← Quay lại trang sách

CẢNH 3 Thư Viện - Thứ Ba, Ngày 7 Tháng Sáu - 1:00 P.M

Hôm thứ Ba, ngày bảy tháng Sáu, các tờ báo New York đã có một buổi thực địa. Có hai sự kiện nóng - một là đám tang của người phụ nữ bị sát hại, Emily Hatter; thứ hai là buổi đọc bản di chúc.

Thi thể của bà Hatter được đưa khỏi nhà xác tới nhà tang lễ, khâm liệm, và nhanh chóng đưa đến nơi an nghỉ cuối cùng. Tất cả sự kiện diễn ra vào giữa đêm thứ Hai và sáng thứ Ba; và lúc mười rưỡi sáng thứ Ba xe tang lễ khởi hành đến một nghĩa trang ở Long Island. Không nằm ngoài dự liệu, những thành viên nhà Hatter dường như không quá xúc động trước nghi thức trọng thể này; ý niệm hơi bất tương xứng của họ về sự sống và cái chết ngăn cản những giọt nước mắt và những dấu hiệu thường thấy của sự buồn đau. Ngoại trừ Barbara, thì họ nhìn nhau đầy nghi kỵ, và cãi nhau suốt quãng đường đến Long Island. Với lũ trẻ, chúng từ chối ở nhà, thì đây như một buổi picnic; chúng phải bị mẹ quản thúc suốt quãng đường, và lúc họ đặt chân đến nghĩa trang, Martha Hatter tỏ ra nóng nảy, mệt mỏi và cáu kỉnh.

Vì những lý do riêng, Drury Lane đã tham dự lễ tang. Ông hết mực chú ý đến các thành viên gia đình, để nhiệm vụ giữ pháo đài lại cho viên thanh tra và công tố viên Bruno, những người ở lại nhà Hatter. Lane đóng vai một người quan sát im lặng, ngày càng say sưa hơn với mỗi khoảnh khắc đi qua của thành viên gia đình, lịch sử của họ, phong cách riêng của họ, hành vi của họ, cử chỉ của họ, giọng nói của họ, và sắc thái trong những mối quan hệ của họ.

Một đám đông phóng viên đi theo xe tang và tỏa ra quanh nghĩa trang. Tiếng bấm máy ảnh, bút chì nguệch ngoạc, mồ hôi nhễ nhại, những tay phóng viên trẻ sốt sắng ráng tiếp cận gia đình họ, những người đang được vây quanh bởi một hàng rào của cảnh sát từ lúc họ đặt chân xuống bên ngoài cổng nghĩa trang cho đến khi họ tới chỗ miệng huyệt đã đào sẵn nơi xương cốt bà Hatter sẽ nằm lại. Conrad Hatter thì như say rượu, đi lảo đảo từ nhóm người này sang nhóm người khác, miệng chửi thề, la hét, ra lệnh cho mọi người… Cuối cùng, Barbara tóm lấy cánh tay anh ta và dẫn đi.

Đó là một buổi tang lễ lạ kỳ. Những người thuộc giới trí thức, bạn bè và người quen của nữ thi sĩ, đã ồ ạt đến viếng để tỏ chút lòng tôn kính tưởng nhớ người đã khuất cũng như với nỗi đau của người sống. Ngôi mộ được bao quanh bởi hàng đoàn người nổi tiếng trong giới nghệ thuật.

Còn đại diện cho Jill Hatter là một đám đông phô trương của những quý ông bảnh chọe, còn trẻ hoặc đã hơi luống tuổi, tất cả đều ăn mặc rất đúng điệu, và tất cả đều quan tâm đến việc thu hút ánh mắt của Jill hay nắm tay cô nàng nhiều hơn là quan sát lễ tang.

Như đã nói, đó là một ngày thực địa cho cánh báo chí. Họ phớt lờ Edgar Perry, vợ chồng Arbuckle, cô hầu gái. Họ chụp những bức ảnh của Louisa Campion và y tá của cô, bà Smith. Một số phóng viên nữ đặc biệt viết về “sự vô hồn bi ai” trên khuôn mặt Louisa, “vẻ hoang mang đáng thương của cô,” “cô ta rơi lệ khi đất bắt đầu được ném vào quan tài của mẹ, như thể cô ta có thể nghe thấy tiếng mỗi cú ném vang vọng trong trái tim.”

Drury Lane quan sát từ đầu đến cuối với vẻ ân cần mà đầy tha thiết, giống như một bác sĩ lắng nghe trái tim người bệnh.

