CẢNH 2 Nhà Ga Đường Sắt Weehawken-Thứ Sáu, Ngày 9 Tháng 10-11 Giờ 55 Khuya
Lúc mười hai giờ kém vài phút khuya, nhóm người của DeWitt đi vào phòng chờ ga đường sắt Bờ Tây ở Weehawken - tòa nhà màu xám trông tựa như nhà đậu xe điện, khung xà nhà là những kèo sắt đan chéo qua lại, sàn lửng men theo vách tường chạy quanh nhà. Dăm hành khách đi lại quanh quẩn; ở góc gần cửa mở ra sân ga, người nhân viên ngồi quầy Phòng Hành lý đang lim dim gà gật; một gã đàn ông che miệng ngáp phía sau hàng tạp chí; những hàng ghế tựa dài trống không.
Họ đi vào mang theo tiếng nói cười, nhóm người vẫn nguyên vẹn trừ Frederick Lyman, ông đã cáo lỗi tại khách sạn và quay trở về căn hộ của mình. Jeanne DeWitt và Lord chạy đến quầy tạp chí, Imperiale mỉm cười nối gót họ. Lord mua một hộp kẹo lớn tướng rồi làm bộ dâng tặng tiểu thư Jeanne. Không muốn bị thua về khoản nịnh đầm, Imperiale mua hẳn một ôm tạp chí rồi chân rập gót nghiêm người tặng cho cô gái; mặt ửng hồng, người quấn áo choàng lông, mắt vui tươi sáng ngời, cô nàng cười to rồi, tay trong tay với mỗi người một bên, dẫn họ đến một băng ghế dài. Họ cùng ngồi xuống, trò chuyện và nhấm nháp những thanh kẹo sôcôla.
Bốn người còn lại thong thả đi đến cửa bán vé. DeWitt ngước nhìn chiếc đồng hồ lớn phía trên quầy tạp chí: kim đồng hồ chỉ 12 giờ 04.
“A,” gã cất tiếng vui vẻ, “chuyến tàu của ta còn mãi đến mười hai giờ mười ba phút - ta vẫn còn sớm được ít phút. Cho phép tôi.”
Mọi người dừng lại trước ô cửa bán vé; Lane và Brooks lùi lại một bước, còn Ahearn thì nắm lấy tay DeWitt. “Đây John, để tôi.” DeWitt mỉm cười giật khỏi tay Ahearn rồi nói với người nhân viên: “Cho sáu vé một chiều đến Tây Englewood.”
“Ta có đến bảy người mà John,” Ahearn phản đối.
“Tôi biết, nhưng riêng tôi đã có sổ vé năm mươi chuyến đi thường xuyên rồi.” Nét mặt gã sa sầm khi người bán vé đẩy sáu mảnh giấy bìa cứng qua cửa sổ. Thế rồi gã mỉm cười cất giọng thản nhiên: “Chắc tôi sẽ kiện Tiểu Bang về giá trị cuốn sổ vé của mình thôi. Nó đã hết hạn đang lúc tôi…” Gã chợt ngừng lại rồi nói: “Bán cho tôi một cuốn sổ vé năm mươi chuyến nữa nhé.”
“Tên gì, thưa ngài?”
“John O. DeWitt, Tây Englewood.”
“Vâng, thưa ngài DeWitt.” Người bán vé cố không nghển cổ tò mò và làm ra vẻ đang rất bận rộn. Vài giây sau, anh ta đẩy qua ô cửa lưới một tập giấy đã đóng dấu ngày tháng. Đang lúc DeWitt móc ví lấy ra tờ bạc năm mươi đô la, giọng nói trong trẻo của Jeanne vang lên: “Bố ơi, tàu vào kia rồi!”
Người bán vé hối hả trả lại tiền và DeWitt nhét vội những tờ bạc và tiền xu lẻ vào túi quần. Trên tay cầm cuốn sổ vé và sáu tấm vé rời, gã quay lại với ba ông bạn đồng hành của mình.
“Ta có phải chạy vội ra không đấy?” Lionel Brooks hỏi. Bốn người đàn ông đưa mắt nhìn nhau.
“Không đâu, ta còn đủ thời gian,” DeWitt miệng trả lời tay nhét mấy tấm vé và cuốn sổ mới vào túi phía trên bên trái của chiếc áo gilê, rồi bắt đầu cài lại nút áo khoác.
Họ đi qua phòng chờ, theo chân Jeanne cùng Lord và Imperiale rồi bước ra sân ga có mái che trong bầu không khí lạnh lẽo. Đoàn tàu tuyến địa phương chuyến 12 giờ 13 đã vào ga, họ đi qua chiếc cổng lưới mắt cáo rồi xuôi theo sân ga nền bê tông chạy dài. Theo sau họ dăm ba hành khách khác đi lộn xộn dọc sân ga. Toa tàu cuối tối đen như mực, họ đi đầu đoàn hành khách, rồi bước lên toa thứ nhì áp chót.
Một số người lạ mặt cũng bước lên ngồi cùng toa.