CẢNH 3 Xe Điện Tuyến Crosstown-Phố Thứ Bốn Mươi Hai-Thứ Sáu, Ngày 4 Tháng 9-6 Giờ Tối
Giờ thì họ đã ở trên sàn lên xuống phía sau, bức bí vì sự chen chúc của đám đông ướt át, cố gắng xoay trở bằng cả khuỷu tay và đầu gối để xô lấn qua chỗ dành cho người bán vé. Longstreet đứng gần bậc cấp bên trong dẫn vào khoang xe, lúc này Cherry Browne thả cánh tay trái của gã ra để cố theo kịp những người còn lại trong nhóm.
Cuối cùng người bán vé cũng đóng được hai cánh cửa màu vàng trong lúc vừa phải hít thở khó khăn vừa xô đẩy hành khách vào trong xe. Sàn phía sau xe điện đầy chật người, hành khách ai nấy đều vung vẩy tiền vé nhưng người bán vé kiên quyết không cầm tiền cho đến khi cửa xe đóng hẳn và ông ra hiệu người lái xe tiếp tục lên đường. Còn cả một đám đông thất vọng vì không lên được xe, họ xúm xít vào nhau trong mưa một cách khổ sở.
Longstreet đứng lắc lư theo nhịp chuyển động của chiếc xe tay phải cầm chặt tờ một đô la đưa cao quá đầu những người cùng nhóm của gã ở sàn lên xuống phía sau. Bên trong khoang xe, kẻ đứng người ngồi chật như nêm cối, không khí ẩm ướt cộng với cửa sổ chỗ nào cũng đóng kín khiến không gian ngột ngạt gây cảm giác khó chịu khôn tả.
Người bán vé len lỏi đến gần cầm lấy tờ bạc từ tay Longstreet, miệng ông ta vẫn không ngớt la lên những mệnh lệnh điều khiển. Đám đông vừa lấn nhau vừa xô đẩy và Longstreet thì luôn miệng càu nhàu hệt một con gấu đang bị chọc tức, nhưng cuối cùng gã vẫn nhận được tiền thối và bắt đầu chen vai hích cánh theo sau nhóm của mình. Gã tìm thấy Cherry Browne phía trước những người khác, đã len được nửa đường trong khoang xe, thấy gã ả liền bám lấy cánh tay phải và dịch lại gần hơn. Longstreet với tay nắm lấy một sợi đai da để bám trên xe.
Chiếc xe đều đều chạy về hướng đại lộ Thứ Chín trong khi ngoài trời mưa vẫn ầm ầm trút nước suốt đoạn đường đi.
Đang thọc tay vào túi lần tìm hộp kính, Longstreet bỗng buột miệng rủa lên và rụt nhanh tay khỏi túi, cầm theo chiếc hộp bằng bạc trên tay. Cherry hỏi: “Chuyện gì thế Harl?” Longstreet ngờ vực kiểm tra bàn tay trái của gã: lòng bàn tay và các ngón tay đang rịn máu ở nhiều nơi. Mắt gã nhìn lạ lùng, gương mặt nặng nề của gã giần giật và hơi thở phập phồng nơi cánh mũi. “Chắc bị cào xước, có thể là cái thứ quái quỷ gì…?” giọng gã bắt đầu ú ớ. Chiếc xe rùng lên, lắc lư rồi khựng lại, người trên xe mất đà chúi về phía trước. Theo phản xạ Longstreet với tay trái lần tìm sợi đai để bám, còn Cherry thì giữ lấy cánh tay phải để đỡ cho gã. Chiếc xe lại giật lên và tiến thêm vài bộ về phía trước. Longstreet nặng nề lau bàn tay chảy máu vào chiếc khăn tay, rồi bỏ chiếc khăn trở lại vào túi quần, lấy cặp kính ra khỏi hộp, thả chiếc hộp vào túi, làm động tác như định mở tờ báo đang kẹp dưới cánh tay phải của gã - mọi thứ đều có vẻ càng lúc càng hoang mang bối rối.
