← Quay lại trang sách

CẢNH 11 Văn Phòng Công Ty Lyman, Brooks & Sheldon-Thứ Ba, Ngày 29 Tháng 9-10 Giờ Sáng-

Phu nhân Fern DeWitt đi đi lại lại quanh phòng lễ tân y như một con báo cái đang quật qua quật lại cái đuôi của mình. Mụ mặc bộ y phục in hình da báo, đầu đội mũ turban mang màu da báo, đôi giày kỳ dị cũng được làm theo màu da báo hoa. Cả đôi mắt đen của mụ cũng sáng lóe lên sự hung ác của loài báo cái. Khuôn mặt luống tuổi của mụ được tỏ trát thành nhiều lớp dày trịch như một chiếc mặt nạ đang che giấu hàng thế kỷ của sự hiểm ác. Và, bộ mặt giả tạo ấy lại che đậy lên một nỗi sợ hãi ghê gớm.

Khi nhân viên lễ tân mở cửa thông báo ngài Brooks mời vào gặp, thì mụ lại đang ngồi khá im lìm trên một chiếc ghế. Bộ điệu này là mụ tự sáng tác để khêu gợi sự chú ý, ấy là mụ nghĩ thế. Khẽ mỉm cười, mụ cầm chiếc ví cũng in họa tiết lông báo hoa của mình lên rồi theo chân người nhân viên đi qua một hành lang hai bên tường chất kín sách luật, đến một cánh cửa có tấm biển ghi: Văn phòng Ngài Brooks.

Lionel Brooks - người sao tên vậy - có dáng dấp của một con sư tử (58)*. Thân hình ông cao lớn, với mái tóc vàng bù xù oai vệ đã ngả bạc. Ông ăn vận nhã nhặn, đôi mắt hiện đầy vẻ âu lo.

“Mời ngồi, phu nhân DeWitt. Xin lỗi để bà phải đợi.” Mụ lắng nghe một cách gượng gạo và từ chối lời mời một điếu thuốc. Brooks ngồi ghé lên mép bàn, đưa mắt nhìn vào khoảng không rồi chợt nói.

“Có lẽ bà thắc mắc tại sao tôi mời bà đến đây. Vấn đề này, tôi e có những liên quan rất mật thiết và quả thật rất khó khăn cho tôi khi thông báo với bà. Mong bà hiểu tôi chỉ là người trung gian mà thôi, bà DeWitt ạ.”

“Tôi hiểu.” Mụ nói mà không hề mấp máy đôi môi sơn đỏ choét của mình.

Brooks khẽ cúi đầu. “Ngày nào tôi cũng đến thăm ngài DeWitt tại nơi giam giữ. Tất nhiên, ông ấy bị buộc tội cố sát cấp độ một vậy nên luật pháp không cho phép tại ngoại hầu tra. Ông ấy chấp nhận bị giam giữ - nói sao nhỉ, một cách bình thản. Nhưng đấy không phải là điều cơ bản tôi muốn bàn ở đây. Thưa bà DeWitt, phu quân của bà hôm qua ủy quyền cho tôi nhắn lại với bà rằng, nếu được xử trắng án tội giết người, ngay sau đó ông ấy muốn tiến hành luôn thủ tục ly hôn với bà.”

Ánh mắt của người đàn bà không mảy may xao động; không hề có vẻ gì giống sự co rút lại như để tránh né một quả đấm bất ngờ. Tự sâu thẳm trong ánh mắt to tròn mang dòng máu Tây Ban Nha của mụ có thứ gì đó bắt đầu sôi trào lên khiến Brooks vội lo nói tiếp.

“Ông ấy ủy quyền cho tôi đề nghị bà chấp nhận một khoản dàn xếp là hai mươi ngàn đô la mỗi năm, bà DeWitt ạ, cho suốt phần đời còn lại sống cảnh đơn thân của bà, với điều kiện bà chấp nhận ly hôn đồng thuận và hợp tác để hoàn tất thủ tục này sao cho thật vừa kín đáo lại vừa êm thấm. Bà DeWitt ạ, theo tôi trong hoàn cảnh hiện thời…” Brooks đứng lên và quay người đi quanh bàn, “trong hoàn cảnh hiện thời, ngài DeWitt đang đưa ra lời đề nghị rất hào phóng đấy.”

