Chương 9 Kỷ nguyên Khủng hoảng năm thứ 205, hạm đội Tam Thể cách Hệ Mặt trời 2,10 năm ánh sáng
“Vậy nên tôi mới thấy không ổn.” Đinh Nghi lắc mái đầu bạc trắng, “Nó không giống như tàu thăm dò vũ trụ, mà lại giống tác phẩm nghệ thuật. Một thứ gì đó, nếu khác quá xa khái niệm trong đầu chúng ta, đấy là điềm chẳng lành.”
“Thứ này quả thực hơi kỳ lạ, bề mặt của nó hoàn toàn kín mít, ống xả động cơ ở đâu nhỉ?”
“Nhưng động cơ của nó quả thực là có thể phát quang, trước đây chúng ta đã quan trắc được mà, có điều lúc đó tàu Lam Ảnh không kịp chụp lại ở khoảng cách gần trước khi nó tắt động cơ lần nữa thôi, không biết ánh sáng đó phát ra từ chỗ nào nữa.”
“Nó nặng bao nhiêu?” Đinh Nghi hỏi.
“Giờ vẫn chưa có số liệu chính xác, chỉ có con số ước đoán bằng thiết bị đo lực hấp dẫn có độ chính xác cao, áng chừng khoảng dưới mười tấn.”
“Vậy thì ít nhất là nó không được chế tạo bằng vật chất từ một ngôi sao neutron[61].”
Thuyền trưởng ra hiệu cho các sĩ quan dừng thảo luận, tiếp tục nội dung cuộc họp, anh ta nói với Đinh Nghi: “Bác Đinh, về cuộc khảo sát của bác, hạm đội đã sắp đặt thế này: sau khi phi thuyền không người lái hoàn thành bắt giữ mục tiêu, nó sẽ tiến hành quan sát một khoảng thời gian, nếu không phát hiện ra điều gì khác thường, bác sẽ lên tàu chuyên chở đi vào phi thuyền bắt giữ để trực tiếp khảo sát mục tiêu. Thời gian bác ở lại đó không thể quá mười lăm phút. Đây là thiếu tá Tây Tử, đại diện cho Hạm đội châu Á, sẽ theo sát bác trong toàn bộ quá trình khảo sát.”
Một nữ sĩ quan trẻ tuổi giơ tay chào Đinh Nghi, giống như những phụ nữ khác trong hạm đội, cô có vóc dáng cao, thon thả, là điển hình của loài người mới sinh trưởng trên không gian.
Đinh Nghi liếc cô thiếu tá, đoạn quay ra phía thuyền trưởng: “Sao lại có cả người khác nữa? Một mình tôi đi là được rồi mà?”
“Đương nhiên là không được, bác Đinh, bác không quen thuộc với môi trường không gian, toàn bộ quá trình này cần có người hỗ trợ.”
“Nếu thế thì tôi không đi cho xong, chẳng lẽ nào lại còn cần có người khác cùng tôi đi…” Đinh Nghi không nói ra chữ “chết” cuối cùng.
Thuyền trưởng nói: “Bác Đinh, chuyến đi này chắc chắn là có nguy hiểm, nhưng cũng không phải là tuyệt đối nguy hiểm. Nếu tàu thăm dò tự hủy, thì quá nửa khả năng là trong quá trình bắt giữ rồi, trong vòng hai tiếng sau khi hoàn thành bắt giữ, nếu khi khảo sát không sử dụng các thiết bị có tính phá hoại, khả năng nó tự hủy hẳn là rất nhỏ.”
Trên thực tế, mục đích chủ yếu mà cộng đồng quốc tế trên Trái đất và ba hạm đội quyết định nhanh chóng phái người trực tiếp tiếp xúc với tàu thăm dò không phải là để khảo sát. Khi cả thế giới lần đầu tiên nhìn thấy hình ảnh tàu thăm dò Tam Thể, tất cả mọi người đều mê đắm ngoại hình tuyệt mỹ của nó. Thứ này thực sự là quá đẹp, hình dạng tuy đơn giản, nhưng tạo hình lại tinh xảo tuyệt vời, bất cứ điểm nào trên bề mặt cong của nó đều hết sức đúng chỗ, khiến cho giọt thủy ngân này toát lên một vẻ linh động, phóng khoáng tự nhiên, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có vô số hạt mưa như vậy rơi xuống vô cùng vô tận trong màn đêm đen vũ trụ. Nó đem đến cho người ta cảm giác: kể cả các nghệ sĩ loài người có đem một vật cong mài nhẵn, tạo ra tất cả các hình dạng có thể, thì cũng không đạt đến được tạo hình giống như nó. Nó nằm ngoài tất cả mọi khả năng, kể cả trong quốc gia lý tưởng của Plato cũng không có hình dạng nào hoàn mỹ như vậy. Nó thẳng hơn cả đường thẳng, tròn hơn cả đường tròn, nó là một con cá heo có bề mặt gương nhảy lên khỏi đại dương mộng ảo, là kết tinh của mọi tình yêu trong vũ trụ này… Cái đẹp và cái thiện luôn đi đôi với nhau trong liên tưởng của mọi người, vì vậy, nếu như trong vũ trụ này thực sự có một đường ranh phân đôi thiện và ác, nó nhất định sẽ ở bên phía thiện.
Bởi thế, một suy đoán mau chóng xuất hiện: thứ này có khả năng không phải là tàu thăm dò. Bước quan sát tiếp theo đã chứng thực suy đoán này ở một chừng mực nào đó. Mọi người chú ý đến bề mặt của nó đầu tiên, bề mặt này cực kỳ trơn nhẵn, là một mặt gương phản xạ toàn phần. Hạm đội từng sử dụng rất nhiều thiết bị thăm dò để kiểm nghiệm, phát sóng điện từ tần số cao ở các bước sóng khác nhau lên khắp bề mặt của nó, đồng thời đo độ phản xạ của các loại sóng ấy. Kết quả khiến người ta hết sức kinh ngạc: bề mặt của nó gần như phản xạ một trăm phần trăm tất cả các loại sóng điện từ tần số cao, bao gồm cả ánh sáng nhìn thấy được, không quan sát được bất cứ hiện tượng hấp thụ nào. Điều này đồng nghĩa với việc nó không thể thăm dò gì trong dải sóng tần số cao, nói nôm na tức là nó bị mù. Kiểu thiết kế làm mù chính mình này chắc chắn là có ý nghĩa quan trọng, suy đoán hợp lý nhất là: nó là một vật làm tin mà thế giới Tam Thể gửi tới cho loài người, dùng thiết kế hy sinh tính năng và hình dạng tuyệt mỹ ấy để bày tỏ một chút thiện ý, một nguyện vọng hòa bình chân thành.
Vì vậy, người ta đã đặt cho tàu thăm dò Tam Thể một cái tên, gọi nó là “Giọt Nước” theo hình tượng bề ngoài. Ở cả hai thế giới, nước đều là ngọn nguồn sự sống, tượng trưng cho hòa bình.
Dư luận cho rằng cần phải phái một đoàn đại biểu chính thức của xã hội loài người tiếp xúc với Giọt Nước, chứ không phải một đội khảo sát gồm một nhà vật lý và ba sĩ quan bình thường, nhưng vì lý do cẩn trọng, các hạm đội vẫn quyết định giữ nguyên kế hoạch ban đầu.
“Vậy thì không thể đổi người khác à? Để một cô bé con thế này…” Đinh Nghi chỉ vào Tây Tử nói.
Tây Tử mỉm cười nói với Đinh Nghi: “Bác Đinh, tôi là sĩ quan khoa học trên tàu Lượng Tử, phụ trách việc khảo sát khoa học trong hành trình này, đây là chức trách của tôi.”
“Vả lại, một nửa số người trong hạm đội là nữ.” Thuyền trưởng nói, “Tổng cộng có ba người đi theo bác, hai người còn lại là sĩ quan khoa học của Hạm đội châu Âu và Bắc Mỹ, họ sắp trình diện trên tàu chúng ta. Bác Đinh, tôi cần nhắc lại điểm này lần nữa: theo nghị quyết của Hội nghị liên tịch Hạm đội, người đầu tiên tiếp xúc trực tiếp với mục tiêu nhất định phải là bác, sau đó mới cho phép bọn họ tiếp xúc.”