Xe dừng lại ở đại lộ Thứ Chín. Cả một đám đông bên ngoài vừa la lối vừa nện ầm ầm vào những cánh cửa xe đóng kín nhưng người soát vé vẫn lắc đầu. Trận mưa càng lúc càng nặng hạt và chiếc xe điện lại nặng nề bò đi.
Longstreet bỗng buông sợi đai thăng bằng, thả rơi tờ báo chưa đọc và sờ tay lên trán. Gã vừa thở hổn hển vừa kêu rên như một người đang trong cơn đau khủng khiếp. Cherry Browne hốt hoảng ghì lấy cánh tay phải của gã rồi đưa mắt nhìn quanh như để cầu cứu…
Chuyến xe đang trên đường từ đại lộ Thứ Chín đến đại lộ Thứ Mười, nó dừng, rồi chạy, lại dừng, rồi chạy giữa sự hỗn độn của giao thông phía trước.
Longstreet thở hổn hển, chân tay cứng lại trong trạng thái co rút, mắt mở to hệt như một đứa bé đang sợ hãi. Thế rồi, như một quả bóng bị kim đâm xì hơi, gã té quỵ và nằm vật xuống, đè vắt ngang lên một thiếu nữ ngồi ngay trước mặt.
Một người đàn ông trung niên vóc người chắc nịch đang đứng bên trái Longstreet, nãy giờ đang nghiêng người nói chuyện với người thiếu nữ, một cô gái tóc nâu khá xinh có gương mặt bự phấn, thấy vậy liền giận dữ nắm lấy cánh tay buông thõng của gã giật mạnh. Y quát lên, “Xéo ra cái nhà anh này! Anh tưởng mình ở đâu thế hả?”
Thế nhưng thân hình Longstreet chỉ im lìm tuột khỏi lòng cô gái rồi đổ ập xuống sàn xe dưới chân mọi người.
Cherry lập tức thét lên.
Bốn bề chợt im phăng phắc, rồi thì chung quanh bắt đầu nhốn nháo khi ai nấy cố nghển cổ nhìn và nhóm người của Longstreet vội vã xô người kéo đến.
“Chuyện gì thế?”
“Longstreet!”
“Ông ấy ở dưới!”
“Say à?”
“Coi chừng… cô ấy bị ngất kìa!” Michael Collins kịp đỡ lấy vừa lúc ả diễn viên té ngã người.
Quá hoảng hốt, người thiếu nữ có gương mặt dồi phấn cùng gã hộ vệ lực lưỡng của cô ta giờ ai nấy mặt mày trắng bệch không thốt ra lời. Cô gái thì nhảy dựng lên, bám chặt vào cánh tay người đàn ông, mắt khiếp đảm nhìn xuống Longstreet đang nằm rúm ró trên sàn xe. Thế rồi cô nàng thét lên, “Ôi Chúa ơi, ai đó làm gì đi chứ? Nhìn mắt ông ấy kìa! Ông ấy, ông ấy…” Cô ta run lên úp mặt vào áo khoác bạn đồng hành.
DeWitt lạnh lùng đứng một bên, đôi bàn tay nhỏ bé của lão nắm lại. Ahearn và Christopher Lord chật vật lật thân hình nặng nề của Longstreet rồi cố sức kéo gã lên đặt vào chỗ cô gái vừa bỏ trống. Một ông trung niên người Ý nhanh nhẹn đứng dậy giúp đặt người gã ngay ngắn vào chỗ ngồi. Bấy giờ hai mắt của Longstreet mở trừng trừng, miệng gã hơi mở ra, gã đang phều phào yếu ớt, những hạt bọt li ti nhểu ra từ môi của gã.
Tiếng ồn ào càng lúc càng lớn dần lọt vào bên trong khoang xe. Có tiếng người lớn tiếng ra lệnh, đám hành khách vội tách ra đủ chỗ để một viên cảnh sát lực lưỡng tay áo có sọc phù hiệu trung sĩ lách mình đi qua. Viên cảnh sát này là người cùng ngồi ở sàn lên xuống phía trước với người lái xe điện. Chiếc xe giờ đã dừng lại, cả người lái xe lẫn người bán vé đều vội vã đến nơi xảy ra sự cố.
