← Quay lại trang sách

Chương 12 Sau Cơn Chấn Động

Currier kháng cáo nhưng bị từ chối. Aaron Dow bị xiềng tay với một phó cảnh sát trưởng to khỏe, vạm vỡ gửi trả về nhà tù Algonquin giam giữ. Án tù sẽ chỉ chấm dứt hợp pháp với cái chết của ông ta.

Chúng tôi lắng nghe những báo cáo mơ hồ của Cha Muir. Như một thông lệ, khi có phạm nhân tái phạm quay về Algonquin, Dow được đối xử chính xác như tất cả những tù nhân mới bất chấp thời gian ông ta bị giam trước đó. Một lần nữa ông ta bị buộc phải trải qua toàn bộ thông lệ bệnh hoạn của nhà tù trong nỗ lực phục hồi bản thân; để được nhận những “đặc quyền” đáng thương; và trở thành một thành viên hữu ích của cộng đồng những linh hồn lạc lối tàn bạo ấy, chừng nào ông ta còn sống sót, tùy thuộc vào cách hành xử của ông ta và lòng nhân từ của những kẻ gác ngục.

Nhiều ngày trôi qua rồi nhiều tuần xuôi theo, biểu hiện u ám và cay đắng trên gương mặt Drury Lane vẫn chưa tan đi. Tôi ngạc nhiên trước sự kiên trì của ông, một mực không chịu quay về lâu đài Hamlet mà vẫn kiên trì cùng Cha Muir, tắm nắng trong khu vườn bé nhỏ của linh mục vào ban ngày, thi thoảng còn đàm đạo vào buổi tối với Cha cùng cai ngục Magnus. Đó luôn luôn là những dịp ông hỏi han cai ngục rất nhiều về Aaron Dow.

Suốt thời gian đó tôi thấy quý ông già đang chờ điều gì đó xảy ra; nhưng liệu ông thực sự còn hy vọng không, hay chỉ ở lại Leeds vì mặc cảm đã không cứu được người tù kia, tôi không thể khẳng định. Dù sao đi nữa chúng tôi không thể bỏ rơi ông, nên hai bố con tôi cũng ở lại Leeds.

Mọi thứ đang xảy ra chỉ liên quan mơ hồ đến vụ án. Cái chết của thượng nghị sĩ Fawcett với tiết lộ rùm beng về những xấu xa trong bộ máy của ông ta có mặt trên tất cả báo chí của phe đối lập, đặt bác sỹ Fawcett vào một tình thế chính trị bấp bênh. Đối với John Hume, vụ giết Fawcett đã lắng xuống chỉ còn như một sự thỏa mãn mơ hồ, anh ta bắt đầu công khai tấn công trong cuộc đua vào chức thượng nghị sĩ.

Đòn tấn công của anh ta dưới hình thức một sư phơi bày có chọn lọc, rõ ràng anh ta nghĩ rằng điều này có thể tha thứ được xét theo phẩm chất những đối thủ của mình. Các lời đồn đại nhơ bẩn nhất bắt đầu lan ra trong thị trấn liên quan đến tư cách, sự nghiệp của thượng nghị sĩ quá cố. Mỗi ngày lại có tin mới. Rõ ràng kho vũ khí mà Hume cùng Rufus Cotton thu thập khi điều tra vụ giết thượng nghị sĩ giờ đây, từng phát một, được bắn trả về phía kẻ thù với hiệu quả mạnh mẽ.

Tuy nhiên, bác sỹ Fawcett không dễ dàng cam chịu thất bại. Bộ óc thiên tài thực sự về hoạt động chính trị, bí mật thành công của anh ta được thể hiện rõ trong nước đi trả đũa. Một nhân vật chính trị tầm cỡ kém trí tưởng tượng hẳn sẽ chiến đấu với những lời buộc tội cay nghiệt của Hume bằng cách chửi rủa, xỉ vả. Nhưng bác sỹ Fawcett không làm thế. Chống lại tất cả những lời nhục mạ, anh ta chỉ im lặng một cách trang nghiêm. Câu trả lời duy nhất của anh ta, đó là đề cử Elihu Clay vào chức thượng nghị sĩ.

Chúng tôi vẫn đang nhấn mạnh đến tính hiếu khách của nhà Clay, và tôi sẵn sàng chờ xem toàn bộ vấn đề thận trọng này sẽ diễn biến thế nào. Bất chấp giàu có, Elihu Clay có danh tiếng tốt trong hạt Tilden: Là một người nhân đức, nhà lãnh đạo của thành phần kinh doanh lành mạnh, một trong số những thế lực trong Phòng Thương mại Leeds, một ông chủ lao động có tâm - theo quan điểm của bác sỹ Fawcett, ông là ứng cử viên lý tưởng cạnh tranh với John Hume luôn to mồm đòi cải cách.

Chúng tôi có manh mối đầu tiên cho biết bác sỹ đang nghĩ gì, khi vào tối nọ anh ta ghé qua nhà tự nhốt mình trong phòng với Elihu Clay. Hai người nói chuyện tay đôi sau những cánh cửa đóng kín trong hai tiếng. Khi cuối cùng cũng bước ra ngoài, khéo léo và trơn tru như luôn luôn thế, bác sỹ Fawcett lái xe đi, chúng tôi thấy gương mặt ông chủ nhà nhăn lại thành một nét mặt do dự khá dễ chịu.

