra, rất khó giải quyết; đồng thời, các phương pháp chúng ta có thể sử dụng cũng ít hơn thời đó nhiều.” Thị trưởng nói, đoạn bật ra một hình ảnh trên tường: “Đây là quảng trường trung tâm vào thời điểm hiện tại, chụp từ độ cao hơn một trăm mét.”
La Tập biết, quảng trường trung tâm chính là nơi có cụm tượng kỷ niệm thời kỳ Đại Suy Sụp, anh và Sử Cường từng chạy vào đó để tránh chiếc xe bay bị virus Killer điều khiển. Lúc này, nhìn từ trên xuống không còn trông thấy tượng kỷ niệm và khoảnh sa mạc nhỏ bao quanh đâu nữa, toàn bộ quảng trường đều trắng xóa, những hạt màu trắng đang nhung nhúc chuyển động, tựa như một nồi cháo đang sôi.
“Đó đều là người sao?” La Tập nghi hoặc hỏi.
“Người lõa thể, đây là một cuộc truy hoan tập thể quy mô siêu lớn, giờ đã lên đến một trăm nghìn người và vẫn tiếp tục tăng lên.”
Sự phát triển quan hệ dị tính và đồng tính ở thời đại này đã vượt xa sức tưởng tượng của La Tập, giờ anh cũng đã không lấy gì làm lạ với một số sự việc kiểu ấy, nhưng cảnh tượng này vẫn khiến anh và Sử Cường hết sức chấn động. La Tập không khỏi nhớ đến cảnh tượng trụy lạc sa đọa của loài người trước khi tiếp thu Mười Điều Răn được mô tả trong Kinh Thánh, một khung cảnh tận thế điển hình.
“Chuyện như thế này mà chính quyền không ngăn lại sao?” Sử Cường chất vấn.
“Ngăn cấm làm sao được, bọn họ hoàn toàn hợp pháp, nếu áp dụng biện pháp trấn áp, chính quyền mới là kẻ phạm tội.”
Sử Cường thở dài: “Phải, tôi biết, thời điểm này cảnh sát và quân đội cũng chẳng làm được gì cả.”
Thị trưởng nói: “Chúng tôi đã lật tung hết các văn bản luật mà không tìm ra được điều luật nào để ứng phó với cục diện trước mắt.”
“Thành phố thành ra thế này, thà để Giọt Nước đâm vào phá hủy nó đi luôn cho rồi.”
Câu nói của Sử Cường khiến La Tập sực tỉnh, anh vội vàng hỏi: “Còn bao lâu nữa thì Giọt Nước đến Trái đất?”
Thị trưởng tắt hình ảnh dâm loạn tập thể hoành tráng ấy đi, chuyển sang một kênh tin tức thời gian thực khác, trên đó hiển thị bản đồ mô phỏng Hệ Mặt trời, một vệt đỏ nổi bật thể hiện đường bay của Giọt Nước. Đó là một đường dốc đứng khá giống với đường bay của sao chổi, đoạn cuối của nó đã rất gần với Trái đất. Ở mé phải phía dưới màn hình có một đồng hồ đếm ngược, cho biết Giọt Nước sẽ đến Trái đất sau bốn giờ năm mươi tư phút nữa nếu không giảm tốc. Đồng thời, bên dưới còn có hàng chữ chạy, là phân tích của các chuyên gia hữu quan về Giọt Nước. Khác với dân chúng toàn cầu đang bị bao trùm trong cơn hoang mang tột độ, giới khoa học là những người đầu tiên khôi phục lý trí sau cơn chấn động vì thất bại nặng nề của loài người, những phân tích này hết sức bình tĩnh. Phần tích cho rằng, mặc dù hiện nay nhân loại hoàn toàn không biết gì về phương thức vận hành cũng như nguồn năng lượng của Giọt Nước, nhưng các dấu hiệu cho thấy, thiết bị này hiện cũng đang gặp phải vấn đề hao phí năng lượng. Sau khi hoàn thành đợt tấn công hủy diệt hạm đội liên hợp, gia tốc của nó khi đi về phía Mặt trời rất thấp. Nó đã lướt qua Sao Mộc ở khoảng cách gần, nhưng không hề ngó ngàng tới căn cứ của ba hạm đội lớn trên quỹ đạo Sao Mộc, mà chỉ mượn lực hấp dẫn của hành tinh này để gia tốc. Hành vi này càng xác nhận rõ ràng hơn suy đoán rằng năng lượng của Giọt Nước là có hạn, vả lại nó đã tiêu hao quá độ. Các nhà khoa học đều cho rằng, ý kiến nói Giọt Nước muốn đâm xuyên Trái đất hoàn toàn là vô căn cứ, nhưng không ai biết được nó đến để làm gì.
