← Quay lại trang sách

CẢNH 14 Tòa Hình Sự-Thứ Sáu, Ngày 9 Tháng 10-9 Giờ 30 Sáng

Thẩm phán Grimm, một ông già đạo mạo nhỏ người trong chiếc áo thụng màu đen, nghiêm trang bước vào; một nhân viên tòa án gõ gõ cây búa gỗ theo nghi thức, tiếng người xì xào và rì rầm, và ngày thứ năm của phiên tòa xét xử John O. DeWitt về tội cố sát Charles Wood bắt đầu giữa sự yên lặng lan dần ra những hành lang bên ngoài phòng xử án.

Gian phòng chật kín những người đến theo dõi phiên xét xử. Bên trong khu vực có rào chắn - trước mặt ghế quan tòa và mé bên bàn thư ký tòa - là hai chiếc bàn: một dành cho công tố viên Bruno, Thanh tra Thumm và tổ nhân viên phụ tá pháp lý; bàn kia dành cho Frederick Lyman, John DeWitt, Lionel Brooks, Roger Sheldon cùng vài nhân viên khác.

Bên ngoài khu vực có rào chắn là những gương mặt quen thuộc lẫn trong một biển đầu người. Ở một góc không xa khu bồi thẩm đoàn là ngài Drury Lane; ngồi cạnh ông là thân hình khô đét của Quacey. Ngồi tập trung thành nhóm phía bên kia gian phòng là Franklin Ahearn, Jeanne DeWitt, Christopher Lord, Louis Imperiale, và Jorgens - người quản gia của DeWitt. Gần ngay đó là Cherry Browne diện bộ đồ đen vô cùng quyến rũ đang ngồi cùng gã Pollux có bộ mặt nhìn đến thảm não. Michael Collins, đang cắn môi, ngồi tách riêng một mình; Anna Platt, thư ký của Longstreet cũng ngồi riêng một góc. Khuất xa về phía sau, dưới tấm mạng che mặt là phu nhân Fern DeWitt, trong dáng vẻ im lìm khó hiểu.

Kết thúc phần thủ tục mào đầu, một Lyman đã trẻ lại dõng dạc đứng dậy từ phía sau chiếc bàn cất bước tiến ra. Ông đưa ánh mắt vui vẻ về phía bồi thẩm đoàn, quay sang cười tươi với ngài công tố viên rồi cất giọng sang sảng với quan tòa: “Thưa quý tòa, để làm nhân chứng đầu tiên cho phần bào chữa, tôi mời bị cáo John O. DeWitt lên bục!”

Bruno nhổm người chòng chọc trố mắt nhìn, thanh tra Thumm thì lắc đầu ngơ ngác giữa những tiếng rì rào kinh ngạc quét qua gian phòng xử án. Gương mặt của ngài công tố viên mới đây thôi còn tự tin bình thản giờ bỗng lờ mờ lộ vẻ băn khoăn. Ông nghiêng người sang Thumm che miệng hỏi nhỏ: “Lyman giấu con bài quái quỷ gì thế nhỉ? Mời bị cáo làm nhân chứng một phiên xét xử tội cố sát! Thế này là thế nào…” Thumm nhún vai, Bruno ngã người về chỗ cũ lẩm bẩm một mình: “Thật chả hiểu ra làm sao.”

John O. DeWitt, sau khi được làm lễ tuyên thệ đầy đủ, đọc lời thề, tên và địa chỉ bằng giọng nhỏ nhẹ xen lẫn căng thẳng; gã ngồi xuống ghế nhân chứng, khoanh tay và chờ đợi. Sự im lặng căng thẳng bao trùm cả gian phòng xử án; DeWitt trong dáng người yếu ớt cùng thái độ bình thản gần như dửng dưng xa cách của gã đang toát ra vẻ bí ẩn khó lường. Bồi thẩm đoàn ai nấy đều thấp thỏm chờ đợi.

Lyman nhẹ nhàng hỏi: “Ông bao nhiêu tuổi?”

“Năm mươi mốt.”

“Nghề nghiệp?”

“Môi giới chứng khoán. Trước khi xảy ra cái chết của ngài Longstreet, tôi là quản lý cấp cao trong hãng DeWitt & Longstreet.”

“Ngài DeWitt, xin mời thuật lại trước tòa và bồi thẩm đoàn những hoạt động của ông vào buổi chiều tối thứ Tư, ngày 9 tháng Chín, từ lúc ông rời văn phòng cho đến khi ông đến bến phà Weehawken.”