Mụ DeWitt nói bằng một giọng gay gắt: “Còn nếu tôi tranh chấp vụ kiện?”

“Ông ấy bảo sẽ không chi cho bà lấy một xu.”

Người đàn bà mỉm một nụ cười khủng khiếp, vì chỉ có đôi môi của mụ cong lên còn ánh lửa trong mắt thì không hề tắt đi. “Ngài Brooks ạ, tôi thấy dường như cả ông lẫn ngài DeWitt đều lạc quan quá đáng thì phải. Có một thứ gọi là tiền chu cấp ly hôn vậy, ông biết chứ.”

Brooks ngồi xuống và từ tốn châm một điếu thuốc lá. “Nhưng sẽ không có khoản tiền chu cấp nào cả, bà DeWitt ạ.”

“Thật là một lời lẽ lạ đời phát ra từ miệng một vị luật sư, thưa ngài Brooks.” Lớp phấn hồng trên đôi má của mụ bừng bừng lên như ngọn lửa. “Dứt khoát một bà vợ bị vứt bỏ phải được bù đắp chứ!”

Brooks nhăn mặt trước giọng lưỡi đanh đá của mụ; mụ nói như một cái máy lạnh lùng vô tri. “Bà không phải là người vợ bị vứt bỏ, thưa bà DeWitt. Nếu bà tranh chấp vụ kiện này và buộc chúng tôi phải đưa ra tòa tranh tụng, bà có thể tin tôi rằng, Tòa án sẽ đứng về phía chồng bà chứ không phải bà, bà DeWitt ạ.”

“Làm ơn nói toẹt ra đi.”

Brooks nhún vai. “Được thôi, nếu bà khăng khăng thế! Bà DeWitt, chỉ một lời buộc tội duy nhất mà nguyên đơn của một vụ kiện ly hôn có thể khởi kiện tại tòa tiểu bang New York. Ngài DeWitt đang nắm bằng chứng trong tay - tôi lấy làm tiếc phải nói ra điều đó, thưa bà DeWitt - bằng chứng mà cũng không cần phải ngụy tạo ra về sự lỗi đạo chung thủy của bà!”

Lần này mụ điềm tĩnh hoàn toàn; một bên mí mắt hơi rủ xuống tí chút và chỉ có thế. “Bằng chứng gì?”

“Một lời khai đã ký của nhân chứng. Người này cam đoan bằng chữ ký pháp lý rằng bà và Harley Longstreet đã ở chung cùng nhau tại căn hộ của Longstreet vào sáng sớm ngày mùng 8 tháng Hai vừa rồi, vào lúc bà được cho đang rời khỏi thành phố để nghỉ cuối tuần. Bà bị trông thấy - bản khai nói rõ - là đang trong chiếc váy ngủ mỏng manh lúc tám giờ sáng, còn ngài Longstreet thì vận đồ pajama, và tại thời điểm nhân chứng thấy cả hai người thì bà đang trong tình trạng quan hệ âu yếm không thể nhầm lẫn. Tôi có nên nói cụ thể hơn chăng, thưa bà DeWitt? Vì lời khai có tuyên thệ đó đi vào chi tiết thực đau lòng.”

“Thế là quá đủ. Quá đủ rồi,” mụ lí nhí. Ánh lửa trong mắt mụ sáng bập bùng; mụ trở về trạng thái thả lỏng và lại là con người bình thường, đang run lên như một cô gái non nớt. Rồi mụ hất hàm. “Kẻ nhân chứng hèn hạ này của ông là ai thế - một ả đàn bà phỏng?”

