← Quay lại trang sách

Năm thứ 66 kỷ nguyên Boongke, ngoại vi Hệ Mặt trời

Một năm trước khi Trình Tâm tỉnh lại, hệ thống cảnh báo Hệ Mặt trời phát hiện một vật thể bay không xác định lướt qua mé ngoài đám mây Oort với tốc độ gần bằng vận tốc ánh sáng, lúc gần nhất, vật thể này cách Mặt trời chỉ 1,3 năm ánh sáng. Vật thể này có thể tích khổng lồ, khi bay với vận tốc ánh sáng, nó va chạm với các nguyên tử và bụi vũ trụ thưa thớt trong không gian phát ra bức xạ cực kỳ mãnh liệt. Hệ thống dự báo còn quan trắc được, khi bay vật thể này còn chuyển hướng một lần ở góc hẹp, tránh một mảng bụi sao nhỏ ở phía trước, sau đó lại điều chỉnh phương hướng về quỹ đạo bay ban đầu. Gần như có thể khẳng định, đây là một phi thuyền có trí tuệ.

Ngoài văn minh Tam Thể, đây là lần đầu tiên nhân loại ở Hệ Mặt trời tận mắt nhìn thấy văn minh ngoài Trái đất.

Đã có bài học ba lần cảnh báo sai trước đó, chính phủ liên bang không công bố phát hiện này, hiện nay trong thế giới Boongke, chỉ có không quá một nghìn người biết chuyện. Trong những ngày phi thuyền ngoài hành tinh đến gần Hệ Mặt trời nhất, những người này đều ở trong trạng thái căng thẳng và sợ hãi cực độ. Bên trong mấy chục đơn nguyên quan trắc trong không gian của hệ thống cảnh báo, trong trung tâm cảnh báo Hệ Mặt trời (hiện nay là một thành phố không gian riêng thuộc quần thể thành phố Sao Hải Vương), trong trung tâm tác chiến của bộ tổng tham mưu hạm đội liên bang, trong phòng làm việc của tổng thống Liên bang Hệ Mặt trời, mọi người nín thở theo dõi từng động hướng của vị khách ngoài hành tinh kia, tựa như một đàn cá đang run lẩy bẩy nấp dưới đáy nước, nghe ngóng con thuyền đánh bắt lướt qua trên mặt nước. Nỗi sợ hãi của những người biết được thông tin này về sau còn lên đến mức hoang đường, bọn họ từ chối sử dụng liên lạc vô tuyến, thậm chí còn đi nhẹ nói khẽ - kỳ thực, ai cũng biết những chuyện này hoàn toàn không có ý nghĩa gì cả, vì thứ mà hệ thống cảnh báo thấy là cảnh tượng xảy ra từ một năm bốn tháng trước, giờ đây phi thuyền ngoài hành tinh đó đã đi xa rồi.

Khi phi thuyền lạ đi xa dần xa dần khỏi phạm vi quan trắc, mọi người vẫn không thể thở phào nhẹ nhõm, vì hệ thống dự báo lại có một phát hiện càng đáng lo hơn: phi thuyền ngoài hành tinh kia không bắn hạt ánh sáng về phía Mặt trời, nhưng lại bắn ra một thứ khác. Vật thể này cũng lao về phía Mặt trời với vận tốc ánh sáng, nhưng không sinh ra bức xạ giống như hạt ánh sáng, hoàn toàn không thấy được trên bất cứ dải sóng điện từ nào, hệ thống dự báo phát hiện được nó là nhờ sóng hấp dẫn. Vật thể này liên tục phát ra sóng hấp dẫn yếu ớt, tần số và cường độ đều không đổi, không mang theo bất cứ thông tin nào, có lẽ là do tính chất vật lý cố hữu nào đó của vật này. Khi hệ thống dự báo mới thăm dò được sóng hấp dẫn này, còn chưa định vị được nguồn phát, đã tưởng rằng nó là từ phi thuyền ngoài hành tinh, nhưng rồi ngay sau đó thăm dò được nguồn phát sóng hấp dẫn đã rời khỏi phi thuyền, đang bay về phía Hệ Mặt trời với vận tốc tiệm cận vận tốc ánh sáng. Phân tích số liệu quan trắc còn cho thấy, vật phát xạ không nhắm chuẩn xác vào Mặt trời, nếu theo quỹ đạo hiện nay, nó sẽ lướt qua Mặt trời bên ngoài quỹ đạo Sao Hỏa. Trong trường hợp mục tiêu của nó là Mặt trời, đây là sai lệch tương đối lớn. Điều này cũng thể hiện nó không giống với hạt ánh sáng trên một phương diện khác: trong số liệu hai lần quan trắc hạt ánh sáng đã có, sau khi được bắn ra, hạt ánh sáng đều nhắm chuẩn xác vào ngôi sao mục tiêu (đã tính cả chuyển động của ngôi sao), không cần thực hiện bất cứ điều chỉnh nào, có thể cho rằng, hạt ánh sáng là một khối đá bay với vận tốc ánh sáng theo quán tính. Hiện giờ, theo dõi chuẩn xác đối với nguồn phát ra sóng hấp dẫn cho thấy, vật thể này không hề thực hiện điều chỉnh quỹ đạo, có vẻ như chứng tỏ rằng mục tiêu của nó không phải là Mặt trời, điều này ít nhiều cũng mang lại chút an ủi cho mọi người.

Khi còn cách Mặt trời một trăm năm mươi đơn vị thiên văn, tần số sóng hấp dẫn của vật thể lạ nhanh chóng hạ thấp, hệ thống cảnh báo phát hiện, đó là do vật thể này đang giảm tốc. Trong vài ngày, tốc độ của nó đã từ vận tốc ánh sáng giảm xuống rất nhanh còn một phần nghìn vận tốc ánh sáng, vả lại vẫn còn đang tiếp tục giảm. Tốc độ chậm như vậy sẽ không phải là đe dọa đối với Mặt trời, đây lại là một điều an ủi nữa, đồng thời, với tốc độ như vậy, thiết bị phi hành không gian của loài người có thể bắt kịp nó, cũng có nghĩa là, có thể điều động phi thuyền ngăn chặn nó được rồi.

Đội hai tàu Mặc Khải và Alaska từ quần thể thành phố Sao Hải Vương xuất phát, thăm dò vật thể không xác định kia.

Hai phi thuyền này đều có hệ thống thu sóng hấp dẫn, có thể tạo thành một mạng lưới định vị, tiến hành định vị chính xác vật thể phát sóng hấp dẫn ở khoảng cách gần. Từ kỷ nguyên Phát sóng, loài người đã chế tạo nhiều tàu vũ trụ có thể thu phát sóng hấp dẫn, nhưng quan niệm về thiết kế đã thay đổi rất lớn, chủ yếu là tách ăng ten sóng hấp dẫn khỏi phi thuyền, trở thành hai bộ phận độc lập, ăng ten có thể ghép với các phi thuyền khác nhau, khi phân rã mất tác dụng có thể thay mới. Tàu Mặc Khải và tàu Alaska chỉ là hai phi thuyền cỡ trung, nhưng thể tích lại tương đương với phi thuyền cỡ lớn, bộ phận chủ yếu chính là ăng ten sóng hấp dẫn khổng lồ. Hai tàu vũ trụ này rất giống với khinh khí cầu thời Công nguyên, trông rất to lớn, nhưng phần chuyên chở được chỉ có một cái giỏ nhỏ treo bên dưới túi khí khổng lồ.

Mười ngày sau khi đội thăm dò khởi hành, Vasilenko và Bạch Ice mặc bộ đồ phi hành gia gọn nhẹ và giày lực từ tản bộ trên ăng ten sóng hấp dẫn. Họ đều thích đi như vậy, so với bên trong phi thuyền, nơi này có tầm nhìn rộng mở hơn, bề mặt rộng rãi của ăng ten lại khiến người ta có cảm giác như đang bước đi trên mặt đất. Họ là hai người phụ trách chính của đội thăm dò số một, Vasilenko là tổng chỉ huy, Bạch Ice phụ trách công nghệ.