La Tập nói: “Tôi phải đi rồi, nếu không thành phố này sẽ thực sự bị hủy diệt mất.”
“Tại sao?” Thị trưởng hỏi.
“Vì cậu ấy nghĩ Giọt Nước đến để giết cậu ấy.” Sử Cường nói.
“Khụ khụ khụ…” Nụ cười của thị trưởng trông cứng nhắc, rõ ràng anh ta đã không cười trong một thời gian rất dài. “Tiến sĩ La Tập, anh là người ảo tưởng sức mạnh nhất mà tôi từng gặp đấy.”
Sau khi từ thành phố ngầm đi lên mặt đất, La Tập và Sử Cường lập tức lái xe phóng đi. Do một lượng lớn cư dân thành phố ngầm tràn lên, giao thông trên mặt đất cũng trở nên tắc nghẽn, họ tốn một tiếng rưỡi đồng hồ mới ra khỏi được khu vực thành phố cũ, lái xe theo đường cao tốc chạy hết tốc lực về phía Tây.
Qua màn hình ti vi trên xe có thể thấy Giọt Nước đang tiếp cận Trái đất với vận tốc 75 km/s, không hề có dấu hiệu giảm tốc. Với tốc độ này, nó sẽ đến nơi sau ba tiếng nữa.
Trường cảm ứng cung cấp điện của thành phố dưới lòng đất yếu dần, tốc độ xe cũng chậm lại, Sử Cường phải dùng pin dự trữ mới duy trì được tốc độ. Họ chạy xe qua khu định cư lớn của người ngủ đông trong đó có làng Đời Sống Mới số 5, tiếp tục đi về phía Tây. Dọc đường, hai người đều im lặng, hiếm khi nói chuyện, sự chú ý của họ đều tập trung vào bản tin thời gian thực trên ti vi.
Giọt Nước đã vượt qua quỹ đạo Mặt trăng, không giảm tốc, với tốc độ hiện tại nó sẽ đến Trái đất sau một tiếng rưỡi nữa, vì không biết hướng đi sau đó của nó thế nào, và quan trọng hơn là để tránh khủng hoảng lan tràn, trên bản tin không dự báo vị trí va chạm.
La Tập nghiến răng hạ quyết tâm, đón lấy thời khắc mà bấy lâu nay anh vẫn muốn trì hoãn. Anh nói: “Đại Sử, đến đây thôi.”
Sử Cường dừng lại, hai người đều xuống xe, vầng tịch dương đã xuống gần tới đường chân trời làm cái bóng của hai người đàn ông kéo dài trên sa mạc. La Tập cảm thấy mặt đất dưới chân và trái tim mình đều mềm nhũn, anh có cảm giác như mình đang suy nhược đi, đứng cũng không vững.
La Tập nói: “Tôi sẽ gắng sức lái về nơi vắng người ở, trước mặt có thành phố, tôi phải rẽ hướng kia, anh nghĩ cách trở về nhé, đi càng xa hướng kia càng tốt.”