Đoàn người theo chân nhà Hatter trở lại thành phố. Trong chiếc xe chở nhà Hatter không khí dần trở nên căng thẳng - sự kích động của thần kinh, một cảm giác phấn khích chẳng liên quan gì đến con người đã nằm lại trong lớp đất ở Long Island. Chester Bigelow tỏ ra bí hiểm suốt buổi sáng; Conrad đã thử dò hỏi anh ta khi còn hơi say. Nhưng Bigelow, người đang rất được chú ý tới, chỉ lắc đầu. “Tôi không thể nói gì cho đến khi công bố chính thức, anh Hatter.” John Gormly, đối tác của Conrad, sáng nay trông có vẻ ốm yếu; anh ta dứt khoát kéo Conrad đi.

Thuyền trưởng Trivett, người đã tham dự lễ tang với bộ quần áo màu đen, bước ra khỏi chiếc xe đỗ trước nhà Hatter, dẫn Louisa tới chỗ lối đi, nắm chặt tay cô, rồi quay trở về nhà. Thật ngạc nhiên, Chester Bigelow bảo ông ta ở lại; và ông già, với vẻ hoang mang, trở về bên cạnh Louisa. Gormly vẫn ở lại dù chẳng được mời; anh ta có vẻ cương quyết khi ánh mắt dõi theo Jill.

Nửa tiếng sau khi trở về, họ được người trợ lý trẻ lanh lợi của Bigelow mời vào thư viện. Lane, đứng sang một bên cùng thanh tra Thumm và Bruno, miệt mài nhìn những người còn lại. Hai đứa trẻ được thả cho chơi trong vườn, dưới sự giám sát của một thám tử chẳng vui vẻ gì; còn Martha Hatter thì ngồi đó nghiêm nghị và ngay ngắn, tay đặt trên đùi. Bà Smith với bảng chữ nổi Braille để sẵn đứng cạnh ghế ngồi của Louisa Campion.

Lane quan sát những người khác tập hợp lại, và bị ấn tượng bởi sự bất thường của họ hơn bao giờ hết. Nhà Hatter trông ai cũng khỏe mạnh như người mẫu; họ đều cao lớn và mạnh mẽ; chỉ có Martha, không thực sự là một người nhà Hatter, cùng với Louisa - cả hai có chiều cao giống hệt nhau - là những người thấp nhất trong nhà. Nhưng Lane chú ý đến mọi thứ, thái độ bất thường, ánh mắt hơi hoang dại của Jill và Conrad, trí năng tinh tế kỳ lạ của Barbara - sự nhẫn tâm hoàn toàn của hai người đầu tiên, ở mức nào đó, và vẻ thích thú công khai khi nghe di chúc của người mẹ bị sát hại… như một sự tương phản sinh động với những người còn lại - Martha người bị ruồng rẫy, và Louisa người sống mà như chết.

Bigelow bắt đầu dứt khoát. “Tôi muốn không bị gián đoạn, xin vui lòng. Di chúc là vấn đề riêng tư cần được tôn trọng, đề nghị không bình luận cho đến khi tôi đọc xong nó.” Sự im lặng bao trùm. “Tôi nên giải thích trước khi đọc chúc thư này, tất cả các khoản thừa kế được căn cứ trên tài sản sẵn có với giá trị chưa chính xác là một triệu đôla sau khi thanh toán các khoản nợ hợp pháp. Trên thực tế, số tiền này nhiều hơn một triệu đôla, nhưng một con số tượng trưng là cần thiết để đơn giản hóa việc chia thừa kế, như chúng ta sẽ thấy sau đây.” Ông ta cầm lấy một văn bản dài từ tay người trợ lý, trùng vai xuống, và bắt đầu đọc to bằng một giọng vang xa nguyện vọng và di chúc cuối cùng của Emily Hatter.

Từ câu đầu tiên bản di chúc đã có một lưu ý đáng lo ngại. Sau khi xác nhận đầu óc trong trạng thái minh mẫn. Với ngôn ngữ lạnh lùng bà Hatter tuyên bố rằng mục đích chính đằng sau tất cả các điều khoản là để đảm bảo việc chăm sóc trong tương lai cho Louisa Campion, con gái của bà ta, miễn là sau khi bà ta chết đi, Louisa Campion vẫn còn sống tại thời điểm đọc bản di chúc.