Viên trung sĩ thẳng tay gạt nhóm người của Longstreet sang một bên rồi khom người nhìn xuống Longstreet. Cơ thể gã lại căng lên, rồi hoàn toàn thẳng đờ. Viên trung sĩ đứng thẳng người lên, cáu kỉnh. “Ông ấy chết rồi. Thế đấy!” Ông ta bất chợt chú ý bàn tay trái của người chết, có đến cả tá dòng máu chảy thành giọt nhỏ tí đang đông lại thành vệt trên da ngón tay và lòng bàn tay, chúng chảy ra từ nhiều lỗ đâm nhỏ li ti, mỗi lỗ có hơi sưng lên tí chút. “Án mạng thì phải. Mấy người này, tránh ra!”
Ông ngờ vực quan sát những người trong nhóm trong khi những người này cố co cụm vào như để bảo vệ che chở lẫn nhau.
Viên trung sĩ nói lớn: “Yêu cầu mọi người không ai được ra khỏi đây, nghe rõ chứ? Ai chỗ nào ở yên chỗ đó! Này, anh kia.” Ông ta hất đầu ra lệnh người lái xe. “Không được lái chiếc xe này đi đâu nửa bước. Trở về chỗ của anh. Để cửa đi cửa sổ đóng hết lại, hiểu chứ?” Người lái xe biến mất. Viên trung sĩ kêu to: “Nghe đây, anh bán vé! Chạy ngay đến góc đại lộ Thứ Mười bảo viên cảnh sát giao thông đang trực ở đấy gọi điện ngay về đồn cảnh sát; dặn viên cảnh sát giao thông phải chắc chắn báo tin này cho cả thanh tra Thumm ở trụ sở chính. Rõ chưa? Đây, để tôi đích thân mở cửa cho anh, tôi không muốn bất cứ ai ở đây thừa cơ ra cửa.”
Ông ta hộ tống người bán vé ra sàn phía sau, tự tay đẩy cần mở cánh cửa hai lá rồi đóng sập lại ngay; người bán vé bước ra ngoài trời đang mưa rồi cứ thế cắm đầu cắm cổ chạy về phía đại lộ Thứ Mười. Viên trung sĩ lại nghiêm mặt nhìn một người hành khách cao to, gương mặt khắc khổ đang đứng chỗ sàn lên xuống. “Này ông bạn. Hãy đứng canh đây đừng để bất cứ ai chạm tay vào những cánh cửa này, được chứ?” Người khách vui vẻ gật đầu, thế rồi viên trung sĩ chen chân trở lại chỗ cái xác của Longstreet.
Đằng sau chiếc xe điện lúc này là cả một quang cảnh hỗn loạn giữa tiếng chửi rủa cùng tiếng nhấn còi inh ỏi của hàng xe bị dồn ứ lại. Trên xe, những hành khách đang hoảng sợ có thể thấy nhiều người bên ngoài đang cố áp mặt nhìn vào từ những ô cửa sổ mờ mịt hơi nước. Người hành khách có vẻ mặt khắc khổ cất tiếng gọi lớn: “Này trung sĩ, có một ông cớm muốn vào ngõ này!”
“Đợi tí!” Viên trung sĩ lách mình quay lại và tự mình mở cửa cho viên cảnh sát giao thông, ông này cất tiếng chào: “Tôi đang trực ở phố Thứ Chín. Có vấn đề gì sao, trung sĩ? Cần phụ giúp không ạ?”
“Có vẻ là một vụ án mạng ở đây.” Viên trung sĩ khép cửa và ra hiệu với vị hành khách cao to, ông này lại gật đầu. “Có lẽ tôi cần anh đấy, ngài sĩ quan cảnh sát. Đã cho người gọi điện báo thanh tra Thumm và cảnh sát địa phương rồi hả? Phần anh hãy đến chỗ cửa trước và đừng cho ai lên xuống. Hãy canh chỗ cửa đó.”
