← Quay lại trang sách

Sáu mươi ngày sau đe dọa, thế giới đã mất

Ngày thứ ba mươi tám sau khi đe dọa chấm dứt, trạm quan trắc Ringier-Fitzroy hoạt động ở mé ngoài vành đai tiểu hành tinh phát hiện, trong đám mây bụi sao gần hệ sao Tam Thể trên đường tới Hệ Mặt trời, xuất hiện dấu vết đường bay của phi thuyền, tổng cộng bốn trăm mười lăm vệt, hiển nhiên, thế giới Tam Thể đã phái thêm một hạm đội bay tới Hệ Mặt trời.

Hạm đội này hẳn là được phái đi từ năm năm trước, băng qua đám mây bụi hồi bốn năm trước. Đây là một hành động tương đối mạo hiểm của thế giới Tam Thể, vì nếu vẫn chưa hủy diệt hệ thống đe dọa khu rừng đen tối của loài người vào năm thứ năm sau khi hạm đội khởi hành, việc hạm đội bị phát hiện đã đi qua đám mây bụi rất có thể sẽ dẫn đến hành động đe dọa. Điều này chứng tỏ, từ thời điểm đó, thế giới Tam Thể đã có dự đoán chuẩn xác về chuyển biến tâm thái của loài người đối với đe dọa khu rừng đen tối, cùng việc Trái đất có thể sẽ lựa chọn Người Giữ Gươm nhiệm kỳ thứ hai như thế nào.

Lịch sử dường như lại trở về khởi điểm, một vòng tròn mới bắt đầu.

Sau khi đe dọa chấm dứt, tiền đồ nhân loại một lần nữa trở nên đen tối, nhưng cũng giống như thời kỳ đầu của giai đoạn khủng hoảng hai thế kỷ trước, mọi người không hề thấy tiền đồ đen tối đó có liên hệ nào với số phận chính mình. Phân tích dấu vết đường bay trong đám mây bụi cho thấy, tốc độ của hạm đội Tam Thể thứ hai không chênh lệch nhiều so với hạm đội đầu tiên, cho dù sau đó có gia tốc cao hơn thì cũng phải hai, ba thế kỷ sau mới đến Hệ Mặt trời được, những người hiện tại đang sống đều có thể sống hết cuộc đời một cách bình an. Đã có bài học của thời Đại Suy Sụp, xã hội loài người sẽ không hy sinh hiện tại vì tương lai một lần nữa.

Nhưng lần này, loài người không may mắn đến thế.

Chỉ ba ngày sau khi hạm đội Tam Thể bay ra khỏi đám mây bụi, hệ thống quan trắc lại đã phát hiện ra dấu vết đường bay trong đám mây bụi thứ hai, cũng là bốn trăm mười lăm vệt! Đây không thể là một hạm đội khác được phái đi từ sớm hơn, chỉ có thể là hạm đội mà họ phát hiện ra mấy ngày trước. Hạm đội Tam Thể đầu tiên bay từ đám mây bụi đầu tiên đến đám mây bụi thứ hai tốn mất năm năm, mà hạm đội thứ hai này chỉ mất có sáu ngày!

Hạm đội Tam Thể đã đạt đến vận tốc ánh sáng!

Kết quả phân tích dấu vết đường bay trong đám mây bụi thứ hai cũng chứng minh điều này. Bốn trăm mười lăm vệt sáng đó vươn ra với vận tốc 300.000 km/s, do tác động của phi thuyền khi đạt tới vận tốc ánh sáng, vết đường bay hết sức nổi bật.

Nhìn thời gian có thể thấy, sau khi bay qua đám mây bụi đầu tiên, hạm đội Tam Thể đã lập tức chuyển sang vận tốc ánh sáng, không hề trải qua quá trình gia tốc.