“Chú em, tôi sẽ đợi cậu ở đây, xong việc chúng ta cùng trở về.” Sử Cường nói, đoạn móc trong túi ra bao thuốc lá, lúc lục tìm bật lửa gã mới sực nhớ ra thuốc lá bây giờ không cần phải châm lửa. La Tập để ý thấy, giống như những thứ khác mà gã mang đến từ quá khứ xa xôi, động tác theo thói quen này bao lâu nay vẫn không hề thay đổi.
La Tập nở một nụ cười thê lương, anh hy vọng rằng Sử Cường thực sự nghĩ như thế. Vậy thì ít nhất việc họ tách ra cũng dễ chấp nhận hơn phần nào, “Nếu anh muốn thì cứ đợi ở đây, đến lúc đó tốt nhất là nấp sang phía bên kia vệ đường, tôi cũng không biết vụ va chạm mạnh đến chừng nào nữa.”
Sử Cường lắc đầu cười cười: “Cậu làm tôi nhớ đến một tay trí thức tôi gặp hồi hai trăm năm trước, bộ dạng đáng thương y như cậu vậy, mới sáng sớm đã ngồi trước nhà thờ trên phố Vương Phủ Tỉnh khóc lóc… nhưng anh ta sau này rất ổn. Khi tỉnh lại, tôi có điều tra thử, anh chàng sống thọ gần một trăm tuổi đấy.”
“Sao anh không nhắc đến người đầu tiên chạm vào Giọt Nước đó? Đinh Nghi, hình như anh cũng quen biết thì phải.”
“Ông ta tự mình tim lấy cái chết, hết cách rồi.” Sử Cường nhìn bầu không bị ráng chiều phủ kín, hình như đang hồi tưởng lại bộ dạng của nhà vật lý đó, “Nhưng đấy đúng là một người rất hào sảng, người chuyện gì cũng có thể nhìn thấu suốt như thế, đời này tôi mới gặp có một mình ông ta thôi, đấy gọi là đại trí tuệ. Chú em, chú phải học ông ta đấy.”
“Vẫn là câu nói đó thôi: tôi và anh đều là người bình thường.” La Tập vừa nói vừa nhìn đồng hồ, biết rằng không thể kéo dài thêm nữa, bèn chìa tay ra với Sử Cường: “Đại Sử, cám ơn anh vì tất cả những gì anh đã làm hai thế kỷ qua, tạm biệt, có lẽ chúng ta thực sự có thể gặp lại nhau ở nơi nào đó.”
Sử Cường không bắt tay La Tập, mà xua đi nói: “Đừng lằng nhằng nữa! chú em, tin tôi đi, chẳng có chuyện gì đâu, đi đi, xong việc thì mau mau lại đây đón tôi, đến tối lúc uống rượu bị tôi đem ra làm trò cười cũng đừng trách đấy.”
La Tập mau chóng xoay người lên xe, không muốn để Sử Cường trông thấy minh rơi nước mắt, anh ngồi trong xe, gắng sức khắc ghi hình ảnh biến dạng của gã trong kính chiếu hậu vào tâm khảm, sau đó lái xe đi lên quãng đường cuối cùng.
Có lẽ thực sự có thể gặp lại nhau ở nơi nào đó, lần trước đã vượt qua thời gian hai thế kỷ, vậy lần này sẽ phải vượt qua cái gì đây? Lúc này, La Tập đột nhiên giống như Ngô Nhạc hai trăm năm về trước, lấy làm hối hận vì mình là một kẻ vô thần.
Vầng tịch dương đã hoàn toàn lặn xuống, sa mạc hai bên đường ánh lên sắc trắng trong cảnh chiều hôm, trông như tuyết. La Tập đột nhiên nhớ lại, hai trăm năm trước, anh đã lái chiếc Accord ấy, dẫn theo người tình tưởng tượng của mình đi dạo chơi trên chính con đường này. Lúc đó, đồng bằng Hoa Bắc phủ đầy tuyết thật. Anh cảm thấy mái tóc dài của cô bị gió thổi tung bay, từng sợi từng sợi quệt vào má bên phải của mình, hơi ngứa ngáy.
