CẢNH 2 Tại Một Phòng Hạng Sang-Ở Khách Sạn Grant-Thứ Sáu, Ngày 4 Tháng 9-3 Giờ 30 Chiều
Buổi chiều thứ Sáu tuần trước (thanh tra Thumm tổng hợp các sự kiện liên quan để kể lại câu chuyện, ngài công tố viên thi thoảng bổ sung thêm vài chi tiết), bên trong gian phòng khách của một phòng hạng sang (14)* Khách sạn Grant, một khách điếm xây bằng thép và bê tông ở góc phố Bốn Mươi Hai và Phố Thứ Tám, New York, hai người, một nam và một nữ, đang ngồi tựa sát vào nhau.
Gã đàn ông là Harley Longstreet, tuổi tầm trung niên, vóc người cao ráo trong bộ comple vải tuýt sợi thô, gương mặt đỏ lừ của người có bệnh, thân hình cường tráng trông ra đã rệu rã qua nhiều tháng năm chơi bời phóng đãng. Ả đàn bà là Cherry Browne, ngôi sao nhạc hài kịch, da ngăm đen đậm nét Mỹ La tinh, đôi mắt huyền đen láy, đôi bờ môi uốn cong; một người đàn bà táo bạo và đầy mê đắm.
Longstreet hôn ả bằng đôi môi ướt át còn ả thu mình trong vòng tay gã. “Em ước sao bọn họ không bao giờ đến.”
“Vậy ra em thích sự âu yếm của gã trai già?” Gã đàn ông gỡ tay nàng rồi gồng cơ bắp bằng vẻ kiêu hãnh của anh lực sĩ đến thời teo tóp suy vi. “Dù gì bọn họ sẽ đến - bọn họ sẽ có ở đây. Anh mà bảo Johnny DeWitt nhảy, tin anh đi em gái - kiểu gì hắn cũng nhảy!”
“Nhưng sao lại lôi lão ấy đến đây cùng đám bạn lạnh lùng của lão nếu họ không hề muốn đến?”
“Vì anh thích nhìn con kền kền già ấy luống cuống. Hắn ghét anh đến tận gan ruột, và anh khoái thế. Quỷ bắt hắn đi.”
Gã phũ phàng quẳng ả ra khỏi bụng rồi bước đến rót cho mình một cốc rượu từ hàng chai xếp ngay ngắn trên chiếc tủ ly. Ả đàn bà nhìn theo gã bằng ánh mắt thờ ơ của con mèo lười.
“Có lúc em chả tài nào hiểu nổi anh. Chả hiểu anh được gì khi hành hạ lão ấy.” Ả nhún vai. “Mặc, đó là chuyện của anh. Hãy nốc thỏa thích vào!”
Longstreet làu bàu, ngửa cổ dốc ực cốc rượu vào họng. Gã vẫn ngửa cổ trong lúc ả diễn viên hỏi tiếp bằng giọng điệu thờ ơ: “Bà DeWitt cũng đến chứ?”
Gã ném chiếc cốc whisky lên tủ ly. “Sao không? Đừng lải nhải về bà ấy nữa, Cherry. Anh đã bảo em trăm lần là giữa bọn anh chẳng có gì hết, và chưa bao giờ có gì cả.”
“Liên can gì đến em nào.” Ả cười lớn. “Nhưng nếu anh cuỗm vợ lão thì mới đúng là anh …Còn ai đến nữa thế?”
Gã nhăn mặt. “Cả một đàn. Chúa ơi, sao anh lại ưa nhìn cái cảnh DeWitt tháo cái bản mặt giả dối dài thượt của lão đến thế cơ chứ! Có gã bạn tri kỷ của lão từ Tây Englewood, cái gã Ahearn ấy - thứ gái già thực sự chứ đàn ông gì hắn, lúc nào cũng phàn nàn về cái bụng của mình. Ôi cái bụng!” Gã nhìn xuống cái bụng hơi xệ của mình một cách chán chường. “Những tên thuyết giáo sống thẳng tuột này dường như luôn có bộ lòng lệch lạc; không có chút gì của thứ đó dành cho Longie đâu em! Lại còn con bé Jeanne DeWitt, con bé ấy cũng ghét anh, và ông bố sẽ bắt cô nàng phải đến, và đây sẽ là một bữa tiệc ngọt ngào. Đặc biệt khi thằng bạn trai Frank Merriwell (15)* của cô nàng, cái thằng Kit Lord ấy, cũng có mặt.”