“Vớ vẩn.” Đinh Nghi lại lắc đầu, “về phương diện này thì loài người chẳng thay đổi gì cả, vẫn cứ đắm đuối theo đuổi hư vinh… Có điều các anh cứ yên tâm, tôi sẽ làm vậy. Kỳ thực, tôi chỉ muốn xem một chút mà thôi, thứ tôi thực sự hứng thú là những siêu lý thuyết nằm sau những siêu công nghệ này, có điều, kiếp này e rằng… chậc.”
Thuyền trưởng dập dềnh trôi đến trước mặt Đinh Nghi, nói với vẻ ân cần: “Bác Đinh, giờ bác có thể đi nghỉ ngơi một lát, việc bắt giữ sẽ chóng bắt đầu, trước khi lên đường khảo sát, bác nhất định cần giữ gìn đầy đủ sức lực.”
Đinh Nghi ngẩng đầu lên nhìn thuyền trưởng, một lúc sau mới hiểu ra cuộc họp sẽ còn tiếp tục sau khi ông đi. Ông ngoảnh đầu lại nhìn kỹ hình ảnh Giọt Nước, bấy giờ mới phát hiện phần đầu tròn của nó phản chiếu một mảng những điểm sáng xếp hàng chỉnh tề. Những điểm sáng này dần dần méo đi khi chạy về phần đuôi, nhập lẫn vào những đường vân ánh sáng là hình ảnh phản chiếu dải Ngân Hà. Đó là bóng phản chiếu của hạm đội liên hợp. Ông lại ngước nhìn những sĩ quan chỉ huy tàu Lượng Tử đang trôi nổi trước mặt mình, họ đều rất trẻ, trong mắt Đinh Nghi, những người này đều là đám trẻ con. Trông bọn họ đều thật cao quý và hoàn mỹ, từ thuyền trưởng tới thượng úy, trong mắt họ đều toát lên ánh sáng trí tuệ như thể các vị thần linh vậy. Ánh sáng của hạm đội từ ngoài cửa sổ chiếu vào, qua lớp kính tự động tối mờ, biến thành sắc vàng như ráng chiều, bọn họ được bao phủ trong quầng sáng vàng ấy, đằng sau là hình ảnh Giọt Nước đang lơ lửng, tựa như một ký hiệu màu bạc siêu nhiên, khiến cho nơi này có vẻ kỳ ảo mà siêu thoát. Những con người này, tựa như một nhóm các vị thần trên đỉnh Olympus vậy… Sâu thẳm trong lòng Đinh Nghi có thứ gì đó bị chạm đến, ông trào dâng một niềm xúc động.
“Bác Đinh, bác còn gì muốn nói nữa không?” Thuyền trưởng hỏi.
“Ừm, tôi muốn nói…” Hai tay Đinh Nghi luống cuống khua khoắng, để mặc cho tẩu thuốc bay lơ lửng giữa không trung, “tôi muốn nói là, những ngày này, bọn trẻ con các cậu đều rất tốt với tôi…”
“Bác là người mà chúng tôi kính trọng nhất.” Một viên thuyền phó nói.
“Ừm… Vì vậy, tôi có vài lời thật lòng muốn nói, chỉ là… Chỉ là những lời lăng nhăng của một ông già thôi, các cậu có thể không coi là thật. Có điều, các con ạ, dẫu sao tôi cũng là người đã sống qua hai thế kỷ, những việc trải qua cũng nhiều hơn một chút… tất nhiên, tôi đã nói rồi, không cần thiết phải quá coi trọng…”
“Bác Đinh, có gì bác cứ nói thẳng ra đi ạ, bác thực sự là người mà chúng tôi kính trọng nhất.”
Đinh Nghi chầm chậm gật đầu, chỉ lên phía trên: “Con tàu này, nếu muốn đạt đến tốc độ cao nhất, người bên trong hình như đều phải… đều phải ngâm trong một loại chất lỏng.”
“Đúng thế, trạng thái biển sâu.”
“Đúng rồi, trạng thái biển sâu.” Đinh Nghi lại trở nên do dự, trầm ngâm giây lát rồi mới hạ quyết tâm nói tiếp: “Sau khi chúng tôi xuất phát khảo sát, con tàu này, ừm, tàu Lượng Tử, có thể chuyển sang trạng thái biển sâu không?”
Các sĩ quan ngạc nhiên đưa mắt nhìn nhau, thuyền trưởng hỏi: “Tại sao?”
Hai tay Đinh Nghi lại luống cuống khua khoắng, mái tóc ông sáng trắng lên trong ánh sáng của hạm đội, đúng như có người đã nhận ra ngay khi ông vừa lên tàu, trông ông thực sự rất giống Einstein, “Ừm… dẫu sao thì làm vậy cũng không mất mát gì, phải rồi… Các cậu biết đấy, tôi cảm thấy không ổn.”
Đinh Nghi nói xong câu này liền trầm mặc, đôi mắt mê man nhìn về phía xa xăm vô tận, cuối cùng ông giơ tay bắt lấy chiếc tẩu thuốc đang lơ lửng bỏ vào túi áo. Ông không chào tạm biệt, chỉ vụng về điều chỉnh thắt lưng siêu dẫn bay về phía cửa khoang tàu. Các sĩ quan đều đưa mắt nhìn theo ông, khi một nửa người đã ra ngoài cánh cửa, ông lại chầm chậm quay lại nói:
“Đám trẻ con các cậu có biết những năm này tôi làm gì không? Tôi dạy vật lý ở trường đại học, lại còn hướng dẫn cả nghiên cứu sinh tiến sĩ nữa.” Ông nhìn về phía dòng sông sao bên ngoài, trên gương mặt nở một nụ cười khó hiểu, các sĩ quan nhận ra, nụ cười ấy không ngờ lại có vẻ thê thảm: “Các con ạ, tôi là người của hai trăm năm trước, vậy mà đến giờ vẫn có thể dạy vật lý ở trường đại học.” Ông nói xong, liền quay người rời đi.
Thuyền trưởng muốn nói gì đó với Đinh Nghi, nhưng thấy ông đã ra ngoài bèn không nói nữa, trầm ngâm suy nghĩ một cách nghiêm túc. Những người còn lại, có người nhìn hình ảnh Giọt Nước, đa phần đều tập trung ánh mắt về phía thuyền trưởng.
“Thuyền trưởng, anh không coi những gì ông ấy nói là thật đấy chứ?” Một viên thượng tá hỏi.
“Ông ấy là một nhà khoa học nhìn xa trông rộng, nhưng dẫu sao cũng là người xưa rồi, suy nghĩ những chuyện hiện đại, suy cho cùng thì…” Có người phụ họa.
“Nhưng trong lĩnh vực của ông ấy, loài người vẫn không hề tiến bộ, vẫn còn giậm chân tại chỗ ở thời đại của ông ấy.”
“Ông ấy nhắc đến trực giác, hãy nghĩ xem trực giác của ông ấy đã phát hiện ra những gì mà xem.” Giọng nói của người sĩ quan vừa lên tiếng đầy vẻ kính sợ.
“Vả lại…” Tây Tử buột miệng nói, nhưng nhìn những người ở xung quanh quân hàm đều cao hơn cô, cô lại nuốt những lời muốn nói trở về.
“Thiếu tá, cô nói đi.” Thuyền trưởng nói.
“Vả lại, như ông ấy đã nói, làm vậy cũng không mất mát gì.” Tây Tử đáp.
“Có thể suy nghĩ từ góc độ khác…” Một viên thuyền phó nói, “Theo như kế hoạch tác chiến hiện tại, nếu như việc bắt giữ thất bại, Giọt Nước chạy thoát, lực lượng truy kích mà hạm đội bố trí chỉ có máy bay tiêm kích. Nhưng nếu truy đuổi đường dài thì cần phải dựa vào chiến hạm có khả năng viễn trình liên sao, trong hạm đội cần phải có chiến hạm chuẩn bị tốt về phương diện này, đây có thể coi như một điểm sơ hở của kế hoạch.”
“Báo cáo lên hạm đội đi.” Thuyền trưởng nói.
Hạm đội nhanh chóng phúc đáp: Sau khi nhóm khảo sát xuất phát, hai chiến hạm liên sao là Lượng Tử và Thời Đại Đồ Đồng ở vị trí sát cạnh nó trong đội hình sẽ chuyển sang trạng thái biển sâu.