Alexei Vasilenko chính là tay quan trắc viên của hệ thống cảnh báo Hệ Mặt trời trong kỷ nguyên Phát sóng, cùng với Widnall, ông ta đã phát hiện ra vết tích phi thuyền vận tốc ánh sáng của thế giới Tam Thể, và gây ra sự kiện cảnh báo sai lần đầu tiên. Sau sự kiện đó, trung úy Vasilenko thuộc vào số bị giơ đầu chịu báng, bị xử khai trừ quân tịch, nhưng ông ta không phục, cho rằng lịch sử nhất định sẽ minh oan cho mình, bèn ngủ đông. Quả nhiên, cùng với thời gian, phát hiện về vết đường bay của phi thuyền vận tốc ánh sáng càng lúc càng cho thấy có ý nghĩa trọng đại, mà tổn thất nặng nề của sự kiện cảnh báo sai lần thứ nhất cũng dần dần bị quên lãng, Vasilenko được khôi phục quân hàm sau khi thức dậy vào năm thứ 9 kỷ nguyên Boongke, giờ đã trở thành trung tướng không gian quân của Liên bang Hệ Mặt trời. Có điều, giờ ông ta cũng gần tám mươi tuổi rồi. Ông ta nhìn Bạch Ice bên cạnh, trong lòng cảm thấy đời thật không công bằng: người này sinh sớm hơn mình hơn tám mươi năm, là người thời kỷ nguyên Khủng hoảng, cũng ngủ đông, giờ mới hơn bốn mươi tuổi.

Bạch Ice vốn tên là Bạch Ngải Tư, sau khi tỉnh lại, ông ta mới đổi tên thành dạng Trung Anh hỗn hợp mà người hiện đại thường dùng để không có vẻ quá lạc hậu với thời đại mới. Ông ta từng là nghiên cứu sinh được Đinh Nghi hướng dẫn, ngủ đông vào cuối kỷ nguyên Khủng hoảng, mới tỉnh lại hồi hai mươi hai năm trước. Thông thường, khoảng cách thời gian dài như vậy khiến người ta rất khó theo kịp thời đại, nhưng ngành vật lý lý thuyết có đặc thù riêng. Nếu như phong tỏa của Hạt trí tuệ khiến cho các nhà vật lý thời Công nguyên đến kỷ nguyên Đe dọa vẫn không bị lỗi thời, vậy thì việc chế tạo máy gia tốc hạt quanh Mặt trời đã khiến lý thuyết cơ sở của ngành vật lý coi như xóa bài chơi lại từ đầu. Từ thời Công nguyên, lý thuyết siêu dây đã được cho là lý thuyết đi trước thời đại, là vật lý của thế kỷ 22. Việc tạo ra máy gia tốc hạt quanh Mặt trời khiến lý thuyết siêu dây có khả năng trực tiếp kiểm chứng qua thực nghiệm, kết quả lại là một tai họa, phần bị lật nhào còn nhiều hơn phần được chứng thực, cả những lý thuyết được thế giới Tam Thể chuyển giao cũng bị chứng minh là sai lầm. Có điều, với trình độ công nghệ mà văn minh Tam Thể sau này đạt tới, lý thuyết cơ sở của họ không thể nào sai sót nhiều đến vậy được, điều này chỉ chứng minh rằng họ cũng lừa gạt loài người về phần lý thuyết cơ sở. Mô hình lý thuyết mà Bạch Ice đưa ra thời cuối kỷ nguyên Khủng hoảng lại nằm trong số ít hiếm hoi được máy gia tốc hạt quanh Mặt trời chứng thực là đúng. Lúc ông ta tỉnh lại, giới vật lý đã một lần nữa đứng trên cùng vạch xuất phát, ông ta vọt lên giành được thanh danh rất lớn, trải qua hơn mười năm, Bạch Ice đã trở lại hàng ngũ những người đi đầu trong giới nghiên cứu vật lý.

“Tựa như đã từng gặp cảnh này rồi nhỉ.” Vasilenko khoát tay nói.

“Đúng thế, nhưng sự tự tin và ngạo mạn của loài người đã tan biến rồi.” Bạch Ice nói.

Vasilenko cũng đồng cảm sâu sắc. Nhìn ra phía sau, Sao Hải Vương đã trở thành một chấm nhỏ màu xanh lam mờ nhạt, Mặt trời cũng chỉ là một quầng sáng ảm đạm, thậm chí còn không hắt được bóng họ xuống bề mặt ăng ten. Đội hình tráng lệ hai nghìn chiến hạm liên sao năm đó giờ ở đâu rồi? Giờ chỉ có hai phi thuyền lẻ loi, toàn bộ thuyền viên chưa đến một trăm người. Khoảng cách giữa tàu Alaska và Mặc Khải là gần một trăm nghìn kilômét, hoàn toàn không nhìn thấy nhau. Tàu Alaska không chỉ đóng vai trò đầu bên kia của lưới định vị, trên đó còn một đội thăm dò khác, biên chế tương đương với tàu Mặc Khải, theo lời bộ tổng tham mưu thì đó là đội hậu bị. Xem ra, cấp trên đã tính toán rất kỹ lưỡng mức độ nguy hiểm của hành trình này. Ở vùng rìa lạnh lẽo vắng vẻ của Hệ Mặt trời, cột ăng ten dưới chân dường như là hòn đảo trơ trọi duy nhất trong vũ trụ. Vasilenko muốn ngửa mặt nhìn trời mà thở dài, nhưng lại cảm thấy chẳng có ý nghĩa gì, bèn lấy trong túi bộ trang phục phi hành gia ra một món đồ nhỏ, để nó quay quay lơ lửng giữa hai người.

“Xem đây là cái gì?”

Thứ đó thoạt nhìn trông như mảnh xương của loài động vật nào đó, thực ra là một món linh kiện bằng kim loại, bề mặt trơn bóng phản chiếu ánh sao lạnh lẽo.

Vasilenko chỉ vào món linh kiện đang tự quay nói: “Hơn một trăm giờ trước, chúng ta thăm dò được một đám nhỏ các vật trôi nổi bằng kim loại ở gần quỹ đạo bay, phái đi một tàu không người lái thu nhặt về mấy món, đây là một trong số đó. Tôi đã kiểm tra, đây là một linh kiện của động cơ nhiệt hạch trên chiến hạm liên sao kỷ nguyên Khủng hoảng, bộ phận làm lạnh.”

“Di vật trong cuộc chiến tận thế à?” Bạch Ice kính sợ hỏi.

“Hẳn là vậy, lần này còn tìm được một tay vịn ghế bằng kim loại và một mảnh vách khoang tàu.”

Khu vực này là phạm vi chiến trường cổ đại nơi diễn ra cuộc chiến tận thế hồi gần hai trăm năm trước, sau khi dự án Boongke khởi động, thường phát hiện các di vật của chiến hạm cổ đại, có thứ đưa vào bảo tàng của thế giới Boongke, có thứ được lưu thông ngoài chợ đen. Bạch Ice cầm lấy món linh kiện đó, cảm giác như có luồng khí lạnh thấm qua găng tay phi hành gia lan vào tận xương tủy. Ông ta buông tay, món linh kiện tiếp tục quay tròn trong không trung, như thể dưới tác động của linh hồn bám vào đó. Bạch Ice dời mắt nhìn ra phía xa, chỉ thấy một vùng trống rỗng sâu thẳm không đáy, hai nghìn chiến hạm và di hài của hơn một triệu người trên đó đã trôi nổi ở vùng không gian tối tăm lạnh lẽo này gần hai thế kỷ, máu chảy ra từ những người đã hy sinh ấy sớm đã từ vụn băng thăng hoa thành dạng khí mà tan biến đi rồi.

“Thứ mà chúng ta thăm dò lần này, có lẽ còn hiểm ác hơn cả Giọt Nước.” Bạch Ice nói.

“Đúng thế, khi đó chúng ta coi như cũng đã quen với thế giới Tam Thể rồi, nhưng còn thế giới bắn đi thứ này, chúng ta hoàn toàn không biết gì về nó... Tiến sĩ Bạch, ông đoán xem chúng ta sẽ gặp phải thứ như thế nào?”

“Chỉ có vật thể có khối lượng lớn mới phát ra sóng hấp dẫn, khối lượng và thể tích của thứ ấy chắc hẳn rất lớn, nói không chừng bản thân nó chính là một phi thuyền... Có điều, những chuyện thế này, ngoài dự đoán là rất bình thường.”

Đội thăm dò tiếp tục bay một tuần, thu hẹp khoảng cách với vật thể phát sóng hấp dẫn kia xuống còn một triệu kilômét. Trước đó, đội thăm dò đã giảm tốc, giờ tốc độ đã giảm xuống bằng không và bắt đầu gia tốc về phía Hệ Mặt trời, như vậy khi vật thể kia đuổi kịp đội tàu, hai bên sẽ bay song song. Công việc thăm dò chủ yếu sẽ do tàu Mặc Khải tiến hành, tàu Alaska lùi lại mười nghìn kilômét quan sát từ xa.