Họ cùng lấn bước về phía trước, viên cảnh sát mới đến cố gạt các hành khách sang bên để đến sàn phía trước.
Hai tay chống nạnh, viên trung sĩ đứng bên Longstreet, mắt nhìn chằm chằm xuống cái xác của gã. “Được rồi, ai đầu tiên nào?” ông ta cao giọng. “Những ai vừa ngồi chỗ này?” Người thiếu nữ và ông trung niên người Ý liền cất tiếng trả lời cùng lúc. “Từng người một. Cô đây tên gì?”
Cô gái nói giọng run rẩy: “Emily Jewett. Tôi, tôi là nhân viên tốc ký đang về nhà sau giờ làm. Người này, ông ta mới rồi đã ngã vào lòng tôi. Tôi đã đứng dậy nhường chỗ cho ông ấy.”
“Thế còn ngài, Mussolini?”
“Tôi là Antonio Fontana. Tôi, à, không thấy gì. À, người này ông ấy ngã, à, tôi đứng dậy, à, nhường chỗ cho ông ấy,” ông người Ý trả lời.
“Thế ông bị chết đây, ông ta đứng à?”
DeWitt chen ra phía trước, gã tỏ ra thật bình thản. “Đây, thưa ngài trung sĩ, tôi có thể kể ông nghe chính xác chuyện đã xảy ra. Ông đây là Harley Longstreet, bạn cùng làm ăn của tôi. Chúng tôi đang đi cùng cả nhóm.”
“Nhóm à?” Viên trung sĩ nhìn cả bọn bằng ánh mát soi mói. “Là nhóm, hiểu rồi. Hay ho thân thiện đấy. Tốt nhất là hãy yên lặng, thưa ông. Thanh tra Thumm sẽ làm việc với ông. A, người bán vé và một cảnh sát nữa kia rồi.”
Ông ta hối hả quay trở lại sàn phía sau. Người bán vé đang đấm cửa thình thịch, nước mưa ướt ròng ròng từ vành mũ lưỡi trai của ông ta, đứng cạnh bên là một viên cảnh sát. Viên trung sĩ tự mình mở cửa đón họ vào, rồi lập tức đóng sập cửa lại.
Viên cảnh sát khẽ chạm tay lên vành mũ. “Morrow có mặt. Đang trực tại đại lộ Thứ Mười.”
“Tốt, tôi Duffy, trung sĩ, Đồn số Mười Tám,” viên trung sĩ nhát gừng. “Gọi trụ sở rồi chứ?”
“Đã, cả đồn cảnh sát khu này nữa. Thanh tra Thumm và cảnh sát sở tại sẽ sớm có mặt. Ngài thanh tra nhắn ngài cho chiếc xe điện này về nhà xe Green Lines tại phố Thứ Bốn Hai và Thứ Mười Hai rồi ông ấy sẽ gặp ngài ở đó, dặn là đừng chạm vào người. Tôi cũng đã gọi xe cứu thương.”
“Ông ta không cần nữa. Này Morrow, anh hãy canh chỗ cửa này đừng để ai ra khỏi đây nhé.”
Duffy quay sang người đàn ông cao to gương mặt khắc khổ ở sàn lên xuống phía sau. “Ông bạn, nãy giờ có ai đòi ra ngoài không hử? Cái cửa này có mở không đấy?”
“Không.” Đám hành khách đồng thanh.
Duffy xông bừa ra phía trước xe. “Này bác tài! Đưa xe đến cuối đường đậu ở nhà xe Green Lines. Hãy vào nhanh đó!”