Khi tiến hành bắt giữ Giọt Nước, đội hình của hạm đội liên hợp duy trì khoảng cách một nghìn ki lô mét với mục tiêu, con số này được chọn sau một quá trình tính toán hết sức cẩn trọng. Có rất nhiều phỏng đoán về cách thức mà Giọt Nước có thể dùng để tự hủy, phương thức tự hủy sinh ra năng lượng lớn nhất mà người ta nghĩ đến là một vụ tiêu hủy do tiếp xúc giữa vật chất và phản vật chất. Trọng lượng của Giọt Nước nhỏ hơn mười tấn, vậy thì nếu đảm bảo độ dư thừa cần thiết, mức năng lượng lớn nhất cần phải tính đến là vụ nổ do năm tấn vật chất gặp năm tấn phản vật chất gây ra. Một vụ nổ như vậy xảy ra trên Trái đất sẽ đủ hủy diệt toàn bộ sự sống trên bề mặt hành tinh, nhưng nếu xảy ra trên vũ trụ, toàn bộ năng lượng đó sẽ thể hiện dưới dạng bức xạ ánh sáng, đối với các chiến hạm liên sao có khả năng phòng bức xạ siêu mạnh, khoảng cách một nghìn ki lô mét là đã đủ an toàn rồi.
Việc bắt giữ do một phi thuyền không người lái cỡ nhỏ tên là Bọ Ngựa thực hiện. Trước đây, tàu Bọ Ngựa này chủ yếu được dùng để lấy mẫu khoáng vật trên vành đai tiểu hành tinh, đặc điểm lớn nhất của nó chính là có một cánh tay máy siêu dài.
Sau khi có lệnh bắt đầu, tàu Bọ Ngựa vượt qua khoảng cách năm trăm ki lô mét là giới hạn lúc trước vạch ra cho phi thuyền giám sát, cẩn trọng áp sát mục tiêu. Tốc độ của nó rất chậm, vả lại mỗi khi tiến được năm mươi ki lô mét lại dừng lại chừng mấy phút để hệ thống giám sát dày đặc phía sau tiến hành quét mục tiêu từ mọi hướng, xác định không có gì bất thường mới tiếp tục tiếp cận.
Ở khoảng cách một nghìn ki lô mét với mục tiêu, hạm đội liên hợp đã đồng bộ tốc độ với Giọt Nước. Hầu hết các chiến hạm đều đã tắt động cơ nhiệt hạch, lặng lẽ trôi nổi giữa vũ trụ sâu thăm thẳm, những thân tàu bằng kim loại khổng lồ phản xạ ánh mặt trời yếu ớt, tựa như những tòa thành hoang trong không gian. Toàn bộ hạm đội nhìn như một Stonehenge từ thời viễn cổ. Một triệu hai trăm nghìn người trong hạm đội đều đang nín thở, chăm chú quan sát hành trình ngắn ngủi của tàu Bọ Ngựa.
Hình ảnh mà hạm đội trông thấy, phải sau ba giờ nữa mới truyền đến Trái đất với vận tốc ánh sáng cho ba tỷ người cũng đang nín thở chăm chú xem. Lúc này, thế giới loài người dường như đã ngừng hết thảy mọi hoạt động, dòng xe bay giữa các thân cây khổng lồ đã biến mất, các đô thị lớn dưới lòng đất đều chìm trong tĩnh lặng, thậm chí cả mạng Internet vốn lúc nào cũng nhộn nhịp suốt ba thế kỷ từ khi ra đời cũng trở nên trống trải, các thông tin truyền dẫn hầu hết đều là hình ảnh truyền về từ khoảng cách hơn hai mươi đơn vị thiên văn ngoài kia.
Tàu Bọ Ngựa đi rồi lại dừng, tốn nửa tiếng mới bay hết lộ trình chẳng bằng một bước chân trong không gian vũ trụ, cuối cùng cũng lơ lửng dừng lại cách mục tiêu năm mươi mét. Lúc này, trên bề mặt thủy ngân của Giọt Nước có thể trông thấy rõ mồn một hình phản chiếu bị biến dạng của tàu Bọ Ngựa. Các máy móc trên tàu bắt đầu tiến hành quét mục tiêu ở cự ly gần, trước tiên, xác nhận kết quả quan trắc trước đó: nhiệt độ bề mặt của Giọt Nước thậm chí còn thấp hơn cả nhiệt độ môi trường xung quanh, gần bằng độ 0 tuyệt đối. Các nhà khoa học từng phỏng đoán rằng bên trong Giọt Nước có thiết bị làm lạnh cực mạnh, nhưng cũng giống như trước đây, thiết bị trên tàu Bọ Ngựa hoàn toàn không thăm dò được kết cấu bên trong của mục tiêu.
Tàu Bọ Ngựa vươn cánh tay máy siêu dài về phía mục tiêu, cũng nhích rồi lại dừng suốt cả quãng đường năm mươi mét, nhưng hệ thống giám trắc dày đặc không phát hiện ra mục tiêu có bất cứ điều gì khác thường. Quá trình khốn khổ này cũng kéo dài nửa tiếng, phần đầu cánh tay máy rốt cuộc cũng vươn đến vị trí của mục tiêu, tiếp xúc với vật thể đã bôn ba gần hai trăm năm trong vũ trụ từ một nơi cách đây bốn năm ánh sáng để đến nơi này. Khi sáu cái ngàm của cánh tay máy rốt cuộc cũng kẹp chặt Giọt Nước, quả tim của hơn triệu con người trong hạm đội cùng lúc giật thót lên. Ba tiếng sau, tim của ba tỷ người trên Trái đất cũng sẽ giật thót lên như thế. Cánh tay máy kẹp chặt Giọt Nước lặng lẽ chờ đợi mười phút, mục tiêu vẫn không có bất cứ phản ứng hay hiện tượng gì khác thường, cánh tay bèn bắt đầu thu về.
Lúc này, trước mắt mọi người là một sự đối lập kỳ dị: cánh tay máy hiển nhiên là một thứ được thiết kế chỉ chú trọng vào công năng, cốt thép lởm chởm, cộng thêm các thiết bị thủy lực lộ ra bên ngoài, trông nó có vẻ kỹ thuật phức tạp đồng thời toát lên cảm giác công nghiệp thô lậu, còn Giọt Nước thì lại có ngoại hình hoàn mỹ, nơi giọt chất lỏng óng ánh ở thể rắn này vẻ đẹp tinh tế đã loại trừ hết mọi ý nghĩa công năng và kỹ thuật, toát ra vẻ nhẹ nhàng siêu thoát của triết học và nghệ thuật. Ngàm thép của cánh tay máy tóm lấy Giọt Nước, tựa như cánh tay lông lá của người vượn cổ cầm một hạt trân châu. Giọt Nước trông có vẻ thật mong manh, như một cái ruột phích lơ lửng trong không gian, ai nấy đều lo lắng nó sẽ bị ngàm sắt bóp vỡ tan tành. Nhưng rốt cuộc chuyện này cũng không xảy ra, cánh tay máy đã bắt đầu rút về.
Lại mất nửa tiếng nữa để cánh tay máy rút về, Giọt Nước được chầm chậm kéo vào khoang chính của tàu Bọ Ngựa, sau đó, hai tấm vách khoang tàu mở toang chậm rãi khép lại. Nếu mục tiêu muốn tự hủy, đây chính là thời điểm có khả năng cao nhất. Hạm đội và Trái đất ở phía sau đều lặng lẽ chờ đợi, trong tĩnh lặng, dường như còn nghe được cả tiếng thời gian chảy qua vũ trụ.
Hai tiếng qua đi, không có bất cứ chuyện gì xảy ra.
Sự thực rằng Giọt Nước không tự hủy cuối cùng đã chứng thực suy đoán của mọi người: nếu đúng là một thiết bị thăm dò quân sự, sau khi rơi vào tay kẻ địch chắc chắn nó sẽ tự hủy, giờ đã có thể xác định nó là một món quà mà thế giới Tam Thể gửi đến cho nhân loại, một tín hiệu hòa bình được biểu đạt theo phương thức riêng của nền văn minh này mà loài người khó lòng lý giải.