DeWitt nói như người đang kể chuyện: “Tôi rời văn phòng chi nhánh của mình ở khu Quảng Trường Thời Đại lúc năm giờ ba mươi và lên tàu điện ngầm vào trung tâm để đến Câu lạc bộ Chứng khoán ở phố Wall. Tôi đến phòng thể dục định vận động một lát trước khi ăn tối, định bụng sẽ bơi vài vòng. Tại phòng tập tôi bị đứt tay vì một món dụng cụ - một vết cắt vừa sâu vừa dài trông đáng sợ khiến máu chảy khá nhiều. Thầy thuốc của Câu lạc bộ là Bác sĩ Morris lập tức xử lý vết thương, cầm máu và khử trùng cho tôi. Morris muốn băng ngón tay lại nhưng tôi không cho là cần thiết, và…”

“Chờ đã, ngài DeWitt,” Lyman ôn tồn ngắt lời. “Ông nói là ông xét thấy không cần phải băng lại ngón tay. Chẳng phải đúng hơn là ông nhạy cảm về bề ngoài của mình và…”

Bruno vụt đứng dậy, phản đối câu hỏi là mang tính chất mớm ý. Thẩm phán Grimm chấp thuận phản đối. Mỉm cười, Lyman hỏi lại: “Có lý do nào khác về việc ông từ chối không để băng bó ngón tay chăng?”

“Có. Tôi dự định ở lại Câu lạc bộ gần như cả buổi tối, và do vết thương đã cầm máu nhờ sự chăm sóc của bác sĩ Morris nên tôi muốn để vậy thay vì phải băng bó rầy rà gây bất tiện. Làm vậy tôi cũng né bớt việc phải trả lời những câu hỏi xã giao về sự cố, mà tôi thì khá nhạy cảm về những chuyện này.”

Bruno lại bật dậy. Cãi cọ, gầm thét, la lối… thẩm phán Grimm yêu cầu ngài công tố viên trật tự rồi ra hiệu Lyman tiếp tục.

“Hãy thuật tiếp câu chuyện, ngài DeWitt.”

“Bác sĩ Morris dặn tôi phải thận trọng với ngón tay ấy vì một cú vặn vẹo hoặc va chạm sẽ làm rách miệng vết thương và lại chảy máu. Tôi khó khăn mặc lại đồ để tránh va phải ngón tay, bỏ ý định đi bơi, rồi đến nhà hàng Câu lạc bộ với ông bạn Franklin Ahearn là người tôi đã hẹn cùng ăn tối. Chúng tôi ăn uống và sinh hoạt buổi tối tại Câu lạc bộ cùng những người quen biết khác. Tôi được mời chơi bài bridge nhưng đành từ chối vì bàn tay. Lúc 10 giờ 10 tôi rời Câu lạc bộ và bắt taxi về bến phà ở cuối phố Thứ Bốn Mươi Hai…”

Bruno lại đứng lên, phản kháng dữ dội rằng lời chứng là “vô giá trị, không liên quan và vụn vặt,” yêu cầu bỏ ra ngoài biên bản toàn bộ lời chứng của bị cáo.

Lyman nói: “Thưa quý tòa, lời chứng bị cáo vừa trình bày là thích đáng và có liên quan, và quan trọng để thành lập lời biện hộ chứng minh ông ấy vô tội đối với tội ác bị cáo buộc.”

Thêm vài phút thảo luận, thẩm phán Grimm bác bỏ lời phản đối của ngài công tố viên và ra hiệu cho Lyman tiếp tục, nhưng Lyman lại quay sang Bruno nói giọng khiêm nhường: “Tôi đã hỏi xong, mời ngài Bruno.”

Bruno lưỡng lự, cau có, rồi đứng lên và công kích DeWitt dữ dội. Suốt mười lăm phút cả gian phòng xử án ồn ào náo động khi Bruno tìm cách khiến DeWitt bị rối trí, bắt bẻ, vặn vẹo câu chuyện của gã, hòng lộ ra những tình tiết liên quan đến Longstreet. Nhưng lần như vậy Lyman phản đối thẳng thừng không nao núng và mọi phản đối đều được chấp thuận. Rốt cuộc, sau lời trách cứ nghiêm khắc từ thẩm phán Grimm, ngài công tố viên phẩy tay ngồi xuống lau mồ hôi trán.

DeWitt rời khỏi ghế nhân chứng, nhợt nhạt hơn bình thường, quay trở về chỗ của mình ở bàn bào chữa.

“Tôi mời nhân chứng thứ hai cho phần bào chữa,” Lyman loan báo, “ngài Franklin Ahearn.”

Người bạn của DeWitt, mặt mũi nghệt cả ra, đứng lên từ chỗ nhóm người đang cùng ngồi rồi bước dọc theo lối đi giữa hai hàng ghế, qua cánh cửa rào chắn đến chiếc ghế nhân chứng. Gã được tiến hành tuyên thệ, xưng tên họ là Benjamin Franklin Ahearn và địa chỉ ở Tây Englewood. Hai tay cho vào túi, Lyman ôn tồn hỏi: “Ông đang làm công việc hay nghề nghiệp gì không, ngài Ahearn?”