Barbara Hatter, là con gái cả của Emily Hatter và York Hatter, được lựa chọn trước tiên cho việc nhận trách nhiệm chăm sóc và đảm bảo cuộc sống cho Louisa Campion trong tương lai. Nếu Barbara đồng ý nhận trách nhiệm này, tuyên bố sẵn sàng chăm lo cho thể chất, tinh thần cũng như hạnh phúc sau này của Louisa suốt phần còn lại của cuộc đời, số tài sản trên được phân chia như sau:

LOUISA (giao phó cho Barbara): 300.000$

BARBARA (khoản thừa kế riêng): 300.000$

CONRAD: 300.000$

JILL: 100.000$

Với sự phân chia như vậy, Barbara được tin tưởng giao nắm giữ khoản thừa kế của Louisa. Một khi Louisa chết, khoản thừa kế được giao nắm giữ này sẽ được chia thành ba phần bằng nhau cho ba người con còn lại, mỗi phần là 100.000 đôla. Khoản chia dự phòng này không hề ảnh hưởng đến khoản thừa kế ban đầu của Barbara, Conrad, hoặc Jill.

Bigelow dừng lại để thở, và Jill, với khuôn mặt xoắn lại vì giận dữ, hét lên the thé: “Hay nhỉ! Tại sao chị ta được…”

Viên luật sư bối rối, nhưng ông ta liền lấy lại vẻ điềm tĩnh và vội nói: “Làm ơn, cô Hatter, làm ơn đi! Xin đừng ngắt lời. Nó sẽ làm mọi chuyện khó giải guyết.” Cô ta lui lại với một tiếng khịt mũi nhỏ, tức giận ra mặt, còn Bigelow thở dài nhẹ nhõm và tiếp tục.

Trong trường hợp Barbara từ chối, để đảm đương trách nhiệm chăm sóc Louisa, người con thứ trong danh sách là Conrad sẽ được trao quyền đảm nhận việc gánh vác gánh nặng này. Trong trường hợp này, khi Barbara từ chối và Conrad đồng ý, sự phân chia tài sản như sau.

LOUISA (giao phó cho Conrad): 300.000$

CONRAD (khoản thừa kế riêng): 300.000$

JILL: 100.000$

BARBARA (đã từ chối): 50.000$

Phần tiền còn lại, 250.000 đôla - lấy từ khoản thưa kế của Barbara Hatter - sẽ được sử dụng vào việc thành lập một tổ chức từ thiện mang tên Tổ ấm Louisa Campion Mù Câm Điếc. Sau đó là những chi tiết dài dòng vế việc thành lập tổ chức từ thiện này.

Và, theo sự phân chia này, nếu cô Louisa qua đời khoản tiền 300.000 đôla sẽ được phân chia giữa Conrad và Jill, Conrad nhận 200.000 đôla, Jill 100.000 đôla. Barbara không nhận được gì…

Một khoảnh khắc im lặng, trong đó mọi con mắt đổ dồn về phía nữ thi sĩ. Cô ta vẫn ngả người trên ghế, nhìn chằm chằm vào đôi môi của Chester Bigelow; chẳng biểu hiện cảm xúc gì. Conrad đang nhìn chằm chằm vào cô với tất cả sự hoang dại thiếu sinh khí trong đôi mắt.

“Ngài thấy rồi chứ,” Bruno thì thầm với Lane; và mặc dù Thumm ngồi cạnh cũng không nghe được giọng nói của Bruno, Lane vẫn đọc ra từ ngữ trên đôi môi của viên thám tử và mỉm cười buồn bã. “Bản chất con người luôn được bộc lộ trong khi đọc di chúc. Xem Conrad kìa; đôi mắt như muốn giết người. Dù thế nào đi nữa, ngài Lane ạ, kiểu gì cũng có cãi vã, tôi xin cam đoan thế. Một di chúc điên rồ.”

Bigelow liếm môi và tiếp tục đọc. Nếu đến lượt mình, Conrad từ chối nhận trách nhiệm chăm sóc cho Louisa, sự phân chia như sau:

BARBARA (đã từ chối): 50.000$

CONRAD (đã từ chối): 50.000$

JILL (như trước): 100.000$

Tổ Ấm Louisa Campion Mù Câm Điếc (như trước): 250.000$

LOUISA: 500.000$

Mọi người đều kinh ngạc. Năm trăm ngàn đôla! Họ lén nhìn người sẽ nhận tài sản này; đó chỉ là một người phụ nữ nhỏ phúng phình nhìn lặng lẽ vào bức tường.

