← Quay lại trang sách

Kỷ nguyên Boongke năm thứ 67, phi thuyền Vành Đai Sao

Khi tỉnh lại, Trình Tâm phát hiện mình đang ở trong môi trường không trọng lực. Ngủ đông và giấc ngủ thông thường không giống nhau, người ngủ đông không cảm nhận được thời gian trôi qua. Trong toàn bộ quá trình, chỉ có khoảng chưa đầy hai giờ đồng hồ lúc bắt đầu ngủ đông và lúc tỉnh lại là có cảm giác về thời gian, còn đầu dù ngủ đông bao nhiêu năm tháng đằng đẵng, cảm giác cũng chỉ như ngủ chưa được hai tiếng đồng hồ. Vì vậy, lúc tỉnh lại, người ngủ đông luôn thấy rất đột ngột, cảm giác như mình vừa đi qua một cánh cửa không-thời gian, thoáng cái đã vào một thế giới khác.

Thế giới mà Trình Tâm đang ở lúc này là một không gian hình cầu màu trắng, cô thấy Ngải AA lơ lửng ở gần đó, cũng mặc đồ ngủ đông bó sát người giống cô, đầu tóc vẫn còn ướt rượt, tay chân uể oải dang ra, hiển nhiên cô nàng cũng vừa tỉnh dậy. Khi ánh mắt họ chạm nhau, Trình Tâm muốn nói gì đó, nhưng vẫn chưa hết tê liệt do nhiệt độ thấp, cô không phát ra được âm thanh gì. AA nhìn cô khó nhọc lắc đầu, ý rằng: Tôi cũng giống chị, chẳng biết gì hết.

Trình Tâm nhận ra không gian này tràn ngập ánh sáng màu vàng như ánh chiều tà, chiếu vào qua một ô cửa sổ hình tròn trông như cửa khoang thuyền. Bên ngoài cửa sổ, Trình Tâm thấy những đường vân vạch và xoắn ốc choán hết cả tầm nhìn, những đường vân này xếp thành những dải song song màu xanh và vàng đan xen, trông như một thế giới toàn những gió bão và dòng chảy xiết. Đây rõ ràng là bề mặt Sao Mộc. Sao Mộc mà Trình Tâm nhìn thấy lúc này khác hẳn với Sao Mộc hồi nửa thế kỷ trước, trông sáng hơn rất nhiều. Kỳ lạ thay, dải mây rộng đang cuồn cuộn sôi trào ở giữa kia không ngờ lại khiến cô nhớ tới sông Hoàng Hà. Đương nhiên cô biết, một vòng xoáy ở “Hoàng Hà” này cũng đủ chứa cả một Trái đất. Trên bức phông đó, cô nhìn thấy một vật, phần chính là một trụ tròn dài, chia làm các đoạn to nhỏ khác nhau, ở các vị trí khác nhau trên trụ tròn này có gắn ba trụ ngắn hơn, chúng nối với nhau thành một chỉnh thể, chầm chậm quay quanh trục là trụ tròn. Trình Tâm kết luận đây là một tổ hợp thành phố không gian, gồm tám thành phố. Cô còn phát hiện ra một sự thực kinh người: họ đang đứng yên so với tổ hợp thành phố không gian, nhưng Sao Mộc đằng sau lại đang chầm chậm di chuyển! Xét độ sáng của Sao Mộc, lúc này hiển nhiên họ đang ở phía quay sang Mặt trời, thậm chí còn thấy cả bóng của tổ hợp thành phố không gian in trên bề mặt khí của Sao Mộc. Thêm một lúc nữa, đường giao giới ngày đêm của Sao Mộc xuất hiện, vết đỏ khổng lồ như con mắt quái vật cũng chầm chậm di chuyển vào tầm nhìn. Tất cả những điều này đều chứng minh, họ cùng với tổ hợp thành phố không gian không phải đang ở phía khuất bóng Mặt trời của Sao Mộc, cũng không chuyển động song song với Sao Mộc trên quỹ đạo của nó quanh Mặt trời, lúc này, cả hai đều là vệ tinh của Sao Mộc, đang quay xung quanh hành tinh này.

