CẢNH 2 Lâu Đài Hamlet - Thứ Sáu, Ngày 10 Tháng Sáu - 9:00 P.M
Thậm chí lâu đài Hamlet, vốn là nơi yên bình và làm thư thái tâm hồn nhất, cũng ảm đạm buổi tối nay. Mưa vẫn rơi, và cùng với nó là cơn ớn lạnh xuyên áo quần khiến ta nổi da gà. Tọa lạc phía trên cao sông Hudson, cheo leo trên đỉnh vách đá vững chắc, lâu đài Hamlet mang dáng vẻ gớm ghiếc của một tàn tích trong truyện kinh dị, bọc trong những màn sương mù xám, không có gì bên dưới và bầu trời ma quái xoáy trên đỉnh của nó.
Đó là một đêm của những ngọn lửa, và ông già Quacey đã chuẩn bị một đám lửa lớn trong cái lò sưởi khổng lồ tại phòng riêng của Lane. Trong căn phòng ấm cúng, ấm tận gót chân, sau một bữa tối đơn giản, Lane quăng mình lên trên tấm thảm lò sưởi còn nguyên lông và nhắm mắt lại. Những ngọn lửa nhảy múa trong mắt ông. Ông già gù lưng hết vào phòng rồi lại ra, tỏ vẻ lo lắng, rụt rè. Ông ta lo sợ đến gần như mất hết cả sự sáng suốt. Ông ta liên tục dõi theo vị chủ nhân của mình với đôi mắt muộn phiền, và chớp mắt theo từng chuyển động của ngọn lửa. Có lần ông lén lại gần chỗ tấm thảm và chạm vào tay vị chủ nhân. Đôi mắt màu xanh xám, không hề chớp, chứa đầy suy nghĩ, lập tức mở ra nhìn ông ta. “Có chuyện gì vậy, ngài Drury? Ngài cảm thấy không khỏe ư?”
“Tôi thấy khá ổn mà.”
Sau đó Quacey lui vào một chiếc ghế trong góc và thu mình lại bất động, đôi mắt ông ta nhìn không dời cái thân hình lặng thinh nằm duỗi trước ngọn lửa. Lúc chín giờ, sau một tiếng đồng hồ tĩnh lặng tuyệt đối, cái thân hình kia cựa quậy đứng dậy. “Quacey.”
“Vâng, ngài Drury!” Ông già gù đứng lên ngay lập tức, hăm hở, lưỡi thè ra, giống như một con chó săn lấy lòng người chủ của mình.
“Tôi cần suy ngẫm. Tôi không muốn bị quấy rầy. Ông hiểu chứ?”
“Vâng, ngài Drury.”
“Nếu Fritz Hof hay Kropotkin có hỏi tôi, thì bảo tôi đi ngủ rồi. Họ đang lo lắng về một vở kịch. Không vấn đề gì. Tôi sẽ gặp họ vào buổi sáng.”
“Vâng, ngài Drury.”
Lane vỗ cái trán hói, rồi cái bướu gù trên lưng, và đẩy nhẹ ông ta ra cửa. Ông già Quacey miễn cưỡng lê bước. Lane khóa cửa lại và với những bước đi vững chắc tiến vào căn phòng liền kề, nơi ông dùng để suy ngẫm. Ông đi đến một cái bàn cũ được đẽo từ gỗ óc chó, bật đèn bàn, rồi mở một ngăn kéo. Ông lôi ra cuộn giấy mà ông đã sao lại toàn bộ nội dung từ bản thảo ố vàng được tìm thấy trong cái hốc ống khói nhà Hatter. Thu mình vào trong chiếc ghế da trước bàn làm việc, ông mở những tờ giấy ra trước mặt, đôi mắt ông mờ đi, khuôn mặt tối lại. Sau đó, từ từ, với sự tập trung cao độ, nghiền ngẫm từng chữ, ông bắt đầu đọc lại bản sao của cái cốt truyện mà ông đã vội vàng chép chiều hôm đó. Trong sự im lặng và bóng tối, những con chữ dường như có một ý nghĩa mới. Ông miệt mài với chúng, đắm mình trong đó…
BẢN THẢO CỐT TRUYỆN TRINH THÁM
Tiêu đề (dự kiến): “Bí ẩn vụ án mạng vani.”