“Mọi người sẽ không đoán được,” ông ta nói bằng giọng ngạc nhiên, như thể chính ông cũng không tin nổi, “anh chàng này muốn gì ở tôi đâu.”

“Muốn ông làm con ngựa gỗ chính trị cho hắn,” bố tôi nói dài giọng.

Clay trố mắt. “Làm saọ ngài biết?”

“Dễ hiểu mà,” bố tôi đáp khô khốc. “Đó là kế hoạch tên vô lại ấy hẳn sẽ nghĩ đến. Đề nghị của hắn là gì?”

“Anh ta muốn tôi đồng ý ra ứng cử thượng nghị sĩ với lá phiếu của Fawcett.”

“Ông đứng về phe hắn à?”

Clay đỏ mặt. “Tôi tin rằng về các nguyên tắc…”

“Bố!” Jeremy càu nhàu. “Bố đang không nghĩ đến chuyện nhúng tay vào đấy chứ?”

“Ồ, tất nhiên là không,” Clay gấp gáp đáp. “Dĩ nhiên bố từ chối. Nhưng chờ chút đã, anh ta gần như suýt khiến tôi tin rằng lần này anh ta thực sự nghiêm túc. Anh ta nói rằng một ứng cử viên thẳng thắn, chính trực và thật thà là điều tốt cho đảng… ờ chẳng hạn như tôi.”

“Chà,” bố tôi nói, “tại sao lại không chứ?”

Tất cả chúng tôi nhìn ông chằm chằm.

“Chết tiệt,” bố tôi cười thầm, thích thú cắn điếu xì gà, “ngài phải lấy lửa chọi lửa đấy, Clay. Hắn ta đã tạo thuận lợi cho ngài rồi. Nên chấp nhận đề cử đi!”

“Nhưng, ngài thanh tra…” Jeremy bắt đầu bằng giọng kinh ngạc.

“Tránh xa chuyện này ra, nhóc ạ,” bố tôi cười toét. “Cậu không khoái với ý tưởng thấy ông già của cậu làm thượng nghị sĩ à? Nghe này, Clay. Vào lúc này cả hai chúng ta đều tin chắc rằng sẽ chẳng tìm được gì quanh đối tác của ngài đâu. Hắn quá thông minh. Được rồi, chúng ta sẽ chơi với hắn. Ngài chấp nhận mồi câu của hắn đi, và ngài sẽ là một trong số chúng, hiểu chưa? Biết đâu ngài sẽ có thể tiếp cận được bằng chứng tài liệu nào đó. Ai biết được. Những kẻ thông minh này thường phạm sai lầm khi thành công ngay trước mắt. Và nếu ngài có thể lôi ra vài bằng chứng trước khi bầu cử, ngài luôn có thể rời khỏi sàn nhảy vào phút cuối, rồi tung hê hết khi có người bảo trợ.”

“Tôi không thích thế,” Jeremy lẩm bẩm.

“Chà,” Clay nói, với cái nhíu mày khó chịu. “Chỉ là… tôi không biết nữa, thanh tra. Nó dường như là một kiểu trò bịp bợm. Tôi…”

“Dĩ nhiên rồi,” bố tôi mơ màng nói, ”cần phải có gan. Nhưng ngài có thể tự tạo cho mình và người dân đất nước này một cú đảo chiều ngoạn mục, bằng cách phơi bày hết bọn chúng. Trở thành một dạng như anh hùng đô thị, vì Chúa!”

“Hừm.” Đôi mắt Clay bắt đầu sáng lên. “Tôi chưa bao giờ nghĩ theo kiểu đó, ngài thanh tra! Có lẽ ngài nói đúng. Phải, tôi tin ngài nói đúng. Tôi sẽ thử xem. Tôi sẽ gọi lại cho anh ta bây giờ và nói rằng tôi đã đổi ý!”

Tôi kìm lòng không lên tiếng phản đối. Được ích lợi gì đâu? Vừa nghĩ tôi vừa lắc đầu trong bóng tối. Tôi không quá lạc quan vào sự thành công của mưu mẹo mà bố tôi nghĩ ra. Dường như với tôi ông bác sỹ có râu, với tham vọng sắc sảo và to lớn này đã nhìn thấu ý định của bố tôi nhiều tuần trước, đã nghi ngờ các cuộc điều tra của ông vào các tài khoản và hồ sơ của công ty Clay; anh ta đưa ra đề nghị tiến cử Clay vào chức thượng nghị sĩ vì biết ông sẽ từ chối, biết rằng bố tôi sẽ thúc ép ông nhận lời. Có lẽ đây là lý luận quá tinh tế. Tôi biết điều này từ bố tôi - nhưng điều quan trọng - đó là ngay từ khi chúng tôi xuất hiện lần đầu tiên trong khung cảnh, cái mùi dối trá đặc biệt liên quan đến công ty Đá cẩm thạch Clay chống lại Fawcett đã mất đi. Quý ông này giờ đang nằm im, ẩn mình. Đưa Elihu Clay lên làm ứng cử viên của nhóm Fawcett, anh ta cũng đang bôi trơn công dân trung thực nhất bằng thứ bàn chải nhơ bẩn, thậm chí có lẽ còn dụ dỗ ông ta tham gia kế hoạch quanh co nào đó thực sự khiến ông ta kín miệng mãi mãi, không tiết lộ điều gì liên quan đến đối tác thầm lặng của mình.

