CẢNH 6 Một Phòng Hạng Sang Ở Khách Sạn Grant-Thứ Bảy, Ngày 10 Tháng 10-4 Giờ 05 Sáng
Trung sĩ Duffy đứng dựa tấm lưng to bè lên cánh cửa dẫn vào căn phòng hạng sang của Cherry Browne. Ông đang trò chuyện dè dặt với một gã khổng lồ mang vẻ mặt âu lo thì thanh tra Thumm, công tố viên Bruno cùng toán người của họ xuôi hành lang của tầng mười hai Khách sạn Grant rảo bước tiến đến.
Duffy giới thiệu gã có bộ mặt lo lắng ấy là thám tử của khách sạn; ánh sáng lấp lóe trong mắt của Thumm khiến gã thám tử khách sạn này lại càng tỏ vẻ lo lắng tợn.
“Có gì không?” Thumm hỏi bằng giọng báo điềm hung hiểm.
“Im như tờ,” viên thám tử khách sạn nhỏ giọng. “Im như tờ. Không có gì rắc rối cả phải không, ngài thanh tra?”
“Bọn họ chả động tĩnh gì cả,” viên trung sĩ nói. “Tôi đoán họ đã ngủ mất rồi.”
Gã thám tử khách sạn lộ vẻ hoảng hốt. “Bọn tôi không cho phép những chuyện như thế.”
Thumm gằn giọng: “Căn hộ này có lối thoát nào không?”
“Cái cửa ấy.” Duffy khoát cánh tay bò mộng chỉ. “Và dĩ nhiên còn có lối thoát hiểm nhưng đường ấy đã bị chặn dưới lầu rồi. Trên mái cũng cắt người canh giữ, đề phòng vậy thôi.”
“Tôi thấy dường như hơi thừa,” Bruno phản đối, ông chừng như khó chịu. “Bọn họ chả tìm cách bỏ đi đâu.”
“Hừ, nào ai biết được,” viên thanh tra lạnh lùng. “Sẵn sàng cả rồi chứ, các cậu?” Ông nhìn lên nhìn xuống hành lang, không có bóng người nào quanh đó trừ người của ông và gã thám tử khách sạn; hai người đã thong thả đến bên cánh cửa phòng kế cận. Không mào đầu gì thêm Thumm đấm nhẹ lên ô ván cánh cửa.
Không có động tĩnh gì từ bên trong căn phòng. Thumm áp tai lắng nghe một lúc, rồi đập cửa ầm ầm. Gã thám tử khách sạn mở miệng định phản đối nhưng lại ngậm miệng, bắt đầu lo lắng đi đi lại lại trên mặt sàn trải thảm.
Cánh cửa vẫn im lìm, nhưng lần này có tiếng rì rầm nho nhỏ lọt vào tai viên thanh tra. Ông mỉm cười với vẻ dữ tợn và chờ đợi. Thế rồi có tiếng ‘cách’ của công tắc đèn vang ra đâu đó từ bên trong, tiếng chân bước lẹp kẹp rồi những âm thanh va nhau của chiếc then cửa được kéo ra. Thumm đưa mắt cảnh báo người của mình. Cánh cửa hé ra một khoảng trống hai in-sơ.
“Ai thế? Các ông muốn gì?” Đó là tiếng của Cherry Browne, một giọng âu lo với lời lẽ ngập ngừng.
Thumm chèn chiếc giày to tướng của mình vào khe cửa mở hé đoạn dùng cánh tay chắc khỏe đẩy mạnh, cánh cửa miễn cưỡng mở ra. Dưới ánh sáng đèn của gian phòng, Cherry thật xinh đẹp và hoảng hốt đang đứng đó, mình quấn trong bộ đầm ngủ bằng lụa mỏng thêu ren, đôi bàn chân trần nhỏ nhắn của ả xỏ dép lười bằng vải sa tanh.
Ả vừa há hốc mồm như thể gặp ma trước bộ mặt của Thumm vừa lùi lại theo bản năng, “Ủa, thanh tra Thumm!” Ả nói bằng giọng yếu ớt, cứ như sự hiện diện rành rành của Thumm không phải là chuyện thực vậy. “Chuyện… chuyện gì thế?”