Giọng nói của Bigelow kéo họ trở lại. Ông ta đang nói gì?

“… và năm trăm ngàn đôla của Louisa, như đã nói ở trên, sẽ được giao phó cho thuyền trưởng Eli Trivett, người mà tôi biết, sẽ sẵn sàng nhận trách nhiệm chăm sóc cho đứa con gái bất hạnh của tôi, Louisa Campion. Để bù đắp công cán, tôi cũng để lại cho thuyền trưởng Trivett một khoản tiền là năm mươi ngàn đôla, nếu Barbara và Conrad từ chối, còn thuyền trưởng Trivett đồng ý chăm sóc cho Louisa. Con gái tôi Jill không có lựa chọn nào hết.”

Trong sự kiện cuối cùng này, viên luật sư tiếp tục, nếu Louisa chết, 100.000 đôla trong nửa triệu đôla của Louisa sẽ được trao cho Jill như một khoản thừa kế bổ sung; và phần còn lại, 400.000 đôla, sẽ được thêm vào khoản 250.000 đôla xây tổ ấm từ thiện…

Sự im lặng nặng nề đến nỗi Bigelow vội vã đọc tiếp mà chẳng cần ngước mắt khỏi tờ di chúc đang đọc. Về phần ông bà George Arbuckle, bất kể trường hợp nào, viên luật sư tiếp tục bằng một giọng hơi run rẩy, sẽ được nhận 2.500 đôla cho sự tận tụy phục vụ. Về phần bà Angela Smith, người y tá, được nhận 2.500 đôla cho sự tận tụy phục vụ. Và nếu bà Angela Smith tiếp tục đồng ý là y tá kiêm người đồng hành của Louisa Campion sau cái chết của người viết chúc thư này, một quỹ sẽ được lập ra để trả cho người y tá mức lương là 75 đôla mỗi tuần trong thời gian phục vụ. Cuối cùng, người hầu gái Virginia, nhận 500 đôla…

Bigelow ngừng đọc và ngồi xuống. Người trợ lý của ông nhanh chóng đứng dậy và phân phát bản sao của di chúc. Mỗi người thừa kế nhận được bản sao trong im lặng. Không ai nói lời nào suốt vài phút. Conrad Hatter lấy tay lật đi lật lại bản di chúc, nhìn chằm chằm vào những lời đánh máy với cặp mắt lờ đờ. Cái miệng xinh đẹp của Jill nhăn lại vẻ căm tức không lẫn vào đâu được, đôi mắt đẹp của cô ta quỷ quyệt liếc về phía Louisa Campion. Bà Smith lãnh đạm di chuyển lại gần Louisa.

Thế rồi Conrad bùng nổ với một tiếng hét giận dữ. Anh ta nhảy khỏi ghế, ném bản di chúc xuống sàn, giẫm lên nó trong cơn cuồng loạn. Anh ta lè nhè nói gì đó, nét mặt đỏ gay, tiến về phía Chester Bigelow vẻ ác ý, khiến viên luật sư cảnh giác đứng dậy. Thumm phóng mình qua căn phòng và nắm lấy cánh tay của người say xỉn bằng bàn tay cứng như đá. “Đồ ngốc!” anh gầm lên. “Bình tĩnh đi!”

Khuôn mặt đỏ nhạt dần thành màu hồng, và màu hồng chuyển thành màu xám xịt. Conrad chậm rãi lắc đầu, giống như một người bị mụ mẫm, khi cơn giận dữ điên cuồng dần tan đi. Lý trí xuất hiện trở lại trong cặp mắt anh ta. Conrad quay sang người chị Barbara và thì thầm: “Chị quyết định của chị về cô ta thế nào, Babs?”

Mọi người đều thở dài nhẹ nhõm. Barbara đứng lên mà không trả lời, lướt qua người em trai như thể anh ta không tồn tại, khom người trước ghế của Louisa để vỗ nhẹ lên má người phụ nữ mù câm điếc, rồi quay lại và cất giọng nói trầm ngọt ngào: “Tôi xin phép,” và rời đi. Conrad chỉ biết ngây người nhìn theo cô ta.

Sau đó đến lượt của Jill, và cô ta đã thể hiện ra trò. “Thật lạnh lùng!” cô ta rít lên. “Bà già chết tiệt đó!” Tiến tới như một con mèo, cô ta cụi mình trước ghế của Louisa. “Cái đồ câm này!” cô ta vỗ một cái, và biến khỏi thư viện.