Khoảng cách tiếp tục rút ngắn, vật thể lạ chỉ còn cách tàu Mặc Khải mười nghìn kilômét, lúc này, tín hiệu sóng hấp dẫn mà nó phát ra đã rất rõ, có thể định vị chính xác, nhưng ở vị trí đó, radar thăm dò phát đi không nhận về bất cứ tiếng vọng nào, quan sát bằng mắt thường cũng chẳng thấy gì. Kế đó, khoảng cách thu hẹp xuống còn một nghìn kilômét, ở vị trí nguồn phát sóng hấp dẫn vẫn không thấy bất cứ thứ gì.

Mọi người trên tàu Mặc Khải kinh hoảng, trước lúc khởi hành, họ đã đặt ra rất nhiều giả thuyết, duy chỉ không nghĩ đến chuyện đã đến gần mục tiêu trong gang tấc thê này mà trước mắt lại chỉ thấy không gian trống rỗng. Vasilenko xin ý kiến từ trung tâm cảnh báo, nhận được chỉ thị từ trung tâm với độ trễ hơn bốn mươi phút: tiếp tục rút ngắn khoảng cách với mục tiêu đến 150 km! Lúc này, hệ thống quan trắc có phát hiện mới, ở vị trí nguồn phát sóng hấp dẫn có một điểm trắng nhỏ, từ phi thuyền sử dụng kính viễn vọng bình thường cũng có thể nhìn thấy điểm trắng ấy. Tàu Mặc Khải bèn phái đi một phi thuyền không người lái đến thăm dò. Phi thuyền bay tới mục tiêu, khoảng cách nhanh chóng thu hẹp, 500 km, 50 km, 500 m... Cuối cùng, phi thuyền dừng lại lơ lửng cách mục tiêu 5 m, nó truyền về hình ảnh toàn ký độ nét cao, để mọi người trên hai phi thuyền lớn thấy được thứ từ vũ trụ bên ngoài bắn tới Hệ Mặt trời này...

Một mảnh giấy nhỏ.

Chỉ có thể miêu tả nó như vậy, tên gọi chính thức của nó là vật thể dạng màng hình chữ nhật, dài 8,5 cm, rộng 5,2 cm, hơi to hơn tấm thẻ tín dụng một chút, cực mỏng, không thấy được độ dày, bề mặt thuần một màu trắng, nhìn bề ngoài thì đúng là một tờ giấy.

Thành viên của đội thăm dò đều là những sĩ quan chỉ huy và chuyên gia ưu tú nhất, đều có tư duy sáng suốt và bình tĩnh, nhưng sức mạnh của trực giác vẫn áp đảo hết thảy. Họ từng chuẩn bị tinh thần đối mặt với vật thể xâm nhập có kích cỡ khổng lồ, thậm chí có người còn đoán rằng đó là một phi thuyền lớn ngang với vệ tinh số 2 của Sao Mộc, từ cường độ sóng hấp dẫn mà nó phát ra thì đây là chuyện hoàn toàn có thể. Nhìn mảnh giấy đến từ vùng không gian bên ngoài Hệ Mặt trời ấy (sau này bọn họ gọi nó như vậy luôn), họ đều thở phào, buông bỏ cảm giác nơm nớp âu lo bao lâu nay. Về lý trí họ vẫn không hề buông lỏng cảnh giác, thứ này có thể là vũ khí, có thể sở hữu sức mạnh hủy diệt hai phi thuyền, nhưng nói rằng nó có thể hủy diệt cả Hệ Mặt trời thì quả thực không ai tin nổi. Nhìn bề ngoài, nó trông mong manh vô hại thế kia, chỉ như một sợi lông vũ trắng đang bay lượn trên bầu trời đêm. Thư viết trên giấy đã biến mất từ rất lâu, như mọi người vẫn thường thấy trong các bộ phim miêu tả thế giới cổ đại, vì vậy trong mắt họ, mảnh giấy kia lại có thêm một chút lãng mạn.

Kết quả kiểm tra cho thấy, mảnh giấy không phản xạ sóng điện từ ở bất cứ dải sóng nào, màu trắng của nó không phải là phản xạ ánh sáng từ thế giới bên ngoài, mà là bản thân nó phát ra ánh sáng trắng nhàn nhạt, ngoài ra, không dò được bất cứ bức xạ nào khác. Vì mọi sóng điện từ, bao gồm cả ánh sáng nhìn thấy được đều có thể đi xuyên qua mảnh giấy, nên trên thực tế, mảnh giấy là trong suốt. Trên hình ảnh quay từ khoảng cách gần, có thể nhìn xuyên qua nó thấy các ngôi sao phía sau. Nhưng do ánh sáng trắng tự thân nó phát ra làm nhiễu, nền không gian vũ trụ lại rất tối, vì vậy, nhìn từ xa, nó là một vệt trắng trong mờ. Nói tóm lại, ít nhất là nhìn bề ngoài thì mảnh giấy này vô hại.

Có lẽ đây thật là một lá thư?

Vì trên phi thuyền không người lái không có công cụ thu nhặt thích hợp, đội thăm dò đành phái thêm một phi thuyền nhỏ có cánh tay máy, định thử dùng một lồng gắp có niêm phong để bắt lấy mảnh giấy. Khi cánh tay máy xòe lồng gắp ra vươn về phía mảnh giấy, trái tim những người trên hai phi thuyền lại thấp thỏm.

Hình ảnh này cũng như đã từng diễn ra đâu đó.

Sự việc kỳ lạ xảy ra, khi lồng gắp khép lại nhốt mảnh giấy vào trong, cánh tay máy rút về, mảnh giấy lại lọt ra khỏi lồng gắp kín, vẫn ở nguyên vị trí đó. Thử đi thử lại mấy lần, kết quả đều giống nhau. Nhân viên điều khiển trên tàu Mặc Khải bèn cho cánh tay máy thử chạm vào mảnh giấy, cánh tay máy xuyên qua giữa mảnh giấy, hai bên đều không suy suyển, cánh tay máy không thấy bất cứ trở lực nào, vị trí của mảnh giấy cũng không hề thay đổi. Cuối cùng, người điều khiển lái phi thuyền chầm chậm tiến về phía mảnh giấy, định thử đẩy nó. Khi thân tàu tiếp xúc với mảnh giấy, mảnh giấy liền lặn vào trong, sau đó lại xuất hiện ở đuôi tàu khi phi thuyền chuyển động về phía trước, vẫn nguyên như ban đầu. Trong quá trình mảnh giấy xuyên qua thân tàu, hệ thống bên trong phi thuyền không phát hiện được bất cứ điều gì khác thường.

Lúc này, mọi người đã biết mảnh giấy không phải vật tầm thường, nó giống như một ảo ảnh, không tác động lên bất cứ vật thể nào trong thế giới hiện thực. Nó cũng giống như một mặt phẳng tham chiếu nho nhỏ của vũ trụ, duy trì vị trí một cách chuẩn xác, bất cứ tiếp xúc nào cũng không thể thay đổi dù chỉ một chút vị trí hoặc quỹ đạo chuyển động của nó.

Bạch Ice quyết định đích thân quan sát nó ở khoảng cách gần, Vasilenko nhất quyết đòi đi cùng. Việc hai vị lãnh đạo của đội thăm dò số 1 cùng đi làm đấy lên một hồi tranh cãi, muốn xin ý kiến từ trung tâm dự báo thì phải chờ hơn bốn mươi phút sau mới nhận được câu trả lời. Vì Vasilenko nhất mực đòi đi, vả lại cũng còn có đội hậu bị, mọi người đành miễn cưỡng đồng ý.

Hai người ngồi phi thuyền nhỏ bay về phía mảnh giấy, nhìn ăng ten sóng hấp dẫn khổng lồ của tàu Mặc Khải lùi xa dần, Bạch Ice có cảm giác mình đang rời khỏi chỗ dựa duy nhất, trong lòng bỗng trở nên trống trải.

“Năm đó thầy hướng dẫn của anh cũng giống như chúng ta lúc này nhỉ?” Vasilenko nói, trông ông ta ngược lại có vẻ rất bình tĩnh.

Bạch Ice im lặng, ngầm thừa nhận. Lúc này, ông ta cảm thấy tâm hồn quả thực có sự tương thông với Đinh Nghi hồi hai thế kỷ trước, họ đều đang bay về phía một thứ không biết lớn lao, bay về phía một vận mệnh mờ mịt.