“Sao kia, cậu ta là một chàng trai rất dễ thương mà Harl.”
Longstreet lừ mắt. “Hẳn thế rồi. Chàng trai dễ thương. Hắn là kẻ ngạo mạn, hắn là như thế. Tên rỗi hơi lắm chuyện. Không thể nào chịu được thằng mặt sữa ấy lảng vảng quanh văn phòng. Lẽ ra hồi ấy anh nên bắt DeWitt đá hắn ra khỏi cửa rồi mới phải… Dào ôi.” Gã thở dài. “Còn một gã nữa - hắn sẽ làm em cười. Một gã chỉ điểm người Thụy Sĩ.” Hắn cười khan. “Louis Imperiale. Anh đã kể cho em về hắn. Bạn của DeWitt đang ở Mỹ làm ăn… Và, tất nhiên rồi, cả Mike Collins nữa.”
Nghe tiếng chuông cửa Cherry nhảy lên chạy vội ra.
“Pollux, tiền bối! Vào đây nào!”
Kẻ mới đến, một gã đàn ông hơi già ăn vận diêm dúa, gương mặt ngăm đen, mái tóc thưa vuốt dầu trau chuốt và bộ ria vuốt sáp nhọn hoắt, vòng tay ôm lấy ả đàn bà. Longstreet ngật ngưỡng đứng dậy gầm gừ đe dọa. Cherry Browne đỏ mặt đẩy người mới đến ra, rồi sượng sùng đưa tay sửa tóc.
“Có nhớ ông bạn già thân thiết Pollux của em không nhỉ?” Giọng ả hớn hở. “Pollux, Pollux Vĩ đại, bậc thầy đọc suy nghĩ của Thời đại giải trí hai lần trong ngày Hai người, bắt tay đi nào.”
Pollux miễn cưỡng theo lời rồi vội bước đến bên tủ ly. Longstreet thì nhún vai quay về chiếc ghế của gã, nhưng rồi lập tức nhổm dậy khi chuông cửa lại reo và Cherry ra mở cửa đón một nhóm người vừa đến.
Lưỡng lự bước vào đầu tiên là một người đàn ông trung niên thân hình mảnh khảnh nhỏ con với mái tóc hoa râm và hàm ria chổi xể. Vẻ mặt Longstreet tươi hẳn lên; gã vội bước đến ra điều thân thiết, vừa cất giọng oang oang chào hỏi vừa siết chặt tay khiến gã đàn ông nhỏ bé, John O. DeWitt, đỏ mặt vì ngượng và nheo mắt lại vì đau và lợm giọng. Không chỉ đối lập về hình thức, hai gã đàn ông này còn hoàn toàn tương phản: DeWitt thì dè dặt, hằn nét lo lắng và rõ ràng thường xuyên trong trạng thái dao động giữa tính cương quyết và sự e dè; Longstreet thì nặng nề, quả quyết, kiêu căng và hách dịch.
DeWitt rụt khỏi Longstreet để gã khổng lồ lướt qua tiếp đón những vị khách khác trong nhóm người vừa đến.
“Fern! Thật là một bất ngờ thú vị.” - Câu này là với vợ của DeWitt, một phụ nữ hơi đẫy đà mang phong cách Tây Ban Nha, gương mặt bự phấn của bà ta vẫn còn lưu lại vài dấu vết hiếm hoi của một thời xuân sắc. Jeanne DeWitt, một thiếu nữ nhỏ nhắn có làn da nâu, khẽ gật đầu lạnh lùng; cô đứng sát hơn vào người tháp tùng mình, Christopher Lord, một gã thanh niên tóc vàng cao lớn. Longstreet lờ tịt anh này và quay sang bóp chặt tay của Ahearn và Imperiale, một gã trung niên người Mỹ La tinh vóc người to khỏe trong bộ trang phục chải chuốt cầu kỳ.
“Mike!” Longstreet vươn người ra phía trước vỗ vào lưng một gã đàn ông to ngang vừa chật vật lách qua khung cửa. Michael Collins là một gã người Ai Len tướng đô con với đôi mắt ti hí và vẻ mặt luôn biểu lộ thái độ thù địch không buồn che giấu. Gã làu bàu chào hỏi rồi nhìn những người khác bằng ánh mắt đầy hung hiểm. Longstreet nắm lấy cánh tay Mike; ánh mắt gã lóe lên. “Chớ phá bĩnh bữa tiệc này đấy nhé, Mike,” gã khàn khàn rỉ tai. “Đã nói là tôi sẽ bảo DeWitt lo cho, vậy qua đó làm vài chén giải sầu đi nhé - nhớ đấy.”
