← Quay lại trang sách

Chương 21 Manh Mối Cuối Cùng

“À,” ngài Lane điềm tĩnh nói - và không hiểu sao, theo một cách khó tin nào đó chỉ mình ông biết - tôi hiểu rằng phép màu đã xảy ra. Ông mỉm một nụ cười thanh thản, nụ cười của một người đã nỗ lực trong thời gian dài và thu được kết quả tốt. Ông không nói thêm gì nữa.

“Chính ông ta nói với tôi điều đó,” Fanny Kaiser lặp lại, giọng trầm ẩn chứa sự hào hứng, không còn nức nở; Bà ta nhìn chằm chằm bức tường mà như không nhìn, như thể hồi ức về biến cố ấy nghe như một vực thẳm xa xôi khó dò trong lòng bà. “Tôi luôn giữ liên hệ với hai anh em họ. Ngài biết thừa là dưới vỏ bọc kinh doanh… Khi tôi bước vào ngôi nhà đó, đêm Joe Fawcett bị đâm chết, Hume cho tôi xem lá thư Joe đã đang viết cho tôi trước khi chết, tôi biết chúng tôi đang ngồi trên đống lửa. Chúng tôi, Ira và tôi, hướng sự chú ý sang Carmichael. Khi mảnh rương đầu tiên đến tay Joe, ông ta cùng Ira và tôi liền hợp sức lại. Đó là lần đầu tiên, chúng tôi biết rằng Aaron Dow vẫn còn sống. Chúng tôi quyết định phải ẩn mình. Joe - Ngài thượng nghị sĩ!” Bà ta khịt mũi, “ông ta là một màu vàng nhợt nhạt. Ông ta đã muốn bỏ tiền mua sự im lặng, Ira và tôi đã phải trấn an ông ta.” Bà im lặng, rồi gấp gáp nói: “Cái đêm Joe bị giết, tôi đã đến đó xua đuổi Dow. Tôi biết ông ta sẽ đến đó, và tôi cũng biết rằng Joe Fawcett bị cóng nên đã cúng cho Dow năm mươi nghìn đô la.”

Người đàn bà này đang nói dối. Bà ta có đôi mắt lừa đảo, không kiên định. Con người này có thể làm bất kỳ điều gì. Tôi không nghi ngờ rằng bà ta đã đến nhà thượng nghị sĩ Fawcett đêm ông ta bị giết, với mục đích cố định trong đầu: giết chết Aaron Dow nếu ông ta vẫn cứng đầu không chịu nghe. Và tôi cũng không nghi ngờ thượng nghị sĩ cũng nghĩ ra âm mưu tương tự.

“Vào đêm Ira Fawcett bị giết,” bà ta tiếp tục nói bằng giọng khàn, “tôi gặp may mắn cực kỳ khi lại đến ngôi nhà đó. Ira bảo tôi rằng Dow đã gửi cho ông ta mảnh rương thứ hai, và gọi cho ông ta chiều hôm đó sẽ đến gặp mặt. Ngồi ôm một đống tiền, Ira run như cầy sấy; ông ta đã rút hết sạch tiền ở ngân hàng một ngày trước đó, dù ông ta không biết mình có trả tiền hay không. Mà tôi đã tới đó thấy chuyện gì sẽ xảy ra.” Một lần nữa bà ta lại nói dối, rằng tiền được rút nhằm thực hiện ‘ý định trả tiền’, rằng Ira Fawcett và Fanny Kaiser đã có ý định giết Aaron Dow vào đêm đó.

Đôi mắt bà ta tóe lửa. “Tôi đã tới đó và phát hiện thỏa thuận của Ira đã thất bại. Ông ta đang nằm trên sàn trong văn phòng, với một con dao mổ trên ngực.”