“Tôi là kỹ sư đã về hưu.”

“Ông có quen biết gì bị cáo không?”

Ahearn đưa mắt nhìn DeWitt rồi mỉm cười. “Có, thưa ngài, đã sáu năm nay rồi. Chúng tôi là láng giềng và ông ấy là bạn thân nhất của tôi.”

Lyman nghiêm giọng: “Vui lòng chỉ trả lời điều được hỏi… Nào, ngài Ahearn, ông có gặp gỡ bị cáo đây tại Câu lạc bộ Chứng khoán vào tối thứ Tư ngày 9 tháng Chín không?”

“Có, mọi việc ngài DeWitt nói đều đúng thế cả.”

Lyman lại nghiêm giọng: “Vui lòng chỉ trả lời những gì được hỏi.”

Bruno tay bám thành ghế, miệng mím chặt, ngả người ngồi yên và dán mắt vào bản mặt của Ahearn cứ như thể ông chưa hề thấy qua gã này bao giờ.

“Tôi đúng là đã gặp gỡ ngài DeWitt tại Câu lạc bộ Chứng khoán vào buổi tối vừa nói.”

“Tối hôm ấy ông gặp ông ấy lần đầu lúc mấy giờ, ở đâu?”

“Lúc bảy giờ kém. Chúng tôi gặp nhau tại tiền sảnh phòng ăn và đi vào ăn tối ngay.”

“Ông có tiếp tục sinh hoạt cùng bị cáo từ lúc đó cho đến 10 giờ 10 không?”

“Có, thưa ngài.”

“Ông ấy có chia tay ông và rời Câu lạc bộ lúc 10 giờ 10 như lời ông ấy đã khai trước tòa không?”

“Có, thưa ngài.”

“Ngài Ahearn, với tư cách là bạn thân của ngài DeWitt, ông có cho rằng ông ẩy nhạy cảm về bề ngoài của mình hay không?”

“Tôi cho là - tôi khẳng định là - ông ấy nhạy cảm về bề ngoài của ông ấy.”

“Thế ông có cho rằng quyết định không chịu để băng bó bàn tay là do cá tính ông ấy vốn vậy hay không?”

Câu trả lời bật ra cùng lúc với vẻ mặt hớn hở của Ahearn, “Không nghi ngờ gì cả!”

Bruno phản đối câu hỏi lẫn câu trả lời. Tòa chấp thuận phản đối, cả hai đều bị loại khỏi biên bản.

“Ông có để ý thấy ngón tay bị thương của ngài DeWitt suốt bữa ăn tối đêm ấy không?”

“Có. Tôi để ý thấy nó ngay cả trước khi chúng tôi đi vào phòng ăn, và tôi đã hỏi thăm về nó. Ngài DeWitt thuật lại câu chuyện về sự cố trong phòng tập thể dục và để tôi xem xét ngón tay.”

“Vậy là ông đã thấy ngón tay. Tình trạng vết thương lúc ông kiểm tra là thế nào?”

“Nó là vết rách chảy máu nhìn rất ghê, một vết đứt sâu và dài khoảng một in-sơ rưỡi ở mặt dưới của ngón tay. Nó đã cầm máu, trên miệng cắt máu đã khô lại thành lớp vảy.”

“Tại bàn ăn hay sau đó có điều gì xảy ra liên quan đến chi tiết này không, ngài Ahearn?”

Ahearn ngồi trầm tư giữa bầu không khí nín lặng, tay xoa xoa lên cằm. Gã ngước mắt nhìn lên. “Có. Tôi để ý thấy suốt buổi tối ngài DeWitt giữ bàn tay phải khá bất động, còn lúc ăn uống tại bàn ăn thì chỉ dùng mỗi tay trái, khiến người phục vụ phải cắt món sườn giúp ông ấy.”

“Tôi đã hỏi xong, mời ngài Bruno.”

Bruno bước qua bước lại trước ghế nhân chứng. Ahearn nín lặng chờ đợi.

Bruno hất hàm, ánh mắt chiếu vào Ahearn đầy ác cảm. “Ngài Ahearn, ông vừa đưa lời chứng mình là bạn thân nhất của bị cáo, bạn thân nhất của ông ấy. Ông không tự mắc tội man khai trước tòa vì bạn thân nhất của mình đấy chứ, ngài Ahearn?”

Lyman mỉm cười đứng dậy phản đối, cùng lúc ai đó trên ghế bồi thẩm đoàn cất tiếng khúc khích. Thẩm phán Grimm chấp thuận phản đối có hiệu lực.