Thế giới lại một lần nữa tưng bừng reo vang, nhưng cuộc vui lần này không cuồng nhiệt và thỏa thích như lần trước, bởi chiến tranh kết thúc và thắng lợi của loài người đã không còn là chuyện khiến người ta cảm thấy bất ngờ nữa. Xét khả năng xấu nhất, kể cả cuộc đàm phán sắp diễn ra có bất thành, cuộc chiến vẫn tiếp tục đi chăng nữa thì nhân loại vẫn là kẻ giành chiến thắng cuối cùng. Sự xuất hiện của hạm đội liên hợp trong không gian đã khiến công chúng có nhận thức bằng hình ảnh về sức mạnh của loài người. Lúc này đây, văn minh Trái đất đã có lòng tự tin, bình tĩnh đối mặt với mọi kẻ thù.
Đồng thời, sự kiện Giọt Nước đến Hệ Mặt trời cũng đem lại những thay đổi tinh tế trong tình cảm của mọi người đối với thế giới Tam Thể, càng lúc càng có nhiều người bắt đầu ý thức được, chủng tộc đang lặn lội đường xa đến với Hệ Mặt trời đó sở hữu một nền văn minh vĩ đại, họ đã trải qua hơn hai trăm lần luân hồi hủy diệt mà vẫn tiếp tục sinh tồn với sự ngoan cường mà loài người không sao hình dung ra nổi. Họ chịu mọi gian khổ, băng qua quãng đường dài bốn năm ánh sáng trong vũ trụ, chỉ để tìm kiếm một mặt trời ổn định, một ngôi nhà để tiếp tục sinh sống… Tình cảm của công chúng đối với thế giới Tam Thể bắt đầu chuyển từ căm giận, thù địch sang đồng cảm, thương hại, thậm chí là khâm phục. Người ta đồng thời cũng ý thức được một điều khác: mười Giọt Nước của thế giới Tam Thể đã xuất phát từ hai trăm năm trước, mà đến tận ngày nay nhân loại mới thực sự hiểu được hàm nghĩa của chúng. Điều này cố nhiên là do hành vi của nền văn minh Tam Thể quá đỗi cô đọng và hàm súc, song mặt khác nó cũng phản ánh tâm lý của loài người, bị bóp méo vì chính lịch sử đầy máu tanh của mình. Trong một cuộc bỏ phiếu quy mô toàn cầu trên mạng Internet, tỷ lệ ủng hộ dự án Ánh Dương tăng vọt, chẳng những vậy, càng lúc càng có nhiều người nghiêng về phương án đem Sao Hỏa làm nơi lưu trú cho người Tam Thể.
Liên Hiệp Quốc và hạm đội đẩy nhanh công tác chuẩn bị cho đàm phán hòa bình, hai cộng đổng quốc tế bắt đầu hợp tác cử ra đoàn đại biểu của nhân loại.
Tất cả những chuyện này đều xảy ra trong vòng một ngày sau khi Giọt Nước bị bắt giữ.
Thế nhưng, điều khiến người ta kích động nhất không phải là sự thực trước mắt, mà là tương lai tươi sáng đã dần hiện ra hình hài ban sơ nhất: công nghệ của nền văn minh Tam Thể kết hợp với sức mạnh của nhân loại, sẽ biến Hệ Mặt trời thành một thiên đường mộng ảo như thế nào đây?
Trong không gian, tại một điểm có khoảng cách gần tương đương ở phía bên kia Mặt trời, chiến hạm Chọn Lọc Tự Nhiên đang lặng lẽ lướt đi với vận tốc bằng 1% vận tốc ánh sáng.
“Vừa nhận được tin: Sau khi bị bắt giữ, Giọt Nước không tự hủy.” Đông Phương Diên Tự nói với Chương Bắc Hải.
“Giọt Nước là cái gì?” Chương Bắc Hải hỏi, anh ta và Đông Phương Diên Tự nhìn vào mắt nhau qua vách khoang tàu trong suốt, sắc mặt anh ta đã có phần mệt mỏi, nhưng bộ quân phục trên người vẫn rất thẳng thớm chỉnh tề.
“Chính là thiết bị thăm dò của người Tam Thể, giờ đã chứng minh, nó là một món quà tặng cho loài người, biểu thị lời cầu hòa của thế giới Tam Thể.”
“Thật à? Thế thì tốt quá.”
“Hình như anh không quan tâm lắm đến chuyện này.”
Chương Bắc Hải không trả lời câu hỏi của Đông Phương Diên Tự, hai tay cầm cuốn sổ giơ ra trước mặt: “Tôi viết xong rồi.” Nói xong, anh ta nhét cuốn sổ vào túi áo sát người.
“Vậy, anh có thể giao lại quyền điều khiển Chọn Lọc Tự Nhiên rồi chứ?”
“Được, nhưng trước tiên tôi cần biết, sau khi có lại quyền điều khiển, cô định sẽ làm gì.”
“Giảm tốc.”
“Nhập bọn với đội truy kích à?”
“Đúng thế. Nhiên liệu nhiệt hạch của Chọn Lọc Tự Nhiên đã ở dưới mức có thể quay về, cần phải bổ sung nhiên liệu mới quay lại Hệ Mặt trời được, mà đội tàu truy kích cũng không đủ nhiên liệu để bổ sung cho chúng ta. Trọng tải cả sáu chiến hạm đó đều chỉ bằng một nửa Chọn Lọc Tự Nhiên, trong lúc truy đuổi lại đã tăng tốc lên đến 5% vận tốc ánh sáng, sau đó lại trải qua quá trình giảm tốc tương đương, nhiên liệu chỉ vừa đủ để quay về. Vì vậy, chỉ có thể để thành viên tàu Chọn Lọc Tự Nhiên lên các tàu truy kích trở về trước, sau đó sẽ có tàu khác mang theo đủ nhiên liệu đuổi theo Chọn Lọc Tự Nhiên, giúp nó quay về Hệ Mặt trời. Tuy nhiên, việc này tốn rất nhiều thời gian, trước khi rời tàu, chúng ta cố gắng giảm tốc thì có thể rút ngắn được khoảng thời gian này.”
“Đông Phương, đừng giảm tốc.”
“Tại sao?”
“Giảm tốc sẽ làm tiêu hao hết toàn bộ số nhiên liệu còn lại của Chọn Lọc Tự Nhiên, chúng ta không thể trở thành một phi thuyền không có năng lượng, không ai biết được sẽ có chuyện gì xảy ra cả. Là một thuyền trưởng, cô cần phải nghĩ đến điều này.”
“Có thể xảy ra chuyện gì chứ? Tương lai đã rất rõ ràng, chiến tranh sẽ kết thúc, nhân loại sẽ giành thắng lợi, còn anh đã bị chứng minh là hoàn toàn sai rồi!”
Chương Bắc Hải mỉm cười với Đông Phương Diên Tự đang kích động, dường như anh ta muốn xoa dịu cảm xúc của cô, lúc này, ánh mắt anh ta nhìn cô lần đầu tiên trở nên dịu dàng khác lạ. Điều này khiến Đông Phương Diên Tự thoáng dao động. Mặc dù cô luôn cho rằng tư tưởng thất bại chủ nghĩa của Chương Bắc Hải là không thể tin nổi, đồng thời luôn hoài nghi hành vi phản bội bỏ trốn của anh ta còn có mục đích khác, thậm chí cô còn ngờ vực thần kinh anh ta có vấn đề, nhưng không hiểu tại sao, cô vẫn nảy sinh cảm giác nương tựa vào người đàn ông này. Từ khi còn rất nhỏ, cô đã phải rời cha mình… tất nhiên, đối với trẻ con thời đại này, đó là chuyện bình thường, tình yêu của cha đã là một thứ rất cổ xưa rồi. Lúc này đây, cô lại cảm nhận được thứ tình cảm đó ở người quân nhân cổ đại đến từ thế kỷ 21 này.
Chương Bắc Hải nói: “Đông Phương, tôi đến từ một thời đại bấp bênh, vì vậy, tôi là người thực tế, tôi chỉ biết kẻ thù vẫn đang ở đó, vẫn đang tiến về Hệ Mặt trời. Là một quân nhân, biết được điều này, thì chỉ có thể vui sau cái vui của người khác mà thôi… Đừng giảm tốc, đây là điều kiện để tôi trao lại quyền điều khiển, tất nhiên, tôi cũng chỉ có thể có được lời hứa danh dự của cô thôi.”
“Tôi đồng ý, Chọn Lọc Tự Nhiên sẽ không giảm tốc.”
