← Quay lại trang sách

CẢNH 4 Tại Phòng Dành Riêng-Ở Nhà Đậu Xe Điện.-Thứ Sáu, Ngày 4 Tháng 9-6 Giờ 40 Chiều

Gian phòng dành riêng ở tầng trên của nhà đậu xe điện là một khoảng không rộng rãi, trống trải và buồn thảm. Một băng ghế chạy dài dọc theo bốn bức tường. Nhóm người đi cùng Longstreet giờ đây đang chia nhau ngồi quanh, mỗi người mang một tâm trạng khốn khổ và căng thẳng khác nhau, song ai nấy đều lặng im không hé miệng nửa lời.

Bác sĩ Schilling dẫn theo hai bác sĩ thực tập đang khiêng xác Longstreet bằng một chiếc cáng đi vào phòng ngay sau thanh tra Thumm và trung sĩ Duffy. Ông ta trưng dụng một tấm màn che, rồi cả ba bác sĩ biến vào sau bức màn cùng với chiếc cáng. Cả căn phòng yên lặng như tờ trong suốt thời gian đó, chỉ có sự hào hứng tột bậc của vị bác sĩ pháp y. Không ai bảo ai, nhóm người của Longstreet đều quay mặt đi khỏi bức màn. Cherry Browne bắt đầu nức nở khóc, tựa vào đôi vai đang run lên của Pollux.

Thanh tra Thumm chắp đôi bàn tay rắn chắc ra sau lưng, quan sát nhóm người bằng ánh mắt dò xét gần như dửng dưng và thầm lặng. “Giờ thì ta đều ở đây trong một gian phòng riêng lịch sự,” ông vui vẻ bắt đầu, “ta có thể chuyện trò cởi mở về việc này. Tôi biết mọi người đây đều rất phiền lòng, nhưng không đến nỗi quá phiền để trả lời vài câu hỏi.” Cả đám ngồi như những đứa học trò, chăm chăm nhìn vào ông ta. “Này trung sĩ,” viên thanh tra nói tiếp, “ngài bảo tôi có người ở đây đã nhận dạng người chết là Harley Longstreet. Vị ấy là ai đây?”

Trung sĩ Duffy chỉ vào dáng người bất động của John DeWitt, lúc ấy đang ngồi bên vợ ông ta trên chiếc ghế dài. DeWitt liền ngồi thẳng dậy.

“Ra thế,” thanh tra Thumm nói. “Giờ thì, thưa ngài, tôi cho là ông sẽ kể cho tôi nghe điều ông đã định kể cho trung sĩ đây ở trên xe. Nhớ ghi lại tất cả đấy nhé, Jonas,” ông nói với một người trong nhóm thám tử đứng ở cửa. Anh này gật đầu, rút bút chì để sẵn trên một cuốn sổ tay. “Giờ thì xin mời cho biết tên, thưa ngài.”

“John O. DeWitt.” Sự quyết tâm và tự tin bỗng xuất hiện trong thái độ và cả trong giọng nói của ông ta. Thanh tra Thumm để ý thấy vẻ ngạc nhiên thoáng hiện trên gương mặt của nhiều người trong nhóm, thái độ đường hoàng của DeWitt chừng như khiến họ an lòng. “Người vừa chết ấy là đối tác làm ăn của tôi. Hãng chúng tôi là DeWitt & Longstreet. Những Nhà môi giới, phố Wall (20)*.”

“Thế các quý ông và quý bà đây là ai?”

DeWitt điềm tĩnh giới thiệu từng người trong nhóm.

“Được rồi, thế các vị làm gì trên cái xe điện ấy?”

Người đàn ông bé nhỏ nhu nhược thuật lại một cách khô khan và rành mạch từng sự kiện dẫn đến việc mọi người cùng lên chiếc Crosstown ở phố Thứ Bốn Mươi Hai, về bữa tiệc đính hôn, những gì diễn ra ở đó, lời mời của Longstreet đến nhà riêng của ông ta buổi tối cuối tuần, việc khởi hành từ khách sạn, trận mưa giông bất ngờ và quyết định lên xe điện để ra bến phà.