Dù sao đi nữa, vì đây chỉ là những nghi ngờ và tôi cảm thấy bố tôi có lẽ đã biết rõ nhất. Tốt hơn hết tôi nên giữ lại điều đó cho mình.

“Chỉ là một trò đùa thối tha nữa mà thôi!” Jeremy kêu lên khi cha anh ta đứng dậy đi vào nhà. “Ngài thanh tra, đó là một lời khuyên cực tồi đấy.”

“Jeremy,” cha anh ta nghiêm khắc nói.

“Con xin lỗi, nhưng con không im lặng được. Nghe con nói, nếu bố chấp nhận vụ này khi bước ra bố sẽ nhơ nhớp đấy.”

“Tại sao không nhường quyền quyết định cho bố?”

“Được, con sẽ làm thế.” Jeremy nhảy dựng lên. “Đó là đám tang của bố đấy,” anh ta nói gở mồm. “Nhưng đừng nói rằng con không báo trước.”

Anh ta đột ngột nói chúc ngủ ngon rồi ra khỏi nhà.

Sáng hôm sau trong bữa sáng tôi thấy một mảnh giấy trên đĩa đồ ăn của mình. Tôi nghĩ Elihu Clay thì nhợt nhạt. Jeremy đi vắng rồi - quay lại với công việc, anh đã nói như thế trong lá thư nhỏ cay đắng này Giờ đây anh phải ‘quan tâm nhiều thứ cho bố.’ Tôi cho rằng bây giờ anh sẽ phải rất bận rộn với các hoạt động chính trị của ông. Tội nghiệp Jeremy! Anh xuất hiện trong bữa tối, câm lặng và mặt khó đăm đăm. Suốt nhiều ngày sau đó anh thành người bạn tội nghiệp quý giá của một thiếu nữ đang muốn tìm vui, đang mất dần đi nét tươi tắn của con gái trên làn da, cái làn da đang chết dần như các nhà thơ thường hay xót xa thốt lên như cái chết của tuổi trẻ. Thậm chí tôi còn thấy mình đang ngắm mái tóc trước gương đang chực ngả xám; và khi thấy một sợi nào đó phai màu, tôi liền buông mình xuống giường ước gì mình chưa bao giờ nghe nói đến Aaron Dow, Jeremy, Leeds và Hợp Chủng quốc Hoa Kỳ. Một trong số những hậu quả trước mắt của phiên tòa xử Aaron Dow và lời tuyên án giáng xuống rất trực tiếp. Chúng tôi vẫn tiếp tục giữ liên hệ với Carmichael suốt thời gian đó, anh ta có thể cung cấp cho chúng tôi những gợi ý giá trị về bác sỹ Fawcett. Nhưng liệu tay đặc vụ Liên bang này có quá liều lĩnh hay không, hay liệu đôi mắt sắc sảo của bác sỹ Fawcett có nhìn ra được trò giả dối của anh ta, hay liệu lời chứng của anh ta tại tòa có khiến ông chủ của anh ta nghi ngờ - cho dù toàn bộ hay bất kỳ lý do khả dĩ nào trên đây được áp dụng, hậu quả nhãn tiền đó là Carmichael bị sa thải ngay tắp lự. Bác sỹ Fawcett không đưa ra một lý do nào, Carmichael đã xuất hiện tại nhà Clay vào một buổi sáng, thất vọng, chán nản, cho tay vào trong túi thẳng tiến về Washington, theo lời anh ta nói.

“Công việc mới hoàn thành được một nửa,” anh ta phàn nàn. “Còn vài tuần nữa và tôi đã phải trình diện trước đám đông rồi. Đúng thế đấy. Tôi sẽ phải làm một vụ mà không có đủ bằng chứng tài liệu. Nhưng tôi có vài ghi chép xuất sắc về các khoản tiền đặt cọc ngân hàng, một số bản biên lai bỏ đi chụp ghép và một danh sách những người gửi tiền trên danh nghĩa dài dằng dặc đấy.”

Carmichael đã đi xa, việc này hứa hẹn anh ta có thể hoàn tất công việc của mình, ngay trước khi sếp của anh ta tại chính quyền Liên bang Washington tiến hành những bước pháp lý cần thiết trừng phạt bè phái chính trị hạt Tilden. Bố con tôi đều cảm thấy rằng đã có lúc bác sỹ Fawcett thông minh khi cao tay loại bỏ gián điệp của chúng tôi khỏi thành trì của kẻ thù, như hiện nay, khiến nguồn cấp tin của chúng tôi bị cắt đứt.