Chương Bắc Hải quay người lướt đến phía trước giao diện thao tác đang lơ lửng, bật mục chuyển giao quyền hành, nhập khẩu lệnh của mình vào, sau một loạt cú gõ, anh ta đóng giao diện lại.
“Quyền thuyền trưởng của Chọn Lọc Tự Nhiên đã được chuyển sang cho cô, khẩu lệnh vẫn là câu Marlboro kia.” Chương Bắc Hải chẳng buồn ngoảnh đầu lại nói.
Đông Phương Diên Tự bật ra giao diện trên không trung, nhanh chóng chứng thực. “Cảm ơn, nhưng xin anh hãy tạm thời đừng bước ra khỏi khoang tàu này, cũng không nên mở cửa, thành viên trên tàu đang tỉnh lại từ trạng thái biển sâu, tôi sợ họ sẽ có hành động quá khích với anh.”
“Bắt tôi bước trên ván cầu hả?” Thấy vẻ mặt nghi hoặc của Đông Phương Diên Tự, Chương Bắc Hải lại cười cười giải thích: “À, đây là một phương thức tử hình trên tàu biển thời xưa, nếu thực sự lưu truyền đến hiện tại, hẳn sẽ bắt kẻ tội phạm là tôi đây bước thẳng ra ngoài không gian vũ trụ rồi… Được, tôi cũng muốn ở một mình.”
Tàu chuyên chở bay ra khỏi chiến hạm Lượng Tử, so với phi thuyền mẹ, trông nó nhỏ hơn nhiều, giống như một chiếc xe ô tô vừa chạy ra khỏi thành phố. Ánh sáng phát ra từ động cơ của nó chỉ chiếu sáng một mảng nhỏ thân tàu khổng lồ của mẫu hạm, tựa như ngọn nến bên dưới vách đá dựng đứng. Nó chầm chậm bay từ bóng râm của tàu Lượng Tử ra ngoài ánh mặt trời, ống xả động cơ nhấp nháy như đom đóm, bay về phía Giọt Nước ở ngoài xa một nghìn ki lô mét.
Đội khảo sát gồm có bốn người, ngoài Đinh Nghi và Tây Tử, còn có hai sĩ quan đến từ Hạm đội châu Âu và Hạm đội Bắc Mỹ, một thiếu tá và một trung tá.
Qua cửa sổ, Đinh Nghi ngoảnh lại nhìn đội hình hạm đội đang xa dần. Lúc này, tàu Lượng Tử nằm ở góc đội hình trông vẫn rất khổng lồ, nhưng tàu Mây ngay bên cạnh nó lại nhỏ đến mức chỉ thấy lờ mờ hình dáng, nhìn ra xa nữa, các chiến hạm trong hàng chỉ là một dãy những chấm nhỏ. Đinh Nghi biết, chiều dài và chiều rộng của đội hình hình chữ nhật này lần lượt có một trăm và hai mươi chiến hạm, ngoài ra còn có hơn mười chiến hạm cơ động ở ngoài đội hình. Có điều, khi ông đếm dọc theo chiều dài, chỉ đếm được ba mươi chiếc là không nhìn rõ nữa, khoảng cách đã lên đến sáu trăm ki lô mét. Ông ngẩng đầu lên nhìn chiều rộng của hình chữ nhật thì cũng vậy, những chiến hạm xa nhất có thể nhìn thấy được chỉ là một điểm sáng mơ hồ trong ánh mặt trời yếu ớt, rất khó nhận ra trên nền sao lấp lánh. Chỉ khi tất cả chiến hạm đều khởi động, đội hình tổng thể của hạm đội mới nhìn thấy được bằng mắt thường. Đinh Nghi cảm tưởng, hạm đội liên hợp là một ma trận 100x20 trong vũ trụ. Ông tưởng tượng đem một ma trận khác nhân với nó, trục dọc của ma trận này nhân với trục ngang của ma trận kia để tạo nên một ma trận khác lớn hơn, thế nhưng trong hiện thực, đối đầu với ma trận khổng lồ này lại chỉ là một điểm nhỏ bé: Giọt Nước. Đinh Nghi không thích sự bất đối xứng toán học đến mức cực đoan như vậy, bài thể dục tư duy mà ông dùng để trấn tĩnh lại đã hoàn toàn thất bại. Khi hiện tượng siêu trọng do gia tốc biến mất, ông ngoảnh đầu sang bắt chuyện với Tây Tử ngồi bên cạnh mình.
“Bé con, cháu là người Hàng Châu à?”[62] Ông hỏi.
Tây Tử đang chăm chú nhìn về phía trước, hình như đang gắng sức tìm kiếm tàu Bọ Ngựa vẫn đang ở ngoài xa mấy trăm ki lô mét. Cô định thần lại, lắc đầu: “Không, bác Đinh, tôi sinh ra ở Hạm đội châu Á, tôi cũng không biết tên mình có liên quan gì với Hàng Châu không nữa. Có điều, tôi đã đến nơi ấy, chỗ đó rất đẹp.”
“Thời chúng tôi mới gọi là đẹp, bây giờ, Tây Hồ chỉ còn là cái ao nhỏ trong sa mạc thôi… Có điều nói đi cũng phải nói lại, mặc dù khắp nơi đều là sa mạc, cái thế giới hiện tại này vẫn khiến tôi nhớ đến Giang Nam, cái thời đại này, đúng là người đẹp như nước.” Đinh Nghi vừa nói vừa nhìn Tây Tử, ánh sáng diu dịu của vầng Mặt trời ngoài xa tít tắp chiếu qua ô cửa sổ khoang tàu, phác họa nên bóng dáng trông nghiêng đẹp đẽ của cô. “Bé con, nhìn cháu tôi lại nhớ đến một người tôi từng yêu, cô ấy cũng là một thiếu tá trong quân đội, không cao như cháu, nhưng xinh đẹp hệt như cháu vậy…”
“Bác Đinh, kênh liên lạc với bên ngoài vẫn đang mở đấy ạ.” Tây Tử hờ hững nhắc ông, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm vào khoảng không gian phía trước.
“Không sao, thần kinh của người ở hạm đội và trên Trái đất đều đã căng thẳng lắm rồi, chúng ta có thể để cho thả lỏng một chút.” Đinh Nghi chỉ tay về phía sau nói.
“Tiến sĩ Đinh, cách này rất hay.” Vị trung tá thuộc Hạm đội Bắc Mỹ ngồi ở hàng trước quay đầu lại cười cười.
“Thế, ở thời cổ đại, chắc là bác được nhiều cô gái yêu lắm nhỉ.” Tây Tử thu ánh mắt, quay sang nhìn Đinh Nghi. Từ nãy cô vẫn luôn ở trong trạng thái căng thẳng cao độ, cô cũng cảm thấy mình quả thực nên phân tán đầu óc đi một chút.
“Chuyện này thì tôi chịu, tôi không hứng thú với những người yêu mình, mà chỉ hứng thú với những cô mà tôi yêu thôi.”
“Thời đại này, người có thể bắt kịp mọi thứ mà lại còn xuất sắc được như bác thực sự không nhiều đâu.”
“Ừm… không không, thường tôi không bao giờ quấy rầy những cô gái mà tôi yêu, tôi tin theo lời của Goethe: Anh yêu em, nào có liên quan gì tới em?”
Tây Tử chỉ nhìn Đinh Nghi cười, không nói gì.
Đinh Nghi lại tiếp lời: “À, giá mà tôi cũng có thái độ này với ngành vật lý thì tốt quá. Bấy lâu nay tôi vẫn luôn cảm thấy, niềm tiếc hận lớn nhất cuộc đời mình chính là bị Hạt trí tuệ che mắt. Kỳ thực, nghĩ thoáng ra một chút: chúng ta tìm hiểu quy luật, nào có liên quan gì đến quy luật đâu chứ? Có lẽ đến một ngày nào đó, loài người hoặc giả là thứ gì đó tim hiểu được quy luật đến mức độ thế này: không chỉ có thể dùng nó thay đổi hiện thực của bản thân họ, mà thậm chí còn có thể thay đổi cả vũ trụ, có thể vo tròn các tinh hệ lại thành hình dạng mà họ muốn, nhưng thế thì sao chứ? Quy luật vẫn không thay đổi, đúng vậy đấy, nó vẫn cứ ở đó, nó là tồn tại duy nhất không thể bị thay đổi, vĩnh viễn trẻ mãi, giống như người tình trong ký ức của chúng ta vậy…” Đinh Nghi nói, đoạn chỉ tay ra dải Ngân Hà lấp lánh ngoài cửa sổ: “Nghĩ đến đây, tôi liền không còn phiền muộn nữa.”