“Không, đừng nói là ở đâu! Một khi biết mình đang ờ đâu, thế giới liền trở nên nhỏ như một tấm bản đồ mất rồi, không biết mình ở đâu, cảm giác thế giới này mới thật rộng lớn ây’’
“Được thôi, vậy chúng ta sẽ cố gắng lạc đường nhé”
La Tập luôn có cảm giác: Trang Nhan và con gái của hai người đã được trí tưởng tượng của anh mang đến thế giới này. Nghĩ tới đây, tim anh lại quặn thắt đau đớn. Ở thời điểm này, tình yêu và nỗi nhớ rõ ràng chính là thứ giày vò con người ta khổ sở nhất. Nước mắt một lần nữa làm nhòa tầm nhìn của anh. La Tập gắng sức lọc cho tâm trí mình trống rỗng, song đôi mắt xinh đẹp của Trang Nhan vẫn ngoan cố hiện ra giữa vùng trống rỗng ấy cùng với tiếng cười của con gái khiến anh mê say. La Tập đành phải tập trung chú ý vào bản tin trên ti vi.
Giọt Nước đã vượt qua điểm Lagrange[75], vẫn lao tới Trái đất với vận tốc không đổi.
La Tập dừng xe lại ở một nơi mà anh cho là rất lý tưởng, đây là ranh giới giữa đồng bằng và núi non, trong tầm mắt không có người và nhà cửa nào. Chiếc xe dừng ở một vùng đất trũng hình chữ U, ba mặt là núi, như vậy có thể ngăn bớt một phần sóng xung kích từ vụ va chạm. La Tập mang ti vi ra khỏi xe ô tô, đi bộ ra bãi cát trống trải ngồi xuống.
Giọt Nước đã vượt qua quỹ đạo đồng bộ của Trái đất ở khoảng cách ba mươi bốn nghìn ki lô mét và lướt qua thành phố không gian Tân Thượng Hải ở khoảng cách gần. Mọi người trong thành phố đều thấy rõ ràng điểm sáng lóa mắt lao vút qua bầu trời của họ. Bản tin tuyên bố, vụ va chạm sẽ xảy ra sau tám phút nữa.
Bản tin cuối cùng cũng công bố kinh độ và vĩ độ của điểm va chạm dự kiến, nằm ở phía Tây Bắc thủ đô của Trung Quốc.
La Tập sớm đã biết điều này.
Lúc này trời đã tối hẳn, vùng sáng trên bầu trời đã rút lại thành một mảng nhỏ ở phía Tây, trông như một nhãn cầu màu trắng không có tròng đen, thờ ơ nhìn xuống cái thế giới này.
Có lẽ chỉ để giết nốt chút thời gian còn sót lại, La Tập bắt đầu chiếu lại cả cuộc đời mình trong ký ức.
Cuộc đời anh được chia thành hai phần rất rõ rệt, một phần là sau khi trở thành Người Diện Bích, phần cuộc đời này tuy rằng kéo dài đến hai thế kỷ, nhưng trong cảm giác lại rất ngắn và gấp gáp, như thể chỉ mới ngày hôm qua thôi vậy. Anh tua nhanh phần này đi, vì phần đời này không giống như cuộc đời có thực, bao gồm cả tình yêu khắc cốt ghi tâm kia nữa, tất thảy đều giống như một giấc mơ trôi qua trong chớp mắt, mà giờ anh cũng không dám nhớ đến vợ và con gái nữa rồi.