“Đừng lo lắng, lần này chúng ta nên tin tưởng vào trực giác.” Vasilenko vỗ vai Bạch Ice nói, nhưng lời an ủi của ông ta chẳng có tác dụng gì cả.

Phi thuyền chẳng mấy chốc đã đến bên mảnh giấy. Hai người kiểm tra lại trang phục phi hành gia, mở nắp khoang tàu, đồng thời tinh chỉnh lại vị trí của phi thuyền, để mảnh giấy lơ lửng trên đỉnh đầu họ cách chưa đến nửa mét. Họ cẩn thận xem xét mặt phẳng trắng muốt chỉ rộng chừng một tấc vuông ấy, họ cũng nhìn thấy những ngôi sao ở phía sau màn sáng trắng này, chứng thực rằng đây là một vật thể phát quang trong suốt, chỉ là ánh sáng tự nó phát ra đã che mờ ánh sao, khiến những ngôi sao đằng sau nó hơi mờ nhòe đi. Họ lại nhổm người ló ra khỏi khoang tàu, đề mặt phẳng của mảnh giấy ngang với tầm mắt, đúng như hình ảnh truyền về cho thấy - mảnh giấy không có độ dày, khi nhìn ngang, nó đã hoàn toàn biến mất. Vasilenko vươn tay về phía mảnh giấy, lập tức bị Bạch Ice tóm lại.

“Ông làm gì vậy?!” Bạch Ice xẵng giọng hỏi. Qua mũ phi hành, ánh mắt ông ta nói nốt những lời còn lại. “Nghĩ xem thầy tôi đã gặp chuyện gì!”

“Nếu nó đúng là một lá thư, có lẽ cần đến những sinh vật có trí tuệ như chúng ta tiếp xúc trực tiếp thì mới giải phóng thông tin.” Vasilenko nói, đoạn dùng tay kia gạt tay Bạch Ice ra.

Vasilenko dùng bàn tay đeo găng chạm vào mảnh giấy, bàn tay ông ta xuyên qua mảnh giấy, bề mặt găng tay hoàn toàn không suy suyển gì; Vasilenko cũng không nhận được bất cứ thông điệp tinh thần nào. Ông ta đưa tay xuyên qua mảnh giấy một lần nữa rồi dừng lại, đề mặt phẳng màu trắng nhỏ bé ấy chia bàn tay mình ra làm hai, vẫn không có cảm giác gì, phần tiếp xúc giữa mảnh giấy và bàn tay hiện ra đường viền mặt cắt của bàn tay, hiển nhiên nó không bị cắt đứt hoặc làm rách, mà xuyên qua lòng bàn tay nhưng vẫn nguyên vẹn không tổn hại gì. Vasilenko rút tay về, mảnh giấy lại lơ lửng ở vị trí đó y như trước, hoặc có thể nói là đang bay về phía Hệ Mặt trời với vận tốc 200 km/s cùng với phi thuyền.

Bạch Ice cũng thử chạm vào mảnh giấy, rồi lại nhanh chóng rụt về, “Hình như nó là hình chiếu của một vũ trụ khác, hoàn toàn không liên quan gì tới thế giới của chúng ta.”

Vasilenko thì lại quan tâm đến một vấn đề thực tế hơn, “Nếu không có bất cứ thứ gì tác động được lên nó, vậy thì không thể mang về phi thuyền nghiên cứu kỹ hơn rồi.”

Bạch Ice bật cười, “Chuyện này quá đơn giản, ông quên kinh Qur’an nói gì rồi à? Nếu núi không đến với Muhammad thì Muhammad phải đến với núi thôi.”

Vậy là tàu Mặc Khải chầm chậm bay về phía mảnh giấy, sau khi tiếp xúc, nó để mảnh giấy đi vào khoang tàu, rồi chậm rãi điều chỉnh vị trí, để cho mảnh giấy lơ lửng giữa phòng thí nghiệm trên phi thuyền, nếu trong quá trình nghiên cứu cần đưa mảnh giấy đi nơi khác thì phải cho bản thân phi thuyền di chuyển. Cách thao tác kỳ dị này ban đầu hơi khó khăn, cũng may Mặc Khải vốn là một phi thuyền khảo sát các thiên thể nhỏ ở vành đai Kuiper, có khả năng kiểm soát vị trí rất tốt, ăng ten sóng hấp dẫn cũng được lắp mười hai động cơ tinh chỉnh, sau khi hệ thống trí tuệ nhân tạo trên phi thuyền làm quen với việc này đã có thể điều khiển nhanh chóng và chính xác. Nếu thế giới này không thể tác động lên mảnh giấy, vậy thì chỉ còn cách để thế giới chuyển động xung quanh nó mà thôi.

Đây là một cảnh tượng kỳ dị, mảnh giấy nằm ở trung tâm phi thuyền Mặc Khải, nhưng xét trên khía cạnh động lực học, nó không liên quan gì đến phi thuyền, hai thứ này chẳng qua chỉ là lồng vào nhau chuyển động về phía Hệ Mặt trời với vận tốc ngang nhau mà thôi.

Sau khi vào phi thuyền, do ánh sáng nền mạnh hơn, tính trong suốt của mảnh giấy càng rõ hơn, có thể nhìn thấy rõ ràng các vật đằng sau nó. Lúc này, nó không còn giống mảnh giấy nữa, mà là một tấm màng nhỏ trong suốt, chỉ cho thấy sự tồn tại của mình bằng cách tự phát ra ánh sáng yếu ớt, nhưng mọi người vẫn gọi nó là mảnh giấy. Khi ánh sáng nền quá mạnh, thậm chí nó còn biến mất không nhìn thấy nổi, các nhà nghiên cứu đành phải điều chỉnh đèn trong phòng thí nghiệm xuống mức rất tối, như vậy mảnh giấy mới rõ hơn được chút.

Trước tiên, các nhà nghiên cứu tìm khối lượng của mảnh giấy, trong tình hình hiện tại, chỉ có thể thông qua đo lực hấp dẫn mà nó sinh ra, nhưng ở độ chính xác cao nhất, máy đo lực hấp dẫn cũng không đo thấy gì, vì vậy, khối lượng của mảnh giấy có thể cực kỳ nhỏ, thậm chí là bằng không. Đối với giả thiết thứ hai, có người đoán nó hay là một hạt photon hoặc hạt neutrino ở trạng thái vĩ mô, nhưng xét hình dạng hình học của nó, hiển nhiên đây là một vật nhân tạo.

Phân tích mảnh giấy không đưa lại kết quả nào, vì cho sóng điện từ ở tất cả các dải sóng xuyên qua nó đều không xuất hiện nhiễu xạ, các loại từ trường với cường độ khác nhau cũng không ảnh hưởng gì đến nó, thứ này dường như không hề có cấu trúc bên trong vậy.

Hơn hai mươi tiếng đồng hồ đã trôi qua, đội thăm dò vẫn gần như không biết gì về mảnh giấy, chỉ quan sát được một hiện tượng: ánh sáng và sóng hấp dẫn mảnh giấy phát ra đang dần dần yếu đi, điều này có nghĩa ánh sáng và sóng hấp dẫn đó có khả năng là một dạng bay hơi. Vì hai thứ này là những chứng cứ duy nhất chứng tỏ sự tồn tại của mảnh giấy, nếu cuối cùng chúng biến mất, vậy thì mảnh giấy cũng có thể coi như biến mất.

Đội thăm dò nhận được tin từ trung tâm cảnh báo, phi thuyền khảo sát khoa học cỡ lớn tên là Ngày Mai đã khởi hành từ quần thể thành phố Sao Hải Vương, bảy ngày sau sẽ nhập đội với họ. Trên tàu Ngày Mai có các trang bị nghiên cứu thăm dò hoàn thiện hơn, có thể tiến hành nghiên cứu sâu hơn.

Trong quá trình nghiên cứu, mọi người trên phi thuyền cũng dần mất cảnh giác với mảnh giấy, không còn dè dặt và cẩn trọng duy trì khoảng cách với nó nữa. Sau khi biết nó không tác động gì đến thế giới hiện thực, cũng không phát ra bức xạ có hại, người ta bèn bắt đầu tùy tiện sờ mó, cho nó xuyên qua cơ thể, thậm chí có người còn cho mảnh giấy xuyên từ hai mắt vào trong đại não, để người khác chụp ảnh. Bạch Ice trông thấy liền đột nhiên nổi cáu:

“Đừng làm vậy! Trò này không vui chút nào đâu!” Ông ta gầm lên, sau đó rời khỏi phòng thí nghiệm đã làm việc suốt hơn hai mươi tiếng đồng hồ trở về phòng riêng trên tàu.