“Chúng ta đang ở đâu?” Trình Tâm hỏi, lúc này cô đã có thể phát ra âm thanh khàn khàn, nhưng vẫn không đủ sức điều khiển cơ thể mình.

AA lại lắc đầu, “Không biết, hình như đang ở trên phi thuyền.”

Họ tiếp tục lềnh bềnh giữa quầng sáng màu vàng của Sao Mộc, tựa như trong giấc mơ vậy.

“Hai người đang ở trên phi thuyền Vành Đai Sao.”

Âm thanh này vang lên từ một cửa sổ thông tin vừa bật ra bên cạnh họ, trong cửa sổ hiện ra một ông già tóc bạc, Trình Tâm vừa nhìn đã nhận ra ông ta chính là Tào Bân. Thấy bộ dạng già nua của ông ta, cô ý thức được mình đã lại nhảy vọt qua một quãng thời gian dài. Tào Bân cho cô biết, giờ là ngày 19 tháng 5 năm thứ 67 kỷ nguyên Boongke, đã năm mươi sáu năm trôi qua kể từ lần thức giấc ngắn ngủi trước của cô. Bản thân trốn tránh cuộc sống bên ngoài dòng thời gian, nhìn thấy người khác già đi trong nháy mắt, điều này khiến cô hết sức áy náy trong lòng, Trình Tâm quyết định, dù sau này xảy ra chuyện gì, đây cũng sẽ là lần cuối cùng cô ngủ đông.

Tào Bân nói với họ, phi thuyền họ đang ở là thế hệ mới nhất của dòng phi thuyền Vành Đai Sao, mới được chế tạo hồi ba năm trước. Ông ta nói, sau sự kiện thành phố Vành Đai Sao hồi nửa thế kỷ trước, ông ta và Tất Vân Phong đều bị tuyên án có tội, nhưng chịu án không được bao lâu thì đã được thả ra. Tất Vân Phong đã qua đời mười mấy năm trước, Tào Bân chuyển cho họ lời chào của Tất Vân Phong trước lúc qua đời, khiến hai mắt Trình Tâm ngân ngấn lệ. Tào Bân bảo, hiện nay trong quần thể Sao Mộc, số lượng thành phố không gian cỡ lớn đã tăng lên đến năm mươi hai, phần lớn đều liên kết thành các tổ hợp thành phố. Tổ hợp họ trông thấy là tổ hợp số 2. Vì hệ thống phòng ngự Hệ Mặt trời đã hoàn thiện, hai mươi năm trước, tất cả các thành phố đều trở thành vệ tinh của Sao Mộc, chỉ khi nào xuất hiện cảnh báo tấn công mới thay đổi quỹ đạo nấp vào khu vực boongke.

“Cuộc sống ở thành phố lại giống như thiên đường vậy, đáng tiếc là các cô không thể đi xem, không còn thời gian nữa rồi.” Tào Bân nói tới đây đột nhiên im bặt. Trình Tâm và Ngải AA trao đổi ánh mắt bất an, giờ họ đã biết lúc trước ông ta thao thao bất tuyệt có lẽ là để trì hoãn thời khắc này.

“Cảnh báo tấn công đã xuất hiện rồi à?” Trình Tâm hỏi.

Tào Bân gật đầu, “Đúng thế, cảnh báo xuất hiện rồi, trong nửa thế kỷ vừa qua có hai lần cảnh báo nhầm, đều suýt chút nữa đã đánh thức các cô dậy, nhưng lần này là thật. Các con - lão già này đã một trăm mười hai tuổi rồi, chắc có thể gọi các con như vậy nhỉ - các con, đòn tấn công từ khu rừng đen tối rốt cuộc cũng đến rồi.”