Không như anh kỳ vọng, quãng đời trước khi trở thành Người Diện Bích trong ký ức anh cũng chỉ là một mảng trống rỗng, thứ vớt lên được từ biển ký ức đều là những mảnh vụn lẻ tẻ, mà càng trở về trước, mảnh vụn lại càng thêm thưa thót. Anh thực sự đã học trung học hay sao? Thực sự đã học tiểu học ư? Thực sự có mối tình đầu? Trong ký ức vỡ nát ấy thi thoảng cũng tìm ra được vài vết hằn rõ nét, anh biết có một số việc đúng là đã xảy ra, chi tiết vẫn còn hiện lên mồn một trước mắt, song cảm giác về nó thì đã tan biến không còn tung tích đâu nữa. Quá khứ giống như một nắm cát trên lòng bàn tay, bản thân mình tưởng đã nắm rất chặt, kỳ thực cát đã chảy hết khỏi kẽ tay từ đời nào mất rồi. Ký ức là một dòng sông đã khô cạn từ lâu, chỉ còn lại vài hòn đá cuội nằm rải rác giữa lòng sông đã hết sức sống. Cuộc đời anh cũng giống như con gấu chó bẻ ngô vậy, bẻ bắp này thì vứt bắp kia đi, trong khi nhận được thì đồng thời cũng đang mất đi, cuối cùng chẳng còn lại bao nhiêu.
La Tập nhìn những ngọn núi trong sắc trời nhập nhoạng ở xung quanh, nhớ lại cái đêm đông anh từng ở đây hồi hơn hai trăm năm trước. Đây là những ngọn núi đã đứng suốt mấy trăm triệu năm rồi mệt mỏi nằm xuống, “giống như mấy ông bà già ngồi ở đầu làng phơi nắng”. Người tình trong tưởng tượng của anh đã nói như thế. Đồng bằng Hoa Bắc năm ấy khắp nơi đều là ruộng đồng và thành phố, nay đã thành sa mạc, nhưng những ngọn núi này thì gần như không hề thay đổi, vẫn giữ nguyên vẻ ngoài bình thường, không có gì đặc biệt, cỏ khô và cây gai vẫn ngoan cường mọc ra từ các khe đá xám xịt, không um tùm hơn hai thế kỷ trước nhưng cũng không thưa hơn là bao nhiêu. Hai trăm năm là quá ngắn ngủi để những khối đá này có những thay đổi nhìn thấy được.
Trong mắt những ngọn núi này, thế giới của loài người là như thế nào nhỉ? Có lẽ chỉ là cảnh chứng kiến trong một buổi chiều nhàn rỗi: một vài vật thể sống nho nhỏ xuất hiện trên đồng bằng, một hồi sau thì số lượng những vật thể sống này nhiều lên, hồi sau nữa thì chúng xây nên những kiến trúc như tổ kiến, những kiến trúc này nhanh chóng nối liền nhau thành mảng, bên trong có ánh sáng phát ra, có làn khói bốc lên; lại một hồi sau nữa thì ánh sáng và làn khói đều biến mất, những vật thể sống nho nhỏ cũng biến mất, rồi kiến trúc của chúng sụp đổ, bị vùi trong cát. Chỉ có vậy mà thôi, trong vô số sự việc mà núi non đã chứng kiến, chuyện này chỉ xảy ra trong khoảnh khắc ngắn ngủi, mà chưa chắc đã là chuyện thú vị nhất.
Cuối cùng, La Tập cũng tìm được ký ức sớm nhất của mình, anh kinh ngạc nhận ra, phần đời mà anh nhớ được ấy cũng bắt đầu ở một bãi cát. Đó là thời thượng cổ của bản thân anh, anh không nhớ là ở đâu nữa, cũng không nhớ nổi lúc ấy có ai ở bên cạnh mình, nhưng anh nhớ đó là bãi cát bên một con sông. Lúc ấy, trên trời có trăng tròn, dưới ánh trăng, nước sông lấp lánh gỢn sóng bạc. Anh đào hố trên bãi cát, dưới đáy hố có nước rịn ra, trong nước có một vầng trăng nhỏ; anh cứ thế không ngừng đào, đào được rất nhiều hố, lấy ra được rất nhiều vẫng trăng nhỏ.
Đây đúng là ký ức sớm nhất mà anh có, trước đó chỉ là một vùng trống rỗng.
Trong màn đêm, chỉ có ánh sáng từ màn hình ti vi chiếu rọi vào khoảnh cát xung quanh La Tập.