Chính trong lúc trầm ngâm suy nghĩ về tình thế đáng buồn này, bản thân thì tâm trạng đang xám như chàm, bố tôi thì cáu kỉnh, Elihu Clay thì bận rộn với hoạt động ứng cử và Jeremy đang dùng thuốc nổ tại các mỏ đá của ông bố, dẫu có thiệt mạng hay què quặt anh cũng mặc kệ, niềm cảm hứng chợt đến với tôi. Carmichael đã đi xa rồi, sẽ phải có ai đó thế chỗ anh ta? Sao không phải là tôi?

Càng nghĩ về chuyện này nhiều bao nhiêu, tôi càng ưa thích nó bấy nhiêu. Tôi lạc quan cho rằng bác sỹ Fawcett có nghi ngờ sứ mệnh thực sự của bố tôi tại Leeds; nhưng với điểm yếu của anh ta trước phụ nữ kết hợp với vẻ ngoài thơ ngây của chính tôi, tôi chẳng thấy có lý do gì để nghi ngờ rằng anh ta sẽ trúng bả của tôi, giống như xưa kia, nhiều gã khốn tài giỏi hơn cũng phải gục ngã trước những bóng hồng.

Nghĩ là làm, không nói cho bố biết, tôi tự tìm đường đến gặp quý ông rậm râu này. Nước đi đầu tiên của tôi đó là ngày nào đó đâm sầm vào anh ta trên phố - ôi, phải sao cho giống hệt môt sự cố!

“Cô Thumm!” anh ta thốt lên, háo hức dò xét tôi kỹ lưỡng từng chi tiết như một chuyên gia - tôi vốn đã ăn diện thật chuẩn mực cho cuộc chạm trán này, không quên phô ra những điểm mạnh của mình, “đây đúng là một ngạc nhiên tuyệt vời! Tôi đã đang định đến thăm cô, cô biết đấy.”

“Ngài định làm thế thật sao?” Tôi tinh nghịch hỏi.

“Ôi, tôi biết mình không được nghiêm túc cho lắm,” anh ta nói rồi mỉm cười, lấy đầu lưỡi liếm môi, “nhưng ở đây - vào giây phút này tôi sẽ đền bù cho điều đó! Cô sẽ đi ăn trưa với tôi nhé, thưa quý cô.”

Tôi tỏ vẻ e lệ. “Bác sỹ Fawcett! Cái thói chiếm hữu của ngài khiếp quá đấy.”

Đôi mắt anh ta sáng lên, đưa tay lên vuốt vuốt bộ râu. “Còn hơn nhiều những gì cô tưởng tượng cơ,” anh ta nói bằng giọng thấp, thân mật; nắm cánh tay tôi nhẹ nhàng xiết chặt. “Xe tôi ở đây.”

Tôi thở dài, anh ta đỡ tôi vào xe mình. Tôi nghĩ rằng trông thấy anh ta nháy mắt với tay tài xế mặt khó đăm đăm tên Louis, khi anh ta vào xe sau tôi. Xe quay ra tiến vào một nhà hàng - cũng chính là nhà hàng nơi bố con tôi gặp Carmichael vài tuần trước - tôi cho rằng người quản lý nhà hàng nhận ra tôi. Ông ta liếc mắt đểu cáng một cách chuyên nghiệp nhất, dẫn chúng tôi vào một phòng riêng.

Nếu có biết trước sự cần thiết của những nữ anh hùng mạnh mẽ trong tiểu thuyết thời Victoria, chiến đấu bảo vệ danh dự của mình, tôi thà để mình bị thất vọng trong dễ chịu. Bác sỹ Fawcett cho thấy mình là người chủ nhà quyến rũ, thiện cảm của tôi về anh ta tăng lên. Anh ta không hề thô lỗ. Tôi cho rằng anh ta xem tôi, một cô nàng trẻ trung, tươi mát, như một con mồi tiềm năng, nhưng không cố tình làm con mồi này khiếp đảm bằng cách tiếp cận quá sỗ sàng. Anh ta đãi tôi một bữa trưa được chọn lọc tỉ mỉ với rượu vang tuyệt hảo, chốc chốc lại nắm tay tôi phía bên kia thảm trải bàn. Cuối cùng, anh ta đưa tôi về nhà mà không thốt ra bất kỳ một lời khiếm nhã nào.

Tôi tiếp tục đóng vai một khuê nữ và đợi chờ cơ hội. Tôi không thể nhầm tính cách người tình nông thôn của tôi. Vài hôm sau đó vào buổi tối anh ta gọi cho tôi, hỏi có thể dẫn tôi đi xem opera được không - một gánh hát nào đó đang trình diễn vở Candida trong thị trấn và anh ta nghĩ có thể tôi thích xem. Tôi đã xem Candida nửa tá lần rồi - dường như từng người tình sau này ở cả hai bờ Đại Tây Dương đều xem vở kịch này của Shaw như sự khởi đầu thích hợp cho một câu chuyện tình. Tuy nhiên, tôi vẫn thỏ thẻ: “Ôi, bác sỹ, tôi chưa từng xem vở kịch đó, tôi rất muốn đi xem. Tôi nghe nói đó là một vở kịch táo bạo khủng khiếp!” (đúng ra là như nước đọng đáy tàu, vì nó nhẹ nhàng như buổi tối mùa xuân nếu so với những sản phẩm gợi cảm hơn của các nhà soạn kịch đương đại) - nghe thấy tiếng anh ta cười thầm, hứa sẽ gọi cho tôi vào tối mai.