Tác giả: Lấy bút danh. Cô Terry? H. York? Lewis Pastor?
Bối cảnh: Công viên Gramercy thành phố New York? Ngôi nhà giống của tôi.
Thời gian: Hiện tại.
Thủ pháp nghệ thuật: Viết từ góc nhìn thứ nhất. Nhân vật tôi là hung thủ.
Hệ thống nhân vật chính
York (là người viết). Hung thủ tên Y. Chồng của nạn nhân.
Emily. Nạn nhân. Một phụ nữ già. Độc đoán. (Như thực tế.)
Louisa. Cô con gái mù câm điếc. (Không phải con gái cùng mẹ khác cha của Y - giúp tạo động cơ.)
Conrad. Đã kết hôn. Martha. Người vợ. (cả hai cùng không có con, không cần thiết.)
Barbara. Con gái. Con cả của Y và Emily. vẫn để là thi sĩ. Nghi phạm tiềm năng?
Jill. Con út của Y và Emily. Con gái.
Trivett. Người hàng xóm cụt một chân. Quan tâm đến Louisa. (Quá xa vời?)
Gormly. Đối tác kinh doanh của Conrad.
Hệ thống nhân vật phụ
Y tá của Louisa, quản gia, tài xế, người giúp việc, bác sĩ gia đình, luật sư gia đình, người cầu hôn Jill?
Chú thích!!! Mọi nhân vật ở trên phải đặt tên hư cấu!!!
Tội ác đầu tiên
Âm mưu hạ độc Louisa.
Sự kiện: Gia đình có thói quen riêng; người quản gia làm một ly cocktail trứng sữa cho Louisa và đặt nó trên bàn phòng ăn lúc 2:30 mỗi buổi chiều.
Chi tiết: Vào một hôm nọ, Y (hung thủ) chờ đợi cho đến khi người quản gia đặt ly cocktail trên bàn phòng ăn: sau đó, khi không có ai trông thấy, Y lẻn vào phòng ăn và nhỏ chất Strychnine vào cái ly và nhanh chóng trở lại thư viện kế bên phòng ăn.
Y đã lấy chất độc Strychnine từ Chai số 9 trên kệ trong phòng thí nghiệm hóa học trên lầu của ông ta, lấy ra ba viên thuốc độc từ trong cái chai. Không ai biết điều này.
Sau khi bỏ chất độc vào món cocktail, Y ở lại trong thư viện chờ Louisa đến uống.
Vừa đúng lúc Louisa đi đến, tiến về phía phòng ăn, thì Y bước ra khỏi thư viện. Trước khi Louisa kịp uống chỗ cocktail có độc, Y đi vào phòng ăn, cầm lấy cái ly, bảo rằng thứ này có gì đó không ổn, rồi nhấp thử.
Ngay lập tức trúng độc. (Y đã trù tính để biến những người còn lại ngay lập tức tiếp cận hiện trường thành nghi phạm.)
Lưu ý: Tình tiết này làm cho mọi người nghĩ rằng có kẻ đang cố đầu độc Louisa; chắc chắn không phải Y, vì chẳng lẽ một kẻ hạ độc lại đi nhấp thuốc độc của chính mình? Và tình tiết này cũng ngăn cản Louisa bị đầu độc thực sự - một tình tiết rất quan trọng.
Tội ác thứ hai
Trong “nỗ lực” đầu độc Louisa lần thứ hai, người phụ nữ già tên Emily, vợ của Y bị sát hại. Thời gian là bảy tuần tính từ sau vụ hạ độc đầu tiên.