“Đâu có chuyện gì, không chuyện gì cả,” Thumm nói vẻ thân mật nhưng mắt thì đảo qua đảo lại nhìn khắp nơi. Ông đang đứng trong một gian phòng khách thuộc dãy phòng hạng sang của ả diễn viên; mọi thứ chung quanh khá bừa bộn; trên chiếc tủ ly là một chai gin rỗng và một chai whisky hầu như cạn sạch; đầu thuốc lá hút dở vứt bừa bãi, một chiếc túi xách nạm cườm của phụ nữ nằm trên bàn; những chiếc ly chưa rửa, một chiếc ghế nằm chỏng gọng… Đôi mắt của ả quét từ gương mặt viên thanh tra ra đến ngưỡng cửa, mắt ả chợt mở to khi thấy Bruno và nhóm đàn ông đứng ở hành lang bên ngoài.
Cánh cửa dẫn vào phòng ngủ vẫn đóng chặt.
Thumm mỉm cười. “Vào đi nào, ngài công tố viên, người của ngài hãy đợi bên ngoài,” thế là vị công tố viên bước vào phòng rồi khép cửa lại sau lưng.
Vẻ bình tĩnh tự nhiên của người đàn bà được lấy lại phần nào; sắc hồng đã trở lại trên hai má của ả, và một tay ả đưa lên vuốt tóc.
”A!“ Ả cất lời. ”Các ngài thật khéo chọn lúc để quấy rầy một phụ nữ. Ngài thanh tra có ý tưởng gì vậy?”
”Im nào, em gái,“ Thumm cất giọng vui vẻ. ”Cô ở một mình à?”
“Có liên quan đến ông không?”
“Tôi hỏi, cô ở một mình hả?”
“Chả việc quái gì đến ông cả.”
Nhe răng cười xòa, trong khi Bruno vẫn tựa vào tường, Thumm bước đến cánh cửa bên kia phòng. Ả diễn viên thốt lên tiếng kêu nhỏ đầy lo lắng rồi đuổi theo chặn ông lại, ả đứng chặn ngang cánh cửa phòng ngủ. Ả tỏ ra tức giận; đôi mắt Tây Ban Nha long lanh của ả sáng bừng lên. “Ông điên à!” Ả la lên. “Lệnh khám xét đâu? Ai cho ông…?”
Thumm đặt bàn tay to lớn lên vai gạt ả tránh ra… Bỗng cánh cửa bật mở trước mặt ông và Pollux vừa bước ra vừa nheo mắt vì ánh sáng.
“Được rồi, được rồi,” Pollux nói bằng giọng khàn khàn. “Chả việc gì phải ầm lên. Chuyện quỷ gì thế hả?”
Gã gói mình trong bộ pajama lụa bó sát người; lớp vỏ ngoài chải chuốt lúc ban ngày của gã đã biến mất, mái tóc thưa của gã đứng sựng trên đầu như bôi mỡ; hàm ria nhọn như hai mũi kim vểnh ngược giờ đây cụp xuống âu sầu; nhô ra bên dưới cặp mắt ốc nhồi của gã có hai cái túi thịt thâm sì, bệnh hoạn.
Cherry Browne hất đầu, mót một điếu thuốc từ đống vương vãi trên bàn, đánh một que diêm, rít một hơi dài sặc sụa rồi ngồi xuống, hai chân đưa qua đưa lại. Pollux chỉ đứng đấy; gã chừng như ý thức được cái bộ dạng khốn khổ của gã mang lúc này, nhấp nhổm hết chân nọ rồi lại chân kia.
Thumm thản nhiên đánh giá gã, ông đưa mắt từ người này sang người khác. Không ai nói lời nào.
Viên thanh tra cất lời trong bầu không khí im lặng ngột ngạt: “Giờ hai kẻ tình nhân các người nói tôi nghe xem hồi đêm các người ở đâu.”
Cherry khịt mũi. “Ai mới là người cần nói hả? Chính ông mới phải giải thích tại sao tự nhiên ông đến quấy rối chúng tôi.”
Thumm ghé bộ mặt đỏ bừng của mình sát vào mặt ả. “Nghe đây, quý cô,” ông cất giọng lạnh lẽo, “cô và tôi sẽ nói chuyện tử tế - tử tế, cô hiểu chứ? Nếu cô đừng diễn tuồng. Bằng không chuyện sẽ căng lên và tôi sẽ bẻ từng khúc xương trong cái cơ thể mỹ miều ấy của cô, nhé. Trả lời nhanh, và dẹp cái kiểu vớ vẩn ấy đi!”
Đôi mắt của ông như hai viên mã não xoáy thẳng vào mắt ả. Ả hơi khúc khích. “A… sau buổi diễn hồi tối Pollux đón tôi và chúng tôi… chúng tôi về đây.”