Vừa vào cửa, Bạch Ice đã tắt đèn, muốn đi ngủ. Nhưng trong bóng tối, ông ta chợt thấy bất an, cảm giác mảnh giấy kia bất cứ lúc nào cũng có thể bay vào từ một phương nào đó, phát ra ánh sáng trắng nhờ nhờ, vậy là lại bật đèn lên, ông ta lơ lửng trong ánh sáng dìu dịu ấy, chìm vào hồi ức.

Lần từ biệt cuối cùng của ông ta với thầy hướng dẫn đã là chuyện cách đây 192 năm, nhưng giờ ông ta vẫn nhớ rõ mồn một. Đó là một buổi hoàng hôn, hai người từ thành phố dưới lòng đất lên trên mặt đất, lái xe vào sa mạc. Đinh Nghi thích tản bộ và suy tư trong sa mạc, thậm chí còn thích giảng bài trong sa mạc, sở thích này nhiều lúc khiến sinh viên khổ không nói nên lời. Đinh Nghi từng giải thích thói quen kỳ dị của mình như thế này: “Tôi thích những nơi hoang vắng, sự sống chỉ tổ quấy nhiễu vật lý học.”

Hôm đó tiết trời rất đẹp, không có gió cát, trong bầu không khí đầu xuân có mùi tươi mát trong lành. Hai thầy trò nằm trên một triền cát, sa mạc Hoa Bắc chìm trong ánh tịch dương. Ngày trước, Bạch Ngải Tư cảm thấy những cồn cát liên miên nhấp nhô này giống như những đường cong phụ nữ (điều này hình như cũng là nhờ ông thầy chỉ ra cho), nhưng giờ, anh lại thấy chúng giống như một bộ não để trần, dưới ánh chiều tà, bộ não phơi ra những rãnh và nếp nhăn ngoằn ngoèo lờ mờ. Ngước lên nhìn bầu trời, hôm nay, không ngờ giữa màn xám xịt lại lộ ra chút sắc xanh đã lâu rồi không thấy, như thể tư tưởng sắp ngộ ra điều gì đó.

Đinh Nghi nói: “Ngải Tư, những gì tôi sắp nói với cậu hôm nay, tốt nhất cậu đừng nói với người khác, nếu tôi không trở về cậu cũng đừng nói với người khác, thực ra cũng không có nguyên nhân gì đặc biệt đâu, chỉ là tôi không muốn để người ta đem ra làm trò cười thôi.”

“Thầy Đinh, vậy thầy có thể đợi khi nào về rồi nói với em cũng được.”

Không phải Bạch Ngải Tư đang an ủi Đinh Nghi, anh ta đang nói thật lòng, lúc ấy anh ta vẫn đang chìm đắm trong ảo tưởng và niềm vui thắng lợi, cho rằng chuyến đi lần này của Đinh Nghi chẳng có nguy hiểm gì lớn.

“Trước tiên hãy trả lời một câu hỏi của tôi.” Đinh Nghi không để ý đến lời Bạch Ngải Tư nói, chỉ vào sa mạc trong ánh hoàng hôn, “Không xét đến tính bất định của lượng tử, giả sử mọi thứ đều có thể xác định, biết được điều kiện ban đầu là có thể tính toán được trạng thái ở bất cứ mặt cắt thời gian nào sau đó, giả sử có một nhà khoa học ngoài hành tinh, cho nó tất cả số liệu ban đầu của Trái đất mấy tỷ năm trước, liệu nó có thể tính toán ra sự tồn tại của vùng sa mạc này ngày hôm nay hay không?”

Bạch Ngải Tư ngẫm nghĩ rồi đáp: “Tất nhiên là không thể, vì sự tồn tại của sa mạc này không phải là kết quả quá trình diễn hóa tự nhiên của Trái đất, sa mạc hóa là do nền văn minh nhân loại gây ra, hành vi của văn minh rất khó dùng quy luật vật lý để xác định được.”

“Tốt lắm, vậy tại sao chúng ta và các đồng nghiệp của chúng ta đều muốn chỉ bằng vào suy luận từ quy luật vật lý để giải thích trạng thái ngày hôm nay của vũ trụ, đồng thời dự đoán tương lai của vũ trụ nữa?”

Những lời này của Đinh Nghi làm Bạch Ngải Tư hơi ngạc nhiên, trước đây, ông ta chưa từng thể hiện ra những suy nghĩ kiểu này.

Bạch Ngải Tư nói: “Em cảm thấy đây đã là chuyện nằm ngoài lĩnh vực vật lý học rồi, mục tiêu của ngành vật lý là tìm ra quy luật cơ bản của vũ trụ, ví dụ như loài người khiến cho Trái đất bị sa mạc hóa, tuy không thể nào trực tiếp tính toán bằng vật lý học, nhưng cũng có thể tính toán từ những quy luật kia, mà quy luật vũ trụ thì vĩnh hằng bất biến.”

“Hê hê hê hê hê hê hê...” Đinh Nghi đột nhiên phá lên cười quái dị, về sau nhớ lại, đó là tràng cười tà ác nhất mà Bạch Ngải Tư từng nghe, trong đó ẩn chứa một thứ khoái cảm tự ngược đãi bản thân, lại có sự hưng phấn khi nhìn tất thảy chìm vào vực sâu, dùng niềm khoái trá để che đậy nỗi sợ, cuối cùng thì trở nên say mê chính nỗi sợ ấy, “Câu nói cuối cùng đó của cậu, tôi cũng thường an ủi chính mình như thế đấy, tôi vẫn luôn bắt mình tin rằng trong bữa tiệc thịnh soạn vĩ đại này, con mẹ nó, vĩnh viễn sẽ có một món ăn không ai đụng đến... tôi cứ an ủi mình hết lượt này đến lượt khác như thế đấy, trước khi chết, tôi cũng sẽ nhắc lại một lượt nữa.”

Bạch Ngải Tư cảm giác Đinh Nghi đã đi quá xa, như là đang nói mớ vậy, anh ta không biết phải nói gì.

Đinh Nghi lại tiếp lời: “Hồi đầu kỷ nguyên Khủng hoảng, khi Hạt trí tuệ lần đầu tiên can thiệp vào máy gia tốc hạt, có mấy người tự sát. Hồi đó, tôi cảm thấy bọn họ thật khó hiểu, những người làm lý thuyết khi nhìn thấy những số liệu thực nghiệm như vậy phải hưng phấn mới đúng. Nhưng giờ thì tôi đã hiểu rồi, những người đó biết nhiều hơn tôi, ví dụ như Dương Đông, chắc chắn là cô ấy biết nhiều hơn tôi, nghĩ cũng xa hơn tôi, có lẽ cô ấy còn biết một số điều mà giờ chúng ta cũng vẫn chưa biết. Chẳng lẽ chỉ có Hạt trí tuệ tạo ra hiện tượng giả thôi sao? Chẳng lẽ hiện tượng giả chỉ tồn tại ở đầu cuối máy gia tốc hạt? Chẳng lẽ các phần khác của vũ trụ đều thuần khiết như gái trinh, đợi chúng ta đi khám phá? Đáng tiếc, cô ấy đã mang theo những điều mình biết đi rồi.”

“Nếu lúc đó cô ấy trao đổi với thầy nhiều hơn một chút, có lẽ sẽ không đi con đường đó.”

“Nếu vậy có lẽ tôi đã chết chung với cô ấy.”

Đinh Nghi đào một cái hố cát bên cạnh, nhìn cát trên rìa hố chảy xuống như nước, “Nếu tôi không trở về, những thứ trong phòng tôi đều thuộc về cậu, tôi biết, cậu rất mê mấy món đồ chơi tôi mang đến từ thời Công nguyên.”

“Vâng, đặc biệt là bộ tẩu thuốc... Có điều, em nghĩ em sẽ không nhận được những thứ đó đâu ạ.”

“Mong là vậy, tôi vẫn còn một khoản tiền...”

“Thưa thầy, tiền thì...”

“Tôi muốn cậu dùng nó để ngủ đông, thời gian càng dài càng tốt, dĩ nhiên, đấy là nếu cậu tự nguyện. Tôi có hai mục đích: một là muốn cậu thay tôi nhìn xem kết cục thế nào, kết cục cuối cùng của ngành vật lý; hai là... nói thế nào nhỉ, tôi không muốn cậu lãng phí sinh mệnh, đợi khi có thể xác định ngành vật lý có tồn tại, cậu hãy đi nghiên cứu vật lý tiếp cũng không muộn.”