Người lái xe điện là một thanh niên người Ai Len có gương mặt đỏ ửng, anh ta cất tiếng lầm bầm: “Đó đâu phải nhà để xe của chúng tôi, ngài trung sĩ. Đây là hãng đường sắt đại lộ Thứ Ba. Chúng tôi không phải…”
“Nhanh, nghe chửa?” Trung sĩ Duffy gằn giọng. Ông quay sang viên cảnh sát giao thông trực đại lộ Thứ Chín. “Còn anh, tuýt còi dẹp đường nào, mà anh tên gì nhỉ?”
“Sittenfield, 8638.”
“Tốt, anh cũng chịu trách nhiệm chỗ cửa đó, Sittenfield. Có kẻ nào tìm cách ra ngoài không đấy?”
“Không, thưa trung sĩ.”
“Có kẻ nào xuống xe trước khi Sittenfield đến đấy không, anh lái xe?”
“Không.”
“Tốt, đi thôi.”
Ông ta quay trở lại chỗ cái xác khi chiếc xe nặng nề lăn bánh. Cherry Browne đang thổn thức, Pollux khẽ vỗ về tay ả. DeWitt, vẻ mặt hằn những nét ảm đạm, đứng cạnh xác của Longstreet hệt như người canh giữ thi hài.
***
Chiếc xe điện sầm sập lao vào bên trong mái nhà khổng lồ của nhà xe New York Green Lines. Một đám người vận thường phục đứng im lìm nhìn nó chạy vào, bên ngoài trận mưa vẫn ầm ào xối xả.
Một người đàn ông cao to có mái tóc hoa râm, quai hàm bạnh và đôi mắt xám sắc sảo - tất cả gói gọn vào một khuôn mặt xấu xí đến độ gần như khoái trá - đến đập vào cánh cửa sau xe. Trong xe, cảnh sát Morrow cất tiếng gọi trung sĩ Duffy. Duffy xuất hiện đưa mắt nhìn, nhận ra vóc người to lớn đặc biệt của thanh tra Thumm, ông liền kéo cần sang bên và hai cánh cửa liền xếp lại. Thanh tra Thumm nhảy lên xe, ra hiệu bảo Duffy đóng cửa, gật đầu với người của ông đang đợi bên ngoài rồi dấn bước vào trong khoang xe.
“Chào mọi người,” nói rồi ông đưa mắt nhìn người đàn ông đã chết. “Duffy, chuyện sao đây?”
Viên trung sĩ thì thầm vào tai thanh tra Thumm trong khi ông này vẫn tỏ ra lạnh nhạt. “Longstreet hả? Nhà môi giới… À, thế ai là Emily Jewett?”
Cô gái bước tới dưới đôi cánh tay chở che của người hộ tống lực lưỡng của mình, kẻ đang nhìn viên thanh tra bằng ánh mắt thủ thế.
“Này cô gái, cô bảo là thấy người này khuỵu xuống, thế cô có để ý điều gì bất thường trước khi ông ấy ngã không?”
“Vâng, thưa ngài!“ Cô gái nói, giọng vẫn bị khích động. ”Tôi thấy ông ta cho tay vào túi lấy kính mắt. Có vẻ như ông ấy bị xước tay hay sao ấy, vì ông ấy rụt tay ra và tôi thấy nó chảy máu.”
“Túi nào?”
“Túi áo khoác bên trái của ông ấy.”
“Việc xảy ra ở đâu?”
“À, ngay trước khi xe dừng ở đại lộ Thứ Chín.”
“Thế cách đây bao lâu?”
“À,” cô gái nhíu mày, “từ lúc xe bắt đầu chạy trở lại đến giờ là năm phút, và tính ra là tầm năm phút từ lúc ông ấy ngã đến lúc xe bắt đầu chạy, à, ắt phải mất vài phút - hai hay ba gì đó - từ lúc tay ông ấy bị xước đến lúc ông ấy ngã nhào.”