Bruno liếc sang bồi thẩm đoàn như muốn nói, “Thì đã sao, chí ít các ngài cũng lưu ý điểm ấy.” Ông lại quay sang nhìn Ahearn chằm chằm. “Ông biết bị cáo đi đâu sau khi chia tay ông lúc 10 giờ 10 tối hôm ấy không?”

“Không.”

“Do đâu ông lại không đi cùng bị cáo?”

“Ngài DeWitt bảo có hẹn.”

“Với ai?”

“Ông ấy không nói, tất nhiên tôi chả hỏi.”

“Ông làm gì sau khi bị cáo rời Câu lạc bộ?”

Lyman đứng dậy tiếp tục phản đối bằng điệu cười chán ngán. Thẩm phán Grimm lại chấp thuận phản đối và Bruno tỏ cử chỉ bất mãn kết thúc phần thẩm vấn nhân chứng của mình.

Lyman dõng dạc bước ra. “Nhân chứng thứ ba của tôi,” ông cố tình dài giọng rồi liếc nhìn bàn công tố, “xin mời thanh tra Thumm!”

Thanh tra Thumm giật bắn người, vẻ mặt bỗng dưng giống như mắc lỗi hệt một thằng bé bị bắt quả tang ăn trộm táo. Ông nhìn Bruno, Bruno lắc đầu. Viên thanh tra nặng nề đứng lên, trừng mắt nhìn Lyman, nhận lễ tuyên thệ, buông mình đánh uỵch vào chiếc ghế nhân chứng và ngồi đấy hầm hầm chờ đợi.

Lyman dường như khoái trá với chính mình; ông liếc nhìn bồi thẩm đoàn bằng bộ điệu thân tình ý chừng muốn nói: “Mấy ngài thấy chưa! Tôi còn không ngán gọi cả ngài Thumm vĩ đại bào chữa cho thân chủ tôi nữa ấy chứ.” Ông đưa tay ngoắc qua ngoắc lại trêu tức thanh tra Thumm.

“Thanh tra Thumm, ông phụ trách công tác điều tra của cảnh sát trên con phà Mohawk lúc người ta khám phá Charles Wood bị ám sát đúng không?”

”Là tôi!”

“Ông đứng đâu ngay trước khi cái xác được câu lên từ dưới sông?”

“Trên boong khách tầng thượng, mạn bắc con phà, chỗ lan can.”

“Ông đứng một mình à?”

“Không!” Thumm cắn cảu, môi thít chặt.

“Ai đứng với ông?”

“Bị cáo và một người tên Drury Lane. Vài nhân viên của tôi cũng trên boong lúc ấy, song chỉ DeWitt và Lane là ở chỗ lan can với tôi.”

“Lúc ấy ông có để ý ngón tay ngài DeWitt bị đứt không?”

“Có!”

“Do đâu ông để ý thấy nó?”

“Ông ấy đang tựa vào lan can, tay phải giữ chắc lên phía trên, khuỷu đặt trên lan can. Tôi hỏi ông ấy chuyện gì xảy ra và ông ấy bảo bị đứt tay ở Câu lạc bộ tối hôm ấy.”

“Ông có quan sát kỹ vết cắt không?”

“Ông nói ‘kỹ’ là sao? Tôi thấy nó - tôi vừa bảo ông đấy.”

“Nào, nào, ngài thanh tra, đừng nổi nóng. Ông tả lại bề ngoài vết thương đã thấy lúc ấy được chứ?”

Thumm bắn một tia nhìn bối rối về phía ngài công tố viên đang ngồi bên dưới nhưng Bruno lại đang mải bận ngả đầu vào giữa hai bàn tay, hai tai thì dỏng lên nghe ngóng. Thumm nhún vai rồi nói: “Hừ, ngón tay hơi sưng, vết cắt trông có phần xây xát. Toàn chiều dài vết cắt đã đóng thành một lớp vảy bằng máu khô.”

“Toàn chiều dài vết cắt sao, ngài thanh tra? Lớp vảy ấy là tuyệt đối liền mạch chứ, không đứt đoạn ở đâu chứ?”

Vẻ ngơ ngẩn xuất hiện trên gương mặt quạu cọ của Thumm và giai điệu cộc cằn trong giọng nói của ông bỗng biến mất. “Ừ, Nó trông rất cứng.”

“Thế ông cho rằng miệng vết cắt đã khá liền lại rồi phải không, ngài thanh tra?”

“Đúng.”

“Thế nó không phải một vết cắt mới nguyên mà ông thấy chứ? Nghĩa là, ông cho rằng lớp da chưa bị toạc ngay trước khi ông thấy nó ở chỗ lan can chứ?”

“Tôi không hiểu chính xác ý ông nói gì. Tôi đâu phải bác sĩ.”