Buổi diễn có chất lượng trung bình; đội hộ tống hoàn hảo. Hai người chúng tôi đi cùng một đoàn lớn gồm những công dân sáng chói của Leeds, với các bà vợ đeo đồ trang sức lấp lánh, các ông chồng gần như là những người cuối cùng có hai cằm đỏ hồng hào và đôi mắt sắc sảo của chính trị gia. Bác sỹ Fawcett lởn vởn quanh tôi như một bóng ma, sau đó anh ta bất chợt đề nghị “tất cả chúng tôi” quay về nhà anh ta uống cokctail. Ha! Patience nghĩ; âm mưu ngày càng trở nên phức tạp - và tôi có vẻ hồ nghi. Liệu thế này có ổn không? Ý tôi là - anh ta nở nụ cười thật chân thành, liệu có khinh suất không! Sao thế tiểu thư thân mến, bố cô không thể nào phản đối gì đâu… Tôi thở dài, rồi nhượng bộ như con bé nữ sinh ngu ngốc đang làm một chuyện rất, rất hư đốn.

Tuy nhiên, buổi tối không phải không có những hiểm nguy, cả đoàn cùng dừng tại nơi nào đó là tiện nhất, vào lúc bác sỹ cùng tôi đến ngôi nhà đẹp của anh ta, cả nhóm thật kỳ diệu đã thu nhỏ lại đến mức chỉ còn hai người - chính anh ta và tôi. Phải thừa nhận khi anh ta giữ cửa trước mở cho tôi bước vào ngôi nhà từng có xác chết, tôi vẫn còn nguyên nỗi sợ. Tuy nhiên, tôi lại không thấy sợ bóng ma sống sau lưng mình nhiều bằng bóng ma thực sự kia. Tôi nhận thấy mình thở dài nhẹ nhõm khi chúng tôi bước qua phòng làm việc của thượng nghị sĩ quá cố, đồ nội thất đã được sắp xếp lại và những bằng chứng của tội ác đã không còn.

Hóa ra cuộc viếng thăm của tôi chẳng phục vụ mục đích nào khác, ngoài nhử bác sỹ Fawcett mất cảnh giác, kích thích ham muốn của anh ta. Anh ta chuốc tôi liên tục bằng cocktail pha mạnh. Tuy nhiên, tôi đã từng tốt nghiệp một trường đại học nơi cách uống rượu khôn ngoan là một khóa học bắt buộc. Tôi nghĩ anh ta hơi ngạc nhiên trước tửu lượng của tôi, bất chấp thực tế tôi đã phải rất vất vả giả bộ say mèm. Trong suốt buổi tối đó, người tình say đắm của tôi vứt bỏ đi phong cách quý ông, một lần nữa trở thành chính mình: anh ta dìu tôi đến đi văng và bằng những cử chỉ mạnh mẽ bắt đầu làm tình với tôi. Tôi cần phải vừa chứng tỏ sự nhanh nhẹn về thể chất của một vũ công khoan thai, vừa vận dụng thiên tài diễn xuất của ngài Drury Lane để tránh mối nguy tiềm tàng, cũng như không để bị phát hiện ra. Cho dù khó khăn lắm mới tránh được vòng tay của anh ta, một trong những chiến tích đáng tự hào nhất của tôi, đó là vừa cự tuyệt lẫn vừa khiêu khích anh ta quan tâm đến mình. Điều ấy gợi cảm hứng cho anh ta sẵn sàng đợi chờ thưởng thức món ăn ngon. Tôi nghĩ anh ta tìm thấy phân nửa khoái cảm trong sự đề phòng.

Và sau khi vượt qua giới hạn rồi, tôi mới bắt đầu vai trò tiên phong của mình. Tôi đến thăm hang ổ của bác sỹ Fawcett ngày càng thường xuyên hơn - tỷ lệ thuận với cường độ làm tình của anh ta, thực sự trở thành chuyện thường nhật. Cuộc sống đầy nguy hiểm này tiếp tục trong vòng một tháng sau khi Aaron Dow bị tống giam tại nhà tù Algonquin; một tháng đầy những nguy cơ; những câu hỏi nghi ngờ của bố tôi hay tính chiếm hữu hờn dỗi của Jeremy không nằm trong số đó. Chàng trai trẻ là mối đe dọa tích cực; có một lần không đồng tình với lời giải thích rằng tôi đã “kết bạn” với ai đó trong thị trấn, anh liền bám theo báo hại tôi phải biến mình thành con lươn len lỏi để cắt đuôi anh.