La Tập gắng sức giữ cho đầu óc mình trống rỗng, da đầu anh căng ra, cảm nhận được bên trên đã xuất hiện một bàn tay khổng lồ che phủ trọn cả bầu trời đang đè xuống mình.
Nhưng liền ngay sau đó, bàn tay khổng lồ này đã chầm chậm rụt lại.
Giọt Nước chuyển hướng ở cách mặt đất hai mươi nghìn ki lô mét, bay thẳng về phía Mặt trời, đồng thời đột ngột giảm tốc.
Trên ti vi, phát thanh viên hét lớn: “Bắc bán cầu chú ý! Bắc bán cầu chú ý, khi Giọt Nước giảm tốc độ sáng của nó sẽ tăng mạnh, giờ mọi người có thể nhìn thấy nó bằng mắt thường!”
La Tập ngẩng đầu ngước nhìn, đúng thực là đã nhìn thấy nó, nó không sáng lắm, nhưng có thể dễ dàng phân biệt ra nhờ vào tốc độ cực nhanh của nó. Nó vạch ngang bầu trời đêm như một ngôi sao băng, mau chóng biến mất ở đằng Tây.
Tốc độ tương đối giữa Giọt Nước và Trái đất giảm xuống bằng 0, đồng thời, nó cũng tự điều chỉnh sang quỹ đạo đồng bộ quay quanh Mặt trời. Cũng có nghĩa là, trong tương lai, Giọt Nước sẽ luôn ở giữa Mặt trời và Trái đất, cách Trái đất khoảng bốn mươi nghìn ki lô mét.
La Tập dự cảm có lẽ còn có chuyện gì đó xảy ra, bèn ngồi trên cát đợi, những núi đá tựa như những ông già bà già kia ở hai bên và phía sau lặng lẽ đợi cùng anh, khiến anh có một cảm giác yên ổn. Nhất thời, trên bản tin không có gì quan trọng, thế giới không xác định được có phải mình đã thoát được kiếp nạn này hay chưa, tất cả đều đang căng thẳng đợi chờ.
Hơn mười phút trôi qua, không có bất cứ chuyện gì xảy ra cả, qua hệ thống giám trắc có thể quan sát được Giọt Nước lặng lẽ lơ lửng trong vũ trụ, vòng sáng ở phần đuôi đẩy nó tiến tới đã biến mất, phần đầu tròn cong của nó hướng thẳng về phía Mặt trời, phản xạ ánh dương chói lóa, khoảng một phần ba phía trước trông như thể đang cháy lên. Trong cảm giác của La Tập, giữa Giọt Nước và Mặt trời dường như đã nảy sinh một thứ cảm ứng thần bí.
Hình ảnh trên ti vi đột nhiên nhòe đi, âm thanh cũng trở nên khàn khàn không rõ, đồng thời, La Tập cảm nhận được một số náo động ở môi trường xung quanh: đàn chim kinh hãi bay lên khỏi núi, đằng xa có tiếng chó sủa vẳng về, không biết có phải ảo giác hay không, trên da anh có cảm giác hơi ngứa ngáy. Hình ảnh và âm thanh trên ti vi rung lên mấy đợt rồi rõ nét trở lại, sau này mới biết, hiện tượng nhiễu sóng vẫn tồn tại, đây là do chức năng chống nhiễu sóng của hệ thống thông tấn toàn cầu được bật lên, lọc đi các sóng tạp đột nhiên xuất hiện. Có điều, bản tin phản ứng rất chậm chạp với sự kiện này, vì cần phải tổng hợp phân tích một lượng lớn các số liệu giám trắc, phải hơn mười phút sau mới có thông tin chuẩn xác.
Giọt Nước đang không ngừng phát ra sóng điện từ mạnh mẽ về phía Mặt trời, cường độ sóng vượt quá ngưỡng phóng đại của Mặt trời, tần số thì gồm đủ tất cả các dải sóng có thể được Mặt trời phóng đại.