“Nhảm nhí,” Thumm nói. Bruno quan sát Pollux đang cau mày, gã tìm cách ra hiệu với ả đàn bà qua vai Thumm. “Cô về đến đây khoảng 2 giờ 30. Cô đã ghé những đâu?”
“Ơ, ông cáu chuyện gì thế? Hẳn nhiên bọn tôi về đây. Tôi đấu muốn nói bọn tôi đi thẳng từ nhà hát về khách sạn. Ý tôi là… tôi không có ý nói thế. Bọn tôi đến một quán rượu lậu ở phố Thứ Bốn Lăm. Rồi bọn tôi về đây.”
“Hai người không đến bến phà Weehawken hồi đêm nay đấy chứ? Lúc mười hai giờ kém ấy?” Pollux rên lên. “Cả ông nữa!” Thumm nạt. “Ông có ở đấy, có người thấy cả hai người ở bến phà bên phía bờ Jersey.”
Cherry và Pollux có phần tuyệt vọng nhìn nhau. Ả đàn bà chậm rãi: “Thế thì đã sao? Có gì là không ổn chứ?”
“Rất chi là không ổn,” viên thanh tra gằn giọng. “Hai người đã đi đâu?”
“Ô, thì cưỡi phà thế thôi.”
Thumm xì mũi khinh bỉ. “Chúa ơi,” ông nói, “bộ hai người bị loạn não hay sao hả? Cho là tôi tin thế hả?” Ông giậm một chân. “Tôi phát ốm và quá mệt với cái kiểu quanh co lập lờ này rồi đấy, Sarah (75)*. Các người ở trên chiếc phà ấy, và các người xuống phà bên bờ Jersey vì các người đi theo nhóm người của DeWitt!”
Pollux nói khẽ: “Thôi thì cứ bảo quách họ đi, Cherry. Đấy là cách duy nhất.”
Ả trừng trừng vào gã đầy khinh bỉ. “Rõ ra cái thứ đồ ẻo lả khốn khổ. Trông cái bản mặt anh kìa, cứ chực phun cả ra như thằng trẻ ranh thế kia. Ta làm gì sai hả? Họ làm gì được ta hả? Thế thì anh sủa lẳng nhẳng cái gì?”
“Nhưng Cherry…” Pollux nhăn mặt; gã giang hai tay ra.
Thumm để họ lời qua tiếng lại. Trong một thoáng ông nhìn chằm chặp vào cái xắc nạm hạt cườm trên bàn. Chợt ông lôi cái xắc về phía mình, nâng lên rồi đặt xuống, rồi lại nhấc lên… Tiếng cãi vã liền im bặt như có phép mầu. Cherry nhìn theo bàn tay nặng nề đưa lên rồi để xuống, lên rồi xuống… “Đưa cái ấy cho tôi,” ả cất giọng khàn đặc.
“Đồ đựng trong cái túi này khá nặng nhỉ?” Thumm nhăn nhở cười. “Nặng gần cả tấn ấy. Xem nào…”
Ả bật tiếng gầm gừ nho nhỏ nhìn ông dùng những ngón tay dùi đục khéo léo búng cái xắc mở ra rồi sục vào bên trong. Pollux tái mặt, gã dợm chân nửa như bước đến nửa lại thôi. Bruno lặng lẽ rời khỏi bức tường đến bên Thumm.
Mấy ngón tay của viên thanh tra kéo ra một khẩu ru-lô bé xíu có tay cầm nạm ngọc trai và nòng súng cỡ nhỏ. Ông tháo chốt ổ xoay rồi săm soi vào bên trong, có ba lỗ còn đạn. Thumm dùng khăn tay bọc quanh một đầu bút chì rồi thọc vào nòng súng; chiếc khăn lôi ra vẫn sạch sẽ. Ông lại kề súng vào mũi khụt khịt ngửi. Thế rồi ông lắc đầu quẳng khẩu súng lên bàn.
“Tôi có giấy phép giữ súng,” ả diễn viên liếm môi nói.
“Đưa xem.”
Ả đến bên chiếc tủ ly mở một ngăn kéo rồi trở lại bàn. Thumm liếc qua tờ giấy phép rồi trả lại ả. Ả lại ngồi xuống.
“Giờ đến lượt ông,” Thumm quay sang Pollux, “nói đi, ông theo đuôi nhóm người của DeWitt để làm gì?”
“Tôi… tôi chả hiểu ông nói gì.”
Thumm đưa mắt sang khẩu ru-lô. “Ông biết khẩu súng này khiến quả anh đào bé nhỏ đây trông thật tệ đúng không?”