Collins giằng tay ra, không buồn hé môi, hắn nhênh nhang bước về phía chiếc tủ ly.
Bồi bàn xuất hiện. Đá kêu lanh canh bên trong những chiếc cốc màu hổ phách. Bữa tiệc hầu như diễn ra trong yên lặng và căng thẳng - lịch sự nhưng đầy gượng gạo. Bản thân DeWitt thì ngồi trên mép ghế, nhợt nhạt và thụ động, thờ ơ nhấp rượu từ chiếc cốc to tướng. Thế nhưng những đầu khớp ngón tay của gã thì trắng trợt gần giống như chiếc cốc.
Đến bên Cherry Browne lúc này trong bộ dạng e ấp và bỗng dưng nhút nhát, Longstreet vòng cánh tay to ôm lấy ả và lớn tiếng gọi để gây sự chú ý. “Này các bạn hữu! Hẳn các vị ai nấy đều biết lý do mình ở đây. Bữa nay là ngày vui của Harley Longstreet đây. Là ngày hội cho cả công ty DeWitt & Longstreet cũng như tất cả bạn bè và những người đến chia vui!” Giọng gã giờ đã hơi lè nhè; gương mặt trở nên đỏ bầm hơn cả lúc nãy, đôi mắt thì trông như hai chấm nhỏ. “Hân hạnh giới thiệu cùng mọi người - đây quý bà Longstreet tương lai!”
Vài tiếng rì rầm vang lên cho phải phép. DeWitt đứng dậy, bằng động tác cứng đờ gượng gạo, gã cúi chào ả diễn viên rồi quay sang hời hợt bắt tay Longstreet. Louis Imperiale sải chân tiến đến, gã ra dáng nịnh đầm vừa nghiêng người chạm môi vào bàn tay có những chiếc móng cắt tỉa cầu kỳ của ả diễn viên vừa dập gót chân theo kiểu nhà binh. Ngồi bên chồng, nắm chặt chiếc khăn tay, bà DeWitt cố nặn ra nụ cười gượng gạo. Từ chiếc tủ ly, Pollux lắc lư bước đến đưa tay vụng về quàng quanh eo của Cherry. Longstreet lẳng lặng lánh ra, gã vừa quay về chỗ tủ ly vừa lẩm bẩm một mình như kẻ đã say.
Đám phụ nữ trầm trồ khen chiếc nhẫn kim cương to tướng lấp lánh trên bàn tay trái của ả diễn viên. Lại có thêm bồi bàn tiến vào phòng, tay khệ nệ khênh bàn ghế và bát đĩa…
Họ, ăn uống qua loa. Pollux dò dẫm những chiếc núm trên radio. Tiếng nhạc vang lên cùng những bước nhảy uể oải. Duy chỉ có Longstreet và Cherry Browne là ra chiều hớn hở; gã đàn ông lớn xác nô đùa như một đứa trẻ, chộp bắt lấy Jeanne DeWitt bằng một cái ôm nghịch ngợm. Christopher tóc vàng lạnh lùng chen vào; hai kẻ say sưa liền khiêu vũ tách ra xa. Longstreet cười khùng khục; Cherry thì giữ lấy khuỷu tay gã, ngọt ngào, hiểm ác…
Đến 5 giờ 45, Longstreet tắt chiếc radio rồi phấn khích cao giọng: “Quên báo mọi người, một bữa tiệc nhỏ đã được chuẩn bị ở chỗ tôi tại Tây Englewood, ngạc nhiên chứ? Hãy ngạc nhiên nào!” Gã gào lên. “Mời tất cả mọi người, ai cũng phải đến. Cả cậu nữa, Mike. Cả ngài nữa, là ông đấy, Pollux, hay tên gì gì của ông cũng được, cứ việc đến cùng và đọc ý nghĩ bọn tôi hay làm điều gì đó.” Gã trố mắt nhìn đồng hồ. “Nếu đi ngay ta có thể kịp giờ lên tàu, nào, mọi người!”