“Tôi không được quyền nói ra,” Brooks ngắt lời. “Tôi hiểu bà đang nghĩ gì. Rằng đây là một trò phỉnh phờ, hoặc là một việc sắp đặt sẵn.” Vẻ mặt ông đanh lại, giọng điệu trở nên lạnh lùng dửng dưng. “Tôi đoan chắc với bà rằng chúng tôi đang giữ văn kiện ấy trong tay, và chúng tôi có nhân chứng, một nhân chứng hoàn toàn đáng tin cậy, xác nhận cho văn kiện ấy. Tôi cũng đoan chắc với bà, chúng tôi có thể chứng minh được rằng, sự việc này giữa các người trong căn hộ của Longstreet không phải là lần đầu, mặc dù có thể đấy là lần cuối cùng. Vậy nên tôi nói lại, thưa bà DeWitt, rằng đang khi ngài DeWitt còn tỏ ý hào hiệp và bằng kinh nghiệm của mình về những chuyện loại này, tôi thành thật khuyên bà nên chấp nhận lời đề nghị ấy đi thôi - hai mươi ngàn đô la mỗi năm cho đoạn đời không hôn nhân còn lại của bà, với điều kiện bà giữ im lặng và giúp chúng tôi giải quyết êm xuôi chuyện ly hôn mà không dấy lên bất kỳ tai tiếng gì. Hãy nghĩ cho thật kỹ, thưa bà.”

Ông đứng dậy tỏ ý kết thúc cuộc nói chuyện và đưa mắt nhìn xuống mụ. Hai tay chắp trước bụng, mụ ngồi yên đưa mắt chằm chằm nhìn xuống tấm thảm sàn. Thế rồi, không nói lời nào, mụ nhổm người khỏi ghế và đi ra cửa. Brooks đưa tay mở cửa, tiễn chân mụ ra phòng lễ tân, nhấn nút gọi thang máy và họ đứng đợi trong im lặng. Khi thang máy đến, ông cất tiếng chậm rãi: “Tôi mong nhận được câu trả lời của bà trong một hoặc hai hôm tới, thưa bà DeWitt, hoặc từ luật sư của bà, nếu bà quyết định thuê luật sư.”

Không lí gì đến sự tồn tại của ông, mụ chen người qua mặt, bước thẳng vào thang máy. Chàng thanh niên trực thang máy toét miệng cười còn Brooks khẽ lắc đầu, đứng đấy một mình trầm tư mặc tưởng.

Roger Sheldon, đồng nghiệp cấp dưới, thò mái tóc xoăn của anh ta vào phòng lễ tân. Anh ta nhăn mặt. “Đi rồi sao Lionel? Bà ta chịu đựng việc này ra sao?”

“Tôi phải khá khen cho bà ta. Bà ấy chịu đựng việc này cứ như một kẻ bề trên. Bà ấy quả chẳng phải tay vừa.”

“Ha, hy vọng việc này sẽ khiến DeWitt hài lòng. Ấy là nếu bà ta đừng la lối gì. Anh có cho là bà ta sẽ khước từ vụ này không đấy?”

“Khó nói đấy. Dù vậy tôi linh cảm bà ấy biết Anna Platt là nhân chứng của chúng ta, vì cái cô tên Platt này bảo sáng hôm ấy, lúc nhìn trộm vào phòng ngủ có vẻ như ả đã bị bà DeWitt bắt gặp. Quỷ tha mấy con mụ này đi!” Ông chợt ngừng lại. “Roger này,” ông nói khẽ, “chuyện này làm tôi không yên tâm. Tốt nhất anh nên cử ai đó theo dõi cả Anna Platt nữa nhé. Tôi đây cũng không chắc lắm với lập trường trung thực của ả đó. Sẽ chẳng lấy gì làm lạ nếu bà DeWitt cố mua ả, và rồi ra trước tòa ả lại bác bỏ bản khai.”

Họ đi dọc theo hành lang dẫn đến văn phòng của Brooks. Sheldon nói: “Tôi sẽ giao Ben Callum lo vụ này. Hắn là người giỏi làm mấy việc đó. Thế Lyman theo đuổi vụ DeWitt ra sao rồi?”

Brooks lắc đầu. “Gay đấy, Roger ạ, gay go đấy. Fred có một công việc phải xử lý rồi đây. Lạy thánh Christopher, giá bà DeWitt biết khả năng DeWitt thoát được vụ này mỏng manh đến mức nào, chắc bà ấy chẳng lo lắng vụ kiện làm gì. Nhiều cơ may trở thành bà quả phụ hơn là một bà vợ bị ly dị!”