Lyman chúm môi mỉm cười. “Thôi được, ngài thanh tra. Để tôi đặt lại câu hỏi bằng cách khác nhé. Cái vết cắt mà ông thấy có phải là một vết cắt mới không, vừa có tức thời ấy?”

Thumm luống cuống. “Hỏi gì lạ vậy. Làm sao mà nó lại là vết cắt mới khi miệng đã đóng vảy hử?”

Lyman cười thật tươi. “Đúng là thế đấy, ngài thanh tra… Bây giờ, thanh tra Thumm, mời ngài thuật lại với Tòa và bồi thẩm đoàn những gì xẩy ra sau khi ngài để ý thấy vết thương của ngài DeWitt nào.”

“Lúc ấy cái xác được câu lên, và chúng tôi lao đến cầu thang dẫn xuống boong tầng dưới.”

“Có chuyện gì xảy ra với vết thương của ngài DeWitt khi các ông làm vậy không?”

Thumm ủ rũ: “Có. Bị cáo đến cửa trước tiên và nắm lấy quả nắm mở cửa cho ngài Lane và tôi. Ông ấy gần như la lên và chúng tôi thấy vết cắt trên ngón tay toạc ra. Nó chảy máu.”

Lyman cúi người về phía trước gõ nhẹ vào đầu gối đầy đặn của Thumm, nhấn mạnh từng từ một. “Lớp vảy toạc ra và vết thương bắt đầu chảy máu hoàn toàn do bị cáo nắm vào quả nắm cửa đúng không?”

Bruno lắc đầu tuyệt vọng giữa lúc Thumm ú a ú ớ. Ánh mắt của Bruno lộ vẻ thật thảm thương.

Thumm lầm bầm: “Đúng.”

Lyman hỏi luôn. “Ông có nhìn thấy rõ vết thương sau khi nó bắt đầu chảy máu không?”

“Có. DeWitt đưa bàn tay lên một lát trong lúc tay kia lần tìm khăn tay, chúng tôi thấy lớp vảy đã bị toạc ra nhiều chỗ và từ những chỗ đó máu rỉ ra. Thế rồi ông ấy dùng khăn tay quấn lấy bàn tay và chúng tôi tiếp tục xuống bên dưới.”

“Ngài thanh tra, ngài có sẵn sàng thề rằng vết cắt chảy máu mà ngài thấy tại cánh cửa cũng chính là vết cắt lúc lành miệng mà ngài vừa thấy trước đó tại chỗ lan can không?”

Thumm nói một cách nhẫn nhục: “Có. Có.”

Nhưng Lyman vẫn lì lợm. “Không có vết cắt nào mới chứ, cả vết xây xát mới cũng không chứ?”

“Không.”

“Tôi hỏi xong rồi, ngài thanh tra. Tôi đã hỏi xong, thưa ngài Bruno,” Lyman nói sau một nụ cười nhiều ngụ ý với bồi thẩm đoàn, rồi ông lùi ra.

Bruno lắc đầu sốt ruột và Thumm rời bục nhân chứng bước xuống, gương mặt ông gượng gạo với nhiều cảm xúc lẫn lộn - khó chịu, sững sờ, thông tỏ. Giữa lúc Lyman bước ra lại, người theo dõi phiên tòa tỏ ra xôn xao phấn khích, gian phòng rộn lên tiếng xì xào to nhỏ, cánh nhà báo hí hoáy ghi chép, các nhân viên tòa án kêu la yêu cầu trật tự, công tố viên Bruno chậm chạp quay đầu đưa mắt nhìn khắp phòng xử án như tìm kiếm một gương mặt nào đó.

Lyman, điềm tĩnh, tự tin, mời bác sĩ Morris lên bục nhân chứng. Vị thầy thuốc của Câu lạc bộ Chứng khoán, một người đàn ông trung niên có gương mặt khổ hạnh, bước ra từ hàng ghế khán giả, nhận lễ tuyên thệ, xưng tên Hugh Morris, đọc địa chỉ, rồi ngồi vào ghế nhân chứng.

“Ông là bác sĩ y tế?”

“Đúng.”

“Nơi làm việc?”

“Thầy thuốc chính thức tại Câu lạc bộ Chứng khoán. Là bác sĩ khách mời của Bệnh viện Bellevue.”

“Kinh nghiệm với tư cách thầy thuốc có bằng cấp, thưa Bác sĩ?”

“Tôi đã và đang hành nghề với bằng Y tại New York được hai mươi mốt năm nay.”

“Ông có quen biết gì bị cáo không?”

“Có. Tôi quen biết ông ấy đã mười năm, đấy là khoảng thời gian ông ấy gia nhập thành viên Câu lạc bộ Chứng khoán.”