Quý ông già nói, gương mặt lộ vẻ quan tâm: ”Nhưng tôi nghĩ bà đã nói ông ta…”

“Phải, tôi biết mình nói gì,” bà ta thì thầm. “Tôi tưởng ông ta đã chết. Tôi cũng chẳng thích thú gì chuyện này đâu. Nó đáng sợ như… như địa ngục ấy.” Bà ta run rẩy, tấm thân bồ tượng của bà ta run lên như một cơn biển động. “Thế nên tôi quay người định bỏ trốn. Và rồi… tôi liếc thấy một ngón tay ông ta chuyển động… Tôi bèn quay lại, quỳ xuống bên cạnh ông ta và nói: “Ira, Ira, có phải Dow đã đâm ông không?” Miệng ông ta há ra, tôi nghe thấy từ rất sâu trong cổ họng ông ta vang lên tiếng ùng ục, bé đến mức tôi không thể nghe thấy. “Không, không phải Dow. Không phải Dow. Mà là…” Bà ta dừng lại, xiết chặt hai tay thành nắm đấm. “Nói đến đó khắp người ông ta run bắn rồi tắt thở.”

“Chết tiệt!” bố tôi lẩm bẩm. “Chuyện này đã xảy ra với tôi nhiều đến không đếm được. Họ tắt thở ngay trước khi kịp nói ra ai đã làm thế. Bà chắc chắn đã không nghe thấy ông ấy nói…”

“Khi tôi lao ra khỏi cái ngôi nhà chó chết đó nhanh hết sức có thể, nói cho ngài biết ông ta đã chết rồi.”

Giọng bà ta lạc đi, rồi lại cao lên. “Tôi đã lâm vào tình cảnh khó khăn. Nếu tôi nói ra, Hume sẽ cố gắng đổ tội giết người cho tôi… Thế nên tôi phải chuồn thật nhanh. Nhưng suốt quãng thời gian náu mình trên dãy núi, tôi biết Dow là người vô tội. Và tôi không thể, không thể để mặc chúng… Những con ác quỷ đang lợi dụng con người tội nghiệp đó, tôi nói thế đấy, đang lợi dụng ông ta!” Bà ta lên giọng như một tiếng thét.

Cha Muir bước lộp cộp lên phía trước, nắm hai bàn tay mập mạp của bà ta trong bàn tay bé nhỏ, nhợt nhạt của ông. “Fanny Kaiser,” ông nhẹ nhàng nói, “suốt những năm tháng của đời mình, con đã là kẻ có tội. Nhưng ngày hôm nay con đã phục hồi dưới ân điển của Chúa. Con đã cứu mạng một người vô tội. Chúa phù hộ cho con.” ông quay sang Drury Lane, đôi mắt nhạt màu của ông sáng lên sau cặp kính dày. “Nhanh nhanh đến nhà tù thôi,” ông nói. “Không để phí một giây nào nữa!”

“Bình tĩnh nào, Cha,” quý ông già nói với nụ cười nhẹ. “Chúng ta còn thời gian mà.” Giọng ông bình thản và yên tâm, ông cắn môi dưới. “Chỉ còn một vấn đề,” ông lẩm bẩm, “một vấn đề rất tế nhị…”

Phong cách của ông khiến tôi kinh ngạc. Điều gì đó trong câu chuyện của Fanny Kaiser rõ ràng đã cung cấp cho ông đầu mối quan trọng cuối cùng. Nhưng là gì? Tôi chẳng thấy điều gì bà ta từng nói mang lại một giải pháp quan trọng; dĩ nhiên, ngoại trừ đến mức độ giải oan cho Aaron Dow. Thế nhưng ông đã thay đổi…

Ông lặng lẽ nói: “Bà Kaiser, những gì bà vừa cho chúng tôi biết đã giải quyết được vụ án. Một tiếng trước, tôi biết kẻ giết anh em nhà Fawcett là một trong số ba khả năng. Câu chuyện của bà đã loại bỏ được hai người.” Ông so vai. “Xin lỗi. Còn một việc phải làm!”