Chi tiết: Trong đêm, khoảng bốn giờ sáng, khi mọi người đang ngủ, và khi Louisa và Emily đang ngủ trong phòng của họ (mẹ và con gái ngủ chung một phòng, giường đôi), Y tiến hành tội ác lần thứ hai.
Ý tưởng lần này là đầu độc một quả lê và đặt nó vào trong bát trái cây trên cái bàn nằm giữa giường của Louisa và giường của bà mẹ. Chọn một quả lê vì mọi người đều biết rằng bà Emily không bao giờ ăn lê. Việc đầu độc quả lê sẽ khiến sự việc trông như thể Louisa bị hạ độc một lần nữa, nhưng Louisa sẽ không ăn lê, vì Y biết cô không bao giờ ăn trái cây nẫu hay hỏng, nên đã cố tình chọn ra (có thể đánh cắp một quả từ nhà bếp) và mang vào phòng một quả lê hỏng, mà hắn sẽ tiêm thủy ngân clorua lấy từ một cái chai trong phòng thí nghiệm - Chai số 168.
Y đã lấy ống tiêm từ cái tủ hồ sơ bằng thép trong phòng thí nghiệm, nơi ông có một bộ ống tiêm đầy đủ.
Ngoài ra trước khi đi vào phòng ngủ của Louisa, Y đã đánh cắp một đôi giày mùa hè màu trắng cũ của Conrad. Sau đó Y bơm đầy ống tiêm thủy ngân clorua (ngay trước khi lẻn vào phòng Louisa lúc nửa đêm), Y cố tình đổ một chút chất độc (Chai Số 168) lên một chiếc giày trắng của Conrad.
Hành động: Y lẻn vào phòng ngủ của Louisa và Emily. Đi đến chỗ cái bàn đầu giường và đặt quả lê hỏng vào bát trái cây. Đập vào đầu Emily bằng một khí cụ đầu tù, giết chết bà ta, (Đây là âm mưu giết người thực sự, nhưng sẽ trông như thể Emily đã bị giết một cách tình cờ, như thể bà ta thức dậy vào giữa đêm và kẻ sát nhân đã ra tay sát hại nhằm giữ im lặng.)
Lưu ý: Việc giết hại Emily là mục đích chính đằng sau toàn bộ âm mưu. Những nỗ lực đầu độc Louisa chỉ để khiến cảnh sát nghĩ rằng Louisa là nạn nhân mục tiêu. Vì vậy, cảnh sát sẽ chỉ nghi ngờ những người muốn giết Louisa mà không muốn giết Emily. Trong câu chuyện Y sẽ rất thân thiện với Louisa, để ông ta không bị nghi ngờ.
Giải thích về manh mối ngụy tạo: Y cố tình đổ thủy ngân clorua lên trên giày của Conrad. Ông ta đặt giày trở lại tủ đồ của Conrad sau khi đi từ phòng ngủ ra. Cảnh sát tìm thấy chiếc giày với chất độc trên đó, và điều này sẽ khiến họ nghi ngờ Conrad là kẻ hạ độc, vì mọi người đều biết anh ta ghét Louisa.
Manh mối dẫn cảnh sát đến lời giải đúng: Louisa là một người mù câm điếc. Ý tưởng là trong lúc Y sát hại Emily, Louisa tỉnh giấc và ngửi thấy mùi vani từ nhựa thơm Peru trên cánh tay của Y - khứu giác là giác quan tốt nhất của Louisa để từ đó cung cấp đầu mối cho cảnh sát. Sau đó, cô được cho ngửi thử để tìm mùi vani, thám tử chính lần theo dấu vết… cho đến khi ông phát hiện ra sự thật, Y là nhân vật duy nhất có mùi vani.
Ngọn lửa
Vào giữa đêm tiếp theo sau vụ giết người, Y phóng hỏa phòng thí nghiệm (cũng là nơi ông ta ngủ). Đầu tiên trên một trong những chiếc bàn thí nghiệm lớn, ông ta để một chai Carbon Disulfua (từ Chai số 256), nó sẽ phát nổ dưới tác động của nhiệt. Sau đó ông ta châm lửa đốt giường của mình.