“Ông đã nghe các nhân chứng nói vừa rồi liên quan đến một vết cắt mà ngài DeWitt bị ở ngón trỏ tay phải, tại phòng tập Câu lạc bộ tối ngày 9 tháng Chín. Bằng sự am tường và hiểu biết của mình, ông có cho rằng mọi chi tiết lời chứng đưa ra đến nay về những gì xảy ra tại phòng tập thể dục là đúng cả hay không?”

“Đúng.”

“Tại sao ông cảnh báo bị cáo phải cẩn thận với ngón tay của ông ấy sau khi ông ấy từ chối băng bó?”

“Vì đây là loại vết thương mà bất kỳ co thắt đột ngột khiến gồng cơ ngón tay đều có thể gây rách miệng trở lại. Vết cắt này kéo dài qua hai lóng trên của ngón trỏ. Chẳng hạn, việc nắm bàn tay lại vào bất cứ lúc nào vào tối thứ Tư hôm ấy đều có thể gây sưng miệng vết thương và làm đứt đoạn lớp vảy do máu khô mà thành.”

“Và đấy là lý do chuyên môn mà ông muốn băng bó vết thương lại?”

“Đúng. Vì nếu vết thương bị mở miệng, cũng như khả năng có thể nhiễm trùng tại đó, lớp băng bó đắp thuốc sẽ có tác dụng bảo vệ sát trùng.”

“Rất tốt, bác sĩ Morris,” Lyman nói nhanh. “Như vậy, ông vừa nghe lời chứng của nhân chứng mới đây, nói về tình trạng vết thương và lớp vảy khi ông ấy thấy nó ở lan can trên phà. Liệu vết thương - như thanh tra Thumm mô tả với tư cách nhân chứng - có thể đã bị hở miệng, chẳng hạn, cách mười lăm phút trước khi ông ta thấy nó không, bác sĩ Morris?”

“Ý ông là phải chăng vết thương ban đầu có thể đã hở miệng vào khoảng mười lăm phút trước khi thanh tra Thumm lần đầu thấy nó, rồi có vẻ ngoài như thanh tra Thumm đã mô tả chứ gì?”

“Đúng.”

Vị thầy thuốc nhấn giọng: “Dứt khoát là không.”

“Tại sao?”

“Nếu nó bị hở miệng dù cách đó cả giờ chăng nữa, nó không thể nào có được tình trạng như thanh tra Thumm mô tả - đóng vảy, không bị rách đoạn, là một mảng liên tục, và tất cả đều cứng và khô.”

“Vậy thì, theo những gì Thanh tra Thumm diễn tả, phải chăng ông muốn nói rằng vết thương đã không bị mở miệng từ lúc ông điều trị nó tại Câu lạc bộ cho đến tận lúc bị cáo nắm lấy quả nắm cửa trên phà?”

Bruno vất vả phản đối vào đúng lúc bác sĩ Morris điềm tĩnh trả lời: “Có.” Đang lúc tranh cãi dữ dội nổ ra, Lyman không ngừng đưa ánh mắt đầy ngụ ý nhìn vào bồi thẩm đoàn giờ đây chụm đầu sôi nổi thì thào. Lyman mỉm cười bình thản trong cảm giác hả hê thỏa mãn.

“Bác sĩ Morris, liệu bị cáo có thể túm lấy và nhấc bổng một vật nặng hai trăm pao cách vài phút trước khi thanh tra Thumm tại lan can phà thấy vết thương của ông ấy ở tình trạng như đã mô tả, rồi xô hoặc ném vật thể đó qua lan can ra bên ngoài cả bờ bao lơn hai bộ rưỡi mà không bị toạc miệng vết thương ấy không?”

Bruno lại nhảy dựng lên, mồ hôi túa cả ra vì thịnh nộ, trút hết cả gân sức gào lên phản đối. Thẩm phán Grimm thẳng thừng bác bỏ, cho rằng việc trưng cầu ý kiến chuyên môn là hoàn toàn liên quan đến lập luận bào chữa.

Bác sĩ Morris đáp: “Tuyệt đối không., ông ấy không có lý nào làm được điều ông vừa diễn tả mà không làm mở miệng vết thương.”

Không che giấu nụ cười đắc thắng, Lyman cất tiếng: “Ngài có thể phản vấn, thưa ngài Bruno.”

Bầu không khí náo động lại dấy lên, Bruno bặm môi dưới và quắc mắt nhìn viên thầy thuốc. Ông đan chân đi tới đi lui trước bục nhân chứng như một con thú bị giam trong cũi sắt.