“Đây hình như là... lời của cô Dương Đông.”

“Có lẽ không phải là nói nhảm đâu.”

Lúc này, Bạch Ngải Tư chú ý đến cái hố nhỏ mà Đinh Nghi vừa đào ở triền cát, cái hố đang nhanh chóng mở rộng. Họ vội đứng dậy lùi sang một bên, nhìn hố cát vừa mở rộng vừa sâu thêm, trong chớp mắt, đáy hố đã chìm vào bóng đen không nhìn thấy nữa, dòng cát từ rìa hố cuồn cuộn chảy vào bên trong. Chỉ thoáng cái, đường kính hố cát đã mở rộng đến hơn trăm mét, cả một gò cát bên cạnh đã bị nuốt vào trong. Bạch Ngải Tư chạy về phía xe, ngồi vào ghế lái, Đinh Nghi cũng lên xe. Lúc này, Bạch Ngải Tư phát hiện các gò cát xung quanh đang chầm chậm nhích về phía cái hố, anh ta lập tức nổ máy, bánh xe xoay tròn, nhưng chiếc xe vẫn tiếp tục giật lùi.

Đinh Nghi lại phát ra tiếng cười tà ác kia: “Hê hê hê hê hê hê hê...”

Bạch Ngải Tư tăng công suất động cơ điện lên mức lớn nhất, bánh xe quay như điên, quấy lên vô số đợt sóng cát, nhưng chiếc xe vẫn bị kéo về phía cái hố cùng với những gò đống cát ở xung quanh, không thể kìm lại được, tựa như một cái đĩa đặt giữa tấm khăn trải bàn đang bị kéo vậy.

“Thác Niagara! Thác Niagara! Hê hê hê hê...” Đinh Nghi rống lên.

Bạch Ngải Tư ngoảnh đầu lại nhìn, thấy một cảnh tượng khiến máu trong người đông cứng lại: hố cát đã mở rộng đến hết tầm mắt, toàn bộ sa mạc đều bị nó nuốt vào, nhìn quanh khắp lượt, cả thế giới chính là một cái hố khổng lồ, bên dưới sâu không thấy đáy, đen kịt như mực: ở rìa hố, cát chảy cuồn cuộn xuống, tạo thành một con thác lớn màu vàng. Đinh Nghi nói không đúng, thác Niagara chỉ bằng một phần nhỏ dòng thác cát khủng khiếp này, thác cát từ rìa hố gần họ kéo đến tận rìa bên kia xa tít nơi chân trời, tạo thành một vòng lớn dài miên man, cát chảy cuồn cuộn xuống dưới nghe ầm ầm, cảm tưởng như thế giới này đang tan rã ra vậy! Xe tiếp tục trượt về phía rìa hố cát, càng lúc càng nhanh, Bạch Ngải Tư liều mạng đạp chân ga, nhưng không có tác dụng gì.

“Đồ ngốc, cậu tưởng chúng ta có thể thoát được à?” Đinh Nghi cười ha hả nói, “Vận tốc thoát ly, sao cậu không tính xem vận tốc thoát ly là bao nhiêu? Cậu đọc sách bằng mông à? Hê hê hê hê...”

Chiếc xe trôi qua mép hố, rơi xuống thác cát, dòng cát đổ xuống ở xung quanh tựa như dừng lại, tất cả đều cùng rơi xuống bóng tối sâu không thấy đáy kia! Bạch Ngải Tư kêu ré lên trong nỗi kinh hoàng tột độ, nhưng anh ta không nghe thấy tiếng mình, chỉ nghe thấy tiếng cười điên dại của Đinh Nghi.

“Ha ha ha ha ha ha ha... không có món ăn nào chưa bị động tới, không có gái trinh nào chưa bị đụng tới, hi hi hi hi hi... ha ha ha ha ha ha...”

Bạch Ice giật mình tỉnh khỏi cơn ác mộng, nhận ra mình đã đâm đìa mồ hồi, xung quanh cũng lơ lửng rất nhiều giọt mồ hôi. Ông ta trôi nổi trong không trung, đờ người ra một lúc rồi xông ra ngoài, đến một gian phòng dành cho nhân sự cấp cao khác, tốn khá nhiều công sức mới gọi được Vasilenko mở cửa, ông ta cũng đang ngủ.

“Trung tướng, đừng để cái thứ đó, cái thứ họ gọi là mảnh giấy trong phi thuyền nữa; nói cách khác là đừng để tàu Mặc Khải dừng trên thứ đó nữa, lập tức rời khỏi nó đi, càng xa càng tốt!

“Ông phát hiện ra điều gì à?”

“Chưa, chỉ là trực giác thôi.”

“Sắc mặt ông kém lắm, có phải mệt quá rồi không? Tôi thấy ông lo lắng thái quá rồi đấy, thứ đó hình như... hình như chẳng là gì cả, bên trong chẳng có gì cả, chắc là vô hại thôi.”

Bạch Ice tóm lấy hai vai Vasilenko, nhìn thẳng vào mắt ông ta, nói: “Đừng ngạo mạn!”

“Cái gì?”

“Tôi nói là đừng ngạo mạn, trở ngại đối với sinh tồn không phải nhược tiểu và vô tri, mà là ngạo mạn, hãy nghĩ về Giọt Nước đi!”

Dường như câu cuối cùng đã có tác dụng, Vasilenko im lặng nhìn ông ta mấy giây, đoạn chậm rãi gật đầu, “Được rồi, tiến sĩ, tôi nghe ông. Tàu Mặc Khải sẽ rời khỏi vị trí của mảnh giấy, giãn khoảng cách ra một nghìn kilômét, chỉ để lại một phi thuyền nhỏ ở bên cạnh để giám sát... hay là, hai nghìn kilômét nhé?”

Bạch Ice buông tay khỏi người Vasilenko, quệt trán nói: “Ông cứ xem tình hình mà định đoạt, tóm lại là càng xa càng tốt. Tôi sẽ cố gắng viết báo cáo chính thức càng nhanh càng tốt, báo lại suy đoán của tôi lên trụ sở chính.” Nói xong, ông ta lại lảo đảo bay đi.

Tàu Mặc Khải rời khỏi vị trí của mảnh giấy. Mảnh giấy xuyên qua phi thuyền, một lần nữa phơi ra ngoài không gian vũ trụ, vì ánh sáng nền đã mờ đi, nó lại hiện lên màu trắng trong mờ, một lần nữa trông lại giống như một mảnh giấy trắng. Tàu Mặc Khải từ từ kéo gián khoảng cách với mảnh giấy đến khi cách khoảng hai nghìn kilômét mới cố định vị trí, đợi Ngày Mai bay đến. Đồng thời, một phi thuyền nhỏ ở lại cách mảnh giấy khoảng mười mét để giám sát liên tục, có hai thành viên đội thăm dò trực trên phi thuyền.

Trong không gian, cường độ sóng hấp dẫn mà mảnh giấy phát ra tiếp tục yếu đi, bản thân nó cũng từ từ tối lại.

Trên tàu Mặc Khải, Bạch Ice nhốt mình trong phòng thí nghiệm, bên cạnh ông ta có mười mấy cửa sổ thông tin đang mở, tất cả đều kết nối với máy chủ lượng tử trên phi thuyền, bắt đầu thực hiện một lượng lớn các phép tính. Các cửa sổ hiển thị những phương trình, ma trận và đồ thị chi chít, ông ta bị vây ở giữa, bộ dạng nôn nóng bất an, tựa như con thú rơi vào bẫy.

Sau khi rời khỏi tàu Mặc Khải khoảng năm mươi tiếng đồng hồ, sóng hấp dẫn mà mảnh giấy phát ra hoàn toàn biến mất, ánh sáng trắng của nó lập lòe vài lượt rồi cũng tắt ngúm, đối với họ coi như mảnh giấy đã biến mất.

“Nó hoàn toàn bốc hơi rồi à?” Vasilenko hỏi.

“Chắc là không, chỉ là không nhìn thấy nữa thôi.” Bạch Ice mệt mỏi lắc đầu, lần lượt đóng từng cửa sổ thông tin xung quanh.