La Tập bật cười ngây ngốc, cười đến nỗi không thở nổi. Quả thực là anh đã ảo tưởng sức mạnh rồi, lẽ ra anh nên sớm nghĩ đến chuyện này mới phải: La Tập không hề quan trọng, quan trọng là Mặt trời, từ nay trở đi, loài người không thể nào dùng Mặt trời làm dàn ăng ten siêu cấp phát ra vũ trụ bất cứ thông tin nào nữa rồi.
Giọt Nước đến là để phong tỏa Mặt trời.
“Ha ha, chú em, chẳng có chuyện gì xảy ra đúng không! Lẽ ra tôi phải đánh cược với cậu đấy!” Sử Cường không biết từ lúc nào đã tới bên cạnh La Tập, gã chặn một chiếc xe rồi đi nhờ tới đây.
La Tập như thể bị rút đi thứ gì đó, mềm nhũn người nằm vật lên nền cát, cát bên dưới thân người vẫn còn hơi ấm sót lại, khiến anh cảm thấy rất dễ chịu.
“Đúng thế, Đại Sử, sau này chúng ta có thể sống thoải mái dễ chịu rồi, giờ đây, đúng là mọi thứ đều đã kết thúc.”
“Chú em, đây là lần cuối cùng tôi giúp cậu làm việc của Người Diện Bích đấy nhé.” Dọc đường về, Sử Cường nói: “Cái nghề này chắc chắn là khiến đầu óc người ta thành ra có vấn đề, cậu lại vừa lên cơn một chập đấy còn gì.”
“Tôi cũng mong là thế thật.” La Tập nói. Bên ngoài, những ngôi sao tối qua còn thấy được đã lại biến mất, sa mạc và bầu trời đêm đen ngòm hòa làm một ở phía đường chân trời, chỉ có một đoạn đường phía trước vươn dài ra dưới ánh đèn xe. Thế giới này rất giống với tâm trí của La Tập lúc này: khắp nơi đều là bóng tối, chỉ có một chốn là rõ ràng sáng sủa vô ngần.
“Thực ra, cậu muốn khôi phục lại cuộc sống bình thường cũng dễ mà, đã đến lúc Trang Nhan và con gái cậu tỉnh lại rồi đấy. Giờ khắp nơi đều rất hỗn loạn, không biết việc đánh thức người ngủ đông có bị đóng băng hay không, nhưng thời gian hỗn loạn cũng không quá dài đâu, tôi nghĩ là cục diện sẽ mau chóng bình ổn lại thôi, dẫu sao vẫn còn mấy đời người nữa phải sống cơ mà, cậu chẳng nói là giờ có thể sống thoải mái rồi hay sao?”
“Ngày mai tôi sẽ đến Cục di dân ngủ đông nghe ngóng tình hình của họ.” Câu nói của Sử Cường nhắc nhở La Tập, trái tim xám xịt của anh rốt cuộc cũng sáng lên một chút, có lẽ, trùng phùng với vợ và con gái là cơ hội duy nhất để cứu rỗi bản thân anh.
Còn nhân loại, thì đã không ai cứu được nữa rồi.
Lúc về đến gần làng Đời Sống Mới số 5, Sử Cường đột nhiên cho xe chạy chậm lại. “Hình như có gì không ổn.” Gã vừa nhìn phía trước vừa nói. La Tập trông thấy ở phía đó có một quầng sáng trong bầu không, đó là do nguồn sáng bên dưới chiếu lên. Vì vệ đường tương đối cao nên anh không thấy nơi phát ra ánh sáng, quầng sáng ấy đảo qua đảo lại, nhìn không giống như ánh đèn của khu dân cư. Khi chiếc xe rẽ ra khỏi đường cao tốc, trước mặt họ liền hiện ra một cảnh tượng kỳ dị mà hoành tráng: khoảnh sa mạc nằm giữa làng Đời Sống Mới số 5 và đường cao tốc biến thành một tấm thảm ánh sáng lấp lóa dày đặc, thoạt trông tựa như một biển đom đóm. La Tập phải mất một lúc mới vỡ lẽ ra, đây là một đám người rất đông, toàn là người trong thành phố, thứ phát ra ánh sáng là trang phục của bọn họ.