“Chưa đến mười lăm phút, hả? Túi bên trái.” Thumm vừa lôi ra một cây đèn pin từ túi quần phía sau vừa quỳ thụp xuống, kéo nắp túi áo nạn nhân, ông mở cái túi rộng ra rồi rọi tia sáng như thanh bút chì của cây đèn pin vào bên trong. Ông lẩm bẩm gì đó ra vẻ hài lòng. Rồi ông đặt chiếc đèn pin xuống, lấy ra một con dao nhíp loại lớn. Rất cẩn thận, ông tách đường chỉ khâu dọc theo một bên chiếc túi của Longstreet. Dưới tia sáng của ngọn đèn pin có hai vật lập lòe ẩn hiện.
Vẫn để nguyên hiện vật trong túi áo đã cắt, Thumm cẩn thận xem xét. Một thứ là chiếc hộp bằng bạc dùng để đựng kính mắt, ông nhìn lên một thoáng, người chết đang đeo kính, hơi bị lệch một bên trên sống mũi tím bầm của ông ta.
Viên thanh tra chuyển sự chú ý trở lại chiếc túi. Vật thứ hai là một thứ khác thường. Nó là một cái nút bần (18)* nhỏ hình cầu, đường kính một in-sơ (19)*, đâm xuyên qua nó có ít nhất năm mươi cây kim thường, đầu nhọn của chúng nhô ra bề mặt chung quanh cái nút bần một phần tư in-sơ khiến nó trở thành một thứ vũ khí có tổng đường kính tầm một in-sơ rưỡi. Những đầu kim nhọn này dính một chất có màu nâu hơi đỏ. Thumm dùng mũi dao nhíp khều cái nút bần ra rồi lật lại. Những đầu mũi kim phía bên kia cũng dính thứ tương tự, nó là một chất vừa dính dẻo vừa giống chất cao. Ông cúi xuống khịt mũi. “Mùi như là thuốc lá mốc ấy,” ông khẽ nói với Duffy lúc này đang từ phía sau ghé mắt qua vai. “Có biếu cả năm lương tôi cũng chả sờ.”
Ông đứng dậy, lục tìm các túi lấy ra một cái kẹp nhíp và một gói thuốc lá, đoạn trút hết mấy điếu thuốc vào trong túi. Ông cầm nhíp lựa chiều kẹp vào quả cầu nhỏ có gai, cẩn thận gắp nó ra khỏi túi của Longstreet rồi nhẹ nhàng cho vào bên trong bao thuốc lá rỗng. Ông quay sang nói khẽ với Duffy. Viên trung sĩ lập tức rời đi rồi trở lại ngay, đưa cho Thumm một tờ giấy báo như ông vừa yêu cầu. Viên thanh tra dùng tờ giấy báo gói sáu lớp dày quanh bao thuốc lá rồi trao cho Duffy.
“Cái này là thuốc nổ đấy, trung sĩ,” ông vừa nghiêm giọng vừa đứng dậy. “Hãy cẩn thận giống vậy nhé, ông chịu trách nhiệm về nó đấy.”
Trung sĩ Duffy đứng thẳng lưng, giơ thẳng tay để giữ lấy cái gói.
Thanh tra Thumm đi thẳng ra đầu xe, lờ đi những ánh mắt đầy căng thẳng của nhóm người cùng đi với Longstreet. Ông hỏi người lái xe và những hành khách đứng gần cửa trước vài câu, rồi quay lại đi xuống cuối xe và hỏi người bán vé và hành khách ở sàn lên xuống phía sau vài câu tương tự. Quay trở lại chỗ cũ, ông bảo Duffy: “May mắn đấy trung sĩ, chưa ai rời khỏi chiếc xe này từ lúc nó khởi hành ở đại lộ Thứ Tám. Kể từ lúc con gà này lên xe. Thế này nhé, giờ hãy trả cảnh sát Morrow và Sittenfield về vị trí, ở đây ta đã có nhiều người rồi. Hãy bố trí hàng rào cảnh sát ở bên ngoài, tôi không muốn để ai lại gần chiếc xe này.”
Tay vẫn thẳng đơ cầm lấy cái gói chết chóc, Duffy đi về phía sau và ra khỏi xe, người bán vé đóng sập cửa lại sau lưng ông.