Một tiếng nữa trôi qua, tất cả các thiết bị quan trắc đều không phát hiện ra được dấu tích của mảnh giấy, Vasilenko ra lệnh cho phi thuyền giám sát ở cách xa hai nghìn kilômét trở về phi thuyền mẹ, nhưng hai nhân viên trực ban trên phi thuyền nhỏ lại không đáp lại chỉ thị của ông ta, chỉ nghe được đoạn đối thoại gấp gáp của họ:

“Xem bên dưới đi, chuyện gì vậy?”

“Nó đang dâng lên kìa!”

“Đừng chạm vào nó! Mau đi ra!”

“Chân của tôi! Á...”

Sau một tiếng kêu thảm thiết, thiết bị giám sát trên tàu Mặc Khải cho thấy một trong hai nhân viên trên phi thuyền con bay ra ngoài, khởi động thiết bị đẩy trên trang phục phi hành gia hòng chạy trốn. Cùng lúc đó, một luồng ánh sáng mạnh bùng lên, ánh sáng phát ra từ phần dưới phi thuyền, ở đó đang chảy! Phi thuyền không gian giống như một que kem đặt trên khối thủy tinh nóng bỏng, phần đáy chảy ra thành một bãi nước, dần dần lan rộng ra khắp các phía xung quanh. Khối “thủy tinh” ấy vô hình, chỉ khi bãi nước lan ra mới cho thấy mặt phẳng vô hình đó. Phi thuyền chảy loang thành một lớp cực mỏng, phát ra ánh sáng sặc sỡ lòe loẹt, như ngọn lửa lan trên bề mặt phẳng. Nhân viên giám sát kia bay được một đoạn, song lại bị thứ lực hút vô hình nào đó kéo về phía bãi phi thuyền tan chảy kia, chỉ thoáng chốc, chân anh ta chạm vào mặt phẳng, lập tức cũng bị tan chảy thành một mảng sáng rực rỡ, cả cơ thể cũng chìm dần vào mặt phẳng, chỉ phát ra được một tiếng kêu kinh hoảng rồi tắt lịm.

“Toàn bộ phi hành đoàn vào ghế siêu tải, trạng thái động cơ hiện tại, chuyển sang Tiến 4!”

Từ khoảnh khắc nhìn trên cửa sổ thông tin thấy chân nhân viên giám sát kia chạm phải mặt phẳng vô hình, Vasilenko đã vượt quyền thuyền trưởng, quả quyết phát ra chỉ thị này, để tàu Mặc Khải mau chóng bỏ chạy. Tàu Mặc Khải không phải phi thuyền liên sao, khi nó vào trạng thái Tiến 4, phi hành đoàn không cần dùng dung dịch biển sâu bảo vệ, nhưng siêu trọng khi gia tốc vẫn ép chặt từng người xuống ghế ngồi. Vì mệnh lệnh phát đi quá nhanh, một số người không kịp về vị trí, trượt cả về đuôi tàu và bị thương. Thiết bị đẩy của tàu Mặc Khải phun ra dòng lửa plasma dài đến mấy kilômét, xé toang không gian đen tối, nhưng ở đằng xa, nơi phi thuyền nhỏ bị tan chảy, vẫn có thể nhìn thấy ánh sáng nhờ nhờ đó tựa như đốm lửa ma trơi giữa đồng hoang.

Trên hình ảnh phóng to của thiết bị giám sát, phi thuyền chỉ còn lại đỉnh chóp, nhưng cũng nhanh chóng biến mất trong mặt phẳng rực rỡ kia. Toàn bộ thân thể tay nhân viên giám sát chảy tràn trên mặt phẳng, thành một hình người phát sáng to tướng, có điều, trên mặt phẳng đó, thân thể anh ta trở thành một mảng không có độ dày, tuy lớn, nhưng chỉ có diện tích mà không có thể tích.

“Chúng ta không chuyển động, phi thuyền không gia tốc được.” Hoa tiêu tàu Mặc Khải nói, trong trạng thái siêu trọng, ông ta nói chuyện rất tốn sức.

“Nói bậy gì đó?!” Vasilenko muốn hét lớn, nhưng ở tình trạng này, ông ta cũng chỉ có thể nói lào thào.

Xét theo lẽ thường, hoa tiêu quả thực đang nói nhảm, mỗi người trên phi thuyền đều bị quá tải gia tốc đè chặt, chứng tỏ tàu Mặc Khải đang gia tốc với công suất cực lớn. Trong không gian, dựa vào mắt nhìn để phán đoán trạng thái chuyển động của vật thể bay là điều bất khả, vì khoảng cách tới các thiên thể có thể dùng làm điểm quy chiếu đều rất xa xôi, trong thời gian ngắn không thể nào nhận ra được thay đổi về thị giác khi chuyển động, nhưng hệ thống hoa tiêu trên phi thuyền có thể quan trắc được mọi gia tốc và chuyển động rất nhỏ của phi thuyền, nhận định này hẳn là không sai.

Tàu Mặc Khải có hiện tượng siêu trọng nhưng lại không gia tốc, như thể bị sức mạnh nào đó ghim chặt trong không gian.

“Thực ra có gia tốc, chỉ là không gian trong khu vực này đang chảy về hướng ngược lại, triệt tiêu gia tốc đi thôi.” Bạch Ice yếu ớt nói.

“Không gian đang chảy? Chảy về hướng nào?”

“Dĩ nhiên là nơi đó.”

Ở trạng thái siêu trọng, Bạch Ice không đủ sức giơ tay chỉ, nhưng mọi người đều biết nơi mà ông ta nói đến, toàn bộ tàu Mặc Khải chìm vào im lặng chết chóc. Vốn dĩ, trạng thái siêu trọng này khiến mọi người có cảm giác an toàn, tưởng chừng đang trong vòng tay của sức mạnh bảo vệ nào đó đưa họ chạy thoát khỏi hiểm nguy, nhưng hiện giờ lại là cảm giác đè nén như thể năm mồ, khiến người ta tức thở.

“Hãy mở kênh liên lạc với trụ sở chính, không còn thời gian nữa rồi, đây coi như là báo cáo chính thức của chúng ta đi.” Bạch Ice nói.

Đã mở rồi.

“Trung tướng, ông từng nói thứ đó ‘chẳng là gì cả, bên trong chẳng có gì cả’, kỳ thực ông nói đúng rồi đấy, đúng là nó chẳng là gì cả, bên trong chẳng có gì cả, nó chỉ là một mảnh không gian, giống như không gian xung quanh chúng ta, chẳng là gì cả, chẳng có gì bên trong cả, điểm khác biệt duy nhất là: nó là không gian hai chiều, nó không phải là một khối, mà là một mảnh, một mảnh không gian không có độ dày.”

“Không phải nó đã bay hơi à?”

“Thứ bay hơi là lực trường bao bọc lấy nó, lực trường này ngăn cách không gian hai chiều với không gian ba chiều xung quanh, giờ thì hai bên đã tiếp xúc trực tiếp rồi. Mọi người còn nhớ cảnh tượng tàu Không Gian Xanh và Vạn Vật Hấp Dẫn chứng kiến chứ?”

Không người nào trả lời, nhưng đương nhiên là họ còn nhớ, không gian bốn chiều rơi xuống không gian ba chiều, giống như dòng thác chảy xuống vực sâu.

“Giống như không gian bốn chiều rơi xuống không gian ba chiều, không gian ba chiều cũng sẽ rơi xuống không gian hai chiều, một chiều không gian cuộn lại trong thế giới vi mô. Diện tích mảnh không gian hai chiều đó - nó chỉ có diện tích - sẽ nhanh chóng mở rộng, dẫn đến quá trình rơi ở quy mô lớn hơn... Giờ chúng ta ở giữa không gian đang rơi xuống hai chiều, cuối cùng, toàn bộ Hệ Mặt trời sẽ rơi xuống hai chiều, cũng có nghĩa là, Hệ Mặt trời sẽ biến thành một bức tranh không có độ dày.”

“Có thể chạy thoát được không?”

“Giờ muốn bỏ chạy thì cũng giống như chèo thuyền trên mặt sông gần đỉnh thác nước vậy, trừ phi vượt qua được vận tốc thoát ly, bằng không dù chèo cật lực đi nữa, sớm muộn cũng sẽ rơi xuống thác, hoặc kiểu như đứng dưới mặt đất ném một cục đá lên trên không, ném cao bao nhiêu thì nó cũng sẽ rơi xuống. Toàn bộ Hệ Mặt trời đều đang ở trong khu vực rơi, muốn thoát ra khỏi đó thì phải đạt đến vận tốc thoát ly.”

“Vận tốc thoát ly là bao nhiêu?”

“Tôi đã tính đi tính lại bốn lần rồi, chắc là không sai đâu.”