Thumm lắng nghe không ừ không hử. Chờ DeWitt nói xong, ông mỉm cười. “Rất mạch lạc, rất rõ ràng. Này ngài DeWitt, ông đã thấy cái nút bần gắn kim châm kỳ dị tôi lấy ra từ túi của Longstreet lúc trên xe rồi đấy. Đã bao giờ ông thấy qua nó chưa? Hoặc giả có nghe qua về sự tồn tại của một thứ như thế chăng?” DeWitt lắc đầu. “Thế có ai khác ở đây từng thấy qua hay nghe qua về nó không? Tất cả đều lắc đầu. ”Tốt lắm. Giờ nghe kỹ đây, ngài DeWitt, sự việc diễn ra thế này có đúng không nhé? Trong lúc ông, Longstreet, cùng những người khác đợi bên dưới mái hiên ở góc phố Thứ Bốn Mươi Hai và Thứ Tám, ông đã đưa cho Longstreet xem một lá thư. Ông ấy đã cho tay trái vào túi bên trái, lấy hộp kính ra, lấy kính đeo mắt ra, rồi cho tay vào túi để cất lại hộp kính. Ông thấy có gì xảy ra với bàn tay trái của ông ấy không? Ông ấy có kêu la không? Ông ấy có rụt nhanh tay ra khỏi túi không?”

“Không hề,” DeWitt điềm tĩnh đáp lời. “Ngài rõ ràng đang muốn xác định khoảng thời gian chính xác mà thứ vũ khí đó được tuồn vào túi áo ông ấy. Chắc chắn không phải vào lúc ấy đâu, thưa ngài thanh tra.”

Thumm quay sang những người khác. “Thế có ai để ý thấy có gì khác thường không?”

Cherry Browne lí nhí trong nước mắt, “Không có gì cả. Tôi ở ngay bên anh ấy và nếu anh ấy bị đâm chích gì thì tôi phải biết chứ.”

“Tốt. Vậy thế này, ngài DeWitt, lúc Longstreet đọc xong lá thư ông ấy cho tay vào túi lần nữa để lấy chiếc hộp ra, xếp kính vào hộp rồi - lần thứ tư - lại cho tay vào chỗ túi đó, lần cuối cùng này là để cất lại chiếc hộp. Lúc đó ông ấy có kêu la gì không, hay có bất cứ dấu hiệu gì chứng tỏ ông ta bị đâm chích không?”

“Tôi sẵn sàng thề với ông, thưa ngài thanh tra,” DeWitt đáp, “rằng ông ấy chẳng hề kêu la hay tỏ bất cứ vẻ gì.”

Những người khác gật đầu đồng tình.

Thumm lắc lư trên đôi gót chân. “Cô Browne,” quay sang ả diễn viên ông hỏi, “ngài DeWitt bảo là ngay sau khi trả lại lá thư, Longstreet và cô đã lao đến chiếc xe điện, và rằng từ lúc ấy cho đến khi cả hai vào bên trong chiếc xe tránh mưa cô cứ ôm lấy cánh tay trái của vị hôn phu của cô. Đúng thế chứ?”

“Vâng.” Ả hơi run rẩy. “Tôi vừa ép sát mình vào vừa bám lấy cánh tay trái của anh ấy. Anh ấy, bàn tay trái anh ấy vẫn đang trong túi. Chúng tôi giữ như vậy cho đến khi, đến khi chúng tôi lên sàn lên xuống phía sau.”

“Thế cô có nhìn thấy bàn tay ông ấy lúc ở sàn lên xuống không, tay trái ấy?”

“Có, lúc anh ấy rút ra khỏi túi để tìm tiền lẻ trong túi áo comple nhưng không có. Ngay sau khi chúng tôi lên xe.”

“Và tay ông ấy không có gì cả - không vết đâm, không vết máu?”