Martha Hatter thờ ơ ngồi theo dõi họ trong im lặng. Bà Smith bồn chồn xếp các mảnh chữ Braille để thông tin cho Louisa; bà ta đang chuyển từng chữ một trong thông điệp của di chúc thành chữ nổi.

Khi căn phòng chẳng còn ai ngoại trừ Bigelow và viên trợ lý của mình, công tố viên Bruno nói với Lane: “Giờ ngài nghĩ thế nào về họ?”

“Họ không chỉ điên, ngài Bruno, mà còn xấu xa. Thực sự xấu xa,” Lane tiếp tục lặng lẽ, “mà tôi nghi ngờ đó không phải là lỗi của họ.”

“Ý ngài là sao?”

“Ý tôi là có dòng máu của họ mang tai họa. Chắc chắn đó là điểm yếu bẩm sinh khi ở trạng thái căng thẳng. Gốc rễ của tai họa đó hẳn là bà Hatter - Louisa Campion là bằng chứng sống, nạn nhân bất hạnh nhất trong tất cả.”

“Nạn nhân và cũng là kẻ thắng cuộc,” Bruno nói dứt khoát. “Dù chuyện gì xảy ra, cô ta chẳng có gì để mất cả. Một phần thưởng kha khá cho một người phụ nữ bất lực, ngài Lane ạ.”

“Quá khá luôn,” viên thanh tra gắt. “Cô ta sẽ được canh chừng như canh kho vàng ấy.”

Bigelow đã lọ mọ khóa chiếc cặp của mình, và người trợ lý đang dọn bàn. Lane hỏi: “Ông Bigelow, bản di chúc được lập từ bao giờ?”

“Bà Hatter bảo tôi thảo di chúc mới ngay sau ngày tìm thấy thi thể của York Hatter trên vịnh.”

”Di chúc cũ phân chia thế nào?”

“York Hatter được nhận toàn bộ tài sản, việc duy nhất kèm theo là ông ta phải chăm sóc cho Louisa Campion suốt phần còn lại của cuộc đời. Khi qua đời, tài sản sẽ được phân chia theo di chúc riêng của ông ta.” Bigelow cầm chiếc cặp của mình. “So với di chúc này thì đó là một di chúc đơn giản. Bà ấy tin tưởng tuyệt đối rằng người chồng sẽ chăm lo chu đáo cho tương lai của Louisa, nếu Louisa sống lâu hơn ông ta.”

“Cả gia đình biết nội dung bản di chúc trước chứ?”

“Ồ, có chứ!” Bà Hatter cũng nói với tôi rằng, nếu Louisa chết trước bà ấy, thì tài sản của bà ấy sẽ được chia đều cho Barbara, Jill và Conrad.”

“Cảm ơn ông.”

Với một tiếng thở dài nhẹ nhõm, Bigelow vội vàng ròi khỏi thư viện, trợ lý của ông ta lẽo đẽo theo sau như một chú cún con.

“Louisa, Louisa,” Thumm gắt lên. “Luôn luôn là Louisa. Cô ta là tâm bão của cả mớ hỗn độn này. Cô ta sẽ bị sát hại nếu chúng ta không cẩn thận.”

“Vậy ý kiến của ngài trong trường hợp này là gì, ngài Lane?” Vị công tố viên bỗng dưng hỏi. “Thumm nói với tôi rằng hôm qua ngài bảo là sang hôm nay sẽ cho vài ý kiến.”

Drury Lane nắm chặt lấy cây gậy mây của mình, và vung nó thành một vòng cung nhỏ trước mặt. “Tôi đã nói rồi mà,” ông thì thầm; khuôn mặt nghiêm nghị và cănq thẳng. “Tuy nhiên, tôi không muốn nói bây giờ, về ý kiến thứ hai. Tôi không nghĩ nên nói ở đây, bầu không khí quá đáng ngại.”

Viên thanh tra phát ra một âm thanh bất lịch sự; ông như sắp sửa nổi cơn tam bành.

“Tôi xin lỗi, thanh tra. Tôi bắt đầu cảm thấy khá giống như Hector trong vở kịch Troilus và Cressida đang được trình diễn trong thành phố - ngài biết đấy, ‘một cái kết què quặt và bất lực’ như chính Shakespeare đã nói - mặc dù đó không phải vở kịch tệ! Hector nói: ‘Sự hồ nghi mỏng manh được ngọn hải đăng thông thái dẫn đường,’ và tôi e là tôi sẽ phải lặp lại lời anh ta hôm nay.” Ông thở dài. “Tôi sẽ trở lại lâu đài Hamlet để giải quyết những nghi ngờ của tôi, có thế thôi… Ngài định bao vây cái thành Troy khốn khổ này trong bao lâu, hả thanh tra?”