Bằng giọng nghèn nghẹt DeWitt phản đối rằng gã có công chuyện khác vào buổi tối, rằng những vị khách riêng của gã… Longstreet trừng mắt. “Tôi bảo là tất cả mọi người!” Imperiale nhún vai mỉm cười; Lord nhìn Longstreet bằng vẻ xem thường, anh chàng quay sang DeWitt, mắt ánh lên vẻ khó xử…
Đúng 5 giờ 50, toàn bộ khách khứa rời khỏi căn phòng hạng sang của Cherry Browne, lúc này bừa bãi những vụn rác, chai lọ, khăn ăn, cốc chén. Họ chen chúc vào một buồng thang máy để xuống tầng dưới và tụ tập ở tiền sảnh khách sạn. Longstreet thét gọi một cậu nhân viên bảo mang đến tờ báo chiều và gọi taxi.
Họ ra đến vỉa hè dọc phố Bốn Mươi Hai ngoài cửa khách sạn. Người gác cửa huýt sáo gọi taxi một cách vô vọng. Đường phố lúc này đã tắc nghẽn, xe cộ chen nhau nhích từng chút một; những đám mây giông vần vũ kéo đến trên bầu trời càng lúc càng đen kịt. Sau nhiều tuần liền khô nóng thế nào cũng có những cơn mưa như trút nước.
Rồi cơn mưa sầm sập đến, bất ngờ và xối xả, khiến đám bộ hành lẫn xe cộ lưu thông biến thành một khung cảnh nháo nhào, hoảng hốt, rối tinh rối mù như canh hẹ.
Người gác cửa hết vung tay lại đá chân để ra hiệu, chốc chốc lại ngoái đầu nhìn Longstreet ra chiều tuyệt vọng. Cả nhóm hối hả tìm chỗ trú bên dưới mái hiên một cửa hiệu kim hoàn phía góc đường đại lộ Thứ Tám.
DeWitt lách mình đến gần Longstreet. “Có việc tôi muốn bảo kẻo lại quên, về phàn nàn của Weber ấy, chả lẽ anh không cho là ta nên làm theo điều tôi đề nghị sao?” Ông ta ấn một chiếc phong bì vào tay gã bạn cùng làm ăn của mình.
Tay phải vẫn ôm lấy eo Cherry Browne, Longstreet lấy chiếc hộp kính bằng bạc ra khỏi túi áo khoác bên trái. Gã vừa nhét lại chiếc hộp vào túi vừa tách mình ra khỏi người đàn bà rồi sửa lại cặp kính cho ngay ngắn trên sống mũi. Gã rút lá thư được đánh máy ra khỏi phong bì rồi thờ ơ đọc lướt qua trong khi DeWitt nheo mắt chờ đợi.
Longstreet khịt mũi. “Hẳn nhiên là không.” Gã ném lá thư trả lại DeWitt; DeWitt bắt trượt và lá thư rơi xuống vỉa hè ướt át. Mặt tái nhợt như người chết, DeWitt cúi xuống nhặt lá thư. “Weber cứ việc bằng lòng hay không bằng lòng ý tôi quyết rồi. Thôi nhé, đừng quấy rầy tôi về chuyện ấy nữa.”
Pollux reo lên: ”Có một chiếc Crosstown đến kìa, ta lên thôi!”
Giữa đám xe cộ đông đúc trước mặt họ, một chiếc xe điện màu đỏ đang lừ lừ tiến đến. Longstreet giật kính ra, bỏ vào hộp, cho vào túi áo bên trái, giữ nguyên tay trong túi. Cherry Browne ép người vào thân hình to lớn của gã; gã vẫy bằng tay phải. “Quỷ bắt taxi đi!” gã nói lớn. “Ta lên xe điện thôi!”
Chiếc xe điện rít lên khi tiến đến điểm dừng. Một đám người hỗn độn quần áo sũng nước và cáu gắt chen nhau lên cửa sau xe lúc này vừa mở ra. Nhóm của Longstreet cũng xô vào đám đông, chen lấn để lên xe, Cherry vẫn níu lấy cánh tay trái của Longstreet, bàn tay trái của Longstreet vẫn còn trong túi áo của gã.
Họ đến được bậc thềm lên xe. Người bán vé cất giọng khàn khàn: “Nào! Mời lên xe!”
Quần áo ai nấy đều ướt sũng nước mưa.
DeWitt bị ép chặt giữa hai thân hình to lớn của Ahearn và Imperiale. Họ xô đẩy giành đường tiến lên, Imperiale ra vẻ ta đây cố dẫn đường cho bà DeWitt, gã ngoái cổ về phía Ahearn, nheo mắt pha trò… sốt-tô-vô (16)* rằng đây là bữa tiệc lạ đời nhất gã từng - di-a-lơ (17)* - hân hạnh tham dự!