← Quay lại trang sách

- II - -Lên tiên lần thứ nhì--

Đang mơ màng, nó bỗng thấy một ánh trăng vằng vặc nghiêng qua cửa sổ rọi vào. Ánh trăng dịu dàng huyền hoặc như chứa đựng một cái gì lạ thường. Ánh trăng càng sáng lên, rực rỡ như ánh hào quang. Sinh trố mắt nhìn kỹ. Lạ chưa, làn hào quang ấy đã biến thành ông cụ hôm qua y như những vị kiếm tiên mà nó thường đọc trong mấy quyển kiếm hiệp.

Ông cụ vẫn giữ vẻ đạo mạo, vẫn đôi mắt sáng quắc như thôi miên. Sinh mừng rỡ lồm cồm ngồi dậy, bước đến và quỳ lạy trước mặt cụ. Cụ nắm tay Sinh kéo dậy, cười nói:

- Đáng lẽ thì ta không còn đến đây nữa, vì ngươi chưa đủ căn bản mà học đạo. Nhưng ta cảm vì sự biết ăn năn của nhà ngươi mà đến. Vậy ngươi hay theo ta, và lần này hãy nhớ lấy lời dặn của ta đêm trước.

Sinh ngoan ngoãn dạ dạ vâng lời.

Ánh trăng xanh huyền hoặc lại nghiêng qua cửa sổ, rọi vào phòng, Sinh cảm thấy toàn thân mình nhẹ bổng như bị thu hút bởi ánh trăng kỳ quái, rồi bay vút theo nó lên khoảng không. Cuộc vân du lần thứ hai này không làm cho nó khiếp đảm, mà lấy làm khoái trí. Nó có cảm giác mình đang cỡi trên những đám mây, và phía dưới chân lâu đài thành quách biến thành mây khói. Qua bao nhiêu cảnh cực kỳ thanh tú, hai người dừng bước trước cửa thạch động đêm qua. Hai con bạch hạc từ trên núi bay xuống, lượn qua lượn lại trước mặt tiên trưởng, cất tiếng chào mừng. Tiếng hát của chúng điều hòa ngân vang trong gió như là một khúc nhã nhạc.

Tiên trưởng trỏ hòn đá đêm qua, bảo Sinh:

- Ngươi cứ đến ngồi trên hòn đá kia. Và hãy nhớ lời ta: Cố giữ cho lòng luôn luôn thanh tịnh, thấy nguy đừng sợ sệt, thấy động đừng lo lắng, thấy vắng đừng hoang mang. Nếu ngươi giữ được bao nhiêu điều ấy, ngươi mới đủ can đảm mà học đạo.

Không đợi Sinh đáp, tiên trưởng đã cùng hai con hạc vào tiên động.

Lần này, Sinh không còn thấy hoang mang giữa cảnh đêm trường vắng vẻ. Tâm hồn nó đang có một ấn tượng mạnh về những lời dặn bảo của cụ già. Nó vững bụng, đưa mắt nhìn quanh, quan sát.

Khu rừng dưới ánh trăng xanh càng đượm vẻ huyền bí. Ngàn hoa xông lên một mùi hương thơm phức. Lá rì rào run rẩy như xao động bởi những bàn tay vô hình.

Trong một phút, Sinh thấy lòng xao xuyến. Nó cố trấn tĩnh, lòng tự nhủ: “Hãy can đảm! Không có gì phải sợ!” Và nó vẫn ngồi trên tảng đá, mắt không chớp, nghe trong lòng đêm rền rĩ những tiếng vượn hót, chim kêu.

Chợt một tiếng rú lên lanh lảnh làm cho nó giựt mình. Tiếng rú vang trong rừng thành một tiếng vọng quái đản. Mặt Sinh không rời khu rừng. Một tiếng rú khác lanh lảnh phía sau lưng. Sinh ngảnh lại, thì những tiếng rú quái đản bao bọc quanh mình nó, rờn rợn như tiếng yêu ma.

Dầu can đảm đến đâu, Sinh cũng khiếp đảm. Lần thứ nhất nó nghe những tiếng rú như thế. Nó cảm thấy mạch máu mình đập mạnh, tất cả tay chân nó bủn rủn không còn cử động gì được nữa. Rồi trong rừng lù lù tiến ra những cái bóng. Mắt Sinh cơ hồ như hoa lên. Nó rởn gáy nhận ra đó là những hình người dị hợm mà nó in trí là ma.

Tiếng rú vẫn kéo dài khắp nơi, lê thê trong tiếng gió. Ánh trăng vô tình giúp Sinh lấy lại can đảm. Nó nhớ lời dặn của cụ già. Nó lại tự nhủ: “Hãy can đảm! Không có gì phải sợ!” Rồi nó định tâm quắc mắt nhìn thẳng tới trước. Tự nhiên bao nhiêu tiếng rú đều tan đi, bao nhiêu hình ảnh dị thường đều biến mất. Nó chỉ thấy trước mặt mình những tàng cây xao động trước gió, và xung quanh mình rền rỉ tiếng muôn chim.