Viên trung tá lắc đầu thất vọng với chủ đề mới của câu chuyện, “Bác Đinh, hay là quay lại chuyện người đẹp như nước đi.”
Đinh Nghi không còn hứng thú nữa, Tây Tử cũng không nói năng gì, cả bọn đều chìm vào im lặng. Thoáng sau, tàu Bọ Ngựa đã hiện ra trong tầm mắt, tuy rằng vẫn chỉ là một điểm sáng nằm ngoài xa hơn hai trăm ki lô mét. Tàu chuyên chở xoay một trăm tám mươi độ, ống xả động cơ quay về phía trước, bắt đầu quá trình giảm tốc.
Lúc này, hạm đội nằm ở phía trước tàu chuyên chở, cách chừng tám trăm ki lô mét. Trong vũ trụ, đây chỉ là một khoảng cách khổng đáng nhắc đến, nhưng lại đủ để những chiến hạm khổng lồ biến thành chấm nhỏ, chỉ có thể phân biệt hạm đội với nền sao dày đặc phía sau nhờ đội hình chỉnh tế nghiêm ngắn. Đội hình hình chữ nhật trông như thể một tấm lưới chụp lên dải Ngân Hà. Sự hỗn độn của biển sao và sự quy củ của đội hình trông tương phản rõ nét - khi khoảng cách biến khổng lồ thành bé nhỏ, quy luật sắp xếp liền thể hiện sức mạnh của minh. Trong hạm đội và ở Trái đất xa xôi phía sau kia, rất nhiều người nhìn thấy hình ảnh này đều có cảm giác, đây chính là minh họa cho những gì Đinh Nghi vừa nói khi nãy.
Khi hiện tượng quá tải do giảm tốc chấm dứt, tàu chuyên chở đã áp sát thân tàu Bọ Ngựa. Quá trình này diễn ra cực nhanh, trong cảm giác của những người trên tàu chuyên chở, dường như tàu Bọ Ngựa bỗng thình lình mọc ra giữa không gian vũ trụ. Việc kết nối mau chóng hoàn thành, vì Bọ Ngựa là phi thuyền không người lái, trong khoang tàu không có không khí, bốn người đội khảo sát đều mặc trang phục phi hành gia loại nhẹ. Sau khi nhận được chỉ thị cuối cùng từ hạm đội, họ lần lượt nối đuôi nhau đi qua cửa khoang đổ bộ trong trạng thái không trọng lượng, tiến vào bên trong tàu Bọ Ngựa.
Tàu Bọ Ngựa chỉ có một khoang chính hình cầu, Giọt Nước đang lơ lửng ở chính giữa khoang tàu này. So với hình ảnh họ thấy trên tàu Lượng Tử, màu sắc của nó đã hoàn toàn thay đổi, tối đi và dịu hơn rất nhiều. Nguyên nhân hiển nhiên là do thế giới bên ngoài phản chiếu trên bề mặt nó giờ đã khác, còn bản thân bề mặt phản xạ toàn phần của Giọt Nước vốn không có màu sắc gì cả. Bên trong khoang chính tàu Bọ Ngựa chất đống các loại thiết bị, bao gồm cả cánh tay máy đã xếp lại, ngoài ra còn có mấy đống mẫu vật đá thu thập trên vành đai tiểu hành tinh. Giọt Nước nằm lơ lửng giữa không gian toàn máy móc và đất đá ấy, lại một lần nữa phô ra sự đối lập giữa cái đẹp tinh tế và sự thô kệch, giữa mỹ học và kỹ thuật.
“Trông như một giọt nước mắt của Đức Mẹ.” Tây Tử trầm trồ.
Câu nói của cô truyền ra khỏi tàu Bọ Ngựa với vận tốc ánh sáng, nhận được sự đồng tinh trước tiên là của hạm đội, rồi ba tiếng sau đó, là của toàn bộ thế giới loài người. Trong đội khảo sát, viên trung tá và Tây Tử, còn cả thiếu tá đến từ Hạm đội châu Âu kia nữa, đều là những người bình thường, vì gặp được cơ hội không ngờ đến nên mới được đứng ở vị trí trung tâm nhất vào thời khắc đỉnh điểm trong lịch sử văn minh này. Khi đối mặt với Giọt Nước ở khoảng cách gần như thế, họ đều có chung một cảm giác: nỗi lạ lẫm với thế giới xa xôi kia đã biến mất, thay vào đó là một thứ khát khao mạnh mẽ được công nhận. Đúng thế, trong vũ trụ mênh mông lạnh lẽo này, cùng là sự sống hữu cơ đã là một thứ duyên phận, một thứ duyên phận mà có lẽ phải tu đến mấy tỷ năm mới có được, thứ duyên phận ấy khiến người ta tràn ngập một tình yêu vượt qua thời gian và không gian. Lúc này đây, Giọt Nước khiến cho họ cảm nhận được tình yêu đó, mọi hố ngăn thù địch đều có thể xóa nhòa trong tình yêu này. Mắt Tây Tử đã ươn ướt, ba tiếng sau, sẽ có mấy tỷ người khác cũng lệ nóng rưng rưng giống như cô.
Nhưng Đinh Nghi lại bình thản và lặng lẽ quan sát mọi thứ từ phía sau, “Tôi thấy một thứ khác nữa,” ông nói, “Một thứ lớn lao hơn nhiều. Một cảnh giới quên cả bản thân lẫn tha nhân, một nỗ lực muốn thu lấy hết thảy thông qua phong kín bản thân mình.”
“Bác nói triết học quá, tôi nghe chẳng hiểu gì lắm.” Tây Tử vừa cười vừa rơi nước mắt.
“Tiến sĩ Đinh, chúng ta không có nhiều thời gian.” Viên trung tá ra hiệu cho Đinh Nghi tiến lên trước, vì người đầu tiên tiếp xúc với Giọt Nước phải là ông.
Đinh Nghi chầm chậm lướt đến phía trước Giọt Nước, đặt một bàn tay lên bề mặt nó. Ông chỉ có thể tiếp xúc với nó qua găng tay, nhằm đề phòng mặt gương ở độ 0 tuyệt đối làm bỏng lạnh. Tiếp sau đó, ba viên sĩ quan cũng bắt đầu chạm vào Giọt Nước.
“Trông có vẻ mong manh quá, chỉ sợ làm vỡ nó mất thôi.” Tây Tử thì thầm.
“Không cảm thấy có chút lực ma sát nào cả,” viên trung tá kinh ngạc nói, “bề mặt này trơn nhẵn quá.”
“Có thể trơn nhẵn đến mức độ nào?” Đinh Nghi hỏi.
Để trả lời câu hỏi này, Tây Tử lấy trong túi bộ đồ phi hành gia ra một thiết bị hình ống, đó là một chiếc kính hiển vi. Cô chạm đầu ống kính vào bề mặt Giọt Nước, có một màn hình nhỏ gắn trên thiết bị cho thấy hình ảnh bề mặt sau khi phóng đại. Trên màn hình hiển thị vẫn là mặt gương trơn nhẵn.
“Phóng đại bao nhiêu lần vậy?” Đinh Nghi hỏi.
“Một trăm lần.” Tây Tử chỉ vào một con số nằm ở góc màn hình hiển thị, đồng thời chỉnh hệ số phóng đại lên một nghìn lần.
Bề mặt sau khi phóng đại vẫn là mặt gương trơn nhẵn.
“Cái này của cô hỏng rồi à?” Viên trung tá hỏi.
Tây Tử rút ống kính hiển vi ra khỏi bề mặt Giọt Nước, đặt lên mặt nạ bảo hộ của bộ đồ phi hành gia mình đang mặc, ba người khác đều chụm lại nhìn màn hình, trông thấy bề mặt chiếc mặt nạ bảo hộ được phóng đại lên một nghìn lần. Bề mặt nhìn bằng mắt thường trông cũng trơn nhẵn như Giọt Nước kia trở nên xù xì lởm chởm như bãi đá dăm trên màn hình hiển thị. Tây Tử lại áp ống kính hiển vi lên bề mặt Giọt Nước, trên màn hình lại xuất hiện mặt gương trơn nhẵn, không khác gì bề mặt không được phóng to ở xung quanh.