Tôi nhớ lại, mọi việc đến mức nguy kịch vào tối thứ Tư. Tôi ghé nhà Fawcett sớm hơn anh ta dự tính rất nhiều. Khi vào phòng làm việc riêng của bác sỹ gần văn phòng y tế trên tầng trệt, tôi ngạc nhiên thấy anh ta đang xem xét cái gì đó - một thứ lạ kỳ nhất - nằm trên bàn làm việc của anh ta. Ngước mắt lên anh ta lẩm bẩm chửi thề, mỉm cười đồng thời nhanh như cắt ném vật đó vào ngăn kéo trên cùng. Tôi phải cố hết sức ngăn mình không lao đến vồ lấy nó và khiến mình bị lộ. Nó là… ôi không thể nào! Nhưng chính mắt tôi đã nhìn thấy nó. Cuối cùng nó đã đến, không thể tin được, cuối cùng nó đến rồi.

Khi rời khỏi nhà đêm hôm đó, tôi run lên vì phấn khích. Ngay cả làm tình, anh ta cũng chỉ chiếu lệ cho xong. Tôi không gặp khó khăn mấy khi ngăn cản anh ta. Tại sao? Không nghi ngờ gì nữa, anh ta bị phân tâm bởi những ý nghĩ về cái vật nằm trong ngăn kéo trên cùng bàn làm việc.

Thế nên thay vì xuống đường xe vào nhà rồi lên xe như mọi lần, tôi lẻn ra phía hông nhà định tiến đến cửa sổ phòng làm việc của bác sỹ Fawcett. Nếu tất cả những lần tôi đến đây trước nay đều không đạt mục đích - tiếp cận được những tài liệu ảnh hưởng đến chủ nhân của chúng - tôi chắc chắn lần này sẽ chứng minh tôi thu hoạch được nhiều hơn mong đợi. Cái tôi cần không phải tài liệu, mà là thứ quan trọng hơn nhiều khiến cổ hỏng tôi vón thành cục, trái tim tôi đập thình thịch đến mức sợ bác sỹ Fawcett sẽ nghe thấy qua bức tường.

Kéo váy lên quá đầu gối và tận dụng cành nho cứng, tôi cố gắng trèo lên vị trí có thể nhìn rõ hoàn toàn phía trong phòng làm việc. Lòng tôi thầm cảm ơn các vị chúa tể cho tôi một đêm không trăng. Khi dòm vào bệ cửa sổ ngoài thấy những gì bác sỹ Fawcett đang làm tại bàn làm việc, tôi có thể đã hét lên đắc thắng. Đúng như tôi đã đoán! Ngay sau khi thoát khỏi tôi, anh ta liền lập tức lao vào nghiên cứu cái vật nằm trong ngăn kéo.

Anh ta ngồi đó, gương mặt gầy gò hiện cảm xúc u ám, chòm râu ngắn, nhọn và gọn gàng của anh ta chìa ra đầy đe dọa, những ngón tay anh ta nắm chặt cái vật đó, như thể anh ta sẽ phá hủy nó bằng sức mạnh thể lực. Và cái gì thế kia? Một lá thư - không, một mẩu giấy! Nó nằm trên bàn làm việc bên cạnh anh ta. Anh ta hối hả cầm nó lên rồi đọc với nét mặt kinh hoàng đến mức khiến tôi phấn khích, mất thăng bằng trên cành nho ngã bổ nhào xuống lớp sỏi bên dưới, tạo nên một tiếng ồn đủ dựng cả người chết dậy.

Chắc anh ta đứng bật dậy khỏi ghế lao như chớp ra cửa sổ. Vì điều tiếp theo tôi biết khi nằm sóng soài trên nền sỏi, đó là nhìn chằm chằm gương mặt anh ta trên cửa sổ. Tôi quá sợ đến mức không dám cử động dù chỉ một cơ bắp. Gương mặt ấy đen ngòm như bóng đêm xung quanh tôi. Tôi thấy đôi môi anh ta quặn lại thành cái nút, đóng sầm cửa sổ lại. Nỗi sợ hãi khiến tôi choàng tỉnh, lồm cồm đứng dậy co chân chạy một mạch. Tôi nghe thấy mơ hồ tiếng chân anh ta nện trên lối đi, nghe càng to hơn khi anh ta chạy đuổi theo tôi.

Anh ta hét lên: “Louis! Bắt lấy cô ta, Louis!” và lao ra ngoài bóng tối trước mặt tôi là tên tài xế, rặn ra nụ cười ngoác đến tận mang tai, đôi cánh tay như khỉ giang ra. Tôi đâm sầm vào chúng, gần như bị choáng. Hắn túm chặt tôi rất nhanh bằng những ngón tay cứng như sắt.

Bác sỹ Fawcett chạy đến tóm lấy cánh tay tôi chặt đến mức tôi thét lên. “Vậy ra rốt cuộc cô là gián điệp!” anh ta lẩm bẩm, nhìn trừng trừng mặt tôi như thể tự thuyết phục chính mình. “Cô đã suýt lừa được tôi, con quỷ nhỏ này.”

Anh ta ngước mắt lên, nói cộc lốc với tên tài xế: “Biến đi, Louis.”

Tên tài xế đáp, “Dạ, thưa ông chủ,” rồi lẩn vào trong bóng tối, vẫn cười toe toét.