Nếu thế, hạm đội Tam Thể thứ hai hẳn là sắp đến Hệ Mặt trời. Có thể nói, bọn họ gần như đã đến nơi. Hiện giờ, chỉ cần sử dụng kính thiên văn cỡ vừa là cũng có thể quan sát thấy một vùng những chấm sáng ở cách Mặt trời 6.000 đơn vị thiên văn, có bốn trăm mười lăm điểm. Đó là ngọn lửa ở đuôi động cơ các chiến hạm Tam Thể đang giảm tốc, có vẻ như đây là loại động cơ đẩy bình thường. Lúc này, hạm đội đã ra khỏi vận tốc ánh sáng, tốc độ giảm xuống còn 15% vận tốc ánh sáng. Hiển nhiên, đây là tốc độ cao nhất để động cơ đẩy bình thường có thể giảm tốc hoàn toàn trước khi đến Hệ Mặt trời, tính toán theo tốc độ nói trên và tỷ lệ giảm tốc của hạm đội, hạm đội thứ hai của thế giới Tam Thể sẽ đến Hệ Mặt trời sau khoảng một năm nữa.

Đây quả thực là một vấn đề khó hiểu: hạm đội Tam Thể hiển nhiên có thể đạt đến và ra khỏi vận tốc ánh sáng trong thời gian cực ngắn, nhưng họ lại không dám tăng giảm tốc ở gần hệ sao Tam Thể hoặc Hệ Mặt trời. Sau khi khởi hành, hạm đội bay mất một năm với tốc độ bình thường, cho đến khi cách xa hệ sao Tam Thể 6.000 đơn vị thiên văn mới chuyển sang vận tốc ánh sáng; khi còn cách Hệ Mặt trời một khoảng tương đương, hạm đội đã ra khỏi vận tốc ánh sáng, trở về động cơ đẩy thông thường, khoảng cách này nếu bay với vận tốc ánh sáng chỉ mất một tháng, vậy mà hạm đội Tam Thể lại không tiếc một năm bay bằng động cơ đẩy thông thường. Như thế, thời gian bay bị lâu thêm hơn hai năm so với bay toàn bộ hành trình với vận tốc ánh sáng.

Chỉ có một cách giải thích duy nhất: làm vậy là để tránh bốn trăm mười lăm phi thuyền này làm hại đến hai thế giới khi chuyển sang vận tốc ánh sáng. Khoảng cách an toàn này bằng hai trăm lần khoảng cách giữa Trái đất và Sao Hải Vương, nếu như ở khoảng cách này mới có thể tránh được ảnh hưởng của phi thuyền đối với hành tinh, thì có nghĩa là năng lượng mà động cơ sinh ra còn cao hơn ngôi sao hai bậc độ lớn [18] ! Điều này thực sự khó mà tưởng tượng nổi.

Những chuyện xưa nằm ngoài dòng thời gian (trích)

BÙNG NỔ CÔNG NGHỆ Ở THẾ GIỚI TAM THỂ

Từ thời điểm nào phát triển công nghệ ở thế giới Tam Thể chuyển từ trạng thái thẳng đều sang trạng thái bùng nổ, đây luôn là một bí ẩn. Có học giả cho rằng tăng tốc đã xuất hiện từ trước khi kỷ nguyên Khủng hoảng bắt đầu, cũng có người cho rằng mãi đến kỷ nguyên Đe dọa mới có nhảy vọt. Tuy nhiên, về nguyên nhân bùng nổ công nghệ của thế giới Tam Thể thì cách nhìn của mọi người lại tương đối đồng nhất, cho rằng chủ yếu là ở hai phương diện:

Trước tiên, văn minh Trái đất đã có ảnh hưởng to lớn đối với thế giới Tam Thể, điểm này thì có lẽ người Tam Thể không nói dối. Từ sau khi Hạt trí tuệ đầu tiên đến Trái đất, văn hóa của loài người tràn về đã khiến thế giới Tam Thể nảy sinh những biến đổi sâu sắc. Một phần giá trị quan của loài người được họ công nhận: họ nhận ra thể chế toàn trị sinh ra đối phó với kỷ nguyên Hỗn loạn lại là trở ngại cho khoa học, tự do tư tưởng được cổ vũ, giá trị của cá thể được tôn trọng - tất cả những yếu tố ấy đều có thể gây nên cách mạng tư tưởng gần giống như thời Phục Hưng ở thế giới xa xôi kia, từ đó đưa đến bước nhảy vọt về khoa học công nghệ, đây nhất định là một đoạn lịch sử huy hoàng, nhưng quá trình cụ thể thì không ai biết được.