“Tăng hệ số phóng đại lên gấp mười lần nữa.” Đinh Nghi nói.
Yêu cầu này vượt quá khả năng của hệ thống quang học, Tây Tử thực hiện một loạt thao tác, chuyển từ phóng đại quang học sang hiển vi điện tử, hiện tại hệ số phóng đại đã là mười nghìn lần.
Bề mặt sau khi phóng đại vẫn là mặt gương trơn nhẵn. Trong khi đó, chỉ cần phóng đại lên gấp một nghìn lần là bề mặt nhẵn nhất mà loài người có thể gia công đã bộc lộ ra hết vẻ xù xì thô ráp, giống hệt như gương mặt của người đẹp khổng lồ trong mắt Gulliver.
“Tăng lên gấp một trăm nghìn lần.” Viên trung tá nói.
Thứ họ thấy vẫn là mặt gương trơn nhẵn.
“Một triệu lần.”
Vẫn là mặt gương trơn nhẵn.
“Mười triệu lần!”
Với hệ số phóng đại như vậy, đã có thể thấy được các đại phân tử[63] rồi, nhưng trên màn hình hiển thị vẫn là mặt gương trơn nhẵn, không hề thấy dù chỉ một chút gồ ghề lồi lõm, độ bóng hoàn toàn không sai lệch chút gì với bề mặt không được phóng đại ở xung quanh.
“Tăng hệ số lên thêm chút nữa!”
Tây Tử lắc đầu, đây đã là giá trị cực đại mà kính hiển vi điện tử có thể đạt tới.
Hơn hai trăm năm trước, trong tiểu thuyết khoa học viễn tưởng 2001: A space Odyssey, tác giả Arthur Clarke đã miêu tả một khối đá màu đen mà một nền văn minh cực kỳ tiên tiến ngoài hành tinh để lại trên Mặt trăng, nhân viên khảo sát dùng thước đo bình thường để đo khối đá, tỷ lệ độ dài ba chiều lần lượt là 1:3:9. Sau đó, bất kể là dùng phương pháp đo lường nào khác có độ chính xác cao hơn, với độ chính xác cao nhất của công nghệ đo lường trên Trái đất, tỷ lệ ba chiều của khối đá ấy vẫn chuẩn xác là 1:3:9, hoàn toàn không sai sót. Clarke viết: nền văn minh ấy đã dùng phương thức này để phô trương sức mạnh của mình một cách ngạo mạn.
Lúc này đây, loài người đang đối mặt với một sự phô trương sức mạnh còn ngạo mạn hơn thế.
“Thực sự có bề mặt trơn nhẵn tuyệt đối sao?” Tây Tử kinh ngạc thốt lên.
“Có chứ,” Đinh Nghi nói, “Bề mặt của sao neutron gần như là trơn nhẵn tuyệt đối[64].”
“Nhưng khối lượng của thứ này hoàn toàn bình thường mà[65]!”
Đinh Nghi ngẫm nghĩ giây lát, đưa mắt nhìn xung quanh, đoạn nói: “Kết nối với máy tính trên tàu, xác định xem lúc bắt giữ, ngàm kẹp của cánh tay máy ở vị trí nào.”
Việc này do nhân viên giám trắc ở hạm đội thực hiện, máy tính trên tàu Bọ Ngựa phát ra mấy chùm laser cực mảnh màu đỏ đánh dấu vị trí tiếp xúc của ngàm kẹp bằng thép trên bề mặt Giọt Nước. Tây Tử dùng kính hiển vi quan sát bề mặt tại một trong những vị trí đó, phóng đại mười triệu lần, vẫn chỉ thấy một mặt gương trơn nhẵn không tì vết.
“Áp lực trên bề mặt tiếp xúc là bao nhiêu?” Viên trung tá hỏi, họ nhanh chóng nhận được câu trả lời từ hạm đội: khoảng hai trăm kg/cm2.
Bề mặt trơn nhẵn rất dễ bị cào xước, nhưng bề mặt chỗ ngàm kẹp kim loại tiếp xúc của Giọt Nước lại không hề có vết tích gì.
Đinh Nghi lướt ra xa, tìm kiếm gì đó trong khoang tàu, lúc quay lại, trên tay ông cầm một cây búa địa chất, có lẽ bị bỏ lại khi kiểm tra mẫu vật khoáng thạch trên tàu. Những người còn lại chưa kịp ngăn, ông đã dùng búa địa chất gõ mạnh lên mặt gương. Chỉ nghe một tiếng “đinh” trong trẻo du dương, như thể gõ vào ngọc thạch. Âm thanh này truyền tới qua thân thể ông, vì họ đang ở trong môi trường chân không, ba người còn lại đều không nghe thấy gì. Kế đó, Đinh Nghi trở đầu cán búa chỉ ra chỗ bị gõ vào, Tây Tử lập tức chỉnh kính hiển vi quan sát điểm đó.
Hệ số phóng đại mười triệu lần, vẫn là mặt gương trơn nhẵn tuyệt đối.
Định Nghi uể oải vứt búa đi, không nhìn Giọt Nước nữa, cúi đầu trầm tư, ánh mắt ba viên sĩ quan và cả hơn một triệu người trong hạm đội đều tập trung vào ông.
“Chỉ còn cách đoán thôi vậy.” Đinh Nghi ngẩng đầu nói, “Các phân tử của thứ này xếp hàng ngay ngắn như đội danh dự vậy, đồng thời còn cố định nhau chặt chẽ, có biết chặt đến mức nào không? Các phân tử giống như bị đóng đinh chết cứng một chỗ vậy, thậm chí cả dao động của bản thân nó cũng biến mất luôn.”
“Đây chính là nguyên nhân nó ở độ 0 tuyệt đối[66]!” Tây Tử nói, cô và hai viên sĩ quan còn lại đều hiểu ý nghĩa điều mà Đinh Nghi vừa nói: trong các chất có mật độ bình thường, khoảng cách giữa các hạt nhân nguyên tử rất lớn, muốn cố định chặt chúng lại với nhau cũng khó ngang dùng thanh nối cố định Mặt trời và tám hành tinh lớn lại thành một cái khung chịu lực đứng yên.
“Loại lực nào mới làm được điều này?”
“Chỉ có một thôi: lực tương tác mạnh[67].” Qua mặt nạ bảo hộ, có thể trông thấy trán Đinh Nghi đã ướt đẫm mồ hôi.
“Thế này… Có khác gì dùng cung tên bắn lên Mặt trăng đâu[68]?”
“Bọn họ quả thực đã bắn cung lên Mặt trăng được rồi đấy… Nước mắt của Đức Mẹ ư? Ha ha…” Đinh Nghi cười lạnh lùng, tiếng cười toát lên vẻ thê lương khiến người ta phải rùng mình. Ba viên sĩ quan cũng hiểu được hàm ý của tràng cười này: Giọt Nước không mong manh như nước mắt, ngược lại, độ cứng của nó còn cao gấp trăm lần chất cứng nhất trong Hệ Mặt trời, mọi vật chất của thế giới này đứng trước nó đều mỏng manh yếu ớt như tờ giấy, nó có thể xuyên thẳng qua Trái đất như một viên đạn bắn xuyên qua cục bơ mà bề mặt không hề xây xước dù chỉ một chút.
“Nó… đến đây để làm gì?” Viên trung tá buột miệng hỏi.
“Ai biết được? Có lẽ nó đúng là sứ giả, nhưng nó mang đến cho loài người một thông điệp khác…” Đinh Nghi nói, đồng thời rời ánh mắt khỏi Giọt Nước.
“Gì ạ?”
“Ta diệt ngươi, nào có liên quan gì tới ngươi?”
Câu nói này tiếp đến một khoảng tĩnh lặng, khi ba thành viên còn lại của đội khảo sát và hơn triệu con người của hạm đội đang nghiền ngẫm ý nghĩa của nó, Đinh Nghi đột nhiên kêu lên: “Chạy mau.” Hai chữ này được ông nói với giọng thấp trầm, nhưng liền ngay sau đó, ông đã giơ cả hai tay, hét toáng lên: “Lũ trẻ con ngốc nghếch, chạy… mau… đi!”