Tôi sợ hãi đến khiếp đảm, giãy giụa trong vòng tay của bác sỹ Fawcett, khiếp sợ, trái tim và dạ dày tôi quặn lên. Tôi còn nhớ anh ta cố tình rung lắc tôi thật mạnh, the thé quát những câu chửi khó nghe vào tai tôi. Nhìn thoáng qua đôi mắt anh ta, tôi thấy hai nhãn cầu căng lên và sáng bừng cảm xúc mạnh mẽ, thứ cảm xúc giết người…

Tôi sẽ không bao giờ nhớ lại được chính xác đã xảy ra chuyện gì, liệu tôi có vùng thoát được ra khỏi vòng tay anh ta không, hay liệu anh ta có tự nguyện thả tôi đi không. Nhưng điều tiếp theo tôi biết chắc là tôi đang lảo đảo xuống con đường trải hắc ín, tấm áo ngủ của tôi kéo lê theo gót chân khiến tôi vấp ngã, những vết ngón tay của bác sỹ Fawcett khiến hai cánh tay tôi bỏng rát như sắt nung.

Được một lúc tôi dừng lại, tựa người vào một cái cây già màu đen, quay khuôn mặt nóng bỏng ra hứng làn gió mát nhẹ, lau sạch những giọt nước mắt cay đắng vì nhục nhã và nhẹ nhõm. Ở thời điểm đó bố tôi dường như rất tử tế với tôi. Thanh tra! Tôi lau đi những giọt lệ trên má và khịt mũi. Lẽ ra tôi đang ngồi cạnh đống lửa ở đâu đó và khâu vá… Rồi tôi nghe thấy tiếng một chiếc xe đang chậm rãi đến gần, đi dọc con đường theo hướng của tôi.

Tôi lại nép mình hơn nữa vào thân cây, không dám thở, trong một thoáng cứng người lại vì hốt hoảng. Có phải bác sỹ Fawcett đang đuổi theo tôi để hoàn tất ánh đe dọa khủng khiếp trong đôi mắt anh ta? Ánh đèn pha của chiếc xe chiếu sáng quanh một khúc ngoặt trên đường, nó đang đến thật chậm rãi như thể người lái xe không chắc chắn… Rồi sau đó tôi phá lên cười một cách hoang dại, chạy vọt ra ngoài đường vẫy tay như một con điên, miệng rít lên: “Jeremy! Ôi, Jeremy, anh yêu! Em ở đây này!”

Lần đầu tiên tôi tạ ơn Chúa đã tạo ra những cập tình nhân trẻ tuổi thủy chung. Jeremy nhảy xuống xe và ôm chầm lấy tôi trong vòng tay. Tôi mừng khi trông thấy một gương mặt thân thiện tao nhã đến nỗi tôi cho phép anh hôn tôi, giúp tôi lau khô những giọt lệ và dìu tôi lên xe, ôm lấy tôi vào sát người mình. Chính anh cũng đang sợ run lên đến nỗi quên cả hỏi han, như thế càng khiến tôi biết ơn anh gấp đôi. Nhưng tôi hiểu rằng đêm đó anh đã theo dõi tôi, đã thấy tôi bước vào trong nhà của bác sỹ Fawcett và cả buổi tối đợi chờ tôi bước ra ngoài. Anh chỉ vừa kịp nghe thấy sự náo động dưới nhà, vào lúc anh chạy lên đường xe vào nhà, tôi đã rời khỏi đó, bác sỹ Fawcett đang rảo bước vào nhà.

“Anh đã làm gì vậy, Jeremy?” Tôi run run hỏi, tựa sát hơn vào bờ vai rộng của anh.

Bàn tay phải của anh rời vô lăng, đưa lên miệng mút các khớp ngón tay, nhăn nhó, “Thụi cho hắn một quả,” anh tuyên bố ngắn gọn. “Gặp may thôi. Lúc ấy, một thằng cha nào đó, như là tay tài xế, anh nghĩ vậy. Hắn chạy lên và bọn anh có ẩu đả một chút. Chẳng có gì nhiều. Anh đã gặp may - thằng cha đó đúng là súc vật.”

“Anh cũng nện hắn một đấm mà, Jeremy anh yêu?”

“Quai hàm của hắn cứng thật,” Jeremy ngắt lời, bình tĩnh lại sau cơn hoan hỉ ban đầu vì tìm thấy tôi. Anh trở lại là chính mình, buồn rầu quan sát con đường trước mặt, chẳng buồn ngó đến tôi.

“Jeremy …”

“Hả?”

“Anh không cần nghe giải thích à?”

“Ai, anh á? Anh có đánh giá ai bao giờ đâu? Nếu em chấp nhận liều một phen với những thằng con buôn như Fawcett, thì đó sẽ là đám tang của em đấy, Pat. Anh đúng là thằng ngốc nếu dính dáng đến chuyện đó. Thôi cảm ơn!”

“Em nghĩ anh đáng yêu thật đấy.”