Một khả năng khác thì chỉ là suy đoán: những Hạt trí tuệ bay đến những nơi khác trong vũ trụ không phải là không có thu hoạch gì như người Tam Thể nói, trước khi lọt vào vùng mù, rất có khả năng ít nhất chúng đã thăm dò ra được một thế giới văn minh. Nếu là vậy, rất có thể, từ nền văn minh thứ ba này, thế giới Tam Thể đã có được không chỉ tri thức về công nghệ, mà còn cả những thông tin quan trọng về trạng thái khu rừng đen tối của vũ trụ. Trong trường hợp này, dù là về phương diện nào, hiện nay thế giới Tam Thể cũng biết nhiều hơn Trái đất vô số lần.

Lần đầu tiên Tomoko lộ diện sau khi đe dọa chấm dứt, cô ta vẫn mặc bộ đồ rằn ri đó, lưng giắt kiếm, tuyên bố với toàn thế giới rằng hạm đội Tam Thể thứ hai sẽ đến đây sau bốn năm nữa, để hoàn toàn chiếm đóng Hệ Mặt trời.

Khác với lần khủng hoảng đầu tiên, chính sách của thế giới Tam Thể đối với nhân loại đã có sự thay đổi lớn. Tomoko nói người Tam Thể không có kế hoạch tiêu diệt văn minh của loài người, mà sẽ dành ra cho loài người khu vực bảo tồn trong Hệ Mặt trời, vị trí cụ thể là lục địa Úc ở Trái đất và một phần ba lãnh thổ Sao Hỏa, như vậy, có thể đảm bảo được không gian sinh tồn cơ bản cho văn minh nhân loại.

Tomoko nói, để chuẩn bị cho cuộc chiếm đóng bốn năm sau, loài người cần phải lập tức di dân đến các khu vực bảo tồn; để thực hiện “giải trừ đe dọa”, triệt để ngăn chặn đe dọa khu rừng đen tối trở lại hoặc điều gì đó tương tự, loài người cần phải giải trừ vũ trang, thực hiện “di dân trần trụi”, tức là trong quá trình di dân không được mang theo bất cứ trang thiết bị cỡ lớn nào. Việc di dân cần phải hoàn thành trong một năm.

Trước mắt, không gian có thể cư trú trên Sao Hỏa và trong vũ trụ nhiều nhất chỉ chứa được ba triệu người, vì vậy, địa điểm di dân chủ yếu sẽ là Úc.

Đến thời điểm này, người ta vẫn ảo tưởng rằng ít nhất một thê hệ người vẫn có thể sống bình yên, vì thế, sau tuyên bố của Tomoko, không quốc gia nào đáp lại, lại càng không có ai bắt đầu di dân.

Năm ngày sau sự kiện về sau được lịch sử gọi là “Tuyên bố về khu vực bảo tồn”, một trong năm Giọt Nước vẫn luôn tuần tra trong bầu khí quyển Trái đất tấn công ba thành phố lớn ở Bắc Mỹ, châu Âu và châu Á. Mục tiêu tấn công không phải để hủy diệt thành phố, mà chỉ để khủng bố. Nó xuyên thẳng qua khu rừng thân cây khổng lồ của thành phố, dọc đường bay không ngừng va chạm phá hủy các tòa nhà treo trên cành cây, những ngôi nhà bị Giọt Nước va phải hừng hực bốc cháy rồi rơi xuống như thể những trái cây chín nẫu, khiến hơn ba trăm nghìn người tử vong, đây là sự kiện có số thương vong lớn nhất kể từ sau cuộc chiến tận thế.