Năm phút sau hai cánh cửa sau xe lại mở ra. cảnh sát và thám tử đã đứng thành hai hàng từ bậc sắt kê chân ngoài xe đến một chiếc cầu thang phía bên kia sàn nhà đậu xe. Trên xe, những người đi trong nhóm của Longstreet đã được thanh tra Thumm tách riêng, bấy giờ họ lặng lẽ tập trung thành hàng một ra khỏi xe và được dẫn giải qua hàng rào cảnh sát đi vào một phòng riêng trên tầng hai tòa nhà. Cửa phòng sau đó khép lại, và một cảnh sát đứng canh bên ngoài. Bên trong, có hai thám tử trông coi nhóm người.
Đám người của Longstreet đi rồi, thanh tra Thumm lại quay sang quan sát từng hành khách còn lại ra khỏi xe. Họ đi hàng một, một hàng người lóng ngóng lộn xộn, cũng diễu qua hàng rào cảnh sát ấy rồi đi vào một gian phòng rộng lớn trên tầng hai, ở đó đã có đến nửa tá thám tử canh sẵn.
Giờ thì thanh tra Thumm đứng trơ trọi một mình trong khoang xe trống hoác, trơ trọi cùng với cái xác đang xoải tay xoạc chân trên ghế ngồi, ông đứng trầm ngâm nhìn đi nhìn lại bộ mặt méo xệch, hai mắt vẫn mở lớn dù có rọi ánh đèn vào, đồng tử giãn rộng kỳ quái. Chợt có tiếng còi hụ của xe cứu thương. Hai thanh niên áo trắng toát hối hả vào nhà đậu xe, liền theo sau là một ông người thấp béo mang đôi kính gọng vàng kiểu cổ, đầu đội chiếc mũ vải màu xám thời xưa trông thật sành điệu, vành mũ sau gáy thì bẻ ngược lên trên còn trước mặt thì kéo sụp xuống dưới.
Thumm đẩy cần gạt cửa sau rồi thò đầu ra ngoài. “Bác sĩ Schilling! Lối này!”
Người đàn ông thấp béo đó là bác sĩ Schilling, bác sĩ pháp y hạt New York, ông ta hổn hển vào trong khoang xe, theo sau là hai bác sĩ thực tập. Trong khi ông khom người xem xét cái xác, thanh tra Thumm cẩn trọng cho tay vào túi trái của mình lôi ra chiếc hộp đựng kính mắt bằng bạc.
Bác sĩ Schilling đứng dậy. “Tôi có thể mang cái xác này đi đâu đây, ngài thanh tra?”
“Lên lầu.” Thumm nháy mắt vẻ châm chọc. “Đưa hắn vào phòng riêng với những người cùng hội đang ở trên ấy,” ông lạnh nhạt thêm vào. “Làm vậy sẽ thú vị lắm đấy.”
Nói rồi ông nhảy khỏi xe phó mặc bác sĩ Schilling chỉ huy việc đưa cái xác ra ngoài. Thumm vẫy gọi một viên thám tử. “Trung úy, có việc tôi cần cậu làm ngay. Hãy cho khám kỹ chiếc xe này đến từng chân tơ kẽ tóc, thu thập tất cả mọi thứ gì tìm được. Sau đó hãy dò lại lần nữa theo lối đoàn người của Longstreet và khách trên xe vừa đi qua dọc hàng rào cảnh sát. Tôi cần tuyệt đối chắc chắn rằng không ai đánh rơi bất cứ vật gì cả. Cậu hiểu chứ! Làm tốt nhé, Peabody.”
Trung úy Peabody toét miệng cười rồi xoay gót. Thanh tra Thumm nói: “Theo tôi nào, trung sĩ,” thế là Duffy, tay vẫn phải nhẹ nhàng giữ lấy thứ vũ khí đang gói trong giấy báo, miệng gắng nặn ra nụ cười méo xệch đi theo viên thanh tra đến chỗ cầu thang dẫn lên tầng hai.