“Bác sĩ Morris!” thẩm phán Grimm gõ búa yêu cầu trật tự, Bruno ngừng lại chờ cho đến khi gian phòng yên lặng trở lại. “Bác sĩ Morris. Bằng tuyên thệ, và theo kiến thức cùng kinh nghiệm chuyên môn, ông vừa đưa lời chứng rằng với tình trạng liền miệng vết thương của bị cáo như nhân chứng trước vừa tả là bị cáo không thể nào dùng được bàn tay phải của mình để ném một vật nặng hai trăm pao qua thành lan can mà không làm mở miệng vết cắt.”

Lyman lạnh lùng cất tiếng: “Phản đối, thưa quý tòa. Đó không phải là câu hỏi mà nhân chứng đã quả quyết trả lời. Câu hỏi của tôi ngoài lan can còn bao gồm cả bờ bao lơn hai bộ rưỡi chạy dọc các cạnh boong tầng thượng của con phà Mohawk.”

“Ngài công tố viên, hãy đặt lại chính xác câu hỏi,” thẩm phán Grimm nói.

Bruno đặt lại câu hỏi.

Bác sĩ Morris điềm đạm trả lời: “Đó là điều tôi vừa trả lời ‘đúng thế’, và tôi dám cược cả uy tín của tôi cho ý kiến này.”

Lyman, lúc này đã quay trở về bàn bào chữa, quay sang nói nhỏ với Brooks: “Đáng thượng cho Bruno, hồi nào giờ tôi mới thấy ông ấy xoắn đến vậy. Cứ tưởng tượng nhấn đi nhấn lại điểm đó với bồi thẩm đoàn mà xem!”

Nhưng Bruno hỏi chưa xong. Ông hằm hè cất lời: “Ông đang nói đến bàn tay nào, hở Bác sĩ?”

“Đến bàn tay có ngón bị cắt, bàn tay phải, tất nhiên rồi.”

“Nhưng bị cáo có thể dùng bàn tay trái để thực hiện hành động đã đề cập mà không làm mở miệng vết thương trên bàn tay phải chớ?”

”Cố nhiên, nếu ông ấy không dùng tay phải thì sẽ không gây mở miệng vết cắt trên tay phải.”

Bruno lom lom nhìn bồi thẩm đoàn như muốn nói: “Các ngài thấy chưa, đủ thứ hầm bà lằng nãy giờ có nghĩa gì đâu. Chẳng xác đáng gì cả, DeWitt cũng có thể gây chuyện này bằng tay trái chớ.” Ông trở về chỗ ngồi cùng nụ cười không lấy gì làm chắc. Bác sĩ Morris vừa định xuống bục thì Lyman đã cất tiếng yêu cầu quyền gọi lại nhân chứng. Vị bác sĩ lại ngồi xuống, trong ánh mắt ông ta lộ ra vẻ tươi cười hóm hỉnh.

“Bác sĩ Morris, ông vừa nghe ngài công tố viên xa xôi rằng bị cáo đâu chừng cũng có thể chỉ dùng bàn tay trái để tống khứ cái xác người đã chết. Theo ý kiến của ông, liệu rằng bị cáo - chỉ bằng một tay trái và trong tình trạng tay phải bị thương - có thể nhấc bổng cái xác bất tỉnh nặng hai trăm pao của Charles Wood rồi xô hoặc ném qua lan can, ra ngoài cả bờ bao lơn rơi hẳn khỏi phà hay không?”

“Không.”

“Tại sao?”

“Trên phương diện nghề nghiệp tôi biết ngài DeWitt đã nhiều năm nay. Thứ nhất, tôi biết ông ấy thuận tay phải và tay trái là tay yếu trong hai tay cũng như bao người thuận tay phải khác. Tôi biết ông ấy là người có thể chất yếu ớt do nhỏ người, yếu đuối, cân nặng chỉ một trăm mười lăm pao. Từ những tình tiết này tôi cho rằng, hoàn toàn không có chuyện một người đàn ông nặng một trăm mười lăm pao chỉ dùng một tay, mà lại là tay yếu hơn, lại có thể làm chuyện mà các ngài vừa mô tả với một cái xác chết có trọng lượng đến hai trăm pao!”

Tiếng người thi nhau ồn ào náo động, nhiều nhà báo chạy ra khỏi phòng xử án, thành viên bồi thẩm đoàn sôi nổi, kẻ thảo luận người gật gù. Bruno tím mặt bật dậy la lối nhưng không ai còn chú ý gì đến ông, trong khi các nhân viên tòa án thì cố lấy giọng sang sảng để vãn hồi trật tự. Chờ sự náo nhiệt lắng xuống, Bruno tiếng được tiếng mất yêu cầu đình hoãn phiên tòa hai giờ để củng cố thêm ý kiến y học.