“Chạy đi đâu bây giờ?” Tây Tử kinh hoảng hỏi.
Chỉ chậm mấy giây so với Đinh Nghi, viên trung tá cũng ngộ ra được chân tướng, anh ta cũng tuyệt vọng hét lớn: “Hạm đội! Hạm đội mau tản ra!”
Nhưng tất cả đều đã muộn, lúc này tín hiệu đã bị gây nhiễu nghiêm trọng, hình ảnh truyền đi từ tàu Bọ Ngựa vặn vẹo rồi biến mất, hạm đội không nghe được lời cảnh báo cuối cùng của viên trung tá.
Ở đầu nhọn phần đuôi Giọt Nước xuất hiện một vòng ánh sáng màu xanh lam, mới đầu rất nhỏ, nhưng rất sáng, khiến mọi thứ xung quanh nó đều bao trùm trong ánh sáng xanh, rồi nhanh chóng mở rộng, màu sắc chuyển từ xanh lam sang vàng rồi cuối cùng thành sắc đỏ, tựa hồ vòng ánh sáng không phải do Giọt Nước sinh ra, mà Giọt Nước vừa mới chui ra khỏi cái vòng ánh sáng đó vậy. Khi vòng ánh sáng mở rộng, độ sáng của nó cũng giảm dần, khi mở rộng đến chừng gấp đôi đường kính lớn nhất của Giọt Nước thì tắt hẳn. Cùng lúc đó, một vòng ánh sáng xanh lam khác xuất hiện ở chóp đuôi, cũng giống như cái trước, nó mở rộng, đổi màu và giảm dần độ sáng rồi nhanh chóng tắt đi. Các vòng ánh sáng cứ vậy không ngừng xuất hiện và biến mất ở phần đuôi Giọt Nước, tần suất khoảng hai ba lần mỗi giây, dưới sức đẩy của vòng ánh sáng, Giọt Nước bắt đầu chuyển động rồi nhanh chóng tăng tốc.
Bốn người của đội khảo sát không có cơ hội nhìn thấy vòng ánh sáng thứ hai xuất hiện, khi vòng ánh sáng thứ nhất hiện ra, bọn họ đều đã bốc hơi trong nháy mắt ở nhiệt độ siêu cao gần bằng nhiệt độ ở tâm Mặt trời.
Thân tàu Bọ Ngựa phát ra ánh sáng đỏ, nhìn từ bên ngoài trông như thể chiếc đèn lồng giấy vừa được thắp lên ngọn nến bên trong. Cùng lúc, thân tàu kim loại tan chảy ra như sáp ong. Thế nhưng, quá trình tan chảy vừa bắt đầu, phi thuyền đã nổ tung. Sau khi nổ, tàu Bọ Ngựa gần như không còn lại mảnh vụn nào ở thể rắn, toàn bộ thân tàu kim loại đều biến thành chất dịch cháy trắng xóa bắn tung tóe vào không gian.
Từ khoảng cách một nghìn ki lô mét, hạm đội quan sát được rất rõ vụ nổ tàu Bọ Ngựa, lý giải đầu tiên của tất cả mọi người chính là Giọt Nước đã tự hủy, trước tiên họ ngậm ngùi thương xót cho bốn thành viên đội khảo sát đã hy sinh, sau đó lấy làm thất vọng vì Giọt Nước không phải sứ giả hòa bình. Có điều, toàn thể nhân loại đều không có sự chuẩn bị tâm lý tối thiểu cho sự việc sắp sửa diễn ra.
Hiện tượng dị thường đầu tiên là do hệ thống giám trắc không gian của hạm đội phát hiện. Khi xử lý hình ảnh vụ nổ tàu Bọ Ngựa, máy tính phát hiện có một mảnh vỡ không bình thường. Hầu hết các mảnh vỡ đều là kim loại ở trạng thái nóng chảy, sau vụ nổ, chúng đều chuyển động đều trong không gian với gia tốc bằng 0, chỉ có một mảnh duy nhất là không ngừng gia tốc. Dĩ nhiên, chỉ có máy tính mới phát hiện được một sự kiện nhỏ như vậy giữa vô số mảnh vỡ bắn tung tóe khắp phía. Nó lập tức lục tìm trong cơ sở dữ liệu và cơ sở tri thức[69], trích xuất một lượng lớn tư liệu bao gồm toàn bộ thông tin về tàu Bọ Ngựa, sau đó đưa ra mấy chục cách giải thích cho mảnh vỡ kỳ lạ này, nhưng không giải thích nào chính xác.
Máy tính cũng giống như loài người, không ý thức được vụ nổ này chỉ hủy diệt có tàu Bọ Ngựa và đội khảo sát bốn người trên tàu, chứ không bao gồm một thứ khác.
Đối với mảnh vụn đang gia tốc này, hệ thống giám trắc không gian của hạm đội chỉ đưa ra báo động cấp 3, vì nó không lao thẳng về phía hạm đội mà bay về một góc đội hình hình chữ nhật. Theo hướng bay hiện tại, nó sẽ lướt qua bên ngoài đội hình mà không va trúng bất cứ mục tiêu nào trong hạm đội. Lẫn giữa rất nhiều báo động cấp 1 được phát ra cùng thời điểm tàu Bọ Ngựa phát nổ, báo động cấp 3 này đã hoàn toàn bị bỏ qua. Nhưng máy tính cũng chú ý đến gia tốc cực cao của mảnh vỡ này, khi bay được chừng ba trăm ki lô mét, nó đã vượt quá vận tốc vũ trụ cấp 3, vả lại vẫn còn tiếp tục tăng tốc. Bởi vậy, mức báo động đã được nâng lên cấp 2, nhưng vẫn bị bỏ qua. Mảnh vỡ bay hết khoảng cách một nghìn năm trăm ki lô mét từ điểm xảy ra vụ nổ về phía góc đội hình mất khoảng năm mươi giây, khi nó đến góc đội hình, vận tốc đã đạt 31,7 km/s. Lúc này, nó nằm ở ngoại vi đội hình chiến hạm, cách con tàu gần nhất ở góc hình chữ nhật là Biên Cương Vô Hạn một trăm sáu mươi ki lô mét. Nhưng từ đó mảnh vỡ không bay tiếp lướt qua đội hình, mà ngoặt một góc nhọn ba mươi độ, hoàn toàn không hề giảm tốc, bay thẳng về phía Biên Cương Vô Hạn. Trong khoảng hai giây nó cần để vượt qua khoảng cách này, máy tính lại giảm mức báo động xuống cấp 3. Theo suy luận của máy tính, mảnh vỡ này không phải là một thực thể có khối lượng, vì nó vừa thực hiện một chuyển động hoàn toàn bất khả theo lý thuyết động lực học hàng không vũ trụ: chuyển hướng gấp khúc với góc nhọn mà không hề giảm tốc khi đang chuyển động với vận tốc gấp đôi vận tốc vũ trụ cấp 3, cũng gần như không khác gì va chạm vào bức tường thép với vận tốc đó. Nếu đây là một thiết bị bay, bên trong có một khối kim loại, vậy thì quá tải khi chuyển hướng sẽ ép khối kim loại đó thành màng mỏng trong nháy mắt. Vì vậy, mảnh vỡ này chỉ có thể là ảo ảnh.
Cứ như vậy, Giọt Nước lao về phía Biên Cương Vô Hạn với vận tốc gấp đôi vận tốc vũ trụ cấp 3, lúc này, nó đang bay trên một đường thẳng so với hàng đầu tiên của hạm đội.
Giọt Nước lao vào một điểm nằm ở một phần ba cuối tàu Biên Cương Vô Hạn, rồi xuyên qua như thể xuyên qua một cái bóng, hoàn toàn không có bất cứ lực cản nào. Vì tốc độ nó đi qua cực nhanh, ở vị trí nó đi vào và đi ra trên thân tàu chỉ xuất hiện hai cái lỗ tròn trịa ngay ngắn, đường kính bằng với chỗ phình ra to nhất của Giọt Nước. Thế nhưng, lỗ tròn vừa xuất hiện liền biến dạng rồi mất tăm, vì vỏ tàu xung quanh đều đã tan chảy dưới tác động của nhiệt lượng sinh ra do va chạm ở tốc độ cao và nhiệt độ cực cao của v