Mục đích của vụ cháy: Ngọn lửa và vụ nổ sau đó sẽ khiến như thể có kẻ đang cố lấy nốt mạng sống của Y. Vụ việc này sẽ tạo thêm một manh mối ngụy tạo nữa, khiến cho Y ít ra cũng trông như vô tội.
Tội ác thứ ba
Hai tuần sau vụ giết người, lại một lần nữa Y “cố gắng” để “đầu độc” Louisa. Lần này ông ta sử dụng một chất độc gọi là Physostigmin , một chất lỏng màu trắng từ Chai số 220 trên kệ phòng thí nghiệm. Nhỏ mười lăm giọt vào ly kem sữa của Louisa bằng dụng cụ nhỏ giọt, tối nào cô ấy cũng uống thứ này một giờ sau khi ăn xong. Một lần nữa Y gây chú ý khi bảo ly sữa không bình thường, hoặc bằng cách nào đó ngăn Louisa không uống chỗ sữa độc.
Mục đích: Âm mưu này không nhằm để sát hại Louisa chút nào. Âm mưu hạ độc lần thứ ba sau cái chết của Emily chỉ là để tiếp tục khiến cho cảnh sát tin rằng hung thủ vẫn còn muốn giết Louisa, do đó cảnh sát sẽ điều tra những người có động cơ để sát hại Louisa, chứ không phải Emily.
Ghi chú chung
(1) Hãy nhớ rằng Y đeo găng tay mọi lúc nên ông ta chẳng để lại dấu vân tay trên bất kỳ thứ gì tại hiện trường.
(2) Nghĩ ra âm mưu phụ.
(3) Xác định cách thức để nhân vật thám tử nhân vật cuối cùng cũng tìm ra đáp án.
(4) Động cơ của Y: Hận thù với Emily - bà ta đã hủy hoại sự nghiệp, sức khỏe của ông ta - thao túng và bóp nghẹt ông ta… Đủ để biến thành một tội ác thực sự!
Ghi chú sau cùng này, không mấy liên quan và có phần cay đắng, đã được gạch bằng bút chì ra khỏi bản thảo (Lane đã sao lại chính xác những gì có trong bản gốc); nhưng vẫn rất dễ đọc. Bản thảo này còn hai ghi chú nữa.
(5) Hãy nhào nặn nhân vật trong sách đủ để trông như một câu chuyện hư cấu. Nếu sử dụng bút danh, chọn tên nhân vật thật khác đi, mọi người sẽ không thể nhận ra gia đình này. Có lẽ nên chuyển đổi bối cảnh sang một thành phố khác, như Chicago hay San Francisco.
(6) Nhân vật thám tử chính là ai? Vị bác sĩ, vì liên quan đến vani và các chất hóa học; Bạn của Y? Không phải là một thám tử thông thường. Tạo các bước suy luận logic - một thám tử tài trí; có lẽ trông bề ngoài giống Sh. H., tính cách của Poir., phương pháp suy diễn của E. Q… Tập trung điều tra căn phòng thí nghiệm… Lần ra manh mối bằng cách điều tra các con số trên những cái chai. Việc này sẽ chẳng khó khăn (?).
Khuôn mặt gầy của Lane căng ra, ông không còn hứng thú và dừng đọc bản thảo cốt truyện trinh thám còn chưa định hình của York Hatter. Ông vùi đầu mình trong hai cánh tay, đăm chiêu suy tư trong sự im lặng như tờ. Mười lăm phút trôi qua như vậy, không gián đoạn bởi bất kỳ âm thanh nào ngoài hơi thở khó mà nghe thấy của chính ông. Cuối cùng ông ngồi thẳng dậy và chăm chú nhìn tờ lịch ở bên kia bàn làm việc. Môi ông động đậy. Hai tuần… Ông nhặt một cây bút chì và bao quanh ngày 18 tháng 6 bằng những nét bút nặng nề, gần như tuyệt vọng.