Thẩm phán Grimm gằn giọng: “Nếu còn tái diễn cảnh tượng hổ thẹn như thế này trong phần còn lại của phiên xét xử tôi sẽ cho mời tất cả ra khỏi phòng xử án và đóng cửa lại! Kiến nghị đình tòa có hiệu lực. Tòa trở lại vào hai giờ chiều nay.”

Ai đó gõ một tiếng búa; mọi người đứng dậy chờ đến khi thẩm phán Grimm lết phết ra khỏi phòng xử án về buồng thẩm phán của ông ta. Thế rồi tình trạng huyên náo lại vỡ òa cả ra với tiếng chân bước ồn ào và tiếng nói tranh cãi qua lại, rồi cả bồi thẩm đoàn đều lui về. DeWitt ngồi thở hào hển trên ghế của gã, dáng vẻ trầm mặc đã biến mất, gương mặt trắng bệch của gã hiện vẻ nhẹ nhõm như không tin những gì vừa diễn ra. Brooks bắt chặt tay Lyman chúc mừng. “Nhiều năm rồi tôi mới nghe phiên bào chữa bất ngờ vậy đó, Fred!”

Giữa sự huyên náo bủa vây chung quanh, công tố viên Bruno và thanh tra Thumm ngồi ở bàn công tố chòng chọc nhìn nhau trong cơn bực dọc dở khóc dở cười. Cánh nhà báo giờ đây bâu quanh lấy bàn bào chữa và một nhân viên tòa án đang vất vả tách DeWitt ra khỏi sự đeo bám của báo giới.

Thumm nghiêng người về phía trước. “Ngài Bruno hậu đậu,” ông càu nhàu. “Sao đây con ngựa già, anh bị quả hố rồi còn gì.”

“Chúng ta chứ, Thumm, là chúng ta,” Bruno ngắt lời. “Anh cũng là con lừa kém gì tôi. Suy cho cùng chính bên anh thu thập chứng cứ còn bên tôi mang trình nó ra.”

“Hừ, tôi đâu chối chuyện ấy,” Thumm cộc cằn.

“Anh lẫn tôi giờ là hai gã ngu đặc của xứ New York này còn gì,” Bruno rên rỉ vứt giấy tờ vào cặp. “Anh bao giờ cũng sẵn tình tiết trong tay và không bao giờ điều tra đến nơi đến chốn lấy một lần.”

“Đừng kêu ca vậy chứ,” Thumm gầm gừ. “Tôi là loại vú em nào đấy thực. Nhưng rốt cục thì,” ông nói giọng yếu ớt, ”anh rõ ràng đã thấy bàn tay DeWitt quấn trong khăn tay đêm ấy, và anh có hề nghĩ đến chuyện hỏi han gì nó đâu.”

Bruno đột ngột thả cặp xuống; mặt ông sưng lên. “Tôi muốn xem Fred Lyman huênh hoang chuyện này thế nào! Quỷ sứ thật, điều tôi trăn trở là chỗ này đây. Để tôi nghe hắn mở mồm thử! Vì sao hả, nó đơn giản như cái mũi trên bộ mặt xấu quýnh của anh rằng…”

“Chắc chắn là thế,” ngài thanh tra gằn giọng. “Lane, tất nhiên rồi. Gã ôn dịch ấy!” Ông kêu lên. “Hắn đã bịp chúng ta, Chúa ơi, đáng đời hai ta vì đã nghi ngờ hắn.”

Họ vặn vẹo trên ghế và nhìn khắp gian phòng xử án trống rỗng; chả thấy Lane đâu cả. “Chắc là đã phắn mất tiêu rồi còn đâu,” Bruno tỏ ra phiền muộn. “Vừa nãy tôi còn thấy ông ấy… Bỏ đi, Thumm, cũng là lỗi của ta, từ đầu ông ấy đã cảnh báo ta đừng tiến hành chuyện này đấy thôi.” Ông giật mình rồi nhỏ giọng. “Nghĩ mà xem, sau đó ông ấy lại tỏ ra sẵn sàng để ta truy tố DeWitt, rồi ông ấy giấu kỹ chuyện bào chữa này suốt bấy nay. Tôi thắc mắc tại sao…”

“Tôi cũng vậy.”

“Tôi chưa hiểu vì sao ông ấy thích mạo hiểm với mạng của DeWitt như vậy.”

“Gã ấy đâu phải thế,” Thumm khô khan. “Với cách bào chữa đó gã thừa biết dễ dàng lôi DeWitt ra ngoài. Dù vậy, tôi muốn nói anh điều này.” ông đứng lên vừa giang đôi tay dài như đười ươi vừa lắc mình như con chó ngao lông xù. “Này ông bạn, từ nay trở đi Thumm nhỏ bé sẽ kính cẩn nghe lời Drury Lane! Đặc biệt khi gã đó nói về chủ đề ngài X!”