Chợt sau lưng nó có tiếng cười. Nó ngảnh lại, thì ra là cụ già trong thạch động. Cụ nhìn nó tươi cười bảo:

- Nhà ngươi đã luyện được tâm mình rồi đó. Thôi về đi, ngày mai lại đến.

Cụ đập mạnh cây phất trần vào vai nó, làm cho nó giật mình. Sinh tỉnh dậy không thấy thạch động đâu, cũng không thấy ông cụ đâu, chỉ thấy mình đang nằm trên giường. Và bên ngoài, ánh lê minh đã ửng đỏ cả một góc trời.

* * * * *

Tan buổi học sớm mai về, Sinh vội vã đi tìm ông nó, thuật lại giấc mộng đêm hôm. Ông nó chúm chím cười:

- Cháu thấy không, lời ông đoán rất đúng.

- Nhưng tại sao ông lại đoán biết được.

Ông Sinh nói đùa:

- Tại vì ông cũng biết tiên tri như vị tiên mà cháu đã gặp.

Lần này Sinh không tin lời ông nó, và nó nhận ngay rằng ông nó chỉ đùa nó mà thôi. Từ thuở giờ, ông nó có biết tiên tri lần nào đâu? Hay là vì lẽ gì khác mà ông nó giấu? Nó suy nghĩ một lúc, lại nói:

- Thật cháu đã trải qua những đêm rùng rợn, ông ạ! Giá ông mà lâm vào cảnh cháu, ông cũng khiếp đi.

- Ông thì làm thế nào đến khiếp được? Vì những cảnh ấy, ông đã thấy nó trước khi cháu thấy cơ mà.

Sinh lấy làm ngạc nhiên:

- Vậy ông cũng đã gặp vị tiên ấy rồi sao?

- Ông không gặp vị tiên ấy trong giấc mộng như cháu, mà ông đã thấy vị ấy trong tâm tưởng của cháu.

Sinh ngơ ngác:

- Thế là nghĩa lý gì nhỉ?

- Nghĩa là khi cháu đã biết ăn năn và lòng thành muốn gặp, tức là cháu được gặp. Và bây giờ thì cháu đã thành công rồi đó.

- Cháu đã thành công gì đâu?

Ông Sinh cười to:

- Ô hay! Cháu quên mất lời vị tiên bảo cháu hay sao? Vị ấy bảo: “Nhà ngươi đã rèn luyện được tâm mình rồi”, tức là cháu đã đủ căn bản để người truyền đạo. Mà sở dĩ cháu thành công được, là nhờ biết giữ lòng được thanh tịnh, cả trong cơn nguy khốn.

- Cháu giữ được lòng mình như thế, là vì cháu tin chắc sau lưng mình có một sức mạnh phò trợ.

- Cháu biết sức mạnh đó là gì hay không?

Sinh sung sướng đáp:

- Cháu biết lắm chớ, đó là vị tiên trong thạch động lúc nào cũng sẵn sàng để giải nguy cho cháu.

Ông Sinh cả cười:

- Không phải như vậy đâu, cháu ạ! Sức mạnh đó thật ra là đức tin của cháu. Nhờ có đức tin đó mà cháu chinh phục được sự hỗn loạn của lòng mình, nhờ có đức tin đó mà cháu đã trấn tâm lại được, và nhận ra bọn yêu quái đó chỉ là những tàng cây xao động và tiếng hú kia chỉ là tiếng rền rỉ của muôn chim.

Sinh nghe lời ông giải, lấy làm cảm phục. Nó toan hỏi nữa, ông nó đã vội nắm tay nó kéo vào phòng ăn, vừa đi vừa nói:

- Một ngày gần đây, ông sẽ giải rõ cho cháu hiểu. Bây giờ thì cháu hãy vào ăn cơm, rồi lo học bài buổi chiều. Ông cần nhắc lại cháu: “Không có vị tiên nào giúp cháu không học mà thuộc được bài đâu. Dầu là một bậc thần đồng đi nữa, cũng phải học mới biết được”.

Sinh ngoan ngoãn nghe lời ông. Buổi chiều đó, cũng như buổi sáng, nó đem câu chuyện giấc mộng mà kể lại các bạn nó nghe, cả thảy đều lấy làm lý thú. Chúng bàn tán như là chuyện có thật, chẳng mấy chốc mà câu chuyện ấy truyền lan từ miệng này sang miệng khác đi khắp lớp. Và cũng từ đó, Sinh thêm được một tên mới là “Thằng Sinh du tiên”.

Tối lại, học bài xong, Sinh lên giường nằm, tin chắc rằng thế nào vị tiên đó cũng đến rước mình.