Cherry thở dốc. “Ý ông là sao?” Miệng Pollux xệ xuống.
“John DeWitt đã bị bắn chết trên tàu tuyến địa phương của đường sắt Bờ Tây hồi tối nay,” công tố viên Bruno giờ mới lên tiếng. “Bị ám sát.”
Môi của hai người máy móc lặp lại từng lời; rồi họ nhìn nhau trong vẻ bàng hoàng và sợ sệt.
“Ai giết?” Ả đàn bà thì thào.
“Cô không biết sao?”
Đôi môi căng mọng của Cherry bắt đầu run rẩy. Pollux chợt cả quyết bước về phía bàn trước khi Thumm kịp di chuyển, gã chộp lấy khẩu súng. Bruno né nhanh sang một bên; tay của Thumm thọc vào chiếc túi bên hông; ả diễn viên thét lên. Nhưng Pollux không cố làm gì kịch tính; gã cầm vào chỗ nòng súng rồi rón rén đưa lên, tay của Thumm khựng lại trong túi.
“Xem đi!” Pollux nói nhanh. Tay gã run run chìa báng súng về phía viên thanh tra. “Ngài thanh tra, xem kỹ mấy viên đạn bên trong ấy, chúng đâu nhồi thuốc, chúng là đạn rỗng!”
Thumm giật lấy khẩu súng. “Đạn rỗng ruột,” ông nói khẽ. Bruno đưa mắt quan sát Cherry đang trợn mắt nhìn Pollux chòng chọc như thể hồi nào giờ ả chưa hề quen biết gì gã.
Pollux lập cập câu trước đá vội câu sau. “Tự tôi đã thay tuần trước, Cherry không biết, giờ mới biết. Tôi… tôi không ưa chuyện cô ấy ôm súng có đạn chạy nhảy tung tăng chỗ nọ chỗ kia. Chuyện… chuyện đó đàn bà dễ bất cẩn lắm.”
“Mà sao chỉ ba lỗ có đạn, hả Pollux?” Bruno hỏi. “Ai mà biết liệu những lỗ trống kia vốn đã có một viên đạn thật thì sao.”
“Nhưng tôi bảo ông là không có!” Pollux la lên. “Tôi chả biết tai sao mình lại không nhét cho hết từng ấy lỗ. Bọn tôi đâu có đi trên chuyến tàu ấy hồi tối nay. Bọn tôi chỉ ra đến cầu cập mạn rồi quay lại bắt phà khác về New York thôi, đúng không Cherry?”
Ả thin thít gật đầu.
Thumm lại khoắng tay lục lọi cái xắc. “Ông có mua vé không?”
“Không, bọn tôi còn không lại gần quầy vé hoặc đoàn tàu nữa là.”
“Nhưng các người có theo đuôi nhóm người của DeWitt?”
Đầu dây thần kinh mí mắt trái của Pollux bắt đầu giần giật trông thật buồn cười, nó giật càng lúc càng nhanh dần, thế nhưng Pollux vẫn mím miệng kín khít hệt như miệng rùa. Ả đàn bà thì cụp mắt xuống chăm chú nhìn vào tấm thảm.
Thumm đi vào gian phòng ngủ tối đen, rồi lại tay không quay ra xồng xộc lục lọi phòng khách, chả ai nói lòi nào. Cuối cùng ông quay lưng về phía họ và nện gót thình thịch đi ra cửa. Bruno nói: “Bất cứ lúc nào triệu tập phải lập tức có mặt. Cấm giở trò, cả hai người.” Nói rồi ông theo chân Thumm ra khỏi phòng đi vào hành lang.
Nhóm người đứng ngoài giương mắt chờ đợi khi thấy Thumm và Bruno xuất hiện. Nhưng viên thanh tra chỉ lắc đầu rồi lầm lũi đi đến cầu thang máy, Bruno mệt mỏi lê bước theo sau.
“Sao anh không thu lấy khẩu súng?” Bruno hỏi.
Thumm đưa ngón trỏ như mũi sừng chọc vào nút bấm thang máy. “Để làm gì?” Ông cộc cằn. Gã thám tử của khách sạn đi sát theo sau, vẻ lo âu trên mặt gã lại càng hiện rõ hơn bao giờ hết. Trung sĩ Duffy hích gã sang một bên. “Chả lợi lộc gì cả. Đốc-tờ Schilling bảo vết thương đó là do đạn cỡ 38. Khẩu súng này chỉ là 22.”