← Quay lại trang sách

CẢNH 4 Trên Đường Về New York-Thứ Bảy, Ngày 10 Tháng 10-3 Giờ 15 Sáng

Công tố viên Bruno, thanh tra Thumm và toán nhân viên leo lên mấy chiếc ô tô cảnh sát nổ máy rời ga Teaneck hướng về New York.

Suốt một lúc lâu, hai người ngồi im không nói một lời, đắm chìm trong những suy nghĩ hỗn độn quay cuồng của riêng mình. Vùng đồng quê Jersey tối mịt vùn vụt lướt qua mắt họ.

Bruno mở lời trước nhưng tiếng được tiếng mất trong tiếng ồn của máy. Thấy vậy Thumm hỏi lớn: “Hả?” rồi hai người bọn họ chụm đầu vào nhau.

Bruno hét vào tai viên thanh tra: “Anh nghĩ sao chuyện Lane biết kẻ nào giết DeWitt?”

Thumm lớn giọng trả lời: “Tôi nghĩ cũng giống việc lão ấy nói mình biết ai giết Longstreet và Wood vậy!”

“Nếu ông ấy biết.”

“Ồ, nhất định là lão ấy biết, cái gã chết chém này gây được niềm tin thế nào đấy, chính tôi không thể luận ra… Không khó để hiểu ông ấy suy tính thế nào. Rất có thể ông ấy cho rằng ngay từ đầu Longstreet và DeWitt đã là mục tiêu, cả hai người bọn họ. Vì lý do này mà xảy ra chuyện Wood bị giết - để ngăn ông này tiết lộ. Điều này nghĩa là…”

Bruno từ từ gật đầu. “Nghĩa là động cơ của những tội ác này rơi trở về im lặng, có thể vậy.”

“Có vẻ là như thế rồi.” Thumm văng một câu chửi thề khi tài xế cho xe nhảy tưng tưng qua gờ giảm tốc. “Vậy nên Lane mới nói là sẽ không còn vụ án mạng nào nữa - đúng không? Longstreet lẫn DeWitt đều chết cả rồi, và chuyện giết người vậy là chấm dứt.”

“Thấy tiếc cho lão già đáng thương ấy,” Bruno tự lẩm bẩm. Cả hai đều chung một ý nghĩ - DeWitt, cho đến giờ vẫn chưa rõ vì lẽ gì bị đem ra làm vật tế thần… họ ngồi trong sự đồng cảm im lặng giữa lúc chiếc xe hối hả lao đi.

Sau một lúc lâu, Thumm cởi mũ rồi đập trán bình bịch. Bruno trố mắt nhìn.

“Chuyện gì thế, ốm à?”

“Đang cố nghĩ cho ra cái dấu hiệu ngón tay chết tiệt DeWitt để lại.”

“Ồ.”

“Nó dở hơi thế nào ấy, Bruno ạ, rất dở hơi, chả hiểu được ra làm sao.”

“Làm thế nào anh biết là Dewitt để lại nó?” Vị công tố viên gặng hỏi. “Có thể nó chả có nghĩa gì cả, chỉ trùng hợp mà thôi.”

“Anh không tin thế thật đấy chứ. Trùng hợp, thật vô lý! Anh thấy tôi cố bẻ ngón của mình giống vậy không? Phải cố lắm mới giữ được chúng ngoắc lên nhau dù chỉ ba mươi giây thôi đấy. Bruno này, tôi cá là không thể có chuyện những ngón tay co thắt vào nhau như thế. Schilling cũng nghĩ giống vậy, bằng không lão ấy chả việc gì phải mang tôi ra làm thí nghiệm… Mà này!” Viên thanh tra xoay người trên chiếc ghế da để nhìn thẳng vào vị công tố viên một cách ngờ vực. “Tôi nghĩ anh có phần ấn tượng với câu chuyện mắt quỷ nhảm nhí đấy chứ!”

Bruno mỉm cười bối rối. “À… càng nghĩ tôi càng không cho là vậy. Đơn giản là không thể, quá sức hoang đường, chả thực tế tí nào cả, lạy Chúa.”

“Khó hiểu, đúng thế.”

“Thế thì ai có thể giải thích? Hãy giả dụ - mà Thumm này, tôi không nói là tôi tin thế đâu nhá.”

“Tôi hiểu, tôi hiểu.”

“Hừm, hãy giả dụ những hai ngón tay ngoắc chéo lên nhau ấy quả thực có nghĩa là dấu hiệu phòng ngừa mắt quỷ dữ xem. Cũng nên xem xét mọi khả năng có thể xảy ra chứ. Thế này nhé, DeWitt chết ngay khi bị bắn; vậy thì có một điều chắc chắn là, dấu hiệu đó hẳn phải do DeWitt cố tình xếp thành trước khi gã bị bắn.”

“Biết đâu chừng tên sát nhân mới là kẻ xếp mấy ngón tay của DeWitt thành như vậy sau khi gã chết,” Thumm cãi. “Như tôi bảo lúc ấy đấy.”

“Vớ vẩn!” Bruno gào lên. “Tên giết người đâu để lại dấu hiệu ấy ở hai vụ trước, vậy thì mắc mớ gì hắn làm ở vụ này?”

“Được thôi, theo ý anh vậy,” Thumm gân cổ. “Tôi chỉ giả thiết thế thôi, phải xem xét hết mọi khả năng có thế xảy ra chứ, kể cả những điều vụn vặt như thế.”

Bruno chẳng buồn chú ý. “Nếu DeWitt cố tình để lại dấu hiệu đó - Ha, gã biết kẻ giết mình, đúng không, và muốn để lại manh mối về nhân dạng của tên này.”

“Không tệ lắm,” Thumm reo lên. ”Sơ đẳng, Bruno thân mến ạ!”

“Im nào. Mặt khác,” ngài công tố viên tiếp tục, “về cái vụ mắt quỷ này, DeWitt đâu phải kẻ mê tín. Chính gã từng bảo vậy với anh đấy thôi… Hiểu chứ, Thumm!”

“Rõ rồi, rõ rồi,” viên thanh tra chợt ngồi thẳng dậy và kêu lên. “Ý anh là DeWitt để lại dấu hiệu cho biết thủ phạm giết gã là người mê tín! Chúa ơi, giờ bắt đầu có chút lý lẽ rồi đây! Nó cũng hợp với DeWitt nữa. Một kẻ lanh trí trong tích tắc, đó chính là con người gã. Một thương gia sắc sảo, một người nhanh như cắt.”

“Anh có cho là Lane đã xét đến điểm này không đấy?” Bruno đăm chiêu hỏi.

“Lane ấy à?” Niềm phấn khởi của ngài thanh tra bỗng xẹp xuống như bị dội nước đá lạnh, ông đưa mấy ngón tay bắp chuối lên bóp cằm. ”Ừ nhỉ, có thể xét cho cùng thì ý tưởng này cũng không lấy gì làm sốt dẻo cho lắm. Cái chuyện mê tín chả ra làm sao này.

Bruno thở dài.

Năm phút sau Thumm thình lình hỏi: “Jettatore là cái quái gì thế?”

“Kẻ sở hữu con mắt quỷ dữ, từ này của xứ Naples, tôi nghĩ vậy.”

Họ buông mình vào sự im lặng rầu rĩ trong khi chiếc xe vẫn vun vút lao đi.