Anh im lặng, nên tôi thở dài nhìn chằm chằm con đường trước mặt, chỉ Jeremy đến ngôi nhà của Cha Muir trên đỉnh đồi. Bất chợt tôi cảm thấy cần tìm đến lời khuyên của người trưởng thành, tôi mong ngóng được thấy khuôn mặt hiền từ và sáng suốt của Drury Lane. Tin tức của tôi… Tất nhiên ông sẽ rất quan tâm. Tôi chắc chắn đây là những gì ông luôn nghĩ đến khi ở Leeds.

Khi Jeremy cho xe dừng trước cánh cổng nhỏ và bức tường đá trải hoa hồng của nhà Cha Muir, tôi thấy căn nhà chìm trong bóng tối.

“Có vẻ không ai ở nhà,” Jeremy lẩm bẩm.

“Ôi trời! Dù sao em phải chắc chắn đã.” Tôi mệt mỏi xuống xe, trèo lên hàng hiên bấm chuông cửa. Trước sự ngạc nhiên của tôi, ánh đèn vụt sáng trên sảnh nhỏ phía sau cửa. Mái đầu bạc của một quý bà nhỏ nhắn, già nua thò ra.

“Chào cô,” bà ta nói. “Có phải cô muốn tìm Cha Muir?”

“Không hẳn ạ. Ngài Drury Lane có nhà không ạ?”

“Ôi, không, thưa cô.” Bà ta hạ thấp giọng, mặt u sầu. “Ngài Lane cùng Cha Muir đang đi thẳng đến nhà tù, thưa cô. Tên tôi là Crossett - thường đến vào những lúc như thế này để trông nhà. Cha tốt bụng - ông ấy không thích…”

“Tại nhà tù ạ!” Tôi thốt lên. “Vào giờ này trong đêm sao? Vì chuyện gì thế ạ?”

Bà ta thở dài. “Có một vụ hành hình tại xà lim tử tù vào đêm nay, thưa cô. Một tên gangster New York, họ nói vậy. Scalzi là tên hắn, hay là một cái tên nước ngoài nào đó. Cha Muir phải thực hiện những nghi lễ cuối cùng. Còn ngài Lane đi theo để làm nhân chứng, ông ấy cũng thực sự muốn xem cuộc hành hình. Cai ngục Magnus có mời ngài Lane đến.”

”Ô.” Tôi tự hỏi mình nên làm gì. “Tôi vào trong đợi được không ạ?”

“Cô có phải là cô Thumm không?”

“Vâng ạ.”

Gương mặt già nua của bà rạng rỡ. “Thế thì cô vào đi, cô Thumm, cả quý ngài bạn cô kia nữa. Ôi, những cuộc hành hình này,” bà thì thầm, “chúng toàn diễn ra vào lúc mười một giờ thôi, và… và tôi…. ghét phải ở một mình vào những lúc như thế.” Bà ta mỉm cười yếu ớt. “Kỷ luật nghiêm ngặt của nhà tù mà.”

Không có tâm trạng lắng nghe cà kê dê ngỗng về chuyện hành hình, nên tôi gọi Jeremy rồi cùng vào trong phòng khách bé nhỏ, ấm cúng của ngài linh mục. Bà Crossett cố gắng nói chuyện, nhưng sau ba lần nỗ lực không thành, bà thở dài để mặc chúng tôi. Jeremy u ám nhìn trừng trừng vào đám lửa đang nhảy nhót, tôi u ám nhìn trừng trừng Jeremy.

Chúng tôi cứ ngồi như thế độ nửa tiếng thì nghe thấy tiếng đập ầm ầm vào cửa trước, một lúc sau Cha Muir lảo đảo vào phòng khách cùng ngài Lane. Gương mặt vị linh mục già méo mó vì đau khổ, xám xịt, lấp lánh mồ hôi, như thường lệ, đôi tay bé nhỏ, mập mạp của ông ta nắm chặt lấy cuốn kinh nhật tụng mới tinh, sáng bóng. Đôi mắt ngài Lane thì đờ đẫn, ông cố giữ mình đứng thật thẳng, như thể bị choáng váng trước hình ảnh thoáng qua của Địa ngục.

Cha Muir lặng lẽ gật đầu với chúng tôi, ngồi thu mình trong chiếc ghế bành mà không nói gì. Quý ông già bước ngang phòng đến cầm lấy hai tay tôi. “Chào Clay. Patience này,” ông nói bằng giọng thấp, căng thẳng, “cháu đang làm gì ở đây thế?”

“Ôi, ngài Lane,” tôi kêu lên, “Cháu có một tin khủng khiếp cho ngài đây!”

Đôi môi ông bặm lại thành một nụ cười xám xịt, bé nhỏ. “Đáng sợ à, cháu yêu? Không thể tồi tệ hơn nữa… Ta vừa chứng kiến một người chết. Chết đấy! Thật không thể tin nổi nó đơn giản đến thế, thật đơn giản, tàn bạo và cực kỳ khủng khiếp.” Ông nhún vai, hít một hơi sâu, rồi ngồi xuống một chiếc ghế bành bên cạnh tôi. “Tin tức của cháu à, Patience. Là gì vậy?”

Tôi nắm chặt tay ông, như thể là chiếc phao cứu sinh. “Bác sỹ Fawcett vừa nhận được thêm một mảnh rương gỗ bé!”