Trái tim Trình Tâm thắt lại, không phải vì đòn tấn công giáng xuống, hơn một thế kỷ nay, thế giới loài người đã chuẩn bị tất cả cho điều này, nhưng trực giác nhạy bén của cô đã phát giác ra được có gì không đúng. Họ được đánh thức theo hợp đồng, ít nhất phải mất bốn, năm tiếng đồng hồ mới hồi tỉnh được tới mức này, cũng có nghĩa là cảnh báo phát ra đã được một thời gian rồi, nhưng tổ hợp thành phố số 2 thuộc Sao Mộc ngoài cửa sổ vẫn chưa tách ra khẩn cấp, cũng không thay đổi quỹ đạo, mà vẫn chuyển động như một vệ tinh của Sao Mộc, tựa hồ không có chuyện gì xảy ra vậy. Cô nhìn lại Tào Bân, vẻ mặt ông già hơn trăm tuổi này cũng rất bình tĩnh, dường như còn ẩn giấu cả sự tuyệt vọng.

“Giờ ông đang ở...” AA hỏi.

“Tôi đang ở trung tâm cảnh báo Hệ Mặt trời.” Tào Bân giơ tay chỉ về phía sau.

Trình Tâm thấy phía sau Tào Bân là một gian phòng lớn, kiểu như trung tâm điều khiển, không trung bị nhấn chìm dưới các cửa sổ thông tin tràn lan. Các cửa sổ dập dềnh khắp nơi trong đại sảnh, không ngừng có cửa sổ mới xuất hiện chen lên phía trước, nhưng chỉ thoáng sau lại bị những cửa sổ xuất hiện sau che lấp, như thể nước lũ tràn vào sau khi vỡ đê vậy. Thế nhưng, những người trong gian phòng lớn ấy dường như chẳng làm gì cả. Một nửa số người ở đó mặc quân phục, họ hoặc đứng dựa vào bàn làm việc, hoặc ngồi yên, ánh mắt đều đờ đẫn, gương mặt đều lộ ra vẻ bình tĩnh chẳng lành giống như Tào Bân.

Lẽ ra không nên thế này, Trình Tâm thầm nhủ. Đầy không giống như một thế giới đã nấp vào boongke, tự tin đối mặt với đòn tấn công, mà ngược lại rất giống với trạng thái khi mối đe dọa từ thế giới Tam Thể vừa mới xuất hiện hồi hơn ba thế kỷ trước, không phải, đã là bốn thế kỷ trước rồi. Lúc đó, trong văn phòng của các cơ quan như PIA và PDC, chỗ nào Trình Tâm cũng thấy bầu không khí và vẻ mặt này, tất cả toát lên nỗi tuyệt vọng khi phải đối diện với lực lượng siêu cường từ vũ trụ, một kiểu đờ đẫn và thản nhiên của những kẻ đã sẵn sàng từ bỏ hết thảy.

Hầu hết người trong gian phòng lớn kia đều im lặng, nhưng cũng có một số ít đang khẽ trao đổi gì đó, sắc mặt ảm đạm. Trình Tâm trông thấy một người đang ngồi ngây ra, cốc trên bàn đã đổ, nước uống màu xanh từ trên mặt bàn chảy xuống quần, nhưng anh ta hoàn toàn không để ý. Ở phía bên kia, trước một cửa sổ thông tin diện tích lớn hiển thị một biểu đồ phức tạp lúc nào cũng ở phía trên cùng, một quân nhân và một phụ nữ thường dân đang ôm chặt lấy nhau, trên gương mặt người phụ nữ còn thấp thoáng nước mắt...

“Tại sao không nấp vào boongke?!” AA chỉ vào tổ hợp thành phố không gian bên ngoài cửa sổ khoang phi thuyền.

“Không cần thiết, boongke không có tác dụng.” Tào Bân cụp mắt xuống nói.

“Hạt ánh sáng giờ cách Mặt trời chừng nào?” Trình Tâm hỏi.

“Không có hạt ánh sáng.”

“Vậy các ông phát hiện ra thứ gì?”

Tào Bân nở nụ cười thê lương, “Một tờ giấy nhỏ.”