Xe chầm chậm đến gần đám người, La Tập thấy những người phía trước lao nhao giơ tay lên chắn ánh sáng mạnh phát ra từ đèn pha trước xe, Sử Cường tắt đèn, vậy là họ liền đối mặt với một bức tường người phát ra ánh sáng nhấp nháy kỳ dị.
“Hình như họ đang đợi ai đó.” Sử Cường nói, đồng thời đưa mắt nhìn La Tập, ánh mắt ấy khiến La Tập tức khắc trở nên căng thẳng. Chiếc xe dừng lại, Sử Cường lại nói: “Cậu ngồi yên đây đừng đi đâu, tôi xuống xem thế nào.” Nói đoạn, gã nhảy ra khỏi xe bước về phía đám người. Trên nền bức tường người phát sáng ấy, thân hình cao lớn của Sử Cường biến thành một cái bóng màu đen. La Tập thấy gã đi tới trước mặt đám người, hình như nói với bọn họ hai ba câu ngắn ngủi gì đó rồi nhanh chóng quay người bước lại phía mình.
“Quả nhiên là đang đợi cậu, qua đó đi.” Sử Cường vịn tay vào cửa xe nói. Thấy vẻ mặt của La Tập, gã lại an ủi: “Yên tâm, không có chuyện gì đâu.”
La Tập xuống xe, đi về phía đám người, tuy đã quen với kiểu trang phục hiển thị thông tin của người hiện đại, nhưng giữa vùng sa mạc hoang lương này, anh vẫn có cảm giác như mình đang đi về phía một giống loài khác. Khi tới gần đến mức có thể thấy vẻ mặt của những người đó, nhịp tim anh bỗng đập nhanh hẳn lên. Từ sau khi tỉnh lại khỏi giấc ngủ đông, việc đầu tiên anh biết chính là người ở mỗi thời đại khác nhau đều có vẻ mặt khác nhau, khi vượt qua thời gian để đến một thời đại xa, sự khác biệt này sẽ cực kỳ rõ nét. Vì vậy, người ta có thể dễ dàng phần biệt được người hiện đại với những người ngủ đông mới tỉnh lại không lâu. Nhưng vẻ mặt của những người mà La Tập thấy lúc này không phải của người hiện đại, mà cũng không phải của thế kỷ 21, anh không biết đây là vẻ mặt đến từ thời gian và không gian nào nữa, nỗi sợ hãi khiến anh gần như đứng khựng lại, song lòng tin đối với Sử Cường lại đẩy anh nhấc chân bước lên một cách máy móc. Khi khoảng cách với đám người rút ngắn thêm một đoạn nữa, anh lại đứng sững lại, bởi anh đã nhìn rõ được hình ảnh trên trang phục của bọn họ.
Trên trang phục những người này toàn bộ đều là hình anh, có ảnh tĩnh, có cả hình ảnh động.
Sau khi trở thành Người Diện Bích, La Tập hầu như không xuất hiện trước các phương tiện thông tin đại chúng, vì vậy tư liệu hình ảnh về anh rất ít ỏi, nhưng những hình ảnh này giờ đây đều hiển thị hết sức đầy đủ trên trang phục của nhiều người khác nhau. Thậm chí, anh còn thấy cả ảnh chụp mình lúc chưa trở thành Người Diện Bích trên quần áo của dăm ba người. Trang phục của mọi người đều được nối mạng, tức là hiện nay hình ảnh của anh có lẽ đã lan đi khắp cả thế giới rồi. Anh còn để ý thấy những hình ảnh này toàn bộ đều là nguyên bản, vẫn chưa được chỉnh sửa nghệ thuật theo cung cách mà người hiện đại ưa thích, chứng tỏ chúng chỉ vừa mới xuất hiện trên mạng mà thôi.
Thấy La Tập dừng lại, đám người liền di chuyển về phí