“Cho đến khi tôi có một con ngựa gỗ đẹp,” Thumm càu nhàu, với sự uyên bác đáng ngạc nhiên. “Tôi sẽ bị nguyền rủa nếu biết phải làm gì. Tòa thị chính đang bắt đầu thắc mắc. Tôi chỉ biết điều này: Tôi đã có một manh mối.”

“Có thật không?”

“Perry.”

Cặp mắt Lane nheo lại. “Perry? Anh ta thì sao?”

“Chưa có gì đâu. Nhưng…” Thumm ranh mãnh nói thêm, “có lẽ sẽ sớm thôi. Ngài Edgar Perry - tôi cá một đôla đó không phải tên thật của ông ta - đã làm giả thư giới thiệu để được nhận vào làm ở đây - thế đó!”

Lane có vẻ thực sự băn khoăn. Bruno nhanh chóng ngả về đằng trước. “Nếu đó là một manh mối thực sự, Thumm à,” ông nói, “chúng ta có thể bắt giữ anh ta về tội đó, ngài biết mà.”

“Không nhanh vậy đâu. Barbara Hatter đứng ra bảo vệ anh ta - bảo là chính cô ta nghĩ ra trò đó vì Conrad yêu cầu những lá thư giới thiệu đáng tin cậy trong khi Perry chẳng có cái nào. Vớ vẩn! Nhưng chúng ta buộc phải tin lời cô ấy. Phần thú vị là anh ta không có bất kỳ lời giới thiệu nào, trời ạ, và anh ta chẳng hé lời nào về quá khứ của mình.”

“Vậy là ngài đang điều tra anh ta,” Lane chậm rãi nói. “Chà, khôn ngoan đấy, thanh tra à. Rõ ràng ngài nghĩ rằng có Hatter biết về anh ta cũng ít như chúng ta vậy.”

“Rõ ràng.” Thumm cười tươi. “Một cô gái tốt, và tử tế, mà tôi nghĩ cô ấy thích anh ta và họ sẽ làm bất cứ điều gì khi họ đang yêu.”

Bruno tỏ vẻ trầm tư. “Vậy là ngài đã từ bỏ giả thuyết Conrad?”

Thumm nhún vai. “Không có gì để từ bỏ. Những dấu chân trên tấm thảm trên lầu - quá khớp, trừ phi anh ta là tòng phạm của một phụ nữ. Còn chuyện bờ má phụ nữ nữa… Quỷ tha ma bắt nó đi. Tôi sẽ tập trung vào Perry. Tôi nghĩ rằng sẽ có chút kết quả cho mọi người vào ngày mai.”

“Sẽ thật tuyệt vời, thanh tra à.” Lane cài nút áo choàng của mình. “Có lẽ ngài nên dành một chuyến viếng thăm lâu đài Hamlet vào chiều mai. Ngài có thể kể cho tôi vụ Perry, và tôi…”

“Phải đến tận chỗ ngài ư?” Thumm lẩm bẩm.

“Chỉ gợi ý thôi mà, thanh tra,” Lane khẽ nói. “Ngài sẽ đến chứ?”

“Chúng tôi sẽ đến.” Bruno nhanh nhảu đáp.

“Tuyệt quá. Các ngài không được lơi là cảnh giác, tất nhiên rồi. Thanh tra? Hãy thật thận trọng khi xem xét ngôi nhà, đặc biệt là phòng thí nghiệm.”

“Tôi vẫn đang có viên chuyên gia chất độc mà bác sĩ Shilling gửi đến làm nhiệm vụ ở trong bếp,” Thumm nói dứt khoát. “Vâng, tôi rõ cả rồi. Đôi khi, ngài Lane à, tôi có cảm giác rằng ngài không…” Với dáng vẻ bất mãn nói chung lúc này, dù viên thanh tra có định nói gì, Drury Lane cũng chẳng để tâm. Ông chỉ vẫy tay chào, quay người lại, rồi đi mất.

Thumm bẻ đốt ngón tay mình trong thất vọng. Việc nói chuyện với một người điếc khi người đó đã quay lưng thật chẳng ích gì.