“Không.”

“Ngài DeWitt, cho tôi xem lá thư ông đã đưa cho ông bạn của mình nào.”

DeWitt lôi từ túi áo ngực phong thư vấy bùn trao cho thanh tra Thumm. Thumm đọc lá thư - là phàn nàn của một khách hàng tên Weber, khiếu nại rằng ông ta đã yêu cầu số cổ phiếu của mình phải được bán ra vào giờ đó ở giá đó, thế nhưng DeWitt & Longstreet đã không theo đúng chỉ thị và hậu quả là ông ta, Weber, đã bị thiệt hại một số tiền lớn. Lá thư yêu cầu một khoản bồi hoàn cho số tiền thiệt hại này, cho rằng sự sơ suất này là do công ty. Thumm im lặng trả lá thư lại cho DeWitt.

“Thế thì, những sự việc này cơ bản đúng cả,” ông nói tiếp. “Nói cách khác…”

“Cái vũ khí ấy,” DeWitt nói tiếp giọng đều đều, “ắt hẳn đã được tuồn vào túi của Longstreet lúc ông ấy ở trên xe.”

Viên thanh tra nhếch mép cười nửa miệng. “Đúng là như thế. Ở góc phố ông ấy đã cho tay vào túi đến bốn lần. Lúc họ băng qua đường để lên xe, chính mắt ông thấy cô Browne ép mình vào bên trái của Longstreet, còn bàn tay của Longstreet thì nằm trong cái túi bên trái hết sức quan trọng đó. Nếu lúc ấy có gì khác thường, hẳn cả ông lẫn cô Browne đây phải thấy ngay, ở trên xe thì cô Browne đã thấy bàn tay của ông ấy, và nó không sao cả. Vậy là cái nút bần có kim ấy không có trong túi ông ấy trước khi ông ấy lên xe.”

Thumm gãi cằm, trầm ngâm suy nghĩ. Thế rồi, vừa lắc đầu ông vừa đi qua đi lại trước nhóm người, hỏi han từng người một rằng họ đã đứng đâu trên xe so với Longstreet. Ông phát hiện mọi người đứng tách rời nhau, họ luôn phải dịch chỗ và đu đưa do sự rung lắc của xe điện và do hành khách khác di chuyển liên tục. Ông bậm môi song cũng không tỏ vẻ gì thất vọng.

“Cô Browne, lúc trên xe Longstreet lấy kính ra làm gì vậy?”

“Tôi nghĩ anh ấy muốn đọc tờ báo anh ấy mang theo,” ả tỏ vẻ mệt mỏi.

DeWitt nói: “Longstreet có thói quen xem thị giá cổ phiếu cuối ngày trên báo buổi chiều trên đường ra bến phà.”

“Và đúng vào lúc lôi kính ra ông ấy đã la lên và nhìn vào tay mình, phải thế không cô Browne?” Thumm gật gù hỏi.

“Đúng thế. Anh ấy có vẻ kinh ngạc, bực bội, chỉ thế thôi. Anh ấy định kiểm tra túi áo như để xem vật gì chích vào, nhưng rồi xe xóc quá nên anh ấy phải nắm lấy sợi đai giữ thăng bằng. Rồi anh ấy bảo tay mình bị xây xát, song tôi thấy có vẻ anh ấy loạng choạng thì phải.”

“Nhưng ông ấy vẫn đeo kính vào rồi đọc trang chứng khoán chứ?”

“Anh ấy bắt đầu mở tờ báo ra, nhưng đã không còn mở được nữa. Anh ấy, anh ấy khuỵu xuống trước khi tôi kịp hiểu chuyện gì xảy ra.”

Thanh tra Thumm nhíu mày. “Tối nào cũng đọc trang cổ phiếu khi trên xe hả? Này cô Browne, liệu có bất cứ lý do đặc biệt gì mà ông ấy lại cần phải xem báo tối nay không? Suy cho cùng thì đó đâu phải việc lịch thiệp nhất để…”

“Hoàn toàn kỳ quặc,” DeWitt lại ngắt lời, giọng lạnh lùng. “Ông không biết, hoặc đã không biết, rằng Longstreet là kẻ ưa sao làm vậy đấy thôi. Còn có lý do đặc biệt gì, như cách ông vừa nói ấy, mà ông ta có thể có nữa?”

Nhưng Cherry Browne với gương mặt đầy nước mắt, tỏ ra trầm tư suy nghĩ. “Nghĩ xem nào,” ả nói, “hẳn có thể có một lý do đặc biệt, về chuyện đó. Chỉ chiều nay anh ấy gọi một tờ báo - nó không phải tờ chót, tôi không nghĩ thế - để xem một cổ phiếu ra sao. Có thể anh ấy…”

Thumm tặc tặc lưỡi vẻ khuyến khích. “Chính là chỗ đó đấy, cô Browne. Thế cô biết tên cổ phiếu ấy là gì không?”

“Tôi nghĩ… nó là International Metals.” Ả liếc trộm về phía Michael Collins lúc ấy đang rầu rĩ nhìn xuống sàn nhà bụi bẩn. “và Harley nói, khi anh ấy thấy International Metals sụt giá mạnh, Harley nói là ngài Collins có thể cần giúp đỡ mà không kịp báo trước.”

“Thế đấy. Collins!” Gã người Ai Len thân hình dềnh dàng làu bàu đáp lại. Thumm chằm chằm nhìn gã với vẻ tò mò. “Vậy ra cậu cũng ở trong nhóm này, thế mà tôi ngỡ cậu đang bận rộn với Cục Thuế Thu nhập ấy chứ … Collins, cậu làm gì trong vụ này thế?”

Collins tỏ vẻ sừng sộ. “Vụ này của tôi đâu dính dáng gì đến ông hở ông Thumm. Nhưng nếu ông muốn biết thì đây, Longstreet khuyên tôi mua vào thật đậm cổ phiếu International Metals, ông ấy theo dõi cổ phiếu ấy cho tôi. Khốn thật, nó vừa sập sàn hôm nay mới chết chứ.”

DeWitt quay sang tự lúc nào và đang kinh ngạc nhìn Collins chằm chằm. Thumm hỏi liền: “Ngài DeWitt, ông có hay biết gì về vụ giao dịch này không?”

“Không hề.” DeWitt quay sang nhìn thẳng vào Thumm. “Tôi cũng bất ngờ khi nghe Longstreet tư vấn mua Metals đây. Tuần rồi tôi đã thấy trước cổ phiếu này sẽ sập nên đã nhất mực tư vấn khách hàng ruột của tôi đừng mua vào cơ mà.”

“Collins, lần đầu anh nghe cổ phiếu Metals sụt giá là lúc nào?”

“Khoảng một giờ chiều hôm nay. Mà này, DeWitt, ông bảo không hay biết gì về thông tin của Longstreet là sao? Mà cái hãng chết tiệt các người làm ăn kiểu gì vậy hả? Tôi là…”

“Bình tĩnh nào,” thanh tra Thumm bảo. “Hẵng bình tĩnh đã nào, con trai. Thế từ hồi một giờ đến lúc gặp Longstreet ở khách sạn hôm nay cậu có nói chuyện với ông ấy không?”

“Có chứ,” gã trả lời cộc cằn.

“Ở đâu?”

“Chi nhánh của hãng ở Quảng Trường Thời Đại. Đầu buổi chiều.”

Thumm lại đong đưa trên gót chân. “Không một lời, tôi đoán vậy?”

“Ôi, vì Chúa!” Collins bỗng nhiên lớn tiếng. “Ông chiếu sai người rồi, Thumm! Ông đang cố làm cái quái gì thế hả, bộ ông gán chuyện này vào tôi chắc?”

“Cậu vẫn chưa trả lời.”

“Hừ,… Không.”

Cherry Browne rú lên. Thanh tra Thumm giật bắn mình xoay tròn như bị đạn bắn, song chỉ thấy hình dáng thấp béo vui tươi của bác sĩ Schilling từ đằng sau bức màn ló ra cùng phần tay áo kẻ sọc của ông ấy. Gương mặt chết cứng của Longstreet thoáng hiện ra từ sau bức rèm…

“Ngài thanh tra, cho tôi xem cái gì ấy nhỉ, cái nút bần hay cái gì gì mà mấy cậu bảo tôi dưới lầu ấy,” Bác sĩ Schilling bảo.

Thumm gật đầu ra hiệu cho trung sĩ Duffy, ông này liền đưa ngay cái gói trên tay với vẻ mặt nhẹ nhõm khôn tả. Vị bác sĩ pháp y nhận lấy, ậm ừ rồi lại biến mất sau bức màn.

Cherry Browne giờ đã đứng dậy, ánh mắt ả long lanh hoang dại còn mặt thì méo mó hệt nữ thần tóc rắn Medusa trong cơn mộng dữ. Ả không còn ngồi yên thổn thức, vì sự xuất hiện thình lình của cái hình hài tím tái của Longstreet đã dấy lên một sự kích động chừng như cố ý giống như một trò sắp đặt láu cá. Ả nhảy lên chỉ tay vào DeWitt, chạy đến chộp lấy ve áo rồi hét vào gương mặt trắng bệch của gã: “Mày đã giết anh ấy! Chính mày đã làm vậy! Mày ghét anh ấy! Mày đã giết chết anh ấy!” Cánh đàn ông tái mặt nhổm dậy, Thumm và Duffy nhảy bổ đến lôi người đàn bà đang gào thét ra. Từ đầu đến cuối DeWitt vẫn đứng như trời trồng. Jeanne DeWitt mặt trắng bệch, đôi môi mím chặt lại, hùng hổ tiến về phía ả diễn viên. Christopher vội bước ra chặn đường rồi bắt đầu nhẹ giọng vỗ về. Cô nàng lại ngồi xuống giương mắt thảng thốt nhìn cha mình. Imperiale và Ahearn với vẻ mặt nghiêm trọng và điệu bộ như hai anh lính gác danh dự chia nhau mỗi người một bên DeWitt. Collins ngồi hậm hực trong góc của mình. Pollux giờ đứng dậy, hối hả thì thầm bên tai Cherry Browne. Ả cũng dần nguôi ngoai, rồi bắt đầu khóc… Duy có bà DeWitt không một mảy may động đậy, bàng quan nhìn cảnh tượng đó bằng đôi mắt mở to ác độc.

Thanh tra Thumm đứng sừng sững trước người đàn bà đang run rẩy. “Cô Browne, do đâu cô cả quyết vậy? Do đâu cô biết ngài DeWitt đã giết người? Cô có thấy ngài DeWitt bỏ cái nút bần đó vào túi Longstreet không?”

“Không, không.” Ả rên lên, đầu lắc qua lắc lại. “Ôi, tôi không biết, tôi không biết. Tôi chỉ biết ông ấy ghét Harl, ghét anh ấy như ghét thuốc độc ấy… Harley đã bảo thế với tôi hàng chục lần.”

Thumm khịt mũi, thẳng người dậy và đưa mắt nghiêm nghị ra lệnh cho trung sĩ Duffy. Duffy ra hiệu cho viên thám tử đang cầm sổ ghi chép, người này mở cửa và đồng đội của anh ta bước vào phòng. Đang lúc Pollux cúi xuống an ủi Cherry bằng những lời lẽ mầu nhiệm của gã thì thanh tra Thumm cao giọng cắt lời: “Tất cả ở yên ngay đây chờ tôi quay lại.” Nói rồi ông ta đi nhanh ra ngưỡng cửa mở rộng, ngoan ngoãn theo sau là Jonas, viên thám tử cầm sổ ghi chép.