“Vận tốc thoát ly là bao nhiêu?!”

Những người trên tàu Mặc Khải và tàu Alaska đều nín thở tập trung, đại diện cho toàn nhân loại lắng nghe lời phán quyết tận thế, Bạch Ice bình tĩnh nói lên lời phán quyết ấy:

“Vận tốc ánh sáng.”

Hệ thống hoa tiêu cho thấy, tàu Mặc Khải đã xuất hiện gia tốc ngược so với hướng động cơ đẩy, bắt đầu di chuyển về phía mặt phẳng hai chiều kia, tốc độ rất chậm, nhưng đang tăng dần. Động cơ vẫn đang chạy hết công suất, như vậy có thể giảm tốc độ phi thuyền rơi xuống không gian hai chiều, khiến cho kết cục cuối cùng chậm lại phần nào.

Trên mặt phẳng hai chiều cách chỗ họ hai nghìn kilômét, ánh sáng từ phi thuyền không gian và cơ thể nhân viên giám sát đã tắt, so với quá trình không gian bốn chiều rơi xuống ba chiều, năng lượng giải phóng khi không gian ba chiều rơi xuống hai chiều nhỏ hơn nhiều. Cấu trúc của hai vật thể hai chiều hiện ra rõ nét dưới ánh sao: ở phi thuyền không gian, có thể thấy được cấu trúc ba chiều sau khi triển khai xuống hai chiều, phân biệt được đâu là khoang phi thuyền, đâu là động cơ nhiệt hạch, còn cả cơ thể người co quắp trong khoang thuyền kia nữa. Ở chỗ cơ thể hai chiều, có thể phân biệt rõ xương cốt và các mạch máu, cũng có thể nhận ra các bộ phận cơ thể. Trong quá trình biến thành hai chiều, mỗi điểm trên vật thể ba chiều đều chiếu xuống mặt phẳng hai chiều rất chuẩn xác theo quy tắc hình học, chuẩn xác đến mức hai vật thể hai chiều này có thể coi là hai bản vẽ thiết kế hoàn chỉnh nhất, chính xác nhất cho phi thuyền và cơ thể người ba chiều ban đầu, toàn bộ các cấu trúc bên trong đều phơi bày ra trên mặt phẳng hai chiều, không có bất cứ chi tiết nào bị ẩn đi. Song quy trình chiếu này lại hoàn toàn khác với bản vẽ thiết kế, nếu chỉ nhìn thôi thì rất khó dựa vào trí tưởng tượng để khôi phục lại hình dạng ba chiều ban đầu. Điểm khác biệt lớn nhất so với bản vẽ thiết kế là, quá trình biến thành hai chiều diễn ra ở tất cả các cấp độ, mọi cấu trúc và chi tiết từng được che đi trong kết cấu ba chiều đều phơi bày ra mặt phẳng hai chiều, vì vậy cũng thấy chi tiết vô tận giống như khi từ không gian bốn chiều nhìn thế giới ba chiều. Cái này rất giống với hình ảnh phân dạng trong hình học, phóng to bất cứ bộ phận nào trong hình vẽ thì nó vẫn có độ phức tạp tương đương, nhưng hình ảnh phân dạng chỉ là một khái niệm lý thuyết, trên thực tế thì hình ảnh phân dạng vẫn bị hạn chế bởi độ phân giải, phóng to đến mức độ nhất định thì sẽ mất đi tính chất phân dạng; còn độ phức tạp vô hạn của vật thể ba chiều sau khi bị biến thành hai chiều là thực; độ phân giải của nó xuống đến cấp độ hạt cơ bản. Trên thiết bị giám sát của phi thuyền, bằng mắt thường chỉ có thể thấy được đến một mức giới hạn nào đó, nhưng độ phức tạp và chi tiết của nó đã làm người ta hoa mắt, nhìn chằm chằm quá lâu sẽ phát điên.

Nhưng lúc này, độ dày của phi thuyền và nhân viên giám sát đó đều bằng không.

Không biết hiện giờ mặt phẳng hai chiều đã mở rộng được chừng nào, duy chỉ có hai hình ảnh đó cho thấy sự tồn tại của nó.

Tàu Mặc Khải tăng tốc trượt về phía mặt phẳng hai chiều, trượt về phía vực sâu có độ dày bằng không kia.

“Các vị, đừng ủ rũ thế, trong Hệ Mặt trời không ai có thể trốn thoát được, thậm chí một con vi khuẩn, một con virus cũng không thể sống sót, tất cả đều trở thành một phần của bức tranh khổng lồ này.” Bạch Ice nói, lúc này, trông ông ta rất ung dung bình thản.

“Ngừng gia tốc đi.” Vasilenko nói, “Cần gì để ý chút thời gian này, cuối cùng ít nhất cũng để mọi người hít thở thoải mái chút chứ.”

Động cơ tàu Mặc Khải đã tắt, cột lửa plasma ở đuôi tàu biến mất, phi thuyền trôi nổi trong không gian tĩnh lặng. Kỳ thực, phi thuyền lúc này vẫn đang gia tốc chuyển động về phía mặt phẳng hai chiều, nhưng do nó chuyển động cùng với không gian xung quanh, những người trong phi thuyền không cảm nhận được hiện tượng quá tải do gia tốc, họ đều ở trong trạng thái không trọng lượng, hô hấp thoải mái.

“Các vị, có biết tôi nhớ đến điều gì không? Câu chuyện cổ tích của Vân Thiên Minh, bức tranh của họa sĩ Lỗ Kim.” Bạch Ice nói.

Trên tàu Mặc Khải chỉ có một nhóm nhỏ biết về thông tin tình báo do Vân Thiên Minh cung cấp, lúc này, chỉ trong nháy mắt, những người đó đều hiểu ra hàm nghĩa thực sự của tình tiết này. Đây là một ẩn dụ đơn độc, không có bất cứ tọa độ hàm nghĩa nào, vì nó quá đỗi đơn giản, quá đỗi trực tiếp. Rất có thể, Vân Thiên Minh cho rằng đưa một ẩn dụ rõ ràng như vậy vào câu chuyện là rất mạo hiểm, song anh đã chấp nhận mạo hiểm, vì thông tin này cực kỳ quan trọng.

Nhưng anh vẫn đánh giá cao khả năng lý giải của loài người. Có lẽ anh cho rằng, có phát hiện của tàu Không Gian Xanh và Vạn Vật Hấp Dẫn, người ta có thể giải mã được ẩn dụ này.

Việc bỏ qua thông tin tình báo then chốt này, khiến loài người đã gửi gắm hy vọng vào dự án Boongke.

Hai lần tấn công từ khu rừng đen tối mà loài người quan trắc được quả thực đều do hạt ánh sáng, nhưng người ta bỏ qua mất một sự thực rằng: hai hệ sao này có kết cấu khác với Hệ Mặt trời, hệ sao 187J3X1 có bốn hành tinh khổng lồ giống như Sao Mộc, nhưng bán kính quỹ đạo quay của chúng rất nhỏ (với công nghệ quan trắc thời Công nguyên thì cũng chỉ có thể phát hiện ra những hành tinh ngoài Hệ Mặt trời kiểu đó), trung bình chỉ bằng 3% khoảng cách từ Mặt trời đến Sao Mộc, còn gần hơn Mặt trời với Sao Thủy, gần như là ở sát ngôi sao của chúng. Khi ngôi sao phát nổ, các hành tinh này sẽ bị phá hủy hoàn toàn, không thể dùng làm boongke che chắn; còn hệ sao Tam Thể thì chỉ có một hành tinh.

Bố cục các hành tinh là một đặc trưng của hệ sao có thể quan trắc từ khoảng cách xa trong vũ trụ, đối với các nền văn minh công nghệ cao, có lẽ chỉ cần liếc qua là có được thông số này rồi.

Loài người biết sử dụng boongke, chẳng lẽ họ không biết?

Trở ngại đối với sinh tồn không phải là nhược tiểu và vô tri, mà là ngạo mạn.

Tàu Mặc Khải chỉ còn cách mặt phẳng hai chiều chưa đến một nghìn kilômét, tốc độ rơi càng lúc càng nhanh hơn.

“Cảm ơn mọi người đã làm tròn chức trách, tuy thời gian chúng ta ở cùng nhau không dài, nhưng đã hợp tác rất vui vẻ.” Vasilenko nói.

“Cũng xin cảm ơn tất cả mọi người, chúng ta đã từng cùng sống trong Hệ Mặt trời.” Bạch Ice nói.