CẢNH 6 Lâu Đài Hamlet-Thứ Ba, Ngày 8 Tháng 9-11 Giờ 20 Sáng
Ngài vui lòng hiểu cho, ngài Lane,” đến đây thì công tố viên Bruno xen vào, “thanh tra Thumm đang cố gắng kể ông nghe thật tường tận mọi chi tiết. Nhiều chi tiết, chẳng hạn như những thông tin về các cuộc trò chuyện trước khi xảy ra vụ án là do chúng tôi khám phá sau này. Thực ra phần lớn những chi tiết này chúng tôi không quan tâm, chúng là những điểm không quan trọng…”
“Ngài Bruno thân mến của tôi,” Drury Lane cất lời, “không có gì là không quan trọng cả. Nghe thì nhàm nhưng đúng thế đấy! Dù vậy, bản tường thuật từ đầu tới giờ quả là xuất sắc.” Ông vừa trở mình trong chiếc ghế bành vĩ đại của mình vừa duỗi đôi chân dài trước lò sưởi. “Ta dừng lại một lát rồi ông lại kể tiếp nhé, ngài thanh tra.”
Trong ánh lửa bập bùng, và dù Lane đang ngồi chỗ sấp bóng, hai người vẫn thấy ông an nhiên tự tại nhắm mắt lại, đôi bàn tay khép hờ trên bụng, khuôn mặt hiền hòa nhợt nhạt tĩnh lặng. Sự im lặng của quá khứ xa xưa phủ lên những vách tường cao tối, lên cả gian phòng.
Từ góc nhà tranh tối tranh sáng của mình, Quacey bỗng cất tiếng sột soạt hệt một tấm giấy da cừu khiến Bruno và Thumm cùng nghển cổ nhìn. Lão gù lụm cụm rúc lên cười nho nhỏ.
Họ nhìn nhau, bỗng giật mình vì giọng nói du dương, linh hoạt và cân lường đến từng từ của Drury Lane.
“Này ngài thanh tra Thumm,” ông nói, “đến đoạn này chỉ một điểm tôi chưa được hoàn toàn rõ lắm.”
“Chỗ nào thế, ngài Lane?”
“Theo lời ông thì cơn mưa bắt đầu đổ xuống lúc chiếc xe điện đang ở đoạn từ đại lộ Thứ Bảy đến đại lộ Thứ Tám. Tại thời điểm đám người Longstreet lên xe ở đại lộ Thứ Tám, các ô cửa sổ đã được đóng chặt, tôi tin là ông nói vậy. Phải chăng ý ông nói là tất cả các cửa sổ?”
Khuôn mặt xấu xí của thanh tra Thumm nghệt ra. “Hẳn rồi, ngài Lane. Không nghi ngờ gì nữa. Trung sĩ Duffy quả quyết thế.”
“Tuyệt, ngài thanh tra.” Thanh âm đầy đặn lại cất lên. “Và từ lúc đó trở đi mọi cửa sổ vẫn được đóng chặt chứ?”
“Dứt khoát là vậy, ngài Lane. Thực ra thì khi chiếc xe về đến nhà đậu thì mưa còn lớn hơn trước nữa. Mấy cái cửa sổ đó không bao giờ hé ra dù chỉ một phút kể từ sau khi trời đổ mưa.”
“Càng lúc càng hay hơn rồi đấy, ngài thanh tra ạ.” Đôi mắt sâu chợt sáng lên dưới hàng lông mày bạc đều. “Xin mời ngài nói tiếp.”