Đến lúc này, mọi người mới ý thức được, đối diện với Giọt Nước, thế giới của loài người mong manh yếu ớt giống như trứng chọi đá vậy, bất cứ thành phố và thiết bị quy mô lớn nào cũng không thể được che chắn hiệu quả. Nếu muốn, người Tam Thể có thể hủy diệt tất cả các thành phố, từng bước biến bề mặt Trái đất thành một vùng hoang phế.

Kỳ thực, loài người cũng đang tìm cách dần dần thay đổi tình thế bất lợi này. Từ lâu người ta đã nhận ra, muốn phòng ngự trước Giọt Nước, chỉ có thể sử dụng bản thân vật liệu lực tương tác mạnh giống như Giọt Nước. Trước khi đe dọa khu rừng đen tối chấm dứt, các cơ quan nghiên cứu trên Trái đất và của hạm đội đã có thể chế tạo ra loại siêu vật liệu này với số lượng nhỏ trong phòng thí nghiệm, chỉ là vẫn còn một quãng đường rất dài trước khi có thể sản xuất hàng loạt và ứng dụng trong thực tế. Nếu có thêm thời gian mười năm, vật liệu lực tương tác mạnh đã có thể sản xuất số lượng lớn. Tuy rằng hệ thống động cơ đẩy của Giọt Nước vẫn hơn xa khả năng công nghệ của loài người, nhưng cũng có thể sử dụng vật liệu lực tương tác mạnh để chế tạo tên lửa tự hành, lợi dụng ưu thế về mặt số lượng, chỉ cần bắn trúng là có thể tiêu diệt Giọt Nước; hoặc dùng nó xây dựng các vách chắn phòng ngự, dù Giọt Nước dám tấn công vách chắn này, cũng chỉ như một viên đạn pháo dùng một lần là hết tác dụng.

Nhưng lúc này, điều đó vĩnh viễn không có khả năng thực hiện nữa rồi.

Tomoko lại xuất hiện lần nữa, tuyên bố rằng sở dĩ thế giới Tam Thể không áp dụng chính sách tiêu diệt triệt để với văn minh nhân loại, hoàn toàn là vì tình yêu và lòng kính trọng đối với văn hóa Trái đất. Sau khi hoàn thành di dân đến Úc sẽ có một khoảng thời gian khó khăn, nhưng chỉ độ ba, bốn năm ngắn ngủi, khi hạm đội Tam Thể đến nơi, họ hoàn toàn có khả năng khiến bốn tỷ người ở Úc sống một cách thoải mái. Đồng thời, những kẻ chiếm đóng còn muốn giúp đỡ nhân loại xây dựng không gian cư trú trên Sao Hỏa và trong vũ trụ, năm năm sau khi hạm đội đến nơi, loài người có thể di dân quy mô lớn lên Sao Hỏa và vũ trụ, sau mười lăm năm là hoàn thành về cơ bản. Lúc đó, loài người sẽ tương đối có đủ không gian sinh tồn, hai nền văn minh sẽ bắt đầu cuộc sống mới hòa bình trong Hệ Mặt trời. Nhưng tiền đề cho tất cả những điều này là lần di dân đầu tiên phải tiến hành thuận lợi. Nếu việc di dân đến châu Úc không lập tức bắt đầu, Giọt Nước sẽ tiếp tục tấn công các thành phố. Sau kỳ hạn một năm, tất cả những người ở ngoài khu bảo tồn sẽ bị coi như kẻ xâm nhập lãnh thổ Tam Thể và bị tiêu diệt. Đương nhiên, nếu loài người rời khỏi các thành phố và tản ra, chỉ dựa vào năm Giọt Nước thì không thể giết chết từng người từng người hoặc từng nhóm nhỏ phân tán trên các đại lục, nhưng bốn năm sau, hạm đội Tam Thể đến Hệ Mặt trời hoàn toàn có thể làm được điều này.

“Văn hóa rực rỡ huy hoàng đã giành được cho loài người một cơ hội sinh tồn, hy vọng các người trân trọng cơ hội ấy.” Cuối cùng, Tomoko nói.

Toàn nhân loại